Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mỗi khuya chiêu một chung An thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




a/n : - 100% gender bender có nghĩa là thay đổi giới tính nhân vật đồng nghĩa đây là fic nữ x nữ / shoujo ai / yuri / lesbian / bách hợp






hanbin cho tay vào túi áo lục tìm cái hộp quẹt của mình, tay nó hơi run run vì cái rét nửa đêm. dẫu đã 2 giờ sáng nhưng những con phố hongdae vẫn nhộn nhịp ồn ã,  nó châm điếu thuốc rồi vén mái tóc đen dài loà xoà của mình về sau ót. đầu óc bắt đầu choáng sau chai soju thứ 3, hôm nay bỗng nhiên cái vị thuốc lá khiến nó cảm thấy buồn nôn. khi trở lại bên trong, dường như tất cả người trong bàn đều đã say mèm và bắt đầu chơi một trò chơi gì đó. bữa tiệc ra mắt tân sinh viên của khoa dĩ nhiên không thể thiếu việc chuốc say các cô cậu hậu bối còn ngây thơ, nó thì so với các người khác thì tửu lượng cũng đủ kha khá để chống đỡ chứ đã có một vài bại binh gục ngã ra bàn rồi đây. nó chẳng hào hứng, dù gì thì mấy việc lấy lòng, tạo dựng mối quan hệ hay hình ảnh tốt đẹp trong mắt tiền bối cũng chẳng quan trọng. trong đêm hôm đó, nó đã gặp chị.

chị đến trễ, xuất hiện trong tiếng hò reo của đám tiền bối. mái tóc nhuộm màu bạch kim dài nổi bật cột gọn sau gáy, chị mặc một chiếc áo khoác jean cùng áo thun và quần bò thụng rách. chị thật sự xinh đẹp, làn da trắng mịn màng cùng đôi mắt nhỏ với đường eyeliner sắc đầy thu hút, khí chất của chị quả khiến cho bọn tân sinh viên không khỏi ngây ngất. mọi người gọi chị là jinny, sinh viên năm 3 nổi bật của khoa với rất nhiều tác phẩm đạt giải từ hội mĩ thuật quốc gia khiến nhiều người ngưỡng mộ. chị uống rượu cũng rất giỏi, là tinh thần của những buổi tiệc như thế này. chị đùa giỡn hoạt bát, bất kì một hậu bối nào đến mời chị một li đều được chị hỏi han tiếp chuyện rất nhiệt tình. nhưng rồi sau đó, nó cảm thấy gương mặt chị như muốn khóc.

- nghe bảo chị ấy vừa bị người yêu đá.

cô bạn bên cạnh thì thầm vào tai nó khi nó vẫn không rời mắt khỏi chị, nốc liên tục những li rượu không ngừng nghỉ khiến nó có cảm giác chị muốn sục đầy dạ dày bằng soju. bắt đầu có những tiếng thì thầm, về chuyện người yêu chị là một hoạ sĩ rất có tiếng và đã đỡ đầu nhiều tác phẩm cho chị. chỉ có điều là ổng đã có vợ, còn chị chỉ là một con nhóc tình nhân với mùi vị khác lạ mà thôi.

khi nó ra ngoài hút thuốc thì thấy chị nằm ngổn ngang ven đường từ lúc nào, mái tóc rối loà xoà chắc là vừa nôn ói vào thùng rác bên cạnh. dưới quần mắt chị lem nhem mascara đen nhẻm, đôi mắt đỏ đục ngầu ngơ ngác chẳng còn một tí ý thức nào sót lại. một tiền bối đang ở bên cạnh cố gắng nắm lấy vai chị kéo dậy, ngọt ngào chiều chuộng nói.

- jinny, em say rồi để oppa dẫn về nhé.

hắn xốc chị đứng lên, chị chỉ lảo đảo dựa đầu vào ngực hắn vì say. nó tiếc rẻ vứt đuối thuốc đang còn hút dở xuống mặt đường, thở dài không hiểu mình định làm gì khi bước vào chắn ngang đường hai người kia, nhìn chị một lượt rồi lắc đầu.

- tiền bối để em đưa chị ấy về, chị ấy cũng ở kí túc xá nữ gần phòng em.

chị vặn người thoải mái khi cuối cùng cũng được nằm xuống chiếc giường mềm mại, còn nó thì lại rên rỉ vì cái lưng như muốn sụp sau khi một mình cõng chị về đến tận đây. phòng chị tuy nằm trong khu kí túc xá nữ nhưng lại bố trí cho chỉ một người, nằm ở một góc dưới cầu thang hàng lang phụ, nhỏ hơn các phòng khác nhưng tiện lợi hơn rất nhiều. ngoại trừ giường ngủ thì xung quanh rất bừa bộn ngổn ngang giữa màu vẽ, khung tranh, rượu và thuốc lá. nó khá chắc rằng rõ ràng có luật cấm đem rượu vào phòng. nó thậm chí không tìm được một khoảng trống để ngồi, còn đầu thì đau nhức chẳng còn sức về phòng. nó đẩy chị ra một bên rồi nằm xuống nơi góc giường, thi thoảng trong giấc mơ nó nghe thấy tiếng chị chạy vào phòng tắm rồi nôn oẹ nhưng rồi nó cũng đầu hàng cơn buồn ngủ để chẳng thèm bận tâm.

- uống đi.

chị đưa cho nó một li nước màu đục khi nó vừa ngái ngủ thức dậy, cố gắng hình dung lại tại sao mình lại ở một nơi lạ hoắc thế này. nó nhận lấy, nhìn chị ngồi bên bệ cửa sổ mới điếu thuốc trên tay, gương mặt đã tẩy trang và thay một bộ đồ thoải mái hơn.

- nước gạo đấy, không phải rượu đâu.

giọng chị có phần cười cợt khi thấy nó soi xét li nước trên tay. chị của buổi sáng nay có đôi phần khác tối hôm qua, nhất là gương mặt mộc không còn lớp trang điểm kia. đường nét gương mặt chị khá tròn trịa, đôi môi mỏng hờ hững chẳng hề rực rỡ nhưng màu son đỏ chị dùng. chị trông khá nhỏ con, chỉ khoảng tầm một mét rưỡi, nhất là khi mặc quần thun ngắn và áo phông đơn giản như thế này. nó uống một ít nước gạo chị đưa, cho phép mình ngắm nhìn chị một lát rồi lại mệt mỏi dụi vào tấm drap trải giường của chị.

năm nhất cũng khá bận rộn, nó dành phần lớn thời gian trong xưởng vẽ nên cũng ít khi ra ngoài tụ tập uống rượu như các tân sinh viên khác. nó vẫn nghĩ đó là lần cuối cùng nó được gặp chị. cho đến một ngày khi nó đi ngang phòng vẽ tượng và thấy chị đang ngồi cặm cụi đi nét với cây bút chì đã dần mòn của mình. tai chị đeo một chiếc headphone, người hơi đung đưa theo điệu nhạc. nó không biết rằng chị đeo kính, dáng vẻ tập trung khác rất nhiều so với một jinny vui vẻ trên bàn rượu hay mệt mỏi trong một buổi sáng đang còn chếnh choáng cơn say. nó bước vào phòng rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh chị, chị để ý thấy sự xuất hiện của nó nhưng phải mất vài phút để bắt đầu cất tiếng hỏi. nó kiên nhẫn chờ đợi.

- kim hanbin?

nó gật đầu qua loa rồi lôi giấy từ trong ống vẽ căng lên giá.

- chị nghe kể về em rất nhiều, em là thủ khoa khoá này đúng không?

tay nó phác những nét đầu tiên, nhìn chị thật nhanh quá mái tóc đen dài để xoã rối rắm của mình. nó không muốn trả lời những câu hỏi đã lặp đi lặp lại mãi, hơn hết là chẳng quan trọng gì.

- chị biết chị đang vẽ lệch tỉ lệ không?

chị dừng lại, tròn mắt nhìn bản vẽ của mình rồi nhìn sang nó. khi đó nó để ý thấy một nốt ruồi nhỏ phía dưới đuôi mắt, đôi hàng mi dài đang hẽ nhấp nháy trong bất ngờ. trên má của chỉ có dây ra vài vết than chì, trông như một con mèo lem luốc. bỗng dưng chị bật cười, dùng mu bàn tay che miệng lại khi vai rung lên bần bật.

cười no nê đã đời xong, chị với tay sang giật phắt tờ giấy vẽ trên bảng của nó xuống rồi vò nát, quăng xuống đất. chị gỡ tai nghe rồi cho vào túi trong khi nó vẫn đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. chị tuột sợi thun cột tóc để xoá mái tóc của mình xuống rồi cởi bỏ chiếc áo khoác jean, nắm lắy mép áo thun bên trong rồi kéo qua khỏi đâu. nó đứng hình, tự hỏi chị đang làm cái quái gì vậy. cho đến khi chị vòng tay gỡ cả nút cài áo ngực rồi quay lại, hoàn toàn bán khoả thân trước mắt nó. chị tiến đến bục mẫu, dựa lưng vào bức tượng, môi mím khẽ rồi nhếch lên cười.

- thử vẽ chị đi.

tan tiết, nó vẫn lửng thửng đi dọc theo dãy hành lang, đầu óc trống rỗng. nó nuốt mạnh nước bọt, nghĩ về những gì xảy ra hôm trước trong phòng vẽ tượng. hình ảnh cơ thể trắng trẻo không tì vết, bộ ngực căng tròn đầy sức sống với hai đầu nhũ hồng nhạy cảm. đặc biệt là biểu cảm trên gương mặt chị, quyến rũ nhưng không rẻ tiền, hấp dẫn như một lời mời gọi ngọt ngào. chị bảo nó khi nào hoàn thành bước vẽ hãy đưa nó cho chị xem, nhưng nó không tài nào có thể truyền tải hết xúc cảm vào nát vẽ của mình. lần đầu tiên nó cảm thấy những ngón tay mình hạn hẹp đến thế.

có một điều gì đó thu hút nó giữa nhữn suy nghĩ rối loạn, một bức tranh treo trong hành lang. những đường nét rối loạn cùng với màu sắc chẳng theo một trật tự nào, nó chỉ cảm thấy rạo rực kì lạ. sự xung đột căng thẳng quá lớn giữa những đường mảng, chính giữa là một người đàn bà méo mó , lộn xộn như một đống rác rưởi. nhưng cuối cùng trên tất cả những dồn nén dơ bẩn đó, một ý niệm giải phóng trỗi dậy mạnh mẽ. nó nhìn xuống góc dưới bức tranh, tên tác giả người mà nó không mấy ngạc nhiên "kim jinny".

chị mở cửa sau hồi đập cửa hối hả, trên môi ngậm điếu thuốc lá mới và mái tóc vẫn còn ẩm. dường như hiểu ý nó, chị mỉm cười rồi tránh người mời nó vào trong. căn phòng vẫn không chút nào khá hơn lần đầu tiên nó ở đây. nó hít một hơi sâu rồi đặt bảng vẽ còn đang dang dở trên giá của chị xuống để căng bức tranh mình mang đến. một bức vẽ chì hoàn hảo và sắc sảo. chị quan sát một lượt lâu rồi quay sang nó.

- em muốn chị làm gì đây?

nó nhăn mày, có phần khó chịu hỏi.

- không phải chị bảo khi em hoàn thành thì đem nó đến cho chị sao?

chị nhún vai, nhìn bức tranh một lần nữa rồi không nói gì mà quay lưng bỏ đi. nhặt một chai rượu dưới sàn, vặn mở nắp rồi kê lên miệng tu ừng ực, chị chỉ hờ hững nói như không.

- đây là bức vẽ để em nộp cho giáo sư, không phải để đưa cho chị.

xiệt mạnh nắm tay, nó vừa tức giận vừa thất vọng vào bản thân mình. đó không phải một lời chê mà là một lời vứt bỏ. nó thấy chị đang cười cợt vào cái thứ gọi là tỉ lệ mà nó nói và những bức vẽ cứng ngắc như bài tập, không có chút cảm xúc. kim hanbin từ ngày bé đã đạt nhiều giải thưởng lớn nhỏ, sự nỗ lực không ngừng nghỉ giúp nó có những bức tranh sắc sảo dẫu tuổi còn rất nhỏ. nhưng từ đó đến giờ, nó chỉ dậm chân tại chỗ trong sự hoàn hảo của bản thân đến nhàm chán. nó khao khát sự bức phá, sự rung cảm rạo rực như những gì đã nhìn thấy trong bức tranh của chị ngày hôm nay.

- em chắc chứ.

chị thảy chai rượu rỗng xuống sàn, tiếng lăn dài của nó khiến nó thấy ghê người. chị tiến lại chỗ nó với nụ cười lạ lùng, nghiêng nhẹ đầu, chị đặt tay lên nút chiếc áo sơ mi của nó. hơi rượu nồng nặc ấm nóng phả trên da thịt nó khi ngón tay chị dịu dàng cởi từng chiếc cúc một, chị cùng nó tiến thêm vài bước đến khi lưng nó chạm vào tường.

- điều đầu đầu tiên... – giọng nói của chị có chút ngà ngà say. - em phải hiểu rõ bản thân mình, cơ thể mình.

lần đầu tiên nó được ngắm nhìn chị từ khoảng cách gần như thế này, một vài hạt nước vẫn còn đọng lại trên da thịt chị và đôi môi mỏng màu hồng nhạt lộ từng đường vân tuyệt đẹp. nó không ngăn chị lại, dẫu không biết chắc chị định làm gì. chỉ một chút thôi, nó sẽ chỉ gỡ bỏ bứng tường an toàn này và dấn thân mạo hiểm với chị mà thôi.

khi da thịt trần trụi của mình tiép xúc với bầu không khí xung quanh, với cảm giác nơi đầu ngón tay chị, trong người nó cuộn lên một cảm xúc lạ lùng chưa bao giờ biết đến. chị đưa ngón tay mình di xuống từ cỏ cho đến đường xương quai xanh, da nó bắt đầu nổi rân, rồi xuống bầu ngực cho đến hõm bụng.

- em có biết thứ nước để pha màu tốt nhất là gì không?

chị cầm lấy ngón tay nhó rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng mình, đầu lưỡi vươn ra liếm lên những ngón tay.

- chính là thứ này đấy.

rồi chị đưa ngón tay mình lên miệng nó, bình tĩnh chờ đợi đến khi nó ngậm lấy hai ngón của chị. chị sục sạo trong khoan miệng nó, còn nó không hiểu vì đâu lại liếm mút lấy một cách hết lòng đến thế. chị luồn bàn tay còn lại vào trong chiếc quần jean đã cởi nút cài, chạm vào bên mặt ngoài quần lót của nó khiến nó giật nảy người. nó kêu lên một tiếng yếu ớt khi ngón tay của chị vẫn còn bên trong miệng, bấu chặt vào vai chị khi ngón tay chị chuyển động mân mê chà xát âm hộ của nó qua lớp vải lụa nhạy cảm kia. chị ấn mạnh hơn, để lớp vải theo ngón tay thọc vào bên trong. chị mân mê cho đến khi cảm thấy đã bắt đầu ướt bên trong, khi ấy mấy rút ngón tay kia khỏi miệng nó để luồn xuống dưới, vào bên trong quần lót, cảm nhận trực tiếp hai mép thịt đang nóng hổi kia. ngón tay của chị điêu luyện móc vào bên trong, kéo giãn hai mép rồi gảy lấy hột cương nhạy cảm.

- em đã cảm thấy gì chưa?

nó ngứa đầu ra sâu rên lớn, cả cơ thể gồng lên khi ôm lấy chị chặt cứng. khoái cảm xâm chiếm lẩy cả cơ thể, nó cảm thấy thật rõ từng chuyển động ngón tay chị bên trong mình, chị càng vào sâu càng thật nhanh càng khiến nó thoả mãn hơn lúc nào hết. chị cười, rồi nhẹ nhàng thì thầm khi vén mái tóc của nó ra sau tai.

- nhớ kĩ lấy cảm giác này.

những nét vẽ của nó trở nên mềm mại hơn, phóng khoáng hơn giữa hai ngón tay. như thể được vẽ ra từ phép màu vô hình từ cảm xúc, đặt cả tâm trí vào từng mảng màu chấm phá đầy ma mị mà không phải tuân theo một sự điều khiển nào. thuốc lá dúi đầy cả gạt tàn và cà phê cô đặc giữa nó tỉnh táo suốt hơn 20 tiếng đồng hồ, nó chỉ nhốt mình trong xưởng vẽ toàn tâm toàn ý. đến khi nó gần như không thể cảm nhận được đầu ngón tay, hay vị mặn của mồ hôi đang túa ra khắp người. chỉ còn nó đối diện với tiềm thức, khi đó nó nhìn ra được rõ ràng con người nó. từng đường nét trên cơ thể chị , đường cong sống lưng mềm mại, cả đầu ngực thô rắn và biểu cảm trên gương mặt chị khi nó chạm vào. đôi mắt khép hờ mụ mị cùng đôi môi căng mọng ướt át mời gọi. chính là nó, thứ rung cảm trong bức tranh mà nó đang tìm kiếm.

- đây không giống những gì em từng vẽ, hanbin.

vị giáo sư nhìn nó không khỏi ngạc nhiên. nó cúi thấp đầu không nói gì, cũng để tránh ánh mắt đầy giận dữ của vị giáo sư.

- thầy không biết vì sao em vẽ ra thứ này. nhưng nó là rác rưởi, không phải nghệ thuật.

nó ôm lấy đầu rên khẽ một tiếng rồi hít một hơi sâu, cúi đầu xin lỗi vị giáo sư. cái cảm giác đó, khi vẽ nên bức tranh này, nó dường như không còn là chính nó. cái cảm giác mà chị bảo nó phải nhớ ngày hôm đó, từng chút một cảm giác khi ngón tay chị ở bên trong. giống như một thứ trái cấm độc hại mà nó biết rõ không được phép chạm tới.

kéo chiếc mũ áo hoodie lên đầu, nó thọc sâu tay vào túi áo khoác ngoài khi cơn gió thổi qua khiến nó lạnh run. đặt chân đến trước quảng trường trung tâm, giữa những biển chữ hô hào và một rừng người đang nằm la liệt trên đất, nó thấy chị với một bộ đồ màu da mỏng bó sát. những xác chết lạnh lẽo diễn tả lại cảnh tượng khủng khiếp  thảm hoạ ngày hôm đó, một lời tố cáo đanh thép, đòi hỏi sự thật phải được phơi bày từ những người đang cố giấu nhẹm đi. những kẻ ngu ngốc bất chấp dẫu có phải chết trong cái lạnh này, những thậm chí một hai cái chết đó liệu có thể thay đổi được điều gì.

- một số người, họ không thật sự làm nên một cuộc cách mạng. nhưng cái họ làm ra là một ý tưởng.

chị cười, rúc vào cái áo khoác mà nó khoác lên lưng chị, miệng rít lấy một điếu thuốc tìm hơi ấm. chị thay quần áo mang sẵn trong balo rồi vẫy tay chào những người đến thay ca cho mình. nó đi song song chị, trên những vết chân đang để lại sẵn trên nền tuyết, nhìn cô gái bé nhỏ nhưng liều lĩnh dại dột này. chị khác nó nhiều quá, như cả một thế giới một dải ngân hà khác mà nó chưa từng khám phá.

- hôm nay em đã đưa cho giáo sư seo xem bức vẽ của mình.

nó kể khi chị đang nhai miếng bánh gạo nhân đậu đỏ nóng, nó đưa tay vén mái tóc luộm thuộm vướng vào miệng chị một cách chiều chuộng.

- và rồi thầy đã mắng em một trận đúng không.

chị nói như không, còn nó thì tủm tỉm cười. bỗng dưng nó thấy thời tiết này thật tuyệt vời, bởi nó làm đôi gò má chị hồng lên phía sau lớp khăn choàng cổ. nó quan sát từng chuyển động khuôn miệng xinh đẹp của chị, cách chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm nhẹ môi, cách làn da và nót ruồi dưới đuôi mắt phập phồng theo từng nhịp thở. tất cả về chị đều toát ra một sự từng trải sành sõi, còn nó như alice đang lạc lối giữa chốn thần tiên. nó chỉ muốn thu nhỏ thế giới đó lại, để có thể nắm bắt được một kim jinny đầy bí ẩn đó, để biến chị có thể chỉ nhìn thấy một mình nó mà thôi.

- chị muốn đến một nơi, em đi cùng chị chứ?

nó cùng chị bước vào hành lang tối tăm chỉ le lói chút ánh sáng hồng tím rọi lên mảng tường đen đỏ, soi xuống như bóng người nằm la liệt trên đất. chiếc lồng sắt, hàng dây kẽm, sợi xích loảng xoảng giam dữ lấy cơ thể mỏng manh những người phụ nữ, trên người phủ đầy những vết thương. ánh đèn soi rọi những nét chữ rối bời vội vã như những lời kêu cứu, tia hi vọng cuối cùng. mỗi bước chân càng trở nên nặng nề hơn, kinh hãi sự thật về những người phụ nữ là nạn nhân của nạn buôn người. nó quay sang khi có tiếng động nho nhỏ phát ra bên cạnh và thấy chị đang khóc.

hai người đi đến cuối hành lang, trước mặt là một đống rác rưởi phế thải, trộn chung với một núi những vỏ bao cao su đã sử dụng. màn hình chiếu rọi lên tường nhà một đoạn phim trắng đen, chỉ đơn giản là cái bóng của một cô bé với bộ váy rách rưới đang chạy trên con đường đầy gai nhọn sắc. cô bé lớn dần và nỗi đau cũng lớn theo. rồi cô lại trở về là một cô bé, cứ tiếp tục cái vòng lặp đó và chạy, chạy mãi. một bản nhạc dịu dàng của những năm 1975 như phát ra từ một chiếc băng casset, i'm not in love của 10cc.

chị ngẩn người ngắm nhìn đoạn phim chạy trên tường, cánh tay vươn về phía nó và những ngón tay đan khẽ vào nhau.

i'm not in love

so don't forget it

nỗi đau được nhận như một món quà giúp người ta lớn lên. càng trải qua nhiều, càng chẳng thấy điều gì còn đáng e sợ. bài hát phát lên trong tai nghe khiến nó nhớ đến đôi mắt ngấn nước của chị, cách lọn tóc rơi ra khỏi phần tóc túm gọn lại phía sau gáy và rơi nhẹ lên đôi môi son đỏ của chị. sẽ như thế nào, khuôn mặt của chị, khi nó chạm vào những điểm nhạy cảm có thể khiến chị rên lên thật hứng tình.

tai nghe của nó bị giật ra khiến cảm xúc cũng như bị đứt mạch, nó ngán ngẩm quay ra chỉ thấy yunhyung đứng lắc đầu nhìn nó. giật lại tai nghe, nó biết thừa con nhỏ ấy định nói gì.

- ya kim hanbin! cậu cứ chôn mình trong phòng để vẽ mấy bức tranh khiêu dâm này để làm gì cơ chứ?

- không phải việc của cậu.

dạo gần đây nó gần như dành toàn bộ thời gian trong xưởng vẽ, đến khi về nhà sẽ ngủ một mạch cả một ngày trời, không còn quan tâm đến bất kì điều gì xảy ra xung quanh. yunhyung còn tố cáo cách ăn mặc của nó bây giờ trông chẳng khác chị jinny một chút nào, mà bây giờ nó cũng toàn lẽo đẽo theo chân chị ta đến tất cả những hoạt động chị tổ chức. có cảm giác như kim jinny đang biến nó thành một bản sao hoàn toàn của chị ta.

nó không thể tập trung nổi, toàn bộ cảm xúc đã mất hút đi đâu hết, lại còn phải nghe yunhyung lải nhải bên tai. nó thở hắt bực tức rồi cầm phắt lấy cái balo đang để trên đất rồi bỏ ra ngoài, sập mạnh cửa lại khi con nhỏ kia vẫn cố gọi với theo.

nó lao đến toà nhà kí túc xá, chạy đến trước phòng chị. cửa không khoá, nó vừa xoay nhẹ nắm cửa thì nghe thấy tiếng nói vọng từ bên trong, hình như chị đang nói chuyện điện thoại. dừng tay lại, nó áp tai vào cánh cửa để nghe, giọng nói của chị có phần giận dữ ầm ĩ bên trong.

- đồ khốn, anh không thể bỏ rơi tôi như thế được!

chị gục xuống sàn, mặt bưng nước mắt dàn dụa không còn chút lí trí. nó vội chạy vào bên cạnh đỡ lấy chị, nhưng chị đã hoàn toàn sụp đổ gào khóc điên loạn. dẫu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tim nó cũng quặn thắt tan vỡ theo khi nhìn chị đau đớn vì một ai đó khác, nó không thể chịu đựng nổi cảnh tượng này. một số bức tranh đã bị chị xé nát để lại những mảnh vụn trên sàn, đồ đạc trên bàn đều bị kéo đổ, chị thì không ngừng khóc.

ngón tay nó đan vào mái tóc rối bù của chị, nhẹ nhàng dỗ dành an ủi. chị níu chặt lấy áo nó, đôi vai vẫn run rẩy chậm chậm ngước đôi mắt nhìn nó. đôi mắt nó đã mơ mộng về đó. dùng hết can đảm, nó đỡ lấy gương mặt chị rồi kéo thật gần, đặt lên môi chị một nụ hôn. mùi hương của chị, mùi cồn mùi màu vẽ mùi thuốc lá ám khói tất cả đều có thể cảm nhận được thật rõ ràng từng chút một. đôi môi mềm và mong manh của chị, đặt trọn giữa hai cánh môi của nó.

chị vòng cánh tay mình ra sau gáy nó khi bắt đầu đáp trả nụ hôn, ngả người kéo nó nằm lên phía trên mình. chị nhấn sâu nụ hôn, đưa lưỡi mình tiếp xúc với lưỡi nó rồi bắt đầu dò xét khám phá hương vị đối phương. nước mắt lăn trên má chị thấm ướt sang nó, nó muốn lau đi tất cả, khiến chị quên hết tất cả. nụ hôn trượt xuống cần cổ chị, chị hiểu những gì mà nó đang muốn và chị không hề có ý định từ chối hay chống cự.

cô nhóc với mái tóc đen dài đơn thuần và khô khan, cùng ánh mắt cương nghị không để bất kì ai nhìn thấu con người mình. chị biết ngay từ lần đầu tiên gặp nó, rằng một khi nó đã muốn có được điều gì thì nhất định sẽ giành lấy bằng được. những ngón tay của nó dứt khoát kéo chiếc áo thun đã dão phần cổ xuống vắt ngang bụng chị, để lộ hai bầu ngực căn tròn trước mắt. nó xoa bóp nhẹ khiến chị cắn môi rên khẽ rồi hôn lên, không chút do dự. chị biết mình cần điều này. lưng chị ưỡn cong, tay ép hai bên ngực lại để nó đưa miệng liếm mút lấy từ bầu ngực cho đến hai đầu ti đang cương cứng kia.

chị không kiềm chế những tiếng rên rỉ của mình, buông ra những lời đầy kích thích để nó táo bạo trườn người xuống giữa hai chân mình. nó kéo quần lót của chị xuống rồi ngoạm lấy phần mu đang nhô cao đỏ hỏn của chị, hít hà cái mùi hương đặc biệt của riêng chị. lưỡi của nó liếm phớt cái đầu tiên, rê vào giữa hai phần thịt, lẩy lấy hạt đậu nhỏ bên trong.  chị giật nảy mình, chân cong lên trong khoái cảm. chị bắt đầu ướt đẫm, gượng cơ thể run rẩy của mình dậy để nhìn nó. mồ hôi ướt đẫm cơ thể ửng hồng của chị, mái tóc nhuộm màu dài dính sát vào người, đôi môi hé mở đầy dâm đãng cầu xin dục vọng từ nó. đây là tất cả những gì nó tìm kiếm, chị là nàng thơ là niềm cảm hứng nảy nở bên trong nó, chỉ cần chị.

nó vén tóc để hôn vào vành tai chị đang nằm yên trong lòng nó, đợi cơ thể nóng rẫy sau cuộc làm tình tan bớt đi. chị đưa một điếu thuốc lên miệng, châm lửa đốt mà lòng đầy rối bời. nó biết thừa chị là kiểu người sẽ tránh né bất kì một mối quan hệ hay ràng buộc, chị nghĩ đó là thứ nó tìm kiếm ở chị. nhưng chị nhầm rồi, nó có thể muốn có được chị hơn bất kì điều gì, giữ chị là không thể. mà sự thật là chị cũng cần nó nhiều như nó vậy.

- tất cả những lí tưởng của chị, em sẽ thay chị thực hiện.

chị đả gặp nhiều người như nó. những kẻ bị hớp hồn khi chị mở ra cho học nhìn thấy một thế giới của dục vọng, trần trụi đầy mê hoặc. có cách nào giúp người ta hiểu hết được cái vô hạn bên trong mình tốt hơn chính nhát giao xẻ bụng và lôi hết ruột gan phế thải bỏ đi. tìm lại cái bản năng gốc, không còn lăn tăn phiền phức bất cứ gì khác. chị cười sau khi nhả hết khói thuốc, không còn cách nào để quay lại.

đó là những ngày tháng tuyệt vời nhất của nó. có thể làm tình với chị bất cứ khi nào nó muốn, chị vẫn nhạy cảm như lần đầu tiên. nguồn năng lượng phóng đãng bên trong chị, chỉ một tiếng rên nhỏ hay một cử chỉ chạm nhẹ cũng khiến nó rạo rực hưng phấn. nó không muốn rời xa chị bất kì một giây một phút nào. cả hai hiếm khi rời khỏi phòng, bẻ cong những tuyến tính thời gian, tất cả chỉ xoay quay nó, chị và tình dục là ngôn ngữ, là chất liệu duy nhất nó cần quan tâm.

chị nằm sấp trên chiếc giường của họ, hông nâng lên cao ngô nguậy dâm đãng. ánh mắt chị nhìn nó không rời một phút khi nó tập trung phác hoạ dáng vẻ gợi dục đó, phủ đầy ham muốn và thoả mãn. hai đùi chị xiết lại với nhau, hai tay bấu chặt lấy tấm trải, miệng hé mở không ngừng thở dốc. nó điên cuồng vẽ cho tới khi không chịu đựng nổi nữa, ném cây cọ đang cầm sang một bên rồi lao đến chị. chị cưỡi trên người nó, tay không ngừng xoa nắn mơn trớn bầu ngực của mình. nó giữ chị ngồi trên mặt để đưa lưỡi liếm mút mồng đốc, ngón tay đâm thụt vào bên trong âm hộ chị. chị chuyển động đưa đẩy hông lên xuống nhanh chóng ma xát cảm nhận nó đi sâu vào bên trong mình cho đến khi đạt tới khoái cảm.

nó hoàn thành một bức vẽ chỉ trong hai ngày, khả năng tập trung đạt đến cực điểm nhờ cà phê, thuốc và tình dục. tất cả đều là những tác phẩm tuyệt nhất nó từng vẽ ra. chị hài lòng hơn ai hết, thậm chí không còn không thể tin nổi khi xem bức đầu tiên. dường như nó đặt từng phần trong chị vào mỗi bức vẽ, bên trong tranh vừa là chị vừa không là chị. đó là sự ngây thơ trong trắng, cũng là cái dục vọng thèm khát bên trong bất kì người con gái nào. và để thể hiện được một cô gái xinh đẹp và lộng lẫy đến nhường này, không gì ngoài chính tình yêu dành cho một cô gái. đó cũng chính là điều chị sợ, tất cả những bức vẽ chỉ đang nói lên tình yêu ngày một lún sâu hơn của nó.

- em đã từng ngủ với đàn ông chưa?

chị hỏi khi nó đặt từng nụ hôn nhỏ nhặt lên hõm cổ chị. nó thở dài, nhìn chị khi chị vén mái tóc đen của nó chờ đợi câu trả lời.

- có. một lần. – nó nhún vai.

đó là người bạn trai đầu tiên nó quen. hai người học cùng trường, hẹn hò một thời gian và làm tình. nhưng cũng chính vì lần đó mà nó cảm thấy trống rỗng dẫn đến một lời chia tay nhạt nhoà. thế rồi nó gặp chị và mọi chuyện trở nên thật rõ ràng. một tình yêu không giống bất kì tình yêu nào khác. không phải vì là đàn ông hay đàn bà, chỉ đơn giản đó là chị.

chị vuốt nhẹ đôi môi mềm của nó, âu yếm hôn lên đôi môi khi bắt đầu di chuyển cọ xát thân dưới. chị kẹp người giữa hai chân nó, hai mép thịt ướt át ma xát vào nhau khi nó ấn chị xuống giường rồi nắm chặt lấy chân chị để chẹt vào mạnh hơn. trên bắp đùi chị để lại những dấu bầm tím. cơ thể của chị khiến nó phát điên, nó muốn khám phá bất kì điểm nhạy cảm, khiến chị quằn quại trong khoái cảm. gương mặt bất lực yếu ớt với gò má ửng hồng nhưng cơ thể lại táo bạo dâm đãng. chị là cô gái để yêu, để ngu ngốc cuồng dại đặt cả trái tim mình, nhưng cũng chính là cô gái mà một ngày nào đó sẽ rời đi.

tình yêu không đến từ cái ánh nhìn đầu tiên.  người ta ai cũng khá chắc khoảnh khắc rơi vào lưới tình, nhưng mấy ai biết được từ đâu mà xa rời nhau. chị luôn cứ lơ lửng ở đâu đó, nằm ngoài tầm với của nó. ban đầu cố gắng đuổi theo chị thú vị đấy, nhưng dần dần lại trở nên thật phiền phức. chị uống quá nhiều rượu mặc kệ mọi lời can ngăn của nó, chị say rồi họ lại làm tình, và điều đó khiến nó cảm thấy buồn nôn. việc chuẩn bị cho buổi trình bày tác phẩm tốt nghiệp cũng bị chị bỏ bê, ngoài chuyện mỗi thứ năm đến gặp giáo sư hướng dẫn rồi trở về chẳng có gì ngoài những câu ậm ờ chung chung. nó vẫn tiếp tục hoàn thành những bức vẽ trong khi chị uống. nó nhận ra chị chỉ làm tình theo bản năng, bởi chất cồn đang nóng rộn rạo bảo chị làm thế, chị cần giải phóng con người mình. cái nó tìm kiếm là sự thăng hoa cảm xúc thật sự, không phải loại tình dục vô nghĩa.

- có phải vì người đó ?

chị nhướn mày mệt mỏi nhìn nó sau khi vừa nốc chén rượu.

- người đã bỏ rơi chị, qua điện thoại ấy.

luồn ngón tay vào tóc, chị bật cười ôm lấy đầu mình. một lần nữa chị mặc kệ câu hỏi của nó. bởi chị chẳng bao giờ nói chẳng bao giờ kể, cho dù là tin đồn nó nghe được về một người đàn ông đỡ đầu cho chị nó cũng chẳng biết được tí gì. nên chị lấy quyền gì cười cợt như thể nó thi biết cái quái gì chứ. tình yêu không đến từ cái nhìn đầu tiên. nhưng ngoài điều đó ra, nó lấy cái gì để yêu chị cơ chứ. ở bên cạnh nó nhưng trông chị cô đơn khổ sở đến chán nản, nó chỉ là một vấn đề mà chị phải giải quyết. không phải vì chị ngủ với nó mà có nghĩa rằng nó đã có chị. chị vẫn đối xử với nó như một kẻ ngốc, một kẻ vẽ ra những bức tranh để treo lên bức tường trống trải của mình.

nó nhìn ngắm bức tranh vẽ chị, vẫn là những đường nét khiến nó yêu đến điên dại. chỉ còn nửa tháng nữa thôi buổi giới thiệu tác phẩm tốt nghiệp của chị sẽ ra mắt, cũng là lúc nó bận rộn nhất. vì nó đã chuẩn bị hơn 2 phần 3 tác phẩm, tất cả đều do chính tay nó vẽ, cho riêng chị vì một mình chị.

- cậu còn định để chị ta lợi dụng đến khi nào hả?

tiếng giày cao gót của yunhyung vang lên trong căn phòng, bước lại gần cố tháo bức tranh nó vừa treo lên xuống nhưng bị nó lập tức gạt phắt ra.

- để tôi yên.

làm thế nào yunhyung biết được nó đang ở đây nó không quan tâm lắm vì nó biết con nhỏ sẽ không bao giờ tố cáo chuyện nó đang làm. nhưng không có nghĩa là con nhỏ đó không tìm mọi cách ngăn cản nó từ lúc biết được sự thật. nó biết mình làm thay toàn bộ tác phẩm tốt nghiệp của chị là sai, nhưng không một ai có thể hiểu được. nó xách tay yunhyung lôi ra ngoài cửa. tất cả những bức vẽ này được vẽ ra bởi chị, mỗi chi tiết đều là con người chị, còn nó chỉ là người thực hiện mà thôi. bởi những người như yunhyung sẽ không hiểu được nghệ thuật lí tưởng hay sự hiện diện của chị bên trong nó, đã hoà quyện với nhau như một thế nào.

- đừng nói như thể tình yêu của cậu vĩ đại lắm. nếu như thế, sao cậu không đến tìm thầy seo chiều nay xem.

giọng yunhyung lạc đi, như vỡ ra cái ấm ức đã cố nuốt vào trong bấy lâu. nhìn con nhỏ trong chốc lát, nó sập cánh cửa lại trước mắt người kia.

- cậu chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, đừng cố bảo tôi phải làm gì.

tựa lưng vào cửa, nó trượt người ngã xuống. đúng thế, nó cư xử chẳng ra gì. nhưng nó chẳng bao giờ đi tin vào những lời vừa nãy, nó không tin không mảy may nghi ngờ không bao giờ...

chết tiệt, hôm nay là thứ năm.

một câu hỏi lơ lửng trên đầu môi của nó, giống như một sợi chỉ thừa trên chiếc áo khoác mà ngón tay không ngừng vân vê chỉ muốt giật ra. nó có thể tự tìm sự thật, nhưng thay vào đó nó muốn nghe từ chính chị, bởi nó tin chị sẽ nói sự thật. giống như mảnh kiếng vỡ rạch nát từng lớp da thịt, một mảnh kiếng mà nó đã nghĩ rằng thật mỏng manh và có thể nhìn thấu được.

chị vẫn ngậm điếu thuốc trên miệng khi bước vào phòng và thả chìa khoá vào góc tủ quen thuộc. làm những việc thường lệ, cởi chiếc quần bò vướng víu, mở tủ lạnh lấy một chai rượu. rồi xoa nhẹ mái tóc dài vừa xoã ra của mình, chị đi ngang nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của nó mà chỉ nhíu nhẹ mày. con khốn vô cảm.

- chị ngủ với ổng đúng không?

- ai?

- thầy seo - người đỡ đầu chị, người đã có vợ mà chị vẫn qua lại. – nó gắng gượng nói giữa tiếng nghẹn nơi cổ họng mình. – và chị ăn nằm với em để lợi dụng em trong khi vẫn ngủ với ổng, để làm gì, có phải để đạt điểm xuất sắc với bài tốt nghiệp à.

chị nhìn nó nói hết một lượt, rồi im lặng một lúc, mắt hơi rũ xuống. không còn là sự im lặng, sắc mặt chị đã biến đối hoàn toàn. vừa giận dữ vừa xấu hổ, sự thật được phơi bày rồi không lẽ chị còn tư cách để lên mặt với nó sao. miệng nó bật cười cay đắng, con người của chị thực dục và trơ trẽn khiến nó buồn nôn. chị thở mạnh, ngón tay bắt đầu run rẩy đưa chai rượu lên miệng. nó giật mạnh lại, nắm chặt lấy tay chị không buông. nó sẽ không tha thứ cho chị, ít nhất là không thể đơn giản như thế này.

- mày nghĩ rằng với năng lực như trước đây mày có thể vẽ những bức như bây giờ sao? – chị cố giằng tay khỏi nó. – chị biến cuộc đời mày to lớn hơn, biến những bức vẽ máy móc nhàm chán của mày trở nên tuyệt vời vĩ đại. để rồi mày đi nghe những lời người ta phỉ nhổ rồi quay lại phán xét chị, không bằng loài chó, đồ phản bội!

giằng co một hồi, chị tát mạnh vào mặt nó. nó buông tay chị ra, ôm lấy gương mặt sưng lên của mình, nó thấy cả chị cũng bắt đầu đỏ bừng mặt bật khóc.

- kim jinny, chị có yêu em không?

chỉ cần như thế, nó có thể bỏ qua tất cả chấp nhận tất cả. thế nhưng câu trả lời của chị, nó đã quá dễ dàng tìm thấy. chẳng phải đánh mất điều gì, vì đã bao giờ nó có chị đâu cơ chứ. đôi chân nó như muốn ngã quỵ, tất cả những gì nó muốn là rời khỏi cái nơi quái quỷ này. tại sao nó lại thấy đau đến đến thế.

- chết tiệt, giá mà biết em yêu chị nhiều thế nào...

- không, hanbin. – nó chỉ còn nghe thấy giọng nói của chị khi đã quay lưng, một bước nữa để rời khỏi căn phòng. – em không hề yêu chị, thứ em yêu là một jinny do chính em vẽ ra, đó cũng không phải là chị.

khi người ta nhận ra mình vừa mất đi một thứ gì đó, cũng tình cơ thôi, phát hiện ra khi cần đến. rồi ta sẽ bắt đầu tìm kiếm lại nó, cố gắng cân bằng cuộc sống của mình, tìm như thể không thể sống thiếu được. nhưng vấn đề là, rồi thì khi không thấy chúng ta cũng sẽ từ bỏ, nhất là khi có một thứ để thay thế có thể dễ dàng có được hơn là tìm lại. điều bị mất sẽ dần rơi vào quên lãng. giống như những bức vẽ mà nó tìm thấy sắp xếp gọn gàng trong nhà kho khu kí túc xá.

nó đến buổi trình bày tác phẩm tốt nghiệp chỉ để nhận ra rằng toàn bộ số bức vẽ nó đã chuẩn bị đều đã bị thay thế. mặc dù tên chủ đề vẫn không thay đổi nhưng không có đến dù một bức vẽ là chân dung chị, mà thay vào đó là những mảng màu lệch lạc rối loạn và khó hiểu. những người tham gia hôm đó đều cảm thấy hoang mang, họ không hiểu được chị đang muốn thể hiện gì trong đống hỗn tạp kia. thế nên họ lắc đầu, bĩu môi, thậm chí là bỏ phiếu chống duyệt tốt nghiệp. chị không giải thích gì thêm. và thế là chị trượt.

khi nó tìm đến phòng chị, chỉ muốn hỏi thăm dự định thực hiện lại bộ tác phẩm như thế nào thì phát hiện chị đã biến mất. không ai biết chị đi đâu, họ vẫn nghĩ chị đang gấp rút chỉnh sửa bài của mình. chị bỏ tất cả lại dang dở, những kẻ từng bám theo xu nịnh cũng chẳng thèm quan tâm. người phụ trách chỉ nhắn lại lời chị bảo nó có thể tìm lại số tranh nó vẽ trong nhà kho. nhìn ngắm những bức vẽ, nó nhớ lại lời cuối cùng chị nói với nó. thời gian trôi qua, nó cũng nhận ra tình yêu mù quáng và nỗi ám ảnh của nó dành cho chị, à không thực ra là với chị mà nó vẽ ra. nó đã quá chìm đắm trong ảo tưởng của mình, yêu lấy cô gái đầy quyến rũ một chút dâm đãng một chút mong manh. thực tế jinny cũng chỉ là một con người với đầy khuyết điểm mà nó từ chối chấp nhận. nó đã hoàn toàn quên mất, ngay từ đầu chị vốn là một cô gái của tự do, đấu tranh vì những gì mình bảo vệ. chị không chọn thuộc về bất kì ai, không muốn trở thành một hình mẫu để yêu trong mắt người khác.

- cậu không định tìm chị ấy sao?

để chị ra đi dễ dàng như thế, nhưng mà chính nó cũng không chắc với tình cảm của mình. nó để lại những bức vẽ trong nhà kho. nó tin rằng có một ngày nào đó nó sẽ tìm lại được thứ mình đã mất, khi đó nó sẽ đủ trưởng thành để nhận ra đó là gì.

- bây giờ tôi bận việc khác rồi. – nó xách ống vẽ lên rồi mỉm cười với yunhyung. – phải vào tiết chứ.

chị giống như một suy nghĩ thoáng qua mà nó không nên giữ lại, không hiện hữu không nắm bắt không nhìn thấy. chị chỉ đến và để lại cho nó ý tưởng, nảy nở như một mùa hoa thật đẹp. yunhyung cố gắng giấu đi cái thở phào, nở một nụ cười nhẹ nhõm nó chưa bao giờ nhìn thấy. ánh mắt của cô bạn nhìn nó ấm áp và bỗng trong tim nó khi ấy, bỗng lấp lánh một điều gì đó còn lại.

đoàn người biểu tình mệt mỏi rời khỏi vị trí của mình, đã ngày thứ năm trôi qua nhưng công xưởng vẫn quyết định không thay đổi quy định cắt giảm số nhân công nữ. donghyuk đến bắt chị phải về nhà một đêm đi bởi chị đã ngồi ở đây không ăn gì liên tục, người ngợm thì hôi hám len nhem hết cả. chị đành cười cười miễn cưỡng ôm balo ra về.

có lẽ số phận đã sắp đặt để chị đi trên con đường ấy ngày hôm đó, buổi trưng bày cuối cùng tại phòng triễn lãm apgujeong. bức chân dung được đặt bên ngoài, chị biết rõ hơn ai hết đó là nét vẽ của ai. nhìn bộ đồ nhếch nhác của mình, chị nhún vai búi lại mái tóc đen ngang vai, bước vào thò tay thật nhanh chôm lấy cái áo khoác của khách trên giá. mấy trò vặt vãnh chị học được từ cuộc sống đầy bất ổn, đầu đường xó chợ của mình.

đó không phải là những bức tranh ngày xưa, tất cả đều được vẽ lại hoàn thiện xứng tầm với một buổi triễn lãm trong chuỗi sự kiện mĩ thuật thành phố seoul. đó cũng là lí do đoàn biểu tình của chị, nhóm công nhân nữ làm việc cho khắp các xưởng hoạ cụ trong toàn thành phố nhắm đến nhằm thu hút sự chú ý của những người trong ngành.

- cô thích nó chứ?

cô gái trong chiếc váy juyp đen đắt tiền tiến lại khi thấy chị đứng ngắm bức tranh khoả thân của một cô gái tóc bạch kim với điếu thuốc ngồi vắt vẻo trên khung cửa. chị thích màu sắc của nó, không còn đơn thuần sự táo bạo của dục vọng mà hài hoà dịu dàng sâu thẳm, gửi gắm nhiều đam mê hơn thế nữa.

- tôi biết cô gái này, cô ấy quả là đã từng thật xinh đẹp.

chị mỉm cười, 5 năm trôi qua và chẳng ai ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhiều đến thế. chị và nó cùng theo đuổi một lí tưởng thế mà con đường của hai người lại thật khác nhau. nhưng không phải vì thế mà chị không ủng hộ điều kim hanbin đang làm, ngược lại còn rất thích là đằng khác. cô nhóc năm nào còn không biết mình phải vẽ gì ngày hôm nay lại làm ra được điều đáng ngưỡng mộ thế này. hơn nữa rằng sau từng ấy năm, vẫn có chỗ dành cho chị như mảnh kí ức cũ kĩ hôm nay được tìm thấy, như đã chờ đợi để được tìm thấy.

"buổi triễn lãm muse của kim hanbin là đại diễn của chủ nghĩa nữ quyền của năm nay". hanbin trở thành tâm điểm, quyến rũ và đầy khí chất trong bộ menswear của một nhà thiết kế nổi tiếng. không quá khó khăn để nó có được thành công hôm nay bởi nền tảng và sự hỗ trợ vốn có, nhưng những dự định trước mắt mới đáng là thứ để quan tâm và kì vọng nhất.

yunhyung tìm thấy nó đang hút thuốc trong một góc khuất sau buổi phỏng vấn dài dòng. cô đưa nó một li rượu rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngần ngừ nói.

- ban nãy có một cô gái, có vẻ như biết cậu đấy.– cô vẫn không biết có nên nói hay không. – cô ấy nhìn bức tranh "5 giờ chiều" của cậu và nói đó là chị jinny.

nó nhìn yunhyung một lúc rồi bỏ thật nhanh ra ngoài. bởi vì chỉ có một người có thể nhận ra jinny trong bức tranh ấy, người đó cũng chính là chị. đứng giữa khán phòng, nó nhìn khắp lượt những vị khách nhưng không thể tìm ra chị. chị không còn là cô gái có làn da trắng mướt với chiếc áo khoác jeans rách và mái tóc màu bạch kim nữa. nực cười thay khi nó đã chuẩn bị tất cả và chờ rất lâu để chị trở về, thế mà  bây giờ thì không thể nhận ra nổi chị.

khi nó nhìn quanh một lần nữa, một cô gái với mái tóc đen ngắn củn, nước da sạm nắng và một bộ đồ rẻ tiền xuất hiện với một nụ cười nhẹ tênh như chưa từng có gì xảy ra.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top