Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 131 - 140

131.

Chiều hôm ấy, Trịnh Hòa ra viện, Bạch Ân cho người đón thẳng cậu về.

Từ hồi sáng, Bạch Ân đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Kể từ ngày đầu tiên gặp Trịnh Hòa cho đến giờ, chỉ năm tháng ngắn ngủi cũng đủ để Bạch Ân hiểu biết con người cậu.

Bạch Ân muốn thử, thử một lần xem mình còn có thể mở cửa trái tim không. Thế giới một mình thực cô đơn, ông không muốn mất ngủ cả đêm, hơi chút liền đi ngắm sao; không muốn phải thấy, nghe những bóng người và giọng nói đột ngột xuất hiện, chúng khiến ông cảm giác như mình có thể bị giết bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.

Chết không đáng sợ. Điều khiến người ta sợ hãi là quá trình chờ đợi.

Bạch Ân hi vọng phương án trị liệu của gã bác sĩ đó có hiệu quả, bởi ông đã chọn được người đi cùng.

Trịnh Hòa cùng Bạch Ân ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, cậu thấy miệng khô khốc liền đòi ăn lê. Bạch Ân vừa quyết định sẽ mở lòng, vậy nên thái độ của ông đối với Trịnh Hòa cũng khác. Nghe Trịnh Hòa đòi thế, ông liền bảo Candy đi mua. Mãi 30 phút sau Candy mới quay lại, xách theo một cái giỏ. Bạch Ân lật qua lật lại, trong giỏ là một đống thanh long, nhưng không có lê.

Bạch Ân nhìn Candy, ánh mắt kiểu ‘không hiểu chuyện gì xảy ra’: “Tôi bảo cậu đi mua lê mà? Sao không có.”

Candy nói mà không biết ngượng: “Lê chả ngon gì, ngài xem này, thanh long, tôi đã ăn một quả rồi, nhưng sợ những quả khác không ngọt, còn ăn thêm quả thứ hai, thấy ngọt thật rồi mới mua về.”

“Thế nên cậu mua, ” Bạch Ân đếm: “Hơn hai mươi quả.”

Candy gật đầu: “Ngọt mà, mua nhiều chút.”

Bạch Ân nhìn về phía Trịnh Hòa, cậu ghé vào đùi ông, trông rất tội, đối với một kẻ ham ăn, không được ăn thứ mình muốn cũng đủ khiến cậu không vui rồi.

Ông nhẹ nhàng xoa đầu Trịnh Hòa: “Em muốn ăn thế sao?”

Trịnh Hòa cọ cọ tay Bạch Ân

“Được rồi, ” Bạch Ân chống bàn, đứng lên, mặc áo khoác “Tôi đi mua cho em.”

Candy đang cắt thanh long, chợt khựng lại vài giây, sau đó vội vàng đứng lên “Đừng, đừng mà, ngài ngồi xuống đi, để tôi mua, tôi đi mua ngay đây !”

“Chẳng phải cậu không thích lê sao?” Bạch Ân thản nhiên nói.

Mặt mày Candy ủ ê: “Tôi mà dám để ngài đi mua đồ, thư ký Tang  sẽ đánh chết tôi.”

Cùng lúc đó, ở nơi xa, thư ký Tang:  “Oáp!”

Anh day day mũi, nhìn qua cửa sổ máy bay, nước J trở nên thật nhỏ bé. Anh lẩm bẩm: “Ai đang nhắc mình ấy nhỉ ? Ừm….Kiệt Tử chắc đang có nhiệm vụ, Trần Minh nói năm nay muốn nghỉ phép đợt năm mới, Thập Tứ không ở nước J, chẳng nhẽ là…..Candy ?”

Càng nghĩ, anh càng thấy có khả năng.

132.

Tang Bắc mặc âu phục phẳng phiu, ngoại hình đúng chất nhân vật tinh anh của công ty. Anh vừa bước ra khỏi sân bay, đã bị một người rực rỡ sắc màu ôm.

“Tang Bắc Tang Bắc!” Tiết Thanh Hòa vui sướng, bám dính lấy Tang, nói: “Anh về rồi.”

Tang Bắc nhíu mày: “Sao cậu lại ở đây ?”

“Em tới đón anh nha.” Tiết Thanh Hòa nói: “Thấy em có vui không ?”

Tang Bắc thở dài, đẩy Tiết Thanh Hòa sang một bên, nói: “Thôi, cậu đã tới rồi thì giúp tôi xách hành lý đi.”

“A?” Tiết Thanh Hòa làm vẻ mặt đau khổ, vén tay áo lên để anh thấy cánh tay mình: “Anh xem, em gầy thế này rồi, anh nỡ để em thành lao động khổ sai sao ?”

Tang Bắc nhìn cậu, nói: “Lý do gì khiến cậu nghĩ rằng tôi không nỡ? Cậu ở nhà tôi, ăn chỗ tôi, không biết dọn dẹp, cũng chẳng thể nấu cơm, ngoại trừ việc này, cậu còn làm được gì?”

Tiết Thanh Hòa bĩu môi, ra vẻ đáng thương, nói: “Kỹ xảo trên giường của em là số 1….”

Tang Bắc trào phúng: “Vậy nên, người yêu cũ của tôi mới bị cậu dụ dỗ, hơn nữa, loại kỹ thuật đó của cậu, tôi không dùng được.”

Tiết Thanh Hòa sốt ruột , giải thích: “Lúc ấy em không biết cậu ta có người yêu rồi, thật đấy!”

Tang Bắc nói: “Được rồi, được rồi, tôi tin cậu, xách hành lý đi.”

Tiết Thanh Hòa cười ngây ngô vài tiếng, hớn hở chạy tới nhận hành lý từ tay Tang Bắc.

Tang Bắc nhìn cái áo lông trông rất ‘thần kỳ’ mà cậu ta đang mặc: “Áo này của cậu….”

Tiết Thanh Hòa tạo dáng: “Đẹp không ?”

Khóe miệng Tang Bắc giật giật: “Đúng là khác lạ.”

Tiết Thanh Hòa cười híp mắt: “Cám ơn đã khen.”

133.

“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa nhìn ông, có vẻ rất đáng thương.

Bạch Ân quay đầu, nhắm mắt lại.

“Ngài cho em đi, một lần thôi, được không?” Trịnh Hoa đưa ngón, vuốt ve cánh tay trần của Bạch Ân.

“Không được.” Bạch Ân trầm giọng nói.

“Chỉ một lần thôi, em xin đấy.” Trịnh Hòa cố gắng mở to mắt ra hơn một chút.

“Thế cũng không được, đã là lần thứ ba rồi.” Bạch Ân kiên quyết không bị dụ dỗ.

Trịnh Hòa buồn rầu: “Lần cuối thôi mà, không được sao ?”

“Không được, ” sắc mặt Bạch Ân dịu xuống, ông dịu dàng khuyên bảo: “Việc gì cũng không quá ba lần, em đã đi lại rất nhiều, lần này thực sự không được.”

134.

Trịnh Hòa nhìn bàn cờ năm quân trước mặt, bực dọc nói: “Dù em có đi lại cũng đâu thắng được ngài? Chơi tới trưa rồi mà em chưa ăn được ván nào!” sau đó, cậu lại bày ra vẻ mặt khiến người ta thương tiếc, cầu xin: “Vậy nên lần này, ngài cho em đi lại đi.”

Bạch Ân thực bất đắc dĩ: “Trịnh Hòa, lúc bắt đầu, tôi đã cho em đi trước 20 bước rồi.”

Trịnh Hòa nói rất vô liêm sỉ: “20 bước ít quá, chí ít cũng phải 30.”

Bạch Ân day day huyệt Thái Dương: “Được rồi, thì 30 bước.”

Trịnh Hòa liền lấy tay phá bàn cờ: “Thế lần này không tính, chúng ta chơi lại đi.”

Candy đứng bên cạnh, nhìn cuộc đối thoại của hai người, thốt ra: “Rõ ràng là cậu thấy mình sắp thua.”

Trịnh Hòa giơ nắm tay lên, nói: “Đây là thế hòa! Hòa! Hiểu không?”

Thấy chiến tranh sắp lan sang cho Candy, Bạch tiên sinh nói: “Đã chia cờ xong rồi sao ?”

Trịnh Hòa liền dời tầm mắt ngay lập tức, nghiêm túc chia cờ.

135.

Điều duy nhất Trịnh Hòa có thể cười nhạo Bạch tiên sinh, chắc chỉ có game di động.

Trong di động của Bạch tiên sinh có duy nhất một trò, hơn nữa là tổ tiên của game máy rời – Super Mario.

Trịnh Hòa tình cờ bấm vào, thấy kỷ lục là màn 2. Cậu cứ tưởng là do Bạch tiên sinh không hay chơi. Ngồi nghịch một lúc, Trịnh Hòa chạy tới màn 6 một cách dễ dàng. Bấm vào phần thiết lập của game, cậu mới giật mình.

Số lần chơi : 1436.

Đúng thế, đối với chơi game, Bạch tiên sinh là một ‘con gà’.

Trịnh Hòa không thể tin nổi, một người từng chơi 1436 lần, sao chỉ tới được màn 2 chứ.

Cậu lừ thừ đi đến bên Bạch tiên sinh, chỉ vào màn hình: “Bạch tiên sinh, ngài từng chơi trò này chưa?”

Bạch Ân liếc qua, thản nhiên ‘Rồi’ một tiếng, cả cử chỉ và giọng nói đều như một đóa hoa cao quý, thanh khiết không thể khinh nhờn.

Trịnh Hòa hỏi tiếp: “Thế ngài từng cho người khác chơi trò này sao? A, không, ý em là, ngài từng cho ai nghịch di động chưa?”

Bạch Ân gật đầu, ánh mắt hàm chứa nụ cười.

Trịnh Hòa yên lòng, người chơi được số lượt đó không phải Bạch tiên sinh rồi.

Bạch Ân nói: “Cho em mượn chứ sao.”

“Ngoài em ra thì sao ?”

Bạch Ân nhớ lại: “Chắc là không, điện thoại tôi cũng không có thứ gì quan trọng.”

Trịnh Hòa cứng ngắc.

“Thế, thế…..” Trịnh Hòa bật game lên, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Bạch tiên sinh, ngài chơi một ván cho em xem, được chứ?”

Bạch Ân gật đầu, cầm lấy di động, Trịnh Hòa ghé đầu lên vai ông, nhìn màn hình. Cậu thấy nhân vật Bạch tiên sinh điều khiển đâm trái đâm phải, rồi bị nấm giết chết.

Trịnh Hòa: “…”

Lần thứ hai.

Bạch Ân tránh thành công cái nấm, đạp rùa, lại bị bông hoa đột ngột xuất hiện trên ống nước ăn.

“Ha hả.” Bạch Ân cười.

Trịnh Hòa không hiểu sao Bạch Ân lại cười thành tiếng.

Bạch Ân nói: “Điều hấp dẫn nhất ở trò chơi, chính là chúng ta không biết gì cả, mọi khó khăn đều bất ngờ xảy đến, em thấy đúng không ?”

Trịnh Hòa cười gượng: “Em không đạt tới cảnh giới của ngài, em chỉ thấy kỹ thuật chơi của ngài, ngàn dặm mới kiếm được một.”

Bạch Ân lại mở game, nghiêm túc nhảy lên nhảy xuống, lại bị bông hoa vồ chết.

_________

136.

Qua điện thoại, Bạch Ân biết Trịnh Hòa bị thương ở mông từ trước, nay lại có giằng co với nhân viên ở sân bay khiến bệnh cũ tái phát, nên mới phải vào viện.

Nghe thế, khóe ông miệng khẽ nhếch lên. Thực ra, nếu chuyện này xảy ra với Bạch tiên sinh, ông sẽ để chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng Trịnh Hòa thì khác, nghĩ tới cảnh cậu đang phải nằm vô cùng đáng thương trên giường bệnh, ông liền thấy không thoải mái. Bạch Ân sẽ không làm quá, nhưng chút ‘trừng phạt nhỏ’ thì không thể thiếu.

Dặn dò những chuyện phải làm, Bạch Ân vừa quay đầu lại liền thấy Trịnh Hòa ôm đệm xem TV.

Bạch Ân cảm thấy thực khó hiểu, đệm là để ngồi, sao lại ôm? Nó có gì hay ho khiến Trịnh Hòa cứ dính chặt không rời thế.

“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa đột nhiên quay đầu lại. Bạch Ân đang mải mê nhìn cậu, giật điếng.

Ông mỉm cười gật đầu, đi qua đó, cánh tay ôm lấy cậu theo thói quen, Trịnh Hòa quẳng đệm sang một lên, đặt tay lên đùi ông, xem TV tiếp.

Bạch Ân thấy phần mông Trịnh Hòa rõ mồn một, ông thò tay vào trong quần cậu. Trịnh Hòa cứng đờ, sau chuyển mình để ông lần mò dễ hơn. Hầu kết cậu giật giật, trộm liếc qua, ánh mắt có chút khao khát.

Bạch Ân kiểm tra phần cửa sau của cậu, thấy có vẻ không sao liền rút tay ra, lấy khăn lau sạch, cầm điều khiển từ xa, đổi kênh.

Trịnh Hòa đợi một hồi, không thấy Bạch Ân làm gì tiếp, liền nhẹ nhàng nhích lại gần, hơi thở nóng bỏng quấn lấy phần hàm dưới của người đàn ông, hôn.

Bạch Ân cảm nhận được độ nóng khác thường trên người Trịnh Hòa, ông cau mày, kéo cậu ra, rồi đặt xuống chân mình, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Mông khó chịu?”

“Ưm…” Trịnh Hòa ngồi hẳn lên người Bạch Ân.

Bạch Ân một tay ôm Trịnh Hòa, một tay với sang di động: “Em đợi chút, tôi gọi bác sĩ.”

Trịnh Hòa bỗng dưng trợn tròn mắt, vội vàng dùng chân đá phăng di động của Bạch Ân: “Ngài, ngài gọi bác sĩ làm gì ?”

“Em thấy khó chịu mà?” Chiếc mặt nạ cười dịu dàng của Bạch Ân bị gỡ xuống, giờ phút này, ông không che giấu nổi nữa.

Trịnh Hòa nghẹn lời: “Không phải, mông em khó chịu, chẳng phải do ông sao….a, em hiểu rồi, ” Trịnh Hòa vỗ trán: “Mông em không sao, ông đừng lo.”

“Chắc chắn?”

“Chắc chắn.” Trịnh Hòa khiến Bạch Ân nhìn thẳng vào cặp mắt sáng lóa của mình.

“Ừm, thế là tốt rồi.” Bạch Ân ôm cậu vào lòng, tiếp tục xem TV.

Tay Trịnh Hòa vuốt ve phần cơ bụng của Bạch Ân: “Thế…..chúng ta tiếp tục ?”

Bạch Ân xoa xoa phần mông ngon lành của Trịnh Hòa, nói: “Đợi chỗ này của em khỏi đã, giờ tạm ngừng.”

“Em không sao thật mà.” Trịnh Hòa bảo.

Bạch Ân lắc đầu: “Không được cò kè, nghỉ ngơi dưỡng bệnh quan trọng hơn.” Nói xong, ông quay đầu đi, không nhìn ánh mắt ai oán của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa rầu rĩ, chọt chọt cơ bụng của Bạch Ân.

Bạch Ân cố nhịn, thấy động tác của cậu càng ngày càng quá mức, liền nắm chặt tay cậu lại, cúi đầu thì thấy Trịnh Hòa đang than ngắn thở dài.

Đối với cái sự ‘khát khao’ này của Trịnh Hòa, trong lòng Bạch Ân như có sự giằng xé sâu sắc, vừa hài lòng bởi Trịnh Hòa không đi lăng nhăng, vừa thở dài, thời gian và địa điểm đều chính xác, sai mỗi cái mông Trịnh Hòa.

Nửa đời trước, Bạch Ân từng làm rất nhiều chuyện, duy độc dỗ dành thì chưa. Ông quyết tâm lắm mới rặn ra được một câu: “Xem TV đi, được không?” nói xong, còn bật tới tiết mục giải trí của nước J ông cực kỳ ghét, nhưng Trịnh Hòa lại rất thích.

“Em không biết tiếng Nhật, xem không hiểu.” Trịnh Hòa vẫn không vui.

“Thế để tôi dịch cho em, nhé?” Bạch Ân nhẹ giọng nói.

Trịnh Hòa xoa xoa mặt mình, cười nói: “Em không giận ngài đâu, chắc em là 0 đáng thương nhất trên thế giới mất, đã đưa mông ra còn không nghênh được gậy lớn về.” Trịnh Hòa nhìn Bạch Ân, vẻ mặt cậu cứ như chó vàng đòi xương.

Bạch Ân: “…”

137.

Trịnh Hòa là điển hình của việc lành sẹo quên đau.

Bác sĩ đã dặn trong khoảng thời gian này phải cẩn thận miệng vết thương, hơn nữa, bởi vì đang uống thuốc nên cần kiêng dầu mỡ, hải sản, đồ cay hoặc có hương vị quá đậm.

Vừa ngủ dậy, nhảy nhót vài cái, thấy mình gần khỏi hẳn liền quấn lấy Bạch tiên sinh đòi ăn.

Bạch Ân từng gặp rất nhiều người, đầy tham vọng có, ham tiền tài có, nhưng Trịnh Hòa đã khiến ông mở rộng tầm mắt. Suốt một khoảng thời gian dài, ông từng nghĩ, chỉ cần có người cho cậu ăn thỏa thuê, cậu sẵn sàng bán mình để báo đáp.

Kiếp trước không biết đói đến mức nào mà kiếp này ăn hăng say thế.

Những tình nhân khác đều muốn đồ xa xỉ, siêu xe, mỗi Trịnh Hòa, chỉ cần một bữa cơm là thỏa mãn.

Bạch tiên sinh đang chịu cảnh 4 -5 cái điện thoại cùng vang một lúc, không bắt xuể. Trịnh Hòa thì ngồi cạnh, mặt ngu ngu nhìn ông.

“Em không cần ngồi cạnh tôi, cứ ra ngoài chơi đi.” Bạch Ân dịu dàng khuyên nhủ.

Trịnh Hòa gật đầu, mở cửa rồi nhưng vẫn lưu luyến nhìn lại, hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài bận tới bao giờ mới xong ?”

“Sao thế?” Bạch Ân che điện thoại lại.

Trịnh Hòa cứ như làm ảo thuật, rút ngay một tờ tạp chí quảng cáo ra, chỉ vào tiêu đề phía trên: “Đợi ngài làm việc xong, chúng ta đi ăn cái này được không ?”

Bạch Ân nhìn đống chữ nước K rậm rạp trên đó, hỏi: “Em không hiểu nó nói gì mà?”

“Có sao đâu, ” Trịnh Hòa lật lật, chỉ vào tấm hình bé chừng một ngón tay cái ở góc dưới trang báo to đùng: “Em nhìn thế này là hiểu rồi, họ đang giới thiệu beefsteak đúng không ?”

Bạch Ân im lặng, Trịnh Hòa đoán đúng.


138.

“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh…” giọng Trịnh Hòa cứ ong ong bên tai Bạch Ân như một con muỗi.

Bạch Ân vừa uống thuốc xong, chưa hết khó chịu. Ông mở mắt ra, nhìn xung quanh phòng khách, nào có bóng dáng Trịnh Hòa.

Chuyện gì thế nhỉ?

Bạch Ân có chút khó khăn bước xuống ghế quý phi, nhìn xung quanh, Trịnh Hòa quả thực không ở đây.

“Trịnh Hòa, em ở đâu?” Bạch Ân hô.

Trong phòng không có động tĩnh gì.

Sao có thể, bên ngoài có máy theo dõi và vệ sĩ, Trịnh Hòa không thể đi ra, hơn nữa, do dưỡng thương nên mấy hôm nay cậu ngoan lắm.

Chẳng nhẽ….có chuyện gì mình không dự đoán được, Trịnh Hòa cũng không thể kháng cự?

Bạch Ân kinh ngạc, nhìn quanh một hồi. Mấy hôm nay ông với Trịnh Hòa vẫn như bóng với hình, đột nhiên không thấy, trong lòng cảm thấy trống vắng.

Không, không, Trịnh Hòa chắc chắn sẽ không đi ra ngoài một mình.

Bạch Ân có chút kích động, ấn chiếc điện thoại bí mật được giấu trên tường, sau đó, mở cửa sổ ra. Ông thấy Trịnh Hòa đang ngồi nghịch máy tính trên mặt cỏ.

“Alô, alô? Chủ tịch, tìm tôi có việc gì nha?” đầu bên kia vang lên cái giọng Đông Bắc của Candy.

Bạch Ân trầm mặc ba phút, sau nói: “Không có gì, kiểm tra thôi.” Rồi cúp máy.

“Xoạt” mở cửa sổ ra, Bạch Ân hơi cúi đầu xuống, ánh mặt trời ấm áp cùng gió nhẹ lướt qua người ông, nhưng không thể lọt vào trong lòng.

Khi nãy, chỉ vì không thấy cậu mà ông đã dùng điện thoại bí mật do quá lo lắng.

Điều này khiến ông sợ hãi, trong kế hoạch của ông, Trịnh Hòa không quan trọng đến thế, ít nhất, cậu không quan trọng đến nỗi khiến ông mất lý trí.

Có nên giữ cậu ấy lại không?

Bạch Ân nhìn cậu thanh niên ngập trong ánh nắng đang ngồi trên cỏ.

Ông không thể đối mặt với trái tim mình.

139.

Có lẽ do chơi mệt, Trịnh Hòa duỗi lưng. Lúc vô ý ngẩng đầu, cậu thấy Bạch tiên sinh đang nhìn mình chằm chằm, liền sợ tới mức khẽ run: “Bạch tiên sinh, ngài xong việc rồi?”

Bạch Ân bất giác gật đầu, sau mới nhớ tới chồng văn kiện cao chừng nửa mét trên bàn.

“Em đang làm gì thế?” Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa nằm ngửa ra mặt cỏ, hai tay dang ngang, vỗ vỗ mặt đất, nhìn rất giống cua. Cậu nâng tay, ném mấy lá cỏ trong tay mình, nghịch rất vui: “Ngài không thấy thời tiết hôm nay rất đẹp sao?”

Bạch Ân ngẩng đầu, híp mắt, ông chỉ cảm thấy mặt trời thật chói chang.

Trịnh Hòa dang tay nói:  “Bạch tiên sinh, ngài cũng xuống đây đi, phơi nắng nào, để tia tử ngoại ăn sạch đống vi khuẩn trên người.”

Bạch Ân nói rằng: “Tia tử ngoại giết chết vi khuẩn chứ không ăn, nó không phải sinh vật….”

Trịnh Hòa gãi gãi đầu, không xấu hổ chút nào: “Không sao mà, dù sao phơi nắng tốt phải không? Xuống đây đi, xuống đây đi, chúng ta cùng nghịch máy tính.”

“Tôi hơi đau đầu.” Bạch Ân nói.

Vẻ mặt Trịnh Hòa thay đổi, cậu lo lắng hỏi: “Sao thế? Hay do làm việc lâu quá? Em đã bảo ngài đừng làm nhiều thế mà, có khi, nửa đêm tỉnh dậy vẫn thấy ngài ở thư phòng.”

Bạch Ân vốn đang thích thú với việc gõ thủy tinh, nghe tiếng ‘cạch cạch’ vang lên đều đều. Trịnh Hòa vừa nói thế, ông liền ngừng tay: “Em thấy tôi làm việc ở thư phòng ?”

Trịnh Hòa gật đầu: “Đúng thế, lúc ở biệt thự ngoại ô của ngài.”

Chỉ Bạch Ân biết, mỗi ngày, ông chỉ làm việc tới 8h rồi sẽ khóa cửa phòng, không công tác nữa.

Nếu không phải ông, thì ai vào thư phòng chứ?

Bạch Ân nhớ tới vẻ mặt như muốn nói điều gì của cục trưởng Tống khi muốn đưa dự án cho mình. Bỗng nhiên có thứ gì sáng tỏ, đầu cũng không đau.

“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa vẫn hô gọi.

Ánh mắt Bạch Ân dịu đi: “Tôi xuống đây.”

“Được nha, được nha, em đợi ngài.”

Bạch Ân đột nhiên quyết định phủi sạch mọi quan hệ giữa Trịnh Hòa và giám đốc Tống.

Cậu là phúc tinh, thần thú chiêu tài của ông.

Nhưng ở sâu tận trong đáy lòng, ông biết, đó chỉ là một cái cớ thôi, ông không dằn lòng khiến cậu tổn thương được.

Một người sạch sẽ như thế, mấy khi có.


140.

Vừa được nghỉ một ngày, Tang Bắc liền  nhận được điện thoại của Bạch Ân.

“Tới tăng ca.” giọng ông vẫn trầm thấp mà nhu hòa như thế.

Tang Bắc mặc áo ngủ màu cam in hình Snoopy, chợt sững người, qua hồi lâu, anh mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Chủ tịch, có chuyện gì sao?”

“Giúp tôi điều tra việc này, tôi không tin người khác, chỉ cậu mới làm được, ha hả.”

“Không thể đợi tới lúc tôi nghỉ phép xong sao? Quan trọng thế cơ à?”

“Cũng không phải quan trọng lắm, ” Bạch Ân bắt đầu tiến hành tẩy não bằng khả năng đổi trắng thay đen của mình:”Nhưng là nó liên quan tới sự an toàn của tôi, điều tra ra sớm một chút thì yên tâm hơn, phải không, bên cạnh tôi có thể có gián điệp, chỉ có cậu là đáng tin tưởng.”

Tang Bắc đã bỏ lơ sức quyến rũ chết người của Bạch Ân từ lâu. Nghe thế, anh chỉ chỉ cố gắng nghĩ sao tránh được trận tai bay vạ gió này.

“Khụ khụ, ” Tang Bắc nảy ra ý hay, ho khan hai tiếng, nói: “Chủ tịch, tuy tôi rất muốn cống hiến công sức cho ngài, nhưng…..” ánh mắt anh đảo qua Tiết Thanh Hoa đang ôm bụng gào khóc trên sa lông: “Mấy hôm nay hình như tôi ăn phải cái gì không sạch, bụng đau quá, muốn nghỉ ngơi hai ngày.”

“A, cậu phải cẩn thận chứ.” Bạch Ân nói.

Tang Bắc vừa nghĩ Bạch Ân sẽ cho qua, nào ngờ ông bồi thêm một câu: “Thư ký Tang  bị bệnh, điều một bác sĩ qua, phải cứu được cậu ấy.”

Sau đó, giọng của DY vang lên: “OK nha ~”

‘Rầm’ một tiếng, Bạch Ân lạnh lùng nói: “Ăn nói bình thường đi.”

Giọng cực kỳ đáng thương của DY truyền qua: “Biết rồi, ngài đừng ném giày chứ, đau lắm.”

Tang Bắc cầm di động, trầm mặc hồi lâu, sau đó đằng đằng sát khí vào phòng quần áo, thay âu phục.

Anh nhìn gương, hung tợn đeo cà vạt, giống như có thể siết cổ chết mình bất cứ lúc nào, trong đầu chỉ có một câu:

Tôi muốn từ chức!

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top