Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 221 - 230

221.

Bạch Ân có cách xử sự riêng của mình.

Ông tin rằng, lợi ích là thứ duy nhất khiến người ta tốt với nhau, giống như ông với Vương Thư Hoa, cục trưởng Trương, giám đốc Tống, Bạch lão gia tử.

Tình thân, tình yêu, lòng ngưỡng mộ, tất cả đều bắt nguồn vì ích lợi mà thôi, đến vì lợi ích, đi cũng vì ích lợi. Vậy nên, khi mới biết Trịnh Hòa, ông tặng cậu cravat, đồng hồ, rượu đỏ, xì gà, nhà, xe, thẻ tín dụng, mọi thứ có thể nghĩ tới, ông đều tặng cậu. Trịnh Hòa chối được thì chối, không chối được thì bảo thư ký đưa lại cho ông.

Trịnh Hòa không nợ ông điều gì, Bạch Ân biết.

Nhưng chính cậu ấy, sau khi mình làm những chuyện quá đáng như thế, vẫn ở bên mình.

Cảm xúc của Bạch Ân cứ như nước chocolate ngọt ngào, đổ thêm ba chum giấm trắng, lại bỏ xíu hạc đỉnh hồng cho thêm phần màu sắc, đúng là đủ các vị chua cay mặn ngọt.

Ông đi vào phòng tắm, thay bộ âu phục thẳng thớm, không dính một hạt bụi, dùng gel xịt cho tóc chỉnh tề. Bạch Ân kéo ghế dựa, ngồi ngay ngắn, lẳng lặng  ngắm Trịnh Hòa đang ngủ say trên giường.

Tay Trịnh Hòa cứ ngọ nguậy, rà rà trên giường, mãi đến khi nắm lấy tay Bạch Ân mới yên lòng, cười ngây ngốc.

Trái tim Bạch Ân như có thứ gì nhè nhẹ đâm vào, nhoi nhói.

Ông bỗng dưng cảm thấy, lúc phát bệnh, mình chẳng khác gì não phẳng, ông không thể nào tưởng tượng nổi,  một Trịnh Hòa đáng yêu như thế, lúc rúc vào lòng kẻ khác sẽ như thế nào.

Nếu thích, thì phải nắm chặt trong lòng bàn tay – đấy mới là cách  Bạch Ân chọn.

Vừa đấm vừa xoa, Trịnh Hòa không thể trốn được. Ông tin tưởng chắc chắn như thế.

222.

Khả năng nấu ăn ‘thần sầu’ của Bạch Ân được cả gia tộc họ Bạch công nhận.

May mà, tổ tiên vĩ đại của chúng ta đã phát minh ra một loại nguyên liệu nấu ăn, dù cho tay nghề ‘thần sầu’ đến mấy cũng xử lý được: mì sợi.

Hồi ở nước Y, Bạch Ân từng ngày ngày gặm mì, nhờ thế, ông đã học được kỹ năng nấu mì nước sôi, tiếc là, khả năng sử dụng nguyên liệu nấu ăn của Bạch Ân yếu đến đáng thương, thế nên, ông cùng lắm chỉ thêm được quả trứng gà vào bát mì, những cái khác thì chịu. Do đó mà, mãi đến giờ, không ai biết Bạch Ân có thể nấu mì. Ngụy trang thành một đại thiếu gia được cưng chiều, chưa từng phải động tay tới việc gì vẫn tốt hơn là hình tượng sát thủ phòng bếp.

Sau khi Bạch Ân tỉnh táo, ông nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, càng nghĩ càng thấy không biết làm gì mới báo đáp lại được.

Bản chất của Bạch Ân là một người thanh cao. Ông trung thành với lợi ích, nhưng không thích tiền tài, nhất là đối với tấm lòng son của Trịnh Hòa, Bạch Ân không mù tới mức không nhận ra, Trịnh Hòa đối xử tốt với mình không phải vì ích lợi, mà vì thứ tình cảm sâu sắc Bạch Ân vẫn hằng mong ước – tình yêu.

Ông mím môi, ngón tay gõ gõ mặt bàn rất nhanh, nếu Bạch Nhuận Trạch ở đây, cậu nhất định sẽ biết cha mình làm sao, phải đó, Bạch Ân —–

Khó lắm mới được một lần – ngượng.

Bạch Ân cảm thấy, nàng Catherine của mình đang đưa tay, ngoắc mình lại.


223.

Ngoài cửa sổ đã tối đen từ bao giờ, Bạch Ân học theo Trịnh Hòa, kéo kín tất cả các rèm lại. Lúc đi qua phòng ngủ, ông ngó thấy Trịnh Hòa chưa dậy, chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.

Bạch Ân không hề nhận ra, ánh mắt mình nhìn Trịnh Hòa, tràn ngập tình yêu.

Ông nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bạch Ân cảm thấy, mình cũng giống như màn đêm tối đen kia, thực bình tĩnh.

Vào bếp, Bạch tiên sinh cũng mặc tạp dề cho có vẻ chuyên nghiệp, không ngờ, mới bước đầu tiên đã lộ bản chất – ông không biết bật bếp ga thế nào.

Lần mò mấy phút, Bạch Ân gãi gãi đầu, gọi điện cho đám người Kiệt Tử đang đóng quân bên ngoài biệt thự.

Kiệt Tử đang nhai, lúc nói phải dằn từng tiếng: “Bạch tiên sinh, ngài tìm chúng tôi có việc gì vậy?”

Bạch Ân nói: “Cậu có biết cách bật bếp ga không?”

Kiệt Tử: “…Đây là tiếng lóng mới sao?”

Bạch Ân: “Không, tôi chỉ muốn biết bật bếp ga thế nào thôi.”

Kiệt Tử cảm thấy khó hiểu: “Ngài hỏi bọn tôi làm gì? Chuyện này phải hỏi Trịnh Hòa chứ?”

Bạch Ân nói: “Giờ tôi không hỏi cậu ấy được, đừng nói linh tinh nữa, nếu không thể trả lời câu hỏi của tôi thì đưa điện thoại cho người khác đi.”

Kiệt Tử vội vàng nói: “A! Đợi chút, đợi chút, cách bật bếp ga tôi từng xem trên TV rồi, hình như chỉ cần xoay cái tròn tròn là được.”

Bạch Ân thử thử, không thấy phản ứng gì: “Không được.”

“Sao lại thế chứ?” Kiệt Tử ngạc nhiên, quát đám bên cạnh: “Bạch tiên sinh muốn biết cách bật bếp ga? Trong số các anh, ai biết! Bước ra khỏi hàng.”

Hơn hai mươi gã đàn ông cao chừng 1m85, nặng 90kg trố mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai đứng ra.

Kiệt Tử cướp lời mắng thay Bạch Ân: “Lũ vô dụng! Chúng mày biết làm gì chứ!?” Sau đó, hắn lấy lòng hỏi Bạch Ân: “Tôi mắng có đúng không?”

“Mấy câu cậu vừa nói, tôi cũng tặng cho cậu.” Bạch Ân nói.

Kiệt Tử lặng lẽ chảy hai hàng lệ rong biển.

Cuối cùng, vấn đề này được nhân viên kỹ thuật DY giải quyết nhờ lên baidu, khốn khổ cho một người nước ngoài như hắn, phải vật lộn với phần mềm dịch online mới biết được đáp án.


224.

Rốt cuộc Bạch Ân cũng nấu xong bát mì trước khi Trịnh Hòa tỉnh lại.

Vị không ngon cũng không quá tệ, hơi nhiều muối, thế nên, Bạch Ân lại đổ thêm rất nhiều nước, sau lại nghĩ, đám muối vẫn còn trong nước mì trong nồi, thế nên, ông lại múc ra một đống nước mì, cuối cùng, nước mì chưa nấu xong, mì đã mềm nhũn. Bạch Ân chần chừ nhìn đống mì nửa trương nửa sống trong nồi trong 1 giây đồng hồ, sau đó quyết đoán vớt mì ra. Vừa quay đầu lại thì thấy Trịnh Hòa đang ngây ngốc nhìn ông.

Bạch Ân: “…”

Trong chớp mắt đó, Bạch Ân tưởng mình lại phát bệnh, đó chỉ là ảo giác.

Trịnh Hòa đưa tay, định bưng bát cho Bạch Ân: “Ai nha nha, nóng mà, ông đói thì gọi em dậy nấu là được.”

Bạch Ân né ra: “Không sao, không bỏng.” Chỉ là ông muốn nếm cảm giác bận rộn vì người yêu thôi, thực thỏa mãn, không tệ.

Trịnh Hòa có chút oán giận nhìn Bạch tiên sinh: “Em phải nói bao lần mới được đây, ông phải chú ý chăm sóc bản thân chứ?”

“Tôi biết, lần cuối.” Bạch Ân cúi người, hôn lên môi Trịnh Hòa: “Từ nay về sau đều nghe lời bảo bối.”

Trịnh Hòa đã quen với cái điệu si tình buồn nôn của Bạch Ân, cũng biết đây là trò đánh trống lảng của ông, cậu khinh thường bĩu môi: “Chỉ biết nói ngọt thôi.”

Bạch Ân nâng cằm Trịnh Hòa lên: “Thế em cũng nói ngọt cho tôi nghe, được không?”

Trịnh Hòa đánh bay cái bàn tay dê xồm của Bạch Ân: “Ngày nào em cũng nói ngọt mà, thế mà ông còn không hài lòng.”

“Huyên thuyên với tôi vui lắm phải không?” Bạch Ân đặt bát lên bàn: “Không nói chuyện với em nữa, ăn cơm đi.”

Trịnh Hòa ngạc nhiên: “Có phần của em cơ đấy?”

“Đương nhiên,” Bạch Ân đưa bát to và nhiều mì cho Trịnh Hòa: “Nấu cho em mà.”

225.

Mấy hôm nay, Trịnh Hòa lại thể hiện khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh mạnh mẽ của mình. Cậu tìm thấy trong kho hàng một hàng rào cũ, vậy nên, ngày nào cũng thế, sau khi cơm nước xong, cậu kỳ cạch đi đóng đinh, tuyên bố sẽ mở rộng vườn hoa.

Bạch Ân ở một mình đâm chán, Trịnh Hòa bận bịu, không thèm để ý đến ông. Vậy là, Bạch Ân dắt husky đi dạo núi một vòng, áng chừng đến giờ thì quay về.

“Ông đi đâu về muộn thế? Em suýt nữa chạy đi tìm.” Trịnh Hòa ngẩng đầu, tiện bỏ cái găng tay vừa cởi lên đầu chó ngố, Husky há mồm định cắn, bị Bạch Ân vỗ nhẹ một chút liền ngoan ngoãn.

“Hôm nay đi hơi xa, em bận xong rồi?” Bạch Ân hỏi.

“Chưa, ông đi uống thuốc đi, trưa nay muốn ăn gì?” Trịnh Hòa hỏi, rất có khí thế của ông chồng nội trợ.

“Gì cũng được.” Bạch Ân mở cửa ra, đi vào, nghe tiếng điện thoại, quay đầu lại nói: “Trịnh Hòa, điện thoại của em.”

Bởi vì khí chất độc đáo của Trịnh Hòa, cậu rất vinh hạnh trở thành bạn của hết thảy các cô các chị trong giới giải trí ở thành phố H. Từ khi cùng Bạch Ân lên sơn trang, ngày nào cũng có điện thoại tới, Trịnh Hòa sợ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của Bạch Ân nên đều tháo pin từ 7h tối đến 8h sáng hôm sau.

Tang Bắc hoặc cấp dưới gọi điện đều dùng điện thoại không dây, vậy nên, khi Bạch tiên sinh nghe tiếng điện thoại từ phòng khách liền nói cho Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nhìn số hiện trên màn hình, làm khẩu hình ‘Đào Tiệp’ nói với Bạch Ân. Lúc trước, Bạch tiên sinh từng vô tình nghe được giọng nữ khóc sướt mướt ở đầu dây bên kia mà hậm hực với Trịnh Hòa, sau đó, chủ đề của câu chuyện đột nhiên chuyển thành não phẳng kiểu ‘Em đồng ý ở bên tôi sao’. Vậy nên, hiện tại, ông ghét mọi cuộc gọi của Trịnh Hòa. Bạch Ân nhíu mày nói: “Trong vòng 5 phút, chấm dứt cuộc gọi.”

Trịnh Hòa thở phào, ngẩng đầu lên, hôn lên mặt Bạch Ân một cái, nói: “Bạch tiên sinh, ông trỉ kỷ thực đấy.”

Nhận cuộc gọi, Trịnh Hòa vừa ‘A lô’ một tiếng, ở đầu bên kia, Đào Tiệp đã bắn súng liên thanh: “A ha ha ha ha Trịnh Hòa chúc mừng anh nha anh đã xem ‘TOP nam diễn viên điện ảnh và truyền hình mới được chú ý nhất năm 20XX ‘ chưa? Ụ uầy tôi không ngờ cái ông tổng biên tập nổi tiếng độc miệng đó lại khen anh nhiều như thế đó nếu không phải tôi biết anh chắc còn tưởng người khác ha ha ha ha ha…..”

Trịnh Hòa: “…”

Đào Tiệp thấy đầu bên kia mãi không có động tĩnh gì, hỏi: “Sao thế? Bị cái bánh từ trên trời rơi xuống này đập cho ngốc?”

Trịnh Hòa nói: “Không phải, tôi đang nhắc đi nhắc lại cái câu cô vừa nói trong đầu, xem đặt dấu chấm dấu phẩy vào đâu.”

Đào Tiệp: “Nội dung chính không phải chuyện dấu câu của tôi, mà là anh được cho vào bảng xếp hạng, hiểu chưa?”

Trịnh Hòa gật gật đầu: “Vừa mới hiểu.”

Đào Tiệp: “…”

Đào Tiệp yên lặng, ngửa mặt nhìn trời: “Tôi sắp khóc vì cái sự ngốc đến đáng yêu của anh đấy.”
_

____________

226.

Trịnh Hòa lên mạng tìm “TOP nam diễn viên điện ảnh và truyền hình mới được chú ý nhất năm 20XX,  hỏi: sao tên dài thế mà cậu vẫn nhớ á, he he, điện thoại có chức năng ghi âm cuộc gọi nha.

Đào Tiệp nói bảng xếp hạng này rất nổi tiếng, được công nhận là bảng xếp hạng uy tín và công bằng nhất. Trịnh Hòa đáng thương, làm nghệ sĩ 8 năm rồi mà không biết bảng xếp hạng này, vậy nên, khi cậu bấm vào trang chủ, thấy số lượt xem lên tới 7 chữ số, lại cảm thấy mất tự nhiên.

Bạch Ân cầm đệm đi tới, đá đá cậu: “Đứng lên, sàn lạnh.”

Trịnh Hòa ôm laptop, ngây ngốc đứng lên, đợi Bach Ân đặt đệm xong lại ngây ngốc ngồi xuống. Bạch Ân nhìn nội dung trên màn hình, cười: “Sao? Vui quá hóa ngốc?”

Trịnh Hòa nhìn ông: “Bạch tiên sinh, em đang nằm mơ sao?”

Bạch Ân cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ mặt Trịnh Hòa: “Tuy lúc này tôi rất muốn tát em một cái rồi hỏi có đau không, nhưng giờ tâm tình tôi rất tốt, chúng ta làm tình đi.”

Trịnh Hòa hỏi: “Hai cái này có liên quan tới nhau sao?”

Bạch Ân trả lời: “Có chứ sao, tôi đã nói là: tâm tình tôi rất tốt.”

Trịnh Hòa che mặt, sau đó lại bỏ tay ra, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Thấy ông vẫn tỉnh táo như thế, chắc là em không mơ rồi, ông ngồi xem mạng với em đi.”

Bạch Ân nói: “Để tôi nghĩ đã.”

Trịnh Hòa che mặt: “…Bạch tiên sinh, ông không nể mặt em chút được à? Cứ thế sao em có thể vui vẻ chơi máy tính tiếp chứ?”

Bạch Ân vui vẻ, cười tươi rói, hàm răng sáng chói: “Em nể tôi là được rồi, hơn nữa, không chơi nữa cũng không sao, tôi chơi em là đủ rồi.”

Trịnh Hò vái Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, xin ngài nhận con làm đồ đệ đi, dạy con tuyệt chiêu ‘Một câu khiến người khác nghẹn chết’, được không?”

Được, ” Bạch Ân nói: “Cởi hết quần áo ra, tôi dạy cho em.”

227.

Bạch Ân thừa nhận, ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chỉ nhớ mang máng những đoạn xxoo với Trịnh Hòa lúc phát bệnh.

Vậy nên, khi Trịnh Hòa rối rắm đi theo Bạch Ân vào tầng ngầm, nhìn thấy cái V8 đặt trong đó mà nghẹn họng.

Trịnh Hòa run rẩy: “Bạch tiên sinh, ông định làm gì thế?”

Bạch Ân cởi quần áo rất thuần thục, đưa tay nắm lấy Trịnh Hòa, Trịnh Hòa sợ quá, lùi vài bước. Bạch Ân nheo mắt lại, hốc mắt thâm quầng và hàng mi dài khiến vẻ mặt này không có tính uy hiếp gì cả, ngược lại còn bắn hormone: “Qua đây, tôi cho em ba giây, ba –”

Trịnh Hòa ôm thằng nhỏ của mình: “Bạch bạch bạch bạch tiên sinh! Dù ông có phóng điện với em thì em cũng thề không khuất phục!!!”

Bạch Ân: “Hai —”

Trịnh Hòa xoay người định chạy.

Bạch Ân không thèm đếm tới ‘một’, mà lao qua, dùng cánh tay quặp lấy cổ Trịnh Hòa, chân bám vào giường để lấy lực, cả hai vừa ôm vừa xoay người, Bạch Ân đè lên Trịnh Hòa, cơ thể săn chắc với cơ bắp hoàn mỹ suýt khiến Trịnh Hòa nhìn mê mẩn.

“Còn dám chạy không?” Bạch Ân cù léc Trịnh Hòa.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! !” Hai tay Trịnh Hòa bị Bạch Ân nắm chặt, đùi cũng bị ông đè lên, chỉ còn lại phần chân phía dưới có thể nhúc nhích, cậu quẫy đạp không ngừng, ngửa đầu cười ha ha, giọng phải nói là ‘kinh thiên động địa’, nước mắt cũng chảy ra: “Tiểu yêu tinh Bạch tiên sinh !!!!! Hai mươi năm sau em vẫn sẽ là hảo hán !!!”

Bạch Ân nghiêng đầu cười tà mị, cởi quần Trịnh Hòa, rút súng chiến đấu ngay.

Mười lăm phút sau.

“Hức hức hức hức, Bạch tiên sinh, em sai rồi, ông buông tay ra đi….”

2

28.

Con Husky Trịnh Hòa đem về giống cậu như đúc, cả hai đều dùng tính mạng của mình để chứng minh: no zuo no die (1)

Mũi của Bạch Ân quá thính, thêm cái bệnh yêu sạch sẽ khiến ông không thể chịu nổi việc hít chung bầu không khí với một con chó trong cùng một phòng, vậy nên, Trịnh Hòa đành phải dọn ổ chó ra vườn hoa. Bãi cỏ rất rộng, hơn nữa, mấy hôm nay, Trịnh Hòa đang dựng hàng rào nên tiện làm luôn cho chó ngố một cái hàng rào nhỏ, cậu thấy thế là đủ rồi nên không xích nó lại nữa.

Sự thật chứng minh, Trịnh Hòa quá tốt bụng rồi.

Khi cậu khó khăn lắm mới khiến Bạch tiên sinh nằm yên trên giường truyền nước biển, rồi đi dọn phòng, trong lúc đi qua đại sảnh, nhìn ra cửa sổ, cậu thấy chó ngố đang xoay mông, cái đuôi vẫy sang bên này, lượn sang bên kia, dùng chân đào đất chơi. Thảm thương hơn là, dưới đất vương vãi mấy cánh hoa còn tươi.

Trịnh Hòa: QAQ!

Ôi tổ tông nhà tôi, cậu muốn chết hay sao !!!

Trịnh Hòa chạy vội ra vườn, vừa xách chó ngốc ra sau, vừa kinh hoàng nhìn xung quanh, tim đập tới 110 nhịp/ phút.

Chó ngố không thèm để ý tới mấy cây giá thấp hơn, chủng loại bớt quý hơn, mà đào thẳng cây hoa lan quý báu cậu dọn từ thư phòng của Bạch Ân!!!! Con mẹ nó!!! Giá cây đó đủ để mua mười tám đời tổ tông nhà mày cộng thêm này nữa đó !!!!

Dựa vào biểu hiện thường ngày của chó ngố và thái độ Bạch tiên sinh dành cho nó, Trịnh Hòa bắt đầu suy tính tỷ lệ có thể giữ nó lại, kết quả là: cực kỳ thấp.

“Husky…” Trịnh Hòa sờ sờ đầu nó.

Chó ngố trợn tròn đôi mắt: “Oăng ?”

“Đừng có ‘oăng’.” Trịnh Hòa mở hàng rào ra, nói: “Mày mau chạy đi, đừng quay lại.”

Bình thường, người đưa chó ngố đi dạo là Bạch tiên sinh, vậy nên, giờ nó chỉ ngây ngốc nhìn cậu, ngẩng đầu kêu to về hướng cửa sổ tầng hai: “Ngoa nga nga nga nga ~”

Trịnh Hòa ngẩng đầu — Bạch tiên sinh đang chống cằm ngồi bên cửa sổ, tủm tỉm nhìn cậu.

Trịnh Hòa không thấy được vẻ mặt của mình, nhưng chắc chắn là rất sợ hãi.

“Bạch tiên sinh, ông ở đó từ bao giờ thế?” Trịnh Hòa hỏi.

Bạch Ân nín cười, cố tình nói chậm: “Từ lúc em thấy chó ngố đào cây hoa lan của tôi.”

“Aha ha ha.” Trịnh Hòa cười gượng.

Bạch Ân làm bộ làm tịch, thở dài: “Bảo bối, đấy là cây tôi thích nhất đấy, lúc em bảo muốn để nó ra ngoài tôi còn không đồng ý, giờ…..kẻ đầu đen tiễn người đầu xanh nha….”

Bạch tiên sinh, câu đó nó không phải thế, nhưng mà hình như nói vậy cũng hợp lý ấy nhỉ, không đúng! Nội dung chính là với cái giọng buồn bã, đau thương của Bạch tiên sinh như thế, sao mình có thể dối ông ấy, trộm thả chó ngố đi chứ !!!!

Trịnh Hòa điên cuồng gào rú trong lòng, cậu túm lấy đuôi của cậu chàng Husky đang định chạy trốn do thấy bầu không khí quá kỳ lạ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Bạch tiên sinh, để em tóm nó lên, bồi tội với ông !”

Bạch Ân lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, điều khiến tôi đau khổ không phải cây hoa lan đó, cũng không phải con chó này, mà là vì em định lừa dối tôi….”

Trịnh Hòa khóc quỳ: “Bạch tiên sinh, em sai!! Cầu ngài tha thứ cho em đi, lừa ngài là lỗi của em, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

“A, ” Bạch Ân vội che miệng lại, nghẹn cười, mãi lâu sau mới quay trở lại với trạng thái buồn bã, ảm đạm: “Tôi có thể tha thứ cho em, nhưng niềm tin tôi dành cho em thì sao? Như thế này….” Ông vươn tay, nắm lấy, lại buông ra, còn lồng tiếng: “Vỡ ‘răng rắc’ sao?”

Trịnh Hòa cảm thấy mình cũng vỡ ‘răng rắc’ đến nơi, cái họa này là của Husky, sao cậu phải đi thanh toán giùm nó. Bạch tiên sinh, với cái óc logic quỷ dị này của ông, lúc nào mới cắm đúng USB được nha !!!

Để trấn an trái tim đột nhiên mong manh và đang bật trạng thái thiếu nữ của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa chân thành hỏi: “Thế ngài nói đi, để xây dựng lại niềm tin trong ngài, chỉ cần em có thể làm được, chuyện gì em cũng làm !!!”

Bạch Ân nở nụ cười, phát ra ánh sáng thần thánh.

Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy, giữa mình và Bạch tiên sinh đột nhiên xuất hiện biển mây vạn trượng, Bạch tiên sinh ngồi đó, cụp mi cười, cậu cầm cây gậy, mặt đầy lông, ngây ngốc đứng ở trong lòng bàn tay của ông, xung quanh là những ngón tay ngọc ngà của Bạch tiên sinh, phía trong còn viết dòng chữ: Trịnh cute đã từng đến đây.

Sau đó ‘rắc’ một cái, cậu bị móng vuốt ông tóm lấy.

229.

Sau hôm chó ngố được bất ngờ giữ lại đó, Bạch tiên sinh dắt nó đi dạo, một người một chó, đến lúc quay về, chỉ còn có một người.

Trịnh Hòa đóng xong cái đinh cuối cùng, đang hạnh phúc thưởng thức hàng rào của mình, thấy Bạch tiên sinh quay lại liền hô: “Bạch tiên sinh, qua đây nhìn chút.”

Bạch Ân ‘thổi’ qua như một u hồn.

Trịnh Hòa vỗ vỗ hàng rào: “Bạch tiên sinh, ông xem này, em dựng xong hàng rào rồi, giỏi không ? Về sau, chó ngố chắc chắn không thể chui vào vườn hoa nữa, đúng rồi, chó ngố đâu ?”

Bạch Ân mờ mịt nhìn Trịnh Hòa, lại nhìn tay mình, cuối cùng nhìn xung quanh, nói: “Mất.”

Trịnh Hòa: “…”

 230.

Trịnh Hòa nai nịt tận răng, đi ra ngoài tìm chó.

Bạch tiên sinh nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ông bảo người phụ trách giám thị mình – Kiệt Tử – báo lại chuyện xảy ra lúc đó. Kiệt Tử trả lời xong liền cúp máy rất lạnh lùng, một phút sau, hòm thư của ông có một lá thư chưa đọc.

Bạch Ân vốn đang khó chịu vì thái độ của đó, định tìm cớ trừ tiền lương của cậu ta, nhưng vừa đọc thư, cơn giận liền bay hết.

Phía trên cùng có tên bác sĩ, bên dưới đính kèm tập tin, đó là đoạn video quay lại đoạn trí nhớ Bạch Ân bị mất, chẩn đoán của bác sĩ và những suy luận về bệnh tình của ông. Bật đoạn video lên, góc nhìn từ trên xuống, Bạch Ân thấy mình dắt chó ngố, sau đó tựa vào gốc cây ngủ, con Husky ngốc như Trịnh Hòa liếc nhìn mình một cái rồi phe phẩy đuôi đi chơi.

Đầu Bạch tiên sinh lóe lên ý nghĩ ‘loại chó như thế không cần cũng được’, rồi ông tiện tay bấm vào phần suy luận về bệnh tình, ông còn tò mò, sau đám bác sĩ đó phải ký tên, xem bệnh án xong, ông liền hiểu, bởi vì trên đó chỉ có một câu: ngài không ngủ, là hôn mê ~ XD

Bệnh án chỉ có một câu cụt lủn như thế, nếu họ không ký tên của mình lên, việc đầu tiên Bạch tiên sinh làm đó là sa thải họ, nhưng cái ‘XD’ phía sau nghĩa là sao ? Tên bệnh viết tắt ?

Bạch tiên sinh kéo xuống xem tiếp, dưới một khoảng trống to đùng, có một câu: “Nhìn đến ‘XD’ nhớ nghiêng trái 90 độ nha ~”

Ông nghiêng đầu…..

Nhưng vẫn không hiểu cái đó là gì.

Bạch tiên sinh với trí tưởng tượng kém và bộ óc động kinh, bó tay trước ngôn ngữ mạng.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top