Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: (H) Vương Thiên Dực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên giường phòng ngủ rộng lớn, Ngụy Khinh Doanh bị Vương Thiên Dực đè mạnh xuống giường, xé hết quần áo trên người cô thành từng mảnh.

"Anh?" hành động bất ngờ của hắn khiến cô không khỏi giật mình.

Vương Thiên Dực không trả lời, đáy mắt không che dấu sự tức giận. "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội đó."

"Em không biết."

"Còn không biết, phía dưới này rõ ràng đã ướt đẫm dâm thủy rồi. Nói xem em thiếu đàn ông đến vậy sao?" hắn kéo tuột quần lót của Ngụy Khinh Doanh, thẳng tay ném xuống sàn, tay kia hung hăng tách hai đùi cô ra.

Dưới ánh đèn phòng, hoa huyệt sưng đỏ, lớp lông mao mềm mại ướt đẫm mật dịch, minh chứng rõ ràng nhất cho một cuộc làm tình đầy nóng bỏng, dâm mỹ tột độ. Mắt hắn nổi lên sát khí, tàn bạo đưa hai ngón tay vào chọc phá hoa tâm, khiến tiểu huyệt càn ướt át.

"Ân...đừng...thật đau...ưm..." hoa huyệt bị đánh úp bất ngờ liên tục co rút, bài xích ngón tay hắn.

"Chuyện này xảy ra khi nào?" Vương Thiên Dực vẫn bộ dạng cao ngạo lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ngụy Khinh Doanh không cho cô cơ hội giải thích. Hắn không hỏi là ai làm, chỉ hỏi từ bao giờ bởi vì dù là ai trong bốn thằng em trai của hắn cũng đều không khác nhau mấy.

"Ngón tay...mau lấy ra...ahh...." quần áo trên người cô xốc xếch, rách rưới trái ngược với bộ dạng nghiêm chỉnh, tây phục phẳng phiu của hắn.

"Không nói?" những ngón tay lại đâm mạnh vào bên trong, bắt chước động tác của cự vật đâm vào rồi rút ra, khéo theo rất nhiều dâm thủy chảy đầy giường.

Ngụy Khinh Doanh trời sinh mẫn cảm, tất nhiên chịu không nổi những kích thích quái ác này của hắn rất nhanh đã đầu hàng "Buổi chiều...ân... thật khó chịu...."

"Tiểu dâm đãng, tôi chỉ rời đi không bao lâu liền đói bụng, thèm khát nam nhân đến vậy?" hắn thừa biết Ngụy Khinh Doanh là bị bắt ép nhưng vẫn nói ra những lời làm tổn thương nàng.

Thoát li quần áo trên người, cự vật của Vương Thiên Dực cuối cùng cũng được giải phóng, hùng vĩ ngóc cao đầu. Hắn cầm lấy tay cô, điều khiển những ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve cự vật, giọng khàn đặc mùi dục vọng "Mau nhìn xem của tôi với bọn họ, cái nào to hơn."

"..." động tác vuốt ve khiến cô đỏ bừng mặt, những ngón tay tê dại để mặc hắn điều khiển, cầm lấy đại dương vật to lớn.

"Ừm..." không biết từ khi nào tay của nàng đã không theo sự điều khiển của Vương Thiên Dực, tự động vuốt ve cảm nhân từng chút một cự long rắn chắc. Còn bàn tay hắn không cần giữ tay cô nữa, tiếp tục động tác chọc ngoáy tiểu huyệt.

Cánh tay còn lại của Vương Thiên Dực cũng không rảnh rỗi, tìm đến hai nhũ tiêm ngẩn cao đầu bắt lấy xoa nắn, truyền đến đầu óc cô những khoái cảm to lớn.

Tay cô đặt lên cự vật của hắn, tay hắn đâm rút tiểu huyệt của cô, cả hai vẫn không tiến đến bước cuối cùng.

Cô chịu không được kích thích, đầu óc mơ màng tưởng tượng những ngón tay đâm vào hoa huyệt cô chính là đại dương vật to lớn nơi lòng bàn tay.

Ý nghĩ này vừa làm nguôi ngoai đi phần nào ham muốn cũng khiến mặt Ngụy Khinh Doanh đỏ ửng khi nhận ra những suy nghĩ dâm dục này. Có lẽ ngày ngày bị bọn họ dạy dỗ đã sinh ra một Ngụy Khinh doanh như vậy.

"Tiểu Doanh, em đúng thật là vưu vật, chưa tiến vào đã làm anh thích đến như vậy." hoa huyệt bên trong co bóp mút lấy ngón tay hắn, Ngụy Khinh Doanh đôi khi còn ấn nhẹ vào đỉnh quy đầu, một ít tinh dịch trắng lặng lẽ chảy ra.

Không biết từ khi nào, những ngón tay trong hoa huyệt rời đi, để lại cho coi trống rỗng khó chịu nhưng nhanh chóng được thay bằng cảm giác lấp đầy, còn thoải mái hơn cả ngón tay hắn.

Cố gắng mở mắt đang mơ màng, cự long to lớn đã tách hai cánh hoa sưng đỏ, tiến vào sâu bên trong hoa tâm thằng đến khi cả hai kết hợp chặt chẽ.

Vừa tiến vào còn không cho cô cơ hội thích nghi, quy đầu lại hơi rút ra, thúc mạnh vào bên trong, động tác này lặp đi lặp lại nhiều lần, lần sau mạnh và nhanh hơn lần trước.

Tiểu huyệt cũng nhanh chóng theo kịp tiết tấu của đại dương vật, co thắt vách thịt ẩm ướt như có hàng trăm cái miệng nhỏ mút lấy hắn.

Bao nhiêu thắc mắc trong lòng được cô thay bằng những tiếng rên rỉ kiều diễm "Ân...ahh...Thiên Dực...nhẹ chút...ư..."

Rất nhanh Ngụy Khinh Doanh đã sắp đạt cao trào, tiểu huyệt càng siết chặt, giữ lấy quy đầu.

Vương Thiên Dực cũng biết Ngụy Khinh Doanh sắp cao trào, liền không để cô đạt được như ý muốn, dừng lại động tác đâm rút mặc cho tiểu đệ đệ không ngừng trướng to đau đớn, trưng cầu ma sát "Tiểu Doanh nhi, mau nói cho tôi biết của tôi có to hơn bọn họ không? Có làm em thích chết không?"

"Có...có a...to hơn...ân...to hơn...ưm...." Ngụy Khinh Doanh chỉ thấy một trận ngứa ngáy khó chịu, biết rằng nhất định phải làm vừa lòng hắn mới có thể thõa mãn, không còn nghĩ ngợi đến chuyện khi xong rồi cô sẽ giấu mặt vào đâu.

"Vậy có làm em thích chết không? Nói."

"Thích...thích chết....anh làm em thích chết....làm ơn...cho em...ưm..." hai chân cô vô thức kẹp chặt lấy hông hắn, hơi nhích mông cố gắng làm giảm phần nào khó chịu ngứa ngáy.

Ngụy Khinh Doanh bị dục vọng chi phối, một bộ dạng dâm đãng khẩn cầu khiêu khích người nhìn là hắn. Nhận được câu trả lời vừa ý, hắn lại mạnh mẽ đâm vào hoa huyệt vài cái, rất nhanh đưa cô đến cao trào.

"Ân...ahhh....ưm....Thiên Dực...."

Bên trong hoa huyệt một trận mật dịch tuôn trào, ướt đẫm nam căn to lớn. Vương Thiên Dực không có ý định cho cô thời gian tận hưởng khoái cảm, tiếp tục thúc mạnh vào tử cung, ép cô khóc không ra nước mắt.

OoO

Cặp song sinh Vương Thiếu Phong hôm nay đi học về sớm, sẵn tiện ghé sang đón Tiểu Doanh ở trường.

Đến trước cổng trường từ xa đã thấy bé con đã đứng đợi sẵn, trên tay còn ôm một khối cầu trắng muốt.

"Tiểu Doanh."

Bé con nghe thấy tiếng gọi mình, ngước đôi mắt long lanh như ngọc lên nhìn bọn họ, khuôn miệng nhỏ nhắn vẽ lên một nụ cười tươi tắn.

"A Phong, A Vũ."

"Trên tay em là cái gì a?"

Ánh mắt hai người dồn vào cục bông nhỏ trên tay bé con, cục bông động đậy, ló ra cái đầu bé xíu, 'gâu' 'gâu' sủa vài tiếng.

"Là chó con nhà Tiểu Mễ, cậu ấy phải chuyển nhà lại không có ai chăm sóc nó nên nhờ em. Em có thể nuôi nó không?" Ngụy Khinh Doanh khi nhắc đến Tiểu Mễ đôi mắt linh động liền tỏa ra nét buồn, bình thường đã lấp lánh lúc này lại càng thêm đáng thương.

Bọn họ biết Tiểu Mễ là ai, đó là một người bạn ở trường của bé con. Chỉ là hôm nay chuyển nhà đi rồi sao còn để lại cục nợ này nữa?

Bây giờ từ chối hai người họ tất nhiên là không nỡ, nhưng là đem cái tiểu tuyết cầu này về có phần rắc rối đi?

"A Doanh, Tiểu Mễ chuyển nhà sao không thể mang theo nó?"

"Cậu ấy nói cậu ấy phải đến nước ngoài, xa ơi là xa, người ta không cho mang nó lên máy bay."

"Này, cậu ấy chẳng lẽ không còn thân thích nào ở đây? Nhất định phải là em nuôi?"

"Cậu ấy kể có một người dì, nhưng dì ấy rất ác độc, không biết yêu thương động vật. Mễ Mễ nói đã từng nhìn thấy dì ta ngược đãi động vật nhỏ. Đán Đán mà rơi vào tay dì ta thì thật tội nghiệp..."

Thì ra cục bông nhỏ này gọi là Đán Đán.

"Nhưng mà Tiểu Doanh, nuôi động vật thì rất mệt, còn phải có trách nhiệm với nó." Vương Thiếu Vũ xoa đầu bé con, nhỏ giọng nói.

"Không mệt đâu, Đán Đán rất ngoan, em sẽ có trách nhiệm với nó mà. Có thể nuôi được không?"

Vương Triều Vũ vuốt ve cục bông nhỏ trên tay bé con, cục bông nhỏ như hiểu được, sủa gâu gâu vài tiếng.

"Anh...cũng không phải là không thể. Nhưng mà Đại ca rất ghét nuôi động vật trong nhà."

"Vậy sao? Vậy em có thể không để cho nó lại gần anh ấy không?"

"Anh cũng không biết..."

Tiểu Khinh Doanh vẫn không từ bỏ "Nhà chúng ta rộng như vậy, lại không có chỗ cho Đán Đán sao?"

Cuối cùng hai người cũng bị hạ gục dưới gương mặt đáng thương của bé con, gật đầu mang một người một chó về.

Kệ vậy, để cho Nhị ca chăm sóc thêm một đứa nữa chắc cũng không có vấn đề gì.

....

Vương Thiên Dạ đầu đầy hắc tuyến đối mặt với khối cầu nhỏ trên tay Tiểu Doanh.

"Em nói cho anh nghe nó là cái gì?"

"Là chó con."

"Tại sao lại mang về đây?"

"A Dạ ~ nó không có nhà ở, thật sự rất đáng thương." bé con biết Vương Thiên Dạ chắn chắn sẽ không nỡ để cô phải thất vọng đâu.

Vốn muốn nói chăm sóc cùng một lúc ba thằng em trai cùng nha đầu này đã mệt lắm rồi, nhưng lời đến miệng thì không cách nào nói ra được...

"Đại ca sẽ tức giận đấy..."

"Em không để Đán Đán lại gần anh ấy đâu." bé con gật đầu chắc nịch, đôi mắt phát ra ánh sáng kiên cường.

Nhưng chưa kịp để Vương Thiên Dực tức giận thì một vấn đề khác lại xảy ra trước.

Tiểu Khinh Doanh bé nhỏ ngồi trên giường liên tục hắt hơi, nhiều đến mức chóp mũi cũng đỏ lên, đôi mắt long lanh, mê mang chìm trong nước.

Vương Thiên Dạ đau lòng lau nước mũi cho bé con "Tiểu Doanh nhi, em bị dị ứng với lông chó rồi, không thể để nó trong nhà được."

"Không được a, Đán Đán không thể không ở cạnh em... Hắc xì!" bé con lại nhảy mũi một cái nữa, tâm trạng cực kì khó chịu.

"Được được được, em đừng ôm nó nữa, mau đưa cho anh." Vương Thiên Dạ thấy bé con lại ôm chặt chú chó nhỏ trong lòng không chịu buông, còn liên tiếp hắt hơi đến mức mặt cũng đỏ lựng lên rồi trong lòng cực kì lo lắng.

"Đừng mang Đán Đán đi a~"

"Ừm, không mang đi." Vương Thiên Dạ đón được khối cầu trắng trên tay lập tức đem nó bỏ ngoài cửa phòng.

Chú chó nhỏ được thả tự do, chân ngắn chạy khắp mọi nơi, chợt đụng vào một thân người cao lớn. Cún nhỏ ngước lên thấy, không những không sợ hãi mà còn vẫy vẫy chiếc đuôi ngắn củn, gâu gâu hai tiếng.

Vương Thiên Dực dưới chân nhìn thấy một cục bông màu trắng, nhíu mày đá nó sang một bên, không hề có ý lại gần vuốt ve. Nhưng Đán Đán vẫn là không hiểu chán ghét trong mắt Vương Thiên Dực, lạch bạch chạy theo sau chân anh.

"Cút!"

Cục bông nhỏ bị quát, e dè lùi về phía sau một bước. Vương Thiên Dực hài lòng bỏ đi, nhưng chỉ được một lúc, khối cầu trắng trắng lại quay về bên chân anh.

Bị làm phiền, Vương Thiên Dực bực bội gọi quản gia đến chất vấn "Tại sao nó lại ở đây?"

"Đại thiếu gia, tiểu thư bị cảm nên không thể cho nó vào phòng riêng được." quản gia một bên lau mồ hôi, cung kính trả lời.

"Phiền phức, chẳng phải là hứa không cho nó chạy loạn sao? Mau mang nó biến mất khỏi tầm mắt tôi."

Quản gia vội ôm Đán Đán vẫn còn ngây ngốc bên chân anh đi, đem nó đặt ở sau vườn.

Tiểu Doanh nhi ngày hôm sau cuối cùng cũng hồi phục, cơ thể khỏe mạnh hơn nhiều, nhanh chân chạy đi tìm Đán Đán chơi đùa.

Bé con hưng phấn tìm khắp nơi lại không thấy cún nhỏ đâu, đến cả sân vườn sau nhà nơi nó thích chơi nhất cũng không thấy.

"Bác quản gia ơi, bác có thấy Đán Đán đâu không?"

"Ngày hôm qua Đán Đán làm Đại thiếu gia tức giận, tôi sợ cậu ấy sẽ ném nó đi nên mang nó đặt ở sau sân vườn rồi, ở gần nhà bếp ấy."

"Nhưng rõ ràng cháu tìm khắp sân rồi vẫn không thấy..."

"Không hay rồi, có khi nào nó chạy lung tung rồi đi lạc mất rồi không?"

Tiểu Khinh Doanh ngơ ngác một lúc, hiểu ra ý nghĩ lời bác Quản gia nói lập tức òa khóc lên.

Không được đâu, cô còn chưa chăm sóc Đán Đán được một tuần đã để nó lạc mất rồi! Nghĩ đến chú chó đáng thương lúc này phải lang thang ngoài đường không nơi nương tựa lòng bé con lại thấp thỏm không yên.

Vương Thiên Dực hiếm lắm mới được một ngày yên tĩnh, anh cầm cuốn sách mình thích nhất trên tay, quyết định cả ngày sẽ trò chuyện cùng nó.

Tuy nhiên mọi lại việc không đơn giản như anh tưởng, ít nhất là tiếng bước chân bận rộn xung quanh của người quản gia đã làm phiền đến một ngày yên bình này.

Không nhịn được nữa, anh hỏi "Chuyện gì vậy?"

"À, ừ, chuyện là..."

Bị thái độ ngập ngừng của quản gia làm cho khó chịu, Vương Thiên Dực nhìn ông ta một cái "Nói."

Vị quản gia hơn bốn mươi tuổi bị áp lực của Vương Thiên Dực chưa đến hai mươi dọa sợ, vội nói "Tiểu thư không thấy con chó nhỏ của mình, chạy ra ngoài tìm nó rồi. Thời tiết đang chuyển xấu, tôi khuyên thế nào cô ấy cũng không chịu về."

Anh nhíu mày, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đúng là không tốt thật, mây đen giăng kín khắp bốn phía.

"Đại thiếu gia, có nên gọi thông báo cho Nhị thiếu gia một tiếng không? Để cậu ấy tìm cách dỗ tiểu thư."

"Không được, hôm nay A Dạ thi chuyển cấp rồi, không được làm phiền nó. Còn con nhóc kia, các ông lo lắng như vậy chỉ càng chiều hư nó thôi, cứ để khi nào thích thì về."

"Đại thiếu gia, như vậy có chút không ổn..." ông đặt biệt yêu thích Ngụy Khinh Doanh, xem cô như con cháu trong nhà mà chăm sóc, sớm đã vượt qua tình cảm chủ tớ.

Vương Thiên Dực nhíu mày, lạnh nhạt hỏi một câu "Không ổn chỗ nào?"

Quản gia biết không thể chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, đành cúi đầu lui xuống.

Vương Thiên Dực cuối cùng cũng được yên tĩnh, anh thở nhẹ một hơi rồi đọc tiếp cuốn sách đang dang dở.

Nhưng đâu đơn giản như vậy, ánh mắt Vương Thiên Dực rơi vào trang sách một lúc lại mông lung dời đi hướng khác, trong đầu chỉ có đôi mắt lấp lánh đáng yêu kia.

Anh mím môi, lần nữa đặt tâm trí lên trang sách, một lúc lại mơ hồ nhớ đến bé con, đôi đồng tử sáng như sao nhìn chằm chằm vào anh.

Chợt khoảng trời bên ngoài cửa sổ sáng lên, ầm ầm vài tiếng như gào thét.

Không nhịn được nữa, Vương Thiên Dực vội đứng dậy, cầm theo chiếc ô rời khỏi nhà, anh đi không bao lâu trời liền đổ mưa.

Mưa lớn như vậy, anh biết chạy đi đâu tìm người đây?

Nhưng vận may hôm nay của Vương Thiên Dực không tồi, đi dưới mưa chưa bao lâu đã nhìn thấy bé con đứng dưới gốc cây tùng trước khuôn viên gần đó.

Anh vội chạy đến, đưa ô che trên đỉnh đầu Tiểu Doanh.

Bé con ý thức được nước mưa trên đầu ngừng rơi xuống người, quay mặt lại nhìn thẳng vào Vương Thiên Dực.

Mọi buồn bực phảng phất như dồn nén trong hoảng khắc ấy, anh cốc đầu Tiểu Doanh còn đang ngơ ngác một cái "Đồ ngốc, thấy trời sắp mưa cũng không biết chạy về nhà."

Đôi mắt bé con chợt đỏ hồng, lồng ngực Vương Thiên Dực như quả bóng xì hơi, không còn tâm trạng để tức giận nữa, vừa nói vừa xách ngang hông Tiểu Doanh lên "Cứ động vào là khóc, ngoài khóc ra em còn biết làm gì khác không? Đi về."

Hai chân ngắn cũn rời khỏi đất liền liều mạng quẫy đạp, "Không, không muốn, anh thả em xuống! Đán Đán, Đán Đán còn ở trên cây!"

Vương Thiên Dực sợ bé con giãy nữa sẽ té xuống đất, đành đặt cô xuống. Anh ngước lên nhìn trên cành cây gần đó có một cục bông trắng nhỏ treo ở trên.

Tiểu tuyết cầu thấy hai người nhìn lên liền ư ử đáng thương vài tiếng, nước mưa làm bộ lông dày ướt sũng rũ xuống, trông tội nghiệp hơn bao giờ hết.

Anh thở dài, vươn tay lên đem Đán Đán xuống đưa cho Tiểu Khinh Doanh. Vương Thiên Dực tuy chỉ mới mười bảy nhưng đã cao hơn 1m8, nhón chân một cái liền có thể với lên cành cây làm bé con bên dưới ngưỡng mộ không ngớt.

Đán Đán vừa rơi vào trong vòng ôm của Tiểu Doanh nhi liền vui vẻ lắc đuôi, liếm liếm gương mặt bầu bĩnh.

Tâm trạng của Vương Thiên Dực dịu xuống, giọng điệu cũng ôn hòa hơn rất nhiều "Đi về được chưa?"

"Dạ, cảm ơn anh nhiều lắm."

oOo

Đáng lẽ ngay từ đầu anh nên biết chắc chắn không thể tránh khỏi việc phải chia sẻ người phụ nữ này. Nhưng bản thân vẫn không có cách nào chấp nhận được hiện thực.

Tình cảm không thể buông bỏ, dù tình nguyện hay không hắn buộc phải học cách chia sẻ.

Về câu chuyện giữa Ngụy Khinh Doanh và Vương Thiên Dực thì có rất nhiều. Suốt những năm tháng hồn nhiên nhất trong cuộc đời cô đã dùng sự ngây thơ, lương thiện nhất để lấy đi trái tim của anh.

Tựa như vào ngày mưa cô quyết chạy đến trường đưa ô cho anh, vui vẻ cười khi nhận được lời cảm ơn đầy gượng gạo. Vẽ về anh trong một bức tranh về gia đình, cùng anh đi chơi công viên cuối cùng lại ngủ gật trong tay anh để anh cõng về.

Thời gian đầu Vương Thiên Dực chính là không cam tâm, nhưng khi nhìn thấy cô phẫn nộ lại biến mất. Dường như những thứ cảm xúc xấu xa, đáng sợ nhất đều biến mất trước khi kịp xuất hiện trước mặt cô.

"Thôi vậy, ai có thể không yêu Ngụy Khinh Doanh chứ, kể cả mày, Vương Thiên Dực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top