Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những kẻ hắc ám-GOTH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🔪II

       Tôi biết đến Morino lần đầu vào đầu năm lớp Mười một khi chúng tôi học cùng một lớp. Ngay khi ấy tôi đã nghĩ nàng cũng như mình, sống mà không cần liên quan đến ai hết. Cả trong giờ nghỉ và lúc đi bộ trên hành lang nâng cũng luôn tránh những người khác, không tham gia vào một nhóm nào cả.

       Morino và tôi là những người duy nhất như vậy trong lớp. Nói thế không có nghĩa là tôi cũng quãng ảnh mắt lạnh lùng vào đám bạn cùng lớp đang vui vẻ giống như nàng. Khi có ai bắt chuyện tôi sẽ đáp lại và còn nói giỡn để giữ mối quan hệ thân thiện với mọi người xung quanh. Tôi làm những việc tối thiểu để sống một cách bình thường.

        Tuy nhiên tất cả chỉ là hời hợt bề ngoài, tất cả những nụ cười tôi dành cho đám bạn cùng lớp hầu hết đều là giả tạo. Ngay lần đầu tiên nói chuyện, Morino đã nhìn thấu và tấn công vào phần đó trong tôi.

        “Cậu có thể dạy tớ cách tạo ra vẻ mặt đó được không?”

       Sau giờ học, Morino đứng trước mặt tôi và hỏi với vẻ mặt không cảm xúc. Có lẽ trong lòng nàng đang chế giễu tôi. Khi ấy là khoảng cuối tháng Năm.

       Kể từ do chúng tôi thỉnh thoảng nói chuyện với nhau. Morino chỉ mặc đồ đen. Toàn thân nàng từ máy tóc suôn dài cho đến mũi giày đều tuyên một màu đen. Ngược lại da nàng trắng hơn bất kỳ ai tôi từng gặp, đôi bàn tay tựa như làm bằng sứ. Dưới mắt trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ giống như kiểu vẽ mặt của chú hề, tạo cho nàng một thần thái ma mị.

       Biến đổi cảm xúc trên khuôn mặt nàng ít hơn hẳn so với người bình thường, nhưng không phải là không có. Ví dụ như khi nàng hào hứng đọc quyển sách về kẻ sát nhân đã giết năm mươi hai phụ nữ và trẻ em ở Nga. Khác hẳn vẻ mặt xanh xao trông như muốn chết của nàng khi ở giữa đám bạn cùng lớp ồn ào, mắt nàng sáng rực.

      Chỉ khi nói chuyện với Morino tôi mới không cần đeo bộ mặt giả tạo. Nếu làm vậy với người khác hẳn người ta sẽ băn khoăn tại sao gương mặt tôi lại không bộc lộ cảm xúc, không hề nở một nụ cười. Nhưng khi tôi nói chuyện với nàng, chuyện đó không quan trọng.

       Tôi đồ rằng cũng vì lý do tương tự mà nàng chọn tôi để nói chuyện khi rảnh rỗi.

       Cả hai chúng tôi đều không thích trở nên nổi bật. Chúng tôi sống lặng lẽ dưới cái bóng của lũ bạn cùng lớp soi nổi.

       Thế rồi kỳ nghỉ hè tới, tôi được đọc cuốn sổ tay kia.

       Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau ở nhà ga rồi đón tàu điện đi đến chân núi S.

       Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở ngoài trường học và cũng là lần đầu tôi nhìn thấy Morino mặc quần áo thường nhật thay vì đồng phục. Tuy nhiên nàng vẫn chọn trang phục tối màu như thường lệ. Tôi nhận thấy trong mắt nàng tôi cũng chẳng khác gì mọi khi.

       Tàu khá yên tĩnh và vắng vẻ. Chúng tôi không nói chuyện với nhau, mỗi người đọc một quyển sách. Năng đọc sách về ngược đãi trẻ em, còn quyển của tôi thì do người thân của một tên tội phạm vị thành niên nổi tiếng viết.

       Khi xuống tàu, chúng tôi hỏi bà cụ trong tiệm thuốc lá cũ kỹ trước nhà ga có khoảng bao nhiêu quán mì soba ở gần núi S. Chỉ có một quán duy nhất nằm cách đây không xa. Sau đó Morino nói một câu chỉ lý.

        “Thuốc lá giết rất nhiều người nhưng những cái máy bán thuốc tự động đang giết bà cụ này bằng cách cướp đi công việc của bà ấy.”

       Nhìn nàng không có vẻ gì đang chờ đợi một câu trả lời thông minh nên tôi bỏ qua.

       Chúng tôi đi dọc theo con đường dẫn tới quán mì. Con đường lên dốc, uốn lượn theo triền núi.

        Quán mì đó nằm trong một dãy hàng ăn dưới chân núi S. Nơi ấy vắng vẻ không chút náo nhiệt, chỉ lác đác vài bóng người và xe cộ. Chẳng có chiếc xe nào trong bãi đỗ của quán mì soba nhưng quán dường như vẫn đang mở vì có tấm bảng hiệu ghi “Mời vào”. Chúng tôi đi vào quán.

       “Hung thủ đã gặp Mizuguchi Nanami ở đây.”

       Morino nói rồi nhìn quanh quán giống như vừa đến một địa điểm du lịch nổi tiếng.

       "Á xin lỗi! Vẫn chỉ là khả năng có thể đã gặp thời nhỉ. Chúng ta đến đây để xác nhận xem có đúng không mà."

       Tôi lờ nàng đi và đọc cuốn số.

       Nó được viết bằng bút bi mực xanh.

       Cuốn số không chỉ viết về việc ba cô gái bị sát hại. Trong đó còn có tên của vài ngọn núi nữa. Chúng được viết ở trang đầu tiên, trước cả phần về những vụ án mạng.

       Phía trước tên các ngọn núi được đánh bốn loại dấu ©, O, ∆ và X. Ba ngọn núi mà hắn đã vứt xác nạn nhân đều đánh dấu © nên tôi đoán đó là danh sách những ngọn núi thuận tiện phi tang xác chết.

       Không có dấu vết gì mách bảo danh tính chủ nhân cuốn sổ.

       Chúng tôi không có ý định nộp cuốn sổ này cho cảnh sát. Dù chúng tôi không làm thế thì sớm muộn hung thủ cũng sẽ bị bắt thôi.

       Nếu chúng tôi giao cuốn sổ cho cảnh sát, có thể hắn sẽ bị bắt sớm hơn và sẽ có ít nạn nhân hơn. Đúng ra chúng tôi phải có nghĩa vụ đưa cuốn sổ cho họ.

       Đáng tiếc rằng cả hai chúng tôi đều không cảm thấy cắn rứt lương tâm khi giữ nó lại và không khai báo, chúng tôi là những đứa học sinh tồi tệ như rắn rết. “Nếu có nạn nhân thứ tư thì người đó là do chúng ta giết.”

       “Kinh khủng quá!”

       Đó là những gì tôi và Morino nói trong lúc sụp soạp húp mì soba. Nàng chẳng hề tỏ vẻ gì là “Kinh khủng quá!”, giọng nàng hững hờ, chỉ chú ý đến bát mì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top