Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Dằn mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Ye-seul

Min-hyeong đang ở cùng tôi thì nhận được điện thoại của bà nội, anh nhanh nhanh chóng chóng đi về, tôi không rõ là bà đã nói gì, tôi chỉ biết là tôi không thích bộ dạng đó của anh, bình thường anh luôn trưng ra bộ mặt bất cần, hôm nay lại vội vàng, còn hiện chút lo lắng. Tôi nói thật là tôi có chút ghen tị, vì tôi chỉ muốn anh dành sự quan tâm và lo lắng cho một mình tôi thôi.

Hôm sau anh cũng không gọi cho tôi, ngay cả khi tôi gọi anh cũng không nghe, điều này chưa bao giờ xảy ra kể từ khi chúng tôi quen nhau.

Sau khi tôi tìm cách thì thấy được story của bạn thân anh ấy, và tôi đã tìm cách để bây giờ có mặt tại đây.

"Nào, ngồi xuống chọn món đi đã."

Han Wang-ho nói, tôi biết là anh ấy đang thả sợi dây ra để kéo sự gượng gạo này, tôi nhìn anh ấy thầm cảm ơn.

Tôi nhanh chân ngồi bên cạnh Lee Min-hyeong, phía bên kia là người vợ của anh. Cậu ta nhìn thật bình thường, hơn nữa chính miệng anh cũng nói không hề thích cậu ta, cũng chỉ là hai năm thôi. Người anh ấy yêu là tôi, và chắc chắn sau này tôi sẽ được anh ấy danh chính ngôn thuận cưới vào nhà.

________

"Min-hyeong, anh ăn miếng này đi, cá hồi hôm nay rất tươi, ngon hơn lần trước anh dẫn em đi ăn ở nhà hàng kia đấy." Han Ye-seul ẩn ý gắp cho Lee Min-hyeong miếng cá hồi, làm mọi người sợ hết hồn mà dừng động tác, ai nấy cũng khẽ nuốt nước miếng. Bọn họ bị ép phải xem kịch đây mà.

"Cứ để anh tự ăn." Lee Min-hyeong không hài lòng lắm cách Han Ye-seul thể hiện chủ quyền, nhưng hắn cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ là miếng cá mà Han Ye-seul gắp cho mình, hắn không ăn mà lại gắp cho Ryu Min-seok.

"Ăn thử đi, đồ ở đây rất tươi ngon, miếng này tươi này."

"Ừm, cảm ơn." Ryu Min-seok nãy giờ tim đau muốn rớt ra ngoài, một chút ngọt ngào của hôm nay đã biến mất từ khi Han Ye-seul xuất hiện rồi.

Đây là lần đầu cậu gặp người yêu của Lee Min-hyeong, đúng như dự đoán, cô ấy rất đẹp, từ dáng người cho đến khuôn mặt, cậu đúng là không có cửa để so bì.

"Mày đừng buồn, tính Ye-seul hơi trẻ con, cũng chiếm hữu nên thể hiện chút thôi." Han Wang-ho thấy vậy thì sợ Ryu Min-seok buồn, nói thầm với Ryu Min-seok.

"Tao làm gì có quyền đó, mày chắc cũng biết chuyện rồi đó, tao..."

"Chuyện này tâm sự sau đi, mau ăn đi" Han Wang-ho vội cản lại.

"Ừm" Hội Lee Min-hyeong nói vài chuyện qua lại. Không khí cũng dần thoải mái hơn.

Ryu Min-seok đứnh dậy muốn đi vệ sinh, Lee Min-hyeong đang nói chuyện với bạn thì dừng lại, quay ra hỏi.

"Cậu đi đâu?"

"Tôi, đi vệ sinh" Ryu Min-seok giật mình khi Lee Min-hyeong hỏi vậy. Nói thẳng ra vì sự tự ti nên cậu không dám nói nhiều, chỉ tập trung vào ăn.

"Tôi đi cùng cậu." Lee Min-hyeong không nói hai lời, cũng đứng dậy. Vừa ra đến cửa, Lee Min-hyeong đã kéo tay Ryu Min-seok đi một mạch.

"Sao vậy?" Ryu Min-seok thấy hơi đau nơi cổ tay, khẽ hỏi nhỏ.

Lee Min-hyeong im lặng, chỉ bước nhanh về phía trước, cho đến khi dừng lại ở phòng vệ sinh, không nhanh không chậm khoá lại cửa, rồi nhìn Ryu Min-seok chằm chằm.

Ánh mắt sâu thẳm của Lee Min-hyeong nhìn Ryu Min-seok, làm cậu có chút sợ hãi, tự hỏi là bản thân cậu đã làm gì sai đâu nhỉ?

"Sao cậu lại tỏ ra thân thiết với Wang-ho như vậy?"

"Thì bọn tôi là bạn cũ, trước đây vốn rất thân nhau, chứ không hề cố tỏ ra gì cả." Ryu Min-seok không ngờ Lee Min-hyeong lại hỏi vậy, bèn thật thà trả lời câu hỏi.

"Hai người cứ thì thầm suốt bữa ăn."

"Có nhiều chuyện cần nói mà, lâu rồi bọn tôi không gặp lại."

"Rồi sao không nói to lên, cứ như muốn dấu diếm chuyện gì vậy."

"Chỉ là chuyện riêng tư thôi, nói to cũng hơi mất lịch sự, đâu phải ai cũng quan tâm đến bọn tôi nói gì đâu."

Ryu Min-seok vẫn là không hiểu nổi suy nghĩ của Lee Min-hyeong, cậu bèn đi đến giải quyết nhu cầu trước. Rửa tay xong cậu nói tiếp: "Hơn nữa cô Han Ye-seul không phải người yêu anh à, chính anh từng nói chúng ta chỉ là hợp đồng, không được can thiệp quá sâu mà? Anh cứ yêu đương với người yêu anh, tôi nói chuyện với bạn bè của tôi, không làm gì quá đáng quá là được."

"Từ từ đã." Thấy Ryu Min-seok sắp mở cửa đi ra ngoài, vẻ mặt Lee Min-hyeong hơi lạnh đi, vội chặn lại.

"Hôm nay Han Ye-seul đến tôi hoàn toàn không biết, hơn nữa dù sao cậu cũng là vợ tôi, đừng thân mật thái quá với người khác ở nơi đông người như vậy."

Ryu Min-seok thấy Lee Min-hyeong thật là tiêu chuẩn kép, nhưng cậu lười nói lại, mặc kệ hắn ta. Cậu quay về phòng ăn ban nãy, vừa vào đã thấy mấy người kia đang uống rượu, mặt ai cũng hơi ửng đỏ.

Ryu Min-seok là người ghét rượu, chỉ ngửi mùi thôi cậu đã muốn say rồi, nhưng hôm nay tâm trạng cậu không được tốt lắm, nên khi được mời, cậu không ngần ngại nhận chén uống cạn.

Vị rượu cay nóng chảy vào bụng, thật sự là không thấy ngon chút nào.

"Min-seok, cậu làm gì mà uống vội thế, nhấp từng ngụm thôi kẻo say đó, rượu này khá mạnh đấy" Kim Kwang-hee tốt bụng nhắc nhở.

"Haha, tại tôi thấy hơi khát" Mặt Ryu Min-seok bắt đầu nóng ran, cả tai cũng đỏ lên. Ánh đèn vàng hắt xuống, làn da Ryu Min-seok vốn trắng, mặt đỏ càng làm cậu thêm phần kiều diễm. Đúng lúc Lee Min-hyeong đi vào, thấy cậu như vậy thì hắn khẽ liếc bạn mình, mấy tên kia nhún vai. Lee Min-hyeong định lại gần hỏi xem cậu ổn không thì Han Ye-seul đứng phắt dậy, loạng choạng bước đến chỗ hắn, mặt cô cũng đã đỏ ửng.

"Min-hyeong, em hơi chóng mặt." Han Ye-seul bình thường rất thích làm nũng, say vào lại càng bộc lộ tính trẻ con. Điều này Lee Min-hyeong không lạ gì.

"Choi Hyeon-jun, nhờ mày đưa Ye-seul về hộ tao, tao phải đưa Min-seok về. Cậu ấy mới ốm dậy, nếu lại trúng gió sẽ nguy hiểm.

"Min-seok Min-seok Min-seok. Hôm nay anh lạ thật đấy, cứ mở mồm là Min-seok, em mới là người yêu của anh cơ mà." Han Ye-seul gằn giọng, vẻ mặt tức giận nói, đôi mắt nhìn Lee Min-hyeong vừa tổn thương vừa tức giận.

"Ye-seul, em say rồi, đừng nháo nữa, theo Hyeon-jun về nghỉ ngơi đi." Lee Min-hyeong hơi khó chịu, giọng điệu lạnh hơn.

"Em không chịu, anh phải đưa em về, em muốn ở cạnh anh cơ, có bạn trai nào để bạn gái đang say về cùng người con trai khác không?" Han Ye-seul vẫn làm nũng.

"Han Ye-seul, đừng để anh cáu. Mau nghe lời anh, đi theo Hyeon-jun về đi." Lee Min-hyeong nghiêm giọng nói. Rồi mặc kệ Han Ye-seul cho Choi Hyeon-jun đỡ, bước nhanh đến chỗ Ryu Min-seok, đỡ cậu từ trên vai Han Wang-ho, nói với mọi người.

"Min-seok say rồi, tao đưa cậu ấy về trước, để hôm khác mời bọn mày sau nhé." Lee Min-hyeong không để ai kịp phản ứng, bế bổng Ryu Min-seok đi ra ngoài. May là ban nãy hắn đã đi thanh toán rồi.

Khác hẳn với Han Ye-seul, Ryu Min-seok say thì lại rất ngoan, như con cún nhỏ an tĩnh nhắm mắt ngủ.

"Min-seok, cậu thấy trong người thế nào?" Sợ Ryu Min-seok khó chịu, vừa đặt Ryu Min-seok vào ghế phụ lái, Lee Min-hyeong khẽ hỏi.

"Tôi hơi choáng, mắt hoa lên rồi. Hơn nữa tôi, oẹ..." Ryu Min-seok bụm miệng lại, mở cửa chạy ra ngoài nôn.

Lee Min-hyeong vội đến gần vỗ lưng nhè nhẹ cho Ryu Min-seok, không nói gì cả. Hắn thật ra cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, chỉ là biết cậu không xấu như hắn nghĩ, và cậu khá ngoan hiền, mà hôm nay hắn lại cư xử không giống hắn thường ngày.

Ban nãy khi nghe Han Ye-seul nói vậy, hắn thật sự rất tức giận. Nên hắn mới nặng lời với cô, hắn không muốn cô cố tình thể hiện sự thân thiết với vắn trước mặt Ryu Min-seok. Thật ra trong chuyện này Ryu Min-seok cũng chịu nhiều thiệt thòi.

End chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top