Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Coi trời bằng vun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung quốc - thành phố Uyên Lạc
Trung tâm thương mại Loriantel - cửa hàng thời trang Billi.

Nữ nhân dáng người nhỏ nhắn, đeo kính râm, đội mũi rộng vành, mặc đầm maxi dài và khoác ren ngoài đơn giản đang đứng xem áo.

Cô nhìn thấy một chiếc áo sơ mi nam màu xanh đậm rất vừa ý liền vương tay muốn lấy nhưng một bàn tay khác đã nhanh chóng lấy trước.

Cô quay sang nhìn người vừa lấy vừa lấy chiếc áo sơ mi, một nữ nhân dáng người đầy đặn vô cùng quyến rũ mặc chiếc đầm bó sát thân thể để hiện rõ cả da thịt sáng tinh, gương mặt xinh đẹp cộng với trang điểm kĩ càng. Mùi nước hoa nồng nặc cùng mùi phấn son sọc thẳng lên mũi cô, cô rất không thích những mùi nước hoa nồng như vậy nên đã xoay mặt qua chỗ khác tiếp tục lựa áo.

Nữ nhân kia ướm chiếc áo lên người nam nhân bên cạnh, giọng nói ngọt sớt đến vất ra nước.

"Lăng Ngạo anh thấy cái áo này có được không"

Nam nhân cong môi, cất giọng.

"Không tệ"

Giọng nói trầm ngâm, điềm tĩnh của nam nhân làm cô chú ý. Cô cảm thấy giọng nói này thật quen thuộc nên đảo mắt nhìn nam nhân. Một nam nhân gương mặt tinh xảo đầy khí soát điển trai đến mê người, dáng người cao gáo to lớn thân nhìn thoáng nhìn có vẽ rất rắn chất.

Nữ nhân thấy cô nhìn người nam nhân có chút chăm chút cảm thấy khó chịu mà chau mài nhìn cô. Còn người nam nhân thấy cô nhìn mình nên nhướng mi khẽ lướt nhìn cô.

Nhận biết được nữ nhân đó gắt gỏng nhìn mình cô chuyển tầm mắt tiếp tục xem những chiếc áo sơ mi. Nhìn thấy một chiếc sơ mi màu đỏ hợp ý cô cầm lên xem.

Cô vừa cầm lên xem nữ nhân kia đã đoạt lấy chiếc áo sơ mi từ tay cô, đem đến trước mặt nam nhân kia cao giọng nói.

"Cái áo này màu rất đẹp rất hợp với dáng của anh"

Cô không nói gì chỉ xoay người ánh mắt chuyển sang đặt lên người nữ nhân châm châm nhìn. Cô ghét nhất loại nữ nhân ngang nhiên cao ngạo coi trời bằng vun, cướp đồ của cô một cách không thể nào trắng trợn hơn, Tầm Lãng Nhiên cô từ bé đến lớn chưa bao giờ chịu thua bất kì ai vì cô vốn dĩ không phải loại nữ nhân nhu nhược yếu đuối để mặc cho người ta ức hiếp trà đạp.

Nam nhân nhướng mi nhìn cô, qua cặp mắt kính kia anh có thể thấy rõ tầm mắt cô chuyển biến trở nên trầm lặng hơn, nam nhân không nói gì chỉ nhếch môi cười lạnh một cái, chờ xem cô là sẽ làm gì.

Giọng nói cô vừa trầm ổn lại vừa ôn hoà rất êm tai mà cất lên.

"Chiếc áo này là tôi chọn trước nếu chị muốn xem có thể nhờ nhân viên cho chị xem"

Nữ nhân kia vô cùng cao ngạo, cặp mắt sắc bén liếc cô một cái, không thèm nhìn mặt cô mà nói chuyện, kiêu căng nói.

"Ồ cô nói chuyện với tôi sao, cô thấp quá tôi không nhìn thấy"

Cô vẵn thản nhiên nở nụ cười khẽ, cong môi mỏng, giọng nói thanh thoát.

"Đôi lúc có những người thấp hơn người khác một cái đầu mà vẵn không nhận ra đấy thôi, chị có biết không"

Nữ nhân chau mài khó chịu, quay sang nhìn cô, gương mặt cau có, giọng đầy lữa giận.

"Cô có biết tôi là ai không hả mà dám nói chuyện với tôi như vậy"

Bàn tay thanh mảnh thật nhanh giật lấy chiếc áo sơ mi trên tay nữ nhân kia, nụ cười diễm lệ trên môi nở rộ, hàm răng trắng tinh hiện ra, giọng nói âm tai khẽ cất lên.

"Tôi không muốn biết những thứ vớ vẩn nó chỉ làm tôi thêm đau đầu mà thôi"

Đuôi mắt nam nhân cong cong lên, con ngươi dãn ra mà nhìn cô lúc này một nữ nhân dáng người nhỏ bé nhưng không hề yếu đuối như vẻ ngoài mà ngược lại lại vô cùng thông minh cùng sắc sảo. Anh thật thích thú với những nữ nhân miệng lưỡi lanh lợi như cô.

Nữ nhân nghe cô nói vậy gương mặt trở nên tức giận hơn, mắt trừng to nhìn cô, cánh tay thon dài mau mắn vương tới muốn đoạt lại chiếc sơ mi nhưng cô là rất nhanh nhậy liền né sang một bên, nữ nhân mất thân bằng có chút lảo đảo.

Cô nhìn nữ nhân lảo đảo mà nụ cười trên môi cô vẵn giữ nguyên, giọng nói thanh thanh.

"Chị không sao chứ"

Cặp mắt nữ nhân lúc này chỉ chứa đựng đầy lữa giận nhìn cô như kẻ thù vì dám làm cô ta mất mặt nơi đông người như vậy, nữ nhân to giọng.

"Nhân viên đâu hết rồi hả"

Các nhân viên nghe thấy liền nhanh chóng chạy đến. Một nữ quản lý nhìn thấy nam nhân liền biết ngay anh chính là Mạc Lăng Ngạo, rồi nhìn nữ nhân bên cạnh anh thân phận cũng không tầm thường là tiểu hoa đáng Hồng Hoàng, nữ quản lý này thật biết điều mà tiến đến gằn Hồng Hoàng, lễ phép nói.

"Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì"

Hồng Hoàng cao giọng đầy kiêu căng như một bà hoàng ra lệnh.

"Lấy cái áo mà cô ta đang cầm gói lại cho tôi"

Tầm mắt của nữ quản lý lúc này mới chuyển sang người cô, nữ quản lý đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới cô một lần, tất cả đồ cô mặc lúc này đều là hàng bình thường không phải hàng thương hiệu. Nữ nhân viên khẽ nói.

"Thưa quý khách, mẫu áo sơ mi nam đó là mẫu mới nhất của mùa này hiện tại cửa hàng chúng tôi chỉ còn một cái..."

Nữ quản lý vẵn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang bởi giọng nói cao ngạo của Hồng Hoàng.

"Tôi nói là gói nó lại cho tôi"

Nữ quản lý tiến lại gằn cô, khẽ nói.

"Thành thật xin lỗi quý khách, quý khách vui lòng chọn món khác"

Cô cười nhẹ một cái, lời nói từ tốn chậm rãi, tung ra.

"Cô gói chiếc áo này lại giúp tôi, tôi sẽ quẹt thẻ"

Hồng Hoàng giọng nói và thái độ vô cùng là ngạo mạng.

"Ở đây rất ưu tiên khách Vip có đúng không, tôi có thẻ Vip, gói cái áo đó lại cho tôi"

Gương mặt nữ quản lý thật khó sử mà nhìn cô, thấp giọng.

"Xin hỏi quý khách có thẻ Vip không"

Cô nhẹ lắc đầu, rồi lại khẽ cười, đưa chiếc sơ mi cho nữ quản lý vì cô không muốn vì chuyện của mình mà làm khó người khác.

Hồng Hoàng nhìn cô với cặp mắt khinh thường, gương mặt tràn trề sự hả hê, nhướng mài nhìn cô, tự đại nói.

"Lần sau ra đường nhớ nhìn xem bản thân đang nói chuyện với người nào đó, tiểu muội muội à"

Một giọng nam khàng khàng đầy quen tai từ xa cất lên làm cô vui vẻ cười thật tươi.

"Không cần thẻ Vip, gói lại cho em ấy đi"

Tầm mắt của mọi người đều chuyển sang người nam nhân đang từ ngoài bước vào, các nhân viên thấy nam nhân liền cúi đầu, đồng thanh nói.

"Tầm tổng"

Nam nhân bước đến gần cô, cặp mắt đầy thân thương mà nhìn cô.

Nữ quản lý thấy anh liền cúi đầu, thấp giọng.

"Tầm tổng"

Cô môi vẫn nở rộ nụ cười, bàn tay trắng mịn tháo chiếc kính răm xuống, chạy ùa tới nhảy lên ôm cổ người nam nhân kia. Cái nón rộng vành vì hành động này của cô mà rơi xuống đất để lộ một mái tóc dài màu nâu đen qua thất lưng, đuôi tóc còn được uốn lọn xoăn xoăn nhìn thật đáng yêu.

Tất cả người đều ngỡ ngàng trước hành động bất thình lình này của cô, ai cũng nghĩ rằng cô sẽ bị Tầm tổng đẩy ra vì hành động thất lễ này nhưng không nam nhân vì sợ cô ngã nên đã ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô.

Cặp mắt của cô vừa to vừa tròn lại có phần rất sáng, long mi thật dài thật đen, làm anh chú ý đến cặp mắt xinh đẹp của cô.

Giọng nói của cô thật trong trẻo, ngọt lịm đầy trìu mến.

"Tiểu Trác, tại sao anh lại không ra đón em hả"

Nam nhân vui vẻ thở phì một cái rồi cười, gương mặt nam nhân ôn nhu như nước có thể thấy được sự yêu thương vô bờ bến của người nam nhân này đối với cô, giọng khàng khàng nam tính từ tốn cất lên.

"Ở nơi đông người như vậy đừng gọi anh với cái tên đó chứ...sáng nay anh thật sự rất muốn đến đón em nhưng có cuộc hợp đột xuất không thể đoán em được"

Giọng cô có chút hờn dỗi, tay vẵn ôm chặt cổ nam nhân, khẽ nói.

"Anh có biết em đợi anh rất lâu không"

Nam nhân mỉm cười, một tay ôm người cô thật cẩn thận tay còn lại vút vút sóng lưng cô an ủi, nhẹ nhàng nói.

"Thôi thôi là anh sai rồi, Nhiên nhi tha lỗi cho anh có được không lần sau anh không tái phạm nữa...nào ngoan ngoan bây giờ đứng xuống trước rồi về nhà chúng ta cùng nói chuyện"

Mọi người ai nhìn vào những hành động thân mật của bọn họ, ai ai cũng nghĩ rằng họ là một cặp đôi tình nhân đang yêu nhau thật hạnh phúc. Riêng anh chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay mối quan hệ của hai người bọn họ, đuôi mắt cong lên như một con chim ưng, lãnh giọng nói.

"Tầm tổng, đã lâu không gặp"

Nam nhân kia lúc này mới để ý đến Mạc Lăng Ngạo, mặc dù lúc nảy từ xa nam nhân đã thấy Mạc Lăng Ngạo nhưng từ nảy đến giờ cứ chăm chú mỗi mình Tầm Lãng Nhiên nên không để ý đến người khác. Tầm mắt nam nhân chuyển vè người của Mạc Lăng Ngạo.

Cô lúc này mới chịu buông cổ nam nhân ra, chân từ từ chạm đất rồi đứng vững trên mặt đất.

Nam nhân gương mặt thật nhanh chuyển sang lạnh lùng mà nhìn Mạc Lăng Ngạo anh, chậm rãi nói.

"Mạc tổng cũng thật lâu rồi mới gặp anh"

Tầm mắt của cô đảo một cái nhìn Mạc Lăng Ngạo một cái hờ hững rồi lại nhìn nữ nhân Hồng Hoàng bên cạnh Mạc Lăng Ngạo. Hồng Hoàng lúc này vẵn dững dưng mà không hề để tâm đến ai chỉ yên ổn đứng đấy cau tay Mạc Lăng Ngạo. Cô vốn không ưa gì loại nữ nhân như Hồng Hoàng nay anh lại đứng cạnh Hồng Hoàng thì tất nhiên là nam nhân của Hồng Hoàng mà đã là nam nhân của loại nữ nhân đó thì chắc hẵng cũng chẳng tốt đẹp gì nên cô chỉ lướt nhìn một cái rồi xoay nhìn nơi khác.

Trong ánh mắt lướt nhìn của cô có chút khinh miệt và anh đương nhiên có thể thấy rõ điều đó, nó làm anh cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lúc này đây nữ quản lí đem chiếc áo sơ mi đã được gói kĩ đưa cho cô, cô cầm lấy.

Hồng Hoàng là không vừa lòng vì bản tính kiêu ngạo vốn có làm sao Hồng Hoàng có thể chịu thua nữ nhân khác khi người đang đứng bên cạnh Hồng Hoàng đây là Mạc Lăng Ngạo CEO tập đoàn khách sạn Mạc Tinh còn là chủ tịch người sáng lập công ty thương mại Minbus. Môi Hồng Hoang cong lên như sắp sửa nói gì đó nhưng chưa thốt ra lời nào thì bờ môi đã kép lại vì Mạc Lăng Ngạo lúc này đang dùng ánh sắc bén mà nhìn Hồng Hoàng.

___________________________
Giới thiệu nhân vật

Nam chính: Mạc Lăng Ngạo
Tuổi: 30 tuổi
Chiều cao & cân nặng: 1m89, 98kg
Tóm tắt sơ lượt: anh hiện đang làm CEO của tập đoàn Mạc Tinh và là chủ tịch người đồng sáng lập công ty Minbus. Mang một vẻ ngoài điển trai uy nghiêm với tính cách lạnh lùng, quyết đoán và lãnh đãm. Nổi tiếng với sự trăng hoa trong giới thượng lưu ai ai cũng biết đến danh tiếng thay nữ nhân còn nhanh hơn thay áo, chưa có nữ nhân nào ở bên cạnh anh quá 5 tháng. Anh gặp được cô và thích thú với cô, không biết nên nói là anh may mắn hay là cô xui xẻo mà xảy ra một vụ việc khiến cô mất đi trinh trắng mà người lấy nó không ai khác chính là anh.

Nữ chính: Tầm Lãng Nhiên
Tuổi: 19 tuổi
Chiều cao & cân nặng: 1m59, 46kg
Tóm tắt sơ lượt: cô là một luật sư khi chỉ mới ở tuổi 18, mang trong mình một sự thông minh vượt chọi với chỉ số IQ là 156. Cô là nhị tiểu thư của Tầm gia một trong những gia tộc giàu có bật nhất ở thành phố Uyên Lạc, hiện đang làm luật sư của văn phòng luật sư Ảnh Hoàng. Là một người với gương mặt xinh đẹp kiều diễm một nét đẹp đầy kiêu ngạo cùng với đó là một tính cách kiên cường, sắc sảo và kiêu ngạo. Sau khi gặp anh cô đối với anh là không mấy thiện cảm, bị người khác hãm hại bất thành cô phát hiện mình đã bị người nam nhân mình không yêu lấy đi trinh tiết người đó chính là anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top