Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thiếu gia họ Đinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

writer: thuie
beta: ʚїɞ

...

Ngay sau khi Liễu Mân Tích rời đi, lại có bóng ai đó đi vào tiệm trà. Là Lý Văn Huỳnh và vẫn với dáng vẻ đó, hắn bước qua ngạch cửa một cách thản nhiên. 

Vào trong đảo mắt qua một lượt cuối cùng dừng lại ở chỗ người nằm trên đất, khóe miệng khẽ nhếch lên. 

"Cũng không tồi nhỉ ?" Hắn ta lẩm nhẩm. 

Nhưng có lẽ tên ở đây vẫn còn sống, Lý Văn Huỳnh lại đi đến gần quầy, nơi xác tên tiểu nhị nằm ở đó. Thấy bộ thi hài khô héo, cổ còn bị bóp đến sắp gãy, hắn bật cười khoái chí. 

"Ha ha ha !…… Ra tay cũng thật tàn độc! Rất đáng khen !" Hắn ta cười trước bộ xương của tên ác nhân, vậy hắn ắt cũng là kẻ ác. 

Bỗng bên ngoài một người đeo mặt nạ lao vút vào, còn đem theo hai cái xác, tên đeo mặt nạ vứt hai bộ xương xuống đất. Tên đó quỳ trước mặt Lý Văn Huỳnh, gã nói: "Điện hạ, thần phát hiện hai cái xác này ở gần bìa rừng, cách chỗ này không xa. Chúng đều đã bị hút hết dương khí mà chết." 

"Ngươi thấy việc này thế nào? Thú vị chứ !?" Lý Văn Huỳnh ve vẩy chiết phiến miệng cười, nhưng mắt không cười. Nhìn hai bộ xương vừa bị vứt trên đất, hắn không thể không dành lời khen cho hôn phu của hắn. Ra tay thế này cũng quá tàn nhẫn rồi, nhưng như vậy hắn rất thích. 

"Thần chỉ thắc mắc, tại sao vương phi lại tha mạng cho tên kia." Tên che mặt cung kính trả lời. 

Lý Văn Huỳnh nghe câu trả lời lại có vẻ không vui, giọng điệu cũng không còn thoải mái, lời nói cũng lạnh đi vài phần: "Vậy ngươi giết hắn đi. Làm cho sạch sẽ vào." 

Nói rồi Lý Văn Huỳnh thản nhiên rời đi, bên ngoài trời đã sáng từ lâu. Ánh nắng cũng ấm hơn, có phần chói mắt. 

Đứng hưởng từng ánh nắng sớm mai, hắn vận một thân lam y, hông đeo ngọc bội, tay cầm chiết phiến, toàn thân toát ra khí chất một thiếu niên giang hồ. Nhưng mấy ai biết được hắn ta lại là con ác quỷ đang bị giam lỏng, rồi một ngày con quỷ đó sẽ phá bỏ mọi xiềng xích. Cắn nuốt mọi thứ. Lấy sự sợ hãi làm nguồn sống, đạp chúng sinh vạn vật dưới chân. 

...

Tiểu hồ ly Liễu Mân Tích vẫn thong thả đi dạo, ở chợ người qua kẻ lại đông đúc, đang đi thì bị một thư sinh nọ đụng trúng. 

"À! Xin lỗi" 

"Không sao, không sao" 

Người đó xin lỗi đơn giản rồi cũng hòa vào dòng người, còn Liễu Mân Tích vẫn ung dung đi dạo. Đi được một lúc, bụng y cũng có chút đói, y rẽ bừa vào một khách điếm. Ở đây họ kinh doanh nhà trọ kèm cả quán ăn. Có vẻ nơi này cũng rất nổi tiếng, khách ra vào liên tục. 

Tìm được một bàn trống trong góc y ngồi xuống ghế, lập tức một tiểu nhị chạy lại.

"Khách quan người dùng gì ạ?" 

"Ở đây có những món gì ngon cứ đem hết lên cho ta. Còn nữa, chỗ các ngươi có trúc diệp thanh không?"

"À...Trúc diệp thanh ở chỗ chúng tôi không có,  nhưng khách quan người có thể dùng thử hoàng tửu chỗ chúng tôi."

"Lấy cho ta một vò." 

"Vâng, sẽ có ngay" 

... 

Liễu Mân Tích ngồi ở trong khá khuất tầm nhìn, nhưng lại cứ có cảm giác ai đó đang nhìn chăm chăm y. Đưa mắt nhìn quanh cũng không phát hiện điều gì bất thường. Nhưng cảm giác bị một ánh nhìn của ai đó quan sát vẫn còn, y tò mò cố nhìn kĩ xung quanh một lần nữa. Vẫn chẳng có gì lạ xảy ra, mọi người vẫn đang dùng bữa, không khí vẫn rất náo nhiệt. Nhưng bằng linh cảm y quay ngoắt, hướng mắt nhìn lên lầu. 

Từ trên lầu có thể quan sát được mọi thứ bên dưới, một tên nọ nhìn chằm chằm y. Tên này thoạt nhìn chẳng hề tầm thường, chắc hẳn là thiếu gia nhà nào đang đi trêu hoa ghẹo nguyệt. 

Đúng lúc đó tiểu nhị bưng đồ ăn ra, gã bày ra, bây giờ trên bàn toàn những món ngon vật lạ y chưa thấy bao giờ.  

Món ăn cũng đã lên, mắt y sáng rỡ, mùi đồ ăn thơm nức tỏa ra. Nước dãi của y cũng sắp chảy hết ra ngoài rồi, đồ ăn đã dọn lên chỉ thiếu rượu ngon. Vò rượu là được đem lên cuối cùng, mở lớp giấy ra,mùi cay nồng thơm ngọt xông thẳng vào mũi. Tất cả xúc giác của y như được thức tỉnh. Có lẽ y đã biến thành con sâu rượu mất rồi. 

Rót rượu ra bát Liễu Mân Tích hít hà mùi rượu cay nồng, rượu trong bát óng ả sóng sánh. Thức ăn trên bàn đầy ắp ngon miệng, Liễu Mân Tích cứ ăn không ngừng thoáng chốc bàn thức ăn đã bị y quét sạch. 

Ăn uống no say, y cất tiếng gọi tiểu nhị.

"Khách quan cần gì ạ?" Tiểu nhị nghe tiếng gọi liền chạy đến.   

'Tính tiền."  

"Vâng, của ngài hết 20 đồng."  

"Được." Nghe rồi Liễu Mân Tích lục lội trong tay nãi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy dù là 1 hào. Y hoảng hốt đổ hết đồ trong tay nãi ra, cũng chỉ có y phục và miếng ngọc mua lúc nãy. Y thử dò tìm trong đống y phục cũng không tìm ra, rõ là ngân lượng y cất trong đây kia mà? Lúc này y chợt nhớ lại, lúc ở đầu thôn y đụng phải đám nhóc ăn mày, chẳng nhẽ. 

Tiểu nhị đứng chờ cũng sinh nghi, tên này mãi vẫn không có tiền trả, tính ăn quỵt à? Thái độ của gã lặp tức thay đổi, nhìn y với ánh mắt khinh thường. Giọng điệu trở nên gấp gáp: "Khách quan à? Người có trả được không vậy?"

Liễu Mân Tích nhìn tiểu nhị ái ngại: "Ta...ta.. Bị mất hết ngân lượng rồi!" 

"Ngươi xem ta là trẻ con sao? Không có ngân lượng cũng dám đến đây. Ta nói ngươi, mặt cũng dày thật không có tiền cũng dám đến quán bọn ta ăn! Ta chẳng biết hôm nay ngươi phải trả tiền, chưa trả tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!! " Tiểu nhị lớn giọng làm mọi người trong quán đều quay ra nhìn y chằm chằm. 

"Nhưng bây giờ ta thật sự không có tiền!" Liễu Mân Tích bị cướp sạch tiền chỉ có thể bất lực nói. 

"Người đâu, bắt tên này lại cho ta! Đừng để hắn trốn. Hôm nay ngươi không nôn tiền ra, xem lão tử đánh chết ngươi!" Tên đó xắn tay áo lên bước đến gần Liễu Mân Tích từ trong ba bốn tên cao to vạm vỡ đi đến, tất cả chúng đều hùng hổ lao đến , bỗng từ trên lầu có tiếng nói vọng xuống. 

"Dừng tay!" Là vị lúc nãy nhìn y, khi thấy hắn ta mấy tên đó lặp tức dừng lại, tên tiểu nhị thì chạy đến chỗ vị đó.

"Đinh thiếu gia, sao người lại ở đây? Ây gia, người đến lúc nào mà sao tiểu nhân không biết, đám nô tài đó đúng là vô tích sự, Đinh thiếu đến mà không báo lại làm tiểu nhân không thể tiếp đón ngài từ xa!" 

Lúc nãy chẳng thấy rõ nhưng vị này quả thực là thiếu gia nhà giàu có, toàn thân toát ra vẻ của người có tiền, hắn mặc kệ tên tiểu nhị đi sát bên luôn mồm nịnh hót, bước lại gần Liễu Mân Tích còn ôm quyền cúi người chào y. 

Tên tiểu nhị kia không ngờ được vị thiếu gia này lại khách khí với y như vậy. Gã vội chạy đến hỏi han đủ kiểu: "Thiếu gia, người với tên này quen biết sao? Vậy hai người??" Tim gã như muốn nhảy ra ngoài, nếu hai người này có quen biết thì gã chết là cái chắc, nhà họ Đinh ở đây một tay che trời nếu đắc tội với bọn họ e là mạng cũng khó giữ. Tay chân gã run lẩy bẩy, nhìn Liễu Mân Tích ánh mắt khó xử. 

"Tại hạ họ Đinh tên An Tài, ngươi nói ngươi bị trộm mất ngân lượng vậy có bằng chứng gì không ?"

(ʚїɞ: cha Taki đi stalk người ta đó hả =)))))))))))))))) )

"Lúc ở cổng thôn ta đụng phải một đám nhóc có làm rơi tay nãi xuống đất, nhưng không đúng vừa nãy đi ngang chợ ngân lượng của ta vẫn còn. Ta còn mua một đôi ngọc uyên ương nữa." Tên này điệu bộ chậm rãi xem chừng có thể nói chuyện, Liễu Mân Tích như vớ được vàng vội lên tiếng thanh minh, còn lấy từ trong tay nãi một đôi ngọc. 

"Nhưng như vậy thì liên quan gì đến việc ngươi nói chứ??" Tên tiểu nhị kia mất kiên nhẫn nhảy vào bắt bẻ y. 

Vị nó cau mày nhìn tên kia: "Để cho người ta nói hết đã." 

Nghe câu này tên tiểu nhị ngoan ngoãn ngậm miệng lại. 

"Trước khi vào đây ta vô tình đụng lại phải một thư sinh. Có lẽ bị hắn lấy hết rồi." 

Đinh An Tài nhìn y cười khẽ nói: "Thư sinh sao? Vậy thì dễ hiểu thôi, huynh đụng phải phải tên Lý Thường Phong rồi. Tên này nổi tiếng trộm cướp, hắn ta động tác nhanh như gió, quan phủ bọn ta cũng đang muốn bắt hắn diệt họa cho dân, nhưng cũng khó mà bắt được. Hắn ta rất giỏi ngụy trang và ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm, tên ấy lợi dụng vẻ ngoài thư sinh yếu đuối mà đánh lạc hướng mọi người. Không có bằng chứng, quan phủ cũng rất chật vật. " 

Liễu Mân Tích vẻ mặt tư lự một lúc lại ồ lên như nhận ra điều gì đó: "Hóa ra là vậy, cứ để tên đó lộng hành thì chẳng tốt chút nào, nhưng ta bây giờ không có ngân lượng thì ta đi đâu được. Cũng không thể ăn quỵt mãi chứ?" 

Họ Đinh nghe thế thì bật cười: "Trùng hợp quan phủ cũng đang muốn phá án này, tạm thời huynh cứ theo ta về Đinh gia, làm nhân chứng phối hợp điều tra. Ta sẽ chu cấp chỗ ăn ngủ." 

(ʚїɞ: muốn dụ con nhà người ta về nhà chứ gì)

"Thật sao? Vậy cứ nghe theo ngươ- à huynh đài này đi." Liễu Mân Tích mừng rỡ xách tay nãi lên sẵn sàng đi theo người họ Đinh kia. 

Nhưng tên tiểu nhị kia chợt lên tiếng: "Nhưng Đinh thiếu gia, còn bữa này thì?" 

"Ta sẽ trả, người đâu lấy ngân lượng." Đinh An Tài huơ tay sai bảo hạ nhân, ngân lượng đến tay tất nhiên tiểu nhị kia vui vẻ hẳn. Gã còn tiễn y và thiếu gia kia ra xe ngựa kia mà. 

Liễu Mân Tích đi theo sau vị ân nhân cứu mạng, bên ngoài một chiếc xe ngựa chờ sẵn, người đó đi lên xe ngựa y cũng lên theo. Vào trong, y bị bất ngờ cứ nghĩ xe ngựa sẽ bé tí không thoải mái ai ngờ cỗ xe này lại to và đẹp như thế. Đệm ngồi cũng rất êm, rất tiện nghi. Quả là người có tiền! 



☂:Quào tôi siêng năng ghê, nốc một đống trà để thức mài truyện, mà chương này đăng lên flop chắc tôi khóc ba ngày ba đêm:)))) 

3:45 - thứ năm, ngày 26, tháng 10, năm 2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top