Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

T H I R T Y - T W O

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tình yêu của em và Jeongguk bắt đầu bằng một ánh nhìn trong buổi chiều nắng gió, em say đắm với những hành động dịu dàng, ân cần và chu đáo của người kia, hắn lại thương em với chút nhan sắc đẹp. Nhiều lần suy nghĩ lung tung, em có hỏi hắn rằng Jeongguk này, nếu có người khác đẹp hơn em, Jeongguk sẽ thương họ như là thương em chứ? Và mỗi lần như thế, em đều nhận lại một vết đỏ trên má do người kia véo mình.

"Bớt suy nghĩ lung tung đi mình ơi. Nếu thương họ như cách tôi thương em thì chắc chắn bây giờ Jeon Jeongguk không ngồi bên cạnh em đâu"

Mình ơi. Jeongguk hay gọi em như thế vào những ngày gần đây, hắn trở nên sến súa từ bao giờ mà chính em cũng không hay biết.

"Jimin, đến bệnh viện kiểm tra nhé", ý hắn chính là vết thương ở chân của em.

"Từ bao giờ Jeongguk lại hỏi ý em thế? Em nhớ anh luôn làm theo ý của anh thôi"

"Lâu lâu cũng phải cho em trở thành người đàn ông quyền lực chứ", ý hắn chính là muốn em trở thành nóc nhà.

"Vậy người đàn ông quyền lực này nghe lời của anh"

Jimin vừa dứt câu, cả hai cười phá lên, tiếng cười lấn át cả tiếng nhạc ballad vang trên xe. Nhớ lại ngày đầu khi nhận ra tình cảm này, Jimin cảm thấy có một chút lo sợ vì chẳng biết Jeongguk có thích nam nhân hay không. Hắn cao to, lực lưỡng như thế thì thích hợp với một nữ nhân sánh bước bên cạnh. Thương hắn là thế nhưng đến khi biết được Jeongguk và Seol Yi sẽ là một cặp thì trái tim em cảm thấy đau đớn. Tuy Jeongguk chẳng phải mối tình đầu của em nhưng có thể hắn sẽ là người em yêu suốt đời. Và thời gian đã chứng minh điều đó, em yêu hắn đến nổi không có cách nào để thoát khỏi đoạn tình nồng nàn này.

Cái ôm ở siêu thị năm xưa, những lần cả hai lén lút trao cho nhau nụ hôn sâu thẳm đến nỗi có suy nghĩ sẽ cùng nhau trải qua một đêm mặn nồng. Những kí ức ấy em không thể nào quên được, em sợ gia đình sẽ xa lánh mình, sợ cha mẹ là người bỏ rơi khi biết anh vợ đem yêu thương cho em rể. Lòng em bất an với mọi thứ khi chấp nhận tình cảm của Jeongguk, chấp nhận những chiếc hôn nồng nàn của đối phương, chấp nhận lời yêu ngọt ngào ấy. Em sợ nhưng em thương hắn, em cũng muốn bên cạnh hắn.

"Jimin, lên đây tôi cõng"

Mãi suy nghĩ về chuyện xưa mà không để ý xung quanh, chiếc xe đã dừng trước cổng bệnh viện từ lúc nào. Ah, đây rồi, người em thương đây rồi. Nếu năm xưa Seol Yi không nói toàn bộ sự việc cho cha mẹ thì chẳng có khoảnh khắc như hiện tại. Có lẽ em vẫn là một người anh vợ và hắn cũng là người em rể, cả hai lại lén lút yêu đương, thậm chí kết cục còn tồi tệ như bây giờ.

"Jimin, em nhẹ quá", hắn nói khi cõng cả thế giới trên lưng mình nhưng thế giới này hơi nhẹ so với thực tế.

"Jeongguk tăng cân cho em đi"

"Chẳng phải em ghét thực đơn tăng cân của tôi hay sao?"

Phải rồi. Jeongguk đã lập một thực đơn cho em người yêu của mình, hắn muốn vỗ béo con mèo kén ăn kia. Nhưng khi Jimin nhìn thấy món ăn trong thực đơn thì em muốn ói ra, nào là sữa béo, nào là bơ, em không biết hắn thấy thực đơn này đâu ra nữa.

"Chứ chẳng phải Jeongguk muốn nuôi em mập để anh làm tình hay sao?"

Jeongguk bảo rằng em ốm yếu và mỗi lần làm tình thì em sẽ không thể chịu đựng nỗi đến cuối trận. Nếu em mập lên, khỏe khoắn hơn thì hắn có thể cùng em làm đến sáng mà em không phải ngất. Chính lý do của hắn khiến cả hai giận nhau suốt ba ngày trời.

"Không nuôi béo để làm tình nữa, nuôi béo để làm chồng bé"

"Chồng bé nghe lời chồng lớn", Jimin hôn vào hõm cổ của hắn, môi nở nụ cười thật tươi vì hạnh phúc.

Nếu bây giờ hỏi Jimin có muốn quay về thời điểm ban đầu, muốn bản thân không chìm đắm vào lời ngọt ngào của hắn thì em có muốn không?

Không, mặc dù sai trái, mặc dù nó là thứ khiến cha mẹ rời bỏ em, em cũng nguyện ở bên cạnh hắn.

Bởi vì em thương hắn.

--

Vết thương được sơ cứu nhưng không tránh khỏi nhiễm trùng, Jeongguk ngồi kế bên nghiêm túc nghe lời căn dặn của vị bác sĩ, những vết nhăn trên trán hiện ra trông như một ông già lớn tuổi.

"Nếu cậu không muốn bất tiện thì hãy mua xe lăn cho chồng cậu", vị bác sĩ đó nói.

"Tôi hết tiền rồi, ông cho tôi cái xe lăn được không?", Jeongguk hỏi.

Vị bác sĩ kia không nói gì, ông ấy đang giả vờ như không nghe thấy câu nói đùa của Jeongguk.

"Bác sĩ, ông có thể tặng tôi cái xe lăn được không, tôi thật sự hết tiền rồi", Jeongguk cõng em ra đến cửa phòng nhưng vẫn quay lại hỏi vị bác sĩ đó.

"Thôi Jeongguk, đi về thôi nào", Jimin đánh vào vai người kia, hắn cười khúc khích và bước đi.

Em không cảm thấy nhục nhã vì có một người chồng như thế, em chỉ đang muốn vị bác sĩ đó không cần khó xử với những gì Jeongguk đang nói. Vài cô y tá đang che miệng cười hắn, có lẽ họ đang nghĩ rằng Jeongguk nhiều tiền nhưng không mua nổi một chiếc xe lăn cho chồng của mình.

Jeongguk để em vào xe ở bãi còn hắn thì quay lại quầy đóng tiền và lấy thuốc cho em. Thật may khi hắn không bị người ta nói là chủ tịch Jeon Jeongguk không có nổi một đồng xu để đóng tiền cho bạn đời của mình. Nhìn tấm lưng của người kia, em cảm thấy hạnh phúc vô cùng, có người yêu là tổng tài trẻ, đẹp trai và giỏi giang như thế thì sao có thể buồn bã cho được. Nói là thế nhưng nếu hắn nghèo đến không có nổi một căn nhà trú ngụ, em nguyện cùng hắn đến nơi dành cho người vô gia cư để ở. Bởi hắn sĩ diện, sẽ chẳng nhận sự giúp đỡ của em đâu.

Phải chi Soram và Won Seong Joo có thể bên nhau thì tốt biết mấy, có thể hạnh phúc như em và hắn của hiện tại, có thể cùng nhau mỉm cười đón chờ những điều tuyệt vời đến.

Chuyện tình giữa Soram và Won Seong Joo, em cảm thấy bản thân là người có lỗi nhất. Chính em đồng ý với Won Seong Joo sẽ làm mai làm mối cho gã với Soram, để rồi giờ đây tình yêu chỉ đến từ phía gã, còn nàng từ lâu đã không còn mong chờ vào tình yêu.

Nàng bảo rằng nàng có thể sẽ không yêu ai nữa, nàng nói rằng nàng muốn dành thời gian để du lịch vòng quanh thế giới và nếu có thay đổi trong suy nghĩ thì nàng có thể sẽ kết hôn năm ba mươi lăm tuổi. Jimin chỉ mong Won Seong Joo có thể chờ được đến khi đó.

"Jimin, lúc nãy ông bác sĩ già kia nói có một chút, sao bây giờ lại kê nhiều thuốc vậy. Không lẽ ông đó trả thù vụ tôi không mua xe lăn?", hắn vừa nói vừa thắt dây an toàn cho em và bản thân hắn.

"Đừng suy nghĩ như vậy chứ", em hôn lên bên má hắn và nói.

Người lớn hơn lái xe rời khỏi bãi đậu, cả hai muốn về nhà vì bây giờ nếu đi nơi khác sẽ rất bất tiện, Jeongguk lại không muốn mua xe lăn, hắn nói hắn thích cõng em trên lưng, tựa như cõng cả thế giới vậy. Em không biết đó là lời nói đùa hay là thật, dù có là gì đi nữa thì em cũng nguyện bên cạnh hắn mặc cho đó là giả dối.

Ôi, em suy nghĩ nhiều quá nhỉ?

Không biết vì sao dạo gần đây em hay nghĩ về chuyện cũ, nghĩ về những kỉ niệm của cả hai trong quá khứ. Nhớ giọt nước mắt của em khi ở sân bay chuẩn bị cất cánh sang Anh, nhớ vòng tay ấm áp mà Jeongguk tặng cho em mỗi khi có cơ hội thân mật. Em mãi nhớ về nó.

"Nghĩ làm gì chuyện ngày xưa, có người thật ở đây chẳng tốt hơn sao?", Jeongguk cất tiếng.

"Jeongguk không thấy nó có ý nghĩa sao? Nếu không có ngày xưa thì làm sao có bây giờ?"

"Ý nghĩa có nhưng không lẽ năm năm cũng được tính hay sao? Đó là khoảng thời gian cực khổ của cả hai"

Jeongguk nói đúng nhưng sự cực khổ đó thiên về Jeongguk nhiều hơn. Em nhìn thấy những dòng chữ trong nhật kí và qua lời nói cả hai mẹ. Trong khi em đang hòa nhập với cuộc sống bên Anh thì hắn lại dùng rượu để giải sầu. Cuộc đời hắn từ khi yêu em đã đảo lộn rất nhiều, hắn mặc kệ sự cản trở từ gia đình mà tiếp tục bên cạnh em, còn bản thân em thì lại hèn nhát mà chạy trốn nó. Nếu suy cho cùng thì em không đáng có được tình yêu của Jeongguk.

"Jeongguk, khi chân em khỏi, chúng ta sẽ đến Ireland nhé?"

"Ừ, khi nào em khỏe thì chúng ta sẽ đi"

Jimin không có ý định sẽ tổ chức lễ cưới, em không thích rườm rà như thế, đó chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi. Suy nghĩ này chỉ cất giấu trong lòng, em chưa nói nó với ai nên không biết Jeongguk sẽ nghĩ gì về nó. Định bụng đợi vài ngày trước khi sang Ireland sẽ bàn với hắn nhưng vào tối hôm sau, cả hai giận nhau vì trái quan điểm.

--

Chiều hôm sau, khi cả hai vừa xong việc ở công ty thì đi về nhà Jeon để dùng cơm, mẹ Jeon bảo còn có mọi người ở đây nữa, mục đích chính là bàn về lễ kết hôn của hai người. Em không nghĩ mọi thứ lại đến nhanh như thế, nhưng mà dù chậm hay nhanh thì cũng phải đối mặt với nó mà thôi.

"Jeongguk, anh rất muốn làm lễ sao?"

"Ừ, em không thích?", Jeongguk hỏi lại, trên môi hắn còn nở nụ cười mong chờ.

"Không phải, em nghĩ không nên rườm rà như thế, chỉ cần luật pháp công nhận là được hay sao?"

Jeongguk không nói gì nữa, hắn nhìn thẳng vào mắt Jimin như muốn tìm lấy một sự đùa giỡn trong đó. Nhưng đáp lại là ánh nhìn kiên quyết với suy nghĩ của em. Jimin không muốn làm lễ cưới với hắn, em không muốn mọi người sẽ biết đến em là chồng của Jeon Jeongguk hay sao?

Nghĩ là thế nhưng hắn không nói ra. Khoảng không gian trong chiếc xe đắt tiền bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ. Jeongguk chuyên tâm lái xe còn em thì hướng mặt bên ngoài cửa sổ để ngắm cảnh. Có phải em suy nghĩ mọi thứ quá đơn giản hay sao?

Xe chạy được một đoạn thì cũng đến nhà Jeon, Jeongguk vẫn chu đáo gỡ dây an toàn và cất đi tấm chăn mỏng ra ghế sau. Giây phút Jeongguk cõng em vào trong sảnh, cha mẹ hai bên đều lấy làm lo lắng khi thấy vết thương hai chân của em quấn băng gạc. Jimin hiểu cảm giác của họ, vừa hôm qua còn mạnh khỏe chạy nhảy, hôm nay lại như thế này.

Mọi người trò chuyện với nhau, Jeongguk ngồi bên cạnh bóp chân cho em để em không cảm thấy bị mỏi. Lâu lâu hắn sẽ đút em một quả nho nhỏ hoặc một miếng dưa hấu tươi mát lấy từ trong ngăn lạnh. Ân cần, chu đáo, chăm sóc em là thế nhưng người kia chẳng mở miệng nói chuyện với em một lời.

"Đúng rồi, Jimin và Jeongguk, hai đứa có định sẽ tổ chức lễ cưới hay không?"

Cả hai bỗng nhiên cứng đờ đi, nụ cười trên môi em cũng trở nên gượng gạo. Trong đầu suy nghĩ câu từ để khi thốt ra không khiến bậc trưởng bối hiểu lầm.

" Chuyện này con để Jimin quyết định" Jeongguk nói thay Jimin.

"Jimin, con nghĩ thế nào về chuyện này?"

"Con nghĩ chỉ cần làm giấy là được, không cần phải tổ chức rườm rà như thế"

Bà Jeon và bà Park ra dấu hiệu bảo chồng mình dẫn Jeongguk ra ngoài còn hai người ngồi lại nói chuyện riêng với Jimin. Chưa biết câu trả lời của thằng bé như thế nào nhưng nếu để Jeongguk ở đây, có khi hai đứa lại hiểu lầm rồi giận dỗi.

Bà Park lấy nước cam cho con trai và con gái út của mình, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mà xoa nó, bà Jeon cũng làm tương tự như thế. Hai tay của Jimin nằm gọn vào hai bàn tay mịn như em bé của hai bậc phụ huynh. Chẳng biết sao da của hai người lại có thể mịn màng như thế được, đã thế còn trắng nõn như bàn tay của thiếu nữ đôi mươi.

"Jimin này. Con còn bận lòng vì chuyện gì sao?", bà Park hỏi.

"Con không có, chỉ là con thấy cả hai cảm thấy hạnh phúc là được rồi, giấy kết hôn là minh chứng cho con và Jeongguk là được rồi mẹ"

"Đã có ai từng nói con rất hiền chưa? Jeongguk có nói con như thế không?"

"Dạ không, anh ấy toàn bảo con rất dữ thôi"

Jimin không nói điêu đâu, em là đang nói sự thật. Mỗi lần hắn làm sai việc gì đó, em đều lớn tiếng trách mắng. Những lúc Jeongguk ngủ muộn trễ họp em đều đánh vào người kia. Nhiều lần như thế, Jeongguk đều nói em là hung dữ, hệt như những người vợ đánh ghen. Nhưng có lẽ hắn nói sai rồi, em là chồng nhỏ, chồng bé của hắn, em không phải là vợ hắn.

"Con chỉ muốn sống cho gia đình nhỏ, con không muốn sống cho người ngoài"

Nói là thế nhưng dễ dàng gì không sống theo lời nói của xã hội. Hai người không làm lễ, thì chỉ có mỗi nhân viên biết quan hệ của cả hai. Lỡ như vài ngày sau lại có tin đồn Jeongguk cặp kè với nữ nhân khác bên ngoài, đến khi đó hối hận không còn kịp nữa.

"Với mẹ, mẹ tôn trọng quyết định của con như Jeongguk đã làm. Nhưng con hãy nghĩ xem, con muốn thế vậy Jeongguk có muốn giống con hay không?"

Em chưa biết ý của Jeongguk như thế nào. Nhưng với hành động ban nãy trên xe, em hiểu người kia muốn cho cả mảnh đất Seoul này biết mối quan hệ của cả hai. Jeongguk đi họp hay dùng bữa với đối tác, em đều không ở cạnh. Vài ba bữa lại thấy nhân viên nói đêm qua Jeongguk cùng vị tiểu thư của tập đoàn nào đó dùng tối. Mặc dù biết đó chỉ là tin đồn thôi nhưng em cũng buồn biết mấy. Nếu như tin đồn đó là thật thì chắc chắn mối quan hệ của cả hai sẽ không duy trì lâu như lời hứa ngọt ngào đêm sinh nhật của người lớn hơn.

"Jimin, em có biết lúc em nằm trong viện vì tai nạn năm xưa, tôi có hứa sẽ dẫn em đi đến cầu Pont des Art để thắt chặt tình yêu hai chúng mình. Tôi có hứa sẽ cho em buổi cầu hôn lãng mạn bên cạnh sông Hàn. Vậy mà tôi chưa thực hiện được cái nào cho em cả.

Nếu có duyên cùng nhau bên cạnh đến già, tôi hứa sẽ cho em nhiều thứ hơn thế. Chỉ cần em bên cạnh tôi, yêu tôi đến đầu bạc trắng xóa. Như thế là đủ rồi"

Một buổi cầu hôn, Jeongguk vẫn chưa làm được và có thể sẽ mãi mãi không thực hiện được nó. Cùng đến cầu Pont des Art, cả hai vẫn chưa đặt chân nơi đó, cũng có thể sẽ không thực hiện được nếu như chuyện tình tan vỡ. Hai mẹ nói đúng, em không suy nghĩ cho Jeongguk, em không biết hắn luôn muốn công khai với cái xã hội còn lắm người kì thị tình cảm của cả hai.

Hai phụ huynh nhìn thằng bé, nó thơ thẩn suy nghĩ, có lẽ nó đã có câu trả lời chính xác cho câu hỏi vừa rồi. Họ cũng không muốn gây khó dễ gì, cứ để hai chúng nó quyết định thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nếu đồng ý thì chắc chắn sẽ có hai đám cưới cùng diễn ra bởi vì Seol Yi hôm qua đã đồng ý lời cầu hôn của Yoongi tại sông Hàn rồi.

--

Bốn người đàn ông từ ngoài vào, hai tay của hai người con trai nhà họ Jeon nắm nhiều túi nguyên liệu khác nhau để làm bữa tối. Jeongguk đặt chúng lên bếp rồi ra bên ngoài phòng khách bóp chân cho Jimin, hắn không nhắc gì đến chuyện vừa rồi khiến em càng áy náy hơn nữa.

"Jeongguk, mẹ kêu anh mua gì thế?"

"Nguyên liệu"

Giận rồi, giận thật rồi. Nói chuyện trống không như thế chắc chắn là giận lắm, lần này chắc khó để dỗ dành người kia.

"Jeon Jeongguk, ai dạy anh nói chuyện trống không như thế"

Giận thì giận nhưng nói chuyện như thế là không được. Jimin bật chế độ người lớn dạy dỗ người kia. Jeongguk nói em hung dữ cũng không có gì sai.

Thế mà đối phương lại không nói gì hết, một tiếng "ừ" thường ngày của hắn cũng không phát lên tiếng. Nếu xét về lỗi thì tất nhiên đó là lỗi của em nhưng nếu so với thường ngày, Jeongguk cũng không giận đến như thế, cùng lắm chỉ giận vài tiếng rồi thôi.

Jimin không nói chuyện với Jeongguk nữa, người kia không trả lời thì em cần gì phải hỏi. Cứ thế một người bóp chân, người còn lại cầm điện thoại xem những mẫu thiết kế đồ cưới dành cho nam. Có lẽ vì nhìn điện thoại quá lâu nên mí mắt em muốn sụp xuống, cứ gật gà gật gù không dám nằm xuống vì sợ người kia không bóp chân được cho mình. Nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh bại được cơn buồn ngủ đang đến, em mặc kệ chiếc điện thoại rơi xuống sàn mà ngã người nằm ra ghế chìm vào giấc ngủ.

"Đồ đáng ghét này, đến khi nào thì em mới trưởng thành đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top