Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 251 - 260

251.

“Bảo bối, quỳ xuống.” Bạch Ân chỉ chỉ vào tấm thảm trải sàn.

Đầu óc hỗn loạn, ông không biết mình đang nói gì, làm gì, chỉ nhớ rằng, Trịnh Hòa từ bỏ ông, hôn một người đàn ông khác.

“Tôi đã xem đoạn video Kiệt Tử gửi tới, ” khóe miệng Bạch Ân cong lên: “Thực thú vị.”

“Bạch tiên sinh, ông đừng vội giận!” Trịnh Hòa quỳ trên sàn thực cẩn thận: “Đó chỉ là ngoài ý muốn, em có thể giải thích.”

“Tôi không giận.” Tầm mắt Bạch Ân chăm chú nhìn một hạt bụi bị gió thổi bay khỏi tấm rèm, rồi chậm rãi rơi xuống. Từ đầu đến cuối, ông vẫn cố gắng không nhìn gương mặt Trịnh Hòa.

“Cởi đồ ra.” Ông nói, tuy chính ông cũng chưa biết mình sẽ phạt Trịnh Hòa như thế nào, nhưng ông muốn biết cơ thể cậu có bị ai khác đụng tới chưa, giống cái cách mình đụng vào cậu ấy….

Vành mắt ông đau nhói.

Vẻ mặt Trịnh Hòa rối rắm một chút: “Hết, hết ….sao?”

Bạch Ân ngẩng đầu lên, cố gắng để thứ chất lỏng trong mắt chảy ngược trở lại.

Ông đột nhiên không muốn sống nữa, những thứ đẹp đẽ hóa ra lại xấu xí như thế, nếu ngay cả Trịnh Hòa cũng không giữ nổi, vậy khiến ông có được cậu làm gì?

Cùng chết đi.

Ít nhất ông còn lại hồi ức.

Trịnh Hòa cởi sạch quần áo, trần trụi quỳ trên sàn.

Khi không còn quần áo, con người sẽ có tâm lý căng thẳng và ngượng ngùng, thực hiện hành vi đùa giỡn hay quấy rối khi đó sẽ khiến đối phương bị tác động sâu sắc. Đấy là thủ đoạn thường thấy của Bạch Ân, nhưng ông chưa từng nghĩ mình sẽ áp dụng nó lên Trịnh Hòa.

Bạch Ân đè giọng xuống thực nhẹ, ông đứng lên khỏi ghế, đi về phía Trịnh Hòa. Rời khỏi khu vực có ánh sáng đó, ông bỗng như thiên sứ rơi vào địa ngục, toàn thân toát ra lệ khí, ông ôm Trịnh Hòa từ phía sau, hai cánh tay vòng ra trước, lướt dọc theo bờ vai, mặt dán lên lưng cậu: “Giờ tôi muốn nghe lời giải thích của em, em nói đi.”

“Thế thì tốt quá…..” Trịnh Hòa thở ra nhẹ nhõm, thành khẩn kể lại. Cậu ngốc thế nào mới tin lời Bạch Ân như vậy chứ: “Chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, trước em và Âu Dương Chí gặp nhau mấy lần, hơn nữa đều không ưa người kia, có lẽ có ai muốn nắn gân bọn em nên mới sắp xếp thế, em và cậu ta không có quan hệ gì hết, thật đấy.”

“Ngoài ý muốn? Nghe êm tai thật đấy….” Bạch Ân nở nụ cười, ông buông Trịnh Hòa ra, đứng lên, lệ khí như biến thành thực thể.

Trịnh Hòa rốt cục nhận ra, lời ông nói không phải thật lòng. Cậu không biết lệ khí là cái khí gì, nhưng do được lắp anten Bạch Ân cực nhạy nên cậu có thể khẳng định: trạng thái của Bạch Ân không ổn, cậu hoảng hốt nói: “Đừng, đừng động thủ! Em đánh không thắng ông mà, em thực sự không lừa ông, tin em được không? Ông có thể hỏi Thành thiếu, những người trong đoàn làm phim, bọn họ có thể làm chứng cho em!”

Bạch Ân dừng bước lại, hai tay đặt bên hông, nghiêng đầu nhìn Trịnh Hòa: “Sao tôi phải đi hỏi họ chứ?” Ông ngả về phía trước, gương mặt cách Trịnh Hòa rất gần, hỏi: “Tôi không thể tin em sao? Hay là, chính em cũng không đáng để tôi tin?”

“Không phải, không phải! Danh dự của em tốt lắm, ông có thể yên tâm….trời ạ, mình đang nói gì thế này.” Câu cuối chỉ là lời tự thì thầm của cậu, bỗng nhiên, cậu thấy đầu mình nhói lên, trời đất quay cuồng, vừa mở mắt ra liền thấy Bạch tiên sinh âm trầm nhìn mình, đôi mắt đen như hắc diệu thạch khi xưa, giờ hệt như cặp mắt của ma quỷ.

“Tôi không tin em.” Bạch Ân nói: “Em lừa tôi, khiến tôi tổn thương.”

“Em làm ông tổn thương gì?” Trịnh Hòa bất đắc dĩ: “Em mới đáng thương này, Bạch tiên sinh, ông buông tay ra đi, ông nắm làm đầu em đau quá.”

Bạch Ân cười mà như không cười nhìn Trịnh Hòa: “Em không biết? Chẳng nhẽ phải moi trái tim tôi ra cho em, em mới thừa nhận sao? Nếu em không làm được, sao phải hứa hẹn!” Bạch Ân rống lên câu cuối, lần này ông giận thật, khí thế tỏa ra ngùn ngụt, Trịnh Hòa bị ông xách như xách một con gà, sợ quá không dám ho he gì.

Trịnh Hòa bị dọa sợ, chỉ là đụng vào khóe miệng, hơn nữa cũng không phải cậu cố ý, Bạch tiên sinh nổi nóng cũng được, nhưng đừng giận chó đánh mèo thế chứ? Cậu kháng cự, cố gắng cứu đám tóc của mình khỏi tay Bạch Ân: “Ông có thể điều tra rõ ràng rồi mới hỏi tội em được không? Giờ em giận lắm! Bạch tiên sinh, em muốn đi, giờ có nói chuyện ông cũng không nghe lọt!”

Từ lúc Trịnh Hòa vào, Bạch tiên sinh đã khóa chặt mọi cửa sổ, hiển nhiên là những suy nghĩ trong ông đen tối hơn Trịnh Hòa rất nhiều.

Ông không khống chế được đầu óc, thân thể chính mình. Chuyện tiếp theo, ông chỉ cần nhìn Trịnh Hòa chết, rồi cắt cổ tay mình, nhìn máu tươi chảy ra là được.

Ảo tưởng ấy khiến ông thoải mái hơn nhiều.

Chết cùng người yêu, Catherine của ông vĩnh viễn là người ông yêu nhất.

Trịnh Hòa, tôi yêu em.

Vậy nên nhất quyết không thể mất em.

252.

Đối với việc bị cắm sừng, đại đa số đàn ông thường sẽ phẫn nộ, đau đớn, lạnh lùng, chia tay. Nhưng Bạch Ân quyết tuyệt hơn họ nhiều, những người mắc bệnh tâm thần thường có một chút khuynh hướng tự ngược đãi, vậy nên, trong hàng loạt cảm xúc ngổn ngang, ông chọn cái chết.

Điều khiến người ta không biết nói sao là, Bạch Ân không chỉ vạch kế hoạch chuyện hậu sự cho mình, mà còn tiện làm hộ cho Trịnh Hòa. Giống như ông vẫn luôn nói, ông là kẻ lạnh lùng trong vỏ bọc dịu dàng, hơn nữa, đầu óc còn không bình thường, luôn nảy ra những ý nghĩ quái dị, sau khi làm rồi chắc chắn sẽ hối hận.

Không nhận ra bản thân lại lọt vào cái vòng tuần hoàn không lối thoát, Bạch Ân muốn lôi Trịnh Hòa vào phòng tắm.

Tiềm thức nói với ông phải gột rửa hết dấu vết của kẻ khác trên người Trịnh Hòa. Trịnh Hòa sợ quá đứng lên, nhìn đống quần áo mình vừa cởi: “Ông…ông định làm gì?”

“Không làm gì, ” Bạch Ân cởi mấy cúc áo phía trên, xắn tay áo, đưa tay định ôm người trước mặt: “Đi theo tôi, nghe lời, được không?”

“Bạch tiên sinh, ông bình thường chút được không….” Trịnh Hòa nhăn mặt: “Em nghe ông, chắc chắn sẽ chết không toàn thây, nghe, giờ em gọi điện cho Tang Bắc, bảo cậu ấy mang bác sĩ qua đây, em cho rằng trạng thái hiện tại của ông không ổn, chỉ vì một chuyện nhỏ mà ông nỡ đối xử với em thế sao?”

“Đây là chuyện nhỏ?” Bạch Ân cao giọng, giận dữ chất vấn: “Em nghĩ chuyện này mà là chuyện nhỏ?”

“Chuyện lớn, chuyện lớn, ” Trịnh Hòa dỗ: “Từ nay về sau em không dám thế nữa, tổ tông nhà tôi, xin ngài bớt giận.”

“Thế em theo tôi qua đây, chúng ta vào phòng tắm, tôi giúp em rửa sạch.” Bạch Ân thấp giọng nói.

Trịnh Hòa nửa tin nửa ngờ, tuy có vẻ như cậu nên nghe lời Bạch Ân, nhưng ai biết ông ấy đang nghĩ gì trong đầu chứ? Vậy nên, cậu lặng lẽ lùi ra sau: “Ừm….em nghĩ chúng ta nên gọi điện cho Tang Bắc trước, rồi hẵng vào phòng tắm, ông thấy đúng không?”

“Sao em cứ nhắc tới ‘Tang Bắc’, ‘Tang Bắc’! Sao em cứ thốt tên của người đàn ông khác! Em là của tôi mà!” Bạch tiên sinh đột nhiên quát lớn, tay nắm chặt tóc Trịnh Hòa. Trịnh Hòa lùn hơn Bạch Ân 15cm, chừng 1 cái đầu, lúc này, cậu bị kéo ngã lăn xuống đất, ‘ ai u’ một tiếng, còn chưa kịp định hình lại, Bạch Ân đã đá vào bụng cậu: “Ọe…” Tóc Trịnh Hòa còn trong tay Bạch Ân nên cậu không quay đầu đi được, nước dịch dạ dày nôn thẳng lên ngực mình.

Trịnh Hòa ngơ người.

Một phần vì cậu không ngờ cơ thể con người lại yếu ớt như thế, chỉ một cước có thể khiến cậu đau như vậy, còn nôn dịch dạ dày ra. Nhưng điều khiến cậu choáng váng hơn, đó là Trịnh Hòa chưa bao giờ nghĩ Bạch Ân sẽ đánh mình.

Chưa một lần nghĩ thế.

Trịnh Hòa kinh ngạc, rồi thấy tủi thân, sau đó căm giận thoát khỏi sự kiềm giữ của ông, đứng dậy, vả vào mặt Bạch Ân, mắng: “Em đã tin tưởng ông thế! Vậy mà ông đối xử với em vậy đây! Cứ ở đó mà cáu kỉnh đi! Ông đây không hầu!!!!”

Từ lúc thấy mình dẫm lên Trịnh Hòa, Bạch Ân đã ngơ ngẩn, ông hoảng hốt nhìn năm lằn ngón tay trên mặt cậu, lẩm bẩm: “Tôi…tôi chỉ là muốn đưa em vào phòng tắm, tôi không cố ý.”

“Không cố ý? Hừ!” Trịnh Hòa ráng nhịn cơn đau trên bụng, lại gần chỗ quần áo, tìm di động. Sau khi mở khóa màn hình, cậu thấy mình vẫn giữ cuộc gọi với Tang Bắc, liền nói: “Mau qua đây đi, tôi không trụ được nữa.” Sau đó, cậu mặc lại quần áo.

Bạch Ân đi qua, túm chặt quần áo của Trịnh Hòa: “Bảo bối, tôi sai rồi, em đừng đi được không?”

Trịnh Hòa biết hiện tại ông không khống chế được hành vi của mình, và đã bình tĩnh lại, nhưng cú đá khi nãy rất đau, vậy nên cậu cố tình làm khó ông, xoay lưng về phía Bạch tiên sinh, cài lại cúc áo.

Vẻ mặt Bạch Ân hiện rõ sự kinh hoảng, điều này rất khó thấy, bởi gương mặt ‘tủ’ của ông là nụ cười dịu dàng giả tạo, dù có đau khổ đến mấy thì vẫn giữ biểu tình đó. Trịnh Hòa trộm quay lại nhìn ông, thì thấy Bạch tiên sinh cầm bình nước trên bàn, đập cậu!

Đệt!

Trịnh Hòa sợ quá, chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, nhờ thế mà né được. Nắp bình rớt ra, nước nóng đổ tung tóe, không biết đầu óc của Bạch Ân lại làm sao, ông bỗng nhiên dùng tay đẩy đúng vào chỗ bụng đang đau của cậu để Trịnh Hòa né ra, sau đó — nước nóng đổ hết lên cánh tay ông.  Chân Trịnh Hòa cũng bị bắn vào một ít, cậu đau đến xuýt xoa.

“Bạch Ân, ông làm gì thế?!” Trịnh Hòa tức đến độ ‘Bạch tiên sinh’ cũng không thèm xưng, gọi thẳng tên: “Chẳng nhẽ ông không ngoan ngoãn chút được sao? Chút nữa thôi là Tang Bắc đến! Ông bình thường chừng mười mấy phút thôi không được à?”

Bạch Ân nghiêng đầu, ông dường như không để ý tới cánh tay mình đã bỏng rát, đỏ lên, buồn bã nói: “Sao đến em cũng vứt bỏ tôi chứ?”

Giờ Trịnh Hòa không chỉ đau bụng mà còn đau đầu – bị Bạch tiên sinh làm cho tức giận, nhưng nhìn cái vẻ mặt như trẻ thiểu năng trí tuệ của ông, cậu nhận ra, Bạch tiên sinh lại phát bệnh, mà hình như sai lầm chủ yếu nằm ở mình, thế nên chẳng giận nổi nữa.

“Em không vứt bỏ ông.” Trịnh Hòa thở dài: “Ông ngoan ngoãn chút được không?”

Bạch Ân cười cười, vẻ mặt càng thêm đau thương: “Đừng lừa tôi, em muốn đi thì đi đi, tôi không cấm.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.”

“Đừng lừa em.”

Bạch Ân nhắm mắt lại: “Tôi lừa em làm gì?”

Trịnh Hòa chần chờ, không biết có nên nhân dịp này ra bắt một cái xe, kéo Bach tiên sinh đi viện luôn khỏi cần đợi Tang Bắc. Dù sao đây cũng không phải trên sơn trang, trung tâm thành phố, đâu cũng có taxi, hơn nữa cậu vẫn nhớ địa chỉ bệnh viện Bạch tiên sinh tới để kiểm tra: “Thế em đi thật.” Trịnh Hòa mặc quần, lo lắng hỏi.

“… Ừm.” Bạch Ân quay mặt đi.

Trịnh Hòa lo lắng nhìn cửa sổ, nghĩ thầm, khả năng Bạch Ân tranh thủ lúc mình đi gọi xe để trốn có vẻ không cao lắm, liền yên tâm đặt tay lên núm cửa, vừa định vặn ra thì —

“Rầm…”

Bình nước trong tay Bạch Ân đập xuống ngay chân cậu!

“Em định vứt bỏ tôi thật?! Đồ tiện nhân!” Bạch Ân lao đến, điên cuồng xé nát quần áo Trịnh Hòa, miệng mắng: “Đi à! Đi à!”

Lúc nãy, đầu Trịnh Hòa đạp vào ngăn tủ, cậu nhịn đau, đánh vào gương mặt điên cuồng của Bạch Ân: “Ai ai ai ! tay Ông buông ra! Em đi không mà! Sẽ quay lại ngay!”

“Nói dối! Nói dối! Mọi lời em nói đều dối trá!”

“Con mẹ nó, ông có nghe hiểu tiếng người không thế?!”

“Tôi không muốn nghe!” Bạch Ân nói.

Không hiểu sao, nghe câu đó của Bạch Ân, trong đầu Trịnh Hòa hiện ra cảnh tượng: mình và ông chạy trên bãi biển hoàng hôn, mặt nước xanh lam bị ánh chiều tà nhuộm từng mảnh đỏ quạch, Bạch Ân chạy tao nhã phía trước, mình đuổi theo, còn giơ tay ra với: “Honey, nghe anh giải thích!”

Bạch Ân vẫn chạy như điên, hai tay bịt kín tai: “Em không nghe em không nghe em không nghe!”

Sau đó Trịnh Hòa ngã chổng vó, đến khi ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng ông đâu.

Trịnh Hòa che mặt, cảm thấy không biết mình tu luyện đến mức độ thần thánh nào rồi, mà lại thấy Bạch tiên sinh thế này vẫn cute chết người.

“Được rồi, ” Trịnh Hòa bị hình ảnh ảo tưởng trong não thuyết phục, cậu vuốt ve gương mặt Bạch Ân: “Em phải làm sao ông mới bình tĩnh trở lại?”

Bạch Ân run run vuốt ve thân thể Trịnh Hòa, nghe thế liền nhìn lên, nói: “Tôi đang rất bình tĩnh.”

“Bạch tiên sinh, ông đừng nói dối không chớp mắt?” Trịnh Hòa chỉ chỉ vào tay ông.

“Aiz, ” Bạch Ân cười khổ: “Tôi có gì không bình tĩnh chứ? Em đi rồi, chính em cũng không cần tôi, tôi còn lại gì.”

“Em đâu có không cần ông.” Trịnh Hòa thiếu điều chỉ tay lên trời thể: “Đừng cãi nhau nữa, cũng đừng nói em lừa ông.”

“Em lừa tôi thật mà.” Bạch Ân kiên trì với quan điểm của mình.

Trịnh Hòa chịu hết nổi, đột ngột nói một câu như sấm rền: “Chẳng nhẽ lúc nói yêu ông, em cũng đang lừa ông chắc?”

Bạch Ân lặng lại một thoáng, rồi nổi giận: “Em dám?”

253.

Lúc Tang Bắc đến thì đã muộn.

Bạch Ân được ‘bắt nạt’ Trịnh Hòa trong phòng tắm theo ý nguyện. Lúc anh mở cửa ra, Trịnh Hòa đang bị Bạch Ân đè xuống cạnh bồn tắm, chân quàng lên vai ông, toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực.

Lúc ấy, mọi người đều thấy được đường eo quyến rũ và động tác dũng mãnh của Bạch tiên sinh.

DY ‘chậc chậc’: “Không ngờ ra, Bạch tiên sinh lợi hại thật, cậu Trịnh không ngất đi đấy chứ?”

“Để lại chút khẩu đức đi.” Trần Minh liếc xéo DY, vừa định đi vào liền thấy Bạch Ân đột nhiên đẩy mạnh, dưới ánh đèn, từng thớ cơ săn chắc trên người ông cực kỳ quyến rũ, Trịnh Hòa giống như vỡ tan ra, không còn sức phản kháng, hai chân cậu bị Bạch Ân đặt lên vai mình, lưng đụng vào bồn tắm tạo nên những tiếng động mãnh liệt.

“A, a….đừng, đi ra!” Trịnh Hòa ngửa cổ, cắn vào vai Bạch Ân, mặt đỏ ửng bất thường, Bạch Ân lại càng ra sức cày cấy.

Không ai nói được lời nào.

Cảnh 21+ trước mặt kịch liệt như thế, chính Tang Bắc cũng không biết làm sao.

Trịnh Hòa mở mắt, mờ mịt một hồi mới nhận ra những người này là ai, cậu dán chặt lấy Bạch Ân, dùng cơ thể ông để che mình đi: “Sao, sao mấy người lại vào? Đóng, đóng cửa, đừng…đi.”

Trái ngược với cặp đôi Bạch Ân – Trịnh Hòa, mặt Tang Bắc mỏng lắm, anh không nói gì vì đã bị cảnh này dọa sợ. Vừa tỉnh táo lại liền đuổi những người khác ra, sau đó đóng sầm cửa lại trước khi Trịnh Hòa nói xong, tim vẫn đập thình thịch.

254.

Lần này, Trịnh Hòa bị cơn ghen đáng sợ của Bạch tiên sinh làm cho nhớ đời.

Lúc lên xe, ông vẫn nắm chặt tay cậu, cố nén tác dụng của thuốc an thần, ánh mắt kiểu ’em dám bỏ tay ra, tôi sẽ đồng quy vu tận với em’. Trịnh Hòa vốn định nhân lúc mọi người không chú ý thì chuồn êm, nhưng thấy ông như thế, đành ngoan ngoãn đi theo.

Mọi người trên xe có lẽ bị cảnh trong phòng tắm khi nãy dọa, không ai dám nói gì, ngay cả Kiệt Tử cũng không dám ho he vì đã làm sai chuyện.

“Không cho em đi.” Bạch Ân nhắm mắt lại, còn nói nốt một câu như để lại tâm nguyện.

“Vâng, vâng, em không đi.” Trịnh Hòa nói.

“Tôi không tin.” Bạch Ân bảo.

“Thế ông bảo vệ sĩ theo dõi em, nếu thấy em định chạy trốn liền ‘pằng pằng’  vào đùi em, được không?” Trịnh Hòa chải lông cho bé mèo lớn cáu kỉnh nhà mình.

“Câm miệng!” Bạch Ân chống người, định đứng lên, sau đó bưng đầu đau đớn, ngã xuống giường: “Đừng nói thế, họ bắn thật đấy.”

“Được rồi, em không nói, không nói gì, khóa kín miệng.”

Bạch Ân ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa, không hiểu sao, bỗng dưng nói ra điều mình chôn trong đáy lòng: “Bảo bối, tôi muốn chết, em chết cùng tôi được không?”

Trịnh Hòa hoảng sợ, da gà lan từ bàn tay đang nắm của hai người, chạy lên lưng, cậu cười gượng: “Ờ, ừm, được….ông đợi em mấy chục năm nữa nhé.”

255.

Bạch tiên sinh lại vào viện, khác với lần trước, lần này Trịnh Hòa rốt cục đã an ủi được người đàn ông vừa mẫn cảm vừa cực đoan này.

Cuộc đàm phán diễn ra như sau:

Trịnh Hòa nắm tay Bạch tiên sinh, nhìn ánh mắt ông, hỏi: “Giờ chúng ta có thể nói chuyện sao?”

Bạch Ân nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Tôi cảm thấy chúng ta cần giải quyết một số vấn đề.”

Trịnh Hòa nói: “Đầu tiên, Bạch tiên sinh, ông phải tin em, đừng giống hôm nay, không hỏi gì đã muốn trị tội em, ông xem này, ” cậu vạch áo lên cho ông xem bụng mình: “xanh tím hết rồi.”

Bạch Ân lộ vẻ ngạc nhiên.

Trịnh Hòa giận dữ nói: “Ông đá đấy.”

“Sao có thể?” Bạch Ân kinh ngạc, ông chưa từng nghĩ đến chuyện làm hại Trịnh Hòa, sao lần này lại….

“Sao lại không thể chứ?” Trịnh Hòa tức giận nói: “Trong phòng có camera đấy, ông không tin thì tự mình xem đi!”

Bạch tiên sinh vội vàng ôm lấy Trịnh Hòa, Trịnh Hòa đưa tay định đẩy ông ra, thấy gương mặt trắng bệch của ông liền không đành lòng, để Bạch Ân ôm mình, đặt đầu ông chạm vào đầu mình.

Trịnh Hòa nghiến răng: “Em nên sửa cái tật mềm lòng này, không cả đời đều bị ông ăn sạch.”

Bạch Ân không nghe rõ câu thì thầm của cậu, nói: “…Thực xin lỗi.”

Trịnh Hòa đưa tay, vỗ vỗ lưng Bạch Ân, làm bộ như không có việc gì xảy ra, nói: “Thôi, dù sao ông cũng không muốn thế, ” Thực ra, khi thấy chân Bạch Ân dẫm lên bụng mình, cậu cực kỳ cực kỳ tức giận, nhưng giận thì sao chứ, cậu không muốn rời khỏi ông, đành phải bao dung, thông cảm thôi.

Bạch Ân quả thật không nhớ chuyện lúc ấy diễn ra như thế nào, ông chỉ biết tim mình đập thình thịch như gõ trống khi xem đoạn clip đó, sau đó đầu đau dữ dội, ông muốn đi lấy thuốc trong tủ quần áo cạnh đó, không thấy được vật dưới chân — sau rồi, ông xuất hiện ở bệnh viện.

Bác sĩ tiến vào kiểm tra định kỳ, Trịnh Hòa rời khỏi giường của Bạch Ân, cúi người, hôn lên thái dương của ông: “Phối hợp với bác sĩ, sắp trưa rồi, em về nhà làm đồ ăn cho ông, ông muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Trịnh Hòa khoanh vùng cho Bạch Ân: “Canh cá trích được không? Hay canh vịt nấu miến.”

Bạch Ân tự hỏi một lát, đáp: “Canh thịt bò cà chua được chứ?”

“Đương nhiên được, em đi đây, chút nữa quay lại.” Trịnh Hòa gật đầu với bác sĩ, đi ra ngoài. Lúc sắp bước khỏi cửa bệnh viện, như có gì mách bảo, cậu quay đầu lại, quả nhiên, Bạch Ân đang đứng bên cửa sổ, nhìn mình từ xa xa, cậu phất phất tay bảo ông quay lại giường bệnh.

Bạch Ân mỉm cười, thuốc khiến cơ thể ông không chút sức lực, chỉ có thể cố gắng đứng lên, ngay cả tiễn Trịnh Hòa xuống tầng cũng không làm được, điều này khiến ông thực thất vọng.

____________

256.

Bác sĩ giở bệnh án ra, tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: “Đầu ngài có đau không?”

“Cũng tạm.” Bạch Ân không tìm thấy ghế liền cởi giày, ngồi lên giường, hơi ngả ra phía sau.

Thực ra, theo trình tự bình thường Bạch Ân sẽ bị cách ly hoặc dùng dây trói lại, nhưng bác sĩ đã theo Bạch Ân tám năm, hắn biết rõ về bệnh nhân này của mình. Bạch Ân là kiểu người thông minh siêu việt, dù tâm thần có vấn đề cũng sẽ ngụy trang thành người bình thường. Hắn có thể khẳng định, nếu tình trạng tâm lý của Bạch Ân có chuyển biến xấu, những kẻ dùng tiền thuế của dân để uống rượu đỏ, ăn beef steak sẽ không nhàn nhã như giờ.

“Tôi đã kiểm tra cơ thể ngài, trên lý thuyết, chuyện này đáng lẽ không xảy ra, ngài có thể cho tôi biết, trước khi phát bệnh, cơ thể ngài có gì cảm thấy bất thường sao? Hoặc là ở vấn đề tâm lý.”

Bạch Ân thản nhiên nói: “Tôi thấy có người hôn Trịnh Hòa, sau đó, tim đập rất nhanh, rồi tôi bất tỉnh.”

Bác sĩ nhớ lại: “Trịnh Hòa là cái cậu vừa đi ra?”

“Đúng, ” Bạch Ân nói thêm: “Cậu ấy là người yêu của tôi.”

Bác sĩ nhìn ông, thực chẳng biết nói gì: “Ngài đừng nói với tôi là, vì chút chuyện nhỏ đó mà ngài phát bệnh như thế.”

Bạch Ân tỏ vẻ khó hiểu: “Người yêu tôi bị ‘người khác’ hôn mà là chuyện nhỏ? Cậu ấy là của tôi.”

Bác sĩ đỡ trán: “Được rồi, thả lỏng, tiên sinh….được rồi, có lẽ bị cắm sừng là một chuyện rất lớn, nhưng khi nãy tôi đã thấy thái độ của cậu Trịnh đối với ngài, tôi có thể khẳng định, cậu ấy không phản bội ngài, hoặc là….”

Bạch Ân ngắt lời: “Tôi tin bảo bối sẽ không phản bội tôi.”

Bác sĩ hỏi: “Thế ngài còn lo lắng điều gì? Đến nỗi ngất đi như thế.”

Bạch Ân nhếch nhếch môi, vẻ mặt gượng gạo, quay sang một bên: “Tôi nghĩ….có lẽ do ghen.”

Bác sĩ: “…”

“Cốc cốc.”

Y tá gõ cửa, tiến vào, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ đã kê đơn thuốc chưa?”

Bác sĩ xé đơn thuốc đã được viết sẵn trước khi vào cửa, nói với Bạch tiên sinh: “Tôi cảm thấy, thuốc nào cũng không chữa được bệnh cho ngài, ngài cần — rộng lượng hơn.”

“Tôi sẽ, ” Bạch Ân nghĩ một hồi, lại nói: “Nhưng tôi vẫn không chịu được việc Trịnh Hòa quá thân thiết với người khác.”

“Tùy ngài.” Bác sĩ đành cam chịu: “Cứ thế này, trừ phi ngài nhốt Trịnh Hòa lại, không thì ngài sẽ điên mất, ngài nên nhờ bác sĩ tâm lý riêng của mình tư vấn, tôi bất lực rồi.”

Cửa đóng.

Bạch Ân tựa vào đầu giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Mái tóc nâu của ông rủ xuống, vài sợi vương trên trán, làn da ông trắng bệch, hốc mắt sâu khiến cho quầng đen xung quanh không quá rõ. Tâm tình của Bạch Ân bây giờ giống hệt vẻ ngoài của ông, ngập nguy cơ và không khống chế nổi.

“Nhốt lại sao?” Ông lẩm bẩm: “Nghe không tệ.”

257.

Phòng bệnh an tĩnh, hai chân, bụng và phần khuỷu tay của Bạch Ân bị cột vào giường, nhìn có vẻ không bình thường lắm, đặc biệt khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc lúc phân công công việc cho Tang Bắc của ông.

Trịnh Hòa ngồi bên giường gọt táo như một cô vợ đảm, sau đó, cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt lên đĩa: “Ông ăn chút nhé?”

Bạch Ân lắc đầu: “Không ăn.”

“A, ” Trịnh Hòa nghe lời, cầm dĩa lấy một miếng, cho vào miệng mình, nhai rốp rốp một lúc mới nói: “Vị cũng được.” Sau đó, cậu lấy một miếng đặt bên miệng Bạch tiên sinh. Bạch Ân và Tang Bắc đang bàn bạc rất nghiêm túc, chăm chú, ông bất giác ăn miếng táo lúc nào không biết. Trịnh Hòa thấy Bạch Ân đã nuốt táo vào bụng liền đút tiếp.

Bạch Ân mở miệng ra, đột nhiên ông ý thức được mình đang làm gì, liền yên lặng nhìn gương mặt nịnh nọt của Trịnh Hòa, rốt cuộc vẫn ăn táo.

Tang Bắc hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài cho rằng hiện tại có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra không?”

Bạch Ân vô cảm nói: “Cậu nghĩ việc này cần tôi tự mình giải quyết sau khi ra viện sao, chẳng nhẽ cấp dưới của tôi vô dụng đến thế.”

“Việc này không có quan hệ trực tiếp với tôi, ” Tang Bắc đấu trí đấu dũng cũng Bạch tiên sinh: “Ngài là lão đại, BEACHER là nhà của ngài. Dù chúng tôi có thể giải quyết việc này, nhưng đối phương chắc chắn sẽ tạo áp lực cho chúng ta, đó không phải phương án tốt nhất.”

“Tôi đang nằm viện.” Bạch Ân lạnh lùng nói.

Dù trước giờ Trịnh Hòa chưa từng xen vào công việc của Bạch tiên sinh, nhưng nghe đến thế, cậu không nhịn được mở miệng: “Đúng thế, Bạch tiên sinh còn bận mà, không có phương án khác sao?”

Tang Bắc bình tĩnh đáp lại: “Bạch thiếu gia, ngài là Lão đại của BEACHER, cần phải có trách nhiệm, chúng tôi đều dựa vào ngài để sống mà.”

Bạch Ân nhìn Tang Bắc.

Tang Bắc nói tiếp: “Nhìn tôi cũng vô dụng, ngài mau phối hợp điều trị cho tốt, ra viện sớm. Tôi đã tăng ca hơn bốn mươi tiếng, hiện tôi cần một chiếc gói mềm mại và một phòng tắm thoải mái.”

Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy Bạch tiên sinh có chút quá đáng, nhưng cậu không dám nói ra.

“Thôi được rồi, ” Bạch tiên sinh nói: “Tôi chuyển nhượng BEACHER, cho các cậu kỳ nghỉ vĩnh viễn, thế nào?”

Trịnh Hòa liếc nhìn Bạch tiên sinh.

Tang Bắc nói: “Ngài đừng cáu kỉnh được không? Dù ngài muốn bán cũng chưa chắc có người dám mua.”

“Thế cậu bảo tôi làm gì giờ.” Bạch Ân hừ lạnh, kéo tay Trịnh Hòa: “Tôi muốn nghỉ ngơi, ngay từ giờ.”

Gương mặt Tang Bắc thoáng rúm ró.

Bạch Ân bỗng nhiên cười thành tiếng: “A, tôi nghe nói Tiết Thanh Hòa vẫn ở nhà cậu đúng không?”

Tang Bắc nhìn Bạch Ân thật cẩn thận.

Bạch tiên sinh nói: “Tôi có thể khiến cậu ta chuyển đi.”

“OK!” Tang Bắc chợt ngừng lại, dường như vì anh cảm thấy mình đồng ý quá nhanh, liền vội sửa miệng: “Ừm…ý tôi mà, ngài quả thực nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Bạch Ân cười tủm tỉm: “Về đi, tôi sẽ tranh thủ giải quyết hộ chuyện của cậu trước.”

258.

Dù Bạch Ân có che giấu thế nào, cái bản chất đa nghi vẫn toát ra từ chuyện này.

Trịnh Hòa lén hỏi Tang Bắc, nếu lần sau lại gặp chuyện như hôm nay thì cậu cần làm gì, dùng vũ lực để chống cự hay phương pháp khác.

Tang Bắc hỏi: “Cậu biết gì?”

“Biết gì ….là gì?”

“Võ vẽ ấy.”

“A, ” Trịnh Hòa nghĩ hồi lâu cũng không rõ mình biết gì, nói thầm: “Ừm, hồi đại học tôi có học Thái Cực quyền.”

“Lĩnh vực y học thì sao? Cậu biết tiêm không?”

Trịnh Hòa trợn trừng mắt: “Sao có thể? Tôi có học đâu.”

Tang Bắc thương tiếc nói: “Lần sau Bạch tiên sinh nổi điên, cậu cứ chạy đi là được, biết chưa?”

Trịnh Hòa: “… Cái này thì tôi biết.”

259.

Vụ cãi nhau này chỉ khiến Bạch Ân và Trịnh Hòa gượng gạo trong mấy ngày, đến lúc Thành thiếu tới đón Trịnh Hòa, bầu không khí của hai người lại hường phấn và và tim tọt bay đầy.

“Anh tới rồi đấy à?” Trịnh Hòa vội đứng lên từ đùi Bạch Ân.

Bạch Ân ôm thắt lưng Trịnh Hòa không chịu buông tay, cười nói : “Không sao, ôm thêm chút đi.”

Trịnh Hòa oán trách : “Ôm nửa giờ rồi, mau buông tay, em còn chưa thu dọn hành lý cho ông, cứ thế lúc nào mới về được.”

“Vậy hôm nay khoan hẵng về.”

“Ông thích bệnh viện luôn rồi sao? Thế đêm nay ông ở lại viện đi, em về một mình.” Trịnh Hòa uy hiếp.

“Bảo bối, em càng ngày càng dữ với tôi.” Bạch Ân thở dài: “Tôi tốt với em quá, nên em không biết kiêng dè gì sao?”

Trịnh Hòa không sợ Bạch tiên sinh, nghe thế còn cười nhạo: “Ông tốt với em chỗ nào chứ? Tốt chỗ nửa đêm vẫn đòi ôm em, hay ngày nào em cũng phải hầu hạ ông mà còn bị ý kiến nọ kia? Ông kể em nghe đi?”

Bạch Ân bị cậu chọc cười, Trịnh Hòa nhân cơ hội, tránh thoát tay ông, lùi ra khá xa, quay đầu nói với Thành thiếu:  “Anh đợi chút, tôi sắp xếp hành lý xong rồi đi.”

“Ừ.” Thành thiếu nghĩ thầm, Bạch tiên sinh còn đang ở đây, anh dám nói ‘không’ sao, đành buồn bực xem đồng hồ, ngồi xuống.

Trịnh Hòa lầm bầm oán trách Bạch tiên sinh: “Ông không thấy em đang bận sao, phải tiếp khách chứ, em nhớ còn mấy giỏ hoa quả chưa đụng đến, ông đi rửa mấy quả đi.”

Thành thiếu sợ quá, mình có tài cán gì mà khiến Bạch tiên sinh đi rửa hoa quả mời mình chứ, vội nói: “Không sao, không sao, tôi ngồi đây được rồi, không cần phiền phức thế.”

“Thế tôi đổi cách khác không phiền phức.” Bạch Ân lấy từ trong tủ một chai nước khoáng, vặn nắp bình rồi đưa cho Thành thiếu: “Này, uống đi.”

Tuy biết Bạch tiên sinh chỉ làm cho có, Thành thiếu vẫn rất kinh sợ: “Thế….cám ơn ngài.”

Trịnh Hòa lắc đầu, đi sang phòng bên cạnh.

Thành thiếu uống một hớp, chợt nhớ tới nhiệm vụ các sếp trên giao phó, thấm thỏm nói: “Bạch tiên sinh, ngài có hài lòng với Trịnh Hòa không?”

“Em ấy tốt lắm.” vẻ mặt Bạch Ân chợt trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Thành thiếu không biết mở miệng thế nào, nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy nên hoàn thành nhiệm vụ được giao: “Chuyện là thế này, công ty chúng tôi có một nghệ sĩ mới ký hợp đồng, là thầy Dương giới thiệu, có thể coi là đàn em của Trịnh Hòa, ngài có muốn gặp một lần không?”

“Mấy chuyện này về sau bảo Trịnh Hòa nói với tôi.” Bạch Ân nói.

Thành thiếu nói thầm trong bụng ‘Ý của Bạch Ân là sao? Ông ấy ắt hẳn nghe hiểu ý của mình, vậy sao còn muốn dính dáng tới Trịnh Hòa?’ Anh nói: “Tôi có ảnh cậu ấy đây, ngài muốn xem không?”

Bạch Ân nghiền ngẫm nhìn Thành thiếu: “Đây là truyền thống của câu ty cậu, hay có ai sắp đặt?”

Thành thiếu không hiểu hai cái đó khác nhau chỗ nào, lại sợ nói sai nên đành khai thật: “Trước từng có việc tương tự như thế, nhưng lần này là bên công ty trực tiếp yêu cầu tôi làm vậy.”

“Giám đốc Tống nhà các cậu biết điều thật đấy.” Bạch Ân nghĩ thầm, trước dám trực tiếp đối địch với mình, giờ phát hiện không mò được gì béo bở liền xoay sang nịnh bợ, tiếc là nịnh nhầm cách rồi.

“Di động của tôi bảo bối cầm rồi, cậu có số của giám đốc Tống chứ?” Bạch Ân hỏi.

“Có, ngài định….?”

“Ông ấy đã mai mối thế, tôi cũng phải tỏ thái độ chứ.” Bạch Ân nói.

“A…vâng, mời ngài.” Thành thiếu tưởng Bạch Ân định bao dưỡng cậu nghệ sĩ mới kia thật, trong lòng thấy kỳ kỳ. Anh thấy rõ Trịnh Hòa để ý Bạch Ân nhiều đến mức nào, cứ ngỡ mối quan hệ của hai người đã thực sự vững chắc, nào ngờ mình vừa nói thế, Bạch tiên sinh liền quyết định bỏ Trịnh Hòa, đúng là khiến người ta cảm thấy mất mát.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Bạch Ân nói: “Tôi là Bạch Ân.”

“Ai nha, “ Tống Chấn Hào nhìn số hiển thị trên màn hình điện thoại, nghĩ trước nghĩ sau rồi mới cười ha ha, nói rất nhiệt tình: “Ra là lão Bạch, lâu rồi không gặp.”

“Không lâu lắm.” giọng nói của Bạch Ân thực lạnh lẽo: “Tôi thấy dạo gần đây Trịnh Hòa bận bịu lắm, cậu ấy phát triển thế nào rồi?”

“Người của ông, đương nhiên tôi quan tâm chăm sóc cẩn thận. Gần đây cậu ấy còn ký hợp đồng với một tác phẩm điện ảnh mới mà, chừng mai sẽ khởi quay, phần tài chính thì nhờ cậy lão Bạch rồi.”

“Được thôi, tôi nghe nói “Xuân Kiếp” sắp được phát sóng? Bản quyền bán cho ai?”

“Kênh XX, yên tâm đi, chắc chắn không phải bù lỗ.”

Thành thiếu ở bên cạnh, nghe hai người nói chuyện chẳng hiểu đâu với đâu, chẳng phải Bạch tiên sinh khi nãy vẫn nói chuyện bao dưỡng với mình sao? Sao bỗng nhiên lại bàn bạc về con đường phát triển của Trịnh Hòa?

Bạch Ân và giám đốc Tống nói chuyện tào lao hồi lâu, không câu nào không liên quan tới Trịnh Hòa. Sau khi cúp máy, Bạch Ân nói với Thành thiếu: “Về sau, những chuyện như thế này cậu không cần hỏi tôi, cứ từ chối đi, giám đốc Tống cũng sẽ không nhắc tới chuyện như thế nữa.”

Lúc này Thành thiếu mới biết, ngay từ đầu, Bạch tiên sinh đã không hề có ý định bao dưỡng người mới.

260.

Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh đều rất bận .

Nhưng hình thức bận của hai người hoàn toàn khác nhau. Trịnh Hòa tất tả ngược xuôi quay tiết mục, quảng cáo, rồi chuẩn bị cho bộ phim mới. Bạch Ân thì bận tìm cách hóa giải những kế sách của địch cùng với làm thế nào để ép được càng nhiều giá trị thặng dư từ cấp dưới.

Đám người đó không thể theo dõi Bạch Ân chằm chằm cả ngày, nhưng Bạch Ân quả thực cho người chạy theo mông họ 24/24. Điều này dẫn tới hậu quả, Bạch Ân càng ngày càng rảnh, còn Trịnh Hòa càng ngày càng bận.

“Em về rồi.” Trịnh Hòa hôn lên mặt Bạch Ân, cởi áo khoác rồi ngáp một cái: “Hôm nay tới xem trường quay, cảnh đẹp lắm, đợi lần sau nghỉ phép, chúng ta tới chơi được không?”

“Chỗ nào?”

“Ừm….để em nghĩ xem, Đức viên, hình như thế.” Trịnh Hòa mệt mỏi, ngồi phịch xuống tấm thảm trải sàn, gối đầu lên sa lông nghỉ ngơi.

“Gần đấy, tôi từng tới rồi.”

“Nghe bọn họ bảo còn có suối nước nóng, rất tốt cho sức khỏe. Lúc bị bệnh, ông gầy sụp đi.” Trịnh Hòa đau lòng nói: “Phải bồi bổ lại, gầy quá.”

“Đâu có.” Bạch Ân cởi áo sơ mi cho Trịnh Hòa nhìn cơ ngực mình.

Trịnh Hòa không kìm lòng nổi, dời tầm mắt xuống cơ bụng tám múi của ông, bối rối: “Bạch tiên sinh, giờ em mệt lắm, đừng dụ dỗ em được không? Em không còn sức abc nữa.”

Bạch Ân nhún vai: “Được rồi.” Khi nãy, ông quẳng bừa áo sơ mi ra một chỗ, trùng hợp thế nào lại ở phần sa lông phía sau Trịnh Hòa. Ông rướn người qua lấy áo, không lấy được, lại khiến áo rơi ra sau. Bạch tiên sinh đặt đầu gối lên ghế, duỗi tay lấy, rốt cục nhặt được áo nhưng ông lại phát hiện, ‘phần dưới’ của mình dán rất gần cằm Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nhìn cơ bụng tám múi càng ngày càng tiến tới trước mặt mình, rốt cuộc vẫn chịu thua trước dục vọng —– cậu đưa tay, sờ sờ chúng.

Thấy động tác của Trịnh Hòa, ông cười thành tiếng. Bạch tiên sinh dịch xuống dưới, một tay cầm bàn tay Trịnh Hòa, cho vào trong quần mình, tay khác túm tóc cậu, để cậu dính sát vào rồi cọ xát cơ bụng lên mặt Trịnh Hòa.

“Bạch….Bạch tiên sinh.” Trịnh Hòa ngẩng đầu lên nhìn ông.

“Thích sao?”

“… Ưm.”

Giọng Bạch Ân trở nên khàn khàn: “Tôi có tốt với em không?”

“Tốt.” giọng Trịnh Hòa run rẩy.

“Ngoan, nào, ” hai tay Bạch Ân túm vào hõm vai Trịnh Hòa, kéo cậu lên, Trịnh Hòa quấn chặt lấy ông theo phản xạ, trái tim gõ trống uỳnh uỳnh.

“Em, em nặng lắm.” Trịnh Hòa có chút ngượng ngùng. Mỡ trên bụng cậu càng ngày càng nhiều, tuy luôn mồm nói muốn tập thể hình như vừa được nghỉ, cậu liền quên, cái này thành thói quen luôn rồi.

“Không nặng.” Bạch Ân xoa xoa phần mông mềm mại của cậu, xoay người ngồi xuống ghế, vẫn để Trịnh Hòa ôm lấy mình.

Ông thích cảm giác Trịnh Hòa chỉ có thể dựa vào mình, nó gần như một sự thỏa mãn đầy biến thái.

Hôm nay Bạch Ân đã thấy người đàn ông hôn Trịnh Hòa, một diễn viên tên Âu Dương Chí. Cậu ta trẻ, anh tuấn, hơn nữa cũng có cơ bụng tám múi.

Vốn ông chỉ định trừng phạt cậu ta chút thôi, không định gây thương tổn lên xác thịt, nhưng vừa nhìn thấy ngoại hình ấy, lòng ông nảy lên lòng ghen tị sâu sắc. Nếu ông trẻ hơn một chút, nếu ông không mắc chứng bệnh tâm thần này, ông tin mình có thể đem tới nhiều hạnh phúc hơn cho Trịnh Hòa.

Tình cảm của Bạch Ân đối với Trịnh Hòa trừ bỏ sự ‘chiếm hữu’, ‘đồng thuận’ còn có lòng ‘biết ơn’.

Ông giống như một tín đồ không quá trung thành, giờ đang liều mình đoạt lấy hi vọng duy nhất của mình, vừa khao khát sự tồn tại của cậu, lại muốn hủy diệt cậu. Ông vĩnh viễn chìm trong mâu thuẫn, ông không muốn bất cứ kẻ nào biết tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa sâu đậm đến mức nào. Nếu Trịnh Hòa là dòng suối mát trong giữa cây rừng xanh tốt, ông chính là vũng nước lặng nhơ nhuốc, thối tha chứa đầy rong rêu.

Ông sợ khi Trịnh Hòa biết tình cảm của mình dành cho cậu không phải là yêu, mà là một thứ tình cảm khác, cậu sẽ rời khỏi ông.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top