Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 3, ngày 22.

Choi Wooje là người cuối cùng có mặt tại cổng phủ thừa tướng.

"Đấy, xem ta nói có đúng không," Moon Hyunjoon chìa tay đón cần câu từ tay Choi Wooje, "Wooje chắc chắn sẽ đến muộn."

"Aigoo, là do Hyunjoon ca không gọi đệ chứ bộ," Choi Wooje phản bác.

"Tên tiểu tử đệ vừa nói gì đấy? Ta gọi đệ tận bảy tám lần, đệ không dậy nổi mà còn trách ta à?"

"Thì kêu đệ thêm hai ba lần nữa cũng được vậy."

Choi Wooje vờ giận dỗi, thành công khiến Moon Hyunjoon vốn đang định tiếp tục xù lông phải xìu xuống, rồi không nhịn được mà phì cười. Ryu Minseok cùng Lee Minhyeong đang đứng một bên quan sát cũng bật cười theo.

Nhóm bốn người vừa cưỡi ngựa vừa cười đùa, mất gần cả canh giờ mới đến rừng săn hoàng gia, có lẽ sẽ ở đây hết cả buổi sáng hay thậm chí cả ngày. Các con cháu các gia tộc quyền quý đến trước đã đánh dấu xong xuôi lãnh thổ của mình. Ryu Minseok không thích xã giao chốn đông người, vì vậy Moon Hyunjoon và Lee Minhyeong dẫn đầu tìm chỗ vắng vẻ dọc bờ sông. Mới vỏn vẹn mười phút thôi mà Ryu Minseok đã muốn gục ngã trước những màn chào hỏi giữa các gia tộc với nhau. May thay, Moon Hyunjoon cuối cùng cũng phi ngựa trở về với tin tốt. Gần thượng nguồn bờ tây sông có một khoảnh đất nằm tách biệt, khá yên tĩnh, không sợ bị người khác quấy rầy.

Ryu Minseok lẳng lặng cưỡi ngựa theo sau Choi Wooje và Moon Hyunjoon.

Ryu Minseok thực chất chẳng phải dạng thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt. Ngược lại, cậu còn biết cưỡi ngựa bắn cung. Tuy nhiên kể từ sau lần lâm bệnh nặng, mỗi lần vận động mạnh, cơ thể cậu đều cảm thấy khó chịu, thậm chí còn bị đau đầu chóng mặt lúc xuống ngựa.

Đúng nửa canh giờ sau thì bọn họ đến nơi. Lee Minhyeong lúc này đã sắp xếp xong hầu hết mọi thứ và đang trải chăn lông ra đất nằm nghỉ thảnh thơi.

Thấy Ryu Minseok đến, hắn ném cuộn chăn chưa trải trong tay cho Moon Hyunjoon vừa xuống ngựa. Moon Hyunjoon không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên sững sờ nhưng vẫn không lên tiếng phản kháng, chỉ biết rủa thầm mấy tiếng "Aish" trong bụng.

Dù chưa từng thẳng thắn hỏi đến nhưng dường như Lee Minhyeong biết rất rõ về cậu. Đáp án trong lòng Ryu Minseok có vẻ như đang ngày càng rõ ràng hơn.

"Bây giờ chúng ta đi đào rau củ dại đi," Choi Wooje chân vừa đáp đất đã hào hứng kêu, "đệ thèm món canh cá nấu rau rừng lần trước đệ nấu quá."

"Wooje, mình đến đây để chơi chứ đâu phải để ăn."

Moon Hyunjoon vừa nói vừa giơ xẻng đào rau lên.

"Chẳng phải ăn uống cũng là một phần của hưởng thụ à? Hyunjoon ca, huynh phải câu mấy con cá thật to đấy!"

Ryu Minseok chẳng nói gì, loay hoay ngồi trên tấm chăn trải rộng cùng túi điểm tâm thật to mình mang theo. Bên cạnh cậu, Lee Minhyeong chỉ mỉm cười mà không lên tiếng.

Mất gần năm phút Ryu Minseok mới tìm được vị trí thoải mái. Cậu ngước mắt nhìn Choi Wooje đang cười khúc khích, Moon Hyunjoon mặt lạnh như tiền ôm chiếc cần câu, cùng Lee Minhyeong cười ngượng nghịu.

Cậu lúng túng nói không thành lời. "A, ờ, ừm, ta..."

Dù chẳng nói đủ câu, cậu vẫn thành công thu hút sự chú ý từ cả ba người.

"Hở? Minseok ca, huynh nói gì đấy?"

Ryu Minseok ngượng ngùng sờ lỗ tai, chậm rãi mở túi ra, sau đó lớn tiếng xả đại một tràng như thể đang trăn trối trước khi bước lên đoạn đầu đài.

"Aaaaaaaaaaaaaaa ta sắp phải nhập cung làm hoàng hậu cho tên hoàng đế khốn kiếp ta chưa từng gặp qua bao giờ nên ta đã chuẩn bị quà chia tay cho mọi người đây!!!"

Ryu Minseok bình thường vốn hay nói rất nhanh, nhưng lần này còn nhanh hơn nữa, đến mức trung tâm xử lí ngôn ngữ của não bộ cũng chập mạch luôn.

Choi Wooje sững người tiếp thu mấy lời Ryu Minseok vừa phun ra. Trái lại, đầu óc Moon Hyunjoon hiếm khi nhanh nhạy như hôm nay, hắn đã nghe được hai từ mấu chốt: hoàng hậu.

"Shibal?" Moon Hyunjoon liếc Lee Minhyeong một cái nhanh như chớp trước khi quay sang Ryu Minseok. "Ngươi muốn làm hoàng hậu á??"

"Hả????" Choi Wooje rốt cuộc đã phản ứng lại, giọng còn to hơn cả Moon Hyunjoon.

Lee Minhyeong cũng hết hồn, nhưng Moon Hyun chỉ càng lườm hắn dữ hơn.

"Ê này, hai người các ngươi đều là trọng thần trong triều, sao lại không biết cho được?"

Ryu Minseok vẫn luôn đinh ninh rằng hai người kia đều đã biết từ lâu nên mới đặc biệt chuẩn bị từ biệt vào ngày hôm nay.

"Ơ hơ hơ..." Moon Hyunjoon xấu hổ gãi đầu trong khi Lee Minhyeong trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn viện cớ nói dối.

"Cả tháng nay lạnh quá nên bọn đệ không thượng triều," Choi Wooje nhanh nhảu bịa chuyện, tiện thể trưng ra một nụ cười cứng nhắc giả tạo.

"Ồ đúng đúng đúng. Bọn ta ốm liên miên luôn," Moon Hyunjoon cũng cười hùa theo.

"Minseok à, nói mới nhớ, cậu chuẩn bị gì vậy? Ta thấy dạo gần đây cậu tất bật bận rộn suốt."

Lee Minhyeong theo dõi cuộc trò chuyện nãy giờ, bất chợt xen ngang đổi chủ đề. Ryu Minseok nghe nhắc thì cũng sực nhớ tới chuyện chính của mình.

"À, ta có nướng bánh quy cho mọi người, đặc biệt làm riêng cho mỗi người một cái. Dù hình thức không bắt mắt lắm nhưng đừng trông mặt mà bắt hình dong nha."

Ryu Minseok lôi từ trong túi ra năm cái bánh quy được bọc giấy dầu gọn gàng, bên trên có viết tên từng người.

Choi Wooje nhón lấy bánh của mình trước tiên. Lúc mở gói bánh ra, trên mặt cậu để lộ rõ vẻ hoài nghi không thể che giấu.

"Ờm... Minseok ca, cái này... ờ..." Choi Wooje quan sát thật kĩ rồi nói tiếp, "này là bé heo con à?"

"Wooje đệ đúng là thiên tài! Huynh nặn hình giống thật lắm đúng không!!!?" Ryu Minseok mừng rỡ muốn rớt nước mắt.

"Ừm..." Choi Wooje ngượng ngùng cười khì, "cái mũi heo rất dễ nhận ra."

"Hahahahahahahahahaha," Moon Hyunjoon bò lăn bò càng cười quằn quại khi thấy bánh quy của Choi Wooje, xong rồi cũng gắng gượng mở bánh của mình ra.

Choi Wooje chồm sang ngó thử, cau mày suy đoán mãi mà vẫn không đoán được hình thù cái bánh.

"Là hổ phải không?" Lee Minhyeong đột nhiên lên tiếng.

"Quả nhiên ta là thiên tài làm đồ ngọt mà," Ryu Minseok nhịn không được reo lên.

"Ể, ca, huynh làm sao nhìn ra được vậy?" Choi Wooje hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

"Trên trán có hình chữ '王' nên ta đoán là hổ thôi."

"Thế huynh xem bánh của huynh là con gì đi, đệ cũng muốn biết."

Lee Minhyeong chậm rãi mở gói giấy dầu trước ánh mắt tò mò của Choi Wooje. Chiếc bánh quy màu đen với hình thù một con vật kì lạ lại một lần nữa làm khó nhóc.

"Con gì đây?" Choi Wooje hỏi.

Ánh mắt nồng nhiệt của Ryu Minseok ở bên cạnh sắp xuyên thủng một lỗ qua người Lee Minhyeong luôn rồi. Hắn săm soi thật kĩ nhưng vẫn không đoán được.

Wooje là lợn con, Hyunjoon là hổ. Vậy tức là các con vật tượng trưng cho từng người. Vậy bản thân hắn là con gì?

Trong đầu Lee Minhyeong chợt nảy ra ý tưởng, nghĩ xong liền phát biểu ngay, "Con gấu đó mà."

"Vậy tức là ta nướng bánh quá giỏi rồi!!!" Ryu Minseok hào hứng ôm chầm lấy Choi Wooje và Lee Minhyeong. Món điểm tâm cỏn con làm sao có thể đánh bại được Ryu Minseok này chứ.

"Còn cái bánh cuối cùng dành cho ai?" Lee Minhyeong tò mò liếc nhìn cái bánh thứ năm còn sót lại trong túi, tên trên đó nhìn không được rõ.

Ryu Minseok lôi nó ra dúi vào tay Lee Minhyeong. "Là quà ta tặng cho thúc thúc của huynh, coi như tạ lễ mời ta đi ăn Haidilao."

Ryu Minseok tiếp tục nói, "vì ta chẳng biết rõ tính cách hay ngoại hình của thúc thúc nên chỉ đành làm bánh hình mèo mà ai cũng thích. Hi vọng thúc ấy cũng sẽ thích nó."

"A," Lee Minhyeong giả vờ ôm đầu đau đớn, "lời Minseok vừa nói làm ta nhớ được một chút về thúc thúc. Đúng là thúc ấy trông hơi giống mèo con thật, chắc chắn thúc ấy sẽ thích lắm đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top