Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Cafe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả hai chúng tôi đứng đó trong một khoảnh khắc yên lặng, như thể thời gian đã dừng lại. Tôi không thể ngừng nhìn vào Fukushi-senpai. Dù có bao nhiêu lần trong đầu tôi mường tượng ra nụ cười ấy, thực tế vẫn vượt xa tưởng tượng của tôi.

Senpai không phải là "nữ thần" của trường, cô ấy là "nữ thần" của riêng tôi. Tôi muốn ôm senpai ngay tại đây, hòa mình vào vòng tay của cô ấy. Nhưng lí trí đã chật vật chiến thắng ham muốn, nhờ đây là nơi công cộng, giống như được cộng thêm điểm sức mạnh nhờ môi trường đúng không?

Hít một hơi sâu, tôi cố gắng làm chủ nhịp tim vẫn đang đập loạn, "Vậy, chúng ta đi đâu bây giờ, Fukushi-senpai?"

Đáng lẽ con trai phải là người lên kế hoạch đúng không nhỉ? Nhưng chúng tôi chưa chính thức hẹn hò, và senpai lại lớn tuổi hơn tôi, có lẽ hỏi ý kiến cô ấy là hợp lý. Và đằng nào tôi cũng đâu có kinh nghiệm hẹn hò với con gái bao giờ!

Fukushi-senpai nghiêng đầu suy nghĩ, rồi khẽ cười: "Hay chúng ta thử đến quán cafe mới mở gần đây? Nghe nói ở đó có bánh ngọt rất ngon."

Tôi gật đầu ngay lập tức, chẳng quan tâm đến bánh ngọt hay gì cả, miễn là được ở cùng senpai thì ở đâu cũng được. Vì địa điểm cách đây không xa, hai chúng tôi bắt đầu đi bộ. Tôi đi trên mặt đất nhưng giống như đang bước trên mây vậy, thật hạnh phúc khi được dạo bước cùng senpai.

Đến quán cafe mới mở gần ga, biển hiệu "Victorian Gothic Coffee" được trang trí bằng những biểu tượng bóng tối huyền bí, kiểu cách ma mị và u ám. Cánh cửa gỗ đen bóng với tay nắm bằng đồng có dạng như một con rồng khá lạ mắt.

Bên trong quán mang một vẻ đẹp đậm chất cổ điển với tông màu tối chủ đạo. Những bức tường được phủ bằng giấy dán tường đen có hoa văn baroque nổi bật dưới ánh sáng của những chiếc đèn chùm kiểu cổ treo trên trần. Một bản nhạc chậm rãi vang lên từ cây piano lớn ở góc quán, nghe như một bản nhạc buồn từ thế kỷ trước, càng làm tăng thêm không khí cổ điển.

Các nhân viên đều mặc trang phục hầu gái và quản gia kiểu Victoria, với tông đen trắng chủ đạo được trang trí bằng ren cầu kỳ. Từng cử chỉ của họ đều nhẹ nhàng tao nhã, cảm giác như chúng tôi vừa bước vào một buổi tiệc trà cổ điển nào đó của giới quý tộc châu Âu vậy. Có điều trang phục của cả hai không hợp với không khí lắm, Fukushi-senpai thì như một người mẫu ảnh, còn tôi thì như một tên NEET ất ơ nào đó. Nếu người ta nhầm tôi là một bám đuôi cũng không phải là lạ.

"Đi thôi, Mikawa-kun. Đừng sững ra như vậy." Senpai chợt nhẹ nhàng kéo tay áo tôi.

"À? Vâng."

Chúng tôi đến một bàn gần cửa sổ. Cửa sổ ở đây không phải kiểu kính trong suốt mà là kính màu, mô tả những hình ảnh của lâu đài cổ và những đám mây đen cuồn cuộn. Ánh sáng từ bên ngoài lọc qua cửa kính màu, nhuốm lên bàn ghế và cả không gian một sắc màu huyền ảo.

Chúng tôi bắt đầu gọi đồ uống. Menu của quán cũng không giống những quán cà phê thông thường. Các món đồ uống được đặt tên kỳ lạ như "Blood Moon Tea" hay "Dark Rose Latte", và bánh ngọt cũng có tên đầy huyền bí như "Soul of Midnight", một loại bánh sô-cô-la đen với lớp kem phủ ánh tím. Tôi chỉ chọn một tách trà bạc hà đơn giản, trong khi senpai chọn "Nightmare Cheesecake", một loại bánh pho mát đen bóng với lớp sốt dâu đỏ rực như máu.

Trong khi thưởng thức tách trà, tôi lặng lẽ ngắm nhìn senpai. Không như tôi mường tượng, là con gái khi ăn đồ ngọt sẽ có biểu cảm 'moe', xuýt xoa về độ ngon ngọt như trong anime và các ấn phẩm 2D khác. Phong thái của senpai hoàn toàn mẫu mực như hình ảnh của một nữ sinh hoàn hảo từ trước tới giờ.

Từng cử động của senpai đều tinh tế và tao nhã, từ cắt bánh, đến đưa lên và cho vào miệng nhai. Khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy có xuất thân từ một gia đình quý tộc không? Rất có khả năng đó, nếu xét về dòng dõi chủng tộc của senpai.

Nhân tiện, thì nhà của senpai thế nào, tôi vẫn chưa biết. Có phải là một lâu đài cổ hoặc dinh thự như trong các ấn phẩm giải trí mô tả về loài vampire không? Tôi tò mò trong đầu, trong khi mắt vẫn dán vào người đẹp đang thưởng thức bánh ngọt phía trước mình.

"Mikawa-kun, cậu đang nhìn tôi chằm chằm hơi nhiều..." Đôi mắt senpai chợt bắt được ánh nhìn của tôi.

"Xin lỗi senpai, em chỉ..." Tôi lúng túng gãi đầu.

"Ừm, không sao đâu..."

Khóe môi Fukushi-senpai cong nhẹ lên ấm áp, rồi cô ấy chậm rãi cắt một miếng bánh và đưa về phía miệng của tôi.

"Cậu có muốn nếm thử không? Mikawa-kun?"

"A... vâng?"

Senpai mớm đồ ăn cho tôi? Bất kể là gì, đây là niềm hạnh phúc mà mọi tên con trai mơ ước. Dĩ nhiên tôi phải mau mắn há miệng ra.

"M..m..."

Nó ngọt quá! Phô mai và nước sốt dâu ngọt lịm như tan ra trong miệng. Thậm chí nó còn ngọt hơn vì tôi cảm nhận được tình cảm của Fukushi-senpai ở trong đó! Thật hạnh phúc! Ước gì thời gian có thể dừng mãi ở khoảng khắc này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top