Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gửi anh - Chàng trai tuổi 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi - một cô gái hay mơ mộng và hay cười, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi yêu cuộc sống, luôn nhìn cuộc đời bằng gam màu hồng. Có lẽ, vì một số lí do xưa cũ nào đó mà từ rất lâu rồi, tôi ít hồn nhiên hơn các bạn cùng trang lứa. Tôi tươi cười nhưng vẫn ý thức được khi nào lên kéo nụ cười ấy lại. Có thể, bề ngoài trông tôi luôn hòa nhã và cởi mỡ, nhưng chỉ tôi mới biết rằng, chẳng một ai có thể chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim tôi, ít nhất điều đó kéo dài đến trước khi anh xuất hiện - Chàng trai tuổi 16 của tôi.
Anh - một người con trai ưu tú về ngoại hình, là nam thần trong lòng rất nhiều cô gái, có khuôn mặt điển trai hệt như mấy chàng hoàng tử trong truyện ngôn tình, vẻ đẹp không quá nam tính, trông rất ngây ngô và dễ mến, nổi bật nhất chính là nụ cười ấm áp. Có một gia đình khá giả và...một cô bạn gái, dĩ nhiên việc này chẳng can hệ dì tới tôi nếu trong số những người hâm mộ anh không có tôi, nhưng đáng buồn thay, tôi lại là một trong số đó.
Cuộc đời, đúng thật là chẳng đoán trước được bất cứ việc gì, và cũng chẳng thể khẳng định trước điều gì, tỉ như tôi.
Là một người xưa nay luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi, từ khi bước vào lớp 6, tôi đã ý thức rằng sau này nếu như không tự nuôi nổi bản thân,cho bản thân một cuộc sống an nhàn sung sướng thì thật là thất bại, mà muốn có cuộc sống an nhàn thoải mái thì phải có tiền, mà muốn có nhiều tiền thì chỉ có học, như vậy, tôi luôn đặt việc học lên đầu, chẳng có việc gì làm tôi cảm thấy có vấn đề, như vậy rất bình thường, tôi đã nghĩ như vậy. Cứ thế, tôi lớn lên với những suy nghĩ có phần thực dụng ấy, và hình như những suy nghĩ này đã tạo cho tôi một lớp vỏ bọc, giống như lớp vỏ cutin của loài tôm, cái gì không liên quan đến việc " kiếm tiền lo tương lại" tôi tuyệt nhiên sẽ không dây vào. Ai mà ngờ, một người như tôi mà cũng có lúc quên đi mục đích của mình, đi dành tình cảm cho người khác.
Tôi gặp anh trong khung cảnh hết sức bình thường, địa điểm là sân trường cấp 3 nhốn nháo và ồn ã trong một buổi hướng nghiệp lớp 10. Hoàn toàn không có mảy may sự lãng mạn theo môtip lần gặp đầu tiên của 2 nhân vật chính trong truyện ngôn tình, ừm, có lẽ vì tôi chả bao giờ là nữ chính trong cuốn truyện mà anh thủ vai nam chính cả. Ai... Thật đáng buồn  làm sao. "Tôi gặp anh" cụm từ này hoàn toàn sát nghĩa vì... chỉ có tôi nhìn thấy anh, chứ anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi.
Thời điểm đó, tên anh được nhắc khá nhiều, tôi cũng chẳng để tâm, chỉ không lạnh không nhạt ghi nhớ xem như chuyện của người. Có ai ngờ, chỉ một giây tò mò ngước lên xem xem " người hơi có ấn tượng " ra sao, mà cho đến mãi về sao cũng không thể quên, dù cố tình cũng vô ích.

" Anh đặc biệt" thời khắc đó tôi không nghĩ ra từ gì khác ngoài ba chữ đó. Người con trai và ánh mặt trời... khuôn mặt nghiêng phản phất ấm áp, tôi tự cười mình, chưa tiếp xúc mà biết người ta ấm áp? Nhưng dù nghĩ gì, tôi vẫn chưa lần nào dời ánh mắt đi chỗ khác, tuy nhiên, là một người sĩ diện, tôi không cho phép người khác nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, tôi tự thu lại ánh mắt nhưng trong đầu vẫn là hình ảnh cậu thiếu niên ôn hòa, không sao gạt đi được.

Rất lâu sau này, tôi tự hỏi, liệu, ngày hôm đó, nếu tôi không ngước lên nhìn anh, thì sao nhỉ? Chắc là mọi chuyện sẽ khác một chút, nhưng tôi biết, tôi chưa hề hối hận. Người ta thường nói, cấp 3 là những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, nếu tôi không gặp anh thì có lẽ sẽ chẳng biết được những tư vị khác nhau, mãi nhìn đời bằng ánh mắt chăm chú, phấn khích nhưng vô hồn và nhạt nhẽo đến giả tạo.

"Đơn phương" là khái niệm không thể diễn tả được bằng lời, giống như ngắm một cây sương rồng gai, mặc dù nhìn thấy được hết vẻ đẹp của nó nhưng lại không thể chạm vào, không thể ôm lấy để mỉm cười trọn vẹn, tất cả những gì ta làm được mãi mãi chỉ là ngắm nhìn, vậy thôi.

Câu chuyện của tôi cũng thế, học chung một gian lầu, tôi và anh chạm mặt không ít lần, tiếc thay rằng chẳng bao giờ ánh mắt chúng tôi gặp nhau một cách trực tiếp, chẳng bao giờ. Tôi lướt qua anh, anh lướt qua tôi, đơn giản là vậy, chẳng có một thứ gì nằm giữa tôi và anh ngoài hai từ " người lạ ". Nhưng những lần tình cờ ấy, tôi thản nhiên, đúng, nhưng với tư cách một người hâm mộ, tôi luôn mong ánh mắt anh có thể dừng lại trên người tôi dù chỉ một giây. Tuy nhiên, sự thật mãi mãi là sự thật, dù có đáng buồn thế nào đi chẳng nữa, ta vẫn phải chấp nhận.

Qua một mùa hè, tôi vốn tưởng rằng những cảm xúc xa lạ kia sẽ dừng lại ở đấy, tôi vẫn là tôi, cuộc sống cũng sẽ trở lại bình thường như một quy luật nào đó của thời gian, bào mòn những điều được cất kỹ đến đóng bụi, từ từ, từ từ cho đến khi chúng hoàn toàn biến mất. Nhưng người con trai ấy lại một lần nữa liên qua đến tôi, khơi dậy những điều mà tôi cố gắng che đậy, những điều chỉ mong sao thần thời gian vặn to công suất ra một chút, bào chúng nhanh thật nhanh, nhưng đáng buồn thay, mọi việc vẫn lệch tra khỏi quỹ đạo, lệch xa đến mức tôi không kéo về được, dù người liên quan tới cuộc sống của tôi, là cô bạn gái anh.

Chúng tôi chuyển lớp, rồi ngồi cạnh nhau, ừm, phải hỉnh dung thế nào nhỉ? Nữ phụ độc ác ngồi kề nữ chính xinh đẹp? Ai...đáng tiếc tôi không có hứng làm nữ phụ chút nào, càng không thích làm kẻ thù của nữ chính gì gì đó. Điều tôi làm, là kết bạn với cô ấy -  một cô gái hoạt bát, đáng yêu và có đôi mắt đẹp, rất to, rất sáng, cô ấy không quá xinh đẹp, cũng không quá nổi bật như trong tưởng tượng của tôi. Như đã nói, vì không hứng thú làm nữ phụ nên tôi không bài xích hay ghen ghét gì cả. Tôi vẫn vậy, xếp cô ấy vào danh sách người quen trong hàng tá những người tôi đã, đang, và sẽ gặp, không hơn không kém. Tuy nhiên, với tư cách là một người bạn, những điều nên nghe và không nên nghe đều đã nghe, số lần chạm mặt cũng nhiều lên, duy chỉ có một thứ không thay đổi, tôi và anh, chúng tôi vẫn là người lạ, vẫn điềm nhiên lướt qua nhau, chưa hề thay đổi, tôi vẫn là diễn viên quần chúng trong những thước phim có anh, lặng lẽ và âm thầm.

Cũng nhiều lúc tôi tự hỏi mình, liệu tôi có thích anh, hay chỉ là tình cảm ngưỡng mộ như tình cảm của fan dành cho idol? Và...chẳng có đáp án nào cả. Mãi đến sau này, tôi mới nhận ra rằng, tình cảm tôi dành cho anh, là một thứ gì đó không có tên. Nó sâu sắc hơn tình cảm của fan dành cho idol nhưng chưa đạt tới " thích" chỉ đơn giản là những rung động đầu đời, nhẹ nhàng và êm ái. Vì tôi chưa một lần thử bắt chuyện với anh, lòng tự trọng không cho phép tôi làm điều đó, tôi vẫn hành xử đúng mực như bao người. Người ta thường nói, khi đã thích một ai đó, thì chẳng gì có thể ngăn nổi nhịp đập thành thật của trái tim, trái tim tôi có thể có anh, nhưng lí trí vẫn khống chế được, chứng tỏ, tôi chưa thật sự thích anh.

Có lẽ, đến bây giờ, anh cũng chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt tôi, bởi, khi anh đến gần, phản ứng của tôi là cuối đầu lướt điện thoại, xác suất là 9/10, hầu như lần nào cũng vậy, không phải do đau lòng đến chết đi sống lại như các nhân vật nữ trong truyện, tôi cuối đầu chỉ đơn giản là để gói gém lại đống cảm xúc hỗn độn trong đáy mắt, tránh để người khác nhìn thấy.

Thế đấy, ba năm cấp 3 của tôi cứ trôi đi như vậy, bề ngoài vẫn tĩnh lặng như vậy, nhưng thật ra tôi biết, tôi đã có thêm rất nhiều trải nghiệm, biết ngưỡng mộ, biết tươi cười thật lòng, và... biết thất vọng. Có lẽ sau này, vào một ngày nào đó không xa, tôi sẽ có thể bắt tay anh, nhìn anh mà mỉm cười như một người bạn. Và đương nhiên, để làm được điều đó, trước tiên tôi nên đi đám cưới anh, với tư cách là - bạn của cô dâu.
Gửi anh, chàng trai của tôi tuổi 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top