Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Extra. ⚡️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"The darkness keep pace with my footstep
Sunlight never shed a single drop in me
Until you came."







———————————————




Choi Wooje nổi tiếng - nổi bằng tai tiếng.

Người ta mắng nó một câu, nó sẽ đào cả mồ mả dòng họ người ta lên chửi.

Người ta đánh nó một cái, nó sẽ cầm hẳn chai rượu đập vào đầu người ta.

Ăn miếng trả miếng. Nợ máu trả máu.

Chẳng đứa trẻ nào trong cô nhi viện dám tới gần hay có gan gây sự với Choi Wooje. Lần duy nhất có đứa dám cướp đồ ăn của Choi Wooje đã bị nó cắn tơi tả suýt nhập viện.

Nếu phải chọn giữa chuồng hổ bị bỏ đói năm ngày và Choi Wooje thì tất cả trẻ thậm chí là các sơ thà chọn chuồng hổ.

-*-

"Viện trường... thật sự không thể để đứa nhóc ấy ở lại đây. Nó khiến những đứa trẻ khác lúc nào cũng phải lo sợ, cảnh giác—"

"Không được! Choi Wooje sẽ không đi đâu hết. Chúng ta là nơi duy nhất thu nhận trẻ em bị bỏ rơi. Nếu đuổi thằng bé đi thì nó tự kiếm sống như thế nào đây?"

"Nhưng mà.... Thằng nhóc ấy nó mắc bệnh thần kinh! Ngài không nhớ hồi trước nó đã đánh chết một con chó à?"

"... chuyện đó chỉ là bất đắc dĩ thôi."

"Ngài đừng bênh vực nữa hiệu trưởng à! Nó là thằng nhóc bị bệnh tâm thần không có nhân tính, kẻ giết động vật máu lạnh không có trái tim! Chúng ta nuôi nó cho nó mái nhà bấy lâu nay mà nó còn chẳng biết ơn lấy một lần đấy thôi?"

"Sơ nói đủ rồi! Nói xấu một đứa trẻ như vậy chẳng hay ho gì đâu!"

"Tôi chỉ nói ra sự thật thôi! Nó là ác quỷ! Nó sẽ mang tai hoạ đến nơi này! Nó đã hại chết cha mẹ thậm chí hại chết gần hết họ hàng của mình kia kìa? Có khi là nó giết chứ ai?"

"Đừng nói nữa! Tôi thấy sơ không có đủ tư cách để chăm sóc lũ nhỏ nữa. Nơi này không chào đón sơ."

"Ngài đuổi tôi—?"

"Không cần. Cháu sẽ rời đi."

Choi Wooje đã nghe hết cuộc hội thoại bên trong gian phòng khép hờ. Nó lạnh mặt nhìn sơ rồi nhìn hiệu trưởng. Chẳng có chút cảm xúc nào trong đôi mắt to tròn ấy.

"Wooje! Wooje à!" Hiệu trưởng cũng giật mình vì sự có mặt đường đột của cậu nhóc. Đến khi hoàn hồn thì Choi Wooje đã đi rất xa đến nỗi bà đuổi theo cũng không kịp nữa.

Sơ nói rất đúng. Wooje là tai hoạ, nó đi đến đâu thì vận xui sẽ đi bám lấy đến đó. Ba mẹ Wooje đều mất mạng sau một cuộc đột nhập tư gia của bọn trộm cướp. Không ai trong gia đình còn sống, trừ nó.

Họ hàng nhận nuôi Wooje đều bỏ mình vì những lí do quái dị.

Khoảnh khắc bước chân vào cô nhi viện khi chẳng có ai dám chứa chấp nó nữa, Choi Wooje đã thực sự tin rằng những cái chết đó là do nó gây ra. Chính nó còn thấy sợ sự xuất hiện của chính mình va rằng bản thân vĩnh viễn đừng nên quen biết ai nếu không muốn đeo thêm mạng người.

Choi Wooje để bản thân trở nên đáng sợ, hung dữ thậm chí mất dạy, điên khùng khiến không ai hay bất cứ vật gì có gan chủ động tiếp cận nó.

Nó đã cố gắng xa lánh cách ly bản thân đến vậy, nhưng có lẽ thần linh cảm thấy đùa giỡn với nó như thế là đủ.

Ngài phái xuống một con chó điên hung tợn đột nhập vào cô nhi viện nửa đêm, thoát khỏi sự ngăn cản của các sơ để tấn công vào phòng lũ trẻ. Choi Wooje là đứa duy nhất cầm lấy thanh gỗ mục nát, chắn trước mặt những đứa nhóc khác để đối diện với con chó dại đang lên cơn khát máu. Nó chủ động chọc giận con chó dại để dồn hết sự tập trung của con chó về bản thân. Nó thà để mình bị cắn, dụ con chó rời khỏi khuôn viên cô nhi viện còn hơn là để bất kì ai chịu tổn thương.

Đến khi người lớn và cảnh sát đến hiện trường, họ chỉ nhìn thấy một con chó đã bị nát bấy thịt và những vũng máu tươi loang lổ. Cảnh tượng kinh dị khủng bố ấy đã trở thành câu chuyện để mọi người thêm run sợ thằng nhóc tâm thần họ Choi.

Nhưng mấy ai biết sự thật về một đứa bé mới chỉ bảy tuổi đã dũng cảm ra sao khi cố hết sức bảo vệ tất cả mọi người.

Cũng mấy ai biết đến những vết cắn vết cào sâu hoắm cũng không ngừng đổ máu của cậu bé đứng cạnh thi thể con chó hoang.

Choi Wooje im lặng gánh chịu những ánh mắt ghê sợ, những lời nói lăng mạ và sự xa lánh của mọi người. Dù cho chính nó là người đã cứu bọn họ.

Nó chẳng quan tâm.

Nó chỉ thấy đau vì những vết thương ngoài da kia thôi. Còn trong lòng đã sớm mục rữa khô cằn đến nỗi chẳng khóc ra được thành tiếng nữa rồi.

Người ta nói đứa trẻ biết khóc thì sẽ được cho kẹo.

Nhưng nếu một đứa như nó khóc có lẽ người ta sẽ tưởng nó đang phát rồ phát dại mà rủ nhau tránh xa nó ra ấy chứ.

-*-

Wooje được nhận làm việc cho một quán bar phi pháp sau vài tháng lang thang như kẻ ăn mày. Một đứa trẻ chưa đủ tuổi xuất hiện ở đây chẳng có gì đặc biệt khi những vụ giao dịch hàng hoá trong bóng tối còn tệ nạn hơn thế rất nhiều.

Choi Wooje không có đường lui.

Có bất cần thế nào thì nó cũng cần sống.

Có phải giãy dụa trong bùn lầy nhơ nhuốc đến mấy thì nó chưa từng nghĩ đến việc tử tự.

Mạng của nó là do ba mẹ không tiếc sự sống để bảo vệ.

Thì nó làm sao dám chết?

Nó có tư cách gì để chết?

Vậy nên nó tiếp tục sống.

Phải sống.

Có bị dí tàn thuốc lên người, bị ném chai rượu vào đầu, bị khách say rượu coi làm bao cát Wooje cũng không thể bỏ công việc này.

Nơi này là nơi duy nhất cho nó cái ăn để sống.

Tấm phao cứu sinh rách nát duy nhất Wooje tìm được giữa bão tố mây mù giăng kín lấy cuộc đời khốn cùng.

-*-

Quán bar này bao ăn và ở nhưng chủ quán là kẻ chỉ cần có tiền sẽ bất chấp tất cả, kể cả việc buôn bản trẻ em. Choi Wooje bị đánh thuốc mê rồi bán cho một hộp đen khác với cái giá còn chẳng đủ mua một con heo.

Nó lờ mờ nghe thấy tiếng trao đổi của bọn thương nhân kiếm tiền trên xương máu của bọn 'dân đen'.

"Mấy anh đừng lo. Thằng nhóc này vừa trẻ vừa khoẻ. Nuôi trong nhà muốn 'dùng' kiểu gì thì 'dùng' "

"Nó có cắn không đấy?"

"Haha, sao mà cắn được. Tôi đã tiêm thuốc teo cơ cho nó rồi. Các anh muốn làm gì tuỳ ý."

"Tốt tốt. Bọn tôi đang thử nghiệm thuốc. Cần nhất mấy đứa như này. Lần sau có 'hàng mới' nhớ hú một tiếng."

"Dạ vâng. Các anh đi thong thả."

...

Chết tiệt.

Tên chủ quán khốn kiếp.

Nó thề sẽ quay lại để băm thay hắn thành trăm mảnh!

-*-

Một đám nhóc quần áo bẩn thỉu dơ dáy tụm thành một đám núp trong góc phòng mốc xanh mốc đỏ toả ra mùi tanh tưởi. Chúng nó xanh xao vàng vọt người gầy rọc trơ cả xương, đứa nào đứa nấy trên tay đều có những vết kim tiêm chằng chịt. Tất cả đều là bọn trẻ bị bắt cóc, buôn bán, bỏ rơi... đều bị túm về nơi này để làm thí nghiệm trên cơ thể người. Chúng nó rất sợ mỗi khi đám người mặc áo trắng tới, vì bọn họ sẽ đánh đập, hành hạ và cưỡng chế lôi chúng đi thử các loại thuốc chưa qua kiểm nghiệm.

Nhưng giờ đã có nỗi sợ khác khiến cả đám run rẩy hơn tất cả.

Đó chính là thằng nhóc đứng sừng sững bên cạnh vũng chất lỏng đỏ thẫm, máu bắn tung toé trên gương mặt lạnh lùng. Trên tay nó là một chiếc bút bi đã gãy làm đôi.

"Huhu, mấy người đó chết cả rồi!"

"Ahhh! Choi Wooje là kẻ giết người!!!"

"Sát nhân!!"

"Huhu, đáng sợ quá!!!"

"Nó sẽ giết bọn mình luôn đúng không?"

"Tránh xa bọn tao ra! Đồ quái vật!!!"

"Kẻ giết người!!!"

...

Choi Wooje nhìn dòng máu nhuộm đỏ đôi chân trần trụi của nó. Chẳng phân biệt được là máu của bọn áo trắng kia hay là máu từ những vết thương trên người nó không ngừng đổ xuống.

Chặc, đám nhãi phía sau ồn ào thật đấy.

Chẳng biết ai đã chắn cho chúng hàng trăm lần bị chộp đi làm thí nghiệm. Wooje liếc nhé cánh tay xương xẩu không chỗ thịt nào lành lặn của mình. Hẵng còn nguyên những vết kim tiêm tím bầm chi chít nhau chẳng khác nào tổ ong chạy dọc cả hai cánh tay nó đây.

Rồi nó nhìn mình từ trên xuống dưới.

Chiếc áo như tấm giẻ rách tơi tả, đầu tóc chân tay dính đầy máu và tro bụi không ra hình người.

Chẳng có nó, chắc cả một đám trẻ này đã chết từ lâu rồi.

-*-

Khu ổ chuột nổi lên xung đột, có người dùng súng bắn nhau. Tiếng thét gào kêu cứu nổi lên trong con ngõ chật hẹp chỉ hiu hắt một vài tia ánh sáng.

Choi Wooje bị người huých ngã xuống đất. Người người dẫm đạp lên nhau để chạy trốn. Chẳng ai chú ý tới một đứa trẻ bị dẫm lên không biết bao nhiêu dấu giày.

Choi Wooje vậy mà không phản kháng.

Đột nhiên nó muốn thử xem mạng mình lớn đến đâu?

Nó đã vùng vẫy suốt cuộc đời rồi.

Nếu cứ mặc xác mọi thứ đi thì kết quả sẽ ra sao?

Thần linh, à không, cái đám trên trời sẽ có biểu cảm ra sao khi thấy 'món đồ chơi' này chết đi nhỉ?

À, sẽ rất thú vị cho coi.

Choi Wooje muốn cười nhưng mặt nó đau nên chẳng cười nổi.

Mệt mỏi quá.

Đau đớn quá.

Đcm đời.

-*-

Nó tưởng bản thân đã chết trong cuộc bạo loạn.

Nhưng không.

Nó không chết.

Đến mức đó cũng không chết.

Choi Wooje chó điên vô cảm, nhãi ranh câm điếc của quán bar, kẻ giết người máu lạnh không tim không phổi... những biệt danh ấy gán lên một đứa trẻ có vẻ rất vô lý?

Nhưng chẳng ai phản bác lại điều đó khi nhìn thấy Choi Wooje.

Chẳng ai từng thấy nó khóc, nó cười bao giờ. Họ chỉ nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn trên tay chân của nó, chỉ nhìn thấy biểu cảm hằm hằm đầy sát khí của nó. Rồi như một lẽ đương nhiên, họ khẳng định 100% rằng tay nó nhuốm máu, tâm thần nó có vấn đề, nó chẳng phải loại người tốt gì cho cam.

Vậy nên, chẳng cần đối xử nó như một đứa trẻ cũng chẳng cần nhẹ nhàng với nó vì nó là 'kẻ điên' mà.

Ấy thế nhưng, 'kẻ điên' trong miệng bao người lại bật khóc lên như một đứa trẻ khi được cho một cốc hotchoco.

Nó khóc nức nở đến nỗi những người xung quanh đều phải ngoái đầu lại vì tưởng anh dị năng giả vừa cứu nó đã bắt nạt nó.

"Yah! Nhóc khóc cái gì thế?"

Choi Wooje chẳng nghe lọt chữ nào vào tai. Nó siết chặt chiếc cốc nóng ấm trong tay. Vừa khóc nấc lên vừa uống liên tục vài hớp không ngừng nghỉ như thể có ai sẽ đến giành giật với nó ngay tức khắc.

Anh dị năng giả lại tưởng nó đói, lập tức kiếm cho nó thêm đồ ăn và áo ấm.

Nhưng anh ta nào biết hành động ấy còn làm Choi Wooje khóc dữ dội hơn. Tiếng gào khóc dữ dội, mãnh liệt đến mức xé nát cổ họng, tê tâm phế liệt, nó khóc đến mức hai mắt như sắp nổ tung, cổ họng như bị cào rách ra rướm đầy máu tươi từ bên trong.

Anh dị năng giả luống cuống tay chân vì lần đầu tiên gặp phải trường hợp này. Hoảng loạn ôm siết lấy nó vào lòng.

Trong tiếng khóc thảm thương của nó xen lẫn đôi ba câu dỗ dành vụng về, càng được dỗ dành nó càng mất kiểm soát mà khóc lớn hơn. Đê điều chặn cứng phần yếu mềm trong lòng nó vỡ mất rồi, nước mắt thi nhau tuôn trào như cơn đại hồng thuỷ.

"Đừng khóc nữa được không? Nhóc bị ai bắt nạt hả? Anh đánh lại người đó cho nhóc nhé?"

"Vết thương đau đúng không? Ngoan, anh bế ra cho chị kia thổi phù một cái là hết đau ngay."

"Nhóc làm từ nước à, khóc suốt nửa tiếng rồi đấy."

"Nhóc ơi, khóc nữa thì thành nhành cây khô mất thôi."

"Nín khóc anh cho kẹo nhé?"

Anh ta nào biết.

Những lời nói dỗ dành ấy là lần đầu tiên Choi Wooje được nhận.

Cốc hotchoco ấm áp ấy là lần đầu tiên Choi Wooje được uống.

Những viên kẹo anh ta dúi vào tay nó là lần đầu tiên Choi Wooje được cho.

Không phải đấu đá.

Không phải cướp giật.

Không phải tranh giành.

Một người xa lạ tự nguyện cho nó. Không hề sợ hãi vết sẹo dữ tợn trên tay chân nó. Không hề khinh ghét nó hay dùng ánh mắt ghê tởm nhìn nó dù chỉ một giây.

Lần đầu tiên trong đời, Choi Wooje cảm giác nó cũng mong manh, đáng thương và yêu cầu sự vỗ về như bao đứa trẻ khác.

Nhưng rồi nó sực tỉnh.

Nó nhớ ra bản thân là tai ương, là điềm xấu, là kẻ reo rắc cái chết cho mọi người xung quanh.

Choi Wooje hoảng hốt đẩy người kia ra, nó dùng sức đạp người kia ra thật xa. Nhưng anh ta khoẻ như voi, dù bị đấm đá túi bụi vẫn không chịu buông cánh tay đang ôm nó. Choi Wooje không muốn người duy nhất cho nó sự ấm áp chết. Nó không muốn bóng tối sẽ nuốt chửng lấy chút ánh sáng lẻ loi nó có được.

Nó gào thét trong lòng rằng xin hãy tránh xa nó. Xin hãy bỏ rơi nó như bao người khác. Xin hãy xa lánh nó như thể nó là loài virus độc hại.

Làm ơn, hãy sống sót.

"... bỏ ra—hức —anh sẽ chết mất, làm ơn, bỏ tôi ra đi mà—-"

Đáp lại nó chỉ là cái ôm siết chặt hơn.

"Yah, nhóc đang thách thức học viên xuất sắc của trường quân đội đấy à? Cứ ôm đấy? Xem chết được kiểu gì nào?"

"Càng giãy tôi càng không bỏ nhóc ra đấy!"

Tên khốn chết tiệt ngu ngốc thần kinh khinh thường sự sống này!

Xem ra hắn muốn chết thật rồi!

Choi Wooje bị chọc nổi giận, em trừng mắt nhìn hắn. Nếu bình thường em dùng ánh mắt này, người ta sẽ mắng em là vô lễ, mất dạy, thiếu đòn rồi nhào lên đánh cho em một trận.

Ấy thế mà tên bất bình thường kia lại phá lên cười.

"Nhìn gì? Còn biết làm nũng cơ à?"

Làm nũng cái mả cha họ hàng dòng tộc tổ tiên ba đời nhà hắn!?

Giờ thì nước mắt của em Choi không phải vì tủi thân nữa rồi. Mà là vì tức, tức phát khóc!

Wooje sôi máu há răng cắn vào vai hắn ta nhưng đm người này làm từ sắt à? Vết cắn thì chả thấy đâu mà răng em thì sắp rụng cả hàm trên lẫn hàm dưới rồi!!!

"Gì đấy? Muốn bôi nước dãi à? Đưa cho nhóc giấy nhé?"

Nước dãi cái quần què!! Cây phóng lợn đâu? Em phải xiên cho cái tên cợt nhả dám coi thường em này mấy phát.

Chợt một bên mũi bị bịt lại, khăn giấy phủ trên mũi khiến Choi Wooje nhăn chặt mày đầy mặt khó hiểu nhìn hắn.

"Xì mũi đi? Đã cầm giấy cho rồi phải dạy nhóc cách xì à?"

Wooje lườm nguýt hắn. Không hề khách sáo xì thật mạnh nước mũi lên khăn giấy. Em muốn trả thù hắn nên cố tình để nước mũi chảy cả vào tay hắn.

Nhưng!

Xì xong lần một, hắn vẫn chưa tha cho em, tiếp tục bịt bên mũi kia.

"Tiếp tục."

"Giỏi quá, mạnh thêm chút nữa. Nice nice."

"Nốt một lần. Xuất cmn sắc. Xì mũi giỏi quá ta. Quá tuyệt vời."

"Hứa lần cuối. Nice, chết thật xì mũi giỏi thế này phải đi thi thôi!"

Chẳng biết hắn ta có mang tư thù cá nhân hay không mà khen em nức mũi thậm chí còn vỗ tay tán thưởng như kiểu em vừa mang vinh quang về cho nước nhà?!!

Choi Wooje cảm giác mặt mũi giang hồ của em mất hết rồi. Ai đời Choi chó điên khi xưa lại được khen tới tấp chỉ vì... xì mũi giỏi?

Xấu hổ chết mất. Nhục nhã chết mất. Sau này, làm sao em dám ngẩng mặt nhìn đời đây?

"Oner! Bên này cần hỗ trợ."

"Anh phải đi rồi. Nhóc chịu khó đi tới chỗ chị dị năng giả bên kia để chữa thương nhá."

Moon Hyeonjoon đứng dậy định thả nhóc con mít ướt này ra thì vạt áo bị người túm lại. Ồ, vừa đẩy ra bằng được cơ mà?

"Sao hả? Muốn anh bế nhóc qua kia hả? Bị vẻ đẹp trai của anh thu phục rồi chứ gì? Xin lỗi nhé, gu anh không phải người nhỏ tuổi như nhóc đâu."

"... tên?"

"Hmm, bọn anh không được phép tiết lộ tên. Nhưng mà nhóc là ngoại lệ đấy nhé. Tên anh là Moon Hyeonjoon còn nhóc—-"

Đáp lại hắn là cái quay người rất dứt khoát của Choi Wooje.

Moon Hyeonjoon chặc lưỡi bật cười. Nhóc con này thú vị thật đấy. Dùng hắn như cái gối phát tiết, xong xuôi là ngoắt mông đi luôn chứ.

Haizz, chỉ trách hắn quá tốt bụng thôi.

Moon Hyeonjoon bước theo tiếng gọi của đồng đội, hắn không quay đầu lại nên không hề nhìn thấy cái quay đầu và ánh mắt quyến luyến nhìn chằm chằm hắn rời đi của Choi Wooje.

Moon Hyeonjoon chắc chắn sẽ không biết được, hắn đã cứu lấy một bông hoa úa tàn. Sự ấm áp trong vô thức của hắn đã nuôi dưỡng một thế hệ tài năng, một viên ngọc trân quý cho nhân loại.

Bông hoa ấy đã ôm mãi đoạn kí ức trân quý này làm nguồn sống để nở rộ. Đẹp đẽ và thiện lương.

Ánh sáng là một vật thể rất nhỏ, mặt trời vẫn luôn len lén nhét những hạt nắng lấp lánh vào thường nhật của mỗi người. Không có đêm tối nào là vĩnh hằng, chỉ có bình minh chưa đến.



-End extra-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top