Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

đã thương em


thương gửi em, trân quý của tôi,

báu vật cả đời mà tôi hết mực nâng niu và trân trọng,

mới đó mà đã mười năm rồi

nhanh thật, em nhỉ?

mười năm, quãng thời gian chúng mình từ những cậu nhóc học trò thơ ngây, dại khờ lén lút yêu đương, cho đến khi trở thành những người thành đạt, chúng mình vẫn giữ được tình yêu ấy và hơn thế nữa, chúng mình đã có thể quang minh chính đại cầm tay nhau bước đi trên đường. em của tôi, từ một đứa học trò tuổi mười tám xinh đẹp nhưng lại cực kì ma lanh với những trò đùa tinh quái khiến cho biết bao nhiêu người giơ tay đầu hàng (trong đó có cả tôi), đến bây giờ đã thành một người đàn ông hai mươi tám, trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn và điển trai hơn rất nhiều. nhưng trong mắt tôi, em vẫn là em của tuổi thanh xuân năm ấy, là một cậu nhóc học sinh cá biệt mang trên mình gương mặt của một tiểu thiên sứ nhưng nụ cười tinh quái của một tiểu quỷ thực thụ.

nhắc đến khoảng thời gian ấy lại khiến tôi hoài niệm biết bao nhiêu.

tôi của em, từng là hội trưởng hội học sinh mà người ta hay gọi là "tảng băng di động", "ác quỷ máu lạnh", "người mang trái tim sắt đá",.... thế nhưng ít ai biết rằng "tảng băng" này đã phải lòng em, ngay từ cái nhìn đầu tiên. tôi biết, tôi chưa bao giờ kể em nghe chuyện này, vì đối với tôi, đó là bí mật lớn nhất cuộc đời mà tôi đã nghĩ rằng mình sẽ khoá kín trong chiếc hộp Pandora và chôn nó đi ở nơi sâu nhất của tâm hồn mình, vĩnh viễn. thế nhưng tôi vẫn muốn thành thật với em một lần, rằng em là người đầu tiên làm trái tim "sắt đá" của tôi rung động. đọc đến đây hẳn là em sẽ bất ngờ lắm, vì mỗi khi em hỏi là tôi đã từng rung động và từng yêu bao nhiêu người rồi, tôi đều chỉ mỉm cười thật nhẹ nhàng và xoa đầu em thôi.

xin lỗi vì đã giấu em bấy lâu nay, trân quý ạ, nhưng em chính là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất dạy tôi cách "yêu" và "được yêu", thế nên tôi trân trọng em, hơn bất kì thứ gì trên đời. tôi không thể nào trả lời một cách qua loa về câu hỏi của em, cũng không thể nào giãi bày hết lòng mình ngay lúc ấy vì tôi vẫn cảm thấy có một nỗi sợ vẫn bủa vây lấy mình. thế nên, tôi đã đặt cược tình yêu của tôi đối với em và nỗi ám ảnh ấy vào thời gian. hay nói cách khác, tôi dừng thời gian và hành động của mình để trả lời cho câu hỏi của em.

hẳn là em đang thắc mắc rằng rốt cuộc nỗi ám ảnh của tôi là gì nhỉ? cũng đúng thôi, bởi vì nó liên quan đến tuổi thơ của tôi, mà tôi thì chưa từng kể cho em nghe về tuổi thơ của mình, vì tôi nghĩ nó chẳng có gì đặc biệt. nhưng chúng mình đã ở bên nhau quá lâu rồi, nên chắc là tôi phải "bật mí" với em một chút rồi.

hứa với tôi rằng em phải thật bình tĩnh khi đọc tiếp nhé, có được không em?
















tôi là một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện.

cha tôi bỏ mẹ tôi mà đi, còn mẹ tôi khi ấy chỉ mới là sinh viên năm nhất, tệ hơn nữa là bà mắc ung thư máu giai đoạn cuối. biến cố chồng chất biến cố, tôi có thể hiểu mẹ tôi đã suy sụp đến mức nào. thế nhưng, bất chấp những rủi ro có thể xảy đến với mình, bà vẫn quyết định giữ tôi lại. chắc hẳn là bà muốn tôi sống tiếp cuộc đời của bà, và rằng tôi không có lỗi trong câu chuyện đầy rắc rối này của người lớn, hơn nữa bà nghĩ là tôi xứng đáng được sống.

thế nên, tôi đã được sinh ra.

lúc tôi cất tiếng khóc chào đời cũng chính là lúc máy đo nhịp tim của bà vang lên tiếng tít dài và lạnh lẽo. tôi được bọc trong một tấm chăn dày và được đặt trước cửa của cô nhi lớn nhất thành phố lúc bấy giờ, cùng với một tờ giấy ghi vỏn vẹn hai dòng:

Choi Seungcheol

08/08/19xx

lúc bắt đầu nhận thức về thế giới, về mọi thứ xung quanh, tôi đã hiểu một điều: tôi không có gia đình, họ đã rời bỏ tôi. tức giận, buồn tủi, thất vọng, đó là những gì tôi cảm nhận được tại thời điểm ấy. tôi bắt đầu sống khép kín hơn, cô độc hơn, ít nói hơn, mọi người xung quanh gọi tôi "lập dị", thế nhưng tôi lại không lấy làm buồn. thay vào đó, tôi lao đầu vào sách vở, cố gắng dung nạp vào bộ não non nớt ấy những lượng kiến thức khổng lồ. tôi muốn thay đổi cuộc đời mình, tôi muốn có một cuộc sống hạnh phúc hơn, một cuộc sống mà tôi không cần phải lo nghĩ nhiều về việc sống nay, chết mai. tôi học, học mãi, học rất nhiều. tôi chả có lấy một người bạn, tôi cũng chả quan tâm đến mọi người xung quanh nói về mình ra sao, chỉ trích mình như thế nào. tôi của cái độ tuổi bồng bột ấy, đã dành hết thời gian cho những cuốn sách dày cộp với lượng kiến thức "có thể ép chết người bất cứ lúc nào" giống như em từng nói.

thế rồi, tôi đỗ, đỗ vào trường cấp ba tốt nhất thành phố.

tôi bắt đầu đi làm thêm để trang trải cho cuộc sống. tôi dọn ra ở riêng khi đã dành dụm đủ tiền. những "người mẹ" đã nuôi lớn tôi ở cô nhi viện đã đưa cho tôi một thứ vào ngày tôi dọn hẳn ra khỏi nơi ấy, một thứ mà người mẹ ruột của tôi đã muốn đưa cho tôi từ lâu.

đó là cuốn nhật kí của mẹ.

mẹ tôi đã viết hết tất cả mọi thứ, mọi sự kiện trong đời bà vào cuốn nhật kí ấy. từ việc người cha tệ bạc của tôi - chính là bạn trai lúc ấy của bà, đã chối bỏ trách nhiệm khi vô tình làm bà có thai, cho đến việc bà phát hiện ra mình bị ung thư giai đoạn cuối, không thể nào cứu chữa được. từng con chữ như cứa thẳng vào trái tim mang đầy những vết thương của tôi đến rỉ máu. bà kể việc mọi người đã phản đối khi bà có tôi ra sao, cho đến khi bà liều lĩnh giữ tôi lại như thế nào. cuối nhật kí, bà đã để lại cho tôi những lời dặn dò mà đến bây giờ tôi vẫn không bao giờ quên:

"gửi Choi Seungcheol, báu vật duy nhất và lớn nhất cuộc đời mẹ,

chắc hẳn khi con đọc những dòng này, mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, hãy tha thứ cho mẹ nhé, Cheolie ơi.

trong nay mai thôi, con sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời, được khóc tiếng khóc đầu tiên, được tồn tại và được sống trên cuộc đời đầy khổ đau nhưng cũng thật ngọt ngào này. còn mẹ, mẹ sẽ nằm sâu dưới sáu tấc đất lạnh lẽo, linh hồn mẹ sẽ từ trên trời để dõi theo, che chở và phù hộ cho con.

Cheolie thương yêu của mẹ,

con biết không? vốn dĩ sự tồn tại của con nằm ngoài dự định của mẹ, và mẹ cũng không nghĩ, rằng mẹ sẽ liều mình để bảo vệ con và mang con đến thế giới này. con chính là kết tinh từ tình yêu của mẹ và người mẹ yêu, nhưng đau đớn thay, người đàn ông tệ bạc ấy đã ngoảnh mặt đi và phủi bỏ mọi trách nhiệm mà mình đáng lẽ phải chịu. tệ thật, con nhỉ. và đáng lẽ ra, mẹ phải hận con đến tận xương tuỷ mới phải, vì con chính là lí do mà tình yêu của mẹ tan vỡ.

thế nhưng biết sao bây giờ? khi con chỉ là một đứa bé tội nghiệp chưa chào đời, một đứa bé vô tội vô tình dính vào những chuyện thật phức tạp của thế giới người lớn đầy mệt mỏi. mẹ thương con, và mẹ muốn con được sống và được tồn tại.

sống hạnh phúc cho con, cho mọi người xung quanh con,

sống để cảm nhận được những hỉ, nộ, ái, ố của cuộc đời,

và sống, thay phần mẹ.

Seungcheol - mẹ đặt tên con với mong muốn con sẽ luôn gặp thành công trong cuộc sống, sẽ gặp được thật nhiều may mắn và có một cuộc đời suông sẻ.

mẹ muốn đứa con trai độc nhất của mẹ phải "thắng một cách triệt để", cả về sự nghiệp, lẫn trong tình yêu và cuộc sống hàng ngày.

nguyện vọng lớn nhất của mẹ, đó là con có thể tìm được một người yêu con và quan trọng là con cũng yêu người đó, cùng nhau chung sống thật hạnh phúc, cùng nhau già đi và phải biết yêu thương nhau thật nhiều, con nhé....

thương Cheolie của mẹ nhiều,

mẹ xin lỗi, ngàn lần xin lỗi, thiên thần của mẹ.

mẹ của con,

Choi Mindeulle."

mẹ tôi đã phải trải qua những gì, đã phải chịu đựng nhiều như thế nào, tôi không bao giờ dám tưởng tượng. em biết không, mẹ là người đã trao cho tôi cuộc đời này, là người đã hi sinh cả mạng sống của chính mình, chỉ để tôi được sống, được tồn tại, được có mặt trên cuộc đời. mạng sống của tôi có cái giá đắt lắm em à, vì đó là do mẹ trao cho.

thế mà tôi từng có suy nghĩ sẽ vứt bỏ cái mạng quèn này khi tôi đủ tuổi trưởng thành đấy. thật ngu ngốc em ha?

tôi thấy có lỗi với mẹ mình, và tôi cũng thương bà, rất nhiều....

gấp quyển nhật kí lại, hốc mắt tôi bỗng nhiên cay xè. tôi khóc, lần đầu tiên sau nhiều năm. tôi ôm cuốn nhật kí vào lòng như ôm báu vật, tôi khóc nức nở cả đêm. tôi cứ mặc cho bản thân yếu đuối, khóc rấm rức không ngừng. dường như đứa trẻ trong tôi đã đạt đến giới hạn, và ngày hôm ấy, cuốn nhật kí kia chính là cánh cửa giải thoát, là cánh tay đã cứu rỗi nó ra khỏi những mối quan hoài thường trực về gia đình nó, về những nỗi tủi thân mà nó đã chịu đựng suốt ngần ấy năm trời....

sau ngày hôm ấy, tôi như một người điên chỉ biết lao vào làm việc. tôi học, tôi làm việc, và rồi lại học. tôi muốn thay đổi cuộc đời mình. tôi muốn sống thật tốt theo lời mẹ đã dặn.

thế rồi tôi đủ tư cách để tranh chức hội trưởng hội học sinh. và rồi, như em đã thấy, tôi đã làm hội trưởng hết ba năm cấp ba ngắn ngủi. nói tôi khoe khoang cũng được, thế nhưng nói thật với em, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự hào và có một chút thành tựu nho nhỏ mà bản thân đạt được sau hơn mười sáu năm sống trên đời.

đọc đến đây xin em hãy nén tiếng cười nhé, vì tôi sẽ ngại lắm đấy, dấu yêu ạ.

sau đó, tôi của năm mười bảy, cuộc sống chỉ xoay quanh việc học, hội học sinh và làm thêm. tất nhiên, tôi đã có những người bạn mới, tuy không nhiều nhưng họ lại rất tốt bụng. còn tình yêu lúc ấy đối với tôi giống như một hạt sạn trong chiếc giày, một vết thương vẫn luôn âm ỉ đau mà chỉ cần mạnh tay một chút, vết thương ấy lại chảy máu không ngừng. dù rằng "tình yêu" của tôi là nguyện vọng lớn nhất của mẹ, nhưng tôi vẫn sợ lắm, em ơi.

tình yêu ấy à, nó tàn nhẫn lắm em ạ.

nó cướp đi gia đình tôi, cướp đi mạng sống của người mẹ mà tôi hết mực yêu thương và kính trọng, dù chưa bao giờ biết mặt bà ra sao. nó khiến tôi phải sống kiếp mồ côi, không cha không mẹ, không cảm nhận được tình thương từ "gia đình". tình yêu đối với tôi giống như những nhát dao tàn nhẫn chỉ chực chờ lúc tôi yếu đuối nhất mà tấn công. nó cứa vào tim tôi những vết cắt không bao giờ lành, nó gợi lại cho tôi những kí ức xấu xí, méo mó của tuổi thơ không trọn vẹn. tôi ghét nó, tôi hận nó, và tôi đã từng hứa với lòng mình rằng tôi sẽ không bao giờ tin tưởng vào "tình yêu".

đó là trước khi tôi gặp được em,

gặp được người sẽ đi cùng mình cả đời.

——————————————————————-
chiếc fic đầu tay của tui, mong mọi người đón nhận em nó một cách nhẹ nhàng ạ 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top