Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Giấc mộng thần tượng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thi Hoa quận cách trường hai người không xa lắm, xe chạy được hơn nửa tiếng đã đến nơi. Ngụy Khinh Doanh vội nhảy xuống xe, nhanh như chớp lắc mình biến mất khỏi tầm mắt Vương Thiếu Thần.

Anh cười thầm trong bụng, lúc này mới để ý đến những con người đợi xem trò vui xung quanh, lườm họ một cái.

"Nhìn cái gì? Chuyện lạ lắm sao?" nhìn như vậy làm cho tiểu khả ái của anh khó chịu lắm đó.

Dưới áp lực của Vương Thiếu Thần, nhóm người nén lại hiếu kì trong lòng chuyên tâm bận việc của mình.

Ngụy Khinh Doanh cùng bạn bè tụ lại, lần đầu tiên đến Thi Hoa có chút lạ lẫm. Tuy nơi này so với trường cô học không đẹp hơn bao nhiêu nhưng cảm giác lại rất mới mẻ, Tiểu Doanh không nhịn được kéo bạn học đi khắp nơi.

Hôm nay nơi này đặc biệt náo nhiệt, xe riêng của các trường tụ tập quanh sân, tiếng bàn luận rôm rả vậy mà đầy ắp khoảng sân rộng lớn. Xung quanh còn có mấy gian hàng lớn nhỏ, chẳng khác một cái hội chợ là bao.

Nhưng chưa chơi được bao nhiều bạn bè lại phải chuẩn bị dự thi, lần lượt rời đi hết, chỉ còn mỗi Tiểu Khinh Doanh là rảnh rỗi. Cô cũng không còn hưng thú chơi tiếp đành quay lại sân vận động chính, nơi tổ chức hầu hết các vòng loại thể thao.

Đưa mắt tìm xung quanh, mọi người cùng clb vẫn chưa thấy, nhưng phía sau bỗng có người vỗ vai. Chưa kịp để cô quay đầu nhìn xem, người kia đã nhanh nhảu nhảy lên trước mặt.

"Tiểu Doanh, lâu rồi không gặp."

"A? Hiểu Tinh?"

Mộ Hiểu Tinh đem người cô ôm thật chặt, trên môi nở nụ cười tươi rói. Cô bạn này là bạn thân nhất của Tiểu Doanh khi còn học ở trường cũ, cùng lớp với cô từ khi mới chuyển vào đến tận khi chuyển trường. Tình cảm của hai người vẫn rất tốt, thi thoảng vẫn liên lạc với nhau, chỉ là nơi ở cách xa, một nam một bắc khó để gặp mặt, đành mượn cơ hội này mà tụ tập.

"Mới đó mà đã gần một học kì, cứ tưởng được cùng cậu tốt nghiệp, không ngờ cậu lại đi trước. Tớ vẫn còn nuối tiếc trường mình lại mất đi một hoa khôi xinh đẹp rồi. Cậu ở trường mới như thế nào? Kể cho tớ chút đi."

"Rộng lắm, nhìn cứ như một tòa lâu đài vậy, còn nhớ lúc mới đến mình còn đi lạc." Ngụy Khinh Doanh nhớ lại hôm cô đến trường ngày đầu, đi đến mức hai chân rã rời vẫn không tìm thấy lớp học. Cũng may có Vương Thiếu Thần dẫn đường, đến bây giờ cô vẫn còn khá mơ hồ.

Mộ Hiểu Tinh nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái "Cậu cũng thật ngầu, trước khi chuyển trường còn thay bọn tớ dạy dỗ Uông Nghi một trận. Cậu ta sau đó hình như bị dọa cho xanh mặt, bây giờ cũng bớt nghênh ngang ít nhiều rồi. Rốt cuộc cậu đã làm cách nào vậy?"

"Cậu ta hống hách như vậy, thiếu gì cách chứ?" Ngụy Khinh Doanh nghe vậy không khỏi đắc ý, hất cằm đầy kiêu ngạo.

"Tiếc là cậu phải đi rồi, không nhìn được bộ dạng thảm hại của cậu ta trên trường, còn bị đình chỉ học vài ngày." Uông Nghi ở trường là một cô nhóc kiêu ngạo, chưa từng để ai vào mắt, là điển hình của một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ. Trong lớp đắc tội với không ít bạn học, không có mấy ai yêu thích, chỉ là không ai muốn nói, bây giờ được dịp xả giận một phen.

Nghĩ đến đây Tiểu Khinh Doanh không khỏi tiếc nuối, tuy là cho Uông Nghi một trận đẹp mặt nhưng bây giờ nghĩ lại nếu ngày đó cô nhịn một chút, tìm cách khác để cho cô ta một bài học mà không bị A Dạ phát hiện thì có khi không cần phải chuyển trường, an an ổn ổn tốt nghiệp hết cấp 2 cùng bạn bè hay không?

Nói cho cùng cô vẫn là luyến tiếc những ngày còn học ở trường cũ.

"Cũng là bất đắc dĩ thôi, thật sự thì tớ vẫn muốn học cùng cậu." nhưng đành vậy, tính cách của năm anh em họ Vương cực đoan cô cũng không phải không thấy, từ tiểu học đến bây giờ đã chuyển trường hơn 5 lần rồi, đến bạn bè cũng không có bao nhiêu. Dù cô có khóc có nháo thế nào cũng vô dụng...

"Cậu buồn gì chứ? Ở trường mới của cậu tốt hơn trường tớ biết bao nhiêu."

"Không đâu, ở đây có rất nhiều 'Uông Nghi' khác a!" toàn những cậu ấm cô chiêu, gia thế so với Uông Nghi to hơn không biết bao nhiêu lần, tất nhiên tính cách cũng không tốt hơn.

"Thật? Cũng phải, ở đây toàn tiểu thư công tử, khổ cho cậu rồi Tiểu Doanh."

Cũng không phải là có gì ủy khuất, vẫn có những người rất tốt giống như Tiêu Giang học trưởng, Dương Dung và Từ Diêu Vũ, họ đối với cô cực kì tốt luôn nha!

Cảm thấy đã tán gẫu quá lâu, Ngụy Khinh Doanh vỗ vai Mộ Hiểu Tinh nói "Được rồi, có danh sách thi đấu rồi kìa, cậu mau đi xem đi."

"Vậy cậu có thi không?"

Tiểu Khinh Doanh lắc đầu, "Mình chỉ đến chơi cho vui thôi, chủ yếu là để gặp cậu."

"A? Vậy một chút nữa cậu nhất định phải xem mình thắng đó nha."

"Ừm, ừm, tất nhiên rồi."

Nơi thi đấu là một khu đất trống thật rộng, tổ chức nhiều môn thể thao như bóng rổ, bóng đá, cầu lông, quần vợt,... Còn có cả khán đài bao xung quanh, không khí náo nhiệt bao trùm khắp nơi.

Không biết Vương Thiếu Thần thi ở đâu nhỉ? Thể thao và nghệ thuật là hai cuộc thi năng khiếu chính, các môn thể thao thi ngoài trời còn các môn nghệ thuật như hát, múa, đánh đàn, thổi sáo, ca kịch...đều được tổ chức bên trong nhà chính.

Thật ra thì Tiểu Khinh Doanh vẫn là thích xem múa hát hơn, tuy chỉ là học sinh trung học biểu diễn nhưng cuộc thi lại mang tính toàn quốc mỗi năm một lần nên các màn biểu diễn lại chẳng sơ sài tí nào mà còn rất đặc sắc, tranh đấu cực kì khốc liệt.

Ai bảo cô nhất quyết không chịu vào clb Âm nhạc với Vương Thiếu Thần đây? Nhưng Tiểu Khinh Doanh vẫn không muốn anh dính bên người 24 trên 24 đâu, về nhà hay đến trường đều chịu sự kiểm soát gắt gao như vậy thật sự rất mệt mỏi. Không chỉ có Vương Thiếu Thần, mà còn cả Vương Thiên Dạ, Vương Thiếu Phong, Vương Thiếu Vũ, kể cả Vương Thiên Dực cũng vậy.

Nghĩ đến đây Tiểu Doanh không khỏi chán nản, thở dài một hơi. Nhưng không để cô buồn bực bao lâu, bỗng từ đâu nhảy một cái đầu Vương Thiếu Thần.

Chưa kịp thấy mặt thì bên tai đã nghe tiếng anh ríu rít "Tiểu Doanh nhi, Tiểu Doanh nhi, Tiểu Doanh nhi, em nhất định phải giúp anh!"

Vương Thiếu Thần nắm hai vai cô lắc mạnh, Tiểu Khinh Doanh còn chưa hiểu chuyện gì đã bị anh làm cho say xẩm mặt mày.

Khó khăn lắm mới đẩy được anh ra, cô xoa hai vai đau nhức nhìn anh "Chuyện gì a? Anh gấp như vậy làm gì?"

Vương Thiếu Thần mặc trang phục tươm tất, áo đuôi tôm, thắt nơ kín cổ, mái tóc được vuốt lên tỉ mỉ, theo phía sau anh còn có vai người mà cô không quen, tất cả đều mang theo bộ mặt nghiêm trọng.

"Đi nào, đi nào, đến đó rồi anh sẽ kể với em." không để cô chuẩn bị, anh đã kéo tay cô rời khỏi khán đài, bước chân nhanh đến mức cô chạy theo cũng không kịp.

Ngày thường Tiểu Khinh Doanh chưa bao giờ thấy Vương Thiếu Thần hoảng hốt như vậy. Đối với anh lúc nào thể diện cũng là quan trọng hơn hết, mà lúc bối rối lại chẳng ngầu tí nào.

Anh đưa cô đến bên trong nhà văn hóa, dông dài một hồi Tiểu Khinh Doanh cũng hiểu đại khái vấn đề. Là như vầy, hôm nay clb Âm nhạc đăng kí dự thi tiết mục song ca nam nữ, Vương Thiếu Thần và một đàn chị khóa trên cô nữa. Nhưng đàn chị kia lại dở tính tiểu thư, không muốn đi chung xe với mọi người mà lại đi xe riêng. Đối với họ cũng không xa lạ mấy, vấn đề là ở chỗ cô ta xuất phát sau đoàn xe, không ngờ lại bị kẹt xe giữa đường, tầm hơn 2 tiếng nữa mới có thể đến nơi.

Mọi người đợi được nhưng ban giám khảo thì không, cuộc thi lại càng không thể. Bài hát này nam nữ hát song song, đã báo danh trước không thể đổi. Vương Thiếu Thần chính là muốn nhờ cô thay thế đàn chị kia, cùng anh lên sân khấu.

"A Thần, clb Âm nhạc của anh như vậy mà không tìm được người khác sao?"

Vương Thiếu Thần thở dài, chỉ về phía hai cô gái đang đứng gần đó, hai hàng chân mày giật giật "Còn, một người Quán quân cuộc thi gì gì đó, một người thì Á quân, giọng hát còn hơn cả mong đợi của anh. Như bò rống ấy! Cuộc thi tầm xàm đó là ăn đút lót sao? Hướng dẫn Đồng Tử Yên luyện tập lâu như vậy mới miễn cưỡng xem được, ai ngờ lại vắng mặt. Toàn một đám phế vật."

Nhìn hai người mặt tái xanh, khóe mắt hồng hồng như vừa sắp khóc, bộ dạng sợ sệt như vậy có lẽ đã Vương Thiếu Thần mắng không ít đi. Những người còn lại cũng nhìn anh với ánh mắt dè dặt, muốn nói lại không dám.

Bọn họ dù gì cũng là công chúa hoàng tử, từ nhỏ được cưng như cưng trứng, vậy mà lại cam chịu để anh phát tiết như vậy, thật đáng khâm phục!

Ngụy Khinh Doanh giật giật khóe môi hỏi "V-vậy anh là muốn em đi thay?"

"Haiz, đành vậy thôi, em là hi vọng cuối cùng của anh đó." Vương Thiếu Thần chán nản nhìn những người khác.

"Nhưng mà... anh có chắc là em có thể không?" dù gì đàn chị kia phải luyện tập gần một tháng mới có thể 'miễn cưỡng xem được', còn cô thì sao? Một ngày còn chưa có.

"Không sao, bài hát này em đã từng nghe rồi, ngoại trừ âm tiết hơi cao thì khá dễ hát, giọng em cũng không phải là không nghe được."

"A Thần, anh cũng biết là em chưa bao giờ hát trước nhiều người như vậy, còn không có kinh nghiệm..." Tiểu Khinh Doanh vẫn rất sợ hãi. Nhỡ đâu cô hát không tốt, ảnh hưởng đến mọi người thì sao?

"Kinh nghiệm thì không cần, đây là cuộc thi dành cho học sinh trung học, yêu cầu không quá cao. May mắn chúng ta rút thăm lượt cuối, còn khoảng một tiếng nữa, anh tập dợt cho em."

Không bao lâu sau, người gần cuối đã biểu diễn xong tiết mục của mình, giám khảo bắt đầu gọi tên trường bọn họ.

Nhìn Tiểu Khinh Doanh căng thẳng mím chặt môi, Vương Thiếu Thần không đành lòng vỗ vai cô an ủi "Đừng sợ, nếu không được cũng không sao, cũng chỉ là một cuộc thi thôi, còn năm sau nữa mà."

Ngụy Khinh Doanh biết anh chỉ đang an ủi cô thôi. Đối với anh âm nhạc không chỉ đơn thuần là một cuộc thi. Nhìn anh bên ngoài ra vẻ không để tâm, bên trong thì thức đêm luyện tập hàng tháng trời. Cô dần hiểu một điều rằng đối với Vương Thiếu Thần, âm nhạc và nghệ thuật đã trở thành đam mê bất tận, một phần không thể thiếu trong con người anh. Hơn hết nữa năm nay anh đã học lớp 12, cô còn cơ hội nhưng anh thì hết rồi.

________

Flynn bước ra từ trong chiếc xe thể thao đắt tiền, tâm trạng anh hôm nay đặc biệt tốt, cả người từ trên xuống dưới đặc biệt chói mắt, đủ các màu xanh, đỏ, tím, vàng...nổi bậc giữ tất cả những học sinh đang mặc đồng phục ở đây.

Anh vuốt cằm, nhìn xung quanh dò xét.

Xem nào, hình như Tả tiền bối nói bọn họ đang ở hội trường bên trong thì phải...

Hội trường lúc này đã thưa người hơn buổi sáng khá nhiều, Flynn bước vào thì nhóm gần cuối vừa xong, các giám khảo đang thảo luận lần lượt cho điểm.

Anh bước đến vỗ vai người đàn ông ngồi giữa, người đó quay đầu lại, lườm anh một cái "Bây giờ còn đến làm gì nữa? Đến giúp tôi dọn dẹp hay sao?"

"Được rồi, được rồi, chẳng phải tôi cũng đã đến rồi sao? Người đó đâu? Đã biểu diễn xong rồi sao?" đối với ánh nhìn sắc như gươm của Tả Sinh, anh chỉ cười xòa cho qua.

"Cậu căn bản không quan tâm cậu ta tròn vuông như thế nào đúng không? Đến cho có lệ thì đến làm gì? Về luôn đi." Tả giám khảo chán ghét đẩy anh ta sang một bên.

Flynn vuốt mái tóc dài đến vai của mình, điệu bộ lười nhác nói "Ây, tôi không phải có ý đó... Chỉ là Tả tiền bối này, ở đây toàn là đám học sinh trung học miệng còn hôi sữa, có thể có ai thiên phú nghệ thuật hiếm thấy như lời anh nói chứ? Cái gọi là thiên phú chỉ có trong truyền thuyết thôi."

Tả Sinh lười nói với cậu ta, ra hiệu cho nhóm tiếp theo lên sân khấu.

Các học sinh lần lượt giúp Vương Thiếu Thần sắp hai ghế ngồi, anh nắm tay Tiểu Khinh Doanh bước lên cúi đầu chào giám khảo.

"Được rồi, các em là nhóm cuối cùng, đừng căng thẳng."

Lời này của giám khảo tất nhiên là nói cho Tiểu Doanh vẫn còn thấp thỏm ở bên cạnh, còn Vương Thiếu Thần lại rất bình tĩnh lần nữa an ủi cô.

Flynn được một vị giám khảo nhường cho vị trí bên cạnh Tả Sinh, cũng là đối diện sân khấu.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế đã được sắp tựa lưng vào nhau. Anh mang theo bên mình một cây đàn guitar tầm trung, không bao lâu sau, giai điệu êm ái vang lên bên tai.

Mở đầu thuận lợi hơn cô nghĩ, âm nhạc của Vương Thiếu Thần có năng lực dẫn dắt người khác, khiến Ngụy Khinh Doanh cảm tưởng như bản thân hòa vào làm một với âm điệu của anh.

Từ lúc Vương Thiếu Thần chạm tay vào dây đàn, Flynn ngồi dưới ghế giám khảo bất giác dựng thẳng sống lưng, nheo mắt nhìn chăm chú vào hai bóng người trên sân khấu.

Sân khấu đơn giản, trang trí đơn giản, kể cả trang phục hai người đang mặc cũng giản dị nốt. Chỉ có tiếng hát du dương, ngây ngất lòng người.

Nam nữ song ca, giọng nam trầm thấp quyến rũ, giọng nữ thanh thoát ngọt ngào, khiến người ta bất tri bất giác buông bỏ mọi phòng bị, như đối mặt với mặt hồ tĩnh lặng nhưng đáy lòng lại dậy sóng.

Ngụy Khinh Doanh ban đầu động tác còn gượng gạo, dần dần cũng bị những kinh nghiệm và sự thành thục của Vương Thiếu Thần dẫn dắt, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều, câu chữ cũng theo đó tròn trịa, uyển chuyển hơn.

Cô quay đầu nhìn anh, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt phượng mị hoặc đang nhìn mình. Ngụy Khinh Doanh hơi giật mình, mê mang chìm trong ánh mắt ôn nhu ấy.

Bài hát cũng không dài, cô nhẹ nhàng nhả ra câu hát cuối cùng, như vừa được giải thoát. Hai người đồng loạt nhìn nhau, nắm tay đứng lên chào giám khảo, xung quanh còn có tiếng vỗ tay rộn ràng.

Tả giảm khảo cũng vỗ tay, đứng dậy nhìn hai người, cười nói "Xem ra năm nay giải nhất lại thuộc về trường các em nữa rồi nhỉ?" sau đó lại nhìn về bốn phía xung quanh "Có ai ở đây không phục không?"

Nếu như là mọi năm, mọi người tất nhiên sẽ có chút bất bình. Nhưng năm nay trường của họ đã chiến thắng một cách thuyết phục, kéo xa khoảng cách với những trường khác.

Lúc hát, Tiểu Khinh Doanh khó có thể cảm nhận được giọng mình hay dở ra sao. Được giám khảo trực tiếp khen ngợi như vậy khiến cô không khỏi ngượng ngùng, xen lẫn niềm vui nho nhỏ.

Tỉnh lại giữa những tràn vỗ tay nồng nhiệt, Flynn suy tư nhìn Vương Thiếu Thần đứng giữa sân khấu.

"Ồ, hay lắm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top