Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. rượu vào lời ra

hôm nay ryu minseok có hẹn với hai người anh thân thiết của mình cùng đi uống chút gì đó để giải tỏa tâm trạng. lý do đơn giản là vì em không biết phải đối mặt với lee minhyung như thế nào sau khi xảy ra chuyện đó, trong căn ký túc xá ngột ngạt chỉ còn có em và hắn ở lại.

nên tránh gặp mặt lúc này thì tốt hơn. ryu minseok đã nghĩ như vậy.

"kwanghee hyung đến rồi ạ!"

"miseokie đến sớm thế?"

"đang trong kì nghỉ nên em có nhiều thời gian rảnh lắm!"

em đáp lời kim kwanghee đứng trước mặt kèm theo một nụ cười, ngó nghiên xem người anh còn lại của mình đang ở đâu. kim kwanghee dường như đã nhìn thấy được sự thắc mắc từ em, anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống ôn hòa cất giọng

"hyukkyu hyung nói anh ấy bận việc đột xuất rồi, hôm nay chỉ có anh đến thôi"

"à ra là như thế ạ?"

ryu minseok cụp mắt mang theo chút hụt hẫng, em tỏ vẻ ngại ngùng với người trước mặt. kim kwanghee thấy vậy liền cười nhẹ đưa tay đến vò rối mái tóc người kia.

"sao thế, chỉ có một mình hyung nên em không vui sao?"

"kh-không đâu ạ, chỉ là lâu lắm mới có dịp ba anh em mình tụ họp với nhau vậy mà hyung ấy lại bận mất."

em vội xua tay giải thích rồi cầm lấy ly soju trên bàn uống sạch một hơi.

kim kwanghee phiền lòng lắm, anh không phải là chưa từng nói với ryu minseok rằng anh rất mến em, không với tư cách anh trai, mà với tư cách một alpha. kể từ lúc đó, ryu minseok luôn treo trên miệng hai chữ anh em với kim kwanghee như một lời từ chối nhẹ nhàng nhất mà em có thể dành cho người mà em chỉ xem là anh trai.

"minseokie à, vì một người không yêu mình như vậy có đáng không em?"

kim kwanghee chua xót mà hỏi em, cũng tự hỏi chính bản thân mình. ryu minseok khát cầu sự yêu thương từ một người chẳng bao giờ nhìn về phía em lấy một lần thì chẳng thà em chấp nhận anh đi chứ, để anh có thể đường đường chính chính mà ở bên em.

ryu minseok nhìn vẻ buồn bã ủ rũ của người trước mặt cũng không khỏi cảm thấy có lỗi. em không biết tại sao những người em trân trọng nhất bằng một lý do nào đó đều luôn vì em mà mang nhiều tâm tư ưu phiền, mà ưu phiền ấy đều luôn xuất phát từ người đàn ông mà em dốc hết tâm sức để hướng về.

"kwanghee hyung, cả em và anh đều biết được rằng tình cảm là thứ khó cưỡng cầu mà đúng không? vậy nên đối với tình cảm của anh em chỉ có thể từ chối chứ chưa bao giờ ngăn cản anh đừng thích em nữa cả."

"anh biết, nhưng mà.."

"thứ lỗi cho em nhé, đời này kiếp này của em chỉ có thể trao trái tim cho lee minhyung. cho dù cậu ấy có từ chối em một trăm lần, thì em vẫn hướng về cậu ấy đủ một trăm lẻ một lần."

em cười, nụ cười em đẹp nhưng mang đầy vẻ chua xót. hẳn em đang rất khổ tâm khi phải tự mình nói ra những lời từ chối thẳng thừng này. nhưng đành chịu thôi, em không muốn cho kim kwanghee hi vọng, dù chỉ là một tia.

"em biết không, em rất giống park jaehyeok đấy!"

ryu minseok nghe ba từ park jaehyeok phát ra từ kim kwanghee liền bật cười. đúng rồi, hẳn là anh vẫn chưa quên được người yêu cũ của mình nên mới nhìn thấy được hình bóng anh ấy trong em.

"vậy nên anh mới thích em đúng không?"

"cũng không hẳn vậy. em ấy chỉ giống em ở khoản cứng đầu về quyết định của bản thân thôi."

"vậy nên hai người mới chia tay đó à? em xem stream của tuyển thủ ruler thấy anh ấy cũng có nhắc đến anh đấy!"

"không nói về chuyện này nữa. cái thằng nhóc có phước mà không biết hưởng đó chắc kiếp trước phải cứu cả thế giới nên kiếp này mới được phép làm càn như vậy với em trai của anh. nếu nó còn làm em buồn thêm nữa anh sẽ không tha cho nó đâu."

kim kwanghee cầm lấy ly soju chạm vào ly của em rồi uống cạn. nghĩ đến lời ryu minseok vừa nói, anh liền lấy điện thoại lên diễn đàn xem tuyển thủ ruler có thực sự đã nhắc đến anh không. chợt có tiếng tin nhắn đến.

kim "deft" hyukkyu

sao rồi?

có nói được lòng mình chưa?

kim "rascal" kwanghee

ryu minseok nói em chưa quên được người yêu cũ đâu

mà em có quên thì cũng không có cửa

kim "deft" hyukkyu

thua bạc nhược quá thế?

uổng công anh mày giả vờ bận bịu.

----

kim kwanghee đưa ryu minseok tới tận cửa ký túc mới chịu ra về, trước khi rời đi còn không đành lòng nhìn em.

"ryu minseok, nếu em nhẫn nhịn không nổi nữa thì nhớ là còn anh với hyukkyu hyung đợi em nhé!"

ánh mắt ryu minseok ánh lên sự vui vẻ mà nhìn kim kwanghee gật đầu. thật tốt quá, em vẫn chưa mất đi người anh trai này sau bao nhiêu lời từ chối mà em vô tình gửi đến anh.

chậm rãi bấm nút thang máy, em cảm nhận được pheromone gỗ trầm đang dần bao trùm lấy mình. ryu minseok quay sang đã thấy lee minhyung đứng bên cạnh rồi.

"tớ nghe nói hôm nay cậu có lịch stream.."

"tôi thấy không khỏe nên hủy rồi."

lee minhyung vô tư trả lời trong khi em đang vô cùng tỏ ra khó xử khi phải chạm mặt hắn trong hoàn cảnh như thế này. cũng phải thôi, hắn không nhớ gì về chuyện hắn đã làm với em cả. con người ta khi say đến mất hết trí nhớ quả nhiên là đáng sợ, vậy nên hôm nay em cũng chẳng dám để bản thân đi vào vết xe đổ đó nữa.

"sao thế? cái hôm tôi say tôi đã làm gì cậu à? trông cậu né tránh tôi lắm."

"không có gì, tớ thắc mắc thôi."

ryu minseok bị hỏi trúng điểm yếu nên chột dạ né tránh ánh mắt thắc mắc của lee minhyung. cửa thang máy mở ra như một chiếc phao cứu sinh quăng đến, ryu minseok nhanh chóng đi vào trong. nhưng chiếc phao cứu sinh ấy không đưa em về bờ được khi lee minhyung cũng bước vào cùng em. sau đó, không có thêm ai nữa.

"uống rượu à?"

"ừm"

"không cần tôi dìu lên nữa à?"

"hôm đó phiền cậu quá!"

trong thang máy chỉ có pheromone hoa nhài và gỗ trầm hương hòa vào nhau ấy, lee minhyung cứ hỏi còn em chỉ biết máy móc trả lời lại. ryu minseok cố gắng tự điều hòa nhịp thở của bản thân, hương thơm chết người từ tên alpha bên cạnh đang dần nhấn chìm ý thức của em vào bóng tối.

nhưng lee minhyung nào biết được chuyện này, hiếm khi hắn có dịp nhẹ nhàng với em đi vài phần nhưng chỉ nhận lại sự đáp trả hời hợt từ em khiến hắn có đôi chút tức giận. nhớ về người khi nãy đưa em về ngoài kí túc xá, lee minhyung liền giở thói trêu chọc em.

"tuyển thủ rascal có vẻ rất thích cậu đấy!"

"cậu thấy như thế hả? còn cậu thì sao, có thích tớ không?"

'lee minhyung có thích ryu minseok không?'  đó là câu hỏi mà ryu minseok  luôn muốn lee minhyung trả lời từ lâu. em tận dụng hơi men có sẵn trong người mà gom hết can đảm hỏi lee minhyung. chỉ có khi em say, em mới có thể hỏi những câu mà em luôn chôn giấu tận sâu trong trái tim mình.

"ryu minseok, dáng vẻ này của cậu chỉ có thể dẫn dụ những tên alpha khác thôi, không có tác dụng với tôi. đừng hỏi tôi mấy câu vớ vẩn như vậy."

lee minhyung chỉ đáp lời em bằng một câu trả lời lạnh lùng như thế rồi bước ra khỏi thang máy, để lại em ở đó với những cảm xúc nặng nề. được rồi, hôm nay em đã uống nhiều nhưng vẫn còn tỉnh táo chi bằng lợi dụng hơi men này hỏi lee minhyung hết một lần cho xong. em rảo bước theo lee minhyung vào trong ký túc, đứng ở nơi mà chỉ mới đêm qua xém chút nữa hắn đã có được em.

"này lee minhyung, cậu vì những lời không tốt người khác nói về tớ mà căm ghét tớ đến vậy à?"

em nắm lấy vạt áo lee minhyung ép hắn quay lại đối diện với mình, ánh mắt em kiên định chờ đợi câu trả lời của hắn.

"không, chuyện tình cảm của cậu dù tốt hay xấu vốn chẳng có liên quan gì đến tôi."

"vậy thì vì cái gì? sao lại lạnh nhạt với mỗi mình tớ? tại sao lại là tớ?"

trái tim ryu minseok sắp vỡ ra rồi, em điên cuồng chất vấn lee minhyung. bả vai em không ngừng run rẩy, hốc mắt cũng đã nhòe đi ít nhiều.

"cậu lấy tư cách gì để mang trên người tín hương hoa nhài đó?"

"sao cơ?"

"cậu không có dị năng, cậu không phải là em ấy. một người nhiều tin đồn tình cảm như cậu thì có tư cách gì mà có được tín hương quý giá của em ấy?"

"tôi đã mong chờ biết bao cái ngày mà tôi được gặp lại được người đã dùng chính tín hương hoa nhài của bản thân cứu lấy thể xác và tâm hồn tôi, nhưng cuối cùng lại chỉ gặp cậu. cậu khiến tôi lẩn quẩn mãi trong suy nghĩ liệu cậu có phải là em ấy không. nghĩ lại mà xem ryu minseok, cậu không hề tốt đẹp như em ấy, liệu tôi còn cách nào khác ngoài việc chán ghét cậu à?"

lee minhyung dùng hết sự tức giận của bản thân mà gào lên với em. em không biết hắn đã kìm nén những lời này biết bao lâu rồi, hẳn là trong lòng hắn cũng đã ưu phiền chẳng kém gì em.

"à.. thì ra là vậy!"

'em biết mình nên làm gì rồi, minhyeong đợi em nhé.' em đã suy nghĩ như thế trước khi trao cho lee minhyung một nụ cười. trong vô số những nụ cười của em trước đây thì nụ cười này của em giống như trút bỏ được một hòn đá lớn bấy lâu nay luôn đè nén lấy trái tim em.

"minhyung ơi, chúng mình hãy cùng nhau chiến thắng ở chung kết thế giới nhé!"

em chỉ để lại cho lee minhyung câu nói lấp lửng như vậy rồi bước về phòng mình, trong lòng vô cùng vui vẻ. em đã đặt quyết tâm rồi, em phải có được chiếc cúp danh giá ấy cùng với xạ thủ của mình, cũng là người yêu em.

vì lee minhyung sẽ sớm biết thôi, em chính là cậu omega mà lee minhyung luôn mong nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top