Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 391 - 400

391.

Vinh thiếu lại gọi điện tới.

Lần này, Bạch tiên sinh từ chối nhận cuộc gọi ngay lập tức, còn kéo vào sổ đen. Trịnh Hòa ngồi bên cạnh ông, hai người rúc vào nhau trên sa lông, hơn nửa cái mông của Trịnh Hòa gối lên đùi Bạch tiên sinh. Cậu cúi đầu xuống thì thấy Bạch tiên sinh đang nhăn mày ngịch điện thoại: “Sao thế, lại quên cách tắt điện thoại à?”

“Không phải.” Bạch Ân nói, “Làm thế nào để kéo vào sổ đen?”

“Ai ôi nha, hôm nay là ngày gì thế, Bạch tiên sinh muốn biết cách kéo người ta vào sổ đen cơ đấy. Không biết ai là người được dạy hơn nửa tháng mà vẫn không biết cách sạc điện thoại ấy nhỉ.” Trịnh Hòa nói.

“Đừng có châm chọc tôi.” Bạch tiên sinh đặt di động lên đùi Trịnh Hòa: “Tôi không học nữa, em giúp tôi đi. Xem xem số của cú điện thoại khi nãy đã vào sổ đen chưa.”

Trịnh Hòa líu lưỡi: “Bạch tiên sinh, ông đừng có càng ngày càng thoát ly di động thế chứ, đừng có lười nha. Nhỡ đâu em không ở cạnh thì ông làm thế nào?”

“Có đám người Kiệt Tử.” Bạch tiên sinh nói.

“Nếu họ không ở đây?” Trịnh Hòa hỏi.

“Đám người của Thập Tứ sẽ ở.” Bạch tiên sinh đáp.

Trịnh Hòa sắp phát điên đến nơi: “Nếu tất cả những người ông biết đều không ở cạnh, ông làm thế nào?”

“Ha ha, ” Bạch tiên sinh không hề nao núng, “Không mang di động là được, có gì đâu.”

392.

Thật ra Bạch tiên sinh đã biết địa chỉ của Vinh thiếu từ nhiều năm trước, nhưng lúc ấy ông đang ở trạng thái một người chia làm hai nửa, hay chính là sáng đi ngủ, tối mộng du, không có chuyện gì để làm nhưng ngày nào cũng bận chết đi sống lại. Điều đáng sợ hơn là, khi đó ông có khuynh hướng tự sát mãnh liệt, ngày nào bác sĩ cũng phải nhốt ông trong phòng, không để ông thoát ra rồi làm hại chúng sinh. Vậy nên mới Bạch tiên sinh mới không có thời gian để tâm tới Vinh thiếu.

Vinh thiếu bị Bạch tiên sinh làm cho sợ. Năm đó, Bạch tiên sinh chỉ là muốn cắt đứt liên hệ giữa hai người mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều tới sự nghiệp của cậu ta. Nhưng chính Vinh thiếu tự mình hại mình. Cậu ta từng chính mắt thấy cách Bạch tiên sinh mở chiếc két trong thư phòng. Vinh thiếu cho rằng, kẻ có tiền luôn giấu đồ đắt giá trong nhà, với địa vị như Bạch tiên sinh, vật khiến ông cất giữ như thế chắc là vô giá?

Lúc ấy Vinh thiếu vừa nhận một hợp đồng cần chụp ảnh ở nước ngoài, hơn nữa Bạch Ân không cho cậu ta chia tay phí. Vinh thiếu quên rằng Bạch Ân đá mình là vì cậu ra ngoại tình. Ngày trước khi Vinh thiếu ra nước ngoài, Bạch tiên sinh không có nhà, căn hộ có trang bị camera mini nên vệ sĩ cũng không ở. Cậu ra rón rén mở két, lấy chiếc lược gỗ được đặt trong kính thủy tinh, xách hành lý chạy.

Cậu ta tin rằng Bạch Ân là người coi trọng mặt mũi, dù có bị trộm đồ thì ông ta cũng sẽ không nói ra miệng mà chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt. Tiếc rằng Vinh thiếu hiểu quá ít về Bạch Ân. Đầu tiên, Bạch Ân không phải người coi trọng mặt mũi, mà chỉ là ông thật sự không quan tâm tới tiền tài. Hai là, thứ Vinh thiếu trộm là di vật cuối cùng còn sót lại của mẹ ông ấy, tiền bảo hiểm của nó là 100 vạn. Ngay đêm đó, lệnh truy nã được ban phát.

Khi ấy Bạch tiên sinh còn chưa ít tiếng như bậy giờ, cả cái giới thượng lưu của thành phố H đều biết ông. Giám đốc Tống  bị dọa sợ, đuổi thẳng Vinh thiếu trong đêm đó. Thực ra chỉ cần lôi cậu ta vào tủ lạnh cho đông đá là được, nhưng ai biết Bạch tiên sinh có hài lòng với quyết định đó không?

Vừa ngủ dậy, Vinh thiếu liền nghe người đại diện báo công ty cắt đứt hợp đồng với mình, hành trình quay phim này bị loại khỏi hạch toán của công ty. Mọi chi phí ăn, mặc, ở, đi lại cậu ta đều phải tự trả. Vinh thiếu giận run lên. Cậu ta không nghĩ tới mình sai, chỉ trách Bạch Ân ‘bạc tình quả nghĩa’. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Vinh thiếu mang cây lược đó tới hiệu cầm đồ thì bị báo rằng nó chỉ đáng giá 5$. Nghe thế, Vinh thiếu càng nghĩ rằng Bạch Ân đúng là bới lông tìm vết, chỉ vì một thứ 5$ mà hại cậu đến mức thế! Tên khốn!

Nửa năm này, cậu ta mò được kha khá tiền ở chỗ Bạch Ân, địa vị và cát xê cũng tăng lên. Vinh thiếu không phải kẻ cầu tiến. Sau khi chuyển hết tiền trong tài khoản sang nơi khác, cậu đi du sơn ngoạn thủy, mãi đến khi bị thua sạch ở sòng bạc, phải làm ‘thầy dạy kèm’ vài năm cho người khác, mới không chịu nổi nữa, đành quay về nước C.

Cấp dưới của Bạch tiên sinh tìm được hướng đi của Vinh thiếu thì đã có chút muộn, chỉ biết rằng cậu ta bán lược xong thì bỏ chạy. Bạch tiên sinh ngay lập tức ra chỉ thị tìm cây lược, mặc kệ Vinh thiếu. Trải qua bao khó khăn mới lần theo dấu của cây lược, tiếc là, hành động lần này đến tai Bạch lão gia tử, ông muốn giúp thằng cháu mình hả hê nên nhanh tay mua lại cây lược trước Bạch Ân mấy phút.

Từ đó về sau, Bạch Ân bặt vô âm tín về cây lược đó.

Mối hận này, Bạch Ân oán Bạch lão gia tử chín phần, oán mình một phần. Còn loại tôm tép như Vinh thiếu thì không thuộc phạm vi chú ý của ông.

393.

Cuối cùng thì “28 giờ sau gặp lại” cũng khởi quay. Ngày làm lễ dâng hương, đoàn phim mời không ít người tới. Bạch tiên sinh không tiện lộ diện nên chỉ đứng ở phòng nghỉ.

Trước lúc khởi quay, các đoàn làm phim đều làm lễ dâng hương, không ai biết cầu thần nào phù hộ, hỏi đạo diễn Vương thì ông cũng chỉ đáp qua loa “Cầu cho an lòng thôi.” May mà có chị Phương hiểu biết nhiều, cô nói, tập tục này là đại lục học của Hồng Kông. Tập tục bên đó rất nhiều, việc gì cũng phải khấn tổ tiên mới làm được. Đợi đến lúc cả đoàn làm phim được phổ cập khoa học xong thì hương cũng cháy hết.

Vì một số lý do cá nhân, giờ Trịnh Hòa không tiện xuất hiện trước mắt truyền thông. Cậu đánh tiếng với chị Phương, rồi đi tìm Bạch tiên sinh, nhưng tìm mãi sao vẫn không thấy. Sốt ruột quá, Trịnh Hòa chạy quanh trường quay mấy vòng, trời mưa mà người cậu lại đầm đìa mồ hôi. May mà A Long thấy Trịnh Hòa như đang tìm cái gì, hỏi thăm, rồi nói chỗ Bạch tiên sinh đang ở cho cậu biết.

Sau khi bình tĩnh lại rồi, Trịnh Hòa mới thấy ngại. Để ý quá nên dễ cuống lên, chỉ nghĩ được phải chạy đi tìm người, lại quên rằng cậu đã cho ông chìa khóa phòng nghỉ của mình..

“Hai người đúng là ân ái.” A Long nói, “Mới không thấy nhau một lúc đã thế. Em còn nghĩ cả hai như sinh đôi ấy, suốt ngày dính lấy nhau.”

“Đi đê, chó không nói ra tiếng người.” Trịnh Hòa phụng phịu nói.

“Chậc chậc, ” A Long chậc lưỡi, “Anh đúng là, không nói thật với anh được, sự thật mất lòng, nhất là với người ‘mong manh’ như anh. Thôi, đi tìm Bạch tiên sinh nhà anh đi, nãy ông ấy còn hỏi xem lúc nào thì công việc mới xong đó.”

Trịnh Hòa lấy quyển sổ ghi lịch làm việc trong túi, lại nhận ra, từ hồi có chị Phương, cậu không còn phải ghi chép thứ này, liền hỏi: “Ai, chiều nay tôi còn việc gì không?”

“Chắc là không.” A Long nói, “Chị Phương bảo chị ấy đã kéo được cho anh một hợp đồng quảng cáo dài hạn, không biết lúc nào anh có rảnh. Chị ấy ngại nên nhờ em hỏi.”

Chị Phương luôn nghĩ Bạch tiên sinh vì Trịnh Hòa nên mới nhận mình làm việc. Vậy nên thái độ của cô với Trịnh Hòa cũng thay đổi nhiều, chuyện gì cũng phải vòng vo mới nói, cứ như sợ Trịnh Hòa nghi ngờ.

Trịnh Hòa cau mày: “Cậu hỏi tôi, tôi cũng không nói chắc chắn được. Đợi tôi hỏi Bạch tiên sinh đã, ông ấy mới là người quyết định.”

“Thế được rồi.” A Long nói, “Đúng rồi, Trịnh ca, bình thường anh gọi Bạch tiên sinh là gì?”

Trịnh Hòa giật mình: “Bạch tiên sinh nha.”

“Ngoài tên đó ra?” A Long hỏi.

Trịnh Hòa nói: “Hình như không có cách gọi khác, a, lúc giận tôi sẽ gọi thẳng ông ấy là Bạch Ân, nhưng cũng ít lắm.”

A Long học bộ dáng ‘sự thật chỉ có một’ của Conan, nói: “Anh không thấy lạ sao? Ngẫm lại xem, bình thường Bạch tiên sinh gọi anh là gì?”

Trịnh Hòa nói: “… Bảo bối.”

“Đó!” A Long vỗ tay cái đét, “Bạch tiên sinh xưng hô với anh thân mật thế, anh thì lạnh nhạt. Ai không biết còn tưởng hai người có khúc mắc gì.”

Trịnh Hòa xoa xoa mặt: “Tôi gọi quen thế rồi, không đổi được.”

“Không được cũng phải được.” A Long nói, “Vấn đề xưng hồ này rất quan trọng đối với các cặp tình nhân.”

Hôm trước Trịnh Hòa vừa bị người trên mạng mắng cái tật không quan tâm tới người bệnh, hôm nay lại bị A Long chỉ thẳng chỗ không đúng của mình. Cậu bắt đầu lo lắng bối rối, nghiêm túc kiểm điểm. Chẳng nhẽ mình tệ đến thế, sao ai cũng chỉ trích mình?

394.

Bạch Ân đã nghe được tiếng bước chân của Trịnh Hòa từ xa.

Ông có một thói quen từ nhỏ, đó là nghe tần suất và điệu bộ tiếng bước chân của người khác. Cái này cũng như dấu vân tay, chỉ cần để ý, rất dễ để nhận ra sự khác nhau.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ông đóng sách lại, duỗi lưng rồi đứng lên đi mở cửa. Bạch tiên sinh ra tay trước khi Trịnh Hòa đặt tay lên núm cửa đúng một giây. Hình như cậu đang mải nghĩ chuyện gì, thấy mặt Bạch tiên sinh sát sạt trước mắt liền giật mình hoảng sợ.

“Xong việc rồi?” Bạch tiên sinh quàng tay qua bả vai cậu, gần như ôm cậu vào phòng. Trịnh Hòa thấp hơn Bạch tiên sinh gần 10cm, chiều dài thân trên của cậu cũng bình thường, thế nên Trịnh Hòa vươn tay không đụng tới Bạch tiên sinh, nhưng Bạch Ân chỉ cần một tay cũng có thể ôm lấy cậu.

Lần này Trịnh Hòa cũng giãy dụa một chút như mọi lần, nhưng chợt nhớ tới câu nói của A Long, cậu rút tay lại, ngoan ngoãn ngả vào cánh tay đang dán lên lưng mình của Bạch tiên sinh, ngồi xuống: “Ừm, chắc hôm nay em không có việc gì. Lần này không thể quay cảnh của em trước, phải tuần tự theo nội dung của bộ phim. Không biết đạo diễn Vương tìm được ai đầu tư, đúng là lắm tiền nhiều của.”

Bạch tiên sinh nhấp một ngụm trà, ông nhất định không nói cho Trịnh Hòa, người đầu tư cho bộ phim này là mình: “Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay mệt lắm phải không, chúng ta về trước nha?”

“Cũng được, ông mệt à? Em thấy dạo này ông toàn bận bịu chuyện của em. Để tối em mát xa cho ông thả lỏng chút.” Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh vốn đang rất vui vẻ, nhưng nghe lời đó của Trịnh Hòa, ông lại thấy nghi hoặc. Dạo gần đây Trịnh Hòa rất lạ, không chỉ mua một đống sách, về nhà lại lên mạng tra tư liệu, còn tỏ ra rất ngoan ngoãn, chiều theo mọi ý muốn của mình. Lúc ở sơn trang em ấy còn dạy mình làm việc nhà, giờ thì bỏ rồi, còn nuôi ông như nuôi đại gia, mà vị đại gia này còn có vấn đề về tay chân. Bạch tiên sinh là người thông minh, ông thích trong mắt người mình để ý chỉ có bóng hình ông, nhưng không phải như thế này. Ông là một người đàn ông, Trịnh Hòa cũng thế, tay chân ông đâu có sao mà phải để Trịnh Hòa hầu hạ. Hơn nữa, Trịnh Hòa làm những chuyện này là vì thương hại ông.

Tâm thần là bệnh, nhưng Bạch Ân cho rằng, mình cũng là một con người.

So với hoàn cảnh hiện tại, ông chỉ muốn được trở về những ngày trước.

395.

Những người thường xuyên tăng ca nhiều ít đều có chút biến thái.

Theo tâm lý học thì, con người luôn cần giải tỏa cảm xúc. Nhưng tâm trí của người thường xuyên phải tăng ca luôn căng thẳng, cảm xúc bị đè nén sẽ dồn ứ lại, đến một mức nào đó, chúng sẽ thoát khỏi sự khống chế của bản thân họ. Điều này lý giải vì sao ở nước J có nhiều người có tâm lý bất bình thường như thế.

Tang Bắc chính là một thành viên của đội ngũ hàng nghìn hàng vạn những kẻ tăng ca đáng thương.

Hồi đầu, khi tới nước C để trợ giúp Bạch tiên sinh, anh không ngờ rằng tháng ngày của mình ở đây sẽ điên cuồng như thế. Ngày nào cũng dùng mười chín tiếng để làm việc, năm tiếng còn lại để nghỉ ngơi. Mà năm tiếng này bao quát hết những việc lặt vặt như tắm rửa, ăn cơm, thay đồ, vệ sinh thân thể, ….. Cứ thế này thì đúng là phấn đấu để để chết vì mệt trước năm ba mươi lăm tuổi mà.

Anh từng nghĩ tới chuyện phản kháng, đơn xin từ chức cũng đã viết hơn mười lần, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục ngồi trên cái ghế thư ký, vì tiền thưởng của năm và tiền lương mà nỗ lực, dãi nắng dầm sương.

Lâu rồi Tang Bắc cũng quen với cuộc sống như thế. Anh ăn ngủ ở công ty, Bạch tiên sinh còn chuẩn bị riêng cho anh một phòng nghỉ, trong đó sa lông, giường, WC cái gì cũng có, mở mắt tại công ty, nhắm mắt cũng đang tại công ty. Cứ thế rồi anh chẳng còn biết mùi ngày nghỉ nữa. Nhưng từ khi Bạch tiên sinh kết hôn, anh lại được trở lại với cái lịch cổ điển sáng 7 giờ đi làm, chiều 5 giờ tan ca, còn có những hai ngày nghỉ cuối tuần.

….Hạnh phúc tới quá đột nhiên.

Thoạt đầu, Tang Bắc vui lắm, nhưng rồi lại thấy trống vắng. Anh bắt đầu nhớ những ngày mình bận rộn bù đầu, nhớ căn phòng nghỉ nhỏ nhưng luôn có những nữ đồng nghiệp giúp anh dọn dẹp ấy.

Sau khi trải qua một tháng được sống cuộc sống bình thường, trong một buổi sáng thứ bảy đẹp trời, Tang Bắc lái chiếc BWM của mình, quay trở về con đường tăng ca.

396.

Lúc nãy mưa còn nhỏ, thế mà khi Trịnh  Hòa và Bạch tiên sinh rời đi thì trời bỗng dưng đổ mưa to, ngay cả cần gạt nước cũng hoạt động không hiệu quả, mặt kính thủy tinh đầm đìa nước. Thời tiết thế này rất dễ xảy ra tai nạn xe cộ. Dòng xe phía trước không ngừng vang lên tiếng mắng mỏ, chửi rủa, cuối cùng Trịnh Hòa cũng hiểu được vì sao đoạn đường ngắn thế này lại tắc hơn một tiếng đồng hồ.

“Phía trước có tai nạn.” Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh bật hệ thống sưởi: “Em có lạnh không?” Nói xong, ông cầm tay Trịnh Hòa, thấy tay cậu lạnh lẽo liền nhìn cậu không đồng tình. Bạch tiên sinh đặt tay của cả hai trước miệng máy sưởi , “Lạnh thì phải nói chứ.”

Trịnh Hòa cười hì hì, cậu hạ cửa xe xuống, nhìn phía trước, đợi đến lúc trán ướt đẫm mới rụt đầu lại: “Em nghe người phía trước nói trên đó có tai nạn liên hoàn, bốn chiếc xe đâm nhau, xe cấp cứu cũng bị ngăn lại, giờ người ta đang dùng cáng cứu thương của cảnh sát để giải cứu. Chắc mấy tiếng nữa vẫn chưa hết tắc, phía sau mình cũng có xe, hay là chúng ta đi ăn cơm trước?”

“Em đói phải không?” Bạch tiên sinh gõ gõ trán Trịnh Hòa, “Ham ăn.”

“Em chịu đói suốt một ngày rồi mà, ông phải hiểu cho em chứ.” Trịnh Hòa nói rất đương nhiên. Thực ra giờ mới là 4 giờ chiều, cách giờ ăn trưa không bao lâu, không biết dạ dày cậu làm bằng gì, cứ như thùng không đáy, ăn thế nào cũng không no được.

“Thế đi thôi, trên xe có một chiếc áo bành tô, em phủ thêm không lúc ra ngoài lại bị mưa xối vào.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa nhìn xung quanh thì thấy đa phần là chỗ sửa xe hoặc bán đồ điện gia dụng, chỉ có một nhà khách sạn, cậu thất vọng nói: “Quanh đây không có chỗ nào bán đồ ăn.”

Mắt Bạch tiên sinh tinh hơn Trịnh Hòa một ít, ông quét một lần, thấy cách đó 50m có một quán cà phê, liền chỉ chỉ: “Qua đó nhé?”

Tuy bình thường Trịnh Hòa không thích uống đồ trong mấy quán ấy nhưng có còn hơn không. Trong xe có thoải mái mấy thì cũng không bằng một ly trà sữa ấm áp được. Cậu đi ra phía sau xe, lấy ô cho Bạch tiên sinh, ngoan ngoãn bất thường.

397.

Quán cà phê rất vắng người, không cần nghĩ cũng biết dược vì sao.

Bạch tiên sinh không đói bụng, ông ngồi quấy cà phê, mắt nhìn Trịnh Hòa ăn.

Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh nhìn thế cũng thấy ngại, tuy cậu ăn không đến nỗi như thuồng luồng cuốn, nhưng cũng chẳng tao nhã đẹp mắt gì để khiến người ta nhìn chăm chú như vậy. Cậu buông đũa xuống, hỏi: “Sao ông không ăn gì? Cứ nhìn em….”

“Tôi chưa đói.” Bạch tiên sinh cười cười, “Em ăn nhiều chút.”

Trịnh Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngớt, cậu thở dài: “Lúc nào mới hết mưa chứ.”

Bạch tiên sinh nói: “Không sao, chút em ăn xong, DY sẽ tới tiếp nhận xe, Tang Bắc đón chúng ta về từ đường khác.”

Trịnh Hòa gãi đầu: “Có vẻ không ổn lắm, trời to thế này còn bắt cậu ấy chịu lạnh trong xe.

“Chẳng phải có hệ thống sưởi sao.” Bạch tiên sinh thản nhiên nói, “Khổ thế nào họ cũng trải qua rồi, huống chi chuyện cỏn con thế này? Tôi trả lương là để họ phục vụ tôi.”

Trịnh Hòa cảm thấy lời của Bạch tiên sinh không có lý lắm, nhưng cậu không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp này nên chỉ cười cười: “Thế tùy ông vậy, nhưng chút để em lấy một phần cơm về cho DY, đường này khéo tới nửa đêm mới thông, cũng không nên để người ta đói bụng.”

Tuy Bạch tiên sinh đôi lúc thấy Trịnh Hòa có sự thiện lương mình không tài nào hiểu nổi, nhưng ngẫm lại, nếu hồi trước Trịnh Hòa không thấy mình đáng thương chắc đã vắt chân lên cổ chạy từ lâu rồi, thế thì sao có thể dẫn tới những chuyện tiếp theo? Cho tới giờ Bạch Ân vẫn luôn cảm thấy biết ơn, vì thế ông luôn dung túng trước mọi việc làm của Trịnh Hòa: “Được rồi, nhưng chút em đừng đi đưa, mưa to thế này, nhờ người khác chuyển qua là được.”

Trịnh Hòa cười cười: “Tuy em không hiểu phương pháp xử lý công việc của ông, nhưng theo ông lâu vậy rồi, em cũng biết nhóm DY là những người thực sự trung thành. Bình thường họ đã bận rộn rồi, việc nhỏ nhặt không quá quan trọng thì đừng nên áp bức họ làm gì. Dù nhận tiền lương nhưng chỉ một chữ ‘tiền’ không thể đổi lấy sự trung thành, họ là lớp lá chắn bảo vệ cuối cùng cho mạng sống của ông mà.”

Bạch tiên sinh ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời của Trịnh Hòa rất có lý liền ngoan ngoãn tiếp thu: “Ừm, tôi biết rồi, bảo bối đúng là vợ hiền.”

Trịnh Hòa cảm thấy Bạch tiên sinh thực buồn nôn nhưng không nỡ phản bác, cậu nhớ lại lời A Long nói, hỏi: “Bạch tiên sinh, sao ông lại gọi em là ‘bảo bối’ thế?”

“Em không thích à?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa lắc đầu, đối với cậu, cái tên chỉ là một cách xưng hô thôi, không quá quan trọng, vậy nên dù lên giường cậu vẫn gọi ông là ‘Bạch tiên sinh’, không phải xa cách, chỉ là vì thói quen mà thôi.

Bạch tiên sinh đưa tay nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa: “Bởi em là bảo bối của tôi nha, nhưng chỉ có thể duy nhất là của tôi thôi.”

“Người khác ai mà thích em chứ.” Mặt Trịnh Hòa càng ngày càng đỏ, nhưng vẫn mạnh miệng, còn trừng Bạch tiên sinh, “Buông ra, dám ghẹo trai nhà lành trước thanh thiên bạch nhật, xem ông đây tiêu diệt nhà ngươi!”

398.

Công ty của giám đốc Tống  không chịu nổi áp lực, cuối cùng phải đóng cửa.

Đây là chuyện lớn của thành phố H, thậm chí của cả nước C. Công ty của giám đốc Tống  cũng thuộc hạng số một số hai trong giới, bỗng nhiên chỉ vì vấn đề tài chính mà sụp đổ như thế, người thông minh đều biết đại khái chuyện gì xảy ra.

Dạo gần đây Bạch Ân cũng ít tiếng, người khác chưa liên tưởng tới ông ngay. Nhưng ngay sau đó, vụ sát nhập giữa hai công ty làm giới truyền thông bàng hoàng, báo chí rộ lên thông tin rằng một nhân vật bí ẩn đã trở thành cổ đông lớn nhất của công ty đó trước khi nó phá sản, họ đều muốn được biết ‘nhân vật bí ẩn’ ấy là thần thánh phương nào.

Ở đầu bên này, kịch bản của “28 giờ sau gặp lại” cuối cùng cũng đến tay Trịnh Hòa. Lần này là kịch bản hoàn chỉnh, những nội dung trọng điểm, đoạn viết miêu tả tâm lý nhân vật, tình tiết ngoài lề của câu chuyện cũng được thêm vào. Nhân lúc giờ còn rảnh rỗi, Trịnh Hòa bắt đầu học thuộc lời thoại, cố gắng để lúc quay có thể giảm bớt NG.

Ban ngày, Bạch tiên sinh tới đoàn phim với Trịnh Hòa, không có việc gì làm thì ngủ một giấc, hoặc đọc sách; tối đến ông ngồi trong thư phòng xử lý công vụ chừng hai, ba tiếng rồi lên giường đi ngủ. Cuộc sống nhãn nhã, thoải mái vô cùng. Trịnh Hòa rất giỏi chăm sóc người khác, chăm tới độ mà ngày nào thấy cậu ông cũng không nhịn được mà ôm rồi hôn một cái, khiến cả phòng nghỉ phải đỏ mặt.

Thực ra, Bạch tiên sinh cũng biết sự an bình này chỉ là bề ngoài mà thôi. Gần đây Bạch lão gia tử đã khỏe hơn, tiếp tục công cuộc kéo con mình từ nước C sang nước Y. Ông là người cổ hủ, luôn thấy nước Y mới là gia đình của Bạch Ân, ở lại nước C chỉ là dao bầu mổ giun mà thôi.

Bạch tiên sinh không giải thích được cho Bạch lão gia tử, cũng không muốn giải thích. Hai người gặp nhau chưa nói được ba câu đã cãi vã là chuyện bình thường, có khi người kia vừa thốt ra một chữ, người còn lại đã cảm thấy đáng ghét theo bản năng. Bạch tiên sinh từng thấy rất nhiều lần rằng chén trà mình từng chạm qua, Bạch lão gia tử không thèm đụng tới. Sau đó ông rời đi, nghe nói Bạch lão gia tử rửa sạch bộ chén trà đó, cất đi, chưa từng thấy ông ta lấy ra dùng lần nữa.

Đôi khi Bạch Ân cũng nghĩ trạng thái của mình và Bạch lão gia tử rất kỳ quái, chán ghét lẫn nhau nhưng vẫn không thể nào hạ độc thủ. Tương thân tương ái nhiều năm như vậy, lần này Bạch tiên sinh mơ hồ cảm thấy, có lẽ Bạch lão gia tử muốn ra tay thật.

Không biết Kiệt Tử kiếm đâu ra một tập văn kiện và video, trong đó, Vinh thiếu cùng cậu thanh niên đang đứng đầu Hoành Tới chụm đầu vào nhau nhìn màn hình máy tính.

Kiệt Tử cảm khái: “Ông xem, nếu ngay từ đầu cậu ta đã thế thì tốt biết mấy, chúng ta đỡ phiền phức. Chúng ta đầu tư nhiều cho cậu ta thế, có lấy lại được gì đâu.”

Bạch tiên sinh nói: “Thực ra là thu được thành quả lớn đấy, ít nhất thì tôi cũng nhận ra rằng mình nên buông tha một số thứ.”

Kiệt Tử bỗng nhiên nở một nụ cười dâm tà, nhỏ giọng hỏi: “Bạch tiên sinh….ông từng ‘làm’ với Vinh thiếu chưa?”

Bạch tiên sinh cũng thì thào đáp lại: “Tôi không biết….”

“Chuyện này sao ông lại không biết chứ?” Kiệt Tử sốt ruột, cứ như người không sơ múi được gì là hắn vậy, “Ông bao dưỡng Vinh thiếu chẳng phải vì chuyện đó sao? Chẳng nhẽ thằng nhãi đó không đánh đổi gì mà bỗng nhiên nhận được đồ của ông?”

Bạch tiên sinh gật đầu: “Tôi không có cảm giác với cậu ta, cậu ta lột sạch, tôi nhìn cái dáng gà luộc đó chỉ muốn cười. Sau rồi lần nào cũng vậy, tuy tôi không thích dùng cậu ta nhưng cũng không nên quăng đi, dù sao cũng là người của tôi, những chuyện cần che chở thì vẫn nên làm.”

“Cậu ta có gì đáng để che chở chứ.” Kiệt Tử khó chịu nói, “Lúc đó cậu ta đè đầu cưỡi cổ tôi đến nơi rồi, vừa thấy cái mặt đó đã muốn điên.”

Bạch tiên sinh cười cười: “Chỉ biết nói lung tung, chứ không phải do cậu ta quấn lấy Trần Minh trước mặt cậu sao. Cậu sẽ không thực sự ta tay.”

399.

Công ty của giám đốc Tống  đóng cửa, Trịnh Hòa hả hê lắm.

Cậu là người nghĩ gì cũng thể hiện hết lên mặt. Hôm đó cậu có một cảnh khóc. Trịnh Hòa phải chạy quanh núi mấy vòng tìm vợ ngốc, rồi ôm cô vợ đang cười ngây ngô vào lòng, nước mắt giàn dụa. Trịnh Hòa diễn cảnh đó, cái mặt khóc mà như cười đó cứ như bị người đông lại, nhìn rất giả. Cảnh này cậu NG tới bảy, tám lần, mắt sưng húp, dù uống bao nhiêu nước cũng không chảy nước mắt ra được nữa. Cuối cùng, đạo diễn Vương thấy một biểu tình trên mặt cậu không tệ mới cho dùng nước nhỏ mắt. Cảnh này rốt cuộc cũng qua.

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa chạy trong núi, ngã dúi dụi, còn phải gào thét thì không dám nhìn nữa, thốt ra một câu bất bình: “Vất quả quá!” Rồi xuống núi.

A Long luống cuống, nhưng nghĩ lại, bộ phim này quay để xét giải thưởng nên không nói được câu khuyên nhủ nào. Lúc quay phim, diễn viên nào chẳng khổ? Trịnh Hòa chưa oán trách gì, Bạch tiên sinh quan tâm quá nên dễ lo….Cậu cứ miên man suy nghĩ. Lúc Trịnh Hòa quay xong, gân mắt của cậu gồ hết lên vì cảm xúc mãnh liệt cùng với nước mắt chảy ra quá nhiều, A Long thấy thế đột nhiên cũng nghĩ: đạo diễn Vương sao lại nhẫn tâm thế.

Trịnh Hòa vừa đi qua liền tu hết nửa chai nước, câu đầu tiên cậu hỏi là: “Diễn thế nào?”. Nói xong cậu mới nhận ra giọng mình khàn đục, ho khan hai tiếng điều chỉnh lại âm sắc rồi nhìn A Long.

A Long giơ ngón cái lên: “Trịnh ca đã diễn, sao có thể không tốt chứ?”

“Cậu nói chẳng đáng tin gì cả, ” Trịnh Hòa bỏ bình nước xuống, “Bạch tiên sinh đâu? Chẳng phải ông ấy đi cùng tôi sao? Hay qua chỗ nào nghỉ ngơi rồi?”

“Ngài ấy xuống núi.” A Long cúi đầu, giúp Trịnh Hòa tẩm ướt khăn mặt, chợt cậu nghe thấy một thanh âm quyến rũ, ẩn chứa nụ cười vang lên phía sau mình: “Quay xong rồi à?”

Trịnh Hòa đột nhiên đứng lên, A Long quay đầu lại, quả nhiên là Bạch tiên sinh.

“Bạch tiên sinh, ông đi đâu thế?” Trịnh Hòa hỏi.

“Xuống núi mua chút đồ.” Bạch tiên sinh đẩy phần tóc mái của Trịnh Hòa qua, nheo mắt nhìn đôi mắt sưng húp và vầng trán đỏ tấy của cậu, nói nhỏ, “Khóc kiểu gì mà thành thế này chứ?”

“Ông cứ coi như diễn bằng tình cảm thật đi.” Trịnh Hòa nói. “Nhưng mắt đau thật đấy, A Long, cậu xem trong túi đồ của tôi có miếng dán lạnh không.”

Bạch tiên sinh để Trịnh Hòa ngồi xuống ghế, đặt cái túi đang cầm lên bàn: “Nãy tôi sợ em ngã bị thương, nên xuống siêu thị mua đồ sát trùng, tiện mua luôn tảng đá lạnh, giờ cần dùng tới rồi.”

“Trời nóng thế, ông còn đi làm gì….” Tuy nói thế, nhưng Trịnh Hòa vẫn nhìn Bạch tiên sinh cười có vẻ sung sướng lắm.

Bạch tiên sinh chườm khăn mặt có đá lạnh bên trong lên mắt Trịnh Hòa, hỏi: “Cái này có phải vui quá hóa buồn không? Giám đốc Tống dù không tốt cũng từng là thủ trưởng của em.”

“Ông mà lại nói thế, kỳ quái thật đấy.” Trịnh Hòa cười nhạo.

“Mắt không đau phải không?” Bạch tiên sinh uy hiếp.

Trịnh Hòa nhắm mắt lại, lầu bầu: “Bạch tiên sinh, ông chẳng tốt với em gì cả. Xong rồi, người ta là thất niên chi dương, chúng ta mới được có mấy tháng đã thành cám bã phu…..Ông không được đi ngoại tình đâu đó.”

Bạch tiên sinh dở khóc dở cười, chỉ đành coi như không nghe thấy.

400.

Bạch lão gia tử vẫn luôn không chấp nhận Trịnh Hòa. Tuy ông không nói ra ngoài gì nhưng Bạch Ân biết, chỉ cần có cơ hội, ông ấy sẽ ra tay.

Toàn thúc là ông bạn già đi theo Bạch lão gia tử từ lâu. Hồi trẻ, chú ấy dùng một bên chân của mình đổi lấy tính mạng của ông ấy. Từ khi Bạch Ân còn nhỏ, chú đã đi theo lão gia tử, rời khỏi nước J, cũng nhờ Toàn thúc thường xuyên mật báo mà Bạch Ân mới ở lại nước C được lâu thế.

Vì vậy, khi Toàn thúc báo hôm qua Bạch lão gia tử trộm gặp ai đó, Bạch Ân biết sắp có biến.

Cả buổi sáng hôm nay, Trịnh Hòa bị ‘hành hạ dã man’, mắt cậu đỏ ké, còn sưng lên, đạo diễn Vương bảo bác sĩ đi theo đoàn phim khám mắt cho cậu, người ta bôi quanh mắt Trịnh Hòa một lớp thuốc đen sì. Trịnh Hòa cứ như người mù, bám lấy Bạch tiên sinh mới đi được, lúc xuống tầng còn run lẩy bẩy. May mà thuốc này chỉ cần dán một ngày là được, không thì Trịnh Hòa nghẹn chết mất.

“Mắt có đau không?” Bạch tiên sinh vừa dìu Trịnh Hòa ra xe vừa hỏi. Hôm nay Kiệt Tử làm lái xe, hắn đang cầm di động, chơi game hăng say.

Trịnh Hòa chậm rãi ngồi xuống: “Không sao, không đau lắm, nhưng mắt mát mát, có chút không thoải mái.”

“Chút về nhà em muốn mua gì không?”

“Không….” Đầu Trịnh Hòa còn được chườm đá lạnh, giờ cậu khó chịu lắm. Hơn nữa chạy trên núi gần năm mươi phút, lại còn phải gào thét đau đớn, khóc điên cuồng, ai mà còn muốn ăn nữa.

Bỗng nhiên, chiếc di dộng trong tay Kiệt Tử vang lên, hắn sửng sốt, thoát game rồi đưa nó cho Bạch tiên sinh. Lúc này Bạch tiên sinh mới thấy đây là di động của mình, nhìn Kiệt Tử đầy ẩn ý rồi nhận cuộc gọi: “Xin chào, tôi là Bạch Ân.”

“Ta là cha mày đây, biết không?” Bạch lão gia tử vẫn khí phách như vậy.

“Mang máng.” Bạch tiên sinh nói, “Ngài tìm tôi có việc gì?”

“Cũng chẳng có gì, ta phải nói cho con một tiếng mới an lòng.” Lão gia tử nói, “Còn nhớ cái cậu tình nhân Vinh gì gì trước đây của con sao?”

Bạch tiên sinh nghiêng đầu: “Không nhớ.”

Kiệt Tử dùng ống nghe vô tuyến để nghe cuộc đối thoại của hai người, hắn dùng khẩu hình miệng nói: Vinh – thiếu!

Lúc này Bạch tiên sinh mới nhớ ra: “Ờ, nhớ rồi, sao thế?”

“Nó qua chỗ ta, muốn ta giúp một chuyện nhỏ.” Bạch lão gia tử cười rộ lên , “Con đoán xem ta giúp nó làm chuyện gì?”

Bạch tiên sinh không thèm để tâm: “Nếu ngài gọi tới để nói chuyện này thì tôi cúp máy đây. Tạm biệt.”

“Khoan hẵng cúp.” Bạch lão gia tử cười nói, “Chuyện này chắc chắn con muốn biết.”

“Thế ngài nói đi.” Bạch tiên sinh đã đặt sẵn tay ở nút chấm dứt cuộc gọi.

Bạch lão gia tử nói: “Ta miễn phí đưa cây lược cho nó.”

Bàn tay cầm di động của Bạch tiên sinh run lên: “Ngài lừa tôi phải không?”

“Con nghĩ lừa con chuyện này vui lắm sao?” Bạch lão gia tử cười không ngừng , “Ta đã nói với con từ lâu lắm rồi, lớn rồi thì đừng rong chơi nữa, về nước J đi, ta chỉ có độc một đứa con trai là con.”

“Tôi không cần đồ của ông!” Bạch tiên sinh bấu chặt lấy miếng đệm xe, “Thế nên, ông không cần lấy chuyện này ra nói đùa với tôi!”

“Chuyện đó không phải nói đùa.” Bạch lão gia tử nhấp một ngụm trà, nói, “Nếu con có thể không để ý tới ta, vậy chắc chút phản kích nhỏ nhoi này con cũng có thể chấp nhận được. Rồi, những gì nên nói ta cũng đã nói, nghĩ kĩ lại câu trả lời của con đi.”

Cuộc gọi chấm dứt. Bạch tiên sinh cảm thấy rã rời, ông đưa tay, ôm siết lấy Trịnh Hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top