Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Muốn trẻ đẹp thì phải tập thể dục thể thao.

Gojo nằm lười trên sofa dài, bụng thỉnh thoảng lại réo lên cồn cào. Nếu là trước kia, khi anh đói, anh nhất định sẽ không còn phương án nào khác ngoài việc gọi đồ về nhà hoặc úp mì ăn. Nhưng, từ khi Itadori chuyển về đây sống chung, Gojo bỗng cảm thấy ăn ở nhà là tốt nhất. Đồ ăn lúc nào cũng tươi, gia vị nêm nếm rất vừa phải, nấu ít dầu mỡ. Đã thế sau bữa ăn lại còn luôn có tráng miệng ngọt đúng nghĩa. Pudding, parfait, cheesecake, mousse, anh muốn gì, Itadori cũng có thể làm tất.

Cái này, dù không muốn thừa nhận, Gojo biết rằng mình chắc chắn đã bị mua chuộc bởi đồ ăn rồi.

"Sao lâu về thế nhỉ?" Gojo rền rĩ. Hiện tại đã là 5 rưỡi. Mọi khi, cứ đúng 6 giờ tối, kí túc xá đã thơm phức mùi đồ ăn rồi.

Geto ngồi bên cạnh Gojo đọc sách, nhìn thấy cảnh tượng này lại không khỏi nín cười. "Itadori nhắn là về muộn chút," anh nói, "hình như là tập thể dục gì đấy?"

"Hả? Sao lại tập vào cái giờ này?"

"Ai mà biết? Chắc là hẹn bạn."

Geto không biết thì Gojo cũng đành chịu, anh liền đem điện thoại ra lướt mạng để giết thời gian. Các tin tức trên trang mạng xã hội vốn không có gì quá đặc sắc với Gojo, nên anh cũng đọc vài dòng tiêu đề giật tít rồi lại lơ đãng lướt qua, tìm một vài tin tức với hình ảnh nổi bật khác.

Buồn tẻ xem được một hồi như vậy, đột nhiên có tiếng "cạch" mở cửa nhà. Nếu Gojo có thể tua ngược thời gian và nhìn lại khoảnh khắc này, hẳn mặt anh sẽ sầm sì xuống khi thấy bộ dạng bản thân lúc đó không khác gì một chú cún con đang đợi chủ. Đôi mắt xanh háo hức nhìn về phía cửa, tai chó mà có đó sẽ dựng lên lập tức, đuôi chó mà có sẽ đó ngoáy tít trong vui mừng.

Song, niềm vui của anh cũng nhanh chóng bị dập tắt khi nhận ra người vừa trở về lại là Fushiguro. Cậu ta vẫn với cái mặt không biểu cảm như cũ, thong dong đi vào, trong tay cầm một cuốn sách đang đọc dở nhưng lại xách thêm với một túi đầy ắp rau và thịt.

Chẳng lẽ Fushiguro sẽ nấu bữa tối?

Nghĩ đến đó, mặt Gojo không kìm được mà ỉu xìu. Fushiguro đúng là có vài lần vào bếp cùng Itadori, nhưng dường như cậu chỉ giúp đỡ được mấy việc vặt vãnh như nấu cơm, rửa rau gì đó. Chứ nếu phải nêm đồ ăn rồi xào nấu các kiểu, Gojo không chắc Fushiguro có thể làm tốt được.

"Megumi-kun... em nấu à?" Gojo hỏi.

Đem đặt túi đồ lên bàn ăn, Fushiguro nhanh chóng nhập hội với đàn anh trước con mắt rực sáng của Gojo. "Không có. Tẹo nữa Itadori về nấu. Em chỉ tiện đường mua giúp cậu ấy."

"Ồ, ồ. Thế cũng được."

Bọn họ không nói gì khác, ngồi yên một chỗ, lại tiếp tục đọc sách và chơi điện thoại. Trước chỉ có mình cái bụng Gojo kêu gào, nhưng dần dần, khi 15 phút đồng hồ trôi qua, ba cái bụng cùng liên hoàn réo rắt, tạo thành một bản nhạc khá đáng xấu hổ. Đói như vậy, hẳn ai cũng muốn kiếm chút đồ ăn bỏ bụng, nhưng cứ nghĩ đến Itadori lát nữa vất vả nấu ăn, bọn họ đành kìm lại, giữ bụng rỗng để chút có thể tận hưởng bữa tối ngon lành.

"Này, có thật là cậu ta chỉ đi tập thể dục không thôi?" Gojo dần mất kiên nhẫn.

Fushiguro gật đầu, mắt vẫn không rời cuốn sách. "Thật mà. Nãy em thấy cậu ấy chơi bóng rổ cùng một hội khác."

Gojo rơi vào trạng thám tử, nói tiếp: "Nãy là mấy giờ? Hiện tại là 6 giờ hơn rồi, em khẳng định cậu ta không gặp vấn đề gì sao?"

"Em thấy cậu ấy lúc 5 rưỡi đó. Nhưng mà hình như là chơi cùng bạn cũ, trông cậu ấy rất vui nên em cũng bảo cậu ấy thoải mái vụ thời gian," Fushiguro gập sách lại, nghiêm túc nói. "Với lại nhà mình ăn lúc 6 giờ là sớm quá đấy anh. Bình thường, người ta toàn ăn lúc 7 giờ tối."

"Bụng em đang réo kìa."

"Trưa nay em ăn ít."

Gojo không nói được gì thêm, mệt mỏi úp mặt xuống cái gối ôm trên ghế. Ừ thì đúng là anh đói thật, vả lại còn rất mong Itadori về nhà để được lấp đầy cái bụng với đồ ngọt và bữa tối ngon. Nhưng trong lòng Gojo khi ấy không hiểu sao có một cảm giác nôn nao kì lạ. Anh cứ nghĩ mãi rằng Itadori yếu đuối vô cùng, lỡ như có bất chợt gặp chú linh cấp cao nào đó, cậu sao đủ khả năng mà đánh bại nó được?

Lo lắng cứ tăng dần theo từng tiếng tích tóc của đồng hồ. Gojo không chịu nổi cảm giác này nữa, liền nhanh chóng đứng dậy, lấy một chiếc áo ngoài khoác lên người và đi về phía cửa kí túc xá.

Geto chau mày nhìn hành động kì lạ của Gojo. "Đi đâu vậy, Satoru?" anh hỏi.

Gojo lạnh lùng đáp: "Đi giục cậu ta về"

Geto không hiểu nổi Gojo đang nghĩ gì, lúc ấy rất muốn phang cả cuốn sách trên tay vào đầu thằng bạn mình. Đã nói để cho hậu bối tận hưởng tí thời gian vui vẻ với bạn bè, đây tên này lại định phá hỏng chuyện vui chỉ vì đói bụng.

Nhưng rốt cuộc, Geto cũng không làm được vậy, bởi khi Gojo đang xỏ giày vào, cửa nhà lại bật mở.

Lần này đích thị là Itadori.

Cậu quả thật là vừa chơi bóng rổ về, trên tay còn cầm quả bóng và chai nước, quanh cổ vắt thêm một chiếc khăn. Chắc là chơi cũng khá hăng, nên toàn thân cậu phủ một lớp mồ hôi. Mồ hôi chảy từ từ trên trán, mồ hôi rơi từ cằm xuống cổ, mồ hôi thấm đẫm áo ba lỗ màu đen, mồ hôi làm bóng nhẫy bắp tay căng chặt màu mật của cậu.

Thường thì Gojo khá nhạy cảm với mùi, song không hiểu sao thằng nhóc ướt nhễ nhại mồ hôi mồ kê này lại có mùi hoa thoang thoảng dễ chịu. Gojo cũng chẳng biết vì sao tự dưng nuốt ực một cái khi đang ngồi dưới thềm nhà, mắt xanh chiếu thẳng bắp đùi khoẻ khoắn, chiếu thẳng đùi trong mịn màng còn lấp ló của Itadori.

"Gojo-senpai đi đâu ạ?" Itadori hỏi.

Gojo lảng tránh ánh mắt, nuốt khan đáp: "Đi vệ sinh."

Vệ sinh... ở ngoài á?

Itadori không chắc mình nên hỏi thêm, liền gãi đầu cười trừ. "Thế anh đi vệ sinh đi ạ. Em tắm rửa một chút rồi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho mọi người nhé."

Nói rồi, cậu lúng túng đi vòng qua Gojo vẫn ngồi sụp xuống gần cửa, lên tiếng chào Geto và Fushiguro trong phòng khách, rồi nhanh nhẹn vào nhà tắm rửa người. Có Itadori về, trong nhà bỗng náo nhiệt hẳn lên. Geto buông sách xuống, tâm trạng vui vẻ vào phòng bếp định rửa chút rau. Fushiguro cũng tương tự, tự giác bỏ nguyên liệu trong túi ni lông và tủ lạnh ra bàn bếp để Itadori có thể bắt tay vào nấu ăn luôn sau khi tắm.

Chỉ riêng Gojo vẫn ì mông ra đó.

"Gojo-senpai, anh có muốn giúp không ạ?" Fushiguro hỏi Gojo, người đang từ từ bò dậy khỏi thềm và đi vào trong nhà.

Nhưng Gojo chẳng nói gì. Geto liếc anh một cái, miệng lập tức cười nhe răng.

Ai đó muốn làm gì thì làm, nhưng trước hết vẫn là nên hạ hoả cái mặt đỏ như tôm luộc đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top