Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chai rượu. Hai ly.

Mingyu nheo mắt nhìn. À nhỉ, một chai rượu đầy, còn có hai chai rượu rỗng.

Thật ra anh vẫn chưa say, cũng không định uống say, chỉ là muốn có tí cồn vào để tiếp thêm can đảm. Mà nói quái quỷ gì vậy chứ, giây phút Mingyu không dám đối diện với ánh mắt của người ở nhà, tên anh và hai chữ "can đảm" đã không thể đặt chung một chỗ nữa rồi.

Mingyu lại nhìn qua người đối diện. Hai người cũng mới chỉ uống rượu, ăn lặt vặt, hàn huyên chuyện những tháng ngày xa cách. Anh ấy kể mình đi đâu, làm gì, thăm thú thế giới ra sao. Còn Mingyu do chỉ mãi chôn chân trong cái chốn ao tù nước đọng này nên anh chỉ lẳng lặng ngồi, nghe câu được câu mất, nốc từng ngụm rượu, đại não nhũn thành một bãi chất nhầy.

Mingyu cũng muốn kể rằng, mình có một trân quý cất rất sâu nơi đáy tim, bảo vệ khỏi mọi tục tằn bẩn thỉu của thế gian này.

Ánh mắt anh mơ màng, anh rót thêm cho mình một chén nữa.

Một bàn tay ngăn anh lại, "Em uống nhiều quá rồi."

Mingyu cau mày, lửa giận bén vào cồn nóng nơi dạ dày. Anh chỉ gạt tay người nọ ra, nốc cạn.

Khoảnh khắc đế ly chạm mạnh xuống mặt bàn gỗ một tiếng, thì màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên. Ban đầu là một tin nhắn gửi đến. Mingyu chưa kịp xem thì đã có người gọi.

Dòng chữ nhòe đi, Mingyu phải lắc đầu nhìn lại mới có thể đọc được.

Chú Cho?

Mingyu sửng sốt, rồi bất an lóe lên nơi lồng ngực. Mấy giờ rồi chứ? Anh nhìn đồng hồ, mười hai giờ đêm rồi. Sao giờ này chú Cho lại gọi cho anh?

Anh vội vàng bắt máy.

Mingyu chưa kịp cất lời, những dòng thông tin lộn xộn đã dội vào tai, đi vào bộ não nhão nhoét khiến cho chúng không ra hình thù gì.

Cái gì mà Myungho gặp chuyện? Cái gì mà bệnh viện, cấp cứu?

Nói cái gì vậy chứ?

Anh ngơ ngác chớp mắt. Đối phương không nghe thấy anh trả lời mới gọi tên anh một tiếng, thanh âm nóng vội hòa lẫn với tiếng bước chân xôn xao. Mingyu giật mình. Tới lúc này anh mới biết, giọng mình thoát khỏi cổ họng thì ra lại run rẩy đến vậy.

"Làm sao cơ ạ? Em ấy... em ấy bị làm sao?"

Trả lời anh chỉ có tiếng chuông ngân dài.

"Chú ơi? NÀY!" Mingyu gắt lên với màn hình điện thoại đen ngòm.

Anh đứng bật dậy, xô đổ chiếc ghế sau lưng. Cũng không nhớ mình có quên gì hay không, chỉ vội vàng cầm theo áo khoác và điện thoại đi thẳng. Giờ này cũng không còn chuyến tàu nào nữa rồi. Anh chỉ có thể gọi xe taxi.

Đường cao tốc tối tăm vắng vẻ khiến cho bụng dạ Mingyu càng nôn nao cồn cào. Anh liên tục gọi lại vào số chú Cho, rồi vợ chú. Anh liên tục gọi vào số Minghao. Không ai nghe. Không một ai nghe.

Anh sẽ hoảng tới phát điên mất.

Mingyu gọi điện cho Seungkwan, nhờ em ấy hỏi xem ba mẹ em ở trên trấn có thể xuống nhà Minghao xem qua được không. May là giờ này em ấy vẫn còn thức.

"Hai anh có chuyện gì thế, sao hết anh Myungho hỏi em về anh rồi lại tới anh hỏi em về ảnh vậy? Đợi tí để em gọi ba mẹ em thử." Nói rồi Seungkwan tắt máy.

Mingyu sững sờ, trái tim như chết điếng nơi lồng ngực. Anh chỉ có thể run rẩy nhắn hỏi lại, rồi chốc lát sau thấy Seungkwan gửi cho anh ảnh chụp màn hình tin nhắn với người kia.

Anh đọc từng dòng. Đọc đi đọc lại. Đọc cả nụ cười gượng của Minghao khi nhắn rằng "anh quên mất"

Minghao biết rồi. Cậu tâm tư nhạy cảm như thế, có lẽ đã sớm nhận ra rồi.

Lồng ngực anh thít lại. Cơn đau đầu khiến cho hàm nghiến chặt, thái dương nổi từng đường gân. Số rượu ban nãy uống đã không còn làm anh say nữa, mà chỉ còn là một đống thuốc độc hỗn độn sôi trào trong dạ dày, ăn mòn anh từng chút một.

Anh sẽ không thể thở nổi mất.

Không chỉ là lo lắng, mà bám riết lấy Mingyu không buông còn là sợ hãi tột cùng. Sợ hãi rằng chính mình đây đã đánh rơi người mình thương nhất. Rằng có lẽ, chuyện giữa hai người sẽ không thể nào trở về như nó vốn dĩ được nữa rồi.

Đường cao tốc không được lắp đèn, chỉ có những dải phản quang lao đi vun vút bên ngoài cửa sổ. Mingyu nhìn không chớp mắt, đầu óc anh trôi dạt tới vách nhà nhỏ hướng về biển, ngay cả tin nhắn phản hồi của Seungkwan cũng không đánh động được anh.

Minghao bị làm sao? Sao lại gặp chuyện? Cấp cứu? Bị thương? Có đau không? Anh xót cậu như vậy. Không nỡ để nắng thiêu da cậu, không nỡ để gai hoa hồng làm xước đầu ngón tay. Thế mà đúng đêm ngày hôm nay lại nghe thấy tin như thế.

Khi xe về tới trấn, rồi lại từ trấn về xóm nhỏ, mặt đường nhựa trở thành đường đất gồ ghề, trái tim Mingyu chìm xuống khi anh nhìn thấy những ngôi nhà mở cửa sáng đèn thay vì tăm tối im ắng như mọi khi.

Anh chạy vội tới, chỉ trông thấy mấy cô đang đứng túm lại với nhau.

"Myungho đâu rồi ạ?"

"Sao mày lại ở đây?"

Hai bên cùng lúc bật thốt.

"Cháu gọi không ai nghe máy." Mingyu hít vào, cố ngăn lại cơn xúc động, giọng nói vì thế mà nghẹn lại.

Vợ chú Cho lúc này mới từ trong nhà bước ra, tay cầm theo một cái túi vải cũ. Cô trông thấy Mingyu thì tối sầm mặt, lôi anh xềnh xệch lên chiếc xe taxi chở anh ban nãy hãy còn chưa kịp rời đi.

"Quay lại trấn giúp tôi. Tới đó tôi chỉ đường lên bệnh viện."

Tài xế ngay lập tức làm theo, nhận thấy được sự căng thẳng của hai người nên cũng không nói năng gì.

"Myungho..." Mingyu chỉ vừa kịp thốt đã thấy cô Cho nức nở một tiếng rồi đưa tay bụm mặt. Ánh sáng lờ mờ làm anh thấy được bàn tay cô run lẩy bẩy.

"Cô chưa bao giờ thấy nhiều máu đến vậy." Ngay cả giọng cô cũng run lên, "Không hiểu chuyện gì. Nửa đêm chó của Myungho sủa trước cửa nhà... Lông bết vào toàn máu là máu. May là cô khó ngủ, cô nghe thấy. Cô chú mày sang đập cửa nhà hai đứa không thấy ai. Con chó mới đi cố tới gờ xi măng."

Đầu óc Mingyu tê dại đi theo từng lời cô nói.

"Mấy nhà xung quanh cũng nghe ồn nên dậy chia nhau ra bờ tìm. Tìm mãi mới thấy... hai đứa nó bê bết máu, may là còn thở. Myungho với ai đấy nữa. Đầu Myungho toàn máu... Người ngợm bầm dập. Còn thằng kia thì có vết rạch ở cổ sâu hoắm. Mấy chú đưa chúng nó lên viện trước rồi." Cô hạ tay, ấn chặt chiếc túi vào lòng để trấn an chính mình. Nếu không bám lấy nó, có lẽ cô sẽ bị cuốn phăng đi bởi khung cảnh ám ảnh ấy mất. Cô hít vào một hơi, ngửi được mùi rượu từ hơi thở người bên cạnh, cô nheo mày, ánh mắt cô nhìn lên Mingyu đầy vẻ kiệt sức. "Hôm nay mày đi đâu? Đi uống rượu à? Cô chú cứ tưởng có mày lo cho Myungho. Sao lại để nó một mình như thế..."

Giọng cô không hề mang theo chút trách cứ nào, chỉ có đau xót tràn trề. Cô hiểu chứ, vốn dĩ Mingyu nào có trách nhiệm phải kè kè đi theo Minghao suốt đâu. Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ lúc nào cũng ngoan ngoãn cười tươi như vầng mặt trời trở thành như thế kia, cô không kìm lòng được.

Đến cô Cho còn thấy vậy thì hỏi xem Mingyu đau tới mức nào?

Tự trách hằn từng vệt ngang dọc vào nhận thức của anh. Là tại anh. Cậu sẽ không tự dưng một mình ra biển. Vì anh nên cậu mới đau lòng. Vì anh nên cậu mới không thèm quan tâm an nguy bản thân nữa, có đúng không? Là tại anh. Tại Kim Mingyu này nên cậu mới thành ra như vậy.

Nắm tay Mingyu co lại thật chặt. Xương khớp trắng hếu ấn vào da thịt như muốn nứt toác ra. Trong đầu anh vẫn không cách nào tưởng tượng ra được những lời cô Cho miêu tả. Cái gì mà máu chảy xương gãy, lại đặt cạnh hai chữ Myungho? Như thể cô đọc ra từ một quyển sách cổ viết bằng thứ ngôn ngữ của nền văn minh nào đã bị thời gian vùi lấp vậy.

Chiếc xe đến nơi, những bước chân của Mingyu dẫn vào bệnh viện xa lạ tựa như đang đạp lên cát lún. Mặt đất nuốt lấy đế giày anh, ăn vào tận gót chân anh. Không nhấc lên được.

Mingyu chưa bao giờ tới bệnh viện trên trấn. Ngay cả cái trạm xá nhỏ dưới xóm anh cũng chưa từng. Anh đứt tay đã có Minghao băng cho anh. Anh sốt cao đã có Minghao chăm sóc anh. Cậu tựa như một tinh linh ẩn mình trong rừng sâu mang theo năng lực chữa lành, chỉ dành riêng cho anh vậy.

Thế mà giờ, anh lại phải đi tìm cậu ở đây.

Hai cô cháu trông thấy mấy chú trong xóm đứng ngoài sảnh, tụm lại lao xao nói gì đó. Tiếng gọi tên Myungho dừng lại nơi đầu lưỡi Mingyu, không thể thoát ra thành lời. Làm sao đây, anh cảm thấy đến gọi tên cậu anh cũng không còn đủ tư cách nữa rồi. Cơ thể lẫn trí óc đều đờ đẫn, chỉ có trái tim rất giày xéo, rất xót xa.

Chú Cho cũng không để tâm nhiều đến thế, đi tới cầm lấy cái túi sờn hết mép vải trong tay vợ mình rồi tới quầy. Mingyu vô thức đi theo. Rồi anh thấy chú mở túi, rút ra một tập tiền tiết kiệm muốn trả viện phí cho Minghao.

Đột nhiên Mingyu thấy mình như đang bị nhốt trong một hộp kính kín bưng. Không khí ngưng đọng. Anh có thể nhìn ra ngoài từ cái hộp kính ấy nhưng lại không ai nhìn thấy anh. Như thể sự hiện diện của anh đã bị xóa nhòa.

Rồi y tá đi từ phòng cấp cứu ra, hỏi về người thân của Minghao. Chú Cho báo rằng cậu không có thân thích, chỉ có người gần gũi nhất là vợ chồng chú thôi. Mingyu thấy mình ngày càng mờ đi. Giống như là những giọt sương Minghao vẫn hay tưới lên cánh hoa ly mỗi sáng sớm. Nó cũng quyện lấy mùi thơm ấy, rồi tan đi, bốc hơi, chưa từng tồn tại.

Mingyu nuốt xuống, nhận ra cổ họng mình khô khốc như vừa nuốt một ngụm cát.

"Bệnh nhân bị xuất huyết nội tạng bao gồm chấn thương sọ não nhẹ và tràn máu tràn khí màng phổi. Xét nghiệm huyết học cho kết quả bạch cầu tăng cao, có dấu hiệu thiếu máu, may mắn là chưa bị sốc, hiện tại đang hồi sức bằng truyền dịch, dẫn lưu màng phổi và truyền máu, không cần phải phẫu thuật. Bên cạnh đó bệnh nhân bị gãy mắt cá cổ chân phải, không quá nghiêm trọng nên chỉ cần điều trị với giày ống nẹp chân." Y tá nhìn xuống tập giấy trong tay, giọng đều đều báo cáo, trống rỗng hệt con chim nhại đang bắt chước lại tiếng kêu của côn trùng.

Những thuật ngữ y học đâm vào bộ não Mingyu. Đôi môi anh run rẩy, mở ra rồi lại mím. Hàm răng trên cắn vào môi dưới như cái cách đầu móng tay găm vào da thịt.

Chú Cho dường như cũng thấy những câu chữ ấy nhập nhằng, "Vậy là có sao không?"

Y tá lắc đầu, "Tuy nhiều chấn thương nhưng không có cái nào đặc biệt nghiêm trọng nên không cần phải phẫu thuật."

Vừa dứt lời thì có một người phụ nữ trung niên hớt hải chạy đến, tóm lấy tay vị y tá. Bà ta chưa đến tuổi gù lưng nhưng cổ gằm về phía trước như thể bị thời gian nghiền ép cả một đời. Gương mặt khắc khổ với hốc mắt trũng sâu.

"Con tôi... con tôi..." Giọng bà ta nấc lên nghẹn ngào, đuôi mi rịn một giọt nước mắt, "Con tôi sao rồi?"

Mingyu nghe y tá thăm hỏi, cảm thấy từng mạch máu trong người mình như sắp nổ tung. Bà ta là mẹ của kẻ đã biến Minghao thành như vậy. Con ngươi anh đỏ ngầu. Tưởng tượng như đang nắm mẹ con nhà đó trong lòng bàn tay, bóp nát. Dù anh biết bà ta không có lỗi, nhưng căm hận tựa như một lời nguyền làm hoen ố tâm trí anh.

Tất cả những bức bối, bực dọc, những tự trách, đớn đau, đều nén lại thành nỗi căm hận.

Nhưng rồi, khi anh trông thấy bà mẹ ấy vô vọng đuổi theo giường bệnh của con trai, nước mắt rơi xuống tấm vải trắng nhuốm máu loang lổ, khi anh trông thấy gương mặt cậu ta nhợt nhạt lộ ra dưới lớp máu khô két lại, nỗi căm hận trong anh chuyển thành thù ghét chính mình.

Người nằm đó chính là kẻ anh đã thô bạo vung từng nắm đấm hồi hè năm ngoái, kẻ anh vốn nghĩ anh có thể di dưới gót chân chỉ vì gã dám đụng một đầu ngón tay vào Minghao. Để rồi gã cắn ngược lại anh như thế. Nếu ngày ấy anh không đánh gã, có lẽ Minghao đã không trở thành như thế này.

Mingyu lạc vào trong một vòng lặp không hồi kết, quanh đi quẩn lại, anh vẫn là tự trách chính mình.

Thời gian chậm trôi, mọi người dần dần trở về. Anh không nhận thức được có ai nói gì với mình không. Chẳng lẽ chú Cho lại rời đi mà không vỗ vai anh lấy một cái à? Anh không biết nữa. Chỉ có từng tiếng đồng hồ tích tắc vun lấy não anh cố không để nó lõng bõng chảy. Anh ngồi ở hành lang, đếm từng giây, từng giây một.

Y tá vội vã chạy ra, bàng hoàng nói gì đó về vỡ mạch máu, về tràn máu phúc mạc, có đúng là cái từ ấy không nhỉ? Về chuyển biến xấu. Về tình trạng nguy kịch đột phát. Về cấp cứu. Về phẫu thuật. Mingyu chỉ biết nhìn chằm chằm lên cái biển báo đỏ au tanh ngòm. Họ phải chuyển Minghao lên bệnh viện tuyến trên vì cơ sở vật chất ở đây không thể đáp ứng được, thế là anh nhấc từng bước chân đi theo giường bệnh lên tới xe cấp cứu.

Tích tắc nhỏ giọt như chút tỉnh táo còn sót lại trong anh đang mai một dần.

Này, nếu như trên đời này tồn tại một vị thần có thể thực hiện mọi điều ước thì tốt nhỉ? Anh sẽ bán linh hồn mình để đổi lấy bình an cho cậu. Nếu cậu làm sao thì quả thật hồn anh cũng không thể sống tiếp được nữa. Khoảnh khắc gió thổi qua hàng mi cậu nơi hiên hoa ngày hôm ấy, khoảnh khắc bàn tay anh vụng về nằm trong bàn tay cậu, khoảnh khắc giọng cậu ngọt lịm gọi anh, Mingyu đã không thể trở lại được nữa rồi. Anh đã vùi hồn mình vào nụ cười của cậu và chấp nhận mình là một kẻ kí sinh như thế.

Ở trên xe, bác sĩ liên tục theo dõi tình trạng của Minghao. Mingyu chỉ có thể ngồi nơi chân giường, nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay.

Minghao nằm trên giường bệnh, buông mi. Băng gạc trên gương mặt cậu khiến khóe mắt khô khốc của Mingyu nóng bừng. Gò má ấy vốn dĩ không nên có gạc, bờ môi ấy vốn dĩ không nên chảy máu, áp lên chúng đáng nhẽ ra phải là nụ hôn của anh. Nên anh đâu có dám nhìn.

Họ lại tới một cái bệnh viện khác, có vẻ to hơn, đông hơn. Mingyu ghét bệnh viện. Nó như một cái hố đang nhai anh ngấu nghiến. Những bức tường trắng toát, những bảng biểu màu xanh lá, xanh dương nhạt, chỉ dẫn gì đó về phòng chống bệnh dịch. Mingyu không hiểu, nó chỉ khiến cho anh cảm thấy bầu không khí nơi này toàn là bệnh truyền nhiễm, nên anh không thể thở.

Anh chỉ muốn ôm lấy Minghao. Vùi mũi vào mái tóc thơm mùi hoa tươi và hít vào thật sâu. Rồi cùng trở về nhà.

Cậu lại bị đẩy vào một căn phòng phẫu thuật khác. Anh cũng không biết mình đã làm thủ tục cho cậu kiểu gì. Tới khi anh lấy lại nhận thức thì phát hiện ra bản thân đã nhìn không chớp mắt vào cánh cửa phòng mổ khép im lìm, rồi lại nhìn xuống sàn gạch.

Anh không đếm thời gian bằng giây nữa. Anh đếm bằng từng lời thỉnh cầu. Tới Chúa, tới Thần, tới Thượng đế. Bất kỳ ai.

Và rồi, khi cánh cửa lại lần nữa mở ra, một ai đó đã liến thoắng về việc phẫu thuật thành công và đưa bệnh nhân sang phòng hồi sức tích cực, Mingyu cảm thấy mình bị bóng đêm nhấn chìm.

***

Mingyu tỉnh dậy bởi tiếng lao xao. Anh đang nằm trong căn phòng bệnh chung với năm người khác, mu bàn tay hãy còn đâm kim truyền. Anh ngồi dậy, cố tìm xem có một y tá nào quanh đây không.

Anh đợi khoảng hai mươi phút mới trông thấy có người bước vào, định kỳ tháo truyền cho một bệnh nhân khác trong phòng. Anh nhổm người dậy, cô ấy trông thấy nên tiến về phía anh, tháo truyền cho anh rồi dặn dò gì đó về việc xuống sảnh làm thủ tục giấy tờ.

Mingyu nào có thể để tâm được nhiều như thế, anh chỉ dựa theo trí nhớ, lần mò tìm sang phòng hồi sức mà Minghao đang nằm.

Anh đọc từng ký tự một của bảng tên được ghim bên ngoài. Xu Minghao. Từng đầu ngón tay anh mân mê cái tên ấy, như thể muốn thông qua nó chạm được đến cậu.

Một ai đó mặc áo blouse trắng cản anh lại, bảo rằng người nhà bệnh nhân không được phép chăm sóc bệnh nhân khoa hồi sức tích cực, ở đây có đầy đủ đội ngũ nhân viên rồi.

Ánh mắt Mingyu chỉ đau đáu trông qua lớp cửa kính đang buông rèm. "Có thể nhìn một chút không?" Anh hỏi nhỏ, thanh âm gần như tiếng thì thào.

Nhân viên điều dưỡng ấy thở dài, vào trong kéo rèm lên. Minghao đang phải đeo máy trợ thở, cẳng tay đâm kim truyền, phía trong góc còn có điện tâm đồ đều đặn từng nhịp lên xuống. Đau đớn lắm đúng không? Làm sao để anh chịu đau thay cậu bây giờ?

Mingyu đứng đó tới khi gan bàn chân tê rần, như muốn khắc từng đường nét ấy vào trong trí nhớ. Bao nhiêu người đi ngang qua nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, nhưng trong mắt anh chỉ có vỏn vẹn một bóng hình mà thôi. Anh muốn chờ tới khi cậu tỉnh giấc.

Nhưng khi điện tâm đồ xao động, khi hơi thở người nằm trên giường bệnh không còn nhịp nhàng như cũ, Mingyu đột nhiên thấy sợ hãi. Anh vội vã chạy xuống dưới sảnh, làm mình phân tâm đi bằng tiền thuốc men gì đấy mà bác sĩ kê cho anh.

Anh chỉ biết trốn trong góc hành lang của khoa hồi sức. Minghao phải nằm trong đó vài ngày mới đủ ổn định để tháo máy trợ thở và chuyển ra phòng bệnh bình thường. 

Khi điều dưỡng đẩy xe lăn ra khỏi phòng, Mingyu đã không còn chỗ trốn nữa.

Ánh mắt Minghao nhìn thẳng vào anh. Biểu cảm cậu không mảy may thay đổi.

Như thể đang nhìn một người lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top