Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 401 - 410

401.

Mắt Trịnh Hòa không thấy nhưng tai cậu nghe được rõ ràng. Cậu vỗ vỗ lưng Bạch tiên sinh, hỏi: “Điện thoại nói gì đó?” Cậu chưa từng thấy Bạch tiên sinh yếu đuối như vậy nên có chút hoảng hốt.

Bạch tiên sinh ôm lấy Trịnh Hòa, chừng nửa phút sau ông mới ngẩng đầu lên, quay trở lại với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy: “Lái xe tới sân bay.”

Tới ngã tư tiếp theo, xe đánh quay đầu 180 độ, Kiệt Tử hỏi: “Ngài muốn tới sân bay sao? Thế cậu Trịnh làm thế nào bây giờ?”

“Em ấy đi cùng tôi.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh  Hòa cuống lên, vì quay phim mà cậu đã khóc tới độ mắt sưng húp thế này, nếu giờ đi thì chẳng phải bao cố gắng trở nên uổng phí sao? Cậu nói: “Bạch tiên sinh, nếu ông có chuyện phải làm thì cứ đi trước đi, em ở lại đợi là được.”

Bạch Ân nắm chặt tay Trịnh Hòa, nói: “Không chờ được nữa, nếu em vẫn muốn diễn kịch bản này, tôi bảo chị Phương liên hệ với đoàn làm phim, bảo họ đợi em về rồi quay tiếp.”

Trịnh Hòa không hiểu sao Bạch tiên sinh lại có ý nghĩ bất thình lình thế, nhưng bình thường ông cũng có chút tùy hứng như vậy, cậu nói: “Nhỡ đâu có người nói em kênh kiệu, thì lại mang tai tiếng trong giới giải trí.”

“Yên tâm, không ai dám nói.” Bạch tiên sinh bình tĩnh đáp.

Trịnh Hòa thật sự không phản kháng được nữa, cậu tựa vào vai ông, lòng không cam hỏi: “Vậy ông có thể nói cho em biết, nãy điện thoại nói gì không?”

Vẻ mặt Bạch Ân đột nhiên trở nên dữ tợn. Ông không muốn nói rõ mọi chuyện với Trịnh Hòa, bởi những chuyện đó đối với ông là không thể chấp nhận được. Chẳng nhẽ ông phải nói với Trịnh Hòa rằng mình có một lão cha ‘thấy con mình khó chịu mới vui vẻ’ sao? Hay là kể về cậu bạn giường cũ, dù chưa từng lên giường với nhau lần nào nhưng vẫn đinh ninh rằng ông thích cậu ta, thích tới độ hủy diệt sự nghiệp của cậu ta?

Vậy nên, ông vừa nén giận vừa nói: “Gặp phải một đám điên chắn giữa đường, tôi đi quét sạch!”

402.

Đương lúc Bạch tiên sinh sát khí phừng phừng lao từ nước C sang nước J, Vinh thiếu mới phát hiện cây lược gỗ xuất hiện một cách bí ẩn trong rương hành lý của mình.

Vinh thiếu ngơ ngác nhìn lược gỗ, lẩm bẩm: “Sao nhìn quen thế nhỉ….Ôi mẹ ơi! Đây chẳng phải là cái Bạch tiên sinh đặt trong két hồi đó sao????”

Mặt cậu trắng bệch, lần này cậu có thể vào Bạch gia là do được vị thiếu gia Hoành Tới kia nhờ vả, tới ôn chuyện với Bạch lão gia tử mà thôi. Trước lúc tới, loại giẻ rách như cậu còn ừ vâng đồng ý, sau rồi sợ đến độ mấy đêm không ngủ được. Sự trừng phạt năm đó của Bạch tiên sinh vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Mấy năm trước, lúc còn chút tiền, cậu tưởng quay lại nhờ vả những mối quan hệ cũ để lại trở nên nổi tiếng, nào ngờ ngay từ lúc vẫn còn trên máy bay, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp bước tới, vừa cười vừa hỏi bằng tiếng Anh: “Xin hỏi, ngài là người Trung Quốc sao? Ngài có biết người đàn ông này không?” Sau đó cậu nhìn bức ảnh, người đàn ông cười ôn nhã đó chẳng phải Bạch Ân sao.

Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!

Vinh thiếu nhìn xuống chân mình, chúng run lên bần bật, không thể nào khống chế được.

Nói thực, từ một học sinh bình thường mà Vinh thiếu có thể trở thành kẻ có thể đi lại trong giới thượng lưu ở thành phố H, thì đầu óc cậu cũng không ngu. Nhớ lại những lời thân thiện bất thường Bạch lão gia tử nói với mình, cậu hiểu ngay rằng mình thành tên tôm tép kê chân, giờ ton ton chạy về đưa cây lược cho Bạch lão gia tử nhất định là không ổn, đến con hồ ly tinh Bạch Ân kia còn không đấu nổi, huống chi là chồn ngàn năm như lão gia tử. Cậu cắn móng tay cái, quyết định quay về nước C ngay lập tức, đưa thẳng cây lược cho Bạch tiên sinh. Rồi đến đâu thì đến. Bạch tiên sinh yêu mình sâu nặng như thế, chắc chắn sẽ không làm khó mình.

Cậu ta yên lòng, lên mạng đặt vé máy bay, kéo vali hành lý rời đi.

Nửa tiếng sau, cậu ta lên máy bay, Bạch tiên sinh hạ cánh.

403.

Trịnh Hòa nhất quyết phải lột thuốc dán ở mắt xuống.

Đợi đến lúc cậu thấy được Bạch tiên sinh, cả hai đều giật nảy mình.

Trịnh Hòa giật mình vì bầu áp suất thấp quanh ông. Bạch tiên sinh thì bị hai cái vòng tròn đen – do cặn thuốc dán còn đọng lại trên mắt Trịnh Hòa – làm cho tức cười.

Ông dùng khăn mặt ẩm lau mặt cho cậu, nói: “Giống gấu mèo quá.”

“Sao thế?” Trịnh Hòa nhìn quanh, trên máy bay chẳng có chỗ nào để cậu soi cả.

Bạch tiên sinh lau vệt thuốc dán đi, nói: “Không có gì, đầu em dính bẩn, sắp lau xong rồi.”

“A.” Trịnh Hòa nhắm mắt lại, ngửa đầu để Bạch tiên sinh lau dễ hơn.

Bạch Ân dời tầm mắt xuống, nhìn đôi môi hơi chu lên vì ngửa cổ của Trịnh Hòa, ông cúi xuống nhẹ nhàng cắn bờ môi ấy, ngậm vào miệng.

“Ưm….”

Trịnh Hòa mở mắt. Cậu kinh ngạc nhìn hai mắt ông nhắm lại đầy say mê, Trịnh Hòa hé miệng ra để lưỡi của Bạch tiên sinh có thể len vào. Chuyện chăn gối của cậu và Bạch tiên sinh thực ra rất bình thường, một tuần hai lần, kiên quyết giữ vững tần suất làm tình khỏe mạnh, chỉ cần lần nào cũng thỏa mãn là được. Cậu thực không hiểu, người ngày thường có chút cấm dục như Bạch tiên sinh sao bỗng nhiên lại thân thiết với mình ở nơi lắm người qua lại, có một đống bóng đèn như trên máy bay chứ?

Bạch tiên sinh không “tiến tới”, hôn xong thì thả cậu ra. Ông khẽ thở gấp, khóe miệng nhếch lên còn thấy được răng nanh trắng sáng thấp thoáng phía trong. Hai người cách nhau quá gần, vậy nên Trịnh Hòa có thể thấy được bờ mi đang rung rung của ông, khi hàng mi đó mở ra, đôi mắt nâu hút hồn ấy nhìn cậu.

“OMG! Ông đừng nhìn em như thế.” Trịnh Hòa đỏ mặt.

Ông nhếch miệng cười, nụ cười khiến người ta mê mệt. Lưỡi ông đảo qua, cắt đứt sợi chỉ bạc mỏng manh kết nối đôi môi của cả hai. Hàng loạt những động tác ấy khiến Trịnh Hòa rụng tim đến nơi.

Bạch tiên sinh ngồi thẳng người, đưa tay vò vò tóc, phần cổ áo rộng mở để lộ xương đòn và hầu kết của ông, ông nhẹ nhàng nói: “Mau đến nơi thì tốt.”

Trịnh Hòa chọt chọt cánh tay ông, cảm nhận những thớ cơ săn chắc dưới lớp quần áo, dục – cầu – bất – mãn nói: “Em còn muốn hơn ông.”

“Ai.” Bạch tiên sinh thở dài, “Xuống sân bay rồi còn phải xử lý một đống việc nữa, cái đó phải đợi đến tối.”

Trịnh Hòa nhìn ông ai oán: “Thế ông còn hôn em làm gì?”

“Thấy tư thế của em…ờ, tiện cho việc hôn, liền hôn.” Bạch tiên sinh đưa tay quàng lấy vai Trịnh Hòa, nhẹ nhàng cắn tai cậu.

“Ngứa, khó chịu.” Trịnh Hòa cảm thấy có chút không thoải mái, lắc lắc đầu. Kinh nghiệm lên giường của Bạch tiên sinh thực ra không quá phong phú. Sở dĩ lần làm tình đầu tiên của hai người không có cảnh “máu chảy thành sông” cũng là nhờ vào sự phối hợp nhịp nhàng đến kỳ diệu của cả hai. Ông từng thổ lộ, ban đầu quả thực chỉ muốn 419 thôi, nhưng sau khi “dính mùi” thì lại muốn nếm thêm. Hơn nữa, lúc ấy bác sĩ tâm lý của ông còn đưa ra mấy yêu cầu không tài nào tưởng tượng nổi, sau khi làm tình với Trịnh Hòa vài lần, ông quyết định để hai người trường kỳ phát triển.

Trịnh Hòa cũng hiểu cho Bạch tiên sinh. Chẳng phải cậu cũng vì gương mặt con lai anh tuấn, cùng với khí chất u buồn dịu dàng của ông mà mê đắm, sau này lại thấy cơ bụng sáu múi nên mới “đổ” triệt để sao. Cậu cảm thấy mình là một người nông cạn. Giờ nhìn lại người khác, thấy tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của người ta cũng không quá sâu sắc, liền an tâm.

Trịnh Hòa nhịn không nổi, phủ chăn lên hai người, nhỏ giọng hỏi: “Đi WC?”

Vẻ mặt Bạch tiên sinh có chút do dự. Trịnh Hòa đoán ngay được nguyên do.

“Bẩn lắm….” / “Ông dám nói bẩn em cưỡng bức ông giờ!”

Hai người nói cùng một lúc.

Trịnh Hòa cười hì hì, Bạch tiên sinh bất đắc dĩ, kéo mặt Trịnh Hòa lại: “Đầu óc đen tối, lắm chiêu trò. Đứng lên, đi thôi.”

404.

Trịnh Hòa được dìu ra khỏi sân bay.

Toàn thân cậu đều dựa bào Bạch tiên sinh, nếu không phải do đeo kính râm, hơn nữa mấy tạp chí lá cải không dám viết scandal về cậu, chắc đã sớm bị nói rằng: nhờ đi theo đại gia mới được đóng phim.

“Bảo bối, tôi phải qua chỗ Bạch lão gia tử. Kiệt Tử, Trần Minh, chút hai cậu theo tôi, những người khác đưa Trịnh Hòa về căn nhà của Nhuận Trạch.” Bạch Ân nói.

Trong mắt Trần Minh lóe lên vẻ không đồng tình, Kiệt Tử nói thẳng: “Bạch tiên sinh, tuy chúng tôi biết cậu Trịnh là người quan trọng, nhưng Bạch lão gia tử cho ngài đi vào, nhưng chưa chắc đã cho đi ra. Ngài vẫn nên mang theo nhiều người chút.”

Bạch tiên sinh phất tay: “Không có việc gì, tôi hiểu rõ ông ấy. Trước giờ ông ta chỉ ngấm ngầm làm việc, quang minh chính đại thế thì không bao giờ.” Nói xong câu đó, Bạch Ân cũng đột nhiên cảm thấy quỷ dị.

Trên đường đi, Trịnh Hòa đã nghe được sự thật từ Kiệt Tử, giờ cậu nhìn Bạch tiên sinh đầy thương hại. Kẻ phàm nhân như cậu chỉ cần gặp phải chuyện của nhà họ Bạch là trí thông minh liền lui về số âm. Cậu thật chẳng thể nào hiểu nổi, nếu Bạch lão gia tử không vừa ý mình, sao lần đầu tiên gặp nhau không nói thẳng đi, đợi đến lúc cậu và Bạch tiên sinh kết hôn, nhẫn kim cương còn sáng lòe lòe trên tay mới quấy rối làm gì.

Trịnh Hòa nói: “Hay để em nói chuyện với Bạch lão gia tử, không chừng có thể khiến ông ấy hiểu về đồng tính luyến ái.”

Bạch Ân lắc đầu: “Ông ấy không kỳ thị đồng tính luyến ái, cũng không phải không thích em. Chẳng qua thấy từ ngày ở với em, tôi sống vui vẻ an nhàn quá nên muốn tôi gặp chắc rối cho ông ta vui thôi.”

Trịnh Hòa cười gượng: “Ha hả, không thể nào? Làm gì có cha nào không muốn con mình sống tốt, mà lại còn đi gây rối….” Nhìn Bạch tiên sinh, Tang Bắc, Trần Minh, Kiệt Tử, ….những người xuất thân từ nhà họ Bạch đều trầm mặc, cậu cũng dần cúi đầu không nói.

Kiệt Tử đứng ra hòa giải: “Bất hạnh là, Bạch tiên sinh gặp phải ông bố như thế. Tôi còn nhớ rõ, nhiệm vụ đầu tiên trong đời tôi là tới điều tra Bạch tiên sinh rồi mật báo cho Bạch lão gia tử, phải không?”

Bạch Ân nói: “Lần đó tôi tổn thất một toa hàng.”

Trần Minh cũng nói: “Lúc vừa tới nước C, tôi cũng thế. Bạch lão gia tử bảo tôi ám sát Bạch tiên sinh, may mà nhiệm vụ thất bại.”

Bạch tiên sinh xoa xoa ngực, Trịnh Hòa cuống lên hỏi: “Vết sẹo từ súng đó chẳng nhẽ là do Trần Minh gây ra?”

Trần Minh quay đầu sang chỗ khác.

Trong lòng Trịnh Hòa như có hàng vạn con Đà Mã rầm rầm chạy qua. (1)

Loại cha như thế, ai gặp phải đúng là xui xẻo.

405.

Bạch lão gia tử đã chuẩn bị trà ngon từ sớm, chỉ đợi Bạch Ân tiến vào.

Bạch tiên sinh dang hai tay để người hầu kiểm tra, rồi mới đi tới: “Phụ thân.”

Bạch lão gia tử cười cười: “Ui chao, lớn rồi giỏi nhỉ, ta còn tưởng con sẽ đi tìm cây lược rồi mới tới tìm ta chứ.”

Đôi cha con này không ưa nhau, nhưng không thể phủ nhận rằng họ có tính cách và vẻ ngoài vô cùng giống nhau. Chẳng qua hình như mấy năm gần đây Bạch lão gia tử tiến vào thời kỳ mãn kinh, tính cách quái gở mà hồi trẻ đè nén được giờ lại bộc phát.

Bạch Ân nhếch miệng cười: “Ngài đưa di vật của mẫu thân cho người khác, chẳng phải vì muốn tôi qua đây sao.”

“Ngồi đi.” Bạch lão gia tử đặt ấm trà ngon bên tay mình sang đầu kia của bàn, “Ta sẽ không làm gì con đâu, yên tâm đi.”

Bạch Ân vẫn đứng, hừ lạnh: “Ngài đương nhiên sẽ không làm gì tôi, nhưng ngài có những cách khác để đả kích tôi, nhiều năm qua, chẳng phải đều là thế sao? Ngài không chán nhưng tôi chán rồi.”

Bạch lão gia tử không giả cười nổi nữa, ông gõ gõ bàn, mở miệng: “Có loại con nói chuyện với cha như mày sao?”

“Có loại cha tùy tiện quẳng di vật mà mẹ của con mình để lại cho người khác sao?” Bạch Ân phản bác không sợ hãi.

Bạch lão gia tử tức tới độ trán nổi gân xanh. Mãi lâu sau, ông mới chậm rãi thở ra một hơi, cố gắng dằn cảm xúc xuống: “Ta đã dạy con từ lâu rồi, đừng để mình có nhược điểm. Khi còn bé rõ ràng con làm chuyện này rất tốt, sao càng lớn càng tệ thế? Ta biết con và Angelina li hôn, việc này không trách con, ta đâu tạo áp lực gì. Ta nghĩ, đợi con chơi thêm vài năm, lại tìm một người môn đăng hộ đối mà lấy, con thì sao? Nhoáng một cái, Bạch Nhuận Trạch đã mười tám, con lại lấy một đứa không lớn hơn con mình bao nhiêu!!!”

Bạch tiên sinh đáp lại rất không kiên nhẫn: “Bảo bối ba mươi rồi!”

“Mày đứng trước ai mà dám gọi thẳng đó là ‘bảo bối’?!” Bạch lão gia tử vỗ ‘rầm’ xuống bàn.

“Bảo bối chính là bảo bối. Trịnh Hòa dù có chết già, trước khi chết tôi vẫn gọi em ấy là ‘bảo bối’!” Bạch tiên sinh khoanh tay, cất cao giọng, “Ông cũng bảy mươi rồi, tức lên là gào! Thi xem ai lớn tiếng hơn hả? Ai lớn tiếng hơn ai có lý phải không? Thế có cần gọi bác sĩ đến, kiểm tra xem tôi với ông, lượng hô hấp của ai lớn hơn không?!”

“Mày, mày, ” Bạch lão gia tử chỉ vào Bạch Ân, quát, “Thằng nghịch tử! Năm đó tao bóp chết mày có hơn không!”

“Không bóp chết tôi đúng là bất hạnh của ngài! Nếu không, chắc giờ ngài dưới gối không có con, buổi họp gia tộc, ngài cũng chỉ có thể đi một mình, ” Bạch Ân nheo mắt lại, “Chậc chậc, vừa nghĩ đã thấy đáng thương.”

“Không cần mày quan tâm, ” Bạch lão gia tử trầm giọng, “Có loại con như mày, chi bằng không có. Ít nhất thì tao đỡ phải lo.”

“Tôi có chỗ nào cần ngài lo.” Bạch Ân khinh thường, “Việc kinh doanh ở nước C của tôi tốt lắm, ngài ở xa thế mà còn quấy rối được, không chỉ âm thầm giúp Hoành Tới, còn chèn ép BEACHER. Nếu không phải tôi còn có ‘Kho tin’, chắc đã tiêu rồi.”

Bạch lão gia tử nhíu mày: “Hoành Tới? Ta không liên hệ với họ.”

Bạch tiên sinh nghiêng đầu: “Thế cái người….ai ấy nhỉ?” Ông cúi đầu hồi tưởng.

Bạch lão gia tử dựa theo tư duy của Bạch Ân để suy đoán: “Là thằng nhóc Vinh đó?”

“Đúng, chính là A Vinh, nếu ông không liên hệ với Hoành Tới, sao cậu ta có thể đi vào?” Bạch tiên sinh nói.

Bạch lão gia tử nhấp một ngụm trà, cảm xúc từ giận dữ chuyển thành từ ái, cười hỏi: “Con có chứng cớ không? Không có thì cút đi, về sau đừng quay lại đây nữa.”

Bạch tiên sinh quay người bước đi: “Tôi cũng không muốn tới.”

Cánh cửa đóng lại.

Bạch lão gia tử nhìn chén trà Bạch Ân không thèm động một hơi, mãi lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.

Toàn thúc bước ra từ sau tấm bình phong: “Lão gia tử, sao ngài phải khổ thế chứ?”

Bạch lão gia tử đổ chén trà đi: “Đời trước ta đúng là nợ nó.”

Toàn thúc nghẹn một chốc, lại nói: “Không, ý tôi là….ngài không thể đổi cách khác được sao?”

___________

406.

Lúc Trịnh Hòa tới căn nhà của Bạch Nhuận Trạch, cậu ta đang tưới hoa trong vườn.

Dưới ánh mặt trời, cậu thiếu niên trẻ tuổi khoác trên mình làn da mật ong quyến rũ, nửa thân trần để lộ những thớ cơ tuyệt đẹp, ngay cả mái tóc nâu dài được buộc trễ cũng khiến cậu trở nên phóng khoáng chứ không nữ tính.

…Được rồi, Trịnh Hòa thừa nhận, lúc nghĩ đến cái từ “nữ tính” đó cậu có thầm cười trộm.

Bạch Nhuận Trạch ngẩng đầu, miệng cậu ngậm một cây kẹo mút, ngược sáng nên cậu phải nheo mắt nhìn mọi người. Cậu bỏ vòi nước xuống, mặc áo sơ mi vào, quát: “Sao giờ mấy người mới tới, tôi đợi lâu lắm rồi đó, chịu hết nổi!”

Nghe câu này của Bạch Nhuận Trạch, Trịnh Hòa xác nhận: cậu ta vẫn là thẳng quỷ sứ thôi. Vẻ bề ngoài cái gì, quả nhiên không nên đặt niềm tin vào cái đó quá nhiều.

DY chỉ dừng lại trước cửa mà không vào, những người khác thì cứ tốp năm tốp ba đi tới phòng đối diện hoặc bên cạnh.

Trịnh Hòa vẫy vẫy tay: “Hi, lần này làm phiền cậu rồi.”

Bạch Nhuận Trạch thích anh bạn Trịnh Hòa này lắm, cậu đi lên ôm Trịnh Hòa, mặt dán mặt: “Không có gì, lão Bạch đâu? Sao không thấy đi cùng anh?”

“Chút nữa ông ấy tới, ông ấy qua Bạch trạch rồi.” Trịnh Hòa trả lời, cậu nhìn nhìn xung quanh, hỏi: “Đừng nói về tôi nữa, Evan đâu? Lần này tôi mang theo PSP, chúng ta có thể cùng chơi.”

Bạch Nhuận Trạch trợn trắng mắt: “Đang nằm trên lầu đó. Qua tôi nghe Toàn thúc bảo lão Bạch có chuyện, nên định dẫn em ấy qua, nào ngờ em ấy hưng phấn quá cả đêm không ngủ được. Lúc nãy mới chợp mắt.”

Trịnh Hòa đè thấp giọng xuống: “Thế tôi khoan hẵng lên, mở cửa lại có tiếng, cậu đang tưới gì thế? Để tôi giúp.”

Bạch Nhuận Trạch trỏ trỏ vào cái dấu hồng trên cổ Trịnh Hòa: “Anh vừa tới tôi đã thấy nó rồi, thế mà còn muốn giúp à? Có đứng được không đấy.”

Mặt Trịnh Hòa đỏ lựng, cậu che cổ đi: “Chẳng đáng yêu gì cả, có thể cư xử như học sinh trung học được không?”

Bạch Nhuận Trạch nhún vai: “Xin lỗi, anh không phải là người duy nhất nói tôi thế, vậy nên tôi chẳng cần để ý việc anh nghĩ gì, hơn nữa, tôi không có dự định học đại học, cám ơn.”

Trước Trịnh Hòa còn nghe Tang Bắc nói Bạch Nhuận Trạch đạt giải nhất ở cuộc thi gì gì đó lớn lắm, còn có một đại học danh tiếng đồng ý trang trải số tiền sinh hoạt cao chót vót cho cậu, sao bỗng dưng lại không học?

Có lẽ ánh mắt hoang mang của Trịnh Hòa quá rõ ràng, Bạch Nhuận Trạch giải thích: “Năm mười hai tuổi tôi đã hoàn thành chương trình học của trung học, từ đó về sau, tôi vẫn học với giáo sư được mời đến dạy riêng ở nhà. Dạo trước tôi đưa chương trình học đại học cho các thầy xem, họ cho rằng hiện tại tôi nên bắt đầu gây dựng sự nghiệp chứ không phải làm một học sinh suốt ngày chỉ biết ôm lấy sách.”

Trịnh Hòa líu lưỡi: “Cậu giỏi thật đấy.”

“Thế sao? Người nhà họ Bạch đều thế.” Bạch Nhuận Trạch bỏ vòi nước xuống, ấn một khối hình vuông nằm ở góc vườn hoa, cài đặt mấy con số. Trịnh Hòa còn chưa hiểu cậu ta đang làm gì thì bỗng nhiên cách đó vài mét xuất hiện một cái máy tưới cây tự động.

Trịnh Hòa thật không biết nói gì: “Cậu đã có máy sao còn phải tự mình tưới?”

“Xem như rèn luyện đi.” Bạch Nhuận Trạch mở ô lên, xếp ghế nhựa ra mời Trịnh Hòa ngồi xuống.

Trịnh Hòa thấy trên bàn để một chai nước hoa quả, nếm thử, ngon thật đấy: “Evan làm?” Cậu hỏi.

“Sao có thể, em ấy đốt cháy phòng bếp mất.” Bạch Nhuận Trạch nói, “Tôi làm, bận quá nên trưa nay mới được một chai, để tối làm thêm.”

“Cậu giỏi thật đấy.” Trịnh Hòa nhìn Bạch Nhuận Trạch đầy kính nể.

“Thôi đi, làm nước hoa quả có gì khó đâu? Anh không thấy mấy người không biết nấu ăn đúng là đáng sợ à?….Hơn nữa, cái này tôi học trên TV, mới làm lần đầu, tôi không muốn nghe mấy lời khen khách sáo đâu.” Được Trịnh Hòa khen, Bạch Nhuận Trạch vui lắm nhưng vẫn cố mạnh miệng, không nói được câu nào êm tai.

Trịnh Hòa biết tính cách của Bạch Nhuận Trạch, không giận, lại đổ thêm một cốc nữa để giải khát, còn giơ ngón tay cái với cậu ta.

Bạch Nhuận Trạch không giữ hình tượng được nữa, gượng gịu đứng lên: “Anh uống hết rồi, tôi đi làm thêm, anh cứ ngồi đó đi.”

Trịnh Hòa bảo: “Đúng rồi, tôi không thích đu đủ, đừng bỏ vào được không?”

“Biết rồi! Lắm yêu cầu quá!” Bạch Nhuận Trạch hô.

407.

Evan và Trịnh Hòa chơi game suốt một buổi chiều, chơi nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng. Bạch Nhuận Trạch giận quá quẳng cả hai ra ngoài vườn hoa, hai người còn chưa biết nên làm gì thì cửa sắt mở, một chiếc xe thương vụ màu đen đi vào. Trịnh Hòa kéo Evan chạy tới.

Evan hỏi: “Chú Bạch về sao?”

“Nhất định là ông ấy.” Trịnh Hòa nói, “Xem ông ấy mang quà gì về cho chúng ta đi.”

Evan vừa nghe tới ‘quà’ liền vui: “Được nha, em muốn to vào.”

“Thế để anh lấy cái nhỏ.” Trịnh Hòa rất nhường nhịn.

Evan nghĩ một lúc, lắc đầu: “Em không cần cái to, cái to cho anh, em lấy cái nhỏ.”

Trịnh Hòa cảm thấy cái mặt mũm mĩm của Evan đúng là đáng yêu, tuy đôi khi cậu bé hơi trẻ con, nhưng bản chất là tốt, đó là điều đáng quý: “Evan ngoan quá, để thưởng cho em, hai món quà anh đều không lấy, cho em hết.” Trịnh Hòa trêu.

“Hai người đang nói về quà gì thế?” Bạch tiên sinh xuống xe, nghe được một nửa cuộc đối thoại của hai người.

Hai mắt Evan mở to, cậu bé nhìn thẳng vào tay Bạch Ân — trên tay ông chỉ treo áo khoác của mình, không còn gì nữa cả.

“Quà đâu?” Evan đáng thương hỏi.

Bạch tiên sinh không hiểu: “Quà gì cơ?”

Trịnh Hòa giận, thở phì phì nói: “Xem tin nhắn em gửi ông!”

“Tôi không mang di động.” Lúc này Bạch tiên sinh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt ông tràn ngập sự bất đắc dĩ, thấy mắt Evan đã hoe hoe, ông chợt nhớ tới hộp bánh ngọt mình mua trên đường, vẫy vẫy tay, “Evan, qua đây lấy quà.”

Mặt Trịnh Hòa viết rõ chữ nghi ngờ: “Ông đừng có lấy bừa laptop hay máy tính cho có đấy nhá.”

“Chẳng nhẽ trong mắt em tôi lại không đáng tin đến thế?” Bạch tiên sinh nhướng nhướng mày.

“Ai bảo ông không xem di động.” Trịnh Hòa nói.

Evan mở hộp bánh ngọt ra, bên trong là những chiếc bánh nhỏ xinh được xếp lại ngăn nắp. Cậu bé đưa qua cho Trịnh Hòa xem: “Có nhiều lắm, chúng ta có thể cùng ăn.”

“Ông mua thật đấy à.” Trịnh Hòa nhìn qua, chọn bánh, “Anh muốn ăn vị socola.”

Evan cũng vui vẻ: “Em muốn ăn bánh kem.”

“Không được ăn bánh kem.” Trịnh Hòa nói, “Cái này, cái này nè, bánh phô mai ăn ngon lắm.”

Evan tội nghiệp nói: “Nhưng em muốn ăn dâu tây ở trên đó.”

“Thế em lấy riêng dâu tây thôi.” Trịnh Hòa đặt dâu tây lên trên bánh phô mai, “Thế này là được rồi.”

Evan thiện lương lại bắt đầu rối rắm: “Nhưng nếu không có dâu tây, bánh kem ngọt lắm, sao ăn được.”

“Không có gì, không có gì.” Trịnh Hòa tùy tiện chỉ, “Bánh kem cho Bạch tiên sinh ăn.”

Bạch tiên sinh: “…”

408.

Dạo này, Bạch Nhuận Trạch vẫn ở nước Y, chỗ mẹ mình. Thế nên cậu không biết một chút nào về khúc mắc của Bạch tiên sinh và Bạch lão gia tử. Vốn cậu còn định hỏi dò chỗ Trịnh Hòa, ai ngờ Bạch Ân vừa ăn xong bữa tối do Bạch Nhuận Trạch nấu, liền hỏi rất từ ái: “Nhuận Trạch, mấy giờ con đi?”

Bạch Nhuận Trạch chẳng hiểu ra đâu với đâu: “Sao tôi phải đi?”

“Chẳng nhẽ con muốn ở đây.” Bạch Ân nói rất đương nhiên, cứ như đang nói chân lý chứ không phải đường hoàng làm trò tu hú chiếm tổ.

“Đây là nhà con.” Bạch Nhuận Trạch nói.

Bạch tiên sinh cười cười: “Ta chưa nói là không phải.”

Bạch Nhuận Trạch thực sự không cười nổi, cậu thật sự muốn đấm vào mặt Bạch Ân nhưng nhớ đến cái tính có thù tất phải trả của ông lại cắn răng nhịn xuống, ném áo khoác cho Evan, vừa kéo cậu bé đi vừa gọi điện cho người tới đón.

Trịnh Hòa dọn dẹp xong đi ra liền thấy phòng vắng vẻ, chỉ còn mỗi Bạch tiên sinh ngả mình vào sa lông nghỉ ngơi.

“Evan với Nhuận Trạch đâu?” Trịnh Hòa hỏi.

Bạch Ân đáp: “Tôi bảo chúng đi rồi.”

“Sao lại thế?” Trịnh Hòa ngạc nhiên.

“Chút chúng ta cũng phải đi.” Bạch Ân đứng lên hỏi, “Hôm nay có ai đến không?”

“Không có.” Trịnh Hòa tắt TV, không nhịn được lại quay đầu lại oán giận, “Nhuận Trạch vừa nghe ông có chuyện liền không ngại cực khổ, bay từ nước Y sang, sao ông lại đuổi người ta về giữa lúc đêm tối thế này chứ? Tàn nhẫn quá đó.”

“Có gì mà tàn nhẫn.” Bạch Ân hừ lạnh, “Thằng nhóc đó âm mưu dùng tôi làm bình phong, qua đây đánh tiếng trước cho Bạch lão gia tử thôi, nếu không nó dẫn theo Evan làm gì?”

Trịnh Hòa không hiểu: “Gì mà bình phong cơ?”

“Em đừng hỏi.” Bạch Ân phất tay, “Bên này không ở lâu được, đám Thập Tứ vừa báo tin, họ tìm được A Vinh rồi, tôi phải về theo dõi.”

Trịnh Hòa từng được nghe rất nhiều sự thật bị ẩn dấu từ miệng người khác, thế nên từ lâu, cậu không còn định vị Vinh thiếu là “tình địch” nữa. Cậu cảm thấy người này đúng là đồng đội heo mà ông trời phái xuống để kéo thấp chỉ số của Bạch Ân.

“Bạch tiên sinh, em hỏi ông chuyện này được không?” Trịnh Hòa mở miệng nói.

“Nói.” Bạch Ân nhẩm giờ trong lòng.

“Trước đây, sao ông lại để Vinh thiếu trộm đi ngoại tình nha?” Từ lúc nghe được phiên bản đầu tiên, cậu đã cảm thấy điều này khó hiểu. Người khác có lẽ cho rằng Bạch Ân giận vì mãi đến cuối mới biết chuyện, nhưng Trịnh Hòa là người yêu của Bạch tiên sinh, cậu biết thế lực của ông thần thông quảng đại đến mức nào. Đừng nói trộm đi ngoại tình, Trịnh Hòa tin chỉ cần người nào nhắn một tin có chút ái muội cho Vinh thiếu thôi, ông cũng biết.

Bạch Ân sờ sờ tóc Trịnh Hòa, nghĩ một lúc, đột nhiên ông bật cười. Lúc đó người ta nghĩ Vinh thiếu cắm sừng ông, còn đáng thương ông cơ đấy. Trịnh Hòa là người đầu tiên hỏi thế.

“Sao em biết là tôi âm thầm cho phép?” Bạch Ân hơi cúi đầu, trán ông đặt lên trán Trịnh Hòa, đôi mắt thâm thúy và bờ mi dài thực xinh đẹp.

Trịnh Hòa hôn lên mắt Bạch Ân: “Em hiểu ông mà, từ ngày em lên giường của ông, ông đã giám sát em chặt chẽ rồi. Ông có biết là bao lần em vào khách sạn rồi bị máy dò kim loại ở đó kêu oang oang không, sau đó em tìm mãi mà không thấy được thiết bị định vị ông giấu trên người em.”

“Em không sợ sao?” Bạch Ân hỏi.

“Sao em phải sợ, ” Trịnh Hòa cười hì hì, “Đỡ lo lạc đường.”

Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa: “Bảo bối, tôi càng ngày càng thích em rồi, em đúng là món quà thượng đế ban cho tôi.”

Trịnh Hòa vỗ vỗ cánh tay Bạch Ân, nói: “Thôi đi, đừng sến sẩm nữa, ông vẫn chưa trả lời em đâu.”

Bạch Ân vừa nhớ lại vừa nói: “Em đột nhiên hỏi thế, tôi cũng không nhớ lúc ấy mình nghĩ gì. Mấy năm đó bệnh rất nghiêm trọng, một năm còn tự sát mấy lần. Vợ trước của tôi – Angelina – lại hay gửi tin về cho nhà Tos. Các cậu thấy bất bình cho tôi, thế nên mỗi lần nói chuyện lại chuyển mấy tin của cô ta sang, khiến cho khoảng thời gian đó tôi càng thống khổ. Sau tới chỗ giám đốc Tống , lão đề cử A Vinh với tôi, lần đó cũng giống lần tôi gặp em. Cậu ta là dạng tôi thích, cá tính cũng hợp gu nên quyết định phát triển lâu dài.”

Trịnh Hòa không vui: “Ông xem, sao ông bất công thế chứ. Người ta lên giường với ông thì ông muốn phát triển lâu dài, em thì ông lại cho số rác!”

“Tôi không lên giường với cậu ta.” Bạch Ân trầm tư một hồi, lại nói, “…Có lẽ thế.”

Trịnh Hòa càng ngày càng thấy khó hiểu: “Cái gì mà không lên giường với anh ta? Không lên giường ông còn bao dưỡng người ta làm gì, để ngắm à?”

“Em nói thì tích đức chút được không?” Bạch Ân nhẹ nhàng cắn môi dưới của Trịnh Hòa, “Lúc ấy tôi dùng thuốc có tính chất thôi miên, hôm sau cậu ta tìm tôi, nói tôi có quan hệ với cậu ta, phải chịu trách nhiệm.”

“Ai ôi nha.” Trịnh Hòa hoàn toàn thật lòng khi cho tình huống gặp nhau của hai người này 32 cái like, cái nội dung máu chó gì đây không biết, luận ‘Đũy trà xanh’ đã lừa ‘Bạch liên hoa’ thế nào (1) sao, “Ông cứ thế mà đồng ý?” Trịnh Hòa hỏi.

Bạch tiên sinh nhún vai: “Hồi đó đầu óc tôi đơ đơ, em phải hiểu cho tôi chứ.”

“Hiểu cái đầu!” Trịnh Hòa mắng. “Buông ra, đừng có ôm em, em giận.”

Bạch Ân vội vàng nắm chặt tay lại , “Chẳng phải em bảo tôi kể sao.”

“Em kệ, dù sao thì giờ em đang không vui, anh ta đùa giỡn thế mà ông còn dung túng, em sắp tin hai người là tình yêu đích thực rồi đấy!”

“Đừng giận, bảo bối, hôn một cái.” Bạch Ân hôn lên môi Trịnh Hòa, dùng kỹ thuật hôn không quá điêu luyện của mình khiến mặt mũi Trịnh Hòa đỏ bừng lên mới chịu buông ra, giọng ông khàn khàn, “Còn giận không?”

Trịnh Hòa đáp lại bằng cách đảo mắt trắng dã.

“Bảo bối, em càng ngày càng không ngoan, ” Bạch tiên sinh thở dài, “Em với cậu ta sao có thể giống nhau, đừng bao giờ đánh đồng hai người với nhau. Em là của tôi, nên tôi mới nắm chặt lấy em. Cậu ta khác, lúc ấy tôi đang muốn mở mấy cửa hàng mặt tiền bên Tây khu, vừa lúc có một người duy trì “quan hệ thân thiết” với A Vinh thường xuyên đối đầu với tôi, nên tôi mới làm ra một cái bẫy, lợi dụng A Vinh để mua lại cửa hàng của hắn.  Nhưng rồi A Vinh dám lấy đồ của tôi thì tôi quả là không ngờ.”

“Ai bảo đi thích người khác, đáng đời.” Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh cứ xoa xoa lỗ tai cậu liền giận, quay sang cắn một cái.

“Em là con cún đấy à?” Bạch Ân đau tới nhíu mày, nhưng không giận.

“Em ước gì ông mắc chó dại, đáng đời, cho nhớ lâu vào.” Trịnh Hòa không hề nhận ra, trạng thái “đố phu” của mình đang bật nhiệt tình.

409.

Vinh thiếu quay về nước C. Vốn cậu định tới thẳng BEACHER, nào ngờ tin cậu quay về đã truyền tới tai tiểu thiếu gia của Hoành Tới từ sớm, vừa xuống sân bay, Vinh thiếu đã bị tóm.

“Ngài, ngài tới rồi?” Vinh thiếu thầm kêu khổ trong lòng, lần này cậu ta chết kẹt giữa hai người rồi.

Ở xa xa, DY nhìn Vinh thiếu lên xe rồi buông kính viễn vọng xuống, gọi điện báo những gì mình vừa thấy và biển số xe. Nói xong, hắn nhảy khỏi cửa sổ tầng hai, lộn một vòng trên mặt đất rồi vào xe, giám thị tiếp.

Bạch tiên sinh cúp máy, cười cười, hai mắt cong lên như vầng trăng.

Trịnh Hòa rợn tóc gáy: “Ông vừa nghe tin gì mà cười ghê thế, nhìn mà em lạnh sống lưng.”

“Đương nhiên là chuyện thú vị.” Bạch Ân hỏi, “Nếu có người từng lừa dối em, em sẽ làm gì?”

“Đánh cho một trận rồi đường ai nấy đi.” Trịnh Hòa đáp lại không chút do dự.

“Đánh xong liền hết giận sao?” Bạch Ân cảm thấy bảo bối nhà mình quả là rộng lượng.

“Em còn làm được gì chứ.” Trịnh Hòa nói.

Bạch Ân nghiêng đầu cười: “Em có thể khiến người đó tan cửa nát nhà nha, hoặc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, con người vốn hám tiền tài, nếu em cướp đi những thứ họ từng có, họ sẽ vô cùng đau khổ.”

Trịnh Hòa không đồng tình với ông: “Bạch tiên sinh, tam quan (2) của ông bị chó gặm rồi à, mấy cái ý tưởng quỷ gì thế, hận lớn thế nào mà phải hành hạ người ta vậy.”

Bạch Ân nói: “Gã suýt khiến tôi chết.”

Tuy Bạch tiên sinh vẫn nở nụ cười, nhưng Trịnh Hòa không tin ông đang vui, cậu vỗ vỗ lưng ông an ủi: “Được rồi, được rồi, ông cứ nghĩ cẩn thận đi, cái giới của ông em không hiểu, ông thấy làm được thì cứ làm.”

“Ai…” Bạch Ân nói, “Vẫn là bảo bối hợp lòng tôi nhất.”

Khóe miệng Trịnh Hòa giật giật.

Bạch tiên sinh, ý ông là chỉ cần chiều theo tính ông, ông sẽ thấy hợp lòng phải không?

410.

Bình thường, Bạch Ân rất ít lời trong giới này ở thành phố H, nên có tiệc không ai mời, nhưng ông vừa gặp chuyện, thì ngày nào cũng có điện thoại, đám bạn bè lâu nay không liên lạc đều tranh thủ cười nhạo, ồ ồ như ong vỡ tổ.

Lòng người, hoặc nhiều hoặc ít, đều không hoàn mỹ. Biểu hiện cụ thể là khi làm bạn với ai đó, nếu tự ti, người này sẽ thể hiện trái ngược tới tính cách của mình. Hoặc để theo đuổi sự hoàn mỹ, người nọ có thể chán ghét một vài hành vi của mình. Đây đều là một loại của chứng rối loạn lo âu xã hội. Mà Bạch Ân thì lại hấp dẫn những kẻ như thế một cách bẩm sinh. Vương Thư Hoa không chỉ mới cười nhạo Bạch tiên sinh một lần, nói, nếu ông mà vào cái giới SM, chắc chắn sẽ thành S số một luôn.

Bạch Ân vô cùng buồn rầu vì chuyện này. Hồi nhỏ, ông từng suýt bị giáo viên của mình cưỡng – hiếp vì cái đặc tính đó. Sau khi không thực hiện thành công hành vi, nữ giáo viên ấy khóc sướt mướt, nói rằng cô yêu Bạch Ân, yêu chết đi sống lại, rời khỏi ông cô không giống được. Nhưng dù thế, cô ta vẫn khiến Bạch Ân ghê tởm, cái bệnh ưa sạch sẽ cũng sinh ra từ đó.

Vậy nên, đối với ‘đám bạn’ vì nỗi khát khao được lấy lòng mình mà nói có thể giúp ông, Bạch Ân từ chối xong liền cúp máy ngay lập tức.

Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh cứ bắt máy, cúp máy, bắt máy xong lại cúp máy liền nháy mắt với Tang Bắc, lắc lắc di động của mình rồi gửi một tin nhắn: “Bạch tiên sinh đang làm cái gì thế?”

Tang Bắc trả lời: “Chút nữa cậu sẽ biết, nhưng đừng hỏi, giờ chắc chủ tịch đang khó chịu lắm.”

“Tôi ngu chắc, mặt ông ấy đen như đít nồi thế, nhưng chúng ta đang đi đâu? Sao tôi thấy đường này quen vậy nhỉ?”

“Đương nhiên quen rồi.” Tang Bắc mở miệng nói.

Trịnh Hòa còn tưởng Tang Bắc sẽ nhắn tin, đột nhiên nghe thấy tiếng, cậu giật nảy mình.

Tang Bắc nói tiếp: “Đây là đường tới công ty giải trí đang bị ngừng hoạt động của giám đốc Tống .”

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top