Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 121 - 130

121.

“Tôi hôn mê bao lâu rồi, hơn nữa, sao các cậu lại tới đây.” Sau khi thay quần áo, chải tóc gọn gàng, đeo kính mắt viền vàng, Bạch Ân lại thành gã mặt người dạ thú đầy phong độ như thường ngày.

Ông ngồi ở ghế trên, ánh mắt khép hờ, bờ mi thật dài.

Tang Bắc chỉ muốn dùng búa đập tỉnh cái đầu không bình thường của ông, lại nghĩ, việc này chẳng phải vô ích sao. Dù trong đầu nghĩ thế nào thì trên gương mặt của Tang Bắc vẫn lộ vẻ cực kỳ nghiêm túc, anh đáp: “Nghe nói ngài té xỉu, Bạch tiên sinh, tôi xin được hủy lời khuyên lúc trước, tôi cảm thấy, ngài không cần kiểm tra đâu, xin ngài hãy vào thẳng viện luôn đi!” Anh gập người 90 độ.

Bạch Ân cười quyến rũ.

Tang Bắc lặng lẽ đứng sang một bên.

“Không nói tới chuyện này nữa, ai là người phát hiện tôi té xỉu?”

“Trạch thiếu gia. Sau khi cậu ấy liên hệ, chúng tôi cũng mới biết ngài ngất xỉu. Cậu ấy nói khi ấy ngài ngã xuống đất, người sũng nước, bữa tiệc cũng bị hủy.”

Bạch Ân hỏi một vấn đề rất nhỏ nhặt ngoài rìa: “Sao nó lại liên lạc với các cậu?” Ông cứ như lọt vào trong sương mù.

“Cậu ấy không báo cho chúng tôi, thì báo cho ai?” Tang Bắc trả lời, anh còn cảm thấy khó hiểu hơn cả Bạch Ân.

“Ý tôi là, ” tầm mắt của Bạch Ân đảo qua mọi người, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm chạp: “Trịnh Hòa đâu?”


122.

Ông chủ hiểm độc Bạch tiên sinh cuối cùng cũng cho cậu thư ký của mình ba ngày nghỉ ngơi.

Tang Bắc giật mình nhìn Bạch Ân, suýt nữa thì rớt cái máy tính bảng trên tay: “Ngài không bệnh đấy chứ ?”

Bạch tiên sinh đáp: “Tôi có bệnh, nhưng giờ, tôi cảm thấy rất tốt.”

Tang Bắc nói: “Nếu ngài muốn cho tôi nghỉ, được rồi, đầu tiên, tôi đã làm việc suốt  năm  năm không nghỉ, nếu tính cả số ngày nghỉ pháp luật quy định và nghỉ lễ thì tôi có năm tháng nghỉ phép.”

“Thế nên?” Bạch Ân hỏi.

Tang Bắc chìa tay ra: “Mong ngài cho tôi giấy nghỉ phép lĩnh lương dài năm tháng, cám ơn.”

Bạch tiên sinh cười nhe răng: “Đừng mơ mộng hão huyền, ba ngày thôi, cậu phải biết quý trọng ba ngày này đó.”

Tang Bắc “…”

123.

Sau khi Tang Bắc đi, Kiệt Tử mặt dày xin xỏ: “Tôi cũng muốn được nghỉ, ba ngày !”

Bạch tiên sinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kiệt Tử. Gã yêu nghiệt như hắn mà bị Bạch Ân nhìn cũng thấy sởn da gà, hắn rụt rụt cổ: “Ngài nhìn tôi thế là sao?!”

Bạch Ân hỏi: “Cậu biết vì sao tôi cho Tang Bắc nghỉ không ?”

Kiệt Tử lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút, chần chừ hỏi: “Chẳng nhẽ ngài ngã đập đầu, khiến chút lương tâm còn lại lòi ra?”

Bạch Ân bình tĩnh nhìn Kiệt Tử, nhiệt độ không khí chợt hạ xuống.

Kiệt Tử che mặt: “…Được rồi, tôi sai.”

Bạch Ân nói với Kiệt Tử như đọc sách giáo khoa phổ cập khoa học cho một đứa ngốc: “Tang Bắc có người yêu, nhưng người đó ngoại tình với kẻ khác, giờ kẻ dám dụ dỗ người của Tang Bắc lại đang ở trong nhà cậu ấy.”

“Thế thôi?” Kiệt Tử nghe xong mà trong lòng ngứa ngáy.

Bạch Ân lắc đầu: “Vốn tôi định để cậu đi điều tra việc này, nhưng nếu cậu muốn nghỉ….”

“Được rồi…” Kiệt Tử quyết tâm nói: “Tôi không cần ngày nghỉ, nhưng tiền lương phải gấp 3!”

Bạch Ân mỉm cười: “Được.”

Trần Minh nhấc chân đạp Kiệt Tử, khiến hắn ngã chổng vó xuống sàn, tạo dáng con ếch. Trần Minh nhìn Bạch Ân không đồng tình, nói: “Đã lâu rồi chúng tôi không được nghỉ, những gì Kiệt Tử nói khi nãy coi như không tính, hơn nữa….aiz,” Trần Minh thở dài: “Bạch thiếu gia, ngài mới tỉnh lại, đừng tọc mạch thế chứ ?”

Bạch Ân vẫn cười hòa ái: “Cậu chỉ cần nói thêm một chữ, tôi nghĩ là nên quên chuyện nghỉ phép có lương đi.”

Trần minh: “…Được rồi, ngài thắng.”

124.

Bác sĩ riêng của Bạch Ân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài rất ….bỉ ổi.

Ông ta có kiểu đầu Địa Trung Hải bóng loáng, trọc lốc, cái bụng bia béo hơn đôi chân ít nhất năm lần, cùng với ánh mắt ti hí, cười một phát là không thấy mắt đâu.

Có thể nói, các bộ phận trên gương mặt ông tập hợp hết mọi đặc điểm của nhân vật phản diện trong văn hóa nước C, nhưng điều khiến người ta cứng họng, đó là quyền uy của ông trong lĩnh vực bệnh thần kinh.

“Hi, Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp!” Gã bác sĩ trung niên sờ quả đầu trụi lủi của mình, điệu bộ như làm đỏm.

“Chào ông.” Bạch Ân đứng lên, khẽ gật đầu.

Gã bác sĩ cười đến không thấy mắt đâu, ông hỏi: “Tôi đã nghe bọn họ trình bày trường hợp của ngài lúc trên máy bay. Giờ có thể cho tôi xem, trong khoảng thời gian này, ngài đã uống những loại thuốc nào, được chứ ?”

Bạch Ân cụp mi, hỏi: “Thuốc của tôi chẳng phải ông kê đơn sao ?”

Bác sĩ lắc đầu: “Ngài quên sao, trước lúc ngài tới nước J, tôi vừa lúc không ở thành phố H, vậy nên lúc ấy bên phòng khám kê đơn cho ngài.”

“Tang Bắc, ” Bạch Ân nhẹ giọng gọi, chợt nhớ anh vừa mới nghỉ phép, chắc giờ đang trên đường tới sân bay liền đứng dậy, đi tới chiếc tủ cạnh đó, kéo nhẹ ra, đột nhiên, trong tủ quần áo rơi xuống một ngăn chứa nữa!

Gã bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Làm thế mà cũng được thật à?”

125.

Gã bác sĩ không đáng tin cho Bạch Ân một phương án trị liệu cũng không đáng tin nốt.

Bạch Ân đỡ trán, nhìn phương án điều trị được in giấy A4, đặt chỉnh tề trên bàn.

Ông thực không muốn đọc cái phương án đó.

Cái gì mà được vạch ra dựa trên bệnh tình của ông, đa phần chỉ là chiến thuật tâm lý, cần ông phối hợp bla bla, nói trắng ra là, để Bạch Ân ở một nơi không có người, tìm ai đó tới hầu hạ, đừng để lúc ông phát bệnh khiến mình chết đói.

Bạch Ân cảm thấy mình cần đổi y sĩ trưởng.

____________

126.

Trịnh Hòa chạy đến nước J, Bạch tiên sinh là người biết đến đầu tiên. Buồn cười là, Bạch Ân lại nghe được tin Trịnh Hòa xuống sân bay từ một cảnh sát xa lạ.

“Cậu ấy sao thế?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Cậu Trịnh ngất xỉu trong phòng cảnh sát XX ở nước J, hiện đang trên đường tới bệnh viện XX.”

Bạch Ân: “…”

Ông không kìm lòng được, nhìn đồng hồ.

Từ lúc Trịnh Hòa xuống máy bay đến giờ, chưa đầy 30  phút, sao đã từ sân bay chuyển tới phòng cảnh sát rồi còn tiếp tục đánh sang chiến trường bệnh viện?

127.

Trần Minh kiên quyết phản đối Bạch Ân tới viện thăm Trịnh Hòa.

Bạch Ân hừ lạnh.

“Sao tôi phải nghe lời cậu? Tránh ra.”

Sau đó, Bạch Ân bị ép uống một đống thuốc, bị hộ tống lên xe như gấu trúc được bảo vệ.

Suốt dọc đường đi, sắc mặt Bạch Ân vẫn rất bình tĩnh, Trần Minh còn định khuyên tiếp thì bị Kiệt tử kéo sang một xe khác.

Đa phần thì, Bạch Ân là người luôn muốn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, ông không chấp nhận được việc người khác nghi ngờ suy nghĩ của mình, chứ nói chi là phản bác.

Phòng  bệnh của Trịnh Hòa ở lầu bốn, ông vừa bước tới cửa, cô y tá từ phía trong bước ra, thấy Bạch tiên sinh, sợ tới mức suýt hô lên. Bạch Ân ‘suỵt’ một tiếng, lách qua cô y tá, tới bên giường của Trịnh Hòa.

Không hiểu vì sao, hàng lông mày của Trịnh Hòa nhăn lại, Bạch Ân vén sợi tóc thấm mồ hôi trên trán Trịnh Hòa sang một bên, ánh mắt thâm thúy.

Bạch Ân muốn chất vấn Trịnh Hòa, sao lại tới nước J đúng lúc ông đang trong tình trạng thế này. Nhưng ông biết, Trịnh Hòa không nghĩ được đến thế, thậm chí, cậu ấy cũng không biết bệnh tình của mình. Cho dù vậy, trái tim Bạch Ân vẫn đập rộn ràng.

Bạch Ân không biết vì sao tim mình lại đập nhanh thế, dồn dập như muốn vọt ra khỏi cổ họng, cảm giác này quá đỗi xa lạ đối với ông.

Chẳng nhẽ….

Là giận ?

Bạch Ân chẳng biết.

128.

Từ lúc tỉnh lại, Bạch Ân vẫn cố làm ra vẻ bình thường, thực ra, đầu ông rất đau, dạ dày cũng quặn lại.

Thế giới trong mắt ông thực nhỏ hẹp.

Nhưng Bạch Ân biết, xung quanh ông trống rỗng.

Tùy tay rút xuống một quyển sách đã từng đọc trên giá, Bạch Ân giở đến mục lục, nhìn tiêu đề và nhớ lại. Trí nhớ ông rất tốt, không đến nỗi nhìn qua là nhớ, nhưng chỉ cần từng đọc nó, ngẫm lại một lúc là mọi thứ sẽ hiện ra.

Mọi người đều đứng ngoài cửa, nơi này chỉ có một Trịnh Hòa đang hôn mê.

Rốt cục, Bạch Ân cũng được thả lỏng.

Ông nhìn gương mặt Trịnh Hòa, thực ra, đối với cậu, ông cũng không để bụng lắm.

Chỉ là một người làm bạn bên ông lúc cô đơn thôi, không đáng gì, nhưng lại cần một người như thế.

Người đó có thể là Trịnh Hòa, cũng có thể là người khác, túm bừa bất cứ kẻ nào trên đường cũng được.

Bạch Ân từng nghĩ, đợi thêm vài năm nữa, ông ngán cậu, hai người chia tay trong yên bình. Ông sẽ trải đường cho Trịnh Hòa, con đường đó sẽ tốt hơn cái cậu A Vinh trước kia rất nhiều. Bởi ông cảm giác được, Trịnh Hòa thực sự tốt với ông, tốt đến thái quá.

Lần nào cũng thế, mỗi khi ông muốn có một nơi để dừng chân nghỉ ngơi, Trịnh Hòa sẽ xuất hiện.

Là số phận, hay là….. ?

Bạch Ân chợt nhớ tới tập phương án trị liệu trên bàn.

Tìm ai bây giờ?

Có thể tin tưởng Trịnh Hòa sao?

129.

Gió nhẹ nhàng thổi, trang sách cọ vào nhau loạt xoạt.

Trịnh Hòa mở mắt.

Bạch Ân mỉm cưởi, hỏi: “Em tỉnh rồi ?”

Tầm mắt Trịnh Hòa vẫn mờ mịt, cậu nhìn qua một vòng, đột nhiên lồm cồm đòi xuống giường.

Bạch Ân nhớ Trịnh Hà bị thương ở mông, liền bước tới dìu cậu. Trịnh Hòa bám vào tay Bạch Ân, vội vàng nói: “Đống Lê (1)! Đâu rồi ?” Đống lê đó là đặc sản cậu mang tới cho Bạch tiên sinh, vỏ màu nâu đó.

Cặp mắt của Bạch Ân híp lại, lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng, ông gằn giọng hỏi: “Đông – Lê (2) ? Đó là ai?”

“Đi cùng em mà, lúc tới phòng cảnh sát, rõ ràng em còn thấy….”

Ánh mắt Bạch Ân ngày càng lạnh lẽo : “Tôi không thấy.”

Trịnh Hòa sợ hãi : “Thế chạy đi đâu rồi ?”

“Tôi không biết.” Bạch Ân nghiêng đầu.

Trịnh Hòa ngồi thụp xuống giường, nghĩ nghĩ, lại chống tay đứng lên: “Không được, em phải đi tìm, không thể để mất được.”

“Mất thì sao?” Bầu không khí Bạch Ân đúng kiểu ‘em mà dám xuống giường, tôi chém đứt chân’.

Trịnh Hòa vội vàng nói: “Em cố tình mang đi, sao nói mất là mất được chứ ….” điều quan trọng là, tiền gửi vận chuyển tốn mất 500 NDT của em đấy. Cậu chưa kịp nói xong câu cuối, đã thấy Bạch Ân xoay người, ngón tay thon dài móc lấy giày cậu, mở cửa sổ, lẳng ra ngoài.

Đôi giày lộn một vòng, sau đó mất hút.

Trịnh Hòa trợn mắt há hốc mồm.

Bạch Ân cười dịu dàng: “Em còn muốn đi ra ngoài sao?”

Trịnh Hòa thực không biết nên gật hay lắc.

Bạch Ân khoanh tay, nhìn Trịnh Hòa, nói: “Nếu em còn muốn đi ra ngoài, tôi sẽ lột quần áo của em, vứt đi.”

Trịnh Hòa vội giữ chặt lấy áo: “À, ừm….em đâu đáng giá cho ngài động thủ chứ.”

Bạch Ân nói: “Không sao, tôi nguyện cống hiến công sức của mình vì em.”

“Nhưng là…” Trịnh Hòa cố lấy dũng khí, cắn răng hỏi: “Ngài trả quần áo lại cho em, được không?”

Bạch Ân lắc đầu: “Thế thì tôi còn lột quần áo em ra làm gì ?”

“Chẳng nhẽ ngài muốn em trần truồng?” mặt Trịnh Hòa đỏ bừng.

“Em có thể trốn trong chăn.”

“Nhưng ‘đống lê’ của em….” Trịnh Hòa vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Không được nhớ tới  nó, ” Bạch Ân vuốt vuốt mũi Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: “Tôi không thích nghe, em cũng đừng nói, chúng ta đều không nhắc tới, kệ nó đi, được không ?”

Trên mặt Trịnh Hòa chỉ thiếu điều dán lên hai dấu hỏi chấm.

Tuy quả đó không đáng bao tiền, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của mình, đến nỗi khiến Bạch tiên sinh đến nghe cũng không muốn sao ?

Chẳng nhẽ,  nó và Bạch tiên sinh có khúc mắc gì với nhau ?

Không thể nào.

Chỉ là quả lê đông lạnh thôi mà.

Để có thể bảo toàn quần áo của mình, Trịnh Hòa đành rút vào chăn, nhưng vừa nghĩ đến lê đông lạnh cậu cố tình mang tới liền thấy ê răng.

Đệt!

Biết vậy không mang.

130.

Ngồi một lúc, Bạch Ân liền thấy hoa mắt chóng mặt, ông được người dẫn ra khỏi bệnh viện, tiêm một mũi an thần.

Sau khi Bạch Ân tỉnh lại, Bạch lão gia tử bảo ông dọn ra khỏi tổ trạch, bảo ông thực mất mặt, đáng xấu hổ. Bạch Ân cũng không muốn lúc mình phát bệnh cũng phải nhìn gương mặt buồn nôn của Bạch lão gia tử, nên liền chọn một ngôi nhà gần trung tâm thành phố.

Không biết Bạch Nhuận Trạch nghĩ gì, Bạch Ân rời nhà vì dưỡng bệnh, nó lại dắt người tới.

Bạch Ân cảm thấy thực khó hiểu, dù sao thì ông tự nhận mình không phải người cha tốt, cũng không thân thiết với Bạch Nhuận Trạch, Bạch Nhuận Trạch thấy ông chỉ muốn trốn, sao còn chủ động  tới.

Bỗng dưng xun xoe, chắc chắn có vấn đề.

“Con tới làm gì?” Bạch Ân hỏi.

Bạch Nhuận Trạch ngáp một cái: “Trong khoảng thời gian năm mới này, con ở đây.”

“Vì sao?” Bạch Ân càng không hiểu.

Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ cẩn thận một hồi, thấy đằng nào cũng không lừa được Bạch tiên sinh, liền nói: “Bên nhà có Bạch Thần Mộ.”

“Cậu ấy là gia chủ, sống trong tổ trạch là chuyện bình thường.” Bạch Ân nói.

“Không, cha, ngài hiểu lầm.” Bạch Nhuận Trạch nghiêm túc nói: “Con so sánh ngài và Bạch Thần Mộ, cảm thấy ghét anh ta hơn, thế nên mới tới chỗ cha tị nạn.”

Bạch Ân: “…”

Candy ra vẻ thông minh: “Trạch thiếu gia, nếu ngài đã ghét hai người đó thế, sao không mua một căn nhà mới.”

Bạch Nhuận Trạch nói: “Mua phòng ở nước J phải nộp thuế hàng năm, đến giấy căn cước ở đây tôi cũng không có, thế nên không được.”

“Thuê thì sao?”

Bạch Nhuận Trạch nhìn khinh bỉ: “Tôi chỉ ở lại nửa tháng thôi, thuê làm gì cho mệt.”

Candy giơ ngón cái về phía Bạch Ân: “Chủ tịch, trước tôi thấy Trạch thiếu gia không giống ngài chút nào, giờ nhìn lại mới thấy, đúng là cha con nha, hơn nữa còn có vẻ trò giỏi hơn thầy, cái kiểu tính toán chi li thế này, giống hệt ngài!”

Bạch Ân gật đầu, thản nhiên nói: “Quá khen.”

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top