Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. say sưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dường như thời gian chẳng dừng lại ngơi nghỉ một giây nào, đã ba ngày kể từ bữa tối em đón sinh nhật cùng hắn, bàn tay đang xếp gọn những cánh hoa chợt lệch đi vài nhịp, có vẻ tâm hồn chủ nhân của nó đang trôi về phương nào chẳng rõ.

"tối hôm ấy mình cảm giác như Thượng đế đã rải cả triệu vì sao xuống vậy, đẹp đến kì lạ, đến hạt bụi bay trong không khí cũng có vẻ đặc biệt của riêng nó, được ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm thu nhỏ lúc ngày dần tàn, giữa những khóm hoa lưu ly cũng mang sắc xanh như thế, một bức tranh đẹp....rung động... "

chợt em bừng tỉnh, gì nhỉ ? em vừa nghĩ đến điều gì thế ? "cũng chỉ là một khoảnh khắc đẹp đến xiêu lòng"...em tự nhủ, nhưng trái tim của em lại tự ý làm trái lại với suy nghĩ, nó đập từng nhịp nhanh hơn đến mức em cảm thấy bất thường, trên gò má phiếm những sắc hồng chẳng phải do nắng, là do em đấy thôi, từ lúc em chìm vào thế giới riêng của em, miệng em đã nở ra những nụ cười mà em còn chẳng biết. người đàn ông kia có thứ ma thuật diệu kì gì mà chỉ mới gặp nhau vỏn vẹn hai lần đã làm em suy nghĩ và làm tâm hồn em lơ lửng trên những đám mây bồng bềnh?
vẻ đẹp của những bông hoa kia cũng chẳng làm em cảm thấy rung động bằng....ánh mắt đó, đôi môi cùng nụ cười dịu dàng, cử chỉ lịch thiệp và cả cách nói chuyện hóm hỉnh mà vẫn lịch sự chừng mực....em chẳng nhớ tối hôm đó em đã cười nhiều như thế nào, đó là lần đầu từ lúc bắt đầu va chạm với cuộc sống em thực sự hạnh phúc như thế

"giờ chúng mình là gì nhỉ? khách quen và chủ cửa hàng? bạn...bạn?" 

em chợt giật mình khi nghĩ đến chữ bạn...đó là thứ xa xỉ mà em chưa từng có được. ta tự hỏi...em đã tồn tại thế nào khi cuộc sống của em lúc còn là trẻ thơ đã nhuốm màu bóng tối? em rời xa vòng tay cha mẹ theo cách em không mong muốn...một đứa trẻ xinh đẹp bị bán đi để thành thú vui hoang lạc cho những kẻ vật chất đủ đầy, lưu lạc, rồi từ một đứa trẻ ngây thơ, em buộc phải trưởng thành đến mức em còn nghi ngờ chính bản thân mình, người cưu mang em duy nhất cũng đã từ biệt em, từ biệt cuộc sống xô bồ để đến với nơi địa đàng thanh khiết....em bơ vơ giữa cuộc sống bộn bề dòng chảy....nhưng hắn...vị khách bí ẩn của em như viên pha lê phát sáng, mở ra một phần khác trong cuộc sống tẻ nhạt của em. 

"gọi là bạn chắc...cũng được nhỉ?"

"hoa anh đào, nghĩ gì thế?"

em khẽ giật mình và thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man ý nghĩa về "bạn". chẳng biết từ lúc nào, thân ảnh khoác bộ tây trang cùng đôi giày sang trọng đã chiếm một chỗ trong góc tiệm,  một tay kề cạnh má nghiêng đầu nhìn em, vẫn là mái tóc trắng quen thuộc, nhưng hôm nay hắn không đeo kính và còn nở nụ cười thiện ý khi nhìn em. hắn luôn vậy, xuất hiện một cách đột ngột mà em còn chẳng lường trước được, hình ảnh của hắn đã luôn đi theo hai chữ "bí ẩn" trong suy nghĩ của em.

"anh đến đây từ lúc nào thế?"
"hoa anh đào cười lên thật xinh"

hắn không trả lời câu hỏi của em mà thốt ra lời khen em trước tiên, tối hôm đó em thủ thỉ với hắn là em thích đôi mắt xanh như chứa đựng cả bầu trời của hắn, lần này khi tới thăm em, hắn không mang kính, tối hôm đó hắn khen mái tóc em thơm mềm mang sắc hồng ngọt ngào như một loài hoa, lần này hắn gọi em là hoa anh đào.

"hoa anh đào? tại sao anh lại gọi như vậy? mà...anh biết loài hoa đó sao?"
"biết một cách vô tình" - hắn hờ hững trả lời


ở thành phố này không có hoa anh đào, mà sự thật là ở đất nước này không có, hoa anh đào là loài hoa em thích nhất, bởi nó nở rộ rực rỡ ở nơi mà em sinh ra...trong kí ức của em, một ngôi nhà nhỏ xinh xinh, một cây anh đào sau vườn, một gia đình ấm áp thuận hòa, một con mèo trắng nằm vắt vẻo trên hàng rào, một chiếc lá bay bay theo gió, một...,rất nhiều thứ tươi đẹp mà em cố gắng chôn vùi trong trái tim non nớt. nhận ra ánh mắt cam quế mà hắn trân trọng đang run run và thoáng nỗi niềm khó tả, hắn cất tiếng dìu dắt em ra khỏi mảnh kí ức mơ hồ. ngày dần tàn, mặt trời lại theo quỹ đạo vốn có mà khép mình sau những làn mây dày, để lại trên nền trời những vệt cam hồng xinh đẹp, những ngôi sao dần hiện rõ, chỉ còn sót lại vài tia nắng yếu ớt mà tinh nghịch đang luyến tiếc thành phố hoa lệ mà chưa chịu trở về, trong tiệm hoa nhỏ cuối phố, có hai người đang say sưa chuyện trò...

một kẻ ngắm kẻ đang dần say, khúc hát hay rồi cũng sẽ tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top