Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Không đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tuyền Duệ bị thái độ này của anh làm cho kinh ngạc.

"À, để anh tự nghĩ xem, bắt đầu từ ngày nghỉ là em không để ý tới anh, trước ngày nghỉ..."

Kim Khuê Bân suy suy nghĩ nghĩ một hồi liền bừng tỉnh.

"Là ngày Trịnh Hạ An đến?"

"Em nghe hết rồi sao?"

Thẩm Tuyền Duệ vẫn không nhịn được, máu nóng dâng trào. Khuôn mặt vốn đã trắng nõn giờ đây càng trở nên tái nhợt.

"Em muốn chia tay chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này thôi à?"

Người lớn hơn nhìn dáng vẻ của em, chậm rãi nở nụ cười.

"Anh không phủ nhận có vụ cá cược cái này..."

"Nhưng không phải với em nó cũng chỉ là cái cớ hoàn hảo thôi sao?"

"Nguyên nhân em muốn chia tay, có phải là vì anh ta không?"

Thẩm Tuyền Duệ không nhịn được trầm mặc.

"Anh có ý gì?"

Trên người thiếu niên quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt thanh mát, trước kia Kim Khuê Bân có thể thường xuyên ngửi thấy.

Mùi hương này giống như có ma lực khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn, lúc này cũng làm tâm trạng của anh trở nên bình tĩnh không ít.

Kim Khuê Bân im lặng một lúc rồi chậm rãi nói.

"Còn phải hỏi sao? Em biết rõ anh đang nói tới ai mà."

"Phải, anh là đang nói tới Lý Chính Huyền đấy."

"Cái cách anh ta nhìn em, cái cách anh ta cười với em, cái cách anh ta gọi tên em..."

Thẩm Tuyền Duệ một lần nữa bị làm cho sửng sốt, bao nhiêu từ ngữ chỉ có thể mắc nghẹn lại nơi cổ họng.

Kim Khuê Bân nghĩ lời nói của mình đã làm cho đối phương chột dạ, không ngần ngại được nước làm tới.

"Chỉ có người mù mới không nhận ra anh ta thích em, còn em thì sao?"

Lời vừa dứt , một cái tát như trời giáng không nhân nhượng hạ xuống má trái của Kim Khuê Bân, thanh âm vang dội phá vỡ mọi sự nguỵ trang giữa hai người.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời Thẩm Tuyền Duệ đánh người, bàn tay vừa mới đánh Kim Khuê Bân còn đang đau rát, ngón tay cũng run rẩy.

Cũng là lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm cuộc đời Kim Khuê Bân bị đánh, dường như anh vì cái tát này mà ngẩn người, má trái trắng nõn hiện ra năm dấu tay rõ ràng, đờ đẫn nhìn Thẩm Tuyền Duệ.

Nhưng bây giờ, cặp mắt đen của thiếu niên như vỡ vụn ánh sáng, không thể tin nổi, mà Thẩm Tuyền Duệ lại vô cùng thờ ơ.

Không có nỗi buồn nào có thể so với nỗi buồn của một trái tim đã chết. Càng không có nỗi đau nào có thể so với nỗi đau của sự im lặng.

Thẩm Tuyền Duệ thực sự rất biết ơn Kim Khuê Bân, lần đầu tiên cho em nếm được cảm giác 'đánh người' là thế nào.

Thẩm Tuyền Duệ không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của người kia.

"Anh đừng tưởng rằng ai cũng giống nhau."

Thẩm Tuyền Duệ thật sự cảm thấy một cái tát là quá ít.

"Kim Khuê Bân, anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi biết anh ở bên tôi là vì cá cược, lời các người nói ngày đó tôi đã nghe thấy rồi, hẳn là anh đã thắng rồi."

"Nếu không thể buông tha cho tôi, ít ra hãy coi như đang buông tha cho chính bản thân mình đi.
Vở kịch này không khiến anh cảm thấy mệt sao? "

"Tôi với Lý Chính Huyền có gì với nhau đi chăng nữa, từ nay cũng không đến lượt anh xen vào."

"Anh của bây giờ thật khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn, nếu không muốn nói là ghê tởm."

Thẩm Tuyền Duệ nói một tràng dài, đồng tử của Kim Khuê Bân cũng nhanh chóng co rút.

Nhân lúc anh không để ý, Thẩm Tuyền Duệ dùng sức đẩy anh, 'trốn' ra bên ngoài.

Ánh mắt Kim Khuê Bân không tự chủ dõi theo, thấy Thẩm Tuyền Duệ tới bên phía Lý Chính Huyền, anh ta vội vàng hỏi em cái gì đó, em chỉ khẽ lắc đầu rồi cùng nhau lên xe.

Chiếc xe nghênh ngang rời đi, hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của anh.

Kim Khuê Bân thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài đặt lên bên má vừa bị tát.

Một cái tát kia không chút lưu tình, dùng toàn bộ sức lực cũng khiến anh tỉnh táo trở lại.

Nhưng Kim Khuê Bân có thể nhìn ra, trong khoảng thời gian kia, Thẩm Tuyền Duệ thật sự thích anh.

Dù em cố gồng mình không khóc, nhưng anh nghe được giọng nói em run rẩy.

Dù em cố tỏ ra lạnh nhạt, nhưng anh thấy khóe mắt ươn ướt, thấy đáy mắt em vỡ vụn.

Thẩm Tuyền Duệ, thật ra cũng chỉ là một con nhím đang xù gai để tự bảo vệ bản thân thôi.

Có lẽ âm thanh buồn nhất trên thế gian này, chính là tiếng nói của một người, khi họ sắp rơi nước mắt.

Từng câu từng chữ lên án làm Kim Khuê Bân lần đầu tiên cảm thấy mình đã làm sai chuyện.

Kim Khuê Bân không nhịn được cười nhạo một tiếng, kết quả lại chạm tới khoé miệng vừa mới bị người kia đánh, đã có một vết rách ra rất nhỏ.

Thẩm Tuyền Duệ dùng sức rất lớn, cái tát không chút lưu tình đã làm trầy luôn cả vùng da mỏng.

Nhưng bấy nhiêu đó cũng không đủ làm Kim Khuê Bân cảm thấy đau.

Cú tát đó không làm Kim Khuê Bân cảm thấy đau.

Vết trầy đó không làm Kim Khuê Bân cảm thấy đau.

Nhưng nhìn Thẩm Tuyền Duệ như thế, Kim Khuê Bân cảm thấy đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top