Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hôn Ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

beta: ʚїɞ

"Hồ tiên gia! Người nói thật sao? Tích nhi đệ ấy, sẽ thành hôn với con sao?" Vị thiếu gia vui đến mức nhảy cẫng lên, không tin vào tai mình. Chuyện này quá mức vui mừng, y thật không dám tin. Thật là như vậy, đời cưới được người mình yêu chính là chuyện vui!

"Haizz! Cẩm Phong à, lão già này lừa con làm gì? Ta với cha con đã quyết định rồi, tháng sau sẽ chọn ngày tốt làm hôn sự cho hai đứa." Hồ gia phủi phui tay, làm ra bộ dáng trưởng bối nghiêm túc. Tay vuốt vuốt cằm, tay nâng chén trà, mắt lại đăm chiêu nhìn lão Cửu. 


Lão Cửu cũng đã hiểu, liền hướng hài tử đang vui như trẻ lên ba được cho viên kẹo. 

"Hừmmm! Cẩm Phong, không được thất lễ. Chuyện này cũng cần phải hỏi thử ý kiến của Tích nhi, nó là đứa ngoan cường. Ắt hẳn không chịu để yên cho sư thúc con sắp xếp đâu." Nói đoạn lão lại liếc sang sư đệ, lão Hồ đang thưởng trà cũng nhận thấy liền đặt chén trà xuống, thở dài mấy hơi vẻ mặt rầu rĩ nhìn xa xăm. 

Cẩm Phong bị thái độ này làm cho lòng nóng như lửa đốt, Cẩm Phong này có thể miễn cưỡng gọi là thanh mai trúc mã của Liễu Mân Tích. Xưa vào dịp hè đến Cửu gia có cùng y đến Tinh Ương tránh nóng. Nên y có gặp Mân Tích vài lần, lần đầu gặp là lúc y chỉ mới lên 5 tuổi còn Mân Tích thì trông như mới lên 3. Lúc đó y còn chưa biết Tích nhi là hồ yêu tu luyện trăm năm mới thành người, nên nói trắng ra là y bằng tuổi cháu chắt mấy đời của Tích nhi. Có lần cả hai chơi đùa Cẩm Phong ngốc nghếch bị con hồ ly này lừa quay mòng mòng. 

Liễu Mân Tích ngồi vắt vẻo trên câynhìn xuống Cẩm Phong dưới gốc với thái độ khinh khỉnh: "Ngươi đó, đáng ra phải gọi ta một tiếng gia gia; không thì cũng phải thúc thúc!"  


"Nhưng mà cha ta nói, đệ là đệ đệ của ta, ngược lại đệ phải gọi ta một tiếng huynh. Dù sao đệ trông cũng không lớn hơn ta bao nhiêu." Lúc đó là Cẩm Phong ngây thơ nghe người lớn nói gì liền thuật lại, không hề có ý nói móc mẽ gì Liễu Mân Tích. Mà con hồ ly háo thắng này làm gì để người ta leo lên đầu mình ngồi, Liễu Mân Tích nhảy phốc từ cành cao xuống, tay chống ở eo tay chỉ vào mặt Cẩm Phong hùng hổ tuyên bố.

"Hứ! Tên này lại còn dám láo toét, ngươi có tin ta gọi Hắc Tử ra cắn chết ngươi không?" Hắc Tử là con chó mập của Hồ tiên gia nhặt dưới núi về cho y chơi. 

Cẩm Phong mắt lấp lánh nhìn dáng người nhỏ con đứng chỉ đến vai vậy mà đang chỉ tay vào mặt y, vênh váo mắng mình.

Waoo! Tim của Cẩm Phong thiếu chủ ngân trang Hạ Trần lớn nhất kinh thành, cùng trà quán Cửu Gia, tửu lâu Tam Nương tự nhiên lại đập mạnh khác thường, cái con yêu hồ nhỏ này làm gì hắn vậy? Thì ra là hắn biết yêu rồi, hắn chính thức đem lòng tương tư bé hồ yêu lớn hơn mình cả trăm tuổi này rồi! ( nghe nói dạo này mọi người hay flex nên cho con hờ của tôi ké với :)) )

Sau đó Cẩm Phong hứng khởi nhảy chân sáo đi khoe mẽ (mách lẻo) với Cửu gia, rằng y có gia gia như thế nào! 


Kết cục Liễu Mân Tích bị sư phụ đánh vào mông thịt, còn phạt đến xin lỗi Cẩm Phong cùng Cửu gia, sau đó về Tinh Ương chép môn quy 300 lần, quỳ ở từ đường sám hối ba ngày không ai được vào thăm. 

Vì theo vai về Cửu gia là sư huynh của Hồ Tiên gia, Liễu Mân Tích không gọi con người ta là huynh thì thôi. Lại còn bảo người ta gọi nó là gia gia, vậy há nào đắc tội với bề trên! 

Quay lại hiện tại, Cẩm Phong như kiến trên chảo nóng sắp lo chết rồi:"Cha, Hồ gia gia hai người làm sao vậy? Đừng dọa con chứ! Hai người chẳng lẽ đổi ý nhanh vậy sao? Còn hôn sự của con thì sao?? Cha, người nói gì đi!! Hồ Tiên gia cái này là sao???" 

Lúc này Hồ Tiên gia lại thở hắt, nhấm ngụm trà, nhìn Cẩm Phong rồi lắc đầu, tay vuốt cằm: "Cẩm Phong, ta nói con không cần quá hấp tấp làm gì? Ý ta và cha con đã quyết thì không thay đổi nhanh như vậy đâu. Chỉ là, ta muốn con thuyết phục nó, chắc con cũng bị thừa tính tình của nó. Hai đứa cũng nên hòa hợp một chút!" Nóng ruột cả nửa ngày lại nghe được câu này lửa trong lòng y lập tức tắt ngúm. 

Tính tình Liễu Mân Tích y hiểu rõ, chỉ là không dám chắc là sẽ chiếm được trái tim người đẹp. 

Lúc Cẩm Phong vẫn còn ngẩn người, lão Hồ đá ánh mắt đến lão Cửu, sau lại nhìn sư diệt ngốc của lão. Thật là!!! Có phải nguyệt lão đâu chứ, ngốc thế này thì đêm động phòng chắc sẽ là bốn mắt nhìn nhau, rồi đắp chăn đi ngủ. 

Thật là…

Cửu gia nhìn gương mặt biến sắc của sư đệ, bản thân của bắt đầu hoảng rồi. Lên tiếng thúc giục nhi tử ngốc:"Đứa nhỏ ngốc này, Hồ gia gia kêu con đi tán tỉnh người ta con lại ngồi đực mặt ra đấy. Không muốn thành thân à!?" Ahhzzz Cửu gia thật muốn cho thằng nhóc này một cước, ngốc thế thì làm ăn gì nữa!? Thế bao giờ lão mới có nội tôn, nhìn nhà người ta có tằng tôn, huyền tôn cả rồi mà ông một tiếng nội tổ phụ cũng chưa được nghe! 

Cẩm Phong y giờ mới hiểu ra vấn đề, vội đứng dậy chào hai vị trưởng bối rồi vội rẽ về phòng. 

Phòng thiếu gia ở gần rừng trúc, đi vài chục bước là đến tiểu viện nhỏ nơi Liễu Mân Tích ở. Quả là thuận tiện!!!

Đằng này trong phòng sau khi ăn no uống say, Liễu Mân Tích liền muốn đi tắm, bèn gọi hai cô nương chuẩn bị giúp mình. 

Một lúc sau hạ nhân mang một thùng gỗ to đặt trong gian phòng, sau đó là lần lượt từng người từng người xách xô nước nóng đổ vào thùng gỗ. Cuối là rắc thêm hoa hồng cùng hương liệu, nước tắm xem như hoàn tất. Liễu Mân Tích xem xong màn này được mở mang tầm mắt, biết thế nào là cơm bưng nước rót có hạ nhân hầu hạ là thế nào. 

Ở Tinh Ương sau vườn đào trên núi có một con suối trong mát, thường khi hè y với vài huynh đệ ra đó tắm rồi nghịch nước; sau đó là cảm đám bị mắng. Bình thường y tắm suối lạnh quen rồi giờ lại tắm bằng nước thơm có người hầu hạ có chút không quen. 

Hai cô nương sau khi chuẩn bị xong xuôi liền bước ra mời Liễu Mân Tích vào trong.

Tiêu Giao:" Công tử nước tắm đã xong, để nô tì giúp người canh y(?)" 

Liễu Mân Tích mới nghe đã giật tái mặt vội từ chối:"Không, không cần đâu ta tự làm được!" 

Diệp Tử ít nói bên cạnh tiếp lời:"Vậy nô tì bồi người tắm?" 

Câu này thật sự khiến Liễu Mân Tích không biết làm gì, y là nam nhân đó sao hai cô nương này người muốn cởi đồ, người lại muốn tắm cho y. Thật sự họ không ngại sao???

"Không cần đâu! Ta tự làm được hai người ra ngoài đi." Liễu Mân Tích theo bản năng lấy tay che thân mình, bên lại lạnh lùng đuổi hai cô nương ra ngoài. 

Hai cô nương e ngại nhìn nhau sau đó cũng lui ra ngoài đóng cửa lại. Liễu Mân trong phòng thở phào nhẹ nhõm, bước đến gần thùng gỗ hơi nóng bốc lên kèm theo hương hoa nhè nhẹ, trên mặt nước rải đầy cánh hoa hồng trông không khác gì dành cho nữ nhân. Đây là chu đáo hay xem y là nữ nhân??

Từng lớp vải được cởi ra, lộ ra bờ lưng trần trắng mịn, mái tóc dài đen như suối chảy che phủ tấm lưng trắng ngần. Đôi chân thẳng tắp bước vào trong thùng gỗ. Xương quai xanh lộ ra ẩn hiện trong làn nước ấm, nơi ngực thấp thoáng hai nhũ hoa nhỏ chớm nở trong nước. Từng tấc da được dòng nước ấm ôm trọn là cảm tuyệt vời, khác hẳn cảnh y bị sư huynh tạt nước vào mặt lúc tắm suối ở Tinh Ương. 


Lúc đi tắm xong mặc y phục rồi đi ra đã thấy thức ăn bài trên bàn, bên cạnh là một số tì nữ bưng từng đĩa thức ăn đặt lên bàn. 

Thật là lúc ở chính điện dùng thiện đã thấy xa hoa lắm rồi, giờ sao lại một bàn thức ăn nữa. Còn toàn là thức ăn đắt tiền được chế biến cầu kỳ trang trí tinh xảo bắt mắt. Ngoài thịt cá cầu kỳ ra còn thêm vài món chay thanh đạm. Y ngồi xuống ghế nhìn từng món ăn trên bàn, mặt nghệt ra: "Vị cô này này, từng này là cho ta sao?" 


Tì nữ trong phủ lại nghĩ bụng, vị công tử này từ đâu chui ra vậy, có thế cũng hỏi. Như ngoài mặt lại cười, nói:"Thưa công tử đây là bữa tối do đầu bếp mới đến đặt biệt làm cho công tử." Nói xong cô lại lui ra ngoài. 

Lần này Tiêu Giao cùng Diệp Tử không đến muốn hầu y ăn nữa, nên y thoải mái đánh chén số thức ăn trước mắt. Đến khi bụng no căng, y mới chịu buông đũa. 

Ngay sau đó lại một tốp hạ nhân vào thu dọn bát đĩa đi. Người ở đây làm việc nhanh nhẹn thật, thoáng chóng cả bàn thức ăn như vậy đã mất tăm (là do hạ nhân dọn nhanh chứ không phải y ăn hết sạch, đến cả đĩa cũng bị y ăn sạch bóng). 


Sau khi đánh chén sạch bàn thức ăn Liễu Mân Tích muốn đi dạo một chút, cũng để dò xét địa hình nơi này để sau tiện bề trốn thoát. Đi dạo được hơn một đoạn y lại dừng lại ngó nghiêng xung quanh. Thật là Liễu Mân Tích đích thực là một con hồ ly mù đường, đi thế quái nào lại lạc đến một tiểu viện nhỏ, nơi đây chẳng có ai. Bên ngoài bị khóa lại bằng cái ổ khóa cũ kĩ, trông như chỉ treo đó cho có lệ; không chừng đụng vào là rơi xuống luôn ấy chứ! 

Bước lại gần nhìn qua khe cửa hờ là khoảng sân trống cỏ dại mọc um tùm, có khi cao đến đầu gối, giữa sân còn có cây gì đó không rõ đã chết khô từ lâu. Lá rụng hết những cành cây khô khẳng khiu vươn dài, lâu lại có cơn gió thổi đến mấy nhành cây lại đưa qua đưa lại. Như cánh tay người cố vẫy vùng, ánh chiều tà mặt trời rơi xuống phía tây kéo theo màn đêm, dưới ánh sáng còn sót từ xa có hai ba con quạ bay đến đậu lên mấy nhành cây đã chết khô; hướng y mà nhìn. 

Quá sợ hãi Liễu Mân Tích chẳng nán lại lâu, mà té đi luôn bước nhanh đến một dãy hành lang. Có một nhóm tì nữ đang tám chuyện rôm rả. Liễu Mân Tích vội tìm chỗ nấp tạm, màn đêm đã buông xuống. Phủ này cũng đã thắp đèn, y trốn một góc kín đáo nghe trộm chuyện của bọn họ. Một cô nương cất giọng.

"Nè các cô biết gì không? Nhỏ Tô Vân hôm trước lén trộm đồ trong phủ đem ra ngoài bán, bị Khương tổng quản bắt được. Giờ không rõ tung tích chắc là bị đánh chết rồi vứt xác đâu đó rồi!"

"Cô kể nghe đáng sợ quá đi!!!" 

"Cô có điều không biết, Khương tổng quản nổi tiếng ác độc, ai phạm phải lỗi gì đều phạt nặng không tha. Tô Vân đó không phải trường hợp đầu tiên!!" Cô nương nọ đang nói, bỗng dừng lại rồi cả nhóm đều đồng thanh gọi.

"Tiêu tỷ tỷ, Diệp tỷ tỷ" 

Sau đó là tiếng của Tiêu Giao trả lời bọn họ:"Ừ! Sao không làm việc đi lại còn đứng đây bàn tán cái gì?" 

Lại một cô nương tiếp lời:"Ấy Tiêu tỷ, lần này tỷ xem như một bước lên trời nha!" 

Tiêu Giao lại nghi hoặc hỏi:"Cái gì, mà một bước lên trời?" 

Cô nương đó lại nói tiếp:"Tỷ không biết sao? Trong phủ đang có tin đồn thiếu gia sắp thành hôn đó! Không chừng người đó lại là tỷ." Nói rồi các hội lại phá lên cười, còn xen vào tiếng chúc mừng. 

"Không có chuyện đấy! Các cô nếu rảnh quá thì đi làm việc của mình đi!" Liễu Mân Tích không tin vào tai mình nữa, không nghĩ Tiêu Giao thường ngày hoạt bát hay cười giờ đây lại lạnh lùng như vậy. Chưa để y nghĩ quá nhiều, có cô nương khác lại lên tiếng với giọng khinh khỉnh. 

"Tiêu Giao kia nghĩ mình là ai chứ? Ỷ mình là cháu gái của Khương tổng quản lại lên mặt dạy đời chúng ta. Nếu lúc đó không nhờ Khương tổng quản thì cô ta bị đá đít ra ngoài lâu rồi! Nghĩ mình hơn ai chứ!!" Thứ đáng sợ nhất trên đời là nữ nhân; nhưng còn thứ khác còn đáng sợ hơn là nhiều nữ nhân ở cùng một chỗ. 

"Mà lúc trưa, ta dâng trà cho lão gia cùng Hồ Tiên gia thì có nghe là tháng sau sẽ gả cháu của người cho thiếu gia làm thiếu phu nhân đó!" 

"Thảo nào lúc nãy cô nhắc đến thiếu gia thành hôn, Tiêu Giao cô ta lại tức giận như vậy! Hóa ra là ghen ghét với người ta!" Nói xong các cô nương cười trên nỗi đau của Tiêu Giao kia. 

"Cô có biết vị đó là ai không?" Một giọng nói hiếu kỳ vang lên.

"Các cô đó, đúng là ngốc hết chỗ nói. Thì chính là vị ở tiểu viện trong rừng trúc đó. Từ trước đến nay nơi đó là chỗ tránh nóng của lão gia, nếu có khách thì phải rất đặc biệt mới được ở đó." 

- Thiếu phu nhân 

- Cháu của Hồ Tiên gia 

- Người ở rừng trúc 

Đây chẳng phải nói y sao?? Vậy là y bị sư phụ lôi đến đây bằng được là vì lý do này sao?? 

Thiếu gia của nơi này là - thanh mai trúc mã của y Cẩm Phong - con trai thứ của Cửu gia tương lai là chủ mới của Hạ Trần, Cửu gia, Tam Nương nổi danh. 

Sự việc này quá sốc, Liễu Mân Tích ở góc đó mãi đến khi các cô nương đi mất rồi, vẫn không lấy lại tinh thần. Sau một lúc bị gió thổi cho tỉnh cả người, liền hoảng hốt mà chạy về. Liễu Mân Tích chân vô thức quay về gian phòng kia, đi trên con đường lát đá to dẫn vào rừng trúc, y không còn cảm giác thích thú như lúc mới đến nữa.

Bỗng phía sau có tiếng gọi, Liễu Mân Tích quay lại là Cẩm Phong. Y vẫn như vậy không thay đổi chút nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top