Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27. Bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc nghiên cứu hoa Tử Kỳ diễn ra khá thuận lợi, loại hoa này gần như là biến dị của Hoa Lan, không có tác dụng thần thánh như lời truyền thuyết. Nhưng quả thật chiết xuất được một chất hoá học hiếm có thể chữa trị và khôi phục những tổn thương ở những người mắc bệnh tim mạch.

Tuy nhiên dược tính rất mạnh, cần một loại hợp chất khác để trung hoà mà rất may một sở nghiên cứu ở tinh cầu khá gần với thủ đô có sẵn hợp chất này.

Han Wangho lập tức báo tin tức này cho Jihoon và Sanghyuk. Cả ba bàn bạc lên kế hoạch cho một chuyến thu thập và liên hệ với sở nghiên cứu bên kia.

Hyeonjoon sau khi tan thuốc mê cũng đã tỉnh lại. Người đầu tiên hắn nhớ tới là Junsik, thậm chí còn dựt đứt mấy kim tiêm truyền chất dinh dưỡng vội vã bật dậy đi tìm.

Choi Wooje sững sờ nhìn hắn phát cuồng, đây là lần đầu tiên em thấy hắn mất kiểm soát như thế. Hắn như một người xa lạ, chẳng để em vào mắt thậm chí một cái liếc cũng không cho em. Toàn bộ đầu óc, tâm trí và giọng nói đều phảng phất thốt lên tên Junsik.

Em biết những suy nghĩ ấy vào lúc này là vô lý và ích kỷ vì ai rơi vào tình huống này mà chẳng nghĩ tới em gái ngay tức khắc. Nhưng em nhỏ vẫn cứ khó chịu, muốn phụng phịu giận dỗi rồi lại tự khuyên nhủ chính mình rằng lúc này không phải lúc Hyeonjoon có thể phân chia sự quan tâm cho em.

Choi Wooje đánh vào đầu tên hổ điên lên cơn, tát đôm đốp vào hai má hắn bắt hắn tĩnh tâm lại.

"Họ Moon. Nghe cho kĩ đây. Junsik đang được điều trị tâm lý ở khu tâm thần! Anh muốn gặp con bé thì cút lên giường hoàn thành thủ tục xuất viện đã!"

Sau khi bị mấy cú tát truy hồi tiền kiếp giáng xuống liên tục lên mặt, Moon Hyeonjoon rốt cục an tĩnh lại. Hắn đỡ trán bắt đầu xâu chuỗi sự việc trước lúc ngất.

"Từ từ, còn chuyện nhà—"

"Lee Sanghyuk bỏ tù cả nhà đó rồi. Cả đời này cũng đừng mong ra được."

"Nhưng mà—"

"Bị giam vào khu ngục toàn kẻ giết người không thành. Chưa chắc đã sống được thọ đâu."

"Còn về—"

"Vụ náo loạn đằng ấy gây ra cấp trên biết rồi. Mà cấp trên là cô Mira, cổ chỉ bắt anh viết tường trình kiểm điểm với cấm túc trong phòng bệnh thôi."

"Anh định nói nhóc là—-"

"Hả cảm ơn tui ấy hả? Em biết em tốt bụng quá mà, cảm động muốn khóc chứ gì?"

"Ờm... nộp hộ tiền viện phí giùm anh. Anh không mang tiền."

"..."

-*-

Choi Wooje đỡ người anh tàn tật của đội đi nôn lần thứ tư trong ngày. Em vuốt dọc sống lưng hắn nhăn mày nhìn Hyeonjoon nôn hết đống đồ ăn trưa ra.

Xong xuôi em lại dìu người ta về giường, đưa cho hắn một cốc nước chống nôn Wangho đặc biệt gửi tới kèm lời nhắn yêu thương 'Cho Hyeonjoon nôn tưng bừng vào. Nôn hết thuốc ra mới tốt'

"Ăn được có tí là nôn hết ra rồi còn đâu! Này thì tốt kiểu gì?"

Wooje chống nạnh cằn nhằn, miệng nhỏ tằng tằng phàn nàn nhưng vẫn đều tay gọt vỏ hoa quả cho Moon Hyeonjoon.

Chỉ là Hyeonjoon nhìn mấy miếng táo xiêu xiêu vẹo vẹo với đống vỏ dính rất nhiều thịt quả mà cảm giác trong lòng rỉ máu vì tiếc của. Trời đất, muốn cướp con dao rồi tự gọt quá.

Nhưng mà hiếm khi được em út Choi Wooje chăm sóc như vậy hắn cũng rất vui vẻ. Chỉ là trong lòng còn vướng bận em gái, hắn vẫn chưa được nhìn thấy Junsik trực tiếp. Jihoon đã gửi ảnh thông qua camera giám sát nhưng chỉ nhìn thôi hắn thấy chưa đủ. Junsik bé bỏng của hắn...

Wooje ngưng việc hành hạ quả táo, em im lặng nhìn hắn lại đắm chìm vào tấm ảnh Jihoon gửi tới. Trong lòng thì khó chịu nhưng mấy ngày qua, chưa một lần nào em vươn tay cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Chỉ hôm nay thôi, Choi Wooje quyết định sẽ ngăn lại cái hành động ngu ngốc này. Em vứt táo với dao sang một bên. Nắm lấy tay hắn lôi xồng xộc ra ngoài.

"Đi đâu thế? Anh bị cấm túc cơ mà."

"Cấm quần què. Bảo đi thì cứ đi đi."

"Có bảo gì đâu?"

"... dắt đi thì cứ đi đi? Được chưa?"

-*-

Jeon Jihoon đứng ngoài nhìn vào camera quan sát động tĩnh bên trong căn phòng bệnh của Junsik.

"Hmm, đúng là anh em thân nhau nhỉ? Hyeonjoon vừa vào cái là em gái đã nhận ra cậu ta rồi."

Dù đã cố gắng dùng mọi cách tiếp cận nhưng có vẻ tâm lý hoảng sợ của cô bé khá nặng khiến Jihoon chưa từng tiếp xúc được với cô bé. Thậm chí một lời nói hay đến gần quá 5m thôi cũng không được.

Vậy mà nhìn xem.

Trong camera chiếu ra hình ảnh Junsik ngồi trong góc giường, Hyeonjoon thì ngồi bên cạnh. Cả hai nắm tay nhau rồi trò chuyện thân mật. Dù không nghe thấy cuộc hội thoại nhưng nhìn mắt thường cũng có thể thấy được Junsik đang rất thả lòng. Còn Hyeonjoon thì đấy là lần đầu tiên Jihoon chứng kiến cậu ta dịu dàng ân cần như thế với bất kể ai.

"Xời, lần đầu thấy thằng Hổ dịu dàng như thế với ai luôn đấy?"

"Mà nhìn hai đứa này cũng hài hoà nhỉ. Chắc hồi xưa thân thiết lắm."

"Ủa, đi đâu rồi?"

Jihoon độc thoại một mình mãi mới nhận ra phòng giám sát của mình sớm đã chỉ còn một mình hắn.

-*-

"Đừng chọc đồ ăn nữa, sắp thành súp rau củ rồi đó Minseokie."

Canteen ồn áo thế, nhưng giọng nói của Minhyung vẫn không lẫn đi đâu được.

"Cậu ăn nốt giùm mình đi mà. Cái rau đó mình ăn không quen."

Minseok phụng phịu chọc chọc rau củ mãi không ăn hết khay đồ ăn của mình. Thật ra còn có một nguyên nhân khác. Là vì tất cả mọi người đều chú ý tới #Keria - người đã trở lại như một kì tích nên đi đến đâu mọi ánh nhìn tò mò đều tập trung về phía em.

Minseok có cảm giác mình là con vượn đột biến trong sở thú đang được mọi người tham quan ấy. Cô đầu bếp nhìn thấy em còn mắt ngấn lệ gợi chuyện cũ hỏi em có nhớ cô là ai không. Huhu, sao mà em biết được cô ơi TwT. May mà có Minhyung kịp giải cứu em khỏi kiếp nạn 'có nhớ cô chí anh chụ là ai không?'.

Nhưng hắn đâu có kịp ngăn cổ múc cho em một đống đồ ăn. Nên tình hình là Minseok thật sự đã no muốn bể bụng rồi chứ không phải do em kén ăn bỏ bữa đâu.

"Lần sau để tớ mang cơm lên kí túc xá cho cậu nhé."

Lee Minhyung hiểu bạn nhỏ ngại chuyện cả cái quân đội đang nhìn chằm chằm em nên hắn đã cố ý chọn chỗ ở góc khuất thậm chí còn hơi tối tăm để Minseok thoải mái.

Nhưng có vẻ chưa ăn thua lắm. Nhất là khi có thêm hai tên top 1 vs top 3 quân đội đặt khay thức ăn xuống ngồi đối diện.

"Muốn thử đồ gì cứ ăn một miếng rồi để Minhyung nó ăn nốt cho. Cứ coi nó như con cá dọn bể thoải mái đi Minseok." LSH

"Bỏ cái thìa Minseok vừa ăn xuống. Có thìa của mình thì tự dùng." KHK (cướp lại cái thìa Minseok vừa ăn cơm - chính là cái thìa Minhyung nhăm nhe dùng để ăn tiếp với ý đồ 'hôn gián tiếp' bạn cún).

"Hai anh làm đội trưởng mà rảnh thì thôi nhé luôn." LMH

"Làm sao, ý kiến à?" LSH

"Có thời gian rảnh sao không đi về với người yêu/mập mờ giùm, cứ ở đây phá hoại chuyện tốt của em thế?" LMH

"Xin lỗi, em người yêu kiêm viện trưởng tương lai đang bận dự án nghiên cứu giá trị nghìn tỷ có khả năng sẽ thay đổi nền y học thế giới mất tiêu ùi." LSH

"Mê cái cách anh ta nói nhiều để flex bồ." RMS

"Thích cái cách anh ta dùng teencode tỏ vẻ trẻ trung." LMH

"Thế còn đội trưởng Kim có thể vượt lên peer pressure không ạ?" RMS

"Anh thì vẫn mập mờ đều đặn. Được cái mập mờ của anh sáng chở vị hôn thê đi ăn, chiều đi lo cho em gái nhà Hyeonjoon, đêm muộn mới chịu gặp anh chứ không có gì đặc sắc hết." KHK

"Anh ơi, cười ngoài mặt nhưng dằm trong tim hả?" RMS

"Nên anh quyết định ăn miếng trả miếng bằng cách tối nay đi bar đến sáng luôn. Có đứa nào theo anh mày không?" KHK

"Người anh em thân thiết. Dù em rất muốn giúp đỡ anh nhưng hiện tại em đã cháy túi nên cuộc chơi này em đành vắng mặt." LMH

"Dù rất muốn kề vai sát cánh bên bạn thân yêu vượt qua thời điểm khó khăn nhưng công việc bù đầu bù cổ khiến tao không thể dành thời gian cho mày được." LSH

"Tao bao." KHK

"Đi thôi. Em với Minseokie hai vé." LMH

"Tao nhắn tin, Wangho ok rồi. 9h tối nhé." LSH

"Em cũng nhắn cho Wooje rồi, nó bảo quẩy nát quán luôn." RMS

"... từ từ tao rút lại lời nói. Bao từng đấy đứa thì có mà táng gia bại sản." KHK

"Anh không rút lại được đâu. Tối nay em sẽ khám phá quán bar bằng chiếc thẻ đen anh cho em~" RMS

"Con trai lớn rồi, biết báo cả anh hai rồi. Anh khoá thẻ em ạ." KHK

"Không sao. Không sao. Tao nhắn với chị kế toán có gì trừ tiền lương của mày tháng này rồi." LSH

"Đ tin. Mày tưởng chị kế toán sợ mày chắc?" KHK

"Chỉ họ Lee á Hyukyu, người nhà cả. Bọn này ới phát là chỉ duyệt liền." LMH

"... đm, đồ tư bản họ Lee ác độc. Tao sẽ thu thập tài liệu để báo lên chánh quyền." KHK

"Gửi lên liên hợp quốc đi. Có khi người ta sẽ lắng nghe mày. Chứ trong chánh quyền người nhà tao hơi đông, sợ khó đó mày." LSH

"Anh tính báo cáo cả em trai anh hả, Kim lạc đà?" LMH

"Liên quan gì em tao?" KHK

"Minseokie bước chân vào nhà họ Lee luôn rồi mà." LMH

"!?!? Chuyện từ bao giờ? Sao tao không biết gì hết?" KHK

"=)))) thì cái lúc anh đưa em thẻ đen để tiêu vặt á. Là em vừa từ nhà Minhyung về..." RMS

"Tổng kết cuộc đời của Deft: Thua từ đường đua đến đường tình." LSH

"..." KHK

-*-

Có một quán bar là quán tủ của cả hội, vì người đi tới quán này hỗn tạp, chẳng mấy ai quan tâm đến những người xung quanh.

Nên việc những gương mặt tiêu biểu trong giới dị năng giả đột nhiên xuất hiện chẳng khiến cho bất kì ai chú ý.

Kể cả đó có là #Keria, kẻ được mệnh danh là đi về từ cõi chết.

Ryu Minseok rất hài lòng với cái sự 'bơ đẹp' này của mọi người xung quanh, em cảm tưởng như rốt cục mình cũng có thể thả lỏng bản thân.

Nhưng mà 'rượu' quán này sao sao ấy? Chua chua có ga, dưới đáy cốc còn có một miếng đào ngâm ngọt ngọt. Lee Minhyung gọi cho em cốc này uống khá ngon nhưng em cứ cảm thấy quái quái?

"Đm, ông lừa trẻ con đấy à Lee Minhyung?" CWJ

"Ủa gì? Minhyung lừa tớ hả?" RMS

"Nó gọi cốc soda chanh đào đấy em ạ." KHK

"Thật hả?" RMS

"Có cốc rượu nào mà còn cắm ống hút hồng hình trái tim không?" LSH

"Minhyung?" RMS

"Xử đẹp nó đê Seokie, nó dám lừa em thế đấy." HWH

"..." LMH

"Tớ không nghe người khác nói, tớ chỉ nghe cậu." RMS

"..." CWJ + KHK + LSH + HWH (muốn coi nhà người ta cháy nhưng mà thế đ nào lại thành phát cơm cún tập thể thế này).

"Tớ chỉ không muốn cậu say thôi..." LMH

"Ừm. Vậy tớ không uống." RMS

"Ngứa mắt thế nhỉ?" KHK

"Vào bar làm quái có chuyện uống soda bao giờ. Đi, em dẫn anh đi trải sự đời." CWJ (kéo Minseok đến quầy bar)

"Minseokie đừng đi với thần cồn!" LMH (cản không kịp)

"Rồi xong, đêm nay Lee Minhyung tha hồ chăm hai con quỷ rượu nhé." HWH

"Một thôi, Choi Wooje ngàn chén không say mà." LSH

"Ừ đấy. Từ hồi đủ tuổi uống rượu bia, được lên bàn ăn nhậu với cả đội tao chưa thấy nó say bao giờ luôn?" KHK

"Nó là con sâu rượu mà uống mấy lít nhằm nhò gì." HWH

"Em có nên kéo Minseokie lại không. Chứ em lo quá." LMH

"Thôi, nhìn Wooje không vui vẻ lắm. Cho nó có người tâm sự tí đi." LSH

"Ủa mà không ai rủ Jihoon với Hyeonjoon à?" HWH

"Hyeonjoon bận ôn lại chuyện cũ với em gái nó rồi." LMH

"Tra nam tệ bạc Jeong Jihoon. Nhắc làm đ gì." KHK

"Mới uống có hai ly mà coi nó sấy kìa." LSH

"Bảo sao hồi trước Minseokie mới ở với anh mấy tháng mà ẻm hỗn ra mặt." LMH

Đương lúc cả hội đang tám chuyện thì một hai tên đi lướt qua bọn họ, giọng nói thầm nhưng lại cao vút như muốn để cả bàn Hyukyu nghe thấy.

"Coi kìa~ Tiểu tam mặt dày lên làm đội trưởng kìa."

"Thấy người ta có vị hôn thê mà vẫn sán vào được thì chịu rồi~"

"Chắc mặt mũi phải làm từ bê tông mới nhởn nhơ sống như thế này được."

Kim Hyukyu nở nhẹ một nụ cười 3 phần lạnh nhạt 7 phần khinh bỉ.

Quan tài của mấy cưng, anh làm xong rồi đó.

"Anh đi vệ sinh xíu." KHK

"All in nhé. Tao phím chủ quán rồi." LSH

"Còn động đậy được thì anh đừng có nhìn mặt em." LMH

"Cần thêm tí đồ chơi không?" HWH

"Không cần. Đi tí rồi về." KHK

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top