Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học vào buổi sáng mang một vẻ đẹp yên bình, cây xanh bao phủ khắp nơi, từng tán lá đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió. Những con đường lát đá dẫn từ cổng trường vào khuôn viên rộng lớn, nơi các sinh viên đi lại nhộn nhịp giữa những tòa nhà cổ kính và hiện đại đan xen. Ánh nắng dịu dàng chiếu qua những tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền đất. Tiếng cười nói vang vọng, tiếng giảng viên giảng bài từ các lớp học, và cả những tiếng bước chân hối hả của sinh viên làm cho khuôn viên luôn tràn đầy sức sống.

Yujin đứng ở một góc khuất, gần hành lang của tòa nhà chính, đôi mắt em tròn xoe ngước nhìn xa xăm. Người mà em đang ngắm không ai khác chính là Hanbin, nam thần trong lòng em, một sinh viên khóa trên cao ráo, dáng vẻ thư sinh nhưng phong trần, bước đi chậm rãi giữa đám đông. Ánh mắt Yujin lấp lánh, ngập tràn sự ngưỡng mộ và mơ mộng.

Yujin đứng từ xa, giữa dòng người tấp nập, nhưng em chẳng hề để ý đến bất cứ ai ngoài anh ấy. Ánh mắt Yujin long lanh, nhìn anh với sự ngưỡng mộ pha lẫn hâm mộ. Cảm giác như em bị hút vào hào quang tỏa ra từ người ấy. Tim Yujin đập nhanh, mặt thoáng ửng đỏ khi chàng trai mỉm cười trò chuyện với nhóm bạn xung quanh. Đôi mắt em như dính chặt vào từng hành động của anh ấy, không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào.

Bất giác, Yujin khẽ cười thầm, cảm giác một chút xao xuyến len lỏi trong lòng.

"Nam thần của em thật hoàn hảo"

Em nghĩ, đôi mắt không rời khỏi bóng dáng đó dù chỉ một giây. Em hoàn toàn quên mất thế giới xung quanh, chỉ mải mê dõi theo từng bước chân của nam thần mà em thầm mến.

Tuy nhiên, cách đó không xa, Gyuvin đã bắt gặp cảnh tượng này. Anh đứng tựa lưng vào một thân cây, mắt dõi theo Yujin với vẻ khó hiểu. Gyuvin băn khoăn, có chút khó chịu khi nhìn thấy sự mơ màng trong mắt Yujin dành cho người khác. Anh đứng từ xa, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát Yujin, cảm giác phức tạp bắt đầu nhen nhóm trong

Trong lòng Gyuvin, một cảm giác lạ lẫm dần trỗi dậy. Anh nhíu mày, cố gắng hiểu tại sao Yujin lại chăm chú ngắm nhìn ai đó như thế, và sự khó chịu bắt đầu len lỏi vào tâm trí anh. Thông thường, mỗi khi gặp Gyuvin, Yujin luôn đỏ mặt, lúng túng, nhưng lúc này, ánh mắt em lại sáng rực như đang đắm chìm vào một thế giới khác - thế giới mà anh dường như không có chỗ.

Gyuvin cảm thấy như bị bỏ rơi khi thấy Yujin chăm chú ngắm nhìn ai đó một cách say mê đến vậy. Anh tự hỏi, ánh mắt hằn lên một tia ghen tuông nhỏ.

"Cậu ta nhìn ai mà say sưa thế kia?"

Gyuvin lầm bầm trong lòng, bước chân định tiến về phía Yujin nhưng lại dừng lại giữa chừng. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bận tâm đến việc ai đó mà Yujin nhìn đến vậy, nhưng giờ đây, sự cảm giác hụt hẫng lại chiếm trọn lòng anh. Anh nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác khó chịu không rõ lý do.

"Cái tên ngốc này... không phải cậu ta thích mình sao?

Bầu trời phía trên cao trong xanh, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua hàng cây khiến lá xào xạc, nhưng trong lòng Gyuvin thì không hề bình yên chút nào. Những suy nghĩ về Yujin đan xen vào nhau, từ sự bối rối đến ghen tuông, khiến anh cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết. Anh không chịu được khi Yujin mải mê nhìn người khác mà không hề biết đến sự hiện diện của mình.

Gyuvin khoanh tay trước ngực, mặt lộ vẻ ghen tuông lạ lẫm mà anh không thể kìm nén. Hình ảnh Yujin từng đỏ mặt sau khi vô tình hôn anh lướt qua tâm trí, càng làm anh cảm thấy mâu thuẫn.

"Không phải cậu ta đã đỏ mặt vì mình, còn hôn mình, lúng túng trốn chạy không biết bao nhiêu lần sao? Sao bây giờ lại đi ngắm tên khác? Là sao chứ?"

Gyuvin càng nghĩ càng tức, nhưng tức với chính mình nhiều hơn. Cái cảm giác bị lu mờ trước ai đó - người mà Yujin đang đắm đuối nhìn kia - làm anh không tài nào chịu nổi.

Gyuvin không phải là người dễ ghen, nhưng lần này, sự ghen tuông thật sự bắt đầu nhen nhóm trong lòng anh. Anh không thể để Yujin tiếp tục say mê nhìn ngắm người khác mà không thèm để ý đến sự hiện diện của mình như thế.

Anh quyết định không đứng yên nữa, anh bước tới gần Yujin, nở một nụ cười tinh quái như mọi khi. Khi chỉ còn cách vài bước, Gyuvin cố tình chọc ghẹo.

"Han Yujin, cậu đang say mê ngắm ai thế? Đừng nói là thích người ta rồi nhé?"

Yujin giật mình quay lại, nhận ra Gyuvin đang tiến tới. Ánh mắt Yujin thoáng vẻ ngượng ngùng pha chút khó chịu. Trái tim em vẫn chưa nguôi khỏi những rung động từ nụ hôn hôm trước, nhưng giờ đây mỗi khi thấy Gyuvin, em lại nhớ tới chuyện kỳ lạ liên quan đến lời nguyền hóa thành thỏ mà có lẽ chính anh là nguyên nhân. Yujin hậm hực đáp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ bực bội.

“Liên quan gì đến anh chứ? Đừng có mà chọc tôi nữa"

Yujin không muốn đối diện với Gyuvin thêm nữa. Chỉ nghĩ đến chuyện vì anh mà em đã biến thành thỏ là em thấy phiền lòng rồi. Đến bây giờ em vẫn còn chưa biết phải làm thế nào mới có thể hóa giải được lời nguyền đó, cảm giác như sự hiện diện của Gyuvin chỉ càng làm cho tình trạng của mình trở nên tồi tệ hơn. Không đợi Gyuvin phản ứng, Yujin quay người bỏ đi, cố tình lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của anh.

Gyuvin đứng đó, bối rối nhìn theo bóng Yujin đang xa dần. Anh không hiểu tại sao Yujin lại phản ứng như vậy. Rõ ràng mọi chuyện vẫn vui vẻ mà, cớ sao giờ đây Yujin lại tỏ vẻ khó chịu với anh đến thế?

Gyuvin khẽ nhíu mày, lòng đầy thắc mắc và không chút hài lòng với phản ứng lạnh lùng ấy.

"Cậu ta làm sao vậy chứ? Rõ ràng là thích mình mà, giờ lại giận dỗi cái gì?"

Trong lúc nghỉ giữa giờ chờ ca học chiều, Yujin đang thả mình vào những dòng suy nghĩ mông lung về những chuyện kỳ lạ gần đây thì điện thoại bất ngờ reo vang. Nhìn màn hình, em thấy tên bà nội hiện lên. Em hít một hơi thật sâu, nhớ đến sự cố đôi tai thỏ và lời nhắc nhở của bà về việc tìm người yêu, lòng em thoáng bồn chồn. Dù có chút lo lắng, Yujin vẫn bắt máy.

“Bà nội… bà ăn cơm chưa ạ?”

Yujin cố giữ giọng thật bình thường.

“Bà ăn xong liền nhớ ra để gọi con luôn đây”

Giọng bà nội vang lên ấm áp, nhưng có vẻ nghiêm túc hơn bình thường. Yujin khẽ chau mày. Trước khi em kịp lên tiếng, bà nội đã nói tiếp với giọng chậm rãi, như thể đang dò hỏi.

“Yujinie… nói thật cho bà nghe, con đã hôn ai rồi đúng không?”

“Dạ?”

Yujin bị phát hiện thì đỏ bừng mặt, lắp bắp hỏi lại.

“B-Bà… sao… sao bà lại nói vậy ạ?”

Bà nội như đã biết trước câu trả lời, rồi bắt đầu giải thích một cách cẩn trọng.

“Yujin à, bà gọi để nói với con một chuyện quan trọng... chuyện lời nguyền của dòng họ mình”

Yujin sửng sốt, đôi mắt mở to.

“Lời nguyền? Ý bà là sao ạ?”

Bà nội thở dài, như đang cố gắng tìm từ ngữ phù hợp để giải thích.

“Lời nguyền này đã tồn tại qua nhiều thế hệ trong gia đình ta. Sau khi qua sinh nhật tuổi 18, nếu bị mất nụ hôn đầu, thì mỗi đêm sẽ bị biến thành thỏ”

Yujin sững sờ, những lời bà nội nói như tiếng sấm ngang tai, vang vọng trong đầu em. Trái tim Yujin đập mạnh, cả người cứng đờ. Thì ra lý do em biến thành thỏ chính là do lời nguyền này, không phải là sự ngẫu nhiên hay trêu đùa của số phận. Mọi chuyện đã được định đoạt từ lâu, kể từ khi em sinh ra.

“Ông nội và ba của con năm xưa cũng vậy. Hôm trước bà thấy con mọc ra đôi tai thỏ, bà dám chắc con cũng đã trúng lời nguyền này rồi”

“Vậy nên con mới biến thành thỏ sao ạ?”

Yujin lúng túng, cơn hoảng loạn dâng trào.

“Làm thế nào để hóa giải lời nguyền này hả bà?”

Bà nội nhẹ nhàng giải thích.

“Cách duy nhất để hóa giải là con phải tìm ra chân ái của cuộc đời mình. Đó phải là người con yêu và hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau. Chỉ khi ấy, lời nguyền mới được phá bỏ”

Yujin lặng người đi trong chốc lát. Chân ái của cuộc đời…? Yujin chợt nhớ đến Gyuvin, nhưng rồi ngay lập tức lắc đầu, gạt ngay suy nghĩ đó ra. Chân ái của đời em phải là nam thần Hanbin mới đúng chứ? Lúc này em nhận ra việc cố gắng hôn Gyuvin lần nữa sẽ chẳng giúp được gì. Cái em cần bây giờ không phải là một nụ hôn đơn thuần, mà là tình yêu thực sự.

Giọng bà nội nhẹ nhàng vang lên, trấn an em.

“Con cần tìm người thực sự yêu thương con và cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Đừng lo lắng quá, Yujinie! Mọi chuyện sẽ ổn thôi”

Yujin thở phào nhẹ nhõm, trái tim dần trở lại nhịp đập bình thường. Em hiểu rằng không cần phải ép buộc bản thân vì nỗi lo lời nguyền. Mọi thứ sẽ tự nhiên hơn khi em thực sự tìm thấy tình yêu đích thực của mình.

Gyuvin sau sự cố hôn Yujin lần trước mà không lấy được máy sấy tóc, hôm nay trở lại phòng Yujin để lấy đồ. Anh đẩy cửa phòng, lần này cẩn thận hơn không muốn làm Yujin khó chịu thêm. Khi đang tìm đồ, ánh mắt anh bỗng bị thu hút bởi một tờ giấy nhỏ từ trên bàn rơi xuống, nét chữ thanh thoát và tinh tế làm anh không thể không tò mò.

"Đây là gì vậy?"

Gyuvin tự lẩm bẩm, cầm tờ giấy lên và mở ra đọc. Đó là một bức thư, nội dung tràn đầy những lời yêu thương, bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành và tình cảm dành cho ai đó. Nhưng lại không hề có tên người nhận.

Đôi mắt Gyuvin dần mở to, trái tim anh đập nhanh hơn một nhịp khi đọc đến những dòng cuối cùng. Trong lòng anh chợt dấy lên một niềm vui khó tả.

"Khoan đã… Không lẽ... cậu ta viết cái này cho mình?"

Nhớ lại những lần Yujin đỏ mặt, lúng túng trước mặt mình, Gyuvin nở nụ cười tự mãn. Hình ảnh Yujin xấu hổ đến mức bối rối, cùng những hành động kỳ quặc trước đây khiến anh càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình.

"Ra là vậy, cậu ta viết thư tình cho mình mà còn giấu giếm nữa. Đúng là ngốc thật!"

Gyuvin bật cười khẽ, cảm giác phấn khích dâng lên trong lòng. Anh tự mường tượng ra cảnh Yujin đang khổ sở vì tình cảm chưa nói thành lời, và điều đó khiến anh cảm thấy vui vẻ, thú vị hơn bao giờ hết.

Đúng lúc đó, Yujin vừa tan học về, bước vào phòng. Cảnh tượng Gyuvin đang cầm bức thư trên tay làm em chết lặng, mặt mày tái mét, tim đập thình thịch như sắp nổ tung.

“Anh… anh đang làm gì vậy?”

Yujin hoảng hốt, lao nhanh về phía Gyuvin, giật lại bức thư với vẻ hoảng loạn. Nhưng Gyuvin chỉ cười khẩy, ánh mắt đầy tinh quái, giơ bức thư ra xa, giọng điệu trêu chọc.

“Là thư tình phải không? Cũng ngọt ngào đó chứ?”

Yujin cảm thấy máu trong người như dồn hết lên mặt. Đôi mắt cay cay, miệng muốn nói gì đó, nhưng chẳng thốt lên được lời nào. Mặt em đỏ bừng, vừa vì xấu hổ, vừa vì tức giận. Những dòng thư tình mà em viết cho Hanbin, không ngờ lại đang bị Gyuvin cầm trong tay. Em lắp bắp, cố gắng kiểm soát cảm xúc nhưng giọng vẫn run lên.

“A-Anh đọc rồi sao!?”

Gyuvin không nhận ra sự nghiêm trọng trong thái độ của Yujin, anh nhướng mày, vẻ tự mãn hiện rõ trên gương mặt. Anh thản nhiên đáp, giọng nói như thêm dầu vào lửa.

“Sớm muộn gì tôi cũng đọc mà. Có làm sao đâu. Chỉ là tôi không ngờ cậu lại si tình như vậy đấy! Gì mà mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim em lại rung lên những giai điệu mà em chưa từng biết đến… Xong rồi… em chỉ muốn một lần được ở gần anh hơn… ”

Những lời nói đùa cợt vô tư của Gyuvin như đâm thẳng vào trái tim Yujin, khiến mọi cảm xúc dồn nén trong lòng em bùng nổ. Em cắn chặt môi, không thể chịu nổi sự chọc ghẹo ấy. Cảm giác xấu hổ, tủi thân, giận dữ và bất lực hoà quyện lại, quấn lấy nhau như cơn sóng dữ, khiến em không thể chịu đựng thêm nữa. Nước mắt trào ra, lăn dài trên má, làm cho giọng nói của em trở nên nghẹn ngào và run rẩy.

“Kim Gyuvin! Anh đúng là đồ đáng ghét! Hức hức... Tôi ghét anh!”

Giọng Yujin vỡ òa trong tiếng nức nở, nước mắt rơi lã chã, thấm ướt cả hai má. Cảm giác nhục nhã khi bị phơi bày cảm xúc thầm kín, cộng thêm sự trêu đùa không đúng lúc của Gyuvin, đã khiến em không thể kìm nén nước mắt. Trái tim Yujin nhói lên, cơn tức giận và nỗi đau hòa quyện, em cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Em không còn giữ được bình tĩnh, và mọi thứ cứ thế tuôn trào.

Gyuvin đơ người, không ngờ phản ứng của Yujin lại mạnh mẽ đến thế. Nhìn em khóc nức nở trước mặt mình, lòng anh bỗng trĩu nặng. Sự tự mãn biến mất, thay vào đó là cảm giác áy náy trào dâng. Ban đầu, anh chỉ định trêu chọc Yujin một chút, không ngờ lại khiến em tổn thương sâu sắc như vậy.

“Han Yujin, tôi... tôi chỉ đùa thôi mà…”

Gyuvin lúng túng, chẳng biết phải làm thế nào để dỗ dành. Những lời nói nhẹ nhàng giờ như vô nghĩa trước cơn sóng cảm xúc mà Yujin đang trải qua. Anh đứng đó, cảm thấy mình thật vụng về, bất lực trong việc xoa dịu người mà anh vừa vô tình làm tổn thương.

Yujin - người mà anh vẫn luôn nghĩ là mạnh mẽ, vui vẻ, giờ đây lại đứng trước anh với những giọt nước mắt không thể kìm nén. Anh chẳng biết phải làm thế nào để dỗ dành em, bàn tay muốn đưa ra vỗ về an ủi em nhưng lại cứng đờ, trong lòng dấy lên cảm giác xót xa chưa từng có.

Gyuvin chưa bao giờ thấy Yujin khóc như thế này, và anh hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý cho việc phải đối mặt với những giọt nước mắt của em. Anh chỉ biết đứng đó, không dám nói thêm lời nào, sợ rằng mình sẽ càng làm tình huống tệ hơn.

Trong lòng Yujin, nỗi tủi thân và xấu hổ hòa quyện thành một dòng cảm xúc hỗn loạn. Cảm giác như mọi bí mật, mọi cảm xúc thầm kín của mình đã bị phơi bày trước mặt Gyuvin, kẻ mà mình chưa bao giờ muốn cho biết. Từng lời nói của Gyuvin cứ như những lưỡi dao cắt vào lòng tự trọng của em, khiến Yujin không thể ngừng khóc.

“Đ-Đừng khóc nữa… Tôi xin lỗi”

Anh lúng túng, không biết nói gì ngoài lời xin lỗi vụng về. Nhưng Yujin không để anh nói thêm, nỗi giận dữ và uất ức trong lòng em bùng lên mạnh mẽ.

“Tôi thích anh ấy thì liên quan gì đến anh chứ? Hức hức... Anh có quyền gì mà đọc trộm thư của tôi?”

Yujin nấc lên trong cơn giận, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Gyuvin, như muốn trút hết mọi ấm ức bị dồn nén bấy lâu.

Anh ấy? Gyuvin khựng lại, trái tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Anh ấy mà em nhắc tới… không lẽ… lá thư đó không phải viết cho anh?

Gyuvin sững người, cảm giác tự tin và tự mãn trong lòng vụt tắt như một ngọn nến bị gió dập. Những suy nghĩ của anh xoay vần trong đầu, mỗi chi tiết nhỏ mà anh bỏ qua dần hiện ra. Thì ra, những cử chỉ mà anh cho là Yujin ngại ngùng vì thích anh, tất cả chỉ là hiểu lầm.

Môi anh khẽ mím lại, lòng đầy mâu thuẫn. Anh đã trêu chọc em, tưởng rằng mình là trung tâm của sự chú ý, nhưng hóa ra anh chẳng hề biết gì về tình cảm thật sự của Yujin. Người em thích lại là “anh ấy” – một người nào khác, không phải anh. Cảm giác hụt hẫng trào dâng, lẫn lộn với sự bối rối. Gyuvin cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu dấy lên một nỗi đau âm ỉ không rõ nguyên nhân.

Thì ra anh đã tự ảo tưởng, để rồi tình cảm mới nhen nhóm được một chút đã ngay lập tức bị dập tắt trong thoáng chốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top