Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 3: every time you bleed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3: Mỗi khi cậu bị thương

tóm tắt:

       gumayusi: cậu đặt mình vào nguy hiểm chỉ để cứu tớ?

        keria: ừ và tôi con mẹ nó sẽ còn làm thế đấy

-

Trong tất cả những hiệp hội từng đối đầu, Gumayusi không ưa Damwon nhất. Đố ai dám bắt bẻ nó đấy, thật luôn? Mới năm ngoái chính Damwon đã ném tụi nó ra khỏi Summoner's Rift, dù chỉ còn cách đỉnh núi vài bước chân. Cũng chính Damwon đánh bại tụi nó trên đấu trường xuân và hè, cũng là Damwon đại diện cho Hàn Quốc tham gia MSI - và thua cuộc. Hết lần này đến lần khác, các thành viên của Damwon đã khiến T1 nhận thất bại ê chề mà chẳng thể hiện được cái gì. Không danh hiệu, không chức vô địch, không một chiến thắng.

Năm nay, T1 sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ. Bọn nó đã thắng thông năm trận chiến, Gumayusi cũng không có ý định để Damwon phá vỡ chuỗi thắng của tụi nó. Nói lúc nào cũng dễ hơn làm, mặc dù sức mạnh của Damwon đã giảm đi đáng kể, đội hình từ bốn summoner từng giành chức vô địch xuống còn có hai người.

Cayon và Showmaker vẫn như những vị thần khi đối diện với tụi nó, cùng với đồng đội của bọn họ bên cạnh. Chả trách nhiều summoner vẫn run rẩy mỗi lần nhắc đến tên bọn họ, nhưng rõ ràng Gumayusi không phải một trong số đó. Sao mà có thể, khi mà nó đang sống cùng những người mạnh hơn gấp ba?

Đã không còn là vấn đề khi T1 về vị trí, Damwon cũng làm tương tự. Bên kia là Deokdam và Kellin, xạ thủ và hỗ trợ. Gumayusi nhớ không lầm thì năm ngoài bọn họ cũng là đồng đội. Trên lý thuyết, sự phối hợp đã tồn tại từ trước cũng là một lợi thế, nhưng cũng chỉ là sách vở thôi. Nó và Keria sẽ quét sạch bọn họ - nó có thể cảm thấy được.

"Coi Deokdam kìa," Keria kêu lên thông qua ma thuật, truyền tin đến nó và chỉ mình nó. "Thăng bằng của cậu ta không ổn định. Cậu ta cầm súng và dồn toàn bộ trọng lượng lên chân phải." Gumayusi nhìn AD carry của đối thủ, quét đến điểm yếu mà Keria đang nói tới. Chả mấy chốc đã thoáng thấy được sự mất cân bằng vô cùng nhỏ trên hông Deokdam, được cậu ta che dấu kỹ đến nỗi nó nghĩ chẳng ai phát hiện ra nếu không biết rõ mình đang tìm kiếm cái gì. Ngoại trừ Keria, đương nhiên. Nó phải cố hết sức để không nhếch miệng cười. Hỗ trợ của nó đúng là thiên tài.

Nó bị phân tâm đến nỗi xém bỏ lỡ tín hiệu của Faker, anh đã sẵn sàng bay đến chỗ Showmaker với đôi song đao rộng mở. Keria ngay lập tức lợi dụng sự chậm trễ của đối thủ, bắn ra một làn nước nhắm thẳng vào ngực Kellin.

Kellin là pháp sư hệ gió, nên cũng chẳng có gì lạ khi cậu ta nhanh chóng dựng một tường gió làm chệch hướng luồng nước. Chỉ bất ngờ là không khí quanh cậu ta đã nhuộm màu đỏ tím. Gumayusi không cần nhìn cũng biết Keria đang hoang mang như nó. Bất kể hỗ trợ team địch có gì trong tay, bọn nó sẽ sẵn sàng nghênh đón.

Di chuyển như một thể, Deokdam và Kellin bắt đầu trả đũa, luồng sương đỏ tím đáng sợ nhanh chóng tiếp cận Keria. Bạn nhảy ra khỏi con đường nó hướng tới, chẳng chạm được vào mục tiêu, làn sương lập tức tan biến vào thinh không . Gumayusi cố gắng giải mã làn sương, là thủ đoạn mới của Kellin và không khỏi nghẹn họng. Khói. Hay hoa. Là thứ mà nó không thể định hình nhưng chắc chắn là vũ khí hoá học. Khoảnh khắc hít phải làm mũi nó cay xè.

Có ai đó gào lên trong đau đớn, Gumayusi thấy tim mình thắt lại ngay khi nó quay qua và nhìn thấy Oner đang ghì tay lên ngực, máu trào ra giữa những kẽ tay. Ngọn giáo xanh của Cayon nhỏ những giọt màu đỏ máu trong lúc gã chuyển về dạng người, không khó để tìm ra sự liên quan.

"Chiến công đầu," Cayon nói, không có chút tự mãn nào. Bình thản và lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Gumayusi nghiến răng rồi nhắm thẳng vào Deokdam, còn không buồn sử dụng ma thuật để khoá mục tiêu. Nó chẳng quan tâm phát súng này có găm vào đầu hay chân cậu ta hay không. Việc duy nhất nó cần là khiến cậu ta mất tập trung.

Deokdam nhanh nhẹn cúi thấp người để tránh phát bắn, lập tức bắn trả ngay khi vừa đứng dậy. Gần như không cần cố gắng để phản ứng lại đường đạn. Nhưng "gần như" chưa bao giờ là đủ, nhất là khi phải đối mặt với Keria.

Trong chớp mắt, Keria cũng di chuyển, hai quả cầu nước nhắm vào Deokdam và Kellin. Mặc dù Kellin đã đỡ được làn nước hướng đến mình, nhưng vẫn không kịp cản quả thứ hai, nó chạm được vào chân phải của Deokdam rồi giật cậu ta đổ nhào lên đất, như tính toán. Lần này Gumayusi nhắm vô cùng chuẩn xác, thậm chí còn sử dụng phép thuật để có thể đảm bảo viên đạn găm thẳng vào đầu Deokdam.

Nếu mà mấy vụ làm summoner này không thành công, chắc nó sẽ thành kẻ giết người hàng loạt mất. Nhất là khi nó có bản năng sát nhân trong người.

Suy cho cùng nó cũng không phải sát nhân, chí ít cho tới bây giờ, Gumayusi không giết Deokdam. Là ma thuật của hiệp hội summoner - không thể giết summoner khác nếu không thực sự có chủ đích. Đúng nghĩa Summoner's Rift, ngoại trừ việc chả có bất kỳ hiệu ứng xịn xò cân bằng nào để ngăn vụ nhận thêm đau đớn và chấn thương. Nói cách khác, hộp sọ của Deokdam sẽ chẳng có cái lỗ nào đâu, dù cảm thấy thế thật.

Có chết hay không, bị bắn vào đầu vẫn đau khủng khiếp, lần này cũng chẳng có ngoại lệ. Deokdam không thể dứng dậy ở nơi cậu ta đã ngã xuống, thay vào đó Gumayusi chĩa súng vào người Kellin. Một đi, còn lại bốn.

"Đến với nhóc này, Zeus," Keria dùng ma thuật nói với tụi nó trong lúc hỗ trợ nhỏ phải né người khỏi cuộc chiến giữa những lá bài phát sáng và phi tiêu đang phóng tới, để đến với thằng bé đường trên. Zeus không hẳn cần bạn giúp cho lắm, nó đang làm rất tốt trong cuộc đối đầu với Burdol rồi. Cơ thể của người còn lại đã biến đổi, hai lưỡi dao bén nhọn trồi ra từ chân anh ta, nhưng lại hoàn toàn vô dụng trước cây búa của Zeus. Chỉ cần một quả cầu nước chuẩn xác cùng cú vung búa của Zeus cũng đủ tiễn anh ta nằm xụi lơ.

Gumayusi cứ ngỡ đây là một chiến thắng dễ dàng cho đến khi Kellin đứng dậy, đôi mắt ánh lên một tia đỏ tím khác thường. Từ tay cậu ta phóng ra một khối cầu, nhưng đó không phải là gió. Không phải không khí. Không phải khói. Là khí gas.

Nó khai hoả, nhưng đã quá muộn rồi. Kellin hét lên rồi đẩy khí gas ập vào người nó, sau đó từ từ lan rộng bao phủ khắp chiến trường. Gumayusi ho khan trong lúc điên cuồng quạt tay hất làn gas ra hòng tìm chút không khí sạch, ngay khi nó hít vào, làn hơi cay xè sộc thẳng lên mũi nó.

Dường như ngay lập tức, đầu nó bắt đầu ong lên.

"Gì chứ..." Gumayusi bỏ dở, quên mất phải nín thở trong sự hoang mang. Khí gas bắt đầu tràn vào phổi nó, cảm giác khác thường trong đầu nó bắt đầu tồi tệ hơn. Dưới tầm nhìn nhanh chóng nhoè đi, nó thấy đồng đội của nó cũng trong tình trạng tương tự, đang ho vào tay áo. Các thành viên còn lại của Damwon thì lui về phía sau, Gumayusi cũng không bỏ lỡ cái nhếch miệng đắc thắng trên gương mặt Showmaker. Showmaker biết chuyện gì đang xảy ra, sự thích thú ánh lên trong mắt hắn, và rõ ràng không phải điều gì tốt đẹp.

Đúng như nó nghĩ, Gumayusi thấy cơ thể mình tự động di chuyển. Tay nó nâng súng lên dù nó đã vật vã chống cự, quay người nó lại, hướng thẳng vào Faker. Không chút do dự, những ngón tay bất trị bóp cò.

Viên đạn xuyên thẳng qua vai Faker, nhưng người đi đường giữa chẳng hề chùn bước giơ lưỡi dao lao thẳng vào Gumayusi. Mắt Gumayusi mở lớn, chôn chân tại chỗ, buộc phải nhìn vị đi đường giữa đang tiếp cận mình. Nó vẫn luôn thắc mắc, có hơi kinh dị, không biết cảm giác sẽ ra sao khi những lưỡi dao ấy đâm vào cổ họng nó. Có lẽ hôm nay cuối cùng nó cũng tìm ra.

Ngay sau khi nó bắn thêm một phát nữa, găm vào cánh tay Faker, thì khí gas mới tan đi, để lại không khí và tâm trí thanh tỉnh. Faker lấy lại bản ngã vừa kịp lúc, giật mình dừng mũi dao sắp sửa bị anh găm vào lồng ngực đồng đội mình.

Những đứa còn lại không may mắn như thế. Vội vã nhìn về phía những người đồng đội, nó biết Zeus và Oner đã bị hạ gục, còn Cayon đã cản bước Keria khiến bạn không thể chữa thương cho đứa nào. Nó nghiến răng. Cứ như vậy, lợi thế về quân số của tụi nó hoàn toàn biến mất.

"Cái mẹ gì thế?" Gumayusi quay người chĩa súng vào kẻ thù thật sự truy hỏi. "Mấy người đã làm gì?"

Nó biết nó sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng cái cách Showmaker bật cười vẫn làm máu chạy rần rật lên tai. "Mày muốn biết à," người đi đường giữa rút ra một chiếc bài vàng rồi nói.

Nó điên tiết gầm lên, dùng ma thuật khoá chặt Showmaker lại, nheo mắt nhìn qua ống ngắm để tìm một góc độ hoàn hảo. Chỉ cần tập trung, nó hoàn toàn có thể nhìn thấy đường đạn sẽ đi ngay khi vừa nhả ra khỏi súng và..."

"Gumayusi!"

Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc Gumayusi quay về hướng phát ra giọng nói ấy, kiếm tìm hỗ trợ nhỏ của mình. Gió rít bên tai, nó nhìn thấy mũi giáo sáng choang đang lao thẳng về phía nó với độ chính xác chết người. Quá gần để làm nó chệch hướng, quá cận kề để né tránh, Gumayusi chỉ có thể nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần lãnh trọn cú đâm.

Đau đớn không ập đến.

Gumayusi mở bừng mắt ngay khi nghe thấy tiếng Keria quằn quại hét lên. Hỗ trợ nhỏ ngã gục lên đất cùng ngọn giáo xuyên thẳng qua bụng, lộ ra cả đầu nhọn của nó. Bộ giáp nặng nề của Keria cũng chẳng thể chống đỡ, ngọn giáo đâm thủng kim loại lẫn da thịt bạn.

Lần thứ hai trong trận chiến, đầu óc Gumayusi hoàn toàn mất sóng ở thời điểm nó nhìn thấy Keria đang co người lại, yếu ớt nắm lấy ngọn giáo. Phi thường làm sao bạn vẫn còn ý thức để không lôi nó ra lập tức mặc cho cơn đau đang phải chịu đựng. Mỗi hơi thở run rẩy, mỗi cử động nhỏ nhặt cũng đủ làm Keria thở hắt ra vì đau đớn.

Đáng lẽ phải là mình, Gumayusi rốt cuộc cũng tìm lại ý thức giữa nhiễu loạn. Nó đã không phản ứng kịp. Đáng lẽ người nằm đấy là nó, mắt mờ đi trong nhức nhối, chứ không phải là Keria. Người chịu đựng cho sai lầm của mình là nó mới đúng. Cơn thịnh nộ bùng lên không hề báo trước, ngùn ngụt cháy bỏng, nó chĩa súng vào Cayon.

Một viên. Hai viên. Viên thứ ba tiễn Cayon về với đất mẹ, cánh tay ôm chặt vết thương mới trên ngực gã. Gã đã bị hạ gục hoàn toàn , nhưng cũng không thể ngăn Gumayusi nhắm bắn lần nữa, dùng ma thuật khoá chặt vào người đi rừng đang yếu thế. Cũng không thể ngăn nó bắn thẳng vào người Showmaker, cái tên vừa xuất hiện trong tia sáng cùng lá bài phóng tới từ ngón tay. Lá bài đập thẳng vào xương quay xanh của nó, với vẻ ngoài dễ bị đánh lừa, cạnh bài sắc lẻm cắm sâu vào da thịt. Dù sao dường như Gumayusi cũng chẳng cảm thấy hề hấn gì trong lúc nó bóp cò.

Rõ ràng viên đạn đã để lại một vết lõm trên giáp ngực của Showmaker, thứ duy nhất hắn trang bị để không bị giảm tốc. Showmaker loạng choạng sau va chạm, Faker ngay lập tức lao tới trước mặt hắn, cả người tan thành chiếc bóng rồi phân thân ra trong lúc anh đến gần hơn. Người đi đường giữa của đối thủ cũng chống trả rất tốt—rõ ràng hắn không dưng được gọi là Showmaker—nhưng vẫn chưa đủ hay để ngăn Faker cắt cổ hắn.

Dù chỉ là một tia máu nhỏ, nhưng vết thương nhanh chóng bị nhuộm đỏ, dấu hiệu cho thấy đây là một đòn chí tử nếu Showmaker không có sự bảo vệ của hiệp hội. Showmaker đưa tay bịt lấy vết thương, cùng tiếng khục khặc nhỏ xíu phát ra từ cổ họng hắn.

Trong tích tắc, Gumayusi xoay người về phía Kellin , bắn lưới 90 ra bằng cò phụ. Kellin nhanh chóng thổi bay bằng một luồng gió, nhưng chiêu trò tương tự không thể ngăn được phát đạn theo sau. Cẩn thận nhắm kỹ, Gumayusi tìm được góc bắn chết người —

"Đầu hàng chứ?" Giọng nói Faker lạnh hơn băng, trái ngược hoàn toàn với cơn thịnh nộ đang bùng cháy của Gumayusi. Âm điệu làm nó rùng mình, nóng giận lập tức bị cuốn trôi khi đối mặt với sức mạnh nguyên bản của Faker. Đấy là nó đang cùng đội với Faker nhé, thế mà trong thâm tâm vẫn có phần muốn chạy trốn ổng.

Kellin lườm lại, nhưng câu trả lời của cậu ta cũng chả khó đoán. Dù sao Gumayusi cũng nửa mong cậu ta coi trọng danh dự của mình hơn là đồng đội, để nó có thể tấn công tiếp. Liếc nhìn những đồng đội đang bị thương của mình, Kellin rũ vai trong nhục nhã rồi nói, "Bọn tôi thua rồi."

Tựa một tiếng thở dài nhẹ nhõm băng qua chiến trường, cũng như cách trạng thái tất cả mọi người đột nhiên thay đổi. Ngay khi Kellin đầu hàng, vết thương trên cổ Showmaker biến mất, cùng đòn kết liễu trên người những summoner khác đang nằm rải rác trên nền đất. Gumayusi dường như không nhận ra mọi người đang ào đến bên nó, một số chúc mừng thắng lợi, một số quỳ xuống bên cạnh đồng đội đã ngã xuống của nó. Tất cả những gì nó có thể xử lý trong đầu là có ai đó đang tiến về phía Keria, buộc nó phải di chuyển, đẩy người nọ qua một bên.

"Tránh xa cậu ấy ra," Gumayusi gào lên, quỳ xuống bên hỗ trợ nhỏ. Nó không có khả năng chữa thương, nhưng cũng như nó chẳng cần vận nhiều hơn nửa tế bào não mới biết thịt xiên không tốt cho sức khoẻ. Nó vươn tay chạm vào Keria, nắm chặt tay hỗ trợ nhỏ trong tay mình. Những ngón tay của Keria dớp dính và quá đỗi lạnh lẽo, chỉ có thể yếu ớt run rẩy đáp lại nó. Dù có sự bảo vệ của hiệp hội, gương mặt Keria vẫn tái đi nhanh chóng bởi vì máu đang rỉ ra từ vết thương trên bụng bạn.

"Gumayusi," người sau lưng nó gọi, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang xoa dịu một con thú hoang. Sự bình tĩnh trong giọng nói người kia làm Gumayusi muốn hét lên. Sao mấy người có thể lãnh đạm đến vậy? Nó bật ra âm thanh gầm gừ xen lẫn nức nở, Gumayusi cố gắng đẩy họ ra nhưng rốt cục chỉ đập vào tường thành bất động. Quay đầu lại, nó thấy Faker đang chăm chú nhìn nó, hoàn toàn không ảnh hưởng trước nỗ lực muốn dừng anh lại của nó. Trong một chốc, nó chỉ thấy trong mắt của vị đi đường giữa tràn ngập mỏi mệt. Nhưng không, còn có gì đó khác—là sự quan tâm. "Em nên để Asper giúp em ấy."

Ngay từ đầu, Gumayusi đã biết người đầu tiên nó đẩy ra không ai khác là hỗ trợ thực tập của bọn nó, Asper. Mặt nó đỏ bừng trong xấu hổ để Faker lôi mình ra, chừa chỗ cho Asper làm việc của anh ta. Nó nghĩ cái gì vậy chứ? Nó đâu thể chữa trị cho Keria. Chẳng thể giúp đỡ được bất kỳ điều gì, chỉ Asper mới có thể làm bạn đứng vững trở lại.

"Cẩn thận vào," Gumayusi nói với Asper trong lúc anh ta cúi đầu xuống cạnh Keria. Như thể bất cứ ai chọn tham gia vào T1 cũng trở thành dị biệt khi chữa thương cho thành viên quan trọng nhất của bọn nó.

"Yên tâm, tôi sẽ cố gắng," Asper đáp, dường như thái độ của Gumayusi không ảnh hưởng đến anh. "Nhanh lắm, sẽ không đau nữa đâu." Gumayusi có cảm giác anh ta nói thế để trấn an nó hơn là Keria.

Asper nhanh chóng vào việc, đếm ngược đến ba để Keria chuẩn bị tinh thần rồi mới rút ngọn giáo ra một cách gọn lẹ. Ngay cả cảnh báo của anh ta cũng không thể ngăn Keria mở miệng hét lên không thành tiếng, âm thanh duy nhất chỉ có tiếng rên rỉ nhỏ nhặt trong lúc Asper ném cây giáo qua một bên rồi ấn tay lên vết thương, truyền ma thuật của mình vào cơ thể bạn. Mất khoảng ba mươi giây trước khi ánh sáng trên tay anh ta tắt hẳn rồi lùi về phía sau. Gumayusi nín thở chờ đợi, không hề dời mắt khỏi hỗ trợ của nó.

"Au," cuối cùng Keria mới lẩm bẩm.

Chả buồn cười tí nào luôn, nhất là khi Keria vẫn đang lấm tấm máu, nhưng Gumayusi cười đến nỗi thở không ra hơi. Đến lúc nó bình tĩnh lại đã thấy Keria đang giận dỗi lườm nó. Nói đúng hơn, ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ hết, mà nó chả thèm để tâm thôi. Nó là Gumayusi cơ mà. Từ khi nào nó lại quan tâm đến chuyện đó cơ chứ?

Lúc nào cũng để ý hết, nó nghĩ bụng. Tí thì Gumayusi buột mồm nói ra. "May là cậu không sao," thay vào đó nó nói, tiếng cười cũng dần lắng xuống.

"Không, may là cậu không sao mới đúng," Keria đáp, dù đây không phải một cuộc cạnh tranh. Bạn nhăn nhó, muốn chống tay ngồi dậy. "Cậu mà trúng ngọn lao đấy thì thua cuộc mất."

Gumayusi chớp mắt. Trong lúc hoảng loạn, nó hoàn toàn quên mất ngọn lao ấy nhắm về phía nó. "Cậu nghĩ cái quái gì thế?" Nó gắt lên, Faker nhanh chóng phản xạ ngăn cho nó không túm bạn hỗ trợ lại. "Cậu đã có thể—cái đó— sao cậu lại làm thế hả?"

Keria nhìn nó không chớp mắt như thể chuyện đó là điều hiển nhiên. "Bởi vì không làm thế cậu sẽ là người lãnh đủ," bạn lí nhí. "Mà nếu không có cậu, tụi mình sẽ không thể thắng được."

Ở phía sau, Faker kiểu chắc tao chết rồi đang giả bộ ho.

"Nhưng nếu không có cậu—" Gumayusi bất lực ngừng lại, không thể tìm được từ ngữ thích hợp để giải thích cảm giác ngập ngụa trong lòng. Thay vào đó, nó quỳ xuống đối diện Keria rồi ôm bạn vào lòng, không siết chặt như nó muốn vì sợ làm đau thêm hỗ trợ nhỏ của nó.

Sững sờ trong giây lát, Keria cũng ôm lại nó, vụng về vỗ vai nó. Chẳng hề oán trách cho dù cái ôm kéo dài quá lâu so với chuẩn mực xã hội, lâu đến nỗi Asper và Faker đã lượn đi để chăm sóc mấy đứa còn lại. "Tớ không sao mà," bạn thầm thì, bởi vì bạn hiểu Gumayusi nghĩ gì dù chẳng lời nào được thốt ra.

Gumayusi rốt cục cũng buông ra, lùi lại rồi đặt tay lên vai người kia. "Đừng bao giờ làm thế nữa," Nó nói trong nước mắt. Nước mắt đàn ông, dĩ nhiên rồi. Mắt nó chả qua là đang chảy mồ hôi ấy mà. Không liên quan đến chuyện vừa xảy ra đâu nhé?

Được không?

Tốt. Mọi chuyện đã được giải quyết.

Bạn khép nép vì biết chắc Gumayusi sẽ không thích câu trả lời của mình, Keria nói, "Tớ không hứa hẹn gì đâu nha,"

Đây rõ ràng không phải câu trả lời nằm trong top 100 mà Gumayusi mong đợi. Nó ngạc nhiên trết trân nhìn hỗ trợ nhỏ một lúc lâu rồi mới lắp bắp, "Xin lỗi, gì cơ?"

"Bổn phận của tớ là bảo vệ cậu," Keria đơn giản nói, nhưng giọng điệu của bạn không chừa chỗ để mà phản bác. "Nếu như chuyện này còn xảy ra nữa, thì tớ vẫn sẽ luôn làm thế. Cậu không cản được tớ đâu."

Bạn chẳng sai, nhưng cũng không khỏi làm Gumayusi há hốc mồm. "Cậu..."

Keria gỡ tay Gumayusi ra khỏi vai mình. "Cả đội cần cậu hơn là tớ. Việc của cậu là gánh team còn tớ là hỗ trợ. Tớ sẽ làm thế nếu rơi vào tình thế đó lần nữa."

Bỏ mẹ cái đội và những gì bọn họ cần đi, nội tâm Gumayusi gào thét. Thế còn tớ thì sao chứ? Nếu tớ cần cậu thì sao?

Keria nhìn thấy tất cả và nhiều hơn thông qua gương mặt nó, nhưng bạn không bình luận gì thêm. Bạn đứng dậy, kéo tay áo Gumayusi bắt nó theo mình. "Nào," bạn nói, Gumayusi cực kỳ vui vẻ khi bị ép buộc. "Về nhà thôi."

Có vẻ sáo rỗng, nhưng Gumayusi đã cười. Nó thích câu nói ấy.



Notes:

Burdol: Camille
Canyon: Nidalee
Showmaker: Twisted Fate
Deokdam: Aphelios
Kellin: Renata Glasc

Zeus: Jayce
Oner: Lee Sin
Faker: Zed
Gumayusi: Caitlyn
Keria: Nautilus/Nami (không muốn nói nên xin đừng hỏi nữa)
(cũng đừng hỏi tui đào đâu ra ap nha)

T1 NHẬN LẤY NĂNG LƯỢNG CỦA TUI CHO NGÀY MAI NÀO!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top