Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những kẻ hắc ám-GOTH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🔪III

Vào buổi chiều ba ngày sau cuộc gặp ở McDonald's, điện thoại của tôi reo lên báo có tin nhắn đến.

       Đó là tin nhắn của Morino.

       "Cứu tớ!"

       Trên màn hình tinh thể lỏng chỉ hiện hai chữ ngắn ngủi đó.

       Tôi nhắn tin lại cho nàng.


       “Có chuyện gì thế?”

        Chờ thêm một lúc nhưng không thấy nàng trả lời. Tôi nhấc máy gọi thử cho nàng nhưng không nối máy được. Có lẽ điện thoại nàng bị hỏng hoặc nâng đã tắt máy.

       Tối hôm đó tôi gọi đến nhà Morino. Trước nàng từng cho tôi biết số điện thoại nhà mình. Không phải vì nghĩ tôi sẽ có việc gọi đến mà chỉ vì những âm tiết trong dãy số điện thoại nhà nàng tình cờ ghép thành một câu điên rồ. Thế nên tôi vẫn nhớ nó.

       Người nhấc máy là mẹ nàng. Giọng bà cao và nói rất nhanh.

       Tôi xưng là bạn cùng lớp của nàng gọi đến để chuyển lời của giáo viên.

       Nàng vẫn chưa về nhà.

       Chẳng lẽ năng thật sự đã bị tấn công?

       Vì những ghi chép trong cuốn số là sự thật nên có thể chuyện kẻ sát nhân đã ngôi cùng quán cà phê với nàng cũng là sự thật. Không phải không có khả năng bán ngẫu nhiên bắt gặp nàng trong bộ dạng hiện tại trên phố. Hắn có thể bị thu hút vì cách ăn mặc của Morino bây giờ giống bệt Mizuguchi Nanami, cô gái bị hắn sát hại mấy hôm trước và sẽ động lòng.

       Tuy nhiên khả năng hung thủ nhắm vào Morino là không cao vì hẳn còn rất nhiều cô gái đi dạo phố trong bộ dạng đó.

       Chỉ có một nguyên do khiến Morino bị tên hung thủ tấn công, đó là họ sống cùng một khu vực. Hai người từng ngồi ở cùng một quán cà phê. Trừ khi đúng vào hôm ấy tên sát nhân đi từ xa đến và vô tình ngồi ở quán đó, còn đâu nhiều khả năng hắn sẽ bắt gặp Morino qua lại tại những địa điểm sinh hoạt thường ngày của mình. Nói cách khác, xác suất hai người gặp nhau là khá cao.

       Đêm hôm đó tôi đã nghĩ như vậy.

       Không chừng bây giờ Morino đã bị giết. Thi thể của nàng có thể đã bị rải trên một ngọn núi nào đó.

       Tôi tưởng tượng ra cảnh ấy rồi chìm vào giấc ngủ.

       Ngày hôm sau, tôi lại gọi tới nhà nàng.

       Morino quả nhiên vẫn chưa về nhà. Mẹ nàng cũng nói đây là lần đầu tiên nàng đi qua đêm mà không gọi về. Bà khá lo lắng.

       “Mà cháu là bạn trai của nó hả?”

       Mẹ Morine ở đầu dây bên kia bởi. “Không, không phải an

       “Cháu không cần chối nhanh thế đầu. Cô biết cả rồi.” Mẹ Morino đoan chắc tới là người yêu nàng. Bà giải thích rằng con gái bà vốn chẳng có lấy một người bạn thật sự và đây là lần đầu tiên từ thời tiểu học mới có người gọi diện đến nhà.

       "Dạo này con bé mặc quần áo màu tươi sáng hơn nên cô tin chắc nó đã có bạn trai.”

       Tôi bắt đầu lo lắng đến tiền cước điện thoại.

       “Có cuốn sổ nhỏ bìa màu nâu nào trong phòng cô ấy không ạ?”

        Mẹ nàng lập tức đi kiểm tra. Bà bỏ máy xuống, điện thoại im lìm trong phút chốc rồi tiếng bà lại vang lên.

       “Trên bàn con bé có một cuốn như thế nhưng không biết có phải cuốn cháu bảo không”

       Có vẻ Morino đã đi mà không cầm theo cuốn sổ. Nếu nàng cầm theo thì còn có thể tên sát nhân đã tình cờ bắt gặp nàng đọc cuốn sổ và tấn công nàng để giữ bí mật.

       Tôi nói với mẹ Morino mình sẽ đến lấy cuốn sổ và hỏi bà địa chỉ nhà.

       Tôi ngắt máy rồi đến nhà nàng. Tôi biết nhà nàng cách ga không xa nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến đó.

       Nhà nàng nằm ở tầng ba một khu chung cư phía sau ga.

       Tôi nhấn chuông, tiếng phụ nữ mà tôi đã nghe trong điện thoại vang lên, rồi cửa mở ra. Đó chắc chắn là mẹ của Morino.

       “À à, vào đi cháu!”

       Mẹ nàng đang đeo tạp de, thuộc mẫu phụ nữ nồi tro điển hình. Nhìn bà khác bán với thần thái thường ngày của Morino. Tôi không biết tại sao một người mẹ thể này. lại sinh ra một cô con gái như nàng.

       Bà mời tôi vào nhà nhưng tôi từ chối. Tôi định giải quyết luôn mọi việc ở cửa ra vào. Tôi nhắc đến cuốn số, có vẻ bà đã chuẩn bị trước nên nhanh chóng mang ra. Tôi nhận lấy và hỏi bà đã đọc nội dung bên trong chưa, bà lắc đầu.

       “Đọc chữ nhỏ như thế một làm Xem ra ba chú ý đến tôi hơn nó.

       “Từ khi lên lớp Mười một con bé đột nhiên đi học khá đầy đủ. Giờ thì có biết vì sao rồi"

       Mẹ nàng bảo hồi lớp Mười Morino nói trường học quá nhàm chán và nàng ít khi đến lớp. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này. Sở thích của nàng hơi khác thường, đã vậy nàng lại vụng về không hòa hợp được với những người xung quanh nên kiểu gì thì cũng sẽ thành ra như thế thôi.

       Tôi hỏi lần cuối cùng bà nhìn thấy con gái là khi nào. “Hình như là đầu giờ chiều ngày hôm qua. Cô nhìn thấy nó đi ra ngoài.

        “Bạn ấy có nói mình đi đâu không ạ?”

        Mẹ Morino lắc đầu.

       “Cháu định đi tìm nó hả?”

       Lúc tôi đi, mẹ nàng hỏi vậy.

       Tôi gật đầu.

       “Nhưng có thể không trong tình trạng còn sống ạ, còn tôi nói thêm. Mẹ nàng tưởng tôi đùa và cười phá lên."

        Tôi vừa đi ra ga với lột cái bia đã tổng hợp để mở trang có ghi mấy tên núi.

        Đó là danh sách những ngọn núi mà kẻ sát nhân tính sẽ vứt xác nạn nhân. Chắc chắn những ngọn núi được đánh dầu © là nơi hạn cho rằng sẽ dễ dàng phi tang thì thể, vì chỉ có tất cả bốn ngọn như thế và những ngon đã từng phát hiện xác nạn nhân đều thuộc số này.

        Trong bốn ngọn núi được khoanh dấu – thì ba ngọn đã dùng để vứt xác rồi. Như vậy tức là có thể hắn đã đưa Morino lên ngọn núi còn lại.

        Đó là núi N.

       Tôi hỏi nhân viên nhà ga tàu đi núi N rồi mua vé.

       Tôi xuống ở nhà ga gần núi N nhất, từ đó phải bắt xe buýt đi tiếp. Dưới chân núi N trồng nho, tôi nhìn thấy nhiều biển quảng cáo dịch vụ hái nho qua của kinh xe buýt.

       Trên đường lái xe ô tô đến núi N, hung thủ sẽ vứt xác ở đâu đây? Hẳn là hắn đã tiến hành nghi lễ giết người ở một chỗ sâu trong núi để không ai nghe thấy tiếng nạn nhãn la hét. Tôi chưa định hình được đó là nơi nào.

       Trên xe chỉ có tôi và tài xế. Tôi nhìn bản đồ lộ trình dân trong xe và hỏi chuyện tài xế, cố gắng tìm hiểu nơi nào trên núi N là nơi tên hung thủ có thể đã ghé qua.

       Ông ta nói những người lái xe đến núi N từ vùng tôi với Morino đang sống thường sẽ đi theo tỉnh lộ qua phía Đông của núi. Đường lên núi N vốn không nhiều và con đường tỉnh lộ đó là đường duy nhất nối từ chỗ chúng tôi.

       Nếu hung thủ chở Morino trên xe thì chắc đã đi theo con đường đó. Như lời ông tài xế thị đó chính là c đường hiện giờ xe buýt đang chạy.

       Tôi xuống ở bến xe. Có một con đường lớn dẫn đến
gần đỉnh núi N.

       Tôi đi bộ lên đỉnh núi. Dù là dường nhựa nhưng hầu như không thấy bóng xe qua lại.

       Có vai lối rẽ dân vào sâu trong rừng. Tôi đoán có thể hung thủ và Morino đã đi vào một trong số đó.

       Càng lên cao đường càng dốc. Nhìn qua những hàng cây, phố xá bên dưới nom bé xíu.

       Chẳng mấy chốc tôi đã lên đến gần đỉnh núi. Có một bãi đỗ xe nhỏ và một tòa nhà có vẻ là đài quan sát. Xe ô tô không thể đi tiếp từ đó. Tôi chưa đi được bao nhiêu nên không thấy mệt.

       Tôi tìm kiếm thi thể của Morino.

       Tôi đi trên con đường trải dài qua những hàng cây, giữa đường thấy một lối rẽ và tiến vào đó.

       Trời nhiều mây nên khu rừng khá tối. Qua lỗ hổng giữa những cành lá đan xen, tôi có thể thấy cây cối phía sau bên trong.

       Trời không có gió, chỉ có tiếng ve sầu vang vọng khắp không gian.

       Núi N quá rộng khó tìm một thi thể bị chia làm nhiều phản. Cuối cùng tôi đỏ rằng mình sẽ không thể tìm được Morino ở đây.

       Khi về đến bến xe, tôi mệt lử vì đi bộ, toàn thân đẫm mồ hôi. Bên con đường tỉnh lộ xe buýt chạy qua lác đác vài nhà dân. Có một căn nhà trên đường lên núi, tôi hỏi một cụ già trong vườn tối qua có xe chạy qua đường này lên núi hay không nhưng cụ lắc đầu. Sau đó cụ còn hỏi lại người trong nhà giúp tôi nhưng không ai nhìn thấy cái xe nào cả.

       Hôm qua Morino đã gửi tin nhắn đó trong tình huống như thế nào?

       Có phải tên sát nhận đã ép nàng đi theo hắn?

       Nàng không ngốc đến mức dễ dàng đi theo người khác.

       Hay việc nàng bị tên sát nhân bắt đi chỉ do tôi nghĩ quá lên?

       Tôi ngồi xuống cạnh bến xe buýt và đọc lại cuốn sổ. Tôi không đủ năng lực phân tích tâm lý để đọc ra tính cách hung thủ từ những dòng miêu tả cách hắn giết ba nạn nhân kia.

       Mồ hôi của tôi rơi xuống cuốn sổ làm nhòe vết mực khiến một số chữ không đọc được. Có vẻ hung thủ đã dùng mực nước để viết.

       Tên hung thủ đã viết cuốn sổ này ở đâu? Hắn viết trên xe, ngay sau khi giết người hay khi đã quay về nhà? Tôi đoán hắn không viết trong lúc hành sự. Hắn đã viết khi đang nhớ lại tội ác của mình và đắm chìm trong tưởng tượng.

       Xe buýt tới, tôi đứng dậy, nhìn đồng hồ thì đã hơn ba giờ chiều.

      Tôi quyết định xuống núi.

      Có khả năng hung thủ vẫn chưa giết Morino mà chỉ nhốt nàng trong nhà. Để xác nhận chuyện đó thì chỉ còn cách hỏi trực tiếp hắn thôi.

       Kể cả nếu hắn đã giết nàng thì tôi cũng cần hỏi hắn đã vút thi thể ở chỗ nào.

       Bởi vì tôi muốn nhìn thấy xác nàng.

       Dù là tình huống nào thì tôi cũng chỉ có cách rời khỏi núi N và đến gặp hung thủ. Đương nhiên tôi đã quyết đình như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top