Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Mão, trời còn chưa sáng hẳn, Nghinh Bắc Chiến theo thói quen liền mở mắt.

Chóp mũi vươn vấn mùi hương thơm ngát của thiếu nữ, tiếng hít thở nhẹ nhàng của người bên cạnh, trong bóng đêm, da thịt trắng mịn lõa lồ ẩn hiện, làm hắn cảm thấy phía dưới lại sung sức, rất muốn sinh long hoạt hổ một trận.

Nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu đêm qua bị hắn dày vò, đáy lòng hắn lại sinh mâu thuẫn, hắn đau lòng cho nàng, cũng đau lòng cho hắn khi sinh lí chưa được thỏa mãn. Vấn đề này thật sự là thử thách khó với hắn, nghĩ kĩ một lúc, Nghinh Bắc Chiến quyết định tạm tha cho nàng, dù gì thì với hắn sức khỏe của nàng vẫn là quan trọng nhất.

Nhưng không có nghĩa là hắn không làm gì, quyền lợi ăn đậu hủ vẫn còn đấy!

Nghinh Bắc Chiến vươn tay, đầu ngón tay đầy vết chai do cầm binh khí vuốt ve thân thể mềm mại, từ từ trượt đến hai bầu ngực căng tròn, khẽ xoa nắn. Hắn cúi đầu hôn lên má nàng, non mịn tựa bánh bao, khiến hắn không kềm được, cắn xuống một ngụm.

Nghinh Anh Túc đang ngủ ngon bị làm phiền, bĩu môi đỏ mọng kháng nghị, đến khi bị cắn một phát ngay má, nàng ấm ức mở mắt. Hai mắt mờ sương ươn ướt, biểu tình kia đáng thương đến cực điểm, giống như nàng chịu thiên địa ủy khuất!

Ánh mắt Nghinh Bắc Chiến tối lại, ngậm lấy môi nàng, lại bắt đầu trằn trặn cắn mút dây dưa.

Tiểu thân thể của Nghinh Anh Túc cực kì nhạy cảm, chỉ hôn một lúc, nhũ hoa của nàng đã dựng đứng, bên dưới lại ngứa ngáy khó chịu. Trêu chọc như vậy đã đánh bay cơn buồn ngủ của nàng, nàng vòng tay ôm cổ hắn, chủ động dâng lưỡi thơm mời gọi, hai chân cũng quấn lấy hông hắn cọ cọ...

"Tiểu dâm oa, hôm qua hoàng thúc không đút ngươi ăn no sao?" Nghinh Bắc Chiến đánh một cái vào bờ mông tròn trịa, không thỏa mãn đủ mà xoa bóp.

"Không no, vĩnh viễn đều không đủ." Nghinh Anh Túc ngậm lấy vành tai hắn, khẽ gặm cắn, bên dưới không ngừng cọ sát trêu chọc hắn.

Nghinh Bắc Chiến hít khí từng trận.

"Thường Hỉ!"

Nghinh Anh Túc khẽ cười, thanh âm nàng giòn giã tựa chuông bạc, đôi mắt đào hoa đầy mị hoặc đảo qua lại, vươn tay chạm vào mệnh căn sớm thô to dựng thẳng của hoàng thúc, xấu xa nắm chặt vuốt ve.

"Có nô tài."

Nghinh Bắc Chiến trừng mắt với tiểu nhân nhi xấu xa, thấy tay nàng muốn rời đi liền kéo tay nàng, đặt nơi kia, rõ ràng muốn nàng tiếp tục.

"Kéo rèm dựng bình phong thiết triều." Ấm ách tiếng được tiếng mất phân phó xong, Nghinh Bắc Chiến liền đảo khách thành chủ đè nàng xuống giường, trực tiếp đem thứ kia chen vào hoa nguyệt bé nhỏ, hung hăng xuyên đến, long sàng mãnh liệt rung chuyển, thanh âm kẽo kẹt trái lại bị tiếng rên rỉ yêu kiều của mỹ nhân cùng tiếng nước 'phốc xuy' lấn át.

Thường Hỉ là thiếp thân thái giám bên cạnh Nghinh Bắc Chiến. Y liếc nhìn Phúc Quý công công, thái giám thiếp thân của tiểu Quận Chúa bên cạnh, một trận ảo não không biết làm sao... Dĩ nhiên chuyện của hai người y biết, nhưng nhất thời y vẫn không tin nổi, sự việc lại xảy ra nhanh đến vậy a.

Thôi, khẳng định bệ hạ vui đến hỏng mất rồi!

Nửa canh giờ sau, Phúc Quý thay Thường Hỉ hầu hạ hai vị chủ tử bên trong. Nghinh Bắc Chiến luôn tự mình mặc long bào, chỉ có vấn tóc mới cần đến cung nữ. Nghinh Anh Túc trái lại chính là ngậm thìa vàng lớn lên, hơn nữa vừa trải qua hoan ái, thân thể kiều mị không chút khí lực, cung nữ phải giúp nàng cách bình phong tẩy rửa, mặc y phục chỉnh tề.

"Bệ hạ, canh giờ không còn sớm, truyền thiện sẽ trễ mất giờ thiết triều." Thường Hỉ có chút lo lắng, hôm nay bệ hạ dậy trễ thì thôi đi, còn liều chết quấn lấy Quận Chúa, bây giờ đợi Quận Chúa tắm qua thay y phục, tiêu tốn thật nhiều thời gian, đến cả thiện cũng không kịp dùng.

"Không vội, đêm qua dày vò tiểu nha đầu như vậy, không cho nàng ấy dùng thiện sức đâu chịu nổi trẫm dày vò tiếp. Truyền thiện đi. Bảo đám người kia đợi."

Hoàng thượng, ngài đây là muốn làm hôn quân đi!

✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺✺

Nghinh Anh Túc ngồi trên đùi Nghinh Bắc Chiến, sau lưng là bình phong dày, cách bình phong chính là văn võ bá quan đương triều.

"Bệ hạ, thần có việc muốn tấu..."

Nghinh Anh Túc vòng tay ôm lấy cổ hắn, ép thân thể mềm mại không xương lên, lại cọ sát. Nàng nghiêng đầu tựa lên vai hắn, môi mềm kề sát tai khẽ ngâm nga thở dốc. Sắc mặt Nghinh Bắc Chiến lập tức trầm xuống, vươn tay cách lớp y phục tại nơi gò núi cao ngất nhéo một cái. Tiểu yêu tinh! Đúng là tiểu yêu tinh Thiên Đế phái xuống muốn hút cạn tinh lực trẫm. Phải nghiêm trị, điều giáo lại, để tiểu yêu tinh hiểu được đắc tội hắn không hề tốt.

Nắn bóp bầu ngực tròn trịa một lúc, tay hắn vài động tác liền luồn vào trong, trượt một cách dễ dàng xuống bên dưới. Nguyên lai nơi đó của nàng đã sớm ướt đẫm, nóng hầm hập. Khi hắn chạm vào, hắn cảm nhận được nàng cong người cầu hắn, hai phiến hoa mọng nước ướt át run rẩy.

"Hoàng thúc... Lại bộ thượng thư hỏi ngài xử lí...ưm...chính sự thế nào kìa"

Một ngón tay hắn thành thục xoa nắn điểm nhô lên của nàng, một đường từ nơi đó di chuyển xuống, dọc theo khe giữa hai mép cánh hoa, trượt xuống tiểu huyệt, đem nước ấm nóng thoa đều tiểu huyệt, lại di chuyển từ tiểu huyệt đi lên khe giữa...cứ như vậy lặp đi lặp lại, Nghinh Anh Túc cơ hồ bị dày vò sắp hỏng, không dám rên rỉ lớn tiếng, cắn chặt môi thở dốc, hai mắt ẩm ướt nước mắt tội nghiệp nhìn hắn.

"Lại bộ thượng thư, chuyện của khanh trẫm sẽ suy xét. Khi nào xong sẽ truyền khanh vào cung tiếp chỉ. Người tiếp theo." Nghinh Bắc Chiến nhìn bộ dạng đáng thương hề hề kia mà thỏa mãn vô cùng, vừa dứt câu, bạc môi liền phủ lên cánh môi anh đào, điên cuồng ngấu nghiến nó, hai đầu lưỡi liều mạng quấn lấy nhau.

Đồng thời bên dưới, hai ngón tay của hắn cũng chen vào u cốc, mạnh mẽ chọc ngoáy. Dịch thủy của nàng ồ ạt xuất ra, ướt đẫm cả lớp y phục của nàng, ướt cả y phục của hắn, thậm chí cự vật bên trong cũng cảm nhận được một trận ẩm ướt cách vài tầng y phục. Nghĩ đến bây giờ đang là thời điểm thiết triều, hắn và tiểu yêu tinh giữa bá quan lại làm chuyện sung sướng này, kích thích đến cực điểm, thúc đẩy ham muốn của hắn điên cuồng hơn nữa.

"A...a...hoàng thúc...ta....ra rồi..." Nghinh Anh Túc khó khăn lắm mới dứt khỏi nụ hôn cuồng dã kia, suy yếu thở dốc từng ngụm, nào quản các đại thần có nghe thấy tiếng nàng không.

Dâm thủy ướt cả tay hắn. Nghinh Bắc Chiến rút ngón tay ra, nhìn dòng nước nhớp nháp, không nhanh không chậm đưa vào miệng thưởng thức.

"Anh Túc, thứ này của nàng thực ngon. Trẫm uống đến nghiện, uống mãi không ngán." Thanh âm trầm khàn nhiễm dục vọng của Nghinh Bắc Chiến cực kì dụ hoặc, hắn nói xong thả lỏng đai lưng, đem cự vật sớm đã căng cứng khó chịu lộ ra, chọc chọc vào u cốc đẫm nước của nàng.

"Ta cũng muốn uống thứ nước thần của hoàng thúc." Nghinh Anh Túc cười giảo hoạt leo xuống, ngồi bệch xuống sàn, hai tay cầm lấy cự vật vuốt ve, sau đó kề miệng sát vào, ngậm lấy phần đầu của nó.

"Bệ hạ, chuyện này thần thỉnh người mau ra quyết định. "

"Vậy thì lệnh cho..."

Nghinh Bắc Chiến cố gắng khống chế thanh âm vững vàng, gân xanh trên trán nổi lên, sợ rằng sơ ý hắn sẽ phát ra tiếng rên rỉ mất! Tiểu yêu tinh học ở đâu tuyệt kĩ này, phục vụ hắn sung sướng muốn hỏng mất. Khoan miệng nàng ấm nóng không thua u cốc mê người, đầu lười mềm mại linh hoạt cuốn lấy đưa đẩy, tay nàng xoa nắn hai trứng của hắn, còn trêu đùa lớp lông mao của hắn, quả thật khiến hắn dục tiên dục tử. Lần đầu hắn cảm thấy thiết triều trôi qua dài như nửa đời người. Nếu lúc này đang ở tẩm cung, hắn lập tức thần tốc tiến công, thao nàng đến khi nàng ngất mới thôi. Ở đây không thể tùy ý phát ra thanh âm, không thể nghe tiếng rên rỉ tựa tiểu miêu của nàng, không thể nghe những lời nói dâm đãng đại nghịch bất đạo từ cái miệng nhỏ nhắn kia. Thật đáng ghét!

"Các ngươi...các ngươi...a"

Triều thần từ sáng sớm hôm nay đã nhận ra điều khác lạ.

Từ lúc đăng cơ đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bệ hạ thiết triều trễ. Thiết triều trễ cũng thôi, còn đặt bình phong to như thế để làm gì? Bình thường bệ hạ rất quyết đoán, nhưng hôm nay rất nhiều chuyện đều gạt qua để bệ hạ suy nghĩ sau. Còn nữa, dường như thanh âm của bệ hạ có chút kì quái, đầy vẻ nín nhịn khó chịu. Vài võ tướng tai thính còn cẩn thận lắng nghe được có tiếng nước "phốc xuy" cùng tiếng ngâm nga nhỏ tự mèo con.

Bây giờ hoàng thượng đột nhiên rên lên một tiếng?

"Bệ hạ, long thể người không có việc gì chứ?" Một lão tướng nhanh miệng lo lắng hỏi.

Trẫm thì có việc gì, chỉ bị tiểu yêu tinh dày vò đến phát điên! Trừng mắt nhìn tiểu yêu tinh tỏ vẻ tội nghiệp liếm mút sạch tinh khí hắn vừa xuất, Nghinh Bắc Chiến ho hai tiếng ổn định lại thanh âm như thường: "Trẫm gặp gió độc, cảm thấy hơi khó chịu trong người. Bãi triều đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#18#caoh