Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để giảm bớt sự gượng gạo, Min-seok đề nghị đi xem phim, ở rạp phim họ hàng mình mở.

Ăn xong bữa tối, em gọi điện cho chú mình bảo mình và hôn phu sẽ đến rạp, ông liền nhanh chóng chấp thuận, bảo em muốn xem gì cũng được.

Khi đến rạp, em nhường Min-hyeong chọn phim, vậy mà trong hàng loạt bộ phim trên màn hình hiển thị, hắn lại hỏi: "Chúng ta có thể xem Titanic không?"

Min-seok cạn lời, thực không hiểu nổi sao đối phương có thể chọn được bộ phim đã chiếu đi chiếu lại quá nhiều lần trong hơn hai mươi năm qua, trong khi vẫn còn rất nhiều bộ khác nhận được đánh gia cao, nhưng cũng không sao cả, dù gì em ở đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ "bồi đắp tình cảm" từ mẹ, chứ phim nào mà chẳng được, không cần quá xét nét.

Em cười nhẹ, đi tới khoác lấy cánh tay hắn, :"Ừm, anh muốn sao cũng được cả."

Có hai nhân viên ở quầy lễ tân rạp, đang nhìn họ rồi che miệng cười khúc khích.

A, có lẽ đây là thứ mẹ nói đến.

Min-seok hi vọng đối phương có thể lên mạng xã hội rồi lan truyền chuyện này đi khắp nơi, rồi tất cả mọi người sẽ đều chìm đắm vào mối tình "cổ tích" giữa đôi phu phu từ công ti KR và T1.

Nhưng về phía Min-hyeong, hắn hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của mình, khi em đột nhiên dùng đôi mắt long lanh to tròn như cún con nhìn lên hắn, cùng với nốt ruồi nhỏ xíu đen láy khiến hắn si mê. Lẫn trong đó là cả mùi hương riêng của em, làm đầu Min-hyeong như quay cuồng, mặt đỏ rực như trái cà chua chín, tay chân luống cuống quên mất mình nên tỏ ra ngầu lòi, chữ được chữ mất:

"À...được, được rồi...vậy tôi đi mua chút đồ ăn vặt nhé..."

Rồi chạy trối chết đến gian hàng đồ ăn.

Min-seok không biết nói gì hơn. Anh trai ơi, chúng mình vừa ăn xong bữa chính mà, có phải anh định mua hai túi bỏng siêu to để bổ béo hôn phu mình rồi kiếm vợ khác không hả?

Min-hyeong lè lưỡi, ngượng ngùng, :"Chỉ là tôi sợ em sẽ chán khi xem phim thôi..."

Thật ra thì hắn có tâm tư khác nữa có, giống như là: Hai con người vô tình chạm tay nhau trong hộp bỏng ngô sau đó có những đụng chạm ngây ngô khiến đôi bên mỉm cười ngại ngùng các thứ đồ đó, chà, cái không khí hẳn sẽ tuyệt lắm.

Min-seok không hiểu nổi sao một bộ phim tình cảm hơn hai mươi năm trước vẫn luôn được chào đón đến thế, với lượng người xem khổng lồ, trong khi ta luôn có thể tìm xem trên Internet, đến rạp phí tiền chi vậy? Vậy mà giờ em lại phải bỏ ra mười nghìn won để đến xem cái thứ gọi là "bản phát hành siêu nét, âm thành sống động với hình ảnh 4D" mà có thể dễ dàng xem được trên mạng sao?

Lần đầu tiên Min-seok xem bộ này là vào năm lớp 6, hôm đó thứ năm lớp học thêm Tiếng Anh có buổi xả hơi.

Em đã dành ba giờ đồng hồ liên tục để tự hỏi sao mà mối tình giữa chàng trai nghèo với tiểu thư giàu có kia có thể kéo dài lâu đến thế, vì nếu là em, em sẽ chẳng lãng phí thời gian của mình như vậy: chỉ là cuộc tình biết nhau được vài ngày, ở cái tuổi đôi mươi non nớt, khiến con người ta như uống phải bùa mê thuốc lú. Thứ duy nhất em thấy đáng giá hôm đó là lượng từ vựng em học được từ phim thôi.

Hơn mười năm sau, với vốn tiếng Anh như người bản xứ, em vẫn ngồi đây xem nó, không còn nhiệm vụ phải ghi nhớ gì nữa nên cứ thế em vô tư ngủ gục luôn giữa phim.

Lúc mắt nhắm mắt mở tỉnh giấc, đầu Min-seok dựa vào vai người kế bên, em thực sự có nghi ngờ rằng hắn đã nhân lúc mình say giấc mà kéo dầu mình xuống vai, vì thường thì em ngủ ngoan lắm, chẳng có chuyện ngã qua ngã lại thế này đầu. Trước mặt là camera điện thoại Min-hyeong đang cố chụp ảnh em, Min-seok đưa tay hất ra, giọng lèm bèm: "Mới ngủ dậy, xấu lắm, hong được chụp."

Min-hyeong lắp bắp: "Không, không có, Min-seokie lúc ngủ đáng yêu lắm." Nhưng vẫn ngoan ngoãn hạ điện thoại xuống.

Ghế ở đây thoải mái quá mức, làm em vẫn hơi mơ màng, đầu giữ nguyên trên bờ vai hắn, âm thanh yếu ớt hoà cùng hơi thở phả lên cổ chàng thiếu gia, khiến hắn cứng hết cả người. Lee Min-hyeong run rây cúi đầu xuống, chóp mũi hai người bây giờ cách nhau chưa tới ba cm, mắt hắn nhìn chằm chằm môi em, sao mà giống thạch dâu tây quá, chắc ngon lắm nhỉ?

Hắn nuốt nước bọt ừng ực hàng chục lần rồi hạ quyết tâm lí nhỉ hỏi: "Tôi...hôn em được không?"

Min-seok nghiêng mắt qua, chớp chớp đôi mắt, :"Được thôi, nhưng có lẽ mình cần đến gần phía màn hình rạp để có nhiều ánh sáng hơn."

"Để chi cơ?"

"Tất nhiên là để tôi gọi cho chú mình quay lại khoảnh khắc đó rồi, sau đó vờ như bị nhân viên phát tán đoạn đó ra, thế là sẽ quảng bá rất tốt cho đám cưới chúng ta đó."

Min-seok thề với lòng rằng điều này chả có gì kì lạ, đối với cái yêu cầu hôn hít kia em cũng thấy rất bình thường. Chỉ là họ đã phí thời gian ngày nghỉ cho nhau, thế nên phải tận dụng tối đa lợi ích cuộc hẹn hò hôm nay mang lại chứ. Nhưng dường như người trước mặt em không thích lắm thì phải, thay vì ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn em lúc này, giờ lại trông vô cùng gượng gạo nhợt nhạt, nụ cười méo xệch như sắp khóc vậy.

"Vậy...thôi không làm nữa, nào em sẵn sàng thì chúng ta làm."

Min-seok nghệch mặt: "Nhưng tôi ổn với điều đó mà."

"Không...ý anh là, ừm..." Min-hyeong bối rối, tay chân lúng túng không biết phải làm gì, :" Thôi quyết định vậy đi, lần sau nhé."

.....

Trước khi chia tay, Min-seok lôi ra một con Kurromi trong Balo mình nhét vào tay hắn.

"Cho anh nè, tôi đã phải canh me lắm mới mua được bản giới hạn này á, cùng cặp với con Melody nhà tôi đấy."

Bà Ryu hướng dẫn em vài mẹo để gia tăng tình cảm, tỉ như cho nhau biết sở thích nhau chẳng hạn.

"Tôi hầu như không hứng thú gì ngoài việc sưu tập thú bông thế này cả, anh cũng có thể chia sẻ thứ anh thích cho tôi sau này nữa."

Min-hyeong nhận lấy con Kuromi trong bộ váy ren đen tím, mặc dù giọng điệu đều đều, hay vẫn chưa tười cười như ban đầu, nhưng khi nghe thấy "cùng cặp" hay là "sau này" làm hắn cảm thấy ổn hơn một chút. Ít nhất hắn không cần phải lo đến việc đột nhiên Min-seok bỏ trốn vì cuộc hôn không tình yêu này, giờ thứ duy nhất hắn có là thời gian và tình yêu chân thành siu bự này thôi.

"Cảm ơn em, tôi sẽ để nó trên giường ngủ với tôi mỗi ngày."

Rồi nhanh chóng sửa lời: "À không, chỉ là trước đám cưới thôi, xong rồi thì chỉ có em mới được ngủ với tôi thôi hà."

....

Buổi hẹn kết thúc, Min-seok bắt xe buýt quay về trường, điện thoại reo lên, là cuộc gọi hỏi thăm từ mẹ.

"Mẹ à, mẹ cứ quan tâm làm gì thế? Mẹ ham cháu đến vậy hả?"

"Nói gì vậy chứ, mẹ sợ con trai mình ngoan quá sẽ bị bắt nạt thôi, sao, cậu trai nhà T1 kia không tệ chứ?"

Min-seok điều chỉnh lại ghế, em dựa vào kính cửa sổ, hơi thở từ giọng nói nhuộm mảng trắng trên kính xe.

"Khá là hợp để kết hôn đó, nhưng cũng kì lạ lắm."

"Là sao?"

"Anh ấy giống như....đơn giản chỉ là thích con thôi vậy, con không biết phải đáp lại điều đó như nào cả mẹ à."

Đầu bên kia im lặng, em tưởng mẹ đã cúp máy vì kết nối kém, mãi mới nghe được giọng nói khiến em mệt mỏi kia tiếp:

"Ừ vậy thì tốt, cậu ta càng yêu con nhiều thì chúng ta càng có lợi."

Trò chuyện thêm đôi ba câu, em tạm biệt mẹ mình.

Khung cảnh ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau theo tốc độ xe. Mọi thứ lẽ ra không nên thành ra như này, dù cho Min-seok luôn chế giễu tình yêu là thứ nhảm nhí, nhưng em chưa bao giờ có ý định lợi dụng người khác. Từ nhỏ em biết mình sinh ra là chính là con tốt trong bàn cờ thương trường, và đối phương cũng thế, cớ sao lại có gan nói chuyện yêu đương chứ? Min-seok là người có lý trí trong chuyện công việc, em luôn giữ tâm thái dửng dưng vì biết sau này cũng sẽ là người lạ, chưa ai thực sự yêu thích em cả. Nhưng Min-hyeong, hắn lại vô tình trở thành người ấy. Hắn ta vụng về, ngây thơ, hành động như muốn trao hết tất cả yêu thương dịu dàng cho em chỉ trong ngày hôm nay vậy, thế mà em thì không, em chỉ chăm chăm vào việc để biến nó thành "lợi ích". Nếu mối quan hệ không bình đẳng kiểu này cứ tiếp diễn, Min-hyeong có lẽ sẽ là người đau đớn nhất.

Nhưng em làm gì được đây? Dù gì việc kết hôn là điều chắc chắn rồi, thứ em có thể làm bây giờ là biến nó thành sự "hạnh phúc" cho vẻ bề ngoài mà thôi.

.......

Cả Min-seok lẫn Min-hyeong đều không về nhà ngay sau khi tạm biệt nhau, mà dưới áp lực rủ rê của anh em mình nên hắn đã đi đến một quán bar T1 đang bỏ tiền đầu tư, ít có quán bar nào có thể quẩy xuyên ngày xuyên đêm như quán GenG đâu. Âm thanh từ nhạc cụ điện tử chói tai khiến đầu óc hắn ong ong cả lên, ngay khi vừa bước vào cửa đã thấy Choi Woo-je với Hyeon-jun đang ngồi với ly coca cắm hai cái ống hút.

Choi Woo-je là em họ Min-hyeong, kém hắn hai tuổi, khi bắt đầu học nói nó đã bắt đầu thể hiện năng khiếu trong mảng nghệ thuật và âm nhạc. Vả lại dòng họ công ti T1 có rất nhiều thành viên lớn tuổi hơn nó, không thiếu người có thể nối nghiệp, ngoài ra mọi người đều yêu thích Woo-je nữa, nên gia đình đã gửi nó ra nước ngoài theo ý nguyện để theo học trường nghệ thuật ở bển.

Còn về phần Moon Hyeon-jun, cậu ta là con út hãng ô tô nổi tiếng ChangChuan, cái ngành công nghiệp đã gắn bó lâu dài với T1, ba người họ đều lớn lên cùng nhau. Kể cả hôn ước từ bé của Woo-je với Hyeon-jun là thứ được định sẵn từ khi còn mặc bỉm, may mắn thay, hai đứa đều có tình cảm với nhau, nói chung là từ bố mẹ hai nhà đến cả người trong cuộc, ai cũng hài lòng về cuộc hôn nhân này. Mà người đau đầu nhất phải kể đến Lee Min-hyeong, cặp đôi vịt đực này sau tuần trăng mật kể từ đám cưới tháng trước thì giờ lại quay về quấy rối hắn mỗi ngày.

"Nếu mày ghen tị với tụi tao thì cứ nói thẳng đê, dù gì tụi này cũng chẳng phải thừa kế cái sản nghiệp đó làm gì, thứ duy nhất cần làm gì chỉ là yêu đương chụt chụt, ăn rồi báo T1 với ChangChuan thui là được rùi."

Min-hyeong tức điên người: "Mày thử về nhà nói với bố mày như vậy xem, coi ổng có đánh cho mày lăn ra khỏi nhà không?"

Sau khi nốc nốt miếng gà cuối cùng, Woo-je hào hứng sáp lại gần Min-hyeong hỏi: "Anh anh, anh gặp anh dâu tương lai của em chưa? Đã hông vui hông?"

Min-hyeong ngửa mặt lên nhìn những ánh đèn lập loè màu sắc trên trần, giọng điệu đều đều như đứa trẻ đọc thuộc thời khoá biểu hàng ngày của mình: "Ừ thì, tụi anh ăn tối với nhau, chủ động nắm tay anh nữa, rồi đi xem Titanic, ẻm dựa vào vai anh ngủ, nói chung là đã cùng anh mày đóng tròn vở kịch người yêu rồi đấy..."

Nghe vậy, Hyeon-jun liền vỗ đùi cái đét, giơ ngón cái với hắn: "Gút chóp anh rể à, lần đầu gặp mặt mà đã nhiệt tình như thế rồi, chắc chắn anh dâu đã luôn yêu thầm anh đấy."

Xém nữa là hắn đã tin vào điều cậu ta nói, nhưng sự thật thì là ngược lại cơ.

"Không hẳn...mày có hiểu cảm giác mà đối phương cố gắng hoàn thành mọi thứ hoàn hảo một cách máy móc không, giống như em ấy chỉ muốn làm tròn bổn phận thôi vậy..."

"Vậy anh còn không hài lòng điều gì cơ chứ?"

Woo-je chớp chớp mặt, khó hiểu nhìn anh mình.

Min-hyeong cười khổ, lắc đầu: "Nhưng ẻm cứ như con robot được lập trình sẵn vậy. Mỗi lời nói, mỗi hành động và biểu hiện của ẻm đều quá trịnh trọng, dường như chả thực sự muốn làm bạn đời với anh."

.....

Sau khi Min-seok quay về trường học, em định đi ngủ bù thì lại bị giáo viên hướng dẫn của mình kéo đi họp. Đầu tiên là tóm tắt đề án mới hoàn thành vài ngày trước, rồi thảo luận về hướng lựa chọn chủ đề cho luận văn tốt nghiệp, thêm mấy điều lặt vặt nữa, nhưng lâu đến nỗi khi em được thả ra đã là chín giờ tối. Lịch trình hôm nay quá kín, quay mòng mòng em liên tục không có tí thời gian chợp mắt, cơ thể kiệt sức không lết được đến căn tin, nên em chọn đặt đồ ăn, khi vừa mở diện thoại lên thì hiện lên thông báo tin nhắn mới hai tiếng trước.

Min-hyeong

Min-hyeong:

Hôm nay hẹn hò với em

Tôi thực sự rất vui

Kuromi đã được tôi

Đặt ở trển đầu giường rồi ó.

Suy nghĩ sắp xếp câu từ một chút, Min-seok nhắn lại:

:Min-seok

Cảm ơn nhé

Tôi cũng vui lắm

Hi vọng chúng ta sẽ hoà thuận

với nhau trong tương lai.

Min-hyeong:

Nhưng tôi thấy em không

thoải mái lắm thì phải

thấy cứ xa cách quá í.

Min-seok cạn lời: chứ anh muốn tôi phải đối xử thế nào với đối tượng kết hôn thương mại của mình đây? Mẹ tôi với chú anh đã kí xong cái hợp đồng trăm tỉ rồi thì tôi chạy trốn kiểu gì nữa?

:Min-seok

Chắc là anh cảm nhận vậy thôi

có phải tôi làm gì

khiến Min-hyeong không thích không?

Min-hyeong:

Không

Không phải

Min-seokie tốt lắm

chỉ là tôi cảm thấy Min-seokie

Không yêu tôi thôi.

Min-seok nghệch mặt nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cân nhắc câu từ chút rồi quyết định phải vạch rõ ranh giới với hắn ta.

:Min-seok

Thiếu gia của tôi ơi

Anh nghĩ chúng ta thực sự là

Công chúa hoàng tử trong

Truyện cổ tích à?

Ai cũng có việc bận của riêng mình cả

Ngay cả khi anh là người bình thường

thì cũng đâu thể yêu cầu đối tượng

Xem mắt của mình yêu mình ngay từ lần đầu

Gặp mặt được chứ?

Min-hyeong:

Nhưng...

Tôi lại rất yêu Min-seokie...

Min-seok bất lực rồi, không biết phải trả lời như nào trước sự thẳng thắn bộc trực này, em ném điện thoại đi như ném củ khoai lang bỏng tay, quyết định không quan tâm tới hắn nữa.

Tuy nhiên thì chỉ sau ba phút, tiếng thông báo tin nhắn mới vẫn vang lên, Min-seok cố nhét đầu vào gối để không bận tâm đến thứ kia, nhưng trái tim và tâm trí đều đã sớm bị xáo trộn bởi nỗi lo lắng không tên rồi.

"Aaaaaaa, khó chịu quá đi mất!"

Trần đời này đầy là lần đầu tiên cảm xúc Ryu Min-seok bị người khác chi phối hoàn toàn như vậy, em nhảy khỏi giường, chộp lấy điện thoại mở KaKaoTalk lên.

21:30

Min-hyeong:

Có phải tôi hơi sỗ sàng quá không?

Min-hyeong:

Tôi xin lỗi, chỉ là tôi thích em quá

Nhưng Min-seokie không cần thích lại đâu

Tôi không ép em...

Em chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi...

Min-hyeong:

Nhưng nếu em thích tôi dù

chỉ là một chút thôi

thì tôi sẽ rất là vui á...

Min-seok hết chịu nổi tên ngốc này. Không phải anh ta bảo có bệnh viện tâm thần xây dựng dưới trướng T1 à, sao anh không đi khám thử xem coi đầu óc mình có vấn đề không đi.

Nhưng sau khi xoá đi xoá lại dòng chữ trên box chat hết nửa ngày, không biết vì sao trong đầu em toàn là những hình ảnh khi mà Min-hyeong giới thiệu món trà sữa cho em, khi hắn ngốc nghếch chạy đi mua bỏng ngô, hay là đỏ mặt hỏi em có muốn hôn môi không. Em biết trái tim mình đang loạn nhịp không ngừng, bàn tay run rẩy không còn nghe theo lý trí nữa, và rồi em gửi tin nhắn đi.

:Min-seok

Ừm

Vậy tôi sẽ cố gắng thích anh thêm chút nữa nhé.

————————————

Tác giả: 

Tui muốn viết thể loại cưới trước yêu kiểu như là Min-hyeong từ đầu đã rất iu Min-seok, với lại Min-hyeong hong phải là kiểu người lạnh lùng á. Nhưng mà mẹ Min-seok dạy ẻm là còn trẻ thì iu đương vô con người ta thường bị ngu đi, nên là ẻm chả có miếng kinh nghiệm iu đương gì, nhưng khi mà gặp Min-hyeong với tình iu to lớn dành cho ẻm thì Min-seok cứ thế phá vỡ mọi quy tắc trong hơn 20 năm cuộc đời của mình, kịch bản chính là như z đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top