Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19/2/2023

     Sáng nay mình dậy lúc 9 rưỡi , lúc ấy mình cũng đang đấu tranh trong đầu rằng mình nên nghỉ học hay lại đi học , mình nên bỏ cuộc hay lại tiếp tục đây?
      Mình nhớ lại sự động viên tới từ thầy , thầy bảo hãy nhìn vào con lạc đà nó đi trên sa mạc , dù  đói khát nó vẫn cứ thế bước đi , không bỏ cuộc.

      Chỉ là , mình đột nhiên nhận ra. " Mình còn sống. "  ngay tối hôm ấy mình đã lên kế hoạch , mình tính t.r.e.o c.ổ. để chấm dứt sự mệt mỏi này. Mình sẽ đợi khi mọi người đi ngủ hết , vào ban đêm mình sẽ tự giải thoát.

    Nếu như mà đã có ý định tự sát thì hẳn trong đầu đều có khung cảnh bản thân đang thực hiện , mình suy nghĩ và tưởng tượng về điều ấy.

    Mình sẽ dùng khăn quàng cổ buộc lên song cửa sổ , có thể mình sẽ trong tư thế ngồi hoặc là quỳ. Mình tra và xem nhiều cách để tự sát khác nhau , nên mình hiểu rõ từng giai đoạn khi mình thực hiện điều đó sẽ là gì. Có lẽ gia đình khi mở phòng ra thấy mình vậy sẽ hoảng lắm.

    Cơ mà , 1 cái gì đấy trong mình vẫn đang cố gắng níu lại sự sống này , mình đã trì hoãn mất rồi.... cứ 1 lúc nữa rồi lại 1 lúc nữa , giống như trong mình vẫn còn tồn lại hi vọng muốn sống  vậy.

    Việc cơ thể này vẫn cố gắng níu lại cuộc sống khiến mình mệt mỏi , đôi lúc mình chỉ nghĩ có thể chết ngay lập tức thì tốt,  chết dưới tác động của bên ngoài .

   Mình kiệt sức với cuộc sống nhưng vẫn phải tiếp tục , lết  trong sự mệt mỏi , điều này thực sự tồi tệ...
  
     Hóa ra chết , không phải một điều dễ dàng, mình buồn cho những người đã tự sát thành công , có lẽ họ đã phải đau khổ và kiệt quệ lắm, đến mức mà chẳng còn nổi lấy tia hi vọng , trong 1 khoảng thời gian dài.
    
     Những cảm xúc này đều là của ngày 19/2 cơ mà giờ mình mới viết , bởi mình vẫn chỉ nghĩ nay mới là ngày hôm sau thôi haha, vậy mà không ngờ đã trôi qua gần 1 tuần rồi.

       Việc học đàn , khi vào buổi trưa bố mẹ gọi mình đi học , mình đã nói không muốn đi , mình muốn bỏ cuộc . Học đàn thực sự rất khó và khô khan , mình không thể chịu được .
     Thế nhưng mà mình đã nghĩ tới , nếu nay bỏ cuộc rồi liệu sau này sẽ ra sao? Tuần sau liệu mình có lại tiếp tục trì hoãn và trốn không ? Rồi tuần sau nữa liệu mình có đi học lại được nữa không? Mình nhớ đến việc mới năm ngoái thôi mình đã ước mơ trở thành một người biểu diễn chứ không muốn trở thành giáo viên đâu.

     Mình của tương lai liệu có hối hận không? Muốn quay về quá khứ ngay lúc này và nói chỉ cần dũng cảm thêm một chút , kiên trì thêm một chút thôi. Tiếp tục đứng lên và đi tiếp.

      Và mình thực sự đã lờ đi sự mỏi mệt và lại đi học , cứ đứng lên đi thôi như một cỗ máy , không cảm xúc , không suy nghĩ.

       Khi mình trên đường tới lớp , thực sự mình đã vừa ngồi trên xe vừa khóc , cảm giác mệt mỏi này không được ai thấu hiểu . Họ thực sự chỉ muốn mình làm và không quan tâm đến cảm giác mình ra sao , với suy nghĩ muốn tốt cho tương lai mình.

     Mình lại tiếp tục phải chiến đấu trong sự sợ hãi một mình , hoảng loạn cô độc và chẳng ai thấu......
  
   
      Khi mình tới lớp , thầy nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm nghị , khi thầy hỏi tại sao không đi học, không xin phép, lúc nghe câu hỏi của thầy , dường như sự tủi thân của mình cứ thế ồ ạt ra , khi mình không có ai để nói ra chia sẻ , mình đã hi vọng có thể nói được ra với thầy.

      Mọi thứ đều tuôn trào đỉnh điểm , mình bật khóc , mình khóc , chắc lúc thấy mình như vậy thầy cũng hoảng và khó hiểu lắm. Đó là lần đầu tiên mình có thể trải nghiệm lại cảm giác khóc nấc lên , mình cứ nghĩ mình chỉ như vậy được khi còn nhỏ thôi , vì đa số mình thường chỉ khóc trong im  lặng.

       Thầy liền bảo mình lại gần chỗ thầy và ngồi xuống hỏi mình tại sao lại khóc , mà mình không trả lời ngay được bởi cơn khóc khiến mình không thể nói ra thành tiếng, thầy bảo  lần này sẽ tha cho mình.

    Vì khóc nên mình cũng chẳng thể nói được gì nhiều , mình chỉ nói mình sợ sẽ thi không đỗ, vì thời gian chuẩn bị quá ngắn rồi . Vừa áp lực kiến thức thi quốc gia rất nhiều , lại dồn thêm cả ôn thi đại học trường nhạc , nó không đơn giản như mình đã nghĩ.

    Mình cứ thế vừa tập vừa khóc , cứ kéo dài như vậy hơn 1 tiếng , mình cũng chỉ ổn hơn và dừng khóc khi mình xin phép đi vệ sinh để rửa lại mặt.

       Việc cứ phải trải qua giai đoạn khủng hoảng thành niên một mình khiến mình rất buồn. Không có sự giúp đỡ và thấu hiểu , cứ thế mình phải tự chịu đựng lấy chúng.
    
                             _Charllote_
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top