Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: L.A.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Seungkwan bỗng nhiên nhớ ra cậu đã đi đến tận đây để làm gì.


Seungkwan ngã sập xuống giường, hai buổi tối rồi hôm nào cũng lăn ra ra ngất như vậy, cậu khẽ quằn quại vì cơ thể rệu rã. Hóa ra Vernon không đùa khi nói rằng hai đứa sẽ trải nghiệm mấy chuyện chỉ có ở L.A. nhiều nhất có thể trước khi Seungkwan về nước, vốn dĩ cậu cũng đâu ngờ được ý nó nghĩa là cậu sẽ cần thử lướt sóng, trượt patin, cắm trại buổi tối ở bãi biển, tất cả gộp hết vào một ngày. Và đó thậm chí còn chưa phải là tất cả những gì họ đã làm trong ngày hôm nay. Nên cậu đành ngồi dậy đi tắm trước, lòng thầm cầu nguyện rằng Vernon chỉ đùa về vụ cháy nắng thôi.

Seungkwan đã thấy biết ơn khi Vernon để cậu nghỉ ngày hôm qua, nó thả cậu ngủ đến trưa sau khi về tới nhà, chờ tới khi cậu dậy mọi người mới ăn trưa, Seungkwan cũng tranh thủ trong bữa ăn trò chuyện với cả gia đình nhà Vernon, cậu thực sự đã nhớ họ rất nhiều. Ký ức về tuổi thơ của cậu ngày ấy vẫn còn y nguyên, phân nửa thời gian có kỷ niệm thì đều đã lưu lại ở nhà của họ, chỉ có một nửa còn lại là ở nhà cậu thôi. Seungkwan nói lời cảm ơn tới cả nhà vì đã cho cậu tá túc trong mấy ngày du lịch này, ngay sau đó liền đến màn trả lời mọi câu hỏi của các thành viên trong gia đình về 'chuyện ở nhà bên Hàn'.

Sau bữa ăn, Vernon ngỏ ý hỏi cậu có muốn lái xe đi đâu đó không, Seungkwan cũng nghĩ là đi ra ngoài sẽ tốt hơn là cứ nằm lì trong nhà mãi nên cậu đã đồng ý. Nói là đi nhưng hai đứa cũng chỉ lái xe lòng vòng quanh đó, cửa kính thì mở, loa xe đang phát nhạc thì vặn to hết cỡ. Vernon còn rủ mua thêm đồ ăn vặt mang đi nữa, Seungkwan nghe vậy liền đòi mua mấy món mà cậu không thể tìm được ở quê nhà.

Đến tận bây giờ thì có lẽ đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong ngày đầu tiên ở L.A. Vernon thì vừa lái xe, vừa hút rột rột ly milkshake*, trong khi Seungkwan thì hát thật to theo bài hát đang bật, một tay cầm hộp khoai tây chiên phủ bò băm xốt cay và phô mai*, một tay cầm chiếc burrito* chưa bóc làm micro từ trên trời rơi xuống. Ký ức vui vẻ ấy được cất gọn trong tâm trí, và cất cả trong điện thoại của cậu. Dù bụng của hai đứa lúc quay về nhà đã no căng, không thể ăn thêm bữa tối được nữa, Seungkwan vẫn vui đến mức chỉ thấy có lỗi nửa phần thôi.

Sáng ngày tiếp theo là một sáng hoạt động ngoài trời cùng Vernon. Nó đánh thức Seungkwan dậy vào lúc 6 giờ sáng chỉ để đi ra một bãi biển nọ, Seungkwan đã phải mất 5 giây để nhìn Vernon chằm chằm xem có phải nó đang đùa cậu không, nhưng não cậu lại bắt gặp cái quần bơi mà nó đang cầm trên tay, vậy nên cậu đành ngồi dậy và đòi 10 phút chuẩn bị.

Thường thì Seungkwan luôn làm ầm lên với mấy chuyện sáng sớm tinh mơ như này, cậu sẽ quả quyết rằng cậu vẫn có thể sống tốt mà không cần phải trải nghiệm bất cứ cái quái gì chỉ xảy ra vào lúc 6 giờ bảnh mắt chào buổi sáng. Nhưng năm tháng qua đi, cậu cũng dần hiểu ra rằng có rất nhiều chuyện dù không làm thì vẫn sẽ ổn thôi, duy chỉ có những khoảng thời gian ngắn ngủi cậu có thể ở cạnh Vernon kể từ khi gia đình họ chuyển đến một đất nước khác là không thể cho qua, vậy nên dần dà Seungkwan học được cách không cần quá chú trọng xem hai đứa đang làm cái gì, chỉ cần nhìn vào thực tế rằng cậu đang được trải nghiệm những chuyện đó cùng Vernon.

Cơ mà có đáng để ngồi chết dí trên một cái ván lướt sóng cạnh bờ biển và nghe Vernon hướng dẫn 'cách để vượt qua một cơn sóng' không? Cả cách để luôn giữ đầu gối của cậu 'nhún đúng nhịp' nữa?

Seungkwan chỉ lẳng lặng chấp nhận sự thật rằng bản thân đã bị mớ kiến thức kia đánh gục, cậu nằm sấp trên chiếc ván và bơi ra biển rồi ở yên đó nhìn Vernon chơi. Cậu cũng cố 'bắt' một con sóng để thể hiện rằng cậu có nghe lời Vernon nói, nên dù chỉ mới thành công đứng trên cái ván lướt thôi mà Seungkwan đã kêu đó là chiến thắng vang dội rồi, nếu đứng như vậy đã là giỏi thì chắc ai đang lướt sóng cũng là người thắng cuộc mất.

Sau vụ sóng biển đó thì Vernon đưa cậu đến một nơi rất... đậm chất Vernon.

Cái địa điểm mà Seungkwan ám chỉ đó chính là một quán shawarma* chay có bán món burrito sau cơn mưa* (bởi vì tất cả rau trong món bánh đó được xếp theo màu cầu vồng) và khu ngồi dùng bữa của quán này lại chỉ có đúng một dãy bàn ghế. Kiểu, không có cái bàn nào giống nhau và ghế ở đó cũng như vậy. Seungkwan thấy chuyện đó ngầu ghê nơi, cậu còn thấy một vài khách hàng đến ăn trông đúng chất du khách thực sự, khi mà họ đều đeo kính râm, tay cầm camera, trên người mặc những chiếc áo polo phai màu nhuộm, có những nhóm khách hàng khác thì vẫn mặc nguyên những bộ đồ bơi rash guard*, cũng có người thân mình còn ướt nhẹp nước biển đã đi tới cửa hàng, Seungkwan khá chắc là cậu đã nhìn thấy một người đàn ông trong số những người đang xếp hàng sau lưng bọn cậu đi luôn chân đất đến đây.

Cũng may trang phục của hai đứa chắc đã được xếp vào nhóm trông bình thường nhất. Cả hai đều đã thay sang quần đùi, Seungkwan thì mặc kèm áo phông còn Vernon thì mặc một cái áo sát nách, mỗi đứa đi một đôi dép sandals. Seungkwan cũng khá ưng cảm giác nóng nực ở đây nữa. Thời tiết đúng chất mùa hè nhưng lại không quá khó chịu. Nhất là lúc này, khi cậu vừa tắm một lượt sạch sẽ, để mặc hơi nóng khoan khoái kia hun khô mái tóc còn ẩm ướt của cậu. Vernon gọi món cho cả hai đứa, Seungkwan chắc chắn rằng Vernon hiểu cậu đủ rõ để biết cậu thích cái gì, nên Seungkwan đi chọn một chỗ ngồi trong nhà cho hai đứa thay vì ngồi ngoài hiên dưới tán dù đỏ rực, bù lại bàn cậu chọn gần cửa sổ có hướng nhìn ra bãi biển rất đẹp.

"Tao đã đặt bốn món cho mỗi đứa để mày có thể thử càng nhiều càng tốt. Sau bữa ăn mình có thể đi bộ dọc theo bờ biển thăm thú vì tao biết mày sẽ lấp đầy nửa cái vali đi về bằng quà lưu niệm." Vernon vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, Seungkwan thì chỉ hậm hực trong họng như tỏ ý đã nghe vì thực ra cậu cũng chẳng thể cãi gì chuyện đó.

"Tự dưng tao nghĩ là đáng lẽ ra tao nên mua một cái máy ảnh." Vernon nhún vai trước câu nói vu vơ của Seungkwan.

"Mình có điện thoại rồi mà. Với cả mày cũng chẳng phải kiểu hay dùng mấy con máy bự chà bá bao giờ." Vernon vừa dứt lời thì có nhân viên tiến đến bàn, đặt xuống một bình nước đá lạnh kèm hai cái ly.

"Tao cũng nghĩ vậy. Chỉ là tao nghĩ mình nên lưu lại tất cả những khung cảnh này, càng nhiều càng tốt." Seungkwan vừa nói vừa với lấy cái ly thủy tinh xanh biển và tự rót cho mình một ly nước.

"À thì, tao cũng lên kế hoạch hết cho ngày hôm nay rồi, mày chẳng phải lo nghĩ gì đâu cứ chụp bao nhiêu ảnh mày muốn cũng được. Nhưng tao vẫn muốn hỏi xem mày có tính làm gì khác ở đây không. Tao biết chắc là mày hẳn phải tìm kiếm gì đó về nơi này rồi." Vernon nói xong cũng tự rót cho mình một ly nước, Seungkwan thì tranh thủ ngẫm nghĩ.

"Ngày mai thì có lẽ mình chỉ lái xe đến khách sạn gần venue và chơi loanh quanh khu đó thôi. Sang ngày tiếp theo là concert rồi. Đến ngày sau nữa thì là ngày cuối mày ở đây và sắp xếp bay về nhà." Seungkwan gật gù khi nghe Vernon liệt kê lịch trình.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày báo với mẹ tao rằng mày lạc mất tao, chỉ để tao có thể ở lại đây lâu hơn nhỉ?" Vernon bật cười khi nghe Seungkwan trêu vậy.

"Tao còn sợ cô nhà hơn cả mày nữa nên không đời nào. Tao sẽ bếch mày lên tận ghế máy bay nếu cần luôn đấy." Vernon vừa đáp vừa rùng mình làm Seungkwan cũng cười theo.

Sau khi ăn xong Vernon lôi Seungkwan đi dọc theo lối đi bộ được lát ván thật, chính cậu cũng cố gắng ghìm bản thân lại, không để mình mua quá nhiều quà lưu niệm về. Khi hoàng hôn dần buông xuống, Vernon đưa cậu về lại chỗ xe nó đỗ, Seungkwan cất đống quà lưu niệm mới mua được vào ghế sau xe rồi lôi cái chăn hồi sáng hai đứa mang đi ra. Họ gặp mẹ Vernon và em gái nó vừa đến bãi biển, khung cảnh hai mẹ con nhóm lên ngọn lửa trại nho nhỏ đơn sơ làm Seungkwan khẽ mỉm cười. Seungkwan hỏi liệu họ có được nhóm lửa ở bờ biển như vậy không nhưng mẹ Vernon chỉ bật cười nói "Mình sẽ chỉ biết được nếu có ai đó đến đuổi mình đi thôi."

Ba của Vernon cũng bước tới cùng cái thùng giữ lạnh, chú đặt cái thùng xuống cát chỗ sau lưng họ. Seungkwan xoay người để xem có gì trong đó và có vẻ như cả nhà đã mang theo đồ ăn để dùng bữa tối bên bờ biển.

Đến lúc này thì Seungkwan công nhận rằng Vernon nói đúng. Cậu không cần một cái máy ảnh DSLR với lens khủng để nhớ được toàn bộ khung cảnh này. Thực ra thì, Seungkwan còn nghĩ cậu thậm chí không cần đến những tấm hình vừa chụp bằng điện thoại. Vì cậu biết chắc rằng không một khoảnh khắc nào trong ngày hôm nay có thể biến mất khỏi tâm trí cậu. Giây phút được ngắm nhìn mặt trời mọc và cả khi mặt trời lặn đã trở thành thanh dấu trang của ký ức ngày hôm nay trong cậu. Cậu đã nhiều lần được ngắm nhìn trời hoàng hôn tuyệt đẹp ở quê nhà, nhưng mây trời ở nơi này thì nói sao nhỉ? Màu sắc rực rỡ pha trộn vào nhau khiến mặt trời đằng xa trông như vỡ thành từng mảng nhỏ, mỗi gam màu lại vương đầy lên những đám mây bồng bềnh, lên những gợn sóng biển dập dìu, lên cát mịn cháy bỏng. Vạn vật như mang trong mình từng sắc thái khác nhau của màu tím pha cam sáng ấy, sự pha trộn kỳ diệu đến mức Seungkwan còn chẳng biết nên giải thích từ đâu. Ngay tại lúc này Seungkwan đã quyết định với lòng rằng cậu sẽ không chụp ảnh vì cậu biết bức ảnh sẽ không lột tả được hết vẻ đẹp ấy. Nên cậu lưu giữ ký ức về không gian kỳ diệu này qua video quay lại bằng điện thoại. Mặt trời được căn vào góc máy, sóng vỗ dịu dàng ôm lấy bờ cát trải dài theo đường đáy màn hình, vài chú chim hải âu bay qua kêu oang oang, bỗng nhiên Vernon bắt chước kêu lại giống chúng y chang nên cả nhà phá ra cười vui vẻ. Seungkwan dừng quay video rồi cất điện thoại vào túi đeo để máy không bị dính cát ẩm, xong xuôi cậu quay lại tập trung vào mọi người.

Cậu nói cảm ơn ba mẹ Vernon vì đã đi cả quãng đường ra bãi biển như này chỉ để có một bữa tối bên lửa trại cùng cậu, thêm cả đồ ăn rất ngon cô nhà đã cất công chuẩn bị, Vernon nghe một hồi không chịu nổi nữa liền kêu cậu đừng tỏ ra khách sáo với ba mẹ nó hoài như vậy làm gì khiến Seungkwan bật cười. Seungkwan trả đũa thằng bạn bằng cách hẩy cát vào chân nó rồi cười khùng khục khi Vernon vừa càu nhàu vừa đứng lên rũ quần để cát rơi ra.

Họ ngồi thêm ở đó một lúc dù đã ăn xong, chỉ ngồi yên một chỗ để nghe gió mát từ biển lướt qua da thịt, lát sau mới quyết định đứng dậy dọn đồ và về nhà. Seungkwan đắc ý khi thấy Vernon cũng mệt chả kém gì cậu, suy cho cùng thì sau tất cả những chuyện mà hai đứa đã chơi thử trong một ngày này thì cậu cảm giác xương cốt sắp rời ra đến nơi. Ba Vernon còn hỏi ý nó xem có muốn để lại xe nó ở đây đêm nay không, vì hai đứa có thể ngồi chung chiếc xe van của chú nhà để đi về, nhưng Vernon cứ thề thốt lên xuống rằng nó vẫn lái được nên mọi người lại chia xe ra để về. Chuyến đi về nhà giữa đêm vốn đã yên lặng hơn ban ngày, nhưng Seungkwan cảm giác sự tĩnh lặng ấy lại đang vây kín lấy chính cậu. Cậu nói cho Vernon nghe cảm nhận của mình, vậy mà Vernon chỉ bảo là có lẽ do da cậu căng lên vì cháy nắng – chuyện mà cậu chẳng thể nào tránh được sau khi phơi người ngoài biển cả ngày như vậy, thế nên Seungkwan đành véo nó một cái vì dọa dẫm không đâu.

Cuối cùng cũng đỗ được xe trước nhà, Vernon có hỏi Seungkwan rằng cậu có muốn sang phòng nó ngủ chung tối nay không, Seungkwan nghe vậy liền đồng ý. Vậy nên sau khi tắm rửa sạch sẽ và bôi cả đống lotion lên người, cậu phi sang phòng Vernon nhưng lại thấy thằng bạn chưa tắm, chỉ ngồi thừ người trên sàn, lưng dựa vào cửa phòng tắm của nó.

"Mày vẫn chưa tắm à?"

"Chưa. Nhưng tao cũng chuẩn bị đứng dậy rồi. Đây mày cầm lấy này." Vernon đưa cậu điện thoại của nó, còn nó thì lững thững đi ra tủ quần áo rồi túm bừa một bộ và đi vào nhà tắm.

"Xem cái đó đi." Vernon buông mỗi một câu lửng lơ không đầu cuối rồi đóng cửa nhà tắm lại. Seungkwan nhìn xuống điện thoại của nó, app YouTube đang mở với một cái video mà Vernon vừa xem hết xong. Seungkwan đọc tiêu đề của video, lướt thêm xuống phần mô tả, và cậu bắt đầu đỏ mặt. Nhấn vào nút phát lại video, cậu cố hết sức để không tủm tỉm cười khi thấy khuôn mặt anh* xuất hiện trên màn hình.


Chú thích:

*milkshake: sữa lắc – kem và sữa sau khi được xay mịn trong máy xay thì sẽ được thêm kem tươi, đá bào và siro tùy vị lên trên cùng. Thức uống phổ biến ở Mỹ với trẻ em và thanh thiếu niên.

*khoai tây chiên phủ bò băm xốt cay và phô mai (chilli cheese fries): khoai tây chiên xong sẽ được rưới một lớp bò băm xào cà chua kèm theo bột ớt và các gia vị cay khác, sau cùng sẽ phủ một lớp phô mai chảy.

*burrito: một loại bánh của Mexico, lớp vỏ ngoài là bột trộn ngô được cán mỏng và áp chảo, bên trong nhân cuốn tùy loại nhưng đặc trưng thường là thịt bò, khoai tây, trứng, cà chua, dưa chuột, hành tây kèm theo các loại sốt.

*shawarma: là một món ăn của ẩm thực Trung Đông bao gồm phần thịt được cắt mỏng, xếp chồng lên nhau như hình nón và được nướng quay chậm rãi theo trục dọc như Döner Kebab, sau đó nhồi kèm rau các loại và cuốn bằng vỏ bánh mì mỏng bên ngoài. Thịt nhân shawarma gốc là thịt cừu nhưng ngày nay shawarma còn có thể là thịt gà, thịt bò và thịt bê.

*burrito sau cơn mưa (rain burrito): burrito chay nên rau được xếp theo màu cầu vồng =)))

*đồ bơi rash guard: mình cũng không biết nên dịch như nào nên để nguyên, cơ bản thì nó là đồ bơi chống cháy nắng vì thường là áo dài tay.

*video mà Vernon vừa xem xong là của Mingyu đó :3 mình đã rất rung rinh khi đọc đến chi tiết này vì cảm giác nó thật quá. Quãng thời gian mình stan 17 thì có 2 lần 17 bay sang Mỹ; một lần KCON một lần Ode To You. Giữa những lịch trình lớn như vậy thì các cậu rất hay xen kẽ những lịch phỏng vấn và up video lên Youtube cho các bạn fan quốc tế cũng như fan ở quê nhà xem thêm. Cảm giác xốn xang khi biết người ta dù không ở cạnh mình những vẫn có thể xem người ta nghe người ta nói chính là cảm giác của Seungkwan khi thấy Mingyu trên màn hình đó hì.


Note của người dịch:

Nguyên một chương này tác giả dùng để viết về tình bạn giữa Vernon và Seungkwan, có lẽ cũng là chiếc fic có phân đoạn về kiểu tình cảm platonic giữa hai cậu mà mình thích nhất.

Lý do mình quyết định dịch Jetlag không chỉ có sự dễ thương của GyuBoo mà còn cả những phân đoạn trong tình bạn của Vernon và Seungkwan nữa huhu rất rất thích ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top