Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quý nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

writer: thuie
beta: ʚїɞ

   Kiệu lớn đi trên đường, chợ vẫn đông đúc người qua kẻ lại. Liễu Mân Tích ngồi trong kiệu cùng thiếu gia kia, lòng lo lắng không thôi. Y chẳng dám nhìn mặt người kia, cũng chẳng dám cử động, Mân Tích cứ loay hoay như thế một lúc thì Đinh thiếu kia bật cười.

     "Vị huynh đệ này không cần phải kép nép như vậy, ta không làm gì huynh đâu! Sao cứ nhìn ta như nhìn thấy hổ vậy?"

     "Ta... ta" - Liễu Mân Tích đang định nói gì đó lại bị người kia ngắt lời.

     "Ta là Đinh An Tài, huynh tên họ là gì? Người ở đâu đến đây?"

     "Ta tên Liễu Mân Tích, ta sống với gia gia trên núi từ nhỏ, nay gia gia ta tuổi già sức yếu không may qua đời. Trước khi chết người đưa cho ta tất cả ngân lượng người có tích góp rồi kêu ta xuống núi, không ngờ vừa xuống núi chẳng lâu lại bị bọn chúng cướp sạch." - Liễu Mân Tích vừa nói giọng có chút nghẹn lại, mí mắt có chút ướt, quả là hồ ly giỏi nhất là thao túng tâm trí người ta. Y nói như thật, làm vị thiếu gia kia tin sái cổ.

   Đinh An Tài nghe mấy lời này của y cũng nổi lòng thương xót: "Ta không ngờ hoàn cảnh của huynh lại như vậy. Sau khi án này được phá, huynh cứ ở lại Đinh gia."

     "Đa tại Đinh thiếu gia, ơn này không biết bao giờ tại hạ mới trả được." - Mân Tích mừng rỡ tay ôm quyền cúi đầu tạ ơn. Xem như có chỗ ngủ rồi.

   Sau màn chào hỏi khách sáo, không khí trong xe hoàn hoãn hơn đôi chút; lúc này Đinh An Tài mới nhìn kỹ lại người trước mắt một lượt. Mân Tích dù y phục có chút lấm lem nhưng dung mạo này quả là không đùa được, chẳng đến mức gọi là Tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng là xinh xắn lanh lợi, còn pha chút ôn nhu mềm mại. Vẻ đẹp không khoa trương nhưng càng nhìn lại càng bị nó cuốn hút, đẹp như hồ ly ấy. Nhưng có hồ ly nào lại dễ dãi như vậy, chắc do hắn nghĩ nhiều quá thôi.

   Liễu Mân Tích bị ánh nhìn xăm soi của Đinh thiếu làm cho cứng người, không cần phải nhìn y như vậy chứ? Chẳng nhẽ y để lộ gì sao? Liễu Mân Tích có chút bồn chồn không phải chứ, sao lại nhìn ta như thế, cất ánh mắt của ngươi đi. Nhìn chằm chằm ta như vậy cũng không lột được lớp lông nào đâu!

   Đinh An Tài chợt nhận ra mình hơi thô lỗ, sao lại nhìn chằm chằm người mới quen như vậy. Thật thô thiển! Hắn vội liếc mắt sang chỗ khác, nhưng vẫn là không kìm được sự hứng thú với người trước mặt.

   Liễu Mân Tích cứ bị ánh nhìn kia tấn công mãi chẳng nhẽ bây giờ ta lao đến đấm hắn mấy cái. Nhìn ta làm gì chứ? Ta không ăn thịt ngươi đâu! Thịt ta cũng không ngon đâu.

   Bầu không khí lại trở nên thật khó nói, bỗng xe ngựa vậy mà đụng phải thứ gì đó cả xe chao đảo. Liễu Mân Tích ngồi không vững cứ thế ngả nhào, may thay được Đinh An Tài ngồi đối diện đỡ được.

   Ấy thế mà tư thế có chút kì quái? Liễu Mân Tích không biết ngã nhào về phía nào lại ngã vào người Đinh An Tài, người kia đưa tay đỡ người y. Tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, làm cả hai chỉ càng thêm ngại. Lúc này xe ngựa ngừng lại, cả hai còn chưa kịp làm gì. Thư đồng của Đinh An Tài vén màn lên, cũng vô tình nhìn thấy cảnh tượng ái muội đó.

   Thư đồng trẻ tuổi nhưng thừa biết bản thân đã nhìn thấy cái không nên thấy, vội hạ màn xuống, khẽ gọi: "Thiếu gia, chúng ta đến rồi."

   Bấy giờ cả hai mới buông nhau ra, Đinh An Tài chỉnh trang y phục tằng hắng mấy tiếng rồi, nói với y: "Đến Đinh gia rồi, chúng ta xuống thôi."

   Bước xuống xe ngựa, trước mắt Liễu Mân Tích là Đinh gia. Cửa lớn mở to, hai bên có lính canh, trên treo bảng tên lớn đề hai chữ: "Đinh Gia". Nhìn thôi đã biết là nhà giàu có, lúc Đinh An Tài bước vào cửa gặp ngay vị tổng quản ở đây.

     "Tam thiếu gia, người về rồi. Lão gia và phu nhân đang đợi người ở nhà lớn, người mau đến đó xem." - Vị tổng quản già thấy Đinh An Tài liền chấp tay cúi đầu chào.

     "Ta biết rồi. Lão Đan đây là khách của ta, ông cứ sắp xếp tẩm phòng cho huynh ấy, dặn người ở dưới đừng tùy tiện." Đinh An Tài nhìn tổng quản già nói, bấy giờ lão mới ngước mắt nhìn người đứng bên cạnh thiếu gia. Rồi gật đầu dạ thưa, sau đó Đinh thiếu cùng thư đồng lúc nãy đi thẳng vào trong, tổng quản già dẫn y đi đến một tiểu viện khác. Lão vừa đi vừa giới thiệu:

     "Ngài có vẻ là khách của thiếu gia, lão là tổng quản sự ở đây, nếu có gì dặn dò ngài cứ việc sai bảo nô tài hầu hạ ở đây. Còn bên đây là tẩm phòng của ngài." - Lão đi rồi dừng lại trước căn phòng đang đóng cửa, y nghe vậy mở cửa bước vào. Bên đúng là trong không tồi, chẳng quá to cũng chẳng quá nhỏ, rất thoải mái.

   Liễu Mân Tích nhìn một vòng rồi y nhìn vị tổng quản già: "Đa tạ, Đan tổng quản."

     "Là việc của lão." - Đan tổng quản khẽ gật đầu, sau đó lại đáp: "Không còn việc gì lão nô xin phép lui xuống."

   Liễu Mân Tích gật đầu chào Đan tổng quản, lão lưng hơi còng nhìn thoạt qua có chút giống Hồ Tiên gia. Chậc! Mới bỏ đi mấy ngày đã nhớ nhà rồi, như vậy làm sao ngao du thiên hạ đây.

   Liễu Mân Tích chẹp miệng, lẩm bẩm nhắc nhở bản thân thôi không nghĩ nữa. Y đi vào phòng đóng cửa lại, đặt tay nải lên bàn, y vội phóng lên giường. Quả là nhà giàu có, giường cũng êm thật. Y lăn lộn qua lại trên giường, ở đây thoải mái quá, không to như ở Cửu gia nhưng thoải mái hơn rất nhiều.

   Lúc vẫn đang thư thả được đôi chút, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

     "Liễu công tử?"

   Liễu Mân Tích từ giường ngồi bật dậy, bước nhanh ra mở cửa: "Ai vậy?" - Bên ngoài là người thư đồng lúc nãy, tên nhóc này thấy y chỉ cúi đầu nói:

     "Công tử, thiếu gia muốn gặp người ạ. Mời ngài đi theo nô tài."

     "Được." - Y gật đầu, đi theo tiểu thư đồng đó. Nhóc con ấy dẫn y qua một hoa viên trồng đầy xương rồng, y lấy làm lạ, sao lại trồng loại cây gai gốc này làm cảnh sao? Sở thích của người giàu cũng khó nói thật. Liễu Mân Tích bèn hỏi tiểu thư đồng đó: "Sao ở đây chỉ trồng xương rồng vậy?"

   Người kia nghe nói bước đi cũng khựng lại, nhóc nhỏ giọng đáp: "Nô tài không rõ, nhưng chỗ này là nhị thiếu gia trồng."

   Y nghe vậy cũng gật gù, hẳn là sở thích của nhị thiếu. Sau y vẫn đi theo tên nhóc đó, đến một đoạn ngã rẽ hành lang, vô tình gặp một người khác. Người này ăn mặc sang trọng có phần hơi phô trương, mặt mày tuấn tú, khi đụng mặt hai người, tên này nổi nhã hứng liền dừng lại trêu ghẹo.

     "Tiểu Hạ? Sao lại gặp ngươi ở đây rồi, thiếu gia của ngươi đâu? Người này là ai?"

     "Đại thiếu gia, tam thiếu gia vẫn đang ở tiểu viện, còn người này là khách của chủ tử." - Tiểu Hạ chỉ cúi gằm mặt.

      "Vậy sao?" - Tên đại thiếu gia kia nhìn y với ánh mắt khinh khỉnh rồi liếc sang Tiểu Hạ, tên nhóc này cứ cúi gằm mặt như thể không muốn chạm mắt với tên đấy.

     "Nếu không còn việc gì nô tài xin phép đi trước." - Tiểu Hạ nói rồi chẳng chờ tên kia phản ứng đã vội kéo y đi thẳng.

   Sau khi cả hai rời đi, hắn với gương mặt vô cảm vẫn nhìn chằm chằm theo bóng của hai người.

   Liễu Mân Tích đi theo sau Tiểu Hạ, y cũng không hỏi thêm gì về tên vừa nãy, đi thêm một lúc nữa cũng đến biệt viện của Đinh An Tài.

   Tiểu Hạ dừng lại trước thư phòng: "Thiếu gia, Liễu công tử đến rồi."

     "Vào đi." - Đinh An Tài bên trong nói vọng ra.

   Tiểu Hạ mở cửa dẫn y vào, bên trong Đinh An Tài đang ghi chép gì đó, khi thấy Liễu Mân Tích cùng Tiểu Hạ bước vào hắn liền buông bút lông trên tay.

    
     "Liễu huynh, huynh đến rồi. Ngồi đi ta có chút chuyện muốn kể huynh nghe đây." - An Tài mời y ngồi, rồi vui vẻ rót trà.

     "Đinh thiếu gia, cậu gọi tôi đến đây là có chuyện gì?" - Liễu Mân Tích có phần hơi nghiêm túc nói.

   Đinh An Tài chậm rãi rót trà ra chén, nghe y hỏi hắn cười nhẹ đáp: "Ta nói với cha về việc của huynh rồi, cha ta nói cứ để huynh ở lại đây. Cha ta cũng rất thương cảm cho hoàn cảnh của huynh." - Đang nói Đinh An Tài dừng lại, đặt chén trà trước mặt y, tiếp đoạn: "Cha ta còn nói nếu ta và huynh phá xong án này, sẽ sắp xếp cho huynh một công việc ở nha môn. Nếu như huynh không thích thì cũng có thể làm ở cửa hàng của nhà ta. Về việc này huynh thấy sao?" - Nói rồi Đinh An Tài hai tay đặt lên bàn mắt nhìn Liễu Mân Tích.

   Liễu Mân Tích vẫn đang nghe tên này nói, những gì hắn vừa đưa ra cũng không tồi, phá xong án cứ ở trốn đây một thời gian cũng tốt, kẻo bọn họ lại cho người bắt y về. Có thể làm việc kiếm lộ phí đi đường sau này, ngẫm nghĩ một chút: "Nếu được như vậy thì tốt quá, ta cũng không có nhà để về, người thân cũng chẳng có. Có thể ở đây là phúc của ta, ơn này không biết khi nào Liễu Mân Tích ta mới trả hết."

   Nói xong y liền quỳ xuống như muốn cảm tạ ơn đức này của Đinh gia, nhìn thấy y như vậy Đinh An Tài vội đỡ y đứng lên.

     "Ấy!! Liễu huynh, huynh không cần phải như vậy, ta chỉ muốn giúp huynh thôi. Không cần phải cảm tạ như vậy." - Đinh An Tài đỡ người dậy trông còn vội hơn cả y.

     "Đinh thiếu gia, người đối tốt với tôi như vậy, tôi thật không biết trả ơn người như thế nào?" - Liễu Mân Tích diễn xuất thần nhập quỷ, khiến tên ngốc này chẳng mảy may nghi ngờ. Vừa lấy được ngân lượng còn có chỗ ngủ, phải khen y diễn ngày một giống. Chỉ khoác lác mấy câu đã lừa được tên ngốc này, xem ra thiếu gia này cũng thật tin người. Nhưng cũng phải cẩn thận với tên đại thiếu gia ban nãy. Hắn có vẻ dè chừng y, xem ra phải chú ý hắn một chút.

   Sau đó y và tam thiếu gia nói thêm vài câu, khi đang nói đến dùng bữa tối, bên ngoài Đan tổng quản bước vào.

     "Tam thiếu gia, phu nhân cho gọi người."

     "Mẫu thân gọi ta sao? Có chuyện gì vậy?"

     "Phu nhân có hẹn dùng bữa với Kim phu nhân nên sai nô tài đi gọi người."

    "Vậy sao? Đan tổng quản ông có biết tại sao mẫu thân gọi ta đi cùng không?"

     "Nô tài không rõ, chuyện này người nên gặp phu nhân hỏi thì hơn."

   Đan tổng quản nói xong cũng lui xuống, Đinh An Tài mặt buồn bã nói với y: "Liễu huynh, e là ta không thể dùng bữa cùng huynh rồi. Chốc nữa Tiểu Hạ sẽ đưa huynh về, đường có chút xa ta sợ huynh sẽ đi lạc." - Xong hắn gọi Tiểu Hạ vẫn đang ở ngoài vào:

     "Tiểu Hạ. Ngươi hãy đưa Liễu huynh về đi, gọi Tiểu Kha đến hầu hạ huynh ấy, dặn nó là đây là khách của ta, hành xử phải chừng mực." - Dặn dò kỹ càng rồi, y được Tiểu Hạ dẫn về tẩm phòng.

   Vừa về đến nơi, y lao thẳng lên giường, đi xe cả ngày mệt mỏi, còn phải giả vờ trước mặt tên ngốc đó. Bây giờ Liễu Mân Tích chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng gọi: "Liễu công tử."

   Nghe gọi y cũng chậm chạp bước ra, là một tiểu tử nào đó mặt non choẹt, tên nhãi này gặp y liền cười.

     "Quả đúng như lời Tiểu Hạ nói, công tử thật có dung mạo bất phàm. Thảo nào tam thiếu gia lại thu nhận người." - Tên nhãi này có thể gọi là thật thà quá đáng, xem ra mấy lời Đinh An Tài căn dặn là không thừa thãi chút nào. Nhóc con này rất thẳng thắn.

     "Đệ là Tiểu Kha đúng không?" Liễu Mân Tích nhìn nó qua một lần rồi dửng dưng hỏi.

     "Tiểu Kha là nô tài. Mong Liễu công tử chiếu cố." - Tên nhóc này dù có hành động cung kính thế nào, nhưng trong lời nói vẫn có chút mỉa mai. Chắc hẳn nhóc nghĩ ta ở đây để mê hoặc thiếu gia các ngươi, nhưng thật đáng tiếc ta không có hứng thú.

      "Thời gian ta ở đây phải nhờ đệ rồi." - Liễu Mân Tích cười thật ôn nhu, dùng tiên khí này mê hoặc nó.

...

   Nửa đêm Lý Thường Phong quay về quán trọ, hắn lấy trên người ra những gì cướp được hôm nay. Tất nhiên trong đó có cả hầu bao của Liễu Mân Tích, hắn cẩn thận mở từng cái ra đếm xem bên trong có bao nhiêu ngân lượng. Đổ hết số bạc bên trong ra, gom lại cũng hơn 200 đồng, hắn ta nhìn tiền trước mắt bật cười: "Hôm nay thu hoặc cũng không tồi! Cứ đà này Lý Thường Phong ta sẽ giàu to!"

   Lúc hắn đang đắc chí cười lớn, một phi tiêu từ đâu phóng tới cắm thẳng vào yết hầu, cả người hắn cứ đờ. Máu từ cổ chảy ra, cơn đau làm tê liệt cả thân thể, hắn cứ vậy trợn mắt mà chết.

...

     "Đại gia à, người uống cùng với ta một ly đi!" - Giọng nữ yểu điệu, ngọt như mật. Các cô nương ở thanh lâu đều như vậy, đều biết cách dùng cả cơ thể để dụ hoặc nam nhân.

   Lý Văn Huỳnh cười với cô nương nọ rồi cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn, cô nương kia tay vuốt ve bả vai hắn, giọng giảo hoạt:

    "Người uống rượu của ta rồi phải ở đây với ta một đêm đó, ta sẽ cho đại gia dục tiên dục tử!" Cô nương cười e thẹn, rúc vào người hắn.

     "Được, đêm nay ta sẽ ở đây với cô." Lý Văn Huỳnh cười lớn tay đặt lên vai cô ả, cô ta cũng khoái chí mà quàng chặt cổ hắn.

   Khung cảnh đầy mùi á.i d.ụ.c, bỗng một tên trùm đầu phi vào phòng. Cô nương kia nghe tiếng động ngước mắt lên nhìn liền giật mình, nhưng chưa kịp hét lên đã bị Lý Văn Huỳnh đánh ngất. Cô ả ngã vào người hắn, nhưng lần này Lý Văn Huỳnh không còn như ban nãy. Hắn ghê tởm đẩy cô ả ra, cô ta ngã xuống, hắn lại phủi sạch lớp phấn dính trên áo.

   Tên trùm đầu quỳ dưới đất, cất giọng nói: "Điện hạ."

   Lý Văn Huỳnh lấy khăn tay từ trong ngực áo ra, hắn lau sạch tay cùng vài chỗ lúc nãy bị cô ả kia chạm vào. Hắn không buồn nhìn người quỳ dưới đất tay vẫn cẩn thận lau chùi: "Ngươi g.i.ế.t tên đó rồi chứ?"

     "Vâng, Lý Thường Phong đó đắc tội không ít người trong giang hồ, nay chúng ta chỉ là ra tay trượng nghĩa."

     "Ra tay trượng nghĩa sao? Cứ nghĩ như vậy đi. Còn y thì sao?" - Lý Văn Huỳnh lau tay rồi vứt luôn khăn xuống sàn.

     "Vương phi đang ở Đinh gia, lúc nãy ăn tối xong có dùng nguyên hình trèo lên mái nhà ạ."

     "Mái nhà hửm? Lại làm trò gì vậy?"

     "Vâng, vương phi có vẻ thích ngắm trăng, người cuộn tròn ngủ trên mái nhà, ngủ trông cũng rất ngon."

     "Y ăn ngon ngủ đủ là tốt rồi, ngươi cứ quan sát y, có việc gì cũng phải báo cho ta biết." - Lý Văn Huỳnh nghe thuộc hạ nói, miệng cong lên nụ cười hiếm thấy. Tên kia báo cáo xong cũng phóng ra ngoài đi mất, Lý Văn Huỳnh lại lấy nửa miếng ngọc kia ra vân vê.

     "Tích nhi, huynh không thoát khỏi tay ta đâu. Huynh vốn là của ta."

...

☂: Đau lưnggggggggg

23:56 - thứ sáu, ngày 24, tháng 11, năm 2023

ʚїɞ: Làm lẹ đi chơi game thoaiiiii


☂: Chương này tớ viết xong lâu rồi, mà quên không gửi chị beta, thành ra bị bỏ xó. Tớ đang rất lười, nên chắc sẽ sủi lâu hơn dự kiến. Nhưng không sao, tớ quay lại nhanh thôi, mong các bạn không vì thế mà giận tớ. Rất cảm ơn, cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top