Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 13 : Có lẽ em nên quên?

WooHyun đêm nay lại không thể ngủ, cậu trằn trọc lăn qua lăn lại. Đối với MyungSoo cậu cảm thấy có chút tội lỗi vì quá lạnh nhạt......Đối với SungGyu cậu cảm thấy mất hứng......cảm giác yêu thương giờ quá xa lạ rồi ........Bỗng chốc đọc được trên mạng vài dòng : những người chỉ thích để ý thầm người ta, khi người ta bắt đầu phản ứng lại với tình yêu của bạn thì bạn cảm thấy chán nản.....mất hứng ? thường bỏ dở cuộc tình đó!  vì thật sự không có nghĩa !
Liệu cậu thật là đã cảm thấy như vậy? cậu mất hứng với anh à? hừm .......... vậy thì cậu nên quên anh chứ? bản thân cậu cũng chẳng thể hiểu nổi mình

-Nam WooHyun mày đi chết đi!!!!!!

___________________________________

Hôm sau vừa bước vào lớp, đập vào mắt cậu là Kim SungGyu! đứng trước bàn cậu mang vẻ mặt tương tư. Nhìn cậu, anh nở một nụ cười hiền. Ngay lúc anh cười tim WooHyun thắt lại......
*Mất hứng cái mẹ gì chứ!!! con tim ngu ngốc này vẫn hướng đến đó......*
WooHyun bất động, cậu không biết phải làm gì.....nhưng cậu chắc chắn! Với SungGyu sẽ không còn dễ dãi như trước.....cho dù cậu là người chủ động lần đầu đi chăng nữa...

SungGyu bước chậm .........

-Anh có thể nói chuyện với em một chút không?

Cậu chưa kịp trả lời đã bị anh giữa thanh thiên bạch nhật kéo đi. Trong lòng tự nhủ phải thật bình tĩnh, nhưng phút giây ấy khiến WooHyun muốn chui ngay ra khỏi cái vỏ ốc của mình dù gặp nguy hiểm đi chăng nữa..anh kéo tay cậu, lần đầu cậu nắm tay anh. Hoàn cảnh tuy thật trớ trêu nhưng những xúc cảm không tên bao trùm lấy cậu.....cậu rốt cuộc phải làm sao? để quên anh đây????

Những cơn gió đầu mùa thổi nhè nhẹ, WooHyun có chút lạnh hơi cúi người ngồi xuống cái ghế dài được đặt trên sân thượng. Cậu đợi anh nói chuyện...một cuộc nói chuyện giữa anh và cậu. Cái gì cần đối mặt thì cậu sẽ đối mặt.
SungGyu cởi áo khoác trùm lên vai cậu rồi mới ngồi xuống, tử tế nhìn cậu bằng cặp mắt thăm dò. Ừ thì cậu rung động, tim cậu đang đánh trống liên hồi trong lồng ngực, khuôn mặt đỏ lại do xấu hổ. Cái thói quen chết tiệt đang tự phô bày cảm xúc của cậu. Cậu chưa bao giờ ghét nó như lúc này...
SungGyu phải ngồi một lúc mới gợi chuyện...

-Về chuyện hôm qua...thật sự anh xin lỗi em.

-Em không phải loại thù dai gì đó!

-Mong em sẽ không hiểu lầm anh vì hành động ấy...

-Không! em thật sự đã hiểu lầm hành động đó và em nghĩ em không muốn nghe một sự giải thích nào từ anh....

WooHyun cự tuyệt, động lực từ đâu thì cậu không rõ, chỉ biết ngay lúc này với anh. Cậu không có sự nhân nhượng.Với anh cậu muốn giữ khoảng cách. Với  anh  như vậy có lẽ sẽ tốt với cậu hơn...

-Em thật sự không muốn???

SungGyu hơi ngạc nhiên nhìn cậu ??? Loại tình huống gì đây! Ý cậu là muốn cự tuyệt anh à??? Ý là anh đang đi giỗ ngọt sao?  thật ra thì tại sao anh lại chọn cậu để làm việc này? sao lại chạy theo cậu vì mấy thứ vớ vẩn này?
Mối quan hệ này cũng đâu đến mức khiến anh đêm qua đến hôm nay cũng không thể ngủ. Anh đang lợi dụng cậu nhưng sao lại mệt mỏi như vậy nhỉ?

-Anh có thể tránh xa em ra không???

WooHyun đưa ra quyết định đến bản thân cậu cũng phải sốc! cậu muốn anh tránh xa mình ra? Nực cười là cậu cực kì thoải mái khi nói ra lời đó. Cậu bị điên không? mặc kệ điên hay dở người ít ra dũng khí để nói ra việc đó khiến cậu thật ra cũng chả phải người thường. Cậu đợi câu trả lời của anh..

SungGyu lại  lặng. Cậu làm anh ngạc nhiên hết lần này đến lần khác,  anh biết trả lời ra sao? Rốt cuộc là anh đang muốn lợi dụng cậu hay là muốn cậu thật sự tránh xa anh ra? Vì muốn giả tỏa nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng nên anh chọn cậu.....Nhưng nếu bây giờ cậu chấp nhận anh thì anh cũng sẽ khó chịu. Cậu muốn anh xa lánh anh anh cũng cực khó chịu. Mấy cái cảm xúc này từ đâu mà có??? Thật bực mình...

-Em thật giỏi khiến người khác cảm thấy không an tâm .....

Câu trả lời không đầu không đuôi không liên quan của anh khiến cậu không thể hiểu.
 
-Em không hiểu ý anh......

-Anh cũng không hiểu mình......

Im lặng là sự kết thúc của câu chuyện.
Một người thì không biết nên trả lời ra sao? Một người thì không biết bản thân mình muốn gì ??? 
WooHyun khẽ đứng dậy, trả lại chiếc áo khoác cho SungGyu.Miệng nở một nụ cười gượng ép

-Em nghĩ có lẽ đừng nên như này một thời gian. Khi cả hai thật sự muốn đối mặt, chúng ta sẽ nói chuyện này sau...

WooHyun bước đi mạnh mẽ, cậu không hề quay đầu mà cứ thế bước, Trong lòng thầm mong người kia đừng giữ cậu lại. Nếu có giữ thì cậu sẽ rất thất vọng . Cuối cùng ra đến cầu thang, người kia dù lên tiếng gọi cậu cũng không có. Cậu khẽ thở dài an tâm, tuy lòng có chút chua xót nhưng ít ra thì trái tim cậu vũng mạnh mẽ từ chối một lần rồi!  (Ngốc -_-!)

SungGyu nhìn bóng lưng cậu... Suy nghĩ về lựa chọn của mình anh thật chỉ có hứng thú với chàng trai trẻ này! Muốn tìm người khác thì anh chưa từng nghĩ tới. Bản thân đang suy tính làm cách nào để thuyết phục được cậu đây? Rốt cuộc SungGyu cũng không thể níu tay cậu ấy lại......
chậm rãi gõ tay hai ba cái xuống mặt ghế đá, anh đưa mắt lên nhìn những khoảng không vô định " lẽ nếu muốn....thì nên bắt đầu từ những thứ bản nhất!" .

➡➡➡➡➡➡
#min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top