Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

beta: ʚїɞ

☂:Đọc đi cho đỡ buồn nha mấy con ghệ ( ̄▽ ̄)ノ

...

Quên không nói Tiệc Bàn Trà là một cuộc hội họp của các kiếm khách giang hồ quan tâm. Tiệc sẽ được tổ chức 3 năm một lần, năm nay Tiệc Bàn Trà được Cửu Gia chủ trì, ông là đồ đệ thứ chín của Thượng Tiên đại nhân, xét theo vai vế Liễu Mân Tích phải gọi người này một tiếng sư thúc.

Muốn tham dự cần phải có thư mời của người chủ trì, danh tiếng của Cửu gia cũng không phải dạng vừa. Ông ngoài mang tiếng đệ tử Thượng Tiên, còn có gia tài không nhỏ. Ông là lão bản đại nhân của Ngân trang Hạ Trần nổi tiếng khắp Cửu Châu. Ngân trang của ông trải dài từ Đại Đô tới tận Nam Cương xa xôi. Không chỉ giàu có với Hạ Trần lão còn mở thêm khách điếm trải rác khắp nơi ở Cửu Châu. Nói cho dễ hiểu thì đi đâu cũng sẽ gặp người quen. Vậy kế hoạch đào tẩu của y phải làm sao? Kẻo đang đi lại gặp sư huynh muội trong phái thì làm sao? 

Liễu Mân Tích đi đi lại lại trong phòng, lúc ở đình trong phủ Cửu gia tên gia nô dẫn đường cho y đến nói Cửu gia có việc cần gặp Hồ Tiên gia, còn nói phòng của y cũng đã sẵn sàng cậu có thể đến đó nghỉ ngơi. Sau hắn dẫn cậu đến phòng, phòng y cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, bên cạnh có lối nhỏ dẫn ra rừng trúc. Đêm nghe tiếng trúc xào xạc, thực rất vui tai đó là với người khác còn với Liễu Mân Tích y là một tên nhóc nhát gan, cả cái Tinh Ương đều biết. 

Cả tiểu viện này khác hẳn với bên ngoài, không ai lui tới chỉ trơ trọi nằm giữa rừng trúc. Trúc mọc như kết giới bao bọc biệt viện này lại, là lồng giam.

"Công tử, mời người vào trong. Bên trong là thiếu gia đích thân sai người sắp xếp cho công tử. Thiếu gia biết người thích nơi yên tĩnh, không dám tùy tiện sắp xếp" 

Hắn dẫn y đến một gian phòng, bên trong rất rộng rãi hai ba người ở còn thừa. 

"Phòng rộng thế này có mỗi ta thôi sao? Sư phụ ta đâu?" Liễu Mân Tích quan sát một vòng mọi thứ xung quanh. 

"Thưa công tử, Hồ tiên gia đang hàn huyên với Cửu gia ở thư phòng, dự là sẽ đến tối mới xong. Trước đó Hồ Tiên gia có căn dặn nô tài chuyển lời cho công tử; Hồ Tiên gia nói người cứ nghỉ ngơi ở trước, khi nào xong Hồ Tiên gia sẽ đến ngay" 

"Sư phụ nói vậy thật sao?" Liễu Mân Tích ỉu xìu hỏi lại, lại đi kiểm tra một vòng từng thứ một. Trong phòng bày không ít thứ đồ quý giá, y đi đến một kệ tủ gỗ đào trên giá là một bình hoa bằng gốm được chế tác tinh xảo nhìn sơ cũng biết giá trị không nhỏ. Nơi đây bao quanh là thứ đồ nhìn tuy mộc mạc rất hài hòa với phong cảnh rừng trúc bên ngoài nhưng thật ra là đồ đắt tiền xa xỉ, Liễu Mân Tích nhìn đến hoa cả mắt. 

"Này ngươi… ngươi… ngươi nói đây là thiếu gia nhà ngươi đích thân sai người sắp xếp cho ta và sư phụ sao?" Liễu Mân Tích cảm nghĩ mình thật cao quý, nơi này thật sự cho hai sư đồ y tùy ý sử dụng sao? Trông không đồ sộ xa hoa như chánh điện tiếp khách hay thư phòng, biệt viện của Cửu gia, nhưng mọi ngóc ngách ở nơi này đều được chăm chút từng tí. Mọi vật ở mỗi vị trí khác đều kết hợp rất hài hòa, không vì quá nhiều đồ quý giá mà trở nên diêm dúa, chói mắt; mọi vật đều rất hợp lý vừa đủ khiến người ta cảm thấy thanh tao, cao quý. Nhưng cũng vì quá nhiều thứ đắt tiền, làm cho một con hồ yêu không hiểu tí gì về nghệ thuật như Liễu Mân Tích cảm thấy thật hoa mắt. Vốn y chỉ loanh quanh ở Tinh Ương, lâu trước sư phụ cùng đại sư huynh dẫn y vào kinh thành, nơi đó rất nhộn nhịp cũng có thể gọi là rất ồn ào không giống Tinh Ương an tĩnh, thoải mái. Tinh Ương là một nơi yên cảnh*, rất thích hợp để lười chảy thây. 

Tên nô tài kính cẩn cuối người đáp:"Đích thực là như vậy" 

"Ha … ha …ha vậy ta và sư phụ xin đa tạ thiếu gia các người, thật là đã nhọc lòng rồi" Liễu Mân Tích cười ngần ngại nhìn tên đó. Sau lại bước từng bức dè chừng đến bàn tròn giữa gian phòng lớn, ngồi xuống ghế đôn*. Cậu vẫn nghi hoặc nhìn mọi thứ xung quanh.

"Công tử, nếu người có căn dặn gì cứ gọi nô tì trong phủ" Đang nói với y hắn lại quanh ra bên ngoài gọi lớn:"Diệp Tử, Tiêu Giao hai ngươi vào đây" Sau lại có hai cô nương độ mới 19 bước vào, cả hai cung cẩn gập người hành lễ với y. Có lẽ là nô tì trong phủ.

"Công tử, đây là Diệp Tử, còn kia là Tiêu Giao hai cô nương này sẽ phụ trách hầu hạ công tử" Nói rồi hắn lại nhìn về hai cô nương dặn dò:"Các ngươi hầu hạ Liễu công tử cho tốt, không được có việc gì tất trách. Công tử nếu không còn việc gì, vậy nô tài xin cáo lui!" Vừa mới nhíu mày căn dặn Diệp Tử, Tiêu Giao liền đã lập tức vui vẻ cười nói với y. Người ở đây đúng là không tầm thường, sau đó hắn ta quay lưng đi ra bên ngoài. 

Lần lượt hai vị cô nương đều rời đi, lúc sau quay lại người pha trà người mang điểm tâm đến. Bày ra bàn gỗ trước mặt y là Diệp Tử lên tiếng trước

"Công tử, đây là bánh quế hoa*, còn đây là trà trúc diệp thanh*" Diệp Tử cô nương chỉ cho Liễu Mân Tích từng món trên bàn, nhìn đĩa bánh quế trong mềm thích mắt, còn có hương trà thơm mát dìu dịu. Nước từ miệng y sắp chảy cả ra rồi, nhưng chỉ đành nuốt nước bọt vào nhìn lại là hai cô nương đứng cạnh mình. Trước giờ Liễu Mân Tích không quen được người khác hầu hạ, như vậy nên đăm ra không quen, ngượng ngùng nhìn hai cô nương. Diệp Tử và Tiêu Giao là người lanh lợi rất biết nhìn mặt chủ tử, mắt thấy y nhìn cả hai với vẻ mặt như vậy liền xin khiếu mà lui ra trả lại không gian yên tĩnh cho y. 

Sau khi cả hai cô nương rời đi, Liễu Mân Tích liền không nhịn được mà thử một ít bánh, vừa cắn vào miệng vị thơm mát, ngọt dịu của mật quế hoa lan trong khoang miệng, thơm mềm của bột nếp cùng mật quế tứ quý* vàng nhạt, kỷ tử, đường phèn. Đích là mỹ vị nhân gian. 

Phía bên này, Nhị thiếu gia của nơi này đứng ngồi không yên chỉ trông ngóng thông tin của Liễu Mân Tích. Y hết đứng lại ngồi đi tới đi lui trước mặt hai vị trưởng bối, làm cha y bực mình 


"Cẩm Phong, con gấp cái gì? Tích nhi chẳng phải nó đang nghỉ ngơi ở biệt viện trong rừng trúc rồi sao? Con lo cái gì?" 

"Cha à, con chính là lo y ở không quen"

"Chẳng phải lúc nãy ta cho Khương Trung thăm dò rồi sao, tên đó vẫn chưa trở lại à?" Cửu gia vừa nói dứt lời, thì tên nô tài lúc nãy cũng là Khương Trung trong miệng Cửu gia, đi vào cung kính chấp tay.

"Thưa lão gia, Hồ Tiên gia, nhị thiếu gia" 

"Y có thích nơi đó không?"

"Bẩm thiếu gia, Liễu công tử rất thích, còn nhờ nô tài gửi lời đa tạ thiếu gia!" 

"Thật sao? Đệ ấy thích nơi đó sao, vậy thì tốt quá! Ngươi nhớ để ý đến đệ ấy một chút, đừng để thiếu sót thứ gì. Còn nữa, dặn đám người ở dưới đừng lơ là công việc, làm y phật lòng!" Cẩm Phong này gấp gáp vội vàng căn dặn Khương Trung đủ điều. 

Vị thiếu gia này lúc nãy cũng có tham gia tiệc trà nhưng chỉ ngồi trong góc nhỏ một mình một cõi, hướng mắt nhìn Liễu Mân Tích. Cẩm Phong này ngoại hình anh tú thanh tao, lại mang nét đơn thuần, một thân bạch y, hông đeo hương nang*.


"Cẩm Phong!" Cửu gia có vẻ không vui, gằn giọng gọi nhi tử, ngược lại Hồ Tiên gia là thích thú cười lớn. 

"Ha ha ha ha ha ha… Sư huynh nhị thiếu này cũng thật nặng tình với Mân Tích nhà ta! Nếu vậy thì ta yên tâm mà gả nó đến đây rồi!" 

"Thập đệ, đệ nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đệ muốn hủy hôn với vị kia sao, làm vậy sẽ lớn chuyện đấy!?" Cửu gia nghi hoặc nhìn thập sư đệ của lão. 

"Sư huynh yên tâm, đệ sẽ nói rõ với cậu ta sau, dù gì ta vẫn là trưởng bối, cậu ta vẫn phải gọi ta một tiếng gia gia chẳng lẽ lại dám có ý kiến gì sao? Năm đó là tên kia lừa ta, chung quy lại ta không gả Tích nhi nhà ta đến chốn ma quỷ đó đâu. Bán nó cho huynh vẫn là lời hơn" Hồ Tiên gia lại muốn phủi tay cho qua chuyện, lão vẫn không muốn gả đồ đệ đi quá xa. 

"Ha ha ha ha, đệ yên tâm ta xem Mân Tích như nhi tử trong nhà, không đối xử tệ với nó đâu. Ta trước giờ ít con cái nay cưới được Tích nhi đáng yêu lanh lợi, là phúc của Cẩm Phong nhà ta!" Cửu gia nghe vậy suy nghĩ một chút rồi cười phá lên. 

"Chỉ mong là như vậy!" Hồ Tiên gia thở hắt ra một hơi. 

Cứ vậy Liễu Mân Tích bị gia gia bán đi mà không hề hay biết, y vẫn đang suýt xoa bánh quế hoa, thưởng trà. 

Yên cảnh: cảnh có mây khói, cảnh đẹp cảnh ở ẩn

Ghế đôn:

Bánh quế hoa:

Trà trúc diệp thanh:

Quế tứ quý:

Hương nang(túi thơm):


/Tiểu kịch trường/

🐻: (ôm chân)Nương tử à, em đừng bỏ ta…

🐶: Tên này ngươi cút đi!

⚡: (hoang mang-ing)Chừng nào mới đến em????

🐯: (nhìn xung quanh) Ủa ông già đâu? Rồi ổng có xuất hiện trong vũ trụ này hông bây???

🐧: (núp bụi) He he he

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top