Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hành hạ #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa nhiệt đã bắt đầu quấn lấy cả hai. Dù là tấm trí hay thân thể, đều như rơi vào bể dục vọng.

Chu Chỉ không muốn đầu hàng chịu trận, lại lắc đầu ngoày ngoạy. Cả hai chân dùng sức co rút lại che chắn vùng mẫn cảm, nhưng lại kẹp thân Viễn Tân vào giữa.

Hắn hôn xuống cần cổ của Chu Chỉ, liếm mút đến khi tạo ra được vết tích.
Viễn Tân hài lòng với thành quả mình làm ra, một chấm đỏ tím trên làn da trắng, lại cúi người gặm thêm mấy dấu nữa.

Rốt cuộc, dấu vết rơi rác trải dài từ cổ xuống eo. Khiến toàn thân Chu Chỉ tê dại ở khắp nơi, vô lực lại muốn tìm đường trốn chạy.

Viễn Tân trước giờ chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy.

Đẹp tuyệt.

Thử nghĩ nếu là một người khác thì hắn cảm thấy không có chỗ nào đáng nhìn.

Vậy thì tại sao mỗi tấc da thịt của cậu ta đều thật đẹp?

Hình như hắn đã mở ra một cánh cửa, một cánh cửa hắn không nghĩ nó sẽ tồn tại trong đời mình. Không chỉ thế, một khi đã mở ra thì không thể đóng lại.

Tại sao lại không thể đóng lại? Vì mở ra rồi thì chính là thuộc về hắn. Viễn Tân muốn Chu Chỉ phải thuộc về hắn suốt đời.

Chu Chỉ vẫn luôn nhắm nghiền mắt không mở, một phần là vì sợ hãi, một phần khác là vì... Không dám nhìn gương mặt kia.

Ánh mắt của Viễn Tân dành cho cậu quá lạ lùng, Chu Chỉ theo bản năng không dám đối diện nó.

Đôi mắt ấy như có ma lực vậy, vốn dĩ đã từng rất ghét cách hắn nhìn cậu. Nhưng hiện tại lại cảm thấy nó quyến rũ mê người, chính là một cái hố sâu, khiến người tò mò rơi vào chỗ chết.

Hắn đặt trên người cậu rất nhiều nụ hôn, Chu Chỉ chỉ là sợ hãi. Không ngờ tới bản thân muốn nhiều hơn nữa.

Mỗi nơi trên cơ thể cậu đều do hắn nâng niu tạo thành khoái cảm.

Viễn Tân kéo quần cậu xuống, một cự vật đáng yêu được giải thoát. Vì kích thích mà cự vật nảy lên mấy lần, còn chủ nhân của nó thì thở dốc ưỡn eo.
Chiếc côn thịt hồng hào sạch sẽ cảm nhận được sự nguy hiểm, Viễn Tân hà hơi vào nó khiến nó giống như sợ hãi lại vô cùng phấn khích. Lỗ nhỏ bên trên tiết dịch trắng trong. Hắn đưa lưỡi liếm lấy dịch rồi ngậm toàn bộ nó vào trong miệng.

-"Ứm... Ư... Ah..~ Hah... Hức, ah~"

Hai chân Chu Chỉ run rẩy, cứ theo bản năng vô lực khép lại. Cuối cùng lại bị hai tay Viễn Tân vòng lên giữ chặt.

Tên đó không ngừng liếm rồi mút.

-"Cậu thật nhạy cảm, chỉ trêu một chút đã ra thành cái dạng này rồi... Vậy chờ đến khi cậu ra, có phải càng đẹp mắt hơn không?"

Viễn Tân đưa lưỡi liếm hai cái khiêu khích.

Chu Chỉ ngửa đầu lên, mắt tràn nước nhìn hắn. Không còn cái nhìn thù địch nữa. Bây giờ trông cậu như một con cún nhỏ đáng yêu, dường như sẽ vâng lời chủ nhân.

Mắt chạm mắt với Viễn Tân, Chu Chỉ lần này đã rơi vào hố. Chiếc hố sâu nuốt trọn lấy cậu không buông tha.
Ánh mắt dụ hoặc mang ý cười, đẹp đẽ như nhìn vào vũ trụ đầy sao. Mi dài phẩy theo mí mắt, môi ướt át.

Chu Chỉ lập tức bắn. Không cần được vuốt ve, cứ như vậy bắn thẳng lên mặt Viễn Tân.

Hắn theo phản xạ nhắm mắt, cảm nhận dòng tinh nóng vấy lên trên mặt.

-"Hm? Sao lại ra rồi..? Tôi chỉ mới liếm một chút thôi mà?"

Cậu ngượng đến phát điên, mặt đỏ hơn bao giờ hết.

Không thể để hắn biết...

Chu Chỉ vì ngắm hắn mà bắn.

Đầu óc cậu rối loạn, muốn ngay tại đây đánh chết chính mình.

-"Cậu phân tâm rồi."

Giọng nói của Viễn Tân vô cùng rõ ràng thủ thỉ bên tai cậu, hơi thở ẩm ướt và nóng hực khiến vành tai mẫn cảm. Chu Chỉ rùng mình khi chiếc lưỡi trơn mềm liếm xuống vành tai cậu.

Tiếng hôn chụt chụt rồi lép nhép quá rõ ràng bên tai.

-"Chú ý vào tôi đi, nếu không tôi sẽ "ăn" cậu sạch sẽ."

Chu Chỉ nghe xong, trong lòng có ý nghĩ khác lạ. Muốn bị hắn ăn.

Lúc Viễn Tân ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu. Chu Chỉ với ánh mắt long lanh ánh nước khẽ chớp, rụt rè nhìn lại.

Phía dưới cứng. Cái cự vật đáng yêu kia chỉ vừa bắn xong không bao lâu, lại cứng rồi.

-"Này, có phải cậu cứng lên vì tôi không?"

Viễn Tân chỉ là muốn trêu cậu nên mới đoán mò, không ngờ người bên dưới bỗng trợn mắt giật nảy một cái.

Hóa ra là cương chỉ vì nhìn vào mắt hắn.

Chu Chỉ không còn muốn đối diện với hắn nữa, lại ứa nước mắt quay nghiên đầu.

Hai chân bị kéo lên cao, quần bị tuột cả ra. Cậu chỉ run rẩy không động.

Viễn Tân thấy cậu lại sắp rơi nước mắt.

-"Đừng khóc mà. Tôi xin lỗi, cậu đừng khóc."

Không biết vì sao lời dỗ dành ấy rất có tác dụng, nhưng lại là khiến tâm tư bên trong Chu Chỉ vỡ òa.

Sự dỗ dành và nâng niu ấy khiến cậu cảm thấy trái tim rung động và thổn thức lạ thường, cùng với đó là cảm giác như được thông cảm.

Trước giờ không ai dỗ dành Chu Chỉ, cậu đã sớm quen nên tưởng mình mạnh mẽ không đến khóc lóc thảm thương. Không ngờ chỉ vì một câu dỗ dành, Chu Chỉ liền ồ ạt trào nước mắt.

Viễn Tân bỗng nhiên trở nên bối rối, lần đầu tiên thấy lòng khó chịu như vậy. Mỗi giọt nước mắt rơi khỏi đôi mắt cậu như một giọt máu trong tim của hắn bị rút đi.

Viễn Tân vội vàng cởi trói tay và bỏ thắt lưng khỏi miệng cậu, ôm lấy cả thân thể của Chu Chỉ dậy. Khiến cậu áp mặt vào lòng hắn, ngồi trên đùi hắn, thút thít nức nở.

-"Thật xin lỗi, cậu đừng khóc nữa... Tôi khiến cậu đau chỗ nào sao? Hay tôi quá đáng với cậu rồi phải không? Xin lỗi..."

Bàn tay hắn vỗ về tấm lưng cậu.

Trái tim của Chu Chỉ run lên từng hồi.
Cậu vòng tay ôm lấy Viễn Tân, ngước gương mặt thê lương lên nhìn hắn.

Viễn Tân chưa từng dỗ dành ai, chỉ biết hoảng loạn hỏi tội của mình.

Chu Chỉ bỗng nhiên quỳ thẳng lên, khi gương mặt đối diện gương mặt với Viễn Tân. Cậu hôn môi với hắn, Viễn Tân vô cùng bất ngờ, sau đó ôm chặt lấy thân thể cậu, để mặc cậu hôn.

Chu Chỉ hôn điên cuồng, như thể muốn lấy được thứ gì đó nên không ngừng áp tới. Nếu Viễn Tân không trụ vững thì sẽ bị hôn đến ngã nhào.

Mông nhỏ tròn trịa như vô tình lại như cố ý, cọ vào dương vật của hắn, khiến Viễn Tân cương đến phát đau mày khẽ nhíu lại.

Viễn Tân không hiểu mấy về cảm xúc con người, chỉ có thể mặc kệ Chu Chỉ hành hạ hắn.

Đến khi Chu Chỉ hôn đủ rồi, mất sức ngồi bệt xuống hông hắn, vừa vặn đặt dương vật vào khe mông.

Viễn Tân nổi lửa lớn, hông đưa đẩy chậm rãi ma sát với khe mông của Chu Chỉ.

-"Ưm~ Viễn Tân... Ư ưm~"

Không hiểu sao giọng nói của cậu lúc này thật ngọt, nghe qua tên mình còn làm cho Viễn Tân rùng mình.

Chu Chỉ mím môi, hậu huyệt của cậu cứ ngứa ngáy phát điên. Miệng huyệt co dãn mấp mấy đóng mở.

Hiện tại cậu đang vô cùng khao khát, bởi vì cảm nhận được mùi vị yêu từ những sự đụng chạm của hắn. Cậu khao khát nhất chính là tình yêu thương, mà trên người Viễn Tân như có nồng đậm mùi vị của tình yêu. Chu Chỉ như phát cuồng muốn có tất cả tình yêu của hắn.

Viễn Tân liếm ướt ngón tay, đưa tới trước miệng huyệt. Chu Chỉ rất hiểu chuyện cong người chổng mông cao một chút để hắn thâm nhập dễ dàng hơn. Lúc đầu ngón tay hắn như bị hút vào, vừa khít vừa hẹp rất khó để di chuyển. Nhưng sau đó, mép thịt mềm mại co dãn, dễ dàng nới lỏng hơn.

Hắn nhìn xuống cậu trai bám lấy thân mình run rẩy thở dốc, trong lòng có dục vọng dâng cao không thể nói thành lời được.

-"Cậu thật đáng yêu, tôi yêu cậu chết mất."

Chu Chỉ rùng mình bắn ra lần thứ hai.

Viễn Tân rất thích thú với việc cậu vì hắn mà kích thích đến mức bắn như vậy.

-"Anh nói thật chứ? Anh yêu tôi thật sao?"

Cậu trai nhỏ đáng yêu trong lòng hắn lúc này khác một trời một vực với tên đanh đá trước đó. Như bị dính phải bùa vậy.

Bản thân Chu Chỉ cũng nghi ngờ mình có phải bị chuốc thuốc hay chơi ngải hay không. Bởi vì hiện tại cậu cảm thấy rất mê luyến Viễn Tân, muốn hắn dày vò mình, muốn hắn hôn mình, muốn muốn muốn...

Viễn Tân nắm lấy cự vật đỉnh lên miệng huyệt muốn xâm nhập vào.

-"Ừm... Tôi yêu cậu, bắt đầu từ giây phút cậu sợ hãi nhìn tôi đã khiến tôi vô cùng yêu cậu. Hiện tại thì yêu cậu đến phát điên rồi."

Cự vật một đường đi vào.

-"Ah không... Từ... Từ từ thôi mà... Hức~ Trướng... Trướng quá... Ưm..."

Hai tay cậu níu chặt vào cánh tay hắn. Mông thít chặt lại, giọng nói run rẩy.

-"Cậu có thích tôi không? Không thì ghét tôi cũng được. Tôi yêu cậu là đủ rồi."

Viễn Tân cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu.

-"Ưm~ Tôi không biết... Tôi chỉ không thích ánh nhìn vô cảm của anh. Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn... Chỉ muốn có anh thôi..."

Tình cảm là một loại cảm xúc không đi theo hướng mong cầu của bản thân. Mà hầu hết, để nãy sinh tình cảm của một người chỉ đơn giản là một ánh mắt hoặc nụ cười.

Đối với Viễn Tân mà nói, Chu Chỉ là nguồn cảm xúc duy nhất của hắn.

Còn Chu Chỉ trước giờ thiếu nhất là tình yêu thương, Viễn Tân dịu dàng nâng niu cậu như vậy. Khiến cậu như một con sói bị bỏ đói được cho ăn. Chỉ muốn dâng hiến cả bản thân cho kẻ đã cứu vớt sự đói khát của nó, hoặc là ăn cả kẻ đó.

Viễn Tân cảm thấy không chân thật. Bởi vì trước đây Chu Chỉ luôn mạnh miệng mắng hắn, chửi hắn. Nhưng hiện tại lại mềm mại nói muốn hắn, Viễn Tân còn tưởng mình thích thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu. Tưởng mình thích làm cậu sợ đến vùng vẫy bỏ trốn, không ngờ lại thích Chu Chỉ mê mang vì hắn hơn.

Có thể nói rằng, Chu Chỉ cho hắn những cảm giác mà hắn không có. Viễn Tân muốn cậu cũng như vậy, chỉ có hắn mới khiến cậu sợ, khiến cậu mê muội.

Viễn Tân tìm lấy môi lưỡi của Chu Chỉ, mạnh mẽ hôn tới. Nơi giao hợp bắt đầu luận động.

Chu Chỉ đã không biết gì nữa, cái gì cũng không muốn biết. Cứ vậy mà bị Viễn Tân nhấn chìm vào bể dục vọng rồi lôi hắn vào cùng.

-"Hức~ Thích quá... Ưm... Nhanh một chút... Ah ưm..! Ha... Ư ah...~ Chậm lại..."

-"Chu Chỉ... Chu Chỉ của tôi..."

-----------------------------------------------------

-"Nghe nói dạo này... Viễn Tân thường tìm đến lớp của Chu Chỉ."

-"Hình như Chu Chỉ cũng không còn bắt nạt Viễn Tân nữa."

-"Tìm đến lớp thì có là gì... Tôi đi ngang phòng giáo viên còn thấy Viễn Tân nộp đơn xin chuyển lớp. Nhìn qua là xin vào lớp Chu Chỉ đấy..!"

Mọi người bắt đầu tò mò về họ.

Dù sao chuyện này vốn không bình thường, sao bỗng nhiên đang ghét nhau lại quay qua thân nhau như thế.

Người ta nhìn thấy hai người họ đi chung, còn tự hỏi làm sao một tên nhỏ con như Chủ Chỉ lại ăn hiếp được Viễn Tân thân hình cân đối như vậy.

Suy cho cùng...

-"Tiểu Chỉ, về nhà thôi."

Chu Chỉ đỏ mặt, mỗi lần đi về nhà thì Viễn Tân đều điên cuồng làm cậu một chập.

-"Anh... Cút đi..."

Do tính cách vốn khó ưa, chỉ có mỗi khi trên giường mới khiến Chu Chỉ trở nên đáng yêu mềm mại.

Lại nói, nếu mỗi lần làm tình Viễn Tân chỉ bắn ba đến bốn lần thì Chu Chỉ có khi bắn hơn hắn gấp đôi.
Không biết vì sao, Viễn Tân ở trên giường dường như quá quyến rũ. Nghe giọng liền muốn bắn, nhìn mặt cũng muốn ra,...

-"Sao lại chuyển đến lớp của tôi rồi? Anh... Cái tên thần kinh này..."

Chu Chỉ nhìn sang thấy Viễn Tân cười cười nhìn mình, phía dưới nơi nhói nhói muốn dựng thẳng.

-"Chết tiệt... Sao khi không lại cười làm gì vậy??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top