Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 111 - 120

111.

Người đàn ông run rẩy quỳ trên tấm tatami, vừa cố gắng nén nước mắt vừa mặc lại quần áo cho chỉnh tề. Bên cạnh anh, một người đàn ông mang gương mặt âm nhu ngồi dựa bên cửa sổ gỗ, ánh chiều tà hắt từ sau lưng hắn, sự tương phản mãnh liệt khiến không ai nhìn rõ vẻ mặt hắn bấy giờ. Hắn chậm rãi lau khô vệt tinh dịch bên miệng, nghiêng đầu nhìn Bạch Ân, hất hất mái tóc dài, nói: “Lâu rồi không gặp.”

Bạch Ân gật đầu bình tĩnh.

Thực ra, ông cũng không ngờ mình lại gặp gỡ Bạch Thần Mộ tình cờ như thế.

Bạch Thần Mộ nâng chiếc chân đang đặt lên vai người đàn ông, người đó đang định đứng lên, ngay sau đó, Bạch Thần Mộ đạp thẳng một cước, khiến anh lăn quay sang một bên, đập vào chân bàn, xớt xát. Hắn như nhìn thấy thứ gì buồn cười lắm, đôi mắt yêu dã cong lên, miệng cười không ngừng.

Bạch Ân thấy nhưng không nói gì, ông cầm lấy chiếc ghế bị người đàn ông va vào, đặt trước mặt Bạch Thần Mộ, ngồi xuống.

Người đàn ông tóc đen nhìn Bạch Ân đầy cảm kích, sau đó, anh chạy ra ngoài.

Bạch Thần Mộ vẫn chìm trong ánh hoàng hôn, hắn nhẹ nhàng che miệng, bờ mi cong cong như của vị mỹ nhân tuyệt thế nào bước ra từ bức tranh sơn thủy, cười vui vẻ. Bạch Ân không thể nào hiểu nổi niềm vui sướng đó.

Thực ra, Bạch Ân nghĩ rằng mình bình thường đa phần là do đám người so với ông càng bất bình thường này mà ra.

Ví dụ như vị gia chủ này, tâm thần phân liệt cường độ thấp cùng với khuynh hướng bạo dâm mạnh mẽ, nếu không có người gia sư vẫn luôn ở bên từ nhỏ, chắc chắn sẽ tự sát. Lưu ý thêm, người đàn ông tóc đen, vừa bị đánh và chạy ra ngoài, chính là vị gia sư ấy.

Bạch Ân không hiểu, nếu đã thích người ta, sao phải đánh đập như thế. Nhưng là, chân lý là để nói với người. Bạch Ân cảm thấy, cả đám lợn trong gia tộc này không xứng để mình nói tiếng người. Vậy nên ông không đề cập gì tới chuyện khi nãy.

Bạch Thần Mộ cười đủ rồi, mới nói: “Tôi cứ tưởng anh không đến, nghe Bạch Nhuận Trạch nói anh mới kiếm được một tình nhân rất vừa ý, chúc mừng.”

Cái vẻ nho nhã đầy giả dối này, quả là học trò ưu tú của Bạch lão gia tử. Vẻ mặt Bạch Ân dịu đi, giọng điệu cũng tốt hơn: “Cám ơn, lâu lắm rồi không về, gần đây gia phụ mang bệnh nhẹ, nên anh về thăm.”

Bạch Thần Mộ lại nói: “Anh đúng là có lòng, ừm….câu đó nói thế nào ấy nhỉ? Thôi, cũng không quan trọng lắm,” Bạch Thần Mộ nhún vai: “Thực xin lỗi, tiếng Trung của tôi không tốt lắm.”

Bạch Ân cười cười, nói: “Tiếng Trung không giỏi cũng không sao, chỉ cần ít nói chuyện với Bạch Nhuận Trạch hơn là được.”

Bạch Thần Mộ không hiểu.

Bạch Ân nói: “Nước C có câu ngạn ngữ: gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, nghĩa là chỉ cần em bơ Bạch Nhuận Trạch đi, tiếng Trung sẽ giỏi lên.”

Bạch Thần Mộ thán phục: “Ra là thế, anh họ đúng là uyên bác, văn hóa của nước C cũng thực thần kỳ, cổ nhân có thể đoán được mối quan hệ giữa tiếng Trung của Bạch Nhuận Trạch và tôi cơ đấy.”

Bạch Ân nói: “Càng học càng tốt.”

Bạch Nhuận Trạch đứng ngoài cửa, nghe hết từ đầu chí cuối. Cậu nén giận, dắt Evan đi.

Cha! Cha xuyên tạc thành ngữ như thế, còn là đại trượng phu sao??

112.

Mối quan hệ nảy lửa giữa Bạch Ân là Bạch lão gia tử là bản nâng cấp của Bạch Ân và Bạch Nhuận Trạch. Ít nhất, thấy Bạch Ân, Bạch Nhuận Trạch còn đứng lại, hừ lạnh một tiếng. Khi Bạch Ân và Bạch lão gia tử gặp nhau, cả hai đều ăn ý, làm ngơ đi qua, đến mắt cũng không chớp.

Không bạo lực cũng không hợp tác. Người này dùng hành động để chứng minh, mình ghét người kia.

Vấn đề là, dưới sự giáo dục gia đình họ Bạch, đa phần con cái đều ghét cha mình, không phải chỉ dừng lại ở ngứa mắt, mà là hận không thể lao lên đâm phập một dao cho chết.

Đón năm mới tại căn nhà ở nước J, về tình về lý, Bạch Ân đều phải gặp Bạch lão gia tử một lần. Ông lạnh nhạt cùng người hầu đi vào phòng. Bạch lão gia tử đang cầm di động, hỏi Bạch Nhuận Trạch cách nhắn tin, hai người nghe tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trầm xuống ——

Ăn ý đến lạ.

“Nhuận Trạch, con cũng ở đây nha, ” Bạch Ân xoay người bước đi: “Thế ta không làm phiền hai người, tạm biệt.”

“Vô liêm sỉ!” Bạch lão gia tử gầm lên, di động đập cái ‘rầm’ xuống bàn: “Đứng lại đó cho ta!”

Bạch Ân dừng bước, hỏi: “Ngài tìm tôi có việc?”

“Không có việc, ta tìm làm gì?” Bạch lão gia tử nói.

Bạch Ân gật đầu, khoanh tay nhìn hai ông cháu: “Có việc thì ngài mau nói đi.”

Từ lúc thấy Bạch Ân bị Bạch lão gia tư răn dạy, Bạch Nhuận Trạch đã cười trộm, nghe đến đó, còn chen lời vào: “Cha, ngài với ông bao năm rồi mới gặp nhau, nên….”

Bạch Ân thản nhiên nói: “Nghiệt súc, đây không có chỗ cho mày nói.”

Bạch lão gia tử lửa giận ngùn ngụt: “Nghiệt súc! Mày mắng ai đó? Nó là cháu ta!”

Bạch Ân nói: “Con ngài là nghiệt súc, con của nó đương nhiên cũng là nghiệt súc, ta đâu mắng sai.”

Bạch lão gia tử giận tới độ mặt đỏ bừng: “Mày mới là nghiệt súc! Chỉ có mình mày là nghiệt súc !”

Bạch Nhuận Trạch đứng cạnh ông nội, gật đầu lia lịa.

Bạch Ân nhìn Bạch Nhuận Trạch, cười: “Thằng ngu, không được gật đầu.”

Bạch Nhuận Trạch: “…..”

113.

Lại một đêm không ngủ.

Bạch Ân kéo tấm rèm ra, ngồi nghiêng bên cửa sổ, bàn chân trần dán lên sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo, ánh mắt nhìn bầu trời xanh thẳm.

Đa số thời gian, ông đều cảm nhận được sự kích thích mà giá rét đem tới cho mình, không phải đau đớn, mà là một loại xúc cảm vô cùng mới mẻ.

Tuy nhiên, sau khi trải qua trạng thái ấy, ông sẽ cảm, sốt hoặc mắc bệnh gì gì đó khác.

Bạch Ân không phải kẻ trân trọng cuộc sống của mình, ông thực hưởng thụ cảm giác tự ngược đãi bản thân.

Cuộc sống trong ngôi nhà này khiến ông khó chịu, ông không thích nơi này, nếu có thể, ông thà ngủ ngoài đường cái, hoặc tìm một chỗ trong công viên, còn hơn phải ở đây.

Giám thị 24/24, những lời khen ngợi giả tạo, cùng với đám phụ nữ ăn bám đàn ông để thể hiện cuộc sống xa hoa của mình. Tất cả những điều đó đều khiến Bạch Ân chán ghét. Hơn nữa, lúc này ông cần thuốc, nhưng vì để Bạch lão gia tử không tìm được dấu vết, ông không thể không giấu bình thuốc đi. Tính ra thì, hôm nay đã là ngày ngừng thuốc thứ tám của ông.

Một giác ngủ kéo dài 7 tiếng, đối với Bạch Ân quả là xa xỉ.

Rõ ràng có tiếng ầm ĩ, rõ ràng có tiếng rất nhiều người nói chuyện bên tai, nhưng khi mở mắt, trong óc ông chỉ có những đoạn ngắn mơ hồ, ông chẳng thế nhớ được điều gì.

Tang Bắc tới đón ông đúng vào 2h15 phút. Bạch Ân hơi quay đầu, bờ môi trắng bệch, Tang Bắc bình tĩnh dìu Bạch Ân lên xe, đưa tấm thảm đã chuẩn bị sẵn cho ông: “Mời.”

“Cám ơn.” Bạch Ân không đưa tay ra, Tang Bắc tự động giũ thảm đắp lên người Bạch Ân. Bạch Ân nhìn hành động của Tang Bắc, mỉm cười: “Cậu biết không, vừa nãy, cậu rất giống Trịnh Hòa.”

Tang Bắc có chút giật mình: “Ngài nói cậu nghệ sĩ đó sao ?”

“Ừm, ” Bạch Ân bật di động lên, giở xem tin nhắn Trịnh Hòa gửi cho mình. Di động có nhiều thông tin quan trọng nên Bạch Ân không cầm nó tới nhà họ Bạch, mà để Tang Bắc giữ. Ông chỉ có thể trả lời những tin hắn của Trịnh Hòa vào khoảng thời gian ‘thư giãn’ này.

Đang nhớ tới cậu, bỗng nhiên, màn hình lóe sáng, dòng chữ “Trịnh đại nhân gọi, nhận cuộc gọi hay không?” hiện lên.

Bạch Ân ngừng một chút, gương mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, bấm nút “Nhận cuộc gọi”

“Bạch tiên sinh, ngài đang làm gì thế ?”

Giọng nói vui vẻ của Trịnh Hòa vang lên, Bạch Ân khẽ thở dài, bỗng nhiên, ông cảm thấy như mình đã ở lại nước J những mấy đời dù thực chất, ông mới tới 1 tuần mà thôi.

“Tôi đang nói chuyện với em.” Giọng nói của Bạch Ân mang theo ý cười

“Thế ngài đoán xem, em đang làm gì?” Trịnh Hòa không nhận ra sự biến chuyển trong thái độ của ông.

“Ừm…” Bạch Ân suy nghĩ một lát, hỏi: “Em đang ăn gì?”

“A, ” Trịnh Hòa nhét một miếng lê vào miệng, nhưng vẫn nói dối: “Ngài đoán sai rồi.”

“Sao có thể?” Bạch Ân cười nói: “Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng ‘crốp, crốp’ từ đầu bên kia, chẳng nhẽ bên cạnh em có một con chuột đang ăn vụng?”

Trịnh Hòa không biết nên xạo thế nào, cuối cùng, cậu giả bộ thực ngạc nhiên: “Bạch tiên sinh, ngài quả nhiên liệu sự như thần! Quá giỏi! Bên cạnh em đúng là có một con chuột! To lắm nha, very big!”

“A?” Bạch Ân nhẹ nhàng hỏi: “Thế em hỏi hộ tôi: tên nó có phải Trịnh Hòa hay không?”

Mặt cậu đỏ bừng.

Hai người nói chuyện hồi lâu, đều là những chủ đề linh tinh, lặt vặt. Trịnh Hòa cũng giỏi, Bạch Ân vốn đang cảm thấy khó chịu, thế mà đến lúc cúp máy, ý cười trên môi ông vẫn còn đọng lại.

Lúc sắp kết thúc cuộc gọi, Trịnh Hòa oán Bạch Ân ‘sao không chủ động gọi điện, tiền điện thoại rất đắt’ gì gì đó. Tuy Bạch Ân biết phí điện thoại sẽ khác khi  có khoảng cách quốc gia, nhưng khác bao nhiêu thì ông không biết, còn tưởng đó là số tiền to lắm. Ông bảo Tang Bắc chuyển một số tiền lớn cho Trịnh Hòa, Tang Bắc lấy laptop ra, gõ số liệu, hỏi: “Số tiền đó được dùng làm gì?”

Bạch Ân nói: “Tiền điện thoại.”

Tang Bắc: “…”

Tang Bắc hít sâu nhiều lần, nói: “Ngài muốn gọi điện 24/24 suốt 2 năm sao?”

Bạch Ân hỏi “Ý cậu là sao?”

Tang Bắc nói: “Khoản tiền ngài vừa yêu cầu, đủ để Trịnh Hòa gọi cho ngài từ bất cứ xó xỉnh nào trên thế giới.”

Bạch Ân nghe xong, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “A.”

Trong nháy mắt vừa rồi, Tang Bắc tự sự muốn dùng cái laptop của mình đập vào mặt ông.

Không, như thế máy tính sẽ hỏng, anh cần sao chép dữ liệu đã.

Thế thì có cần xin một hộp đĩa CD riêng cho mình không? Nhưng số chi của hiện tại đã lớn hơn quý trước một chút, hẳn là nên tiết kiệm một chút.

Tiết kiệm thế nào bây giờ?

Tang Bắc với kỹ năng bắt trật nội dung chính bẩm sinh, lại nghĩ linh tinh đi chỗ khác, mải chạy mãi, chạy mãi trên con đường bụi mù.

114.

Bạch Ân cũng có sản nghiệp riêng của mình ở nước J, không nhiều lắm, đều là từ trước còn giữ lại, giờ chắc đã nhận thầu cho người khác, giờ ông chỉ có quyền quyết định những việc ở cấp độ thấp thôi. Bởi nơi này có Bạch lão gia tử, đã nhiều năm rồi, Bạch Ân không đặt chân vào nước J. Giờ hiếm lắm mới đến một lần, Tang Bắc liền đưa tập văn kiện về hướng phát triển của công ty suốt mấy năm nay.

Đối với công việc, thái độ của Bạch Ân là thế nào cũng được, ông cũng không nghĩ nổi còn lý do nào nữa để mình có thể thoát khỏi căn nhà ấy. Ông liền lấy một căn phòng trên danh nghĩa của nhà họ Bạch để thành chỗ làm việc.

“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh?”

Bạch Ân mở to mắt, nhìn về phía Tang Bắc đang lay lay mình, nhíu mày: “Sao thế?”

Tang Bắc nói: “Sắc mặt ngài không tốt lắm, khó chịu chỗ nào sao?”

“Không, ” Bạch Ân lắc đầu: “Giữ tinh thần tập trung lâu quá, đầu có chút đau.”

Tang Bắc vô cùng lo lắng: “Ngài mới vừa uống thuốc mà, sao còn thế chứ, Bạch tiên sinh, tôi đề nghị ngài nên đi gặp bác sĩ, tiện thể đang ở đây luôn.” Mọi người đều biết, nhà họ Bạch có đội ngũ bác sĩ trị bệnh tâm thần giỏi nhất.

“Đừng nói nữa, ” Bạch Ân dùng tay đỡ trán: “Tôi sẽ không nói với Bạch lão gia tử rằng bệnh của tôi đã nặng thêm, cậu cũng không được tự ý làm việc, rõ chưa.”

“Bạch tiên sinh, chỉ là phương thức Bạch lão gia tử sử dụng là sai mà thôi, ông ấy là cha ngài, mà bệnh của ngài giờ đã trở nên thực nghiêm trọng.” Tang Bắc lớn lên ở nhà họ Bạch từ nhỏ,  anh rất thân thiết với Bạch lão gia tử. Mấy năm nay, anh vẫn luôn cố gắng làm dịu mối quan hệ của hai cha con nhà này, tiếc rằng không thành công.

“Bởi ông ta là cha tôi, tôi mới càng không thể để lão khinh  thường.” Bạch Ân lạnh lùng nói, bàn tay run nhè nhè vì đau đớn.

Tang Bắc thấy thái độ của Bạch Ân không dịu đi, liền thu dọn đống văn kiện linh tinh trên mặt bàn, lấy ra hai viên thuốc có chức năng giúp người bệnh bình tĩnh từ trong túi, nói: “Ngài muốn ở nước J bao lâu?”

“Ở lại thêm một tuần đi, đợi Nhuận Trạch đi rồi nói, tôi không muốn để nó phát hiện ra chuyện gì.” Bạch Ân nói.

“Ai, ” Tang Bắc thở dài: “Nếu Trạch thiếu gia biết tấm lòng ngài như thế, chắc chắn sẽ không luôn phản bác ngài. Bạch tiên sinh, tôi thấy ngài nên nói rõ với Trạch thiếu gia, để quan hệ giữa ngài và cậu ấy đừng càng ngày càng lạnh lùng.”

Bạch Ân hừ lạnh: “Sao tôi phải nói chứ, nó không biết dùng trái tim để cảm nhận sao? Ngu đến thế thì tôi còn biết làm gì?”

Tang Bắc nói: “Chính vì nguyên nhân đó mà ngài với Bạch lão gia tử mới xa cách như thế.”

“Tôi không giống ông ta, đừng có đánh đồng tôi với ông ta, rõ ràng là hai loài sinh vật khác nhau mà.” Cơn đau của Bạch Ân lại đến, ông nói, rất mất kiên nhẫn: “Đưa thuốc cho tôi, 5h xe sẽ đến, chiều nay nhà họ Bạch có party, tôi phải về.”

“Vâng.” Tang Bắc không biết nói gì với cái trình độ thần kinh của ba đời nhà Bạch lão gia tử.

115.

Điều khiến Bạch tiên sinh không ngờ là, bệnh tình của ông lại nhanh chóng chuyển biến xấu, nhanh đến độ, đến 1 tuần cũng không giấu nổi.

‘Rầm’

Trong căn phòng rửa mặt trống không, Bạch Ân té nước lên mặt mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệnh, cắt không còn giọt máu trong gương, cười giễu nhại.

Vầng mắt thâm quầng, bờ môi nứt nẻ. Bạch Ân không thể nào ngủ được, đầu đau như muốn nứt ra, luôn có loại ảo giác như có người theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể ám sát mình, cùng với sự nhộn nhịp trống rỗng xung quanh.

Trơ mắt nhìn mình bước tới tử vong.

Còn điều gì kinh khủng hơn chứ?

Bạch Ân muốn chết không chỉ lần một lần hai, cổ tay ông từng có một vết sẹo rất đáng sợ. Có lần, ông uống hết một lọ thuốc ngủ, thậm chí còn không thể học đại học một cách bình thường. Tại lần lưu ban thứ tư, giáo sư nói với ông: chúng tôi muốn cứu vớt em, nhưng em không chịu mở rộng cửa lòng, ngôi trường này không cần học sinh như em, em nên thay đổi đi.

Vậy nên, giấy chứng nhận tốt nghiệp của Bạch Ân được ghi “đã ra trường”.

Không thích với bất kỳ thứ gì, thú tiêu khiển duy nhất là ngẩn người, đôi khi ánh mắt ông trôi vào vô định. Vái cảm giác tuyệt vọng không thể nói ra đó luôn đi theo Bạch Ân.

Rất thống khổ .

Bạch Ân chống tay trước gương, giọt nước lăn trên tấm kính, chậm rãi chia cắt bóng hình phản chiếu của Bạch Ân làm hai.

Ông nhìn bản thân trong gương.

Một nửa đã điên, một nửa cố gắng giữ vững lý trí.

Bạch Ân không thể nhìn thẳng vào Bạch lão gia tử, bởi ông sẽ thống hận chính mình – kẻ có được một nửa gien của ông ta.

_______________

116.

Bạch Ân sẽ vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên ông gặp Bạch lão gia tử.

Đình viện mới sửa, cây đào cảnh lá xanh mướt điểm xuyết những bông hoa hồng phấn nhỏ xinh, thực đẹp.

Ông bước xuống xe, tầm mắt từ đôi giày da màu nâu, chuyển tới nhìn người đàn ông cao lớn như gã khổng lồ trước mặt. Đáng ngạc nhiên là, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông đã biết đó là cha mình.

Khóe mệnh nhếch lên, để lộ nụ cười ngượng ngùng.

Bạch Ân còn nhớ lời dặn của mẹ trước lúc chia tay, hơn nữa, ông cũng không ghét người này.

“Chào ngài, tôi là Bạch Ân, ngài là cha tôi sao?” Bạch Ân cố gắng nói lớn lên, để mình có vẻ phong độ hơn.

Nghe giọng nói trong trẻo của ông, người đàn ông nhíu mày, nhìn chằm chằm Bạch Ân với ánh mắt….âm ngoan.

Người đó nhìn về phía kẻ bên cạnh, hỏi: “Con ta đây sao?” ông ta không hạ giọng xuống, vậy nên tất cả mọi người đều nghe được câu hỏi có chút ác ý kia.

Người nọ gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạch lão gia tử lại liếc nhìn Bạch Ân một cái, sau đó dẫn người đi.

Bạch Ân nhìn bóng cha mình đi xa, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, lòng cũng dậy lên bi thương.

Từ đầu tới cuối, cha của ông, chưa từng nói một câu nào với Bạch Ân.

Phòng rửa mặt sáng trưng.

“….Ông ta không phải cha mình.”

Bạch Ân hung tợn nhìn hình ảnh phản chiếu cực kỳ giống người đàn ông đó trong gương, đè giọng xuống, nói một lần nữa: “Ông ta không phải cha mình, ông ta không xứng! Ha, ha….khụ khụ.”

Ông che miệng lại, ghé vào bồn rửa mặt, ho sặc sụa.

Hận thù càng ngày càng sâu sắc, theo ngọn lửa đó, cơn đau đầu của ông cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Cơ thể ông trở nên nặng nề, ông dần dần khụy xuống, ánh mắt tối sầm lại.

Xung quanh tối đen.

117.

“Nhuận Trạch, cha cháu đâu?” Đang giữa bữa tiệc, Bạch lão gia tử đột nhiên nói một câu khiến Bạch Nhuận Trạch ngẩn ngơ, quét một vòng, qua chỗ ban công, nhìn ra sân vườn, đều không thấy bóng dáng ông. Cậu quay lại, nói: “Hình như cha không ở đây, cũng không thấy ở vườn.”

Bạch lão gia tử nói: “Thế cháu đi tìm nó đi.”

“Vâng.” Bạch Nhuận Trạch không hiểu nổi hàm nghĩa của mệnh lệnh này, cha cậu không phải đứa trẻ lên ba, chẳng nhẽ lại đi lạc?

Bạch lão gia tử như đọc được suy nghĩ của cậu: “Mấy ngày nay, sắc mặt của cha cháu không tốt, nãy ông còn thấy nó nói đứng nói chuyện với nhiều người lắm, thế mà nhoáng cái đã không thấy, hừ, sức khỏe càng ngày càng kém, không biết cái gì khiến nó lao lực thế, vô dụng!” còn tiện thể nói mỉa một câu: “Đừng có chết dấm dúi ở cái xó nào.”

“Vâng .” Bạch Nhuận Trạch gật đầu. Cậu giật mình, cậu cũng thấy cha mình có điểm gì là lạ, nhưng ngại cái lòng tự trọng cao hơn cả Everest của ông nên không dám nói gì. Không hiểu sao, Bạch lão gia tử mới gặp cha hai lần mà lại biết chuyện này.

Bước vào phòng theo dõi, hai vệ sĩ đang trực ban, thấy Bạch Nhuận Trạch đi vào, hai người vội đứng lên chào: “Trạch thiếu gia, sao ngài lại tới?”

Bạch Nhuận Trạch gật đầu, đặt tay lên vai một vệ sĩ, đè xuống, nói: “Không có gì, tôi muốn tìm người thôi, cha tôi đâu? Ông ấy ở chỗ nào?”

Mấy vệ sĩ vội vàng tìm kiếm, năm phút sau, Bạch Nhuận Trạch tìm được phòng rửa mặt ở hành lang bên phải, thuộc tầng hai.

“Cốc cốc cốc” Cậu gõ gõ cửa.

Không ai mở, bên trong không có bất kỳ tiếng động gì.

Bạch Nhuận Trạch nghi hoặc nhìn xung quanh. Có sai đâu nhỉ, đúng căn phòng trong video.

“Cha, ngài có trong đấy không?”

Bạch Nhuận Trạch hỏi thêm một lần.

Vẫn không có người mở cửa.

Một ý nghĩ không tốt lóe lên, Bạch Ân ghét Bạch lão gia tử như thế, chẳng nhẽ tự tiện rời đi rồi?

Gương mặt Bạch Nhuận Trạch dúm dó lại , sức chiến đấu khi hai người đó cãi nhau, Bạch Nhuận Trạch biết, cả hai đều thề không quăng được mọi thứ có thể quăng thì chưa thôi.

“Cha! Cha! Ngài mở cửa nhanh lên nha!” Bạch Nhuận Trạch không thèm ‘gõ’ nữa, mà ‘đập’ rầm rầm.

Đập xong, cậu ghé vào ván cửa, nghe nghe bên trong, sắc mặt xám xịt.

Thôi xong rồi, không có tiếng gì bên trong, Bạch Nhuận Trạch có thể tưởng tượng được ngày mai ảm đạm của mình.

Cậu tháo hai chiếc nhẫn trên tay xuống, nối với kính đen, tạo thành một chiếc máy nghe lén đơn giản, cậu nhét vào khe cửa để cố định, tránh việc nó rút ra rút vào, sau đó, uốn cong chừng 360 độ thì dừng lại, điều chỉnh ống nghe, rồi đưa sợ dây sắt vào ổ khóa.

Đây là kỹ xảo cậu học được từ năm 10 tuổi. Thuê một quân nhân xuất ngũ làm gia sư, đám trẻ con sẽ học được những kỹ xảo kỳ lạ nhưng thực dụng.

Tiếng ‘rắc’ vang lên rất nhẹ, dây sắt của Bạch Nhuận Trạch chậm rãi nâng lên chừng 15 độ, sau đó kéo ra ngoài.

Cửa mở.

Cậu nhìn vào, định bụng, nếu trong đó không có Bạch Ân thì bảo vệ sĩ đi tìm, lừa Bạch lão gia tử một lúc, tìm được Bạch Ân rồi tính sau.

Thứ đầu tiên đập vào ánh mắt cậu mà sàn nhà sũng nước, sau đó là cha mình.Cái lão Bạch Ân tính tình cổ quái đó hai mắt nhắm nghiền, ngồi dưới đất, lông mi ướt át cùng làn da tái nhợt khiến ông mang một vẻ đẹp yếu ớt.

Vòi nước không khóa, nước ở bồn rửa tay không ngừng tràn ra, thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng Bạch Ân đang mặc. Lớp áo trong suốt, hơi để lộ phần xương quai xanh mảnh khảnh cùng chiếc cổ duyên dáng.

Bạch Nhuận Trạch hoảng sợ, không phải vì dáng vẻ suy yếu của Bạch Ân, mà là —

“Cha! Ngài điên à? Uống đến đổ đốn ra rồi, quyến rũ thế làm gì? Con là con cha đó!”

Cậu dùng  hai tay che ngực như một thiếu nữ trung trinh, nghĩ nghĩ thế nào, lại hạ tay xuống, che thằng nhỏ. Sau đó gào tướng lên với Bạch Ân hồi lâu, không hề nhận ra rằng Bạch Ân đã ngất.

Đừng trách cậu không phát hiện cha mình ngất, chỉ là cậu luôn tin tưởng: kẻ biến thái như Bạch Ân, ai có thể đánh gục chứ.

118.

5h30 sáng.

Bạch Thần Mộ quần áo xộc xệnh, thất thểu đi dọc theo hành lang như một u hồn, miệng nhẹ gọi: “Thầy…..thầy ở đâu?”

Mà thầy của hắn, người đàn ông châu Á, tóc đen mắt đen đó đang cùng người khác, chen lấn, đợi kết luận của bác sĩ. Dân gian người ta gọi là: góp vui.

“Cha tôi đang khỏe mạnh bình thường, sao bỗng dưng lại té xỉu chứ?” Bạch Nhuận Trạch ngồi trên ghế, hoang mang hỏi ý kiến y tá.

Y tá lật lật hồ sơ người bệnh, nghiêm túc nói rằng: “Chúng tôi đã lấy máu và chất bài tiết của Bạch Ân, nhận định bước đầu là do lượng thuốc uống vào quá nhiều khiến cho tụt huyết áp, đau đầu. Bạch tiên sinh chưa tỉnh lại nên chúng tôi chưa biết được bệnh tình nặng nhẹ thế nào, do đó mà chưa xác định được nguyên nhân chủ yếu.”

Evan đã thức trắng đêm, cậu nhóc buồn ngủ không nhấc nổi mí mắt, Bạch Nhuận Trạch lấy khăn tay được chuẩn bị sẵn trong túi ra, lau miệng cho cậu, để cậu ngồi lên đầu gối mình. Evan cười ngây ngô vài tiếng, vùi mặt vào vai Bạch Nhuận Trạch, ngủ say.

Bạch lão gia tử nhìn Evan dính chặt lấy Bạch Nhuận Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Người của cha cháu đến chưa?”

Bạch Nhuận Trạch gật đầu: “Đến rồi, cháu hẹn họ 7h30 tới.”

“Ừm, ” Bạch lão gia tử nói: “Năm mới, nhiều người tới, ông không thể để họ thấy con mình vô dụng như thế!”

Bạch Nhuận Trạch dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Bạch lão gia tử, vừa định mở miệng, Evan khẽ cựa quậy, dường như cảm thấy không thoải mái. Cậu chỉnh lại tư thế một chút, ngẩng đầu lên thì Bạch lão gia tử đã đi mất từ lúc nào.

“Rầm!”

Cửa đột nhiên bị đá văng.

Bạch Thần Mộ lạnh lùng quét những người trong phòng: “Thầy tôi đâu? Có ai thấy không?”

Bạch Nhuận Trạch âm thầm ‘hừ’ một tiếng. Từ lần gặp đầu tiên, cậu đã không thích người chú mang gương mặt phụ nữ này, không quản lý được người tình của mình, lần nào cũng tìm tới tìm lui như kẻ thiểu năng: “Hơn nửa đêm rồi, anh ta không ở phòng chú, chú còn mặt dày đi hỏi người khác, tình yêu đích thực đúng là vô định, vui buồn lẫn lộn.”

“Đừng nói linh tinh, thầy ở đâu?”

“Cháu không biết, nhưng chú nói nhỏ đi một chút được không? Ở đây còn có người đang ngủ.”

Mấy người xung quanh tưởng Bạch Nhuận Trạch lo lắng cho người cha đang bệnh nặng của mình, nào ngờ cậu bịt tai của Evan lại.

Mọi người: “…”

Bạch Thần Mộ không rảnh nói chuyện tào lao với Bạch Nhuận Trạch, thấy thầy không ở đây, hắn quay đầu định đi.

Gia Nhạc xuất hiện chỗ khúc rẽ, trên tay anh bưng nước trà: “Thần Mộ, muộn thế rồi, sao em chưa ngủ?”

“Thầy….thầy! Thầy đi đâu thế?” Bạch Thần Mộ hô lên giận dữ, cho Gia Nhạc một cú tát trời giáng, Gia Nhạc bị hắn đánh, ngã ngồi xuống đất. Bạch Thần Mộ như vừa trút hết sức lực, chỉ trong nháy mắt liền trở nên đáng thương tựa một con mèo hoang bị bỏ rơi, rụt hết móng vuốt sắc nhọn, lộ ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi, kéo lấy áo Gia Nhạc, hôn anh. Thậm chí, hắn không thèm để ý nước trà nóng bỏng trên tay Gia Nhạc hất hết lên người mình.

“Ai nha.” Bạch Nhuận Trạch không lộ vẻ mặt gì, che hai mắt Evan lại.

Từ lúc Bạch Thần Mộ đá cửa, Evan đã tỉnh lại, thấy môi Bạch Thần Mộ và Gia Nhạc dính lấy nhau liền hỏi: “Anh, họ đang làm gì thế?”

Bạch Nhuận Trạch cười rạng rỡ: “Trao đổi nước miếng, ” cuối cùng còn làm vẻ mặt ghét bỏ: “Evan, em đừng học cái đó, kinh lắm, sâu răng nha, vi khuẩn nha, mọi thứ không sạch sẽ trong miệng người khác nha, đều sẽ chui vào miệng em, sau đó em sẽ bị chúng nó ăn sạch, sẽ bị bệnh.”

Evan sợ quá, bịt chặt miệng, cậu nhóc dúi đầu vào lòng Bạch Nhuận Trạch, cọ cọ, mãi lâu sau mới nói nhỏ: “Nếu…..thì không sao.”

Bạch Nhuận Trạch nghe không rõ, ý Evan là sao, cái này ‘không sao’ thì cái gì mới ‘có sao’, hay là ai nói gì, chứ Evan sao lại nghĩ như thế được!?

Chỉ cần nghĩ Evan ngây thơ bị một người đàn ông khác hôn tới độ mặt mũi đỏ bừng liền tức giận!

….Ha?

….Đợi chút! Vì sao trong tiềm thức, cậu lại nghĩ người hôn Evan là đàn ông?

Bạch Nhuận Trạch bắt đầu suy đoán, càng nghĩ càng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng, cậu đổ hết lên ông già thích đàn ông nhà mình, cùng ông chú không biết mất mặt là gì, vẫn hôn say mê trước mắt.

Aiz…..gia môn bất hạnh nha.

Evan ngửa đầu nhìn vẻ mặt âm trầm của Bạch Nhuận Trạch, khẽ nói, giọng còn nhỏ hơn cả khi nãy: “Nếu là anh, thì không sao.” Nói xong, cậu nhóc nhẹ hôn lên cằm của Bạch Nhuận Trạch, rồi lại chui vào lòng cậu, mặt đỏ ửng.

119.

Trong khi Bạch Ân vẫn hôn mê chưa tỉnh, ở đầu bên kia đại dương…..

Trịnh Hòa đang phải trải qua bài học đẫm máu.

Bà Trịnh dắt cháu trai Đậu Đậu đi mua đồ, mua cả đống đồ ăn vặt và một hộp kem ly về. Trịnh Hòa giúp ông Trịnh đi phân phát đồ còn dư sau Tết về, mệt tới độ toát mồ hôi, chạy xuống bếp tìm hồi lâu cũng chỉ có nửa cốc nước ấm vào bụng, đã nóng càng khó chịu, cậu cởi áo lông, đi tìm khăn mặt, lúc đi ngang qua phòng khách thì chắn mất màn hình TV đang chiếu phim thần tượng của bà Trịnh.

“Tránh ra, chắn TV!” Bà Trịnh vội nói.

Trịnh Hòa uốn éo trước TV, bày ra cái vẻ rất ‘gợi đòn’: “Không, TV sao có thể đẹp như con mẹ được?”

Bà Trịnh thấy bộ đồ Trịnh Hòa đang mặc, là một giáo viên có thâm niên hơn 30 năm, bệnh nghề nghiệp của bà lại nổi lên: “Mặc độc cái áo, đi tới đi lui trong nhà gì? Mặc thêm vào, không thì đổi áo khác!”

Trịnh Hòa cợt nhả: “Chút con mặc, nóng.”

“Nóng cũng không được! Mau lên!” Bà Trịnh cầm điều khiển từ xa, ra chuyên muốn đánh. Trịnh Hòa sợ quá liền chạy vội vào bếp lấy áo lông.

Trịnh Hâm Minh đang nấu canh trong đó, thấy Trịnh Hòa đi vào, nhíu mày: “Em vào làm gì? Đây là vùng yếu địa, mau cút ra ngoài.”

Trịnh Hòa đau khổ nghĩ: sao mình đi đến đâu cũng khiến người ta ghét thế này?

Ôm ấp trái tim bị tổn thương, Trịnh Hòa quyết định biến đau thương thành hành động (ăn), cậu mở tủ lạnh tìm kiếm, không ngờ lại thấy được hộp kem ly của nhãn hiệu mình thích nhất.

Ngó nghiêng xung quanh, chị cậu mới mở cửa ra ngoài, không có ai bên cạnh, cầu cười ‘he he’ hai tiếng, thò tay vào lấy kem.

Đậu Đậu ngồi xem phim với bà Trịnh xong, ngáp một cái, nói: “Bà ngoại, giờ cháu ăn kem được chưa?”

Bà Trịnh xoa xoa bụng Đậu Đậu, cảm thấy dạ dày chắc đã tiêu hóa xong chỗ đồ ăn khi nãy, từ ái xoa xoa đầu nhóc: “Được rồi, nhưng chỉ ba thìa thôi đấy.”

“Bà ngoại tốt nhất!” Đậu Đậu chạy vào bếp, vui vẻ tìm kem, tìm đâu không thấy, lại thấy hộp kem trên tay cậu mình.

Đậu Đậu: “…”

Trịnh Hòa trợn tròn mắt nhìn thằng quỷ nhà chị mình, cậu vẫn ngậm thìa, trên mặt còn có một vệt kem chưa liếm.

“Hu hu! Mẹ! Bà! Kem của cháu…..”

Đậu Đậu khóc đau đớn muốn chết, rất giống Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành.

Nửa tiếng sau, sau khi được các thành viên trong gia đình ‘dạy dỗ’, Trịnh Hòa khụt khịt mũi, đi trong gió lạnh — mua kem cho Đậu Đậu.

Thằng nhóc còn cố tình giơ lên hai ngón tay béo múp míp, đắc ý nói: “Cháu muốn 2 hộp.”

120.

Sau khi hôn mê 10 tiếng, Bạch Ân rốt cuộc tỉnh lại, ông ngây ngốc nhìn trần nhà suốt 3 phút, mấy cô nàng y tá bên cạnh cố làm vẻ săn sóc:

“Bạch thiếu gia, ngài có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Đầu ngài còn đau không?”

“Ngài khát không? Tôi rót cho ngài chén nước.”

“Ăn táo nhé? Nếu ngài đói, tôi đã nấu cháo cho ngài rồi này.”

Candy nhìn hai cô y tá xinh đẹp vây quanh Bạch Ân, bình giấm trong lòng hắn thậm chí có thể khiến nước sông Mississippi chua loét. Hắn rung đùi cảm khái: “Aiz, đều là người, vì sao kẻ anh tuấn thông minh như mình chỉ có thể ngồi nhìn, trong khi có người có thể hưởng thụ mơ ước của bao đàn ông trên thế giới này chứ?”

Ánh mắt Bạch tiên sinh tỉnh táo lại, ông không thèm liếc hai nàng y tá đến một cái, chậm rì rì ngồi dậy, tìm dép lê, đi vào. Động tác của ông cứ như phải trải qua nhiều cố gắng luyện tập lắm mới có thể làm được, cũng giống một người máy được mã hóa tinh vi.

Tang Bắc đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Chủ tịch, ngài cần chúng tôi giúp sao?”

Bạch Ân xua tay, Tang Bắc gật đầu, lui về chỗ cũ.

Bạch Ân nhìn về phía mọi người, nói: “Tôi muốn làm một việc rất quan trọng, các cậu đừng đụng vào tôi.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch tiên sinh, cả đám lùi ra sau ba bước.

Rồi, mọi người cùng ngớ người ra nhìn Bạch Ân làm việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy: cạo râu.

Rõ ràng là có rất nhiều việc quan trọng hơn cạo râu mà?

Candy gào rú trong lòng.

Mà tâm bão Bạch Ân, đang vừa cạo râu vừa nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: hay để râu mép nhỉ? Không có râu mép nhìn rất gợi cảm, nhưng có thì nhìn menly hơn nhiều.

Cưng à, nghiêm túc là thua, rõ chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top