Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. món quà trời ban


"lee minhyung, cu xin cu, cu xin cu đng t b ước mơ ca mình.."

lee minhyung giật mình tỉnh giấc, người dầy mồ hôi lạnh. chết tiệt, hắn lại mơ thấy cơn ác mộng đó nữa rồi. vội vàng chụp lấy bao thuốc, hắn rút một điếu châm lửa rồi rít một hơi thật mạnh, để thứ nicotine đó chạy xuống cổ rồi xộc thẳng lên đại não.

nhìn điếu thuốc lập lòe trong bóng tối, hắn bỗng nhiên nhớ về mấy lời ryu minseok nói khi say.

em hỏi hắn về mùi hoa nhài, em thật sự đã biết gì rồi?

dù có căm ghét ryu minseok đến đâu cũng không thể phủ nhận rằng pheromone hoa nhài của em luôn là thứ mà hắn cần. sau khi tỉnh lại từ bệnh viện, ngoài cánh tay phải được bó bột cẩn thận ra còn có mùi hoa nhài nhàn nhạt vương lại trên người hắn.

ban đầu hắn không hề để tâm đến điều đó, nhưng những cơn ác mộng về tai nạn hôm ấy cứ như một bóng ma đeo bám hắn đến tận cả giấc ngủ. hắn đau khổ chật vật tìm đến bao nhiêu thứ thuốc từ bổ đến hại vẫn không cảm thấy khá hơn. cuối cùng, hắn nghe lời lee sanghyeok mà tiếp nhận điều trị tâm lý.

bác sĩ nói với hắn rằng người cứu hắn lúc ấy có vẻ là một omega có dị năng chữa lành, omega ấy đã dùng pheromone có tín hương của bản thân để cứu chữa cánh tay phải vốn đã gãy nát của hắn. ông khuyên hắn nếu không tìm được omega đó, hắn nên sử dụng hương hoa nhài như một sự thay thế để bản thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

và cứ như thế, từ phòng stream đến cả phòng ngủ của hắn đâu đâu cũng tràn ngập hương hoa nhài dịu nhẹ. hắn yêu biết bao nhiêu mùi hương ấy, yêu luôn cả omega nào đã bất chấp bản thân để cứu lấy ước mơ còn chưa thực hiện được của hắn. hắn sẽ mãi mãi không thể trở thành một game thủ chuyên nghiệp nếu omega kia không xuất hiện.

hương hoa nhài ấy cứ như thứ thuốc tiên mà chậm rãi ôm lấy hắn đi vào giấc ngủ mỗi đêm, chữa lành những viết thương tâm lý trong hắn.

như một món quà trời ban..

nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần sáng rồi. hắn có vẻ cũng không thể chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa nên đành đi ra ngoài vệ sinh cá nhân. bước ra khỏi cửa, hắn chợt nhìn thấy thân hình nhỏ bé của ryu minseok ngồi cuộn tròn ngoài ban công. em ngồi ở đó bao lâu rồi hắn cũng chẳng rõ, chỉ thấy trên hai hàng vai áo của em đọng lại một màn sương nhè nhẹ, trên tay còn mân mê vật nhỏ gì đó.

"đang nh lp d phòng nào à?"

lee minhyung cất lời trước. hắn mỗi lần nhìn thấy em đều muốn trêu chọc, em thì cũng đã quen với điều đó rồi. thấy em không trả lời, hắn hỏi tiếp.

"cu không tính gii thích vi tôi v chuyn hôm đó à?"

"ch-chuyn đó.. t ch là lưu nhm thôi, vn đnh lưu thành sanghyeok hyung cui cùng li nhm thành cu, tên hai người kế bên nhau nên t nhm thôi haha."

em cười gượng, cố tìm một lý do hợp lý nhất để biện minh cho hành động của mình. nhưng có vẻ lee minhyung nghe xong câu trả lời của em liền cảm thấy không hài lòng, đâu đó ở trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác mất mát kì lạ. hóa ra là do em nhầm..

"không, tôi nói ti chuyn khác."

nụ cười trên môi ryu minseok đông cứng. không xong rồi, em đã nói gì trong lúc say với lee minhyung thế? em không nhớ nổi, mấy cái rượu bia chết tiệt này, sau này em sẽ không uống nữa đâu.

"th li cho t, cu có th cho t biết hôm đó t đã nói gì không? t thc s không nh gì."

"cu hi tôi mùi hương hoa nhài có giúp ích gì cho tôi không."

lee minhyung nhìn em mà thành thật trả lời. hắn không muốn vòng vo nhiều lời với người trước mặt, hắn muốn một lời giải thích từ em.

ryu minseok nghe xong liền thở ra nhẹ nhõm. hóa ra em chỉ nói bấy nhiêu thôi, may thật. em vội vàng sắp xếp lại câu từ trong đầu rồi nói với lee minhyung.

"minhyung, thc ra sanghyeok hyung đã nói cho t nghe ri, v hương hoa nhài y."

lee minhyung cau mày, hắn ghét chuyện bí mật của mình được tiết lộ cho người khác, lại còn là người hắn không ưa gì. nhưng người tiết lộ cho ryu minseok lại là lee sanghyeok cũng khiến hắn không biết phải tức giận như thế nào.

"cu đng trách sanghyeok hyung. lúc anh y đ ngh vi t v chuyn đ phòng stream ca t đi din phòng cu t thy có chút không tha mãn. lúc đó anh y nói mãi t cũng không đng ý, sau anh y hết cách mi phi nói cho t biết."

em cuống cuồng tìm lời nói đỡ cho người anh yêu quý của mình để tránh việc lee minhyung sẽ vì chuyện này mà nổi giận với lee sanghyeok. lee minhyung ấy vậy mà không hề có chút nổi giận nào, chỉ hỏi ryu minseok

"cu có d năng không?"

ryu minseok bất ngờ trước câu hỏi của hắn, em không biết hắn hỏi như vậy là có ý gì? hắn đã nghi ngờ điều gì ở em rồi?

"không có, cuc đi t vn không may mn thế đâu haha."

lee minhyung nghe vậy thì không muốn nói thêm gì nữa, những điều cần biết hắn đã được biết rồi. hắn định xoay người bước vào trong thì ryu minseok bỗng nắm lấy vạt áo hắn.

"lee minhyung.."

"vy là mùi hoa nhài đó tht s đã giúp ích cho cu nh?"

lee minhyung ngoảnh lại nhìn em. mặt trời lên rồi, chiếu sáng cả tấm thân nhỏ bé của em. em cười rất đẹp, đẹp hơn cả ánh sáng ở trên cao kia, nhưng đôi mắt em không biết vì sao luôn rất u uất. em nhìn hắn, đưa vật nhỏ mà em cầm trên tay đến trước mặt hắn. là một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc túi hương cùng một sợi dây chuyền.

"v vic pheromone ca t, có l ch là s trùng hp thôi. t cũng không biết cu đã tri qua nhng gì, t ch mong nhng th này có th thay cho t giúp cu. tt c đu là hương hoa nhài mà cu cn. cu c xem như là quà t chúc mng cu."

lee minhyung khá bất ngờ vì sự chủ động của em. làm đồng đội với em gần nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên em tỏ ra mạnh dạn trước mặt hắn. nhưng như vậy thì cũng không thay đổi được gì cả, em vẫn là ryu minseok mà hắn chán ghét mà thôi.

"tôi s nhn nó vì bn thân tôi ch không vì tôi có thêm chút thin cm nào vi cu. mong cu đng hiu lm."

cầm lấy vật nhỏ từ tay ryu minseok, hắn quay lưng bỏ vào trong không nói thêm câu nào. ryu minseok đúng ở đó, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đang sáng dần, đôi mắt em nhắm chặt ngăn không cho giọt lệ nào thoát ra ngoài. trời vừa mới sáng thôi, em đã nói dối lee minhyung ba lần rồi.

----

các đội tuyển đã chính thức bước vào giải đấu mùa hè rồi. so với một mùa xuân suôn sẻ thì mùa hè này đội tuyển T đã gặp khá nhiều chật vật.

lý do là về chiến thuật mới, huấn luyện viên daeny không hiểu vì sao lại thay đổi sang một chiến thuật mà theo lời lee sanghyeok thì đó là một chiến thuật lỗi thời. đội tuyển T1 nổi tiếng có lối đánh nhanh thắng nhanh với các tuyển thủ tay to, đột nhiên thay đổi sang lối đánh nuôi rùa kéo dài trận đấu khiến ai cũng cảm thấy khó hiểu.

trong xuyên suốt các trận đấu của giải, dù đang có lợi thế lớn thì đội cũng không dám mạnh dạn mở giao tranh tổng, từ đó dẫn đến nhiều trận đấu thua cuộc đầy tiếc nuối.

trong đội ai cũng bất mãn với điều này, nhưng chỉ có lee sanghyeok đứng ra tỏ rõ thái độ phản đối lối đánh này. truyển thông cũng lợi dụng điều đó mà tô vẽ thêm cho câu chuyện đội trưởng của đội bất hòa với huấn luyện viên, không nghe theo chiến thuật của huấn luyện viên đề ra.

và như một giọt nước tràn ly, câu nói của lee sanghyeok trong trận đấu giành lấy chiếc vé vào chung kết tổng như một lời tuyên chiến thẳng thừng đến huấn luyện viên của đội rằng anh sẽ dùng uy quyền của mình để bảo vệ lấy những đứa em mà anh trân trọng nhất.

"c end game luôn đi my đa, có gì anh s chu trách nhim."

nhưng một câu nói như thế cũng khó lòng mà vực dậy được tâm trạng đang chồng chất những vấn đề tâm lý mà đám nhóc nhà anh phải chịu từ những trận thua vừa qua. và rồi đội tuyển T1 đã để vụt mất chiếc cúp mùa hè của mình ở trận chung kết tổng.

ryu minseok nhìn sang lee minhyung bên cạnh. hắn sau khi bắt tay với đối thủ thì đứng trầm ngâm nhìn vào hai chữ defeat trên màn hình. lòng tự tôn cũng với ham muốn chiến thắng cứ như thế mà vỡ ra như cái cách mà nhà chính của team hắn nổ tung vậy.

lee sanghyeok vỗ vai từng đứa em của mình bảo chúng đã làm tốt rồi, chỉ là còn thiếu chút may mắn nữa thôi. anh cũng động viên mọi người hãy tiếp tục cố gắng cho chung kết thế giới sắp tới, cái gì cho qua được thì nên cho qua đừng để mãi trong lòng.

ryu minseok rất kính trọng lee sanghyeok. trong giới thể thao điện tử này không ai có nhiều chức vô địch bằng anh, cũng không ai có nhiều lần về nhì như anh. ngày còn thi đấu cho đội tuyển khác, em đã luôn nhìn về phía lee sanghyeok với ánh mắt ngưỡng mộ. đến khi được làm đồng đội với anh rồi em lại càng thấy trân quý người anh này nhiều hơn. những trận thua trong gần mười năm thi đấu có vẻ đã không còn là gánh nặng tâm lý với anh nữa. anh đón nhận chúng một cách bình thản nhất và anh mong những đứa em của mình cũng như vậy.

nghĩ đến lối huấn luyện kì lạ của huấn luyện viên daeny, ryu minseok đột nhiên nhớ ra một chi tiết mà dường như em đã vô tình bỏ qua từ rất lâu. em vội vàng lấy điện thoại ra nhắn cho lee sanghyeok

ryu.keria.minseok

sanghyeok hyung

về huấn luyện viên daeny ấy

em có chuyện muốn nói

lee.faker.sanghyeok

ừ, anh đợi em trong xe

lee sanghyeok nhìn em, khả năng quan sát nhạy bén của người đội trưởng nói cho anh biết chuyện ryu minseok sắp nói là chuyện quan trọng. vội thu dọn đồ đạc, lee sanghyeok nói rằng bản thân sẽ ra xe ngồi yên tĩnh một chút, mọi người đừng ra vội. lee sanghyeok vừa đi, ryu minseok cũng kiếm cớ đi vệ sinh rồi chuồn đi theo sau anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top