Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 351 - 360

351.

Trịnh Hòa khóc mệt quá liền ngủ, nhưng nước mắt vẫn bất giác chảy ra. Bạch Ân đau lòng lắm nhưng không biết làm sao cho được. Trong lúc đợi đèn đỏ, Kiệt Tử lấy hộp y tế ra, đưa qua, chỉ chỉ vào vết thương trên cổ tay Trịnh Hòa.

Bạch Ân dùng thuốc sát trùng rửa sạch miệng vết thương, định dùng băng gạc băng lại, thì bị Kiệt Tử can: “Chỉ bị xây xát thôi, băng lại chậm khỏi lắm.”

“Nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?” Bạch Ân sợ làm Trịnh Hòa tỉnh, nói như muỗi kêu.

Thấy khẩu hình miệng của Bạch Ân, Kiệt Tử đoán được ý ông, an ủi: “Không sao đâu, ngài yên tâm đi.”

Bạch Ân lặng lẽ quẳng băng gạc vào túi rác, xong lại nói: “Không được, nhỡ nhiễm trùng thì sao, tới ngã rẽ tiếp theo cậu quẹo vào bệnh viện số Ba, tôi đưa em ấy vào kiểm tra.”

Kiệt Tử biết Bạch tiên sinh lo quá nên hoảng: “Có bác sĩ tư nhân mà.”

“Không tin họ được.” Bạch Ân nói rất nhanh.

“Nhưng tôi thấy hôm nay cậu Trịnh đã mệt chết rồi, ngài nên để cậu ấy nghỉ ngơi đã, đợi lúc nào cậu ấy bình tĩnh lại hẵng tới bệnh viện.” Kiệt Tử khuyên nhủ.

Bạch Ân thấy Kiệt Tử nói cũng có lý, liền để Trịnh Hòa dựa sát vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, câu được câu không nói: “Cậu nói đúng, thế quay về sơn trang đi, có một số việc tôi cần tìm hiểu rõ.”

Sơn trang mà Bạch tiên sinh dưỡng bệnh được mua không chỉ để hưởng thụ. Nơi xa xôi, không điện, không nước, không công cụ liên lạc như thế, chỉ có một lý do duy nhất đáng để Bạch Ân bỏ một đống tiền ra để có được nó — sự yên lặng.

Đi dọc theo con đường bê tông, tới khi thấp thoáng thấy được sơn trang trên đỉnh núi ở phía xa xa, sẽ thấy một con đường khác rẽ ra sườn núi. Ở đó, có một căn nhà sắt (1) chừng 200m2, bên trong chứa một số công cụ làm việc và đồ thải ra từ quá trình tu sửa sơn trang. Trịnh Hòa từng tới đây lấy mũ rơm và bay để đi nhổ dương xỉ. Nhưng cậu không hề biết, dưới căn phòng này còn có một tầng hầm.

Tới ngã rẽ, Bạch tiên sinh và Candy mỗi người đi một ngả. Candy rất ngạc nhiên khi Bạch tiên sinh bảo họ đưa hai kẻ kia xuống tầng hầm trước. Từ trước đến giờ, ông ấy đâu phải người lằng nhằng thế, có gì là giải quyết nhanh gọn lẹ rồi.

Bạch Ân thản nhiên nói: “Để Trịnh Hòa một mình, tôi không an tâm, chút bảo Thập Tứ đến, cậu ta biết cần làm gì.”

Trợ lý Thập Tứ là người chuyên xử lý những việc mờ ám. Candy gật đầu, lại nói: “Đúng rồi, ngài Edward bảo ngày kia ngài qua chỗ ông ấy một chuyển, thư ký Tang  xem lại lịch công việc rồi bảo tôi nói thẳng chuyện này cho ngài, bảo rằng nó rất quan trọng, tốt nhất nên tới gặp một lần.”

Edward là người cùng chung chí hướng với Bạch tiên sinh từ hồi còn đi học ở nước Y. Quen nhau nhiều năm, cả hai đều có được nhược điểm của đối phương, nhưng càng chơi lại càng thân.

Bạch Ân nghĩ: chắc Edward biết chuyện gì, nhưng không liên lạc với mình được nên mới nhờ Tang Bắc chuyển lời. Ông nói với Candy: “Trong vòng mấy ngày nay tôi sẽ không ra khỏi cửa, cậu nói thẳng với Tang Bắc: đừng tới làm phiền tôi.”

“Vâng, tôi biết.” Candy lên xe, vẫy tay chào Bạch tiên sinh, hai chiếc xe vốn đi theo ông rẽ vào đường nhỏ.

Kiệt Tử thấy Bạch tiên sinh đứng yên, hỏi: “Bạch tiên sinh, ông sao thế?”

“Tôi có linh tính chẳng lành.” Bạch Ân gõ gõ đầu, nói, “Mong rằng chỉ là ảo giác, không trở thành hiện thực.”

Bạch Ân đã rút hết vệ sĩ của mình sang bên BEACHER và Hán Tân Đường, chỉ để lại Trần Minh, Kiệt Tử và Candy, sau đó, ông liên hệ thêm Tiết Thanh Hòa để mượn người.

Trước Tiết Thanh Hòa thiếu Bạch Ân một ân tình, giờ vừa lúc trả lại.

Vệ sĩ mới tới vây kín sơn trang, Kiệt Tử am hiểu ẩn nấp trong chỗ tối, tuy không đến mức thần không biết, quỷ không hay nhưng sự bảo vệ cơ bản nhất vẫn đáp ứng được. Vì thế, từ trước lúc nhóm vệ sĩ đến, hắn đã ẩn mình, ngay cả Trần Minh cũng chỉ biết rằng có sự hiện diện của Kiệt Tử, nhưng trốn ở đâu, hắn cũng không biết.

Lần gặp nạn này của Trịnh Hòa gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Bạch Ân.

Sức mạnh và quyền lực ông phô bày khiến những tai to mặt lớn không dám làm bừa, nhưng lại không thể kinh sợ đám giun dế. Trịnh Hòa rất dễ thành mục tiêu, và bị thương tổn.

352.

Trịnh Hòa ngủ được chừng sáu tiếng, rồi bừng tình lúc hơn nửa đêm. Cậu duỗi người, trợn tròn mắt nhìn xung quanh như một con chuột bị dọa.

Giấc ngủ của Bạch tiên sinh luôn không sâu, Trịnh Hòa vừa cựa quậy, ông liền mở mắt, nhẹ giọng nói: “Không sợ, bảo bối, em gặp ác mộng sao?”

Trịnh Hòa gật đầu, hai tay túm chặt lấy cánh tay Bạch tiên sinh: “Em mơ thấy có người bắt cóc em, sợ chết mất.”

“Không phải mơ đâu.” Bạch Ân ngồi ngay ngắn dậy, ôm siết lấy Trịnh Hòa: “Hôm nay em bị bắt cóc thật, nhưng giờ không sao rồi. Về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”

Trịnh Hòa thở dài, cọ cọ cổ ông: “Về sau em nhất định sẽ nghe lời ông, ra đường phải dẫn vệ sĩ theo.”

“Lần này là do tôi tính toán không chu đáo, tôi không ngờ có người dám đụng tới em.” Bạch Ân thầm thì, gương mặt đầy vẻ xin lỗi.

“Ông cũng đâu muốn chuyện này xảy ra, đúng không? Không sao đâu, ” Tuy Trịnh Hòa vẫn thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng không đến nỗi hoảng loạn như lúc đó nữa. Cậu chợt nhớ câu người kia vẫn liên tục hỏi mình, “Bạch tiên sinh, “Kho tin” là gì?”

“Sao bỗng nhiên lại hỏi thế?” Bạch Ân nhẹ nhàng kiểm tra cổ tay của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa đáp rất thành thực: “Họ luôn miệng hỏi em thế, hai kẻ bắt cóc đó.”

Bạch Ân vẫn cho rằng nhóm bắt cóc đó do kẻ thù của mình phái tới, không ngờ là vì “Kho tin”. Bao ý nghĩ lóe qua, ông bảo Trịnh Hòa kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối. Nghe đến đoạn Trịnh Hòa lừa nhóm người đó, ông cười tủm tỉm khiến Trịnh Hòa chột dạ.

“Bảo bối, có phải em muốn biết đến tôi sớm hơn không?” Bạch Ân thấp giọng hỏi, có lẽ do vừa tỉnh ngủ, mà giọng ông trầm trầm đầy quyến rũ.

“Cũng bình thường…..” Thực ra, Trịnh Hòa muốn biết thời thơ ấu của Bạch tiên sinh là thế nào. Bởi ông nói, ông từng có mái tóc nâu dài, hơn nữa vẻ ngoài cũng nữ tính. Trịnh Hòa muốn bảo ông rằng, dù giờ ông có cắt tóc thì gương mặt vẫn khá trung tính.

Bạch Ân không hài lòng với câu trả lời của Trịnh Hòa, nhưng nghĩ tới những chuyện cậu đã trải qua hôm nay, ông không đành lòng đi sâu vào cuộc nói chuyện này nữa.

353.

Phút thứ 11 sau khi Trịnh Hòa mất tích, Kiệt Tử báo tin cho tổng bộ BEACHER.

Mưa hôm nay rất lớn, hắn ngồi trên mái nhà, nhìn xe Trịnh Hòa chậm rãi đi tới ngã tư. Bỗng nhiên có một tấm biển chặn tầm mắt của hắn, sau đó, một vấn đề nhỏ xảy ra khiến dòng xe bị cứng lại giây lát. Kiệt Tử cho rằng Trịnh Hòa vẫn ở dưới tấm biển đó, nào ngờ, năm phút sau, hắn chuyển tới tòa nhà bên cạnh, dùng thiết bị định vị để tìm kiếm thì phát hiện, xe Trịnh Hòa vẫn còn đó, nhưng người đã biến mất.

Chuyện này chưa từng xảy ra. Bạch tiên sinh nghĩ ông đã dồn hết sự chú ý lên mình, sẽ không có ai đụng tới Trịnh Hòa. Thế nhưng, trong một ngày mưa bình thường như hôm nay, chuyện ngoài ý muốn ập tới.

Kiệt Tử đập mạnh vào lan can, đổi sang thiết bị định vị tia hồng ngoại.

Đồng hồ và kính mắt của Trịnh Hòa là một hệ thống định vị đồng bộ. Trên mặt đồng hồ trang bị máy hồng ngoại mini, nhưng bộ phận chính được đặt ở gọng kính. Làm thế vì họ sợ trong lúc cầu cứu, Trịnh Hòa bị phát hiện do chân tay lóng ngóng.

Giờ nhìn lại, Bạch tiên sinh đúng là thông minh tuyệt đỉnh khi mua bộ thiết bị định vị này.

354.

Trịnh Hòa mất tích đúng lúc có buổi họp ban giám đốc định kỳ ở BEACHER.

Trợ lý Thập Tứ vội vàng đi tới, hô lên không kiêng dè một chút nào: “Bạch lão đại, chết rồi, cậu Trịnh mất tích!”

Nhóm cổ động đều từng thấy sự cung chiều đặc biệt của Bạch tiên sinh đối với Trịnh Hòa. Nghe thế, vẻ mặt họ đồng loạt đổi sắc.

Bạch Ân vô cùng bình tĩnh, hai tay đan chéo đầy tao nhã, đặt lên bàn: “Phát hiện mất tích từ lúc nào?”

Thấy Bạch tiên sinh như thế, Thập Tứ càng sợ hãi: “Mười lăm phút trước.”

“Ừm….” Bạch tiên sinh trầm ngâm hồi lâu, viết xuống một dãy số, bảo cấp dưới liên hệ với người bên kia điện thoại, vừa nhấc đầu lên thì thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm liền lạnh lùng nói, “Sao các người còn ở đây?”

Mọi người: “…”

Ngài không cho phép, ai dám đi.

Một lát sau, Bạch tiên sinh nhận ra mình sai, lạnh lùng phất tay: “Tan họp.”

Tang Bắc ngay lập tức bảo người điều khiển cho thang máy lên thẳng tầng trên, giữ nguyên đó.

Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi: “Biết Trịnh Hòa đang ở đâu sao?”

Thập Tứ gật đầu: “Hệ thống định vị không bị hỏng, Candy đang dẫn theo người đuổi theo, nhưng hình như chúng đi về phía này.”

Bạch tiên sinh bỗng nhiên nói: “Bảo Tang Bắc vào đi.”

Tang Bắc vội vàng đẩy cửa đi vào: “Tôi vẫn luôn ở đây, ngài tìm tôi có việc gì?”

Bạch tiên sinh nói: “Gọi Candy về, di chuyển hết mọi người trong BEACHER đi, tôi cảm thấy, có lẽ chúng sẽ tới đây.”

“Sao có thể?” Tang Bắc kinh ngạc, “Chúng đâu có ngốc, Trịnh Hòa vẫn còn trong tay chúng mà.”

Ngón tay Bạch tiên sinh vô thức gõ mặt bàn, ông nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, tôi có dự cảm, chúng muốn Trịnh Hòa làm con tin, sự an toàn của Trịnh Hòa được đảm bảo. Tiếp theo, nhóm bắt cóc Trịnh Hòa không phải kẻ thù của tôi, nếu không, chúng đã phá hệ thống định vị trên kính Trịnh Hòa. Hiện chỉ có một người có thể khẳng định mọi dự đoán trong đầu tôi.” Ông day day huyệt Thái Dương, “Liên lạc với Trần Minh cho tôi.”

“Vâng.” Tang Bắc bấm số rồi đặt điện thoại bên cạnh Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh cầm lấy điện thoại, đột nhiên lại quát lên giận dữ, “Chẳng nhẽ bên cạnh cậu ấy không có ai sao? Đám vệ sĩ đâu! Bảo vệ một người cũng không xong! Cút hết cho tôi!”

Thập Tứ sợ đến mức suýt quỳ sụp xuống, hắn vội chạy tới phía sau Tang Bắc thì lại nhận ra, tay anh cũng đang run rẩy.

Cơ hồ mọi người trong BEACHER đều thầm cầu nguyện, mong Trịnh Hòa không xảy ra chuyện gì.

355.

Hai chân hai tay của Trịnh Hòa bị dây thừng trói chặt, cậu thì luyên thuyên không ngừng nghỉ về chuyện của Bạch tiên sinh với hai kẻ bắt cóc.

Tuy rằng, đa phần những chuyện đó đều là giả.

“Tôi đi theo Bạch tiên sinh nhiều năm, nhiều năm lắm rồi, mấy anh không biết đấy chứ, từ hồi tôi còn là một viên trứng được thụ tinh đã đi theo ông ấy rồi. Bao năm rồi vẫn chưa chịu tách ra. Tôi là tôi quan trọng với ông ấy lắm, thấy tôi mất tích, nhất định ông ấy sẽ lo đến cồn cào ruột gan….” Đấy là lời kể lể của Trịnh Hòa.

Hai gã kia liếc nhìn nhau một cái, một gã hỏi: “Thế mày biết bí mật của lão không?”

Ánh mắt Trịnh Hòa đảo qua một vòng: “Tuy bí mật của ông ấy rất nhiều, nhưng trước mắt tôi thì chẳng có gì là bí mật cả. Ông ấy tin tôi lắm, từ trước đến giờ, ông ấy luôn làm việc ở nhà, trong đại sảnh đó, kéo kín rèm, ai muốn gặp thì phải đi từ bãi đỗ xe ngầm đi lên, từ ngoài nhìn vào không thấy gì cả. Tôi từng vô ý thấy một lần, trong đại sảnh đặt ba cái laptop, trên màn hình đầy những số, tôi nghĩ chắc đó là mật mã hay gì gì đó.”

Thấy câu chuyện bắt đầu lòng vòng, gã giơ súng lục lên: “Đừng lừa bọn tao!”

Trịnh Hòa co rúm người, sau đó nói: “Đâu dám, đâu dám, mạng sống của tôi nằm trong tay hai anh mà, chỉ cần cho tôi được sống, muốn gì tôi cho các anh biết.”

Gã đàn ông giọng khàn khàn bỗng nhiên nói: “Loại như mày mà Bạch Ân cũng tin, đúng là mù hai cái mắt chó đó.”

“Tôi chỉ là bạn tình thôi, chỉ là tuổi cũng cao, nên biết được nhiều chuyện không nên biết một chút, ” Trịnh Hòa cười mỉa, “Tôi chỉ là đồ vật của ông ấy, giữ không có tác dụng gì, vứt đi thì tiếc, ha ha.”

Gã cầm súng bỗng nhiên túm lấy tóc Trịnh Hòa: “Ánh mắt của Bạch Ân ắt hẳn không tồi, không biết loại đồng tính thối tha như mày có chỗ nào tốt đẹp, mà có thể ở bên lâu thế.”

Mồ hôi lạnh của Trịnh Hòa chảy ròng ròng: “Ờ….Bạch tiên sinh cũng niệm tình xưa, anh tôi và ông ấy có chút quan hệ cá nhân, bao năm nay ông ấy vẫn chăm sóc cho tôi, thế nên tôi mới được ở bên lâu thế chứ.”

“Ra là vậy.” Hai kẻ bắt cóc rốt cuộc yên tâm, hiện chúng đang ở trên đại lộ, ngay cạnh là dòng xe đông đúc, cách BEACHER chỉ có năm phút đường xe.

Trịnh Hòa không ngừng cầu nguyện trong lòng, mong rằng Bạch tiên sinh đã phát hiện sự mất tích của cậu, nhóm vệ sĩ cũng còn trong BEACHER.

Xe bỗng dưng quẹo vào một đường nhỏ cạnh đó, người đàn ông giọng khàn khàn dùng kính viễn vọng nhìn tòa nhà: “Mày lên tầng cao nhất của BEACHER bao giờ chưa?”

Trước Trịnh Hòa có nghe Bạch tiên sinh nói, tầng cao nhất phải dùng thang máy chuyên dụng  mới lên được, hơn nữa còn phải quét dấu vân tay, tính an toàn cực kỳ cao. Nhưng cậu sợ, nếu hai kẻ này lợi dụng được sơ hở nào để lên lầu, thì Bạch tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm!

Thấy Trịnh Hòa không nói lời nào, chúng bỗng nhiên vung quyền đấm vào bụng cậu. Trịnh Hòa kêu lên đau đớn, bao ý nghĩ để sắp đặt đường lui chạy qua đầu cậu. Trịnh Hòa thấy, dù thế nào cũng phải dụ chúng đi vào tòa nhà, liền nói: “Lên rồi, còn là Bạch tiên sinh dẫn tôi lên đó.”

“Lên bằng cách nào?”

Trịnh Hòa nói: “Tầng một có một thang máy tốc hành, bọn tôi dùng thang máy đó đi lên.” Cậu giấu đi chuyện chỉ có một cách duy nhất đi lên là dùng thang máy.

“Thang máy ở đâu?”

“Bên trái đại sảnh, cách quầy tiếp tân rất xa, chắc tầm 30m.” Trịnh Hòa nói, vừa nói xong, thì thấy gã đang nói chuyện với mình lôi dao ra nện vào cổ cậu, hai mắt cậu trợn lên, ngất. Gã nói: “Không biết thằng nhãi này nói bao câu là thật, nhưng giữ nó lại vẫn có giá trị lợi dụng.”

“Thế tối đến hành sự thì mang theo nó.”

“Tao đang nghĩ thế đấy.”

___________

356.

Tin có kẻ bắt cóc Trịnh Hòa bị phong tỏa.

Đó là vì Bạch tiên sinh sợ sẽ khiến cậu càng gặp nhiều nguy hiểm, hơn nữa, đoạn thời gian trước, ông còn từng tổ chức hôn lễ linh đình, điều này rất dễ khiến kẻ khác hoài nghi.

Ông vẫn cố nén cơn giận dữ ngút trời trong lòng mình. Ông biết, nếu giờ mình đùng đùng đi khởi binh vấn tội, rất có khả năng Trịnh Hòa sẽ không về được. Tình yêu của đời ông, sáng nay trước lúc mình ra khỏi cửa, em ấy còn chỉnh lại cổ áo cho mình, có khả năng, em ấy sẽ không trở về bên mình được nữa —

Cơn giận này có thể hủy diệt bản thân Bạch Ân bất cứ lúc nào.

Candy vẫn nhìn chằm chằm vị trí của Trịnh Hòa trên thiết bị định vị, bỗng nhiên hô: “Họ tới dưới chân BEACHER! Bạch tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta hẳn có thể đi cứu Trịnh Hòa.”

“Đợi thêm chút nữa.” Bạch tiên sinh đi tới, phóng đại hình ảnh ở vị trí đó, bỗng nhiên, ông chỉ vào một chiếc xe màu đen ở chỗ rẽ, “Trịnh Hòa ở trên chiếc xe này.”

Candy giơ tọa độ định vị lên, đặt cạnh hình ảnh đó, nhìn qua nhìn lại nhiều lần vẫn không thể nào tin nổi: “Đi loại xe này mà dám tới tìm chúng ta.”

“Bảo Kiệt Tử xem chúng còn đồng lõa không.” Bạch Ân ra lệnh.

“Kiệt Tử nói không có.” Candy đã hỏi điều này từ sớm.

“Báo với mọi người, ” lần đầu tiên, giọng nói của Bạch Ân lộ rõ sự ngoan tuyệt, “Bắt đầu hành động, nửa tiếng sau ra quân, Thập Tứ, gọi điện cho sĩ quan Trình, những chuyện khác tôi đã xử lý hết rồi.”

Chẳng bao lâu sau khi ngất đi, Trịnh Hòa tỉnh lại, nhưng đầu cậu vẫn rất đau, cả bả vai và bụng cũng thế. Người cậu run lên từng hồi. Sáng nay chưa ăn, cậu đói bụng đến giờ, hơn nữa do cảm xúc phập phù, lúc lên lúc xuống nên dịch dạ dày sôi lên.

Cậu nhận ra hai kẻ bắt cóc đang ngồi ở ghế trước, ghé vào, thì thầm với nhau điều gì, nói liến thoắng rất nhanh, có vẻ không giống tiếng nước C lắm.

Trịnh Hòa thử tìm cách cởi dây thừng trói tay mình, nhưng nó buộc quá chặt. Trong đầu, cậu cố gắng nhớ lại những cách mở trói dây thừng Bạch tiên sinh từng dạy, còn trên mặt, cậu vẫn giả vờ ngủ, ngay cả con ngươi cũng không chạy qua chạy lại.

Cậu vẫn luôn rèn luyện kỹ năng diễn của mình. Hơn nữa, đóng vai tép riu suốt tám năm, diễn người chết không chỉ một hai lần. Cậu nghĩ thầm, không biết bao lâu nữa Bạch tiên sinh mới tìm thấy mình, mình còn bao lâu thời gian để tự cứu. Giữa cậu và Bạch Ân tồn tại một niềm tin không nói thành lời, ví như khi hai kẻ kia muốn dò hỏi bí mật của ông ấy từ mình, Trịnh Hòa tin rằng, dù cậu có nói hết ra, Bạch tiên sinh cũng không giận, còn khen cậu thông minh.

Thời gian chậm rãi trôi.

Mưa càng lúc càng lớn, những giọt nước lao xuống ầm ầm, vỡ nát trên mặt kính. Tấm kính vang lên tiếng lộp bộp giòn tan. Gã cầm súng tắt thanh gạt nước, bật quạt sưởi, nhìn ra ngoài khung cảnh như bức tranh thủy mặc ngoài cửa xe, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Mà ngoài xa, đám người Trần Minh – võ trang đầy đủ, đang từng bước áp sát….

357.

Trịnh Hòa thực sự bị dọa sợ, cậu ở nhà nghỉ mấy ngày. Bạch tiên sinh ở cạnh cậu, dù sao thì đẩy hết việc cho người khác rồi, chẳng còn viêc gì làm nữa.

Edward từng liên lạc thêm với Bạch Ân một lần, ông liền trốn vào thư phòng, thực hiện video call với gã, không biết hai người trao đổi gì mà khi bước ra, sắc mặt ông cực kỳ tệ.

Sau khi sửa chữa nhiều lần, kịch bản của “28 giờ sau gặp lại” cuối cùng cũng được viết xong. Đạo diễn Vương nói với Trịnh Hòa rằng đây là một kịch bản vượt thời đại. Bởi ban đầu, câu chuyện này vốn được một tác giả thời dân quốc viết, nhưng mới được chưa tới 400 chữ thì dừng. Sáu năm trước, một biên kịch trong nước tìm được, thấy câu chuyện không tệ liền viết tiếp và chuyển thể thành kịch bản, chưa kịp viết xong thì người nọ qua đời vì bệnh tim. Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng bản thảo lại tới tay đạo diễn Vương. Vừa thấy kịch bản, ông mừng như bắt được vàng, vội vã tìm hậu duệ của tác giả thời dân quốc đó để mua bản quyền, rồi còn thuê biên kịch để hoàn thành kịch bản. Mọi chuyện đã được chuẩn bị từ khi “Xuân Kiếp” khởi quay, mãi tới khi “Xuân Kiếp” đóng máy mới xong xuôi.

Trịnh Hòa nghe xong, cảm thấy thổn thức: “Thế nghĩa là, đã có hai người chết vì viết câu chuyện này đúng không?”

Đạo diễn Vương cười tràng.

Trịnh Hòa buồn bực: “Kịch bản xui như thế, ông còn tìm người đầu tư được, chắc cũng phải vật lộn khó khăn lắm.”

“Sao tôi có thể kể chuyện đó cho bên đầu tư chứ, ” đạo diễn Vương nói ra sự thực, “Aiz, A Hòa à, cậu đưa kịch bản này cho Bạch tiên sinh, hỏi xem ông ấy có muốn góp phần không.”

“Ông giỏi chèo kéo thật đấy, ” Trịnh Hòa nói không chút nể nang, “Tôi không muốn tiền của Bạch tiên sinh bị lãng phí vô ích.”

“Sao lại nói thế, cậu chẳng biết gì cả….” đạo diễn Vương rầu rĩ nói, “Sớm biết thế tôi đã không nói cho cậu. Thôi, để tôi nói với người khác, chắc tầm một tháng sau sẽ khởi quay, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng để đến lúc đó rồi lại luống cuống.”

Đạo diễn Vương là người nhanh mồm nhanh miệng, ông cảm thấy Trịnh Hòa có sức diễn, cũng rất đầu tư cho nhân vật. Việc cậu có thể truyền sức sống cho nhân vật Thừa Dương đã chứng minh được tất cả. Thái độ của đạo diễn Vương đối với Trịnh Hòa cũng trở nên cực kỳ thân mật, thậm chí còn như anh em kết nghĩa.

Bạch tiên sinh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tỏa ra bầu không khí thanh tâm quả dục. Ông ra cửa, đi giày, Trịnh Hòa cảm thấy có chút hoảng, cậu đi theo, hỏi: “Ông….đi đâu thế?”

“Đi vòng vòng quanh núi.” Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa, “Trước bữa trưa sẽ quay lại.”

“Giờ mới 9 giờ hơn….” Trịnh Hòa nói.

Bạch Ân hơi ngẩn ra, trước giờ đều là Trịnh Hòa ra ngoài, ông quấn lấy cậu không cho đi. Ông nghĩ thầm, hay là do chuyện xảy ra gần đây khiến Trịnh Hòa ỷ lại ông như thế….ừm, đợi lúc quay lại thành phố H đi hỏi mấy ông bác sĩ tâm lý.

Thấy Bạch tiên sinh không đáp lại mình, Trịnh Hòa vội vàng hỏi: “Em đi cùng được không?”

“Chẳng phải em ghét chạy bộ nhất sao.” Bạch Ân cười hoàn mỹ. Ông càng khẳng định suy đoán của mình hơn, còn rất hài lòng với sự thay đổi của Trịnh Hòa. Bạch tiên sinh vẫn luôn khao khát trạng thái hai người không thể xa rời nhau, nhưng ông cũng biết điều này không thể thực hiện được. Phản ứng hiện tại của cậu lại là món quà lớn nhất của ông.

Trịnh Hòa kéo tay Bạch tiên sinh, nhưng nghe tới ‘chạy bộ’ thì mặt bắt đầu rúm ró: “Được rồi, ông đi sớm rồi về, em ở nhà nấu đồ ngon chiêu đãi.”

Bạch tiên sinh nhéo cái bụng mỡ của Trịnh Hòa: “Còn nấu đồ ngon cơ đấy, không sợ béo sao ?”

Trịnh Hòa xoa xoa bụng mình, nghiêm túc nhìn vào hai mắt của Bạch tiên sinh: “Thế em giảm béo nhé?”

Bạch tiên sinh ngừng một chút. Trước đây, khi nói về vấn đề cân nặng của Trịnh Hòa, cậu sẽ lảng sang chuyện khác hoặc trâng tráo nói ‘Em béo, em tự hào’, chưa từng muốn giảm béo bao giờ. Thực ra Bạch tiên sinh rất thích Trịnh Hòa có thịt, nhất là ở mông, véo rất sướng. Ông im lặng hồi lâu, nói: “Thôi, như giờ là được rồi.”

“Không phải ông nói em béo sao ?” Trịnh Hòa liếc mắt nhìn người đàn ông.

“…Ờ thì tôi đúng là nói thế.” Lần đầu tiên Bạch tiên sinh bị á khẩu.

358.

Sườn núi, dưới tầng hầm.

DY nhận lấy sợi dây xích chó từ tay Bạch tiên sinh, xoa xoa đầu chó ngố, tung tăng dắt hai cậu chàng đi dạo núi.

Một vệ sĩ tới cởi áo khoác của Bạch tiên sinh ra, Trần Minh đợi Bạch tiên sinh cởi cúc ra rồi đi tới, đeo găng tay cao su cho ông. Bạch Ân hỏi: “Chúng thế nào rồi ?”

Trần Minh nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cũng bình thường.”

Bạch tiên sinh bất đắc dĩ nhìn cậu cấp dưới mà mình tương đối hài lòng này, mở cửa đi vào.

Trong năm ngày này, đầu tiên, Thập Tứ cho chúng nhịn đói hai ngày, còn bật đèn cao áp trên đỉnh đầu 24/24 rồi thẩm vấn không ngừng. Lúc Bạch tiên sinh đi vào, hai người chỉ còn một, mà người còn lại…..ừm, hói, trên đầu có một khoanh tròn nhẵn thín, nhìn rất thú vị.

Vì phản ứng sáng nay của Trịnh Hòa nên Bạch tiên sinh đang trong tâm trạng vui vẻ, thấy kiểu tóc của người nọ liền phì cười. Cả đám quay lại nhìn.

Bọn họ vĩnh viễn không biết, trong căn hầm đen đúa, tanh mùi máu này, điều khiến Bạch tiên sinh cười chỉ là kiểu tóc đó mà thôi.

Thập Tứ nói: “Bạch thiếu gia, khẩu vị của ngài nặng thật đấy.”

“Hửm?” Bạch Ân quay đầu nhìn hắn.

Thập Tứ bị ông đe dọa nhiều rồi, cứ tưởng Bạch tiên sinh đang cảnh cáo mình nên vội ngậm miệng.

Bạch tiên sinh rất ngạc nhiên, sao Thập Tứ lại nói mình ‘khẩu vị nặng’. Rõ ràng dạo này ông đều nghe theo lời dặn của bác sĩ, lượng muối mỗi ngày không quá 5g: “Sao cậu không nói nữa?”

“Được rồi, được rồi, Bạch lão đại, từ giờ về sau tôi không dám nói lung tung về ngài nữa, ngài đừng nhìn tôi thế, làm việc, làm việc thôi.” Thập Tứ vừa càm ràm vừa mở cửa phòng thẩm vấn ra, hắn đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, đeo tai nghe.

Bạch tiên sinh đáng thương tự dưng bị chỉ trích nhìn Thập Tứ đầy khó hiểu. Ông lại gần người đàn ông đang bị trói trên ghế, dùng bàn tay đeo găng cao su túm lấy cằm dưới của gã, hí mắt nhìn, hỏi: “Còn sống không đấy?”

Gã cười trào phúng: “Ngày nào bọn mày cũng tiêm gluco cho tao, chẳng phải vì sợ tao chết sao.”

“Đường gluco tốt lắm, ” Bạch tiên sinh nhớ lại lúc mình phát bệnh, mỗi lần tiêm gluco xong, ông sẽ cảm thấy khỏe lên trong một khoảng thời gian ngắn, “Nó giúp cậu sống lâu hơn một chút.”

Bạch tiên sinh nói rất chân thành.

Người đàn ông nghe xong, lại tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Bọn mày đang giam giữ trái pháp luật đó!”

【 ha ha ha ha! ! 】

Đám người đứng sau cửa thủy tinh cười ngặt nghẽo.

Bạch tiên sinh cảm thấy thực buồn phiền. Nhóm cấp dưới không đáng tin của mình đã đủ lắm rồi, sau lính đánh thuê mượn từ Tiết Thanh Hòa mới ở cùng hội Kiệt Tử mấy ngày mà đã bị đồng hóa? Vừa nghĩ tới chuyện về sau, cấp dưới của mình đều như thế, ông thực sự muốn đập chết hết đi cho rảnh nợ.

“Bọn mày, cười cái gì?” Gã đàn ông nhìn chằm chằm Bạch Ân đầy hung tợn, “Tao cho bọn mày biết, đừng tưởng bọn mày có thể một tay che trời, có nhiều kẻ muốn tìm ra nhược điểm của chúng mày lắm!”

Bạch tiên sinh cầm lấy bật lửa trên bàn, ‘cách’ một tiếng, ngọn lửa xuất hiện. Bạch Ân nghiêng đầu nhìn gã, nhẹ giọng nói: “Ai ra lệnh cho mấy cậu tới ?”

“Tao không nói cho bọn mày biết đâu!” Nói xong, gã ngậm chặt miệng.

“Tội gì chứ?” Bạch Ân thở dài, “Đồng bọn của cậu đã khai ra Hoành Tới, biết sao cậu không thấy anh ta nữa không? Bọn tôi thả rồi.” Thực ra ngay sau hôm bị bắt, do vết thương ở mắt cá chân nhiễm trùng nên gã đó sốt đùng đùng, không hạ nhiệt được, được đưa đi điều trị cách ly.

Gã đàn ông nhắm mắt lại, không thèm nhìn Bạch Ân.

“Tội gì đâu?” Bạch tiên sinh vòng ra sau gã, dí sát bật lửa bên tai để gã cảm nhận được sức nóng từ ngọn lửa. Ông hài lòng khi thấy gã sợ đến độ gân xanh trên trán lằn lên, nhưng vẫn cố dằn không chịu mở miệng: “Tôi sẽ dùng cái bật lửa này, đốt ngón tay của cậu cho chín lên. Mỡ từ từ chảy ra, ngón tay dần teo lại. Mùi đó quả thực rất khó ngửi, màu ngón tay cũng trở nên kỳ quái. Cậu muốn thử không? Nhưng là, sau khi đốt chín, ngón tay sẽ không bao giờ cử động được nữa……Tôi cho cậu một cơ hội, năm phút sau sẽ bắt đầu đốt từ tay trái.”

Bạch tiên sinh đóng bật lửa lại, nhàn nhã ngồi trước mặt gã đàn ông, lạnh lùng nhìn gã dằn vặt, giãy dụa.

Phía ngoài cửa sổ, Thập Tứ đợi ba phút trôi qua rồi ra hiệu cho Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh gật đầu, nói qua bộ đàm: “Cho một người vào, chút tôi về nhà ăn cơm, không muốn đụng vào mấy thứ bẩn thỉu này.”

Mặt gã đàn ông trắng bệch.

Bạch tiên sinh đan chéo tay, ngón trỏ khẽ quay vòng.

Người được Thập Tứ phái tới rất hiểu chuyện. Hắn nhận lấy bật lửa, nhếch mép cười. Hắn từ từ đốt trên phần lửa đỏ, đợi đến khi người đàn ông đau tưởng như tột bậc, mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn mới dùng ngọn lửa xanh phía dưới đốt tiếp. Tuy nhiệt độ vẫn rất cao, nhưng có thể đảm bảo an toàn cho tay của kẻ bị đốt.

Trước giờ Bạch tiên sinh làm việc luôn để lại chút đường lui cho người khác, biết cân nhắc nặng nhẹ.

Cả căn phòng tĩnh lặng, dưới tầng hầm chỉ còn tiếng gã đàn ông kêu rên và tiếng ngọn lửa lóc bóc.

“Có phải tay cậu không còn thấy đau nữa không?” Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói. Giọng ông rất kỳ quái, không thanh, không trầm, còn thấm đẫm điệu trào phúng, từng từ thốt ra từ miệng ông đều có vẻ cao ngạo và quyền uy. Bình thường nghe không thấy sao, nhưng trong khung cảnh khủng bố thế này, đột nhiên nghe thấy giọng nói đó, không riêng gì gã đàn ông đang chịu tra tấn, ngay cả những người đứng ngoài phòng thẩm vấn cũng run rẩy.

Bạch tiên sinh dừng một hồi, nói tiếp: “Đấy là vì tay cậu sắp được nướng chín rồi, cậu chuẩn bị tinh thần dần đi, sau khi nướng chín, cái tay đấy chỉ có vứt thôi. Bác sĩ sẽ bảo cậu cắt nó đi. Đừng nhìn tôi như cảm tử quân liều chết như thế, tôi chỉ muốn cậu biết rõ chuyện đang xảy ra mà thôi. Chỉ cần được đến điều tôi muốn, tôi không chỉ thả cậu ra, mà còn cho cậu số tiền đủ để trốn ra nước ngoài, bao trọn cả gia đình cậu.”

Qua micro, vệ sĩ đứng sau gã đàn ông nghe được Thập Tứ ra lệnh: “Tiêm 0,5 ml thuốc tê vào ngón tay của phạm nhân A, đừng để hắn phát hiện.”

Bạch tiên sinh đợi mấy phút đồng hồ, giơ tay ý bảo vệ sĩ dừng lại, cười tủm tỉm nhìn gã đàn ông: “Không còn tri giác nữa đúng không? Chắc là chín rồi đấy, giờ sang tay phải, đúng rồi, tay trái đã chín ăn ngon lắm, cậu muốn nếm chút không?”

359.

Bạch tiên sinh đi ra khỏi tầng hầm, Husky và Schnauzer đứng bên cạnh DY chợt lùi lại một bước. Ông ngẩn ra, nghiêng đầu ngửi ngửi mùi trên người mình, quay người lại, nói với hai con chó: “Bọn mày ngửi thấy mùi gì ?”

Husky nhe răng, tỏ ý cảnh giác.

Bạch Ân nhíu mày, nói: “DY, cậu lái xe đưa tôi xuống chân núi tìm chỗ tắm rửa.”

DY nhìn thời gian: “30 phút nữa là đến giờ ngài hẹn với cậu Trịnh, ngài có chắc sẽ tới kịp?”

“Trễ thế rồi…..” Bạch Ân cởi găng tay cao su, bảo Trần Minh đưa áo khoác tới, nói: “Thế thôi đi, chuyện tôi giao, cậu làm đến đâu rồi?”

DY nói: “Là… vụ Hoành tới sao?”

Bạch Ân nhìn về phía hắn: “Cậu lừa tôi chuyện gì à?”

DY trợn tròn mắt, nũng nịu nói: “Không có nha, tôi không lừa ngài chuyện gì nha.”

Bạch Ân: “…”

Bạch Ân nói: “Vứt ngay cái vẻ mặt kinh tởm của cậu đi, không đáng yêu chút nào, chỉ muốn đập thẳng vào mặt thôi.”

DY lại trở về bình thường: “Được rồi, tôi quả thực vô tình điều tra đươc một chuyện này, nhưng không biết có nên nói cho ngài không.”

“Có gì nói đi.” Bạch Ân sờ sờ đầu chó ngố, có vẻ do ông đã tháo găng tay xuống nên phản ứng của Husky bình thường hơn nhiều, nó còn đưa lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay ông.

DY lấy ra một tấm ảnh từ trong ví, đưa tới trước mặt ông: “Bọn tôi điều tra được, cậu ta và thái tử gia của Hoành Tới có mối quan hệ rất thân thiết.”

Bạch tiên sinh cầm lấy tấm ảnh, nheo mắt nhìn cậu chàng tuấn tú đó, bỗng nhiên, ông cảm thấy cậu ta có chút quen…..

“Ừm, tôi biết rồi.” Bạch Ân nói.

360.

Trịnh Hòa bật TV, vừa xem bộ phim máu chó vừa gắp đồ ăn ra đĩa.

Hôm đó, tay cậu bị thương. Lúc ấy đau đến độ còn tưởng sẽ gãy xương, phải bó bột gì đó. Nhưng chụp X quang xong, bác sĩ cực kỳ nghiêm túc, dùng ngón tay chọt chọt chỗ bị thương của cậu, hỏi cảm thấy thế nào rồi kê cho một bình cao hoa hồng, đuổi về.

Bác sĩ nói: “Xương, cơ đều không sao cả, cùng lắm thâm tím vài ngày rồi hết, bôi cao hoa hồng là được rồi.”

Không biết là do tác dụng tâm lý hay còn vì điều gì nữa, dù sao thì, sau khi nghe bác sĩ nói thế, Trịnh Hòa bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đang đau chợt không còn cảm giác gì cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy, dù tay bị một cái gối đè lên cũng chẳng thấy gì.

Chuyện lần này khiến cậu bị tác động sâu sắc. Trước giờ, dù cậu biết thân phận của Bạch tiên sinh không đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người ra tay với mình. Cậu vẫn tưởng mình là tay nghệ sĩ hạng ba, ra đường không cần đeo kính râm của ngày nào.

Đêm hôm đó, cậu mất ngủ, ghé mình vào ông, hồi tưởng lại từng chuyện xảy ra trong hai năm qua.

Cậu biết, có gì đó đang chậm rãi thay đổi.

Cậu có một người yêu đáng để mình đánh đổi hết thảy. Người yêu cậu cũng thế, thậm chí còn đáp lại cậu bằng càng nhiều yêu thương. Hai người cùng nhau lo lắng, vun đắp cho tương lai của cả hai. Ông ấy không mong mình rời đi trước. Cậu cũng không muốn vì sơ sẩy của mình mà phải rời xa người đàn ông này.

Trịnh Hòa nghĩ, có lẽ mình cần nói chuyện với Bạch tiên sinh, về việc dẫn theo vệ sĩ.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top