Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cảnh báo: Có yếu tố 16+]

Rừng Nhã Túc mất một tháng sau, lửa mới thôi cháy.

Trung tuần tháng 12, Lục quốc chính thức đầu hàng, gửi thư tình nguyện dâng tặng lãnh thổ cho Trương quốc. Thành Sát Nhã tự động mở cổng, đón đoàn quân do Kim Kwang-hee đi đầu vào trong. Sau khi tất cả đã ổn định, mọi người tổ chức yến tiệc ăn mừng trong thành, linh đình suốt mấy tuần lễ liền.

Lee Minhyeong đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên do tình trạng sức khỏe vẫn chưa ổn định nên hầu hết thời gian này, hắn đều rơi vào hôn mê, hiếm khi lấy lại tỉnh táo. Mọi chuyện trong quân ngũ đều do Kim Kwang-hee thay hắn tiếp quản.

Sức khỏe của Ryu Minseok cũng đáng báo động không kém. Sau khi thành công kéo Minhyeong từ Quỷ Môn Quan quay về, cậu cũng rơi vào cảnh xuất huyết trầm trọng, bất tỉnh mấy ngày mới hồi phục.

Đã vậy khi cậu tỉnh dậy lại không rõ tình trạng sức khỏe của mình thế nào, tiếp tục lén lút chạy qua trị thương cho hắn.

Kim Kwang-hee tức đến lộ nguyên hình, sói dữ gầm ầm ĩ, bay nóc cả doanh trại.

Sau đó, y lệnh cho Minseok cấm tuyệt đối sử dụng năng lực từ thời điểm thức giấc cho đến khi hết mùa đông. Nếu Kwang-hee phát hiện cậu lại lén lút dùng năng lực, y sẽ thẳng tay tống cậu về Trương quốc, không cho cậu bên cạnh Minhyeong nữa.

Nghe đến đây, dù Minseok hay cãi bướng đến đâu cũng phải cúp đuôi sợ hãi nghe lời.

Về phần Choi Wooje, vì dùng quá nhiều linh khí nên nó cần phải tịnh dưỡng trong một quãng thời gian tương đối dài.

Có điều, chuyện khiến Kim Kwang-hee sốc đến suýt cắm cả kiếm xuống chân mình...

Chính là Ryu Minseok đột nhiên quỳ gối trước mặt y và nói...

"Đại nhân! Tôi biết lỗi rồi! Tôi đến đây để chịu phạt!"

Gì vậy trời?

Kwang-hee nhặt kiếm vắt lên hông, tay xoa thái dương, mệt mỏi hỏi, "Chuyện gì nữa?"

Minseok chụm hai tay trước mặt, trán áp lên mu bàn tay, khí thế nói, "Quân lệnh như sơn... vậy mà tôi đã không nghe theo lệnh của đại nhân, tự ý hành động, còn có hành động làm đả thương ngài. Đại nhân, tôi chấp nhận đến đây chịu phạt!"

Quỷ thần thiên địa ơi.

Kwang-hee vuốt mặt, uể oải nói, "Chuyện qua rồi... ngươi nhắc lại làm gì? Sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đứng lên đi."

Minseok nâng tầm mắt nói, "Nhưng mà đại nhân, nếu ngài trách phạt không nghiêm, hành động của tôi sẽ tạo thành tiền lệ xấu cho thế hệ dược sư sau này!"

Kwang-hee nói, "Chuyện này chỉ có ta biết, ngươi biết, Choi Wooje biết. Ma không biết, quỷ không hay, trời đất cũng chỉ ba người chúng ta biết."

Minseok cứng đầu cãi lại, "Luật làm ra để quản người, cũng chính là quản mình. Đại nhân!"

Kwang-hee hết cách, đi đến hạ sách cuối cùng, "Được rồi, đợi tướng quân tỉnh dậy, ta sẽ phạt cả ngài ấy."

Ê, ủa?! Minseok nghe đến đây dựng hết cả lông đuôi.

Kwang-hee ung dung gọt trái táo trên bàn, tỉ mỉ xoay tròn, giọng điệu vô cùng thong thả, "Theo thông lệ, tự ý chống đối cấp trên, phạt 20 gậy, tiếp theo ngươi đả thương người thi hành công vụ, phạt 10 gậy. Tổng cộng là 30 gậy."

Y cắt xong trái táo trên tay, đặt xuống dĩa ngay ngắn, "Nhị phẩm tướng quân, theo lý mà nói, đại nhân cũng không thoát được trách nhiệm. Ngài không dạy thuộc hạ cẩn thận, nếu ngươi nhận 30 thì ngài ấy sẽ phải nhận 10 gậy răn đe."

Kwang-hee giả vờ đau lòng, tiếp tục nói, "Thật ra với tướng quân, 10 gậy này nhẹ như muỗi gãi nhưng với tình trạng sức khỏe của đại nhân... e rằng mới 5 gậy đã không chịu được rồi, Minseok, ngươi chắc chưa?"

Khí thế bừng bừng lúc nãy của Minseok lập tức trôi đi sạch sẽ, cậu run rẩy nói, "H-hay để tôi nhận 10 gậy thay cho tướng quân...?"

Kwang-hee nhai táo, giơ tay chặn lại, "Ấy. Không được. Tội ai người nấy chịu, ai cho ngươi nhận thay?"

Minseok nuốt nước bọt cái ực, cậu không muốn vì hành động nông nổi của bản thân ngày trước mà làm cho Minhyeong bị vạ lây. Triều chính xưa nay phức tạp, nếu lộ ra chuyện cậu vì hắn mà đả thương thuộc hạ trung thành của Miêu tộc, Minhyeong có bị người khác đặt điều là nhen nhóm âm mưu lật đổ thái tử hay không?

Kiếm củi ba năm đốt trong một giờ, xưa nay Minseok luôn tự tin mình là người luôn có tôn ti trật tự, phân định cao thấp, tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh...

Nhưng khi đứng trước tình huống nhìn Minhyeong mắc kẹt trong biển lửa... cậu lại mất tỉnh táo đến hồ đồ.

Và cậu nghĩ... nếu cho cậu cơ hội quay ngược thời gian, cậu cũng sẽ làm lại, cũng sẽ vì hắn mà gạt bỏ hết tất cả.

Chợt cậu phát hiện có hơi ấm kỳ lạ trên đỉnh tóc, cậu khẽ ngước mắt lên đã thấy Kwang-hee đang xoa đầu mình.

Y nhàn nhạt nói, "Ta hiểu... cảm giác của dược sư."

Minseok chớp mắt lia lịa, rụt rè hỏi, "Ý đại nhân là...?"

Kwang-hee gật đầu, y đỡ Minseok đứng dậy, không giấu diếm mà thành thật chia sẻ góc nhìn của mình, "Nếu như đường đệ của ta ở trong biển lửa, ta cũng sẽ hành động không khác gì dược sư. Ta cũng không màng đến tính mạng, bất chấp tất cả, một lòng muốn mang người bình an trở về, xấu hổ mà nói... ta không hề công tư phân minh, vậy nên nếu dâng tội lên cấp trên cũng không khác gì định tội chính bản thân ta, mà ta thì không muốn ăn gậy triều đình nên dược sư đừng lo."

Kwang-hee nói thêm, ''Vả lại... nếu chuyện này lộ ra ngoài, cả thái tử cũng khó tránh bị vài điều tiếng không tốt, ta cũng không muốn chuyện bé xé ra to. Chi bằng chúng ta chuyện to xé nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không, mọi chuyện đều yên ổn là được."

Nghe Kwang-hee nói như vậy, tuy Minseok vẫn chưa thật sự tin tưởng y sẽ lấy gì bảo đảm lời cam kết của y là thật nhưng khi tỉ mỉ phân tích lại, cậu và Minhyeong có thể toàn mạng thoát ra cũng là nhờ có Kwang-hee giúp đỡ. Cũng là y vì cậu mà nhảy vào biển lửa, gào thét thương tâm gọi cậu, tìm kiếm cậu khắp mọi nơi.

Xem cậu không khác gì đường đệ của y.

Và nếu không có Kwang-hee phía sau, Minseok đã bị cây đè chết và Minhyeong đã không được tìm thấy.

Ví dụ như Kwang-hee thật sự muốn hại Minhyeong, y sẽ không cần phải vất vả cứu tướng quân như vậy.

Xưa nay Minseok sống theo quan điểm ân oán phân minh, có thù tất báo, có ân phải đền.

Cậu chắp hai tay trước mặt, cung kính nói, "Đại nhân, ngài là ân nhân cứu mạng của tôi. Trong tương lai, nếu như đại nhân có gì cần giúp đỡ, xin hãy nói tôi biết, Ryu Minseok nhất định sẽ báo đáp."

Trong mắt Kwang-hee như có ánh sáng nhảy múa, nét mặt vẫn lãnh đạm không đổi, y đáp, "Không có gì đâu. Dược sư không cần phải khách sáo."

Sau đó Minseok cũng không muốn làm phiền Kwang-hee đang bận rộn xử lý công việc, cả hai khách sáo với nhau vài câu rồi cậu cũng tranh thủ rút lui.

Minseok đi rất nhanh, không kịp nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Kwang-hee vẫn đang dán về phía mình.

-

Hiện tại, Minhyeong đang tá túc trong một ngôi nhà tranh kín đáo gần thành Sát Nhã, quanh đây không người qua lại, ẩn sau một rừng trúc mênh mông.

Hôm nay trời vẫn còn có tuyết rơi, nhuộm cả lối đá xanh mòn màu trắng tinh. Khi Minseok chạy gần đến nơi đã thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trên hành lang, áo khoác lông chồn màu đen dày dặn trên người rủ xuống mặt đất, còn đối phương đang tựa lưng lên tường, ngửa cổ ngắm hoa rơi trên cao.

Là Lee Minhyeong.

"Đại nhân. Sao ngài lại ra đây?!" Minseok khựng bước chân trong giây lát song mau chóng đi lại thật nhanh về phía hắn, cậu xù lông lên, tức giận nói, "Ngài vẫn chưa khỏe hẳn đó! Bên ngoài lạnh lắm, ngài mau vào trong đi!"

Ngay khi vừa thấy cậu, trên gương mặt tái nhợt của Minhyeong như có tia huyết sắc, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời hơn. Hắn chầm chậm đứng thẳng dậy, muốn tự mình di chuyển nhưng Minseok đã nhanh hơn, cậu đứng trước mặt hắn, nắm tay hắn, dẫn hắn từng bước quay vào trong.

Bằng bàn tay bỏng rát đầy máu.

Tuy đã quấn bằng lớp băng dày cộm nhưng vẫn thấy được những lấm tấm đỏ tươi.

Lòng hắn đau như cắt.

Hắn lặng lẽ nhìn người trước mắt mình, hiện tại đã gầy hơn lần cuối hắn gặp rất nhiều, tuy lớp áo dày dặn bên ngoài đã che bớt phần nào suy nhược trên cơ thể nhưng thật ra cậu tiều tụy cũng không thua gì hắn.

Dùng năng lực quá độ dẫn đến xuất huyết, nếu không phải Kwang-hee kịp thời ngăn cản, e rằng tính mạng của cậu cũng khó giữ.

Cậu đỡ hắn ngồi trên ghế, còn bản thân nhanh tay nhanh chân cho thêm than cho ấm, miệng lẩm bẩm vài tiếng trách móc, "Đại nhân, ngài hay nói tôi không biết giữ sức khỏe nhưng mà ngài xem đi, cả than cũng không thèm sai người hầu đốt. Phòng ngài lạnh như vậy, thử hỏi sao cơ thể mau bình phục lại được!"

Minhyeong cười nhàn nhạt, hắn đợi Minseok làm hết những gì cậu hay làm, mới nhỏ nhẹ gọi tên cậu, "Minseok à."

Minhyeong có nhiều cách gọi tên cậu, mỗi cách gọi đều mang âm sắc khác nhau nhưng khi hắn hạ giọng thực trầm, tim Minseok lại muốn nhảy vọt lên.

Cậu đang đứng ở cửa, theo thói quen khép cửa sổ ngăn gió lạnh ùa vào, lúng túng nói, "Đại nhân... gọi tôi?"

Minhyeong đưa tay ngoắc cậu lại gần hắn, "Lại đây."

Minseok không đoán được hắn định làm gì nhưng cũng rụt rè đi lại đứng đối diện hắn.

Minhyeong nghiêng mặt, mắt hơi híp lại, nhẹ nhàng nâng bàn tay cậu lên, kéo cậu đứng gần mình hơn, nhẹ giọng nói.

"Cho ta nhìn ngươi một chút."

Mặt cậu vì câu nói này mà đỏ bừng lên, lắp bắp nói, "Đ-đại nhân... tôi có gì đâu mà phải nhìn?"

"Xa nhau lâu quá..." Minhyeong nhẹ giọng nói, "Đột nhiên bây giờ lại thấy ngươi trước mặt, nhất thời chưa tin vào mắt mình..."

Mộng quá đẹp, thường không phải là sự thật.

Hắn nâng bàn tay cậu lên, soi từng lớp băng trắng trên từng ngón, tròng mắt đỏ bừng mà ướt lên dần dần, ngón cái hắn nhẹ nhàng lướt qua vết thương, như sợ làm cậu đau mà chỉ dám khe khẽ chạm lấy.

"Minseok. Có đau không?"

Minseok lắc đầu, xoang mũi bỗng nhiên hít thở không thông, dùng giọng mũi đáp hắn, "Đại nhân, tôi không thấy đau mà."

So với vết thương trên người hắn, nhiêu đây đã là gì? Sao lại làm vẻ mặt như thể chính hắn mới là người bị thương vậy?

Minseok không biết nên làm gì, hốc mắt cũng đỏ lên, theo phản xạ muốn rút tay về nhưng đã bị Minhyeong kiên quyết giữ chặt, không cho cậu rút lui.

Giọng Minhyeong khàn khàn, hắn từ tốn nâng tầm mắt lên nhìn cậu trong khi nói, "Minseok... Khi mà ta mắc kẹt trong trận pháp, ta biết mình sẽ không thể qua khỏi. Khi đó, ta đã thề là... nếu như trời cao không bạc ta, cho ta cơ hội quay về với ngươi... nhất định ta sẽ hỏi ngươi một câu, bằng mọi giá ta phải hỏi ngươi cho bằng được."

Minseok nghe đến đây căng cứng người, trái tim đập thật nhanh.

Trong lòng Minhyeong gấp gáp không thể chịu nổi nữa, tay hắn run lên, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, lúng túng nói.

"Không, ta không hỏi, chỉ là... ta muốn nói cho ngươi biết. Ngươi cũng không cần phải đáp lời. Chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết, chỉ vậy thôi..."

Hắn hít một hơi thật sâu, lấy toàn bộ dũng khí trong người, mạnh dạn nói hết một lần.

"Ta yêu em."

Tim cậu đập nhanh đến chấn động.

Cậu tròn xoe mắt ngơ ngẩn nhìn hắn.

"Em có đồng ý mãi mãi bên cạnh ta không?"

Minseok sửng sốt hồi lâu, cậu không biết phải nói gì, chỉ cứng đờ người nhìn hắn, nội tâm chợt hỗn loạn, câu từ thay phiên đấu đá nhau, không biết nên đáp thế nào để cho hắn hiểu... rõ ràng đang rất hạnh phúc nhưng lại thấy nó thật hoang đường.

Là thật hay ảo, là mộng hay đã tỉnh thức?

Minseok bất động rất lâu cũng khàn giọng đáp lời hắn, không đầu không đuôi mà nói. 

"Nhưng mà... đại nhân, tôi k-không có đẹp."

"Trong mắt ta, em là đẹp nhất."

"Tôi, tôi viết chữ xấu."

"Nhưng mà ta đọc được."

"Tôi... tôi không tốt."

"Ta thấy tốt là được."

"Tôi..."

"Minseok..." 

Minhyeong đưa bàn tay cậu áp lên gò má của hắn, giọng ôn nhu như ánh trăng đang rọi từ ngoài vào trong, "Em nhìn vào mắt ta được không?"

Cậu nhút nhát ngước nhìn vào đôi mắt nam nhân đang phiếm hồng, bên trong tròng mắt còn có anh nước mông lung. Đôi mắt sáng ngời như ngọn đuốc kiên định giữa trời đông, từ từ hóa thành dãy ngân hà, sáng trong đầy lấp lánh.

Chúng đang phản chiếu bóng hình của cậu trong đó.

Hắn lại nhẹ giọng nói.

"Minseok, em đã thấy người ta yêu nhất ở trong đó chưa?"

Sóng to gió lớn chỉ bằng một câu nói dịu dàng của hắn hóa thành nước chảy xuôi dòng, cho cậu thuận thế tiến lên một bước, gần sát với hắn.

Chầm chậm choàng tay ôm lấy hắn.

Nếu nói trước đây, tình yêu cậu dành cho hắn dù bất cứ tình huống nào, cậu vẫn có thể miễn cưỡng kìm nén nhưng thật ra, sâu thẳm trong đáy lòng vẫn luôn có dung nham sục sôi, gặm nhấm xương cốt nơi đáy vực sâu, sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào.

Hốc mắt cậu đỏ lên, giống như đã đợi thời khắc này thực lâu nên khi khao khát biến thành sự thật, chính bản thân cũng không biết mình sẽ phản ứng ngu ngốc như vậy. 

Cậu nghẹn ngào nói, giống như muốn khóc.

"Đại nhân... Sau này, ngài đừng bỏ tôi ở lại một mình nữa... có được không?"

Minhyeong đưa tay mình quấy lấy người nhỏ bé, nghe lại mùi cam thảo ngọt ngào quen thuộc, trái tim vì câu nói này của cậu mà mơ hồ bị mũi kim nhọn đâm vào, khiến lớp da non rỉ máu, huyết tươi từ đó trào ra.

"Ừm... Chúng ta đừng bao giờ xa nhau nữa... "

Khởi đầu cuộc đời hắn, là một cây tùng bách bình thường như những loài cây khác, sau đó có vài người núp dưới bóng của hắn, được hắn che mưa che gió, quay sang nói cảm ơn hắn, khiến hắn lại muốn vun vén cho bản thân thêm cao hơn, vươn cành thật dài, để còn giúp đỡ nhiều người hơn.

Dần dần, cây tùng bách nhỏ bé ngày nào đã trở thành một cây đại thụ to lớn, trưởng thành đẹp đẽ, bóng râm khổng lồ vươn dài khắp cả đoạn đường khô cằn, vĩ đại đến nỗi xung quanh khu rừng đã không còn ai đuổi kịp hắn nữa.

Và khi đó, hắn nhận ra rằng dù bản thân mình có vững chãi kiên cường đến thế nào, hắn cũng không thể che chở cho cả thiên hạ. Chưa kể đến bây giờ, hắn phải một mình hứng chịu sương đông giá rét, quanh năm đều là tuyết bao phủ, hắn cũng không biết bày tỏ cùng ai khi mà mọi người xung quanh cũng vì sợ cây khô trên cao rơi xuống, đã không còn muốn đứng kề bên hắn nữa.

Bỗng một ngày kia, khi tỉnh giấc sau giấc mộng phù du, hắn nhìn kĩ lại mới nhận ra sương đã tan, mây đã tạnh, mưa cũng đã qua đi, nắng ấm ngập tràn trong kẽ mắt.

Dưới gốc cây của hắn từ đâu xuất hiện một bông hoa nhỏ bé.

Bông hoa này tuy bé nhỏ nhưng lại không sợ chết, mỏng manh đứng trước mặt hắn, thay hắn gánh vác trách nhiệm, biết rõ bản thân không thể giúp hắn che bớt khói lửa trên đầu nhưng vẫn ngoan cố đưa tay đỡ lấy.

Lại càng khiến hắn muốn nâng niu cậu.

Hắn nghe tiếng gió chợt thổi qua, phiến lá xào xạc, chim ca lảnh lót bên tai.

Từ nay về sau, xuân hạ thu đông, hắn sẽ không còn phải cô đơn nữa.

Minhyeong cọ mặt mình vào gò má đối phương, mười ngón tay ấm áp đan xen, đây là lần đầu tiên cả hai nắm tay nhau nhưng họ đều cảm thấy không đủ, có gì đó tham lam trỗi dậy, khiến cử chỉ thân mật không thể chỉ dừng lại ở đây.

"Minseok à." Hơi thở hắn nóng bỏng lởn vởn bên tai cậu, cách gọi tên cậu vẫn không đổi nhưng bên trong lại ẩn ý dục hỏa đã khó lòng kìm nén. Hắn ôm cậu, đặt cậu vào lồng ngực mình, lẩm bẩm nói, "Minseok, ta muốn ôm ngươi thật lâu, có được không?"

Minseok càng nghe hắn nói càng thấy mặt mình nóng rần lên, trái tim nhảy điên cuồng trong lồng ngực. Hơi thở của đối phương nóng như vậy, giày vò cậu như vậy, huống hồ chi từ lâu trong lòng cậu đã có hắn, càng làm cho sóng dục vọng trong lòng dâng cao lên, ái dục tràn ra khỏi bể thanh tĩnh.

Chờ đợi lâu như vậy, Minseok không muốn chịu đựng nữa.

Môi cậu khẽ hé mở, trong đôi mắt có chút ấm ức, cậu đưa hai tay giữ gò má của hắn, giọng điệu đầy tủi hờn nói.

"Minhyeongie... Ngài chỉ muốn ôm ta thôi sao?"

Lời vừa kết, khi ý thức thật sự quay trở lại, cả hai mới nhận ra bản thân đang làm gì. Minseok cũng không biết từ khi nào, y phục đã rơi đầy xuống đất, còn cậu nằm trong vòng tay hắn, gắt gao ôm lấy đối phương, môi cả hai kịch liệt cuốn lấy nhau, hơi thở dồn dập nóng bỏng.

Cả hai từ lâu đã khao khát người còn lại từ những ngày đầu tiên, cách họ hôn đối phương vừa nhanh vừa nôn nóng, mãnh liệt không thể chậm lại, yết hầu nhấp nhô liên tục, thậm chí có chút điên cuồng đầy hoang dại, mặc kệ môi răng chà sát mịn màng lưu lại ít tanh nồng của máu, cậu và hắn đều không muốn chậm lại.

Cho đến khi bàn tay cậu áp lên ngực hắn, ánh sáng xanh nhè nhẹ phát ra, giúp da thịt hắn lành lặn.

"Minseok, đừng trị thương nữa." Minhyeong thở gấp, hắn nắm tay cậu hạ xuống nhưng Minseok vẫn bướng bỉnh để yên như cũ, cậu thổi vào tai hắn lời thì thầm.

"Nếu chẳng may tôi phát tình, tôi... tôi đã có đại nhân rồi mà..."

Minhyeong thở ra, trìu mến nhìn cậu mà có chút đau lòng, tuy lời nói tiểu hồ ly có vẻ gan dạ nhưng thật ra lại sợ đến phát run lên, hắn thấy cậu thật ngốc. Minhyeong cúi xuống hôn lên môi cậu, khàn khàn thổi vào tai cậu lời trấn an, "Đừng sợ. Giao cho ta..."

Minseok cứng miệng nói, "K-không có sợ..."

Minhyeong hôn dọc gương mặt cậu, từ trán đến ấn đường, hôn dọc sóng mũi, từ môi đến yết hầu, tiện đà vươn đầu lưỡi ướt át liếm láp vành tai của cậu. Hắn ôm cậu thật chặt, mãnh liệt như thể muốn đem cả người cậu nghiền nát, hòa làm một với hắn, giọng trầm thấp gọi tên cậu.

"Minseok, ta yêu em."

Minseok chịu không nổi kích thích như vậy, toàn thân bỗng chốc cứng như khúc gỗ, tay siết thành quyền, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ.

Cơ thể cả hai sọ sát không ngừng, hắn ngậm lấy nốt ruồi nho nhỏ trên vành tai của cậu, lòng bàn tay như nước sôi đang sùng sục, hơi nước bốc lên hừng hực, mang cả nồng cháy lây sang cậu, cháy xong lại cạn, ấm nước bừng lên thành ngọn đuốc, lửa lại bén lên, tiếp tục thiêu đốt cơ thể cả hai người.

Áo trong bị kéo ra, Minseok chưa kịp thích nghi với thời tiết giá lạnh đã thấy Minhyeong hôn lên cổ cậu, lại kéo xuống xương quai xanh, chẳng mấy chốc đầu ngực đã bị ẩm ướt nóng bỏng phủ lấy, bên còn lại bị hắn nhào nắn, tỉ mỉ chăm sóc nó như tri kỉ lâu năm mới gặp lại. Minseok ngửa cổ thở dốc, giọng hạ đi một bậc, cậu vừa thẹn thùng vừa kích thích, gấp gáp gọi tên hắn.

"Minhyeong..."

"Sao?"

Nước mắt đong đầy trong kẽ mắt, Minseok đỏ mặt, nhắc nhở hắn.

"H...huynh nhanh lên..."

Đầu ngón tay chai sạn của hắn không đủ thỏa mãn, cậu muốn được an ủi, muốn thêm nhiều nữa, muốn được hắn giày vò đến xương cốt hóa thành bột mịn, đến tận cùng cốt tủy bên trong, để cả hai sẽ hòa vào làm một, mãi mãi không thể bị chia cách. 

Cơ thể cả hai ướt át hòa quyện vào nhau, mỗi một lần hắn cắm sâu vào đều như đun thêm củi khô trong chảo dầu đang nóng, khiến cậu thấy cổ họng thật khô khốc, dù có nuốt bao nhiêu của đối phương nhiều đến thế nào cũng là ăn không đủ no, uống không đủ khát.

Vết thương trên người hắn từng lớp lành lại, mùi cam thảo đậm lên dần hòa với mùi xạ hương nồng nàn, mang theo tình ý rõ ràng như nắng ban mai. Lần này trong hai người, không ai phải nhẫn nhịn chịu đựng ham muốn trong lòng, dục vọng tuôn trào như thú dữ hung ác, nhai nuốt toàn bộ lý trí, thỏa sức ngông cuồng quấn lấy nhau.

Đối phương chính là mảnh ghép hoàn hảo nhất trong đời người còn lại.

Dưới thân cậu ướt đẫm, người bên trên đâm ngày càng nhanh, tiết tấu ngày càng cuồng nhiệt dữ dội, cuối cùng là xuất tinh sâu đến nỗi muốn nhét cả túi tinh cứng đầu vào bên trong. Tinh dịch bắn từng dòng sâu thẳm trong lối vào đã ướt dính nhơ nhớp, Minseok thăng hoa đến nỗi toàn thân run rẩy, trên dưới đều sung sướng đến da đầu tê dại, nhịn không được cất thành tiếng vụn vỡ, nước mắt sinh lý trào lên lấp lánh cả gương mặt, cào cấu loạn xạ trên vai hắn.

"A..."

Nhưng đêm nay chưa dừng lại ở đó.

Ánh mắt Minhyeong rơi trên từng tấc da thịt đối phương, từ gương mặt ngây thơ đã nhuốm màu dục nhục đến bờ ngực đã bị hắn cắn đến sưng tấy, trên làn da trắng tinh đã khắc biết bao nhiêu dấu ấn mà hắn để lại. Minhyeong cúi xuống, ngậm lấy phần ngực nhô lên.

Minseok bị đóng đến ý thức tan rã từ lâu, không kịp đề phòng, chân được hắn nâng lên thật cao. Cậu thở hổn hển, tiếp nhận thứ đang cắm sâu trong cậu một lần nữa phấn chấn trở lại, tinh dịch thành chất bôi trơn, ra vào như keo kết dính, tạo thành tiếng nước nhóp nhép.

"Đại nhân... A... Chỗ đó..."

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng nơi giao hợp đang chứa đầy dịch thể sền sệt, nước theo động tác đong đưa mà tràn thành từng dòng, khiến mọi thứ thêm rối tung rối mù. Lúc điên cuồng đâm vào hắn lại nhiệt liệt rút ra, như hút theo cả linh hồn của cậu, dù Minseok đã cố gắng nén nhịn nhưng miệng vẫn hé mở, tràn ra những tiếng thở dốc đầy khiêu gợi.

"A... A..."

Minhyeong thở dốc nhìn cậu bị hắn đâm đến mức thất thần, hạ thân của hắn tắm mình trong ẩm ướt vừa vặn, hang động mềm mại đến tiêu hồn còn bên tai hắn vang vẳng tiếng rên rỉ của cậu, ban đầu là cố gắng kìm nén, càng về sau càng phóng túng bay cao.

Hắn hạ cơ thể hôn lấy cánh môi đang khép hờ, môi lưỡi lại dây dưa triền miên ân ái. Vì luận động quá dữ dội mà cần cổ hắn nổi cả gân xanh, cả người cũng phủ ướt mồ hôi, nóng bức không thua gì liệt hỏa, cả trong ánh mắt tối đi cũng chứa đầy dục hỏa.

Minhyeong hạ giọng thở gấp, nghiêng mặt qua đặt chớp mũi lên tóc mai của cậu, "Minseok, ôm ta."

Minseok không cần nhận thức được điều gì, ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói như con rối đã không còn ý thức hay minh mẫn. Hai chân cậu bị hắn mở rộng, cơ thể nhỏ bé như cây liễu mỏng manh, bất lực đung đưa theo từng nhịp mãnh liệt.

Bụng cậu chứa đầy trắng tinh của chính mình, rỉ theo nhịp hai người mà trào ra hai bên, men theo viền cơ thể mà rơi đầy xuống khăn trải giường. Mỗi khi quy đầu khủng khiếp của hắn đâm vào tận cùng, cậu lại thấy đất trời trắng xóa, có gì đó cứ lũ lượt xông ra không ngưng lại được, Minseok bám chặt lấy vai hắn, thanh âm cao vút như muốn òa khóc.

"A... Minhyeong, Minhyeongie... K-không chịu nổi..."

Cậu run rẩy dưới người hắn, lại bị người cao lớn ôm chặt hơn, thô bạo như thể muốn nuốt cả người cậu vào trong, lời hắn nóng bỏng nói bên tai cậu, giọng đầy gợi cảm, "Đừng động... đợi ta... ra một lượt..."

Nam nhân rên rỉ khi cao trào, ngón chân vì dùng sức quá trớn mà trắng bệch, ngay sau đó tinh dịch nóng hôi hổi bắn vào tận cùng, để mọi ngóc ngách trong cậu đều phải mang hơi thở của hắn.

Kích thích hoang đường khiến Minseok muốn ngất đi, cả người như có dòng điện chạy điên loạn làm cho tay chân cậu tê dại đến mất khả năng kiểm soát, nước mắt trên mặt hết khô lại ướt, cả người vì ái dục triền miên mà đỏ ửng như một đóa hoa vì hắn mà nở rực rỡ.

"Minseok..." Minhyeong lại lần nữa nỉ non bên tai cậu, "Ta yêu em..."

Minseok đưa tay đáp lời hắn, trong khóe mắt có ướt át nóng bỏng, "Ta cũng yêu huynh..."

Rất, rất nhiều.

Thêm một lần, lại thêm một lần nữa, cho đến khi hơi thở lụi tàn, đến khi sức cùng lực kiệt, cũng là ướt át say đắm bên nhau.

Không rõ là bao lâu nhưng khi cả hai nhìn lại, trời đã hừng đông. 

Cậu nằm gọn gàng trong vòng tay của Minhyeong, quang minh chính đại thân mật cùng hắn, không cần phải e dè sợ hãi hay lo ngại bản thân đa tình.

Ẩn tình nay đã rõ, tâm tình đã được lộ liễu phơi bày như gương sáng.

Hôm nay trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ.

Chỉ có âm dương cách biệt.

Mới có thể chia cách đôi ta.



-

Tác giả có đôi lời:

Kim Kwang-hee đã cho Lee Minhyeong vào danh sách đen.

Lee Minhyeong đã cho Kim Kwang-hee vào danh sách cần phải chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top