Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 : Không Quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại có bạn trai rồi, tuy là cùng một người, nhưng mà rất thích cậu ấy.


Triệu Phiếm Châu sau khi trở về bận rộn rất nhiều chuyện: Thực hiện mọi việc lại từ đầu như lúc mới nhập học, một lần nữa tham gia vào hội học sinh, bổ sung xong khóa học trước lúc đi. Ngoài ra còn có một câu "Không quen" của Chu Tiểu  - cô không nghĩ tới lúc đó thuận miệng bịa một câu liền khiến bản thân mang đến một mớ phiền phức, giống như bây giờ, cô ngây ngốc ngồi dưới lầu tào nhà hành chính, chờ cậu ta kết thúc cuộc học quỷ gì đó. 

Trước đây đều là cô mặt dày bám lấy cậu, chỉ cần cậu rảnh rỗi cô liền tận dụng mọi cơ hội, có điều thời gian rảnh rỗi của cậu thật sự không nhiều lắm. Bây giờ thì hay rồi, cho dù không rảnh, nhưng mượn cớ "Không quen " uy hiếp, cô phải bồi cậu ta chạy khắp mọi nơi, từ tự học, xử lí giấy tờ, mua đồ dùng hàng ngày đến họp. Những thứ khác coi như còn có thể chấp nhận, thế nhưng riêng cái họp này cô không thể nhẫn nhịn được, bởi vì dù gì chuyện khác còn có thể ở chung một chỗ với cậu, mà họp căn bản là cô ở bên ngoài chờ đến đờ người ra, cô thật sự rất muốn trở về sân vận động xem văn nghệ a. Rõ ràng lúc nhận điện thoại tự nói với mình không nên đáp ứng cùng cậu đi họp, thế nhưng không biết vì sao, cúp điện thoại xong cô đã hồ đồ mà thay quần áo chuẩn bị đi cùng cậu.


Lúc Triệu Phiếm Châu họp xong ra đến, thấy cô đợi đến mức miệng cũng vểnh lên. Thật ra cậu cũng không muốn để cho cô chờ, nhưng mà một câu "Không quen" của cô khiến cậu luôn bất an, luôn muốn biết mọi giờ mọi khắc cô đang làm gì, luôn muốn mỗi khi quay lại đều có thể thấy cô.


"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

"Ừ." Cô ỉu xìu mệt mỏi.

"Em muốn ăn cái gì?"

"Tùy tiện." Cô đối với việc ăn uống có bao nhiêu là hứng thú vậy mà hôm nay lại đáp tùy tiện.

Lúc ăn cơm, Chu Tiểu một ngụm lại một ngụm chăm chú ăn, thỉnh thoảng lại ăn chút cơm trắng. Kỳ thực chính cô cũng rất buồn bực, trước đây cô rất thích dính lấy cậu, cũng hay chờ cậu họp ra, thường cũng tốn mất vài giờ, đều vui vẻ chịu đựng. Bây giờ dù là chờ thêm có nửa giờ cô cũng muốn nổi điên.

Triệu Phiếm Châu cúi đầu ăn, thế nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại quét qua ngắm cô. Nhìn cô buồn bực như vậy, hắn cũng có chút đau lòng, gần đây không thể tìm được cách để hai người ở chung vui vẻ, chính xác hơn có lẽ là không tìm được cảm giác ngọt ngào hạnh phúc trước kia. Rốt cục là chỗ nào có vấn đề?

Một bữa cơm cứ lặng lẽ như vậy kết thúc. Cậu đưa cô về lại kí túc xá, lầu dưới kí túc luôn có rất nhiều đôi tình nhân đang tạm biệt, ôm, hôn, hình như đều là hình thức cố định của các đôi tình nhân - mỗi lần tạm biệt nhau là y như rằng muốn sinh ly tử biệt.

"Em lên nhé."

Cậu nhìn cô thật sâu, gật đầu.

Cô như chạy trốn lên lầu, thật sự là không thể chịu nổi bầu không khí như vậy. Rõ ràng là quyết định tha thứ cho cậu, muốn ở bên nhau thật tốt. Thế nhưng trong lòng như đao khảm, nử năm không hề quan tâm, có bao nhiêu người có thể chịu đựng được? Hơn nữa nửa năm không có cô, lại có một cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, tuy rằng cô rất tin vào nhân phẩm của cậu, nhưng mà... bà nội mất, cậu trải qua đoạn khó khăn, thời điểm yếu ớt như vậy, có phải cảm tình dễ dàng bồi đắp không? Hơn nữa thời gian khó khăn nhất ấy cô không hề ở bên giúp cậu vượt qua, hay có lẽ phải nói cậu không cho cô cơ hội, cái cô tức giận nhất chính là cái này, cậu dám đem quyền lợi bạn gái cho người khác.

Triệu Phiếm Châu đứng dưới lầu một hồi, nhìn lên thang lầu, cô cũng không quay đầu lại mà đi liền một mạch. Thật không giống phong cách ngày thường của cô, ngày trước cũng là muốn cậu tam thôi tứ thúc cô mới lưu luyến không chịu đi lên.

"Em lên đi." Cậu nói

Cô bất động, gương mặt ủy khuất.

"Làm sao thế? Còn có việc gì sao?" Cậu lúc ấy y như đầu gỗ đứng đó hỏi.

"Không có." Cô cứ mang vẻ mặt uất ức đứng bất động ở đó. Cậu không biết chuyện gì xảy ra, hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau năm phút đồng hồ, cô rốt cục không nhịn được: "Anh ôm người ta một cái đi~~~" Lần đầu tiên nghe cô dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cậu, cậu nhớ rõ lúc ấy còn ngây ra một lúc, sau đó liền nhẹ nhàng ôm cô một cái.

Bọn họ khi đó vừa qua lại với nhau không lâu, Triệu Phiếm Châu nghĩ đến đây liền cười khổ một cái, cậu nhớ lúc đó bản thân trở lại kí túc xá của mình, phát ngốc rất lâu, thậm chí còn nghĩ đến cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô.

                                    -----------------------------------------------------

Nhớ bình chọn cho mị nhé . Lâu rồi mới đụng vô máy tính=(((

Từ giờ sẽ chăm chỉ đăng. Hứa á:))))

                                    -------------------------------------------------------

Hôm qua vừa mới phát hiện hóa ra bộ này hong ai edit vì đã được mua bản quyền xuất bản thành sách :)) (Sách cũng được đưa ra thị trường luôn rồi)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top