Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thiên Dực đang trên đường đưa bé con về lại khách sạn thì trợ lí gọi đến.

Vì đang lái xe nên không thể bắt máy, anh nói với Ngụy Khinh Doanh ngồi bên cạnh "Nghe giúp anh, mở loa lớn."

"Tổng giám đốc, giám đốc của Vigil Reunion không đồng ý với đề xuất cải cách của chúng ta."

"Sao bây giờ mới nói? Không đồng ý chỗ nào?"

"À, cái này, hình như ông ấy không muốn thay đổi bất cứ thứ gì hết."

Chân mày Vương Thiên Dực vô thức chau lại, Ngụy Khinh Doanh biết anh đã bắt đầu nổi giận.

"Vậy đổi giám đốc điều hành khác đi."

"Ơ nhưng mà Tổng giám đốc..."

Không để cho trợ lí nói hết, Vương Thiên Dực đã gằng giọng "Trợ lí Giản, tôi không phải bỏ tiền ra mua lại chỗ đó vì mục đích từ thiện."

Đầu bên kia im lặng một nhịp rồi mới trả lời "...tôi hiểu rồi thưa Tổng giám đốc. Để tôi báo lại với bên kia."

Đợi trợ lí cúp máy rồi, Ngụy Khinh Doanh mới dám tò mò hỏi "Anh mua lại chỗ đó sao? Lúc sáng tới đón em là do đang kí hợp đồng mua lại chỗ đó hả?"

"Ừm. Em không biết?"

"Em nhớ rồi, tập đoàn Vương thị có tên viết tắt là V&R, là tên của cái khu mua sắm đó còn gì. Chả trách lại nghe lại quen như vậy."

Tóm lại là, đi hết một vòng trái đất thì tiền của cô vẫn trở về ví của cô thôi.

Vương Thiên Dực mắt nhìn thẳng phía trước, hừ nhẹ trong mũi "Tiền của em từ đâu tới cũng không thèm quan tâm."

Ngụy Khinh Doanh nghĩ đến dãy số dài ngoằng hiện trên màn hình máy tính, sung sướng như trên mây, miệng cười đến mức không khép lại được "Có xài là vui rồi."

Vương Thiên Dực liếc qua, nhờ cửa kính xe mà nhìn thấy gương mặt tươi cười của bé con, khóe môi cũng mơ hồ cong lên.

•••

Tối hôm ấy, Vương Thiên Dực trong khi đang làm việc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ngụy Khinh Doanh.

Nhìn hai cái tên 'A Phong' và ' A Vũ' hiển thị trên màn hình, chân mày anh vô thức chau lại.

"Khinh Doanh, em có điện thoại gọi đến này."

Cô đang trong phòng tắm, tóc dính đầy xà bông, chỉ còn cách nói với Vương Thiên Dực bên ngoài "Nghe máy giúp em được không ạ."

Bên kia Vương Thiếu Phong và Vương Thiếu Vũ sốt ruột đợi nửa ngày mới có người bắt máy. Tưởng được nhìn thấy dung nhan xinh xắn của bé con, lại không ngờ vừa mở lên liền thấy gương mặt đàn ông cau có của anh cả nhà mình.

Tâm trạng hai người không khỏi chùn xuống "Tiểu Doanh nhi đâu? Sao anh lại ở chung phòng với em ấy?"

"Tắm rồi. Có chuyện gì thì nói với anh này."

Vương Thiếu Vũ sửng sốt hô một tiếng "Tắm rồi? Giờ này á?"

Vương Thiếu Phong cũng tinh ý phát hiện ra hoàn cảnh phía sau Vương Thiên Dực không đúng "Hai người đang ở khách sạn à?"

"Ừ"

Hai gương mặt giống nhau như đúc trong màn hình đồng loạt trắng bệch, tức giận gào lên "Anh đã làm gì em ấy? Đại ca anh, em nói cho anh biết em ấy chỉ mới mười lăm tuổi..."

Vương Thiên Dực không có kiên nhẫn với hai cậu em trai ngu ngốc này, lạnh giọng "Có chuyện gì thì nói?"

Vương Thiếu Phong và Vương Thiếu Vũ tất nhiên cũng không muốn gặp anh cả làm gì. Chỉ là vẫn luôn canh cánh chuyện anh ở trong phòng của Tiểu Khinh Doanh, còn nghe điện thoại của em ấy nên nhất quyết bám riết không buông.

"Anh giải thích rõ đi, hai người đang ở đâu? Tại sao anh lại ở trong phòng em ấy?"

"Em nói cho anh biết, nếu anh làm càng thì em ấy sẽ càng giận anh hơn thôi."

"Tiểu Doanh nhi đâu rồi?"

Anh xoa xoa thái dương, khối lượng công việc đã quá nhiều lại còn gặp hai người luyên thuyên không dứt. Vương Thiên Dực mím môi, định đưa tay vào nút đỏ trên màn hình "Không muốn nói thì anh cúp."

"Này, ai cho anh cúp điện thoại của em ấy?"

Đúng lúc này Ngụy Khinh Doanh tắm xong, nghe tiếng nói chuyện rôm rả bên ngoài cũng muốn tham gia.

Cô quấn khăn tắm trên đầu, nhận điện thoại từ tay Vương Thiên Dực vui vẻ cười đùa với hai anh "Mọi người nói chuyện vui quá nhỉ?"

Hai người kia đang trên đà phẫn nộ, vừa nghe giọng Ngụy Khinh Doanh liền ngay tức khắc xẹp xuống. Cô vừa tắm xong trên người vẫn còn mang theo hơi nước khiến hai má hây hây đỏ, giọt nước từ trên chiếc cắm tinh tế rơi xuống da dẻ mềm mại. Tựa như nữ thần bước ra từ đầm nước, so với ánh mặt trời thì tươi đẹp rạng rỡ, so với ánh trăng thì tinh khiết trong sáng.

"Ừ, vui lắm." Vương Thiếu Phong ngây ngô nhìn Tiểu Khinh Doanh, nụ cười có phần ngốc nghếch.

Vương Thiếu Vũ nhìn người anh trai song sinh không có chút tiền đồ của mình, huých vai anh ta một cái.

"Sao em lại ở chung phòng với đại ca thế?"

Ngụy Khinh Doanh không hiểu tại sao đột nhiên A Vũ lại hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn kể hết sự tình cho anh "Em đi ngoại khóa với trường sau đó bị bỏ lại chỗ này. Mà em lại đi đúng mùa du lịch nên không đặt được phòng, đúng lúc có Vương Thiên Dực cũng đi công tác ở đây nên em ở ké anh ấy một đêm."

Thiếu Phong và Thiếu Vũ vừa nghe đã bắt được vấn đề mấu chốt, hai người nhìn nhau, đồng loạt đều có cùng một câu hỏi: Đại ca thần thông quảng đại như vậy, một phòng khách sạn nhỏ cũng đặt không được sao?

Nhưng dù như vậy họ cũng phải tuân theo nguyên tắc ngầm giữa 5 người, không hỏi ra miệng mà lảng sang vấn đề khác "Em làm thế nào mà bị trường bỏ lại vậy? Bọn họ không điểm danh trước khi lên xe sao? Giáo viên chủ nhiệm của em có biết không?"

Ngụy Khinh Doanh hơi thiếu tự nhiên, nếu bị bọn họ phát hiện cô tự ý về nhà như vậy không chừng sẽ dẫn đến khá nhiều rắc rối. Vì vậy nên Ngụy Khinh Doanh cố tình tìm một lí do nào đó để lấp liếm cho qua "À, là em tự tiện rời đoàn đi chơi, sau đó vừa về thì phát hiện bị bỏ lại."

Hai người kia nghe được lí do, không hẹn mà cùng mắng "Đồ ngốc."

Bị mắng, cô không cam lòng phồng má phản bác "Cái gì ngốc chứ? Em tuy là bị bỏ lại nhưng mà vẫn rất thông minh, tìm ngay Đại ca của các anh ngủ nhờ rồi còn gì."

Vừa nói xong, chóp mũi Ngụy Khinh Doanh cảm thấy nhột nhột. Cô hắt hơi một cái, nhưng vẫn chưa hết khó chịu, Ngụy Khinh Doanh hít mũi, lại hắt hơi thêm cái nữa. Biết có hai anh đang nhìn, cô vội ụp điện thoại xuống, lấy giấy lau mũi.

Màn hình đột nhiên tối đi, Thiếu Phong và Thiếu Vũ biết cô nhảy mũi, nhớ ra bé con lúc nãy tắm xong còn chưa có lau tóc. Có lẽ vì vậy mới nhảy mũi nhiều như vậy, nếu còn để lâu có thể cảm mất.

Vương Thiếu Vũ đợi Ngụy Khinh Doanh quay lại, nói với cô "Em mau đi sấy tóc đi."

Vương Thiếu Phong nhìn chóp mũi đỏ ửng, cười nhạo bé con đáng yêu một cái "Mùa hè cũng bị cảm, em thật là ngốc mà."

Ngụy Khinh Doanh cứ hết lần này đến lần khác bị chê, gương mặt trắng nõn xị ra. Đột nhiên không muốn nói chuyện với hai người vô tâm vô phế này nữa.

"Sao anh có thể gọi điện thoại được thế? Em cứ tưởng trong khu vực quân sự không được sử dụng điện thoại."

Mấy năm trước, Vương lão gia thấy Vương Thiếu Vũ và Vương Thiếu Phong không có việc gì làm, chơi bời lêu lỏng, quậy phá khắp nơi nên dứt khoát ném hai người vào trường quân sự. Ông không dạy được thì để Tổ quốc dạy bảo bọn chúng, biết đâu có một ngày Vương Thiếu Phong và Vương Thiếu Vũ giác ngộ được lí tưởng của Đảng, trở thành một người lính chính trực thì sao.

Nhưng Ngụy Khinh Doanh thấy dù họ đã vô đó được một thời gian nhưng ngoài những thay đổi về ngoại hình như cao hơn, da đen đi, cơ thể múi nào ra múi nấy, thì tính tình vẫn lông bông như cũ. Ví dụ rõ nhất vẫn là lúc này đây.

"Bọn anh lén dùng trong phòng mình."

"Biết mà, như vậy là phạm quy đó. Nên tắt đi thôi, em không muốn hai người bị phạt đâu."

Vương Thiếu Phong chống cằm, ra vẻ không quan tâm "Sao có thể được chứ? Bọn anh đã canh rất kĩ rồi, khoảng một tiếng nữa giáo quan mới đi kiểm tra kí túc.

"Cứ thong thả thôi." Vương Thiếu Vũ cũng phất tay, ý bảo cô không cần lo lắng.

Dù nói vậy nhưng Ngụy Khinh Doanh vẫn có hơi sợ, nói chuyện cũng không dám to tiếng như lúc nãy nữa "Nếu bị phát hiện thì sẽ như thế nào?"

Hai người kia nghĩ ngợi một lúc, nhớ lại khoảng thời gian vừa mới vào, hầu như ngày nào cũng bị phạt, lựa đại vài cái trong đó kể ra cho cô.

"Có lẽ là ngâm nước một đêm."

"Hoặc là nhổ hết cỏ trong sân tập."

"Cũng có thể giáo quan sẽ bắt chúng ta dọn rửa nhà vệ sinh."

Vương Thiếu Vũ nhăn mày, ra vẻ ghét bỏ "Eo."

Vương Thiếu Phong nhún vai, tổng kết lại một câu "Em sẽ không biết được hình phạt của giáo quan là gì cho tới khi bị bắt đâu."

Ngụy Khinh Doanh vừa sấy tóc vừa nghe hai anh kể, trong lúc không chú ý để một lọn tóc cuốn vào máy sấy. Lúc cô nhận ra thì nó đã bị kéo vào bên trong, lõi máy sấy còn có dấu hiệu quấn nó mỗi lúc một chặt.

Ngụy Khinh Doanh mắt thấy tình hình không ổn, máy sấy này còn là loại không có nút tắt, cắm điện là chạy nên cô không biết phải làm thế nào theo bản năng nắm tóc kéo ra.

Thiếu Phong và Thiếu Vũ nhìn thấy tóc Tiểu Khinh Doanh bị máy sấy cuốn vào, hoảng hốt nói với cô

"Đừng cố kéo ra, rút tay khỏi đó mau!"

"Tìm một cây kéo cắt nó ra đi, nhanh!"

Ngụy Khinh Doanh bị hai anh hối càng thêm hoảng, biết đi đâu tìm một cây kéo trong tình huống gấp rút như này đây?

Cũng may là Vương Thiên Dực ngồi gần đó làm việc, nghe thấy tiếng động bên này liền vội vàng đi đến bên ổ cắm rút nguồn điện ra.

Nguồn nhiệt nóng hổi thổi vào đầu Ngụy Khinh Doanh dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Sao cô lại không nghĩ đến phải rút ổ cắm trước nhỉ?

Vừa lúc Ngụy Khinh Doanh định nói cảm ơn anh thì Vương Thiên Dực đã cướp lời "Trước giờ em toàn được người ta sấy tóc cho nên mới vụng về như vậy chứ gì? Đã nói là nên học cách tự lập đi mà."

Ánh mắt Vương Thiên Dực hung dữ nhìn về phía Tiểu Khinh Doanh, khiến cho cô không biết phải nói gì hơn.

Tuy không muốn phải thừa nhận nhưng mà sự thật đúng là như vậy. Năm nay Ngụy Khinh Doanh đã gần mười lăm rồi mà gần như chưa bao giờ phải tự mình đụng vào máy sấy, mỗi lúc tắm xong đều nhõng nhẽo muốn A Dạ sấy tóc cho mình. Vương Thiên Dạ chiều chuộng cô như công chúa, lần nào Tiểu Khinh Doanh làm nũng đều nhịn không được thuận theo ý cô, đặt Ngụy Khinh Doanh vào trong lòng, nhẹ nhàng làm khô tóc cho bé con.

Lúc nãy cầm vào máy sấy cô còn phải loay hoay một hồi mới biết cách sử dụng kia mà.

Vương Thiên Dực lục trong nhà tắm tìm một chiếc dao cạo chưa sử dụng cắt đi lọn tóc bị cuốn vào máy sấy giúp Ngụy Khinh Doanh. Cô luyến tiếc nhìn anh vứt đi mớ tóc dày của mình, lúc này mới nhận ra bản thân thật sự quá vô dụng mà.

Vương Thiên Dực vỗ vỗ đầu Tiểu Khinh Doanh, nói với cô cũng là nói với hai cậu em trong điện thoại "Được rồi, đi ngủ thôi."

Cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn chín giờ. Ngụy Khinh Doanh không có thói quen ngủ trễ, hôm nào cũng đúng 10 giờ là tắt đèn.

"Hai anh cũng nên ngủ sớm đi thôi, để giáo quan phát hiện thì phiền phức lắm đấy."

Tạm biệt hai người trong điện thoại, sau đó cô cứ như vậy mà cuộn người nằm xuống sofa.

"Chúc anh ngủ ngon."

"Em định ngủ ở đó thật à?"

Ngụy Khinh Doanh chớp chớp mắt nhìn anh "Ừm, anh cứ ngủ trên giường đi, sofa này cũng rộng mà."

"Nhỡ em lăn xuống đất thì sao?"

"Không đâu. Không đâu, em ngủ ngoan lắm mà."

Vương Thiên Dực bước đến kéo tay cô "Sao anh có thể để em ngủ trên sofa được chứ, mau lên giường đi. Lỡ bị cảm thì tính sao?"

"Em ngủ ở đây được rồi mà, dù gì cũng là ở ké phòng anh."

Vương Thiên Dực không thích đôi co, trực tiếp bước đến bế cả người cô lên. Ngụy Khinh Doanh đột ngột bị nhấc bổng, sợ sệt giãy giụa, đấm loạn xạ vào ngực anh.

"Bỏ em xuống! Vương Thiên Dực em không muốn ngủ trên giường! Em cứ thích ngủ trên sofa đấy."

Bị thả xuống nệm, nhìn bóng người mờ nhạt trong đêm ở đầu giường, Ngụy Khinh Doanh vô thức co mình trong chăn, nhắm chặt hai mắt.

Vương Thiên Dực biết cô sợ cái gì, bước đến chỉnh chăn trên người Tiểu Khinh Doanh rồi ngay lập tức rời đi.

Qua một lúc vẫn không cảm nhận được nguy hiểm, Ngụy Khinh Doanh hé hai mắt ra. Thấy bóng lưng anh định rời đi, không hiểu sao bản năng cô lại níu áo Vương Thiên Dực "Anh không ngủ ạ?"

"Anh ngủ trên sofa."

"Không được. Anh chẳng phải nói ngủ trên đó rất dễ bị cảm lạnh sao?"

"Vậy em muốn sao?"

Ngụy Khinh Doanh im lặng một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm dịch người sang một bên, để lại hơn phân nửa khoảng trống trên giường cho anh.

Thôi vậy, dù gì phòng này cũng là phòng đắt nhất ở khách sạn này, đến cả giường cũng là loại kingsize, cho ba bốn người ngủ còn thừa sức mà.

Vương Thiên Dực đứng trân trân nhìn cô, đợi đến khi Ngụy Khinh Doanh đã ngượng không chịu nổi muốn đổi ý thì anh mới vén chăn nằm lên. Sau đó cũng không còn bất kì hành động nào khác thường.

Cô chôn đầu trong chăn, nói vọng ra với bên ngoài "Nam nữ thụ thụ bất thân. Anh không được nằm quá gần em."

Trong bóng tối, khóe miệng Vương Thiên Dực nhếch lên, không buồn trả lời cô "Trước giờ em đều tùy tiện để người khác nằm lên giường cùng mình như vậy sao?"

"...không có."

"Vậy anh là người đầu tiên à? Em---"

Còn chưa đợi anh nói hết, Ngụy Khinh Doanh đã cắt ngang "Người đầu tiên là mẹ của em."

Câu nói này thật khiến Vương Thiên Dực phải câm nín, cũng đã mơ hồ vạch rõ giới hạn giữa hai người.

Cô xem anh như người trong gia đình mới có thể ngủ cùng giường với anh. Nếu Vương Thiên Dực đi quá giới hạn chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn mặt anh thêm nữa.

Vương Thiên Dực qua một lớp chăn, hiếm có khi dịu dàng xoa đầu cô "Được rồi, ngủ ngon."

________

Sáng mai có chương mới nha mọi người ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top