Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai cùng nhau về nhà, trên con đường về tràn ngập đầy sự hạnh phúc và ấm áp. Bỗng nhiên trở nên yêu đời thế này Khúc Hàn chưa bao giờ có được cảm giác đó, chỉ mong thời gian chậm lại một chút để anh có thể ở cùng cô lâu hơn.

Đây đã là lần thứ ba mà Nguyệt An đặt chân vào trong căn biệt phủ rộng lớn này, nên đối với cô nó cũng không còn mấy xa lạ. Không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi nhưng những nội thất lẫn đồ đạc trong nhà vẫn ở nguyên một chỗ, y như cái ngày đầu cô bước chân vào đây, không thấy bất kì sự thay đổi gì cả.

Anh dẫn Nguyệt An vào phòng của mình, còn một tay mang hết tất cả vali quần áo của cô vào, không một lời than vãn.

" Em cứ ngủ trong phòng của anh, từ nay nó sẽ là phòng của em. Anh sẽ ở phòng bên cạnh, khi nào cần gì em cứ nói." - Anh ôn hoà nắm lấy hai bờ vai mảnh khảnh rồi dịu dàng đặt cô ngồi xuống giường. Tấm nệm mền mại chỉ vừa đặt mông xuống thôi đã muốn ngã lăn xa ngủ một giấc cho thật đã.

Căn phòng này còn to hơn cả căn phòng của cô ở Tôn Gia, cũng đúng thôi vì đây là căn phòng lớn nhất trong ngôi biệt thự này, còn cả một chiếc dương cầm to đùng cách giường nằm một vách tường lớn. Bên trong đã được chuẩn bị đầy đủ những nội thất cần thiết nhất, từ tivi bàn ghế, máy nước ấm, tủ ủ khăn, không thiếu một món nào. Cô còn nhớ như in cái ngày Khúc Hàn bắt cô về đây, Nguyệt An đã thức dậy ngay trong căn phòng này, cô dám chắc chắn chưa hề thấy qua những món đồ đó. Lẽ nào Khúc Hàn đặc biệt chuẩn bị tất cả những thứ này là để cho cô?

Nguyệt An ngạc nhiên nhìn khắp căn phòng một hồi liền ngập ngừng lên tiếng:" Anh cứ ngủ ở đây cũng được, nhưng mà.."

" Nhưng...?"

Cô không nói tiếp mà chỉ tay về phía chiếc ghế sofa dài nằm cách chiếc giường tầm 1,2 mét gì đó.

" Thật chứ?"

" Ừm"

Cô gật đầu, coi như đây là cơ hội mà Nguyệt An dành cho anh. Vì đã đồng ý gả cho anh ấy, cũng không thể suốt ngày giữ khoảng cách như hai người xa lạ, tạm thời cứ vậy, còn sau này nếu cả hai muốn tiến triển hơn chút nữa thì cũng phải đợi đứa bé chào đời cái đã rồi mới có thể tính tiếp.
.
.
.
Đêm hôm nay vì lạ chỗ nên Nguyệt An thứ xoay qua xoay lại, thao thức mãi vẫn không tài nào ngủ được. Có đôi ba lần Nguyệt An cố tình quay người, hướng mắt về phía chiếc ghế sofa mà Khúc Hàn đang nằm nhìn lén anh, xem anh đã ngủ hay chưa. Mới thấy được thân người của Khúc Hàn khá to lớn, chân lại quá dài, không thể vừa vặn mà ngủ thoải mái trên một chiếc sofa nhỏ tí tẹo kia. Một chân anh co rút lại, đầu nằm lại phải đặt lên thành ghế cao, chắc rất khó chịu. Thế mà anh lại nằm im như một xác ướp, không động đậy cũng than vãn với cô tiếng nào.

Thà là anh bảo sang phòng kế bên ngủ còn hơn, cứ thế này thì tội cho tấm thân anh quá.

" Sao em còn chưa ngủ? Thấy không thoải mái ở đâu à."

Thì ra từ nãy đến giờ Khúc Hàn cũng không ngủ giống như cô, xem anh nhắm nghiền hai mắt cứ tưởng anh đã ngủ say, mà làm sao anh biết được là cô còn thức chứ? Anh có ba con mắt à?

" Không có gì.. chắc là do chỗ lạ." - Cô nhỏ giọng trả lời, hai tay báu chặt lấy tấm chăn che phủ khắp cơ thể chỉ chừa ra mỗi hai con mắt.

" Nhắm mắt một lát nữa sẽ ngủ được thôi."

Thấy anh đặt bàn tay bị thương lên trán, Nguyệt An cứ chăm chú nhìn vào nó. Khi nãy lúc ở trên xe, cô đã mở ra kiểm tra thử, quả thật đó không phải là một vết thương bình thường như lời anh nói. Vết cắt khá sâu lại còn được anh xử lý quá sơ sài nên máu cứ thế mà chảy ra suốt. Sau khi được Nguyệt An cẩn thận băng nó mới đỡ hơn một chút.

Cô vẫn thắc mắc trong đầu rốt cuộc là anh đã làm gì mà để bị thương đến nông nỗi như vậy?

Vài ba phút sau, sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cuối cùng cô cũng đưa ra một suy nghĩ khá nguy hiểm.

Cô chần chừ một lúc rồi nói:" Mà này, hay là anh lên đây ngủ đi. Chiếc giường này to như vậy, chúng ta chỉ cần nằm cách nhau một chút là được, em sẽ dùng gối chặn ở giữa."

Khúc Hàn tới thời khắc này mới chịu mở mắt ra nhìn cô, anh tưởng là mình đã nghe lầm, hoặc cũng có thể là đang mơ không chừng.

" ..không cần gượng ép, anh nằm đâu cũng được."

Miệng thì nói là vậy, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn rất muốn được ở gần cô hơn. Tuy vậy anh cũng không muốn Nguyệt An phải tự gượng ép bản thân để ngủ cùng anh, chỉ cần được chung phòng thế này anh đã mãn nguyện lắm rồi, không dám đòi hỏi gì nhiều.

" Anh cũng không thể ngủ ở đó mãi được, qua đây đi.."  - Cô nép người sang một bên rồi đưa tay vỗ lên phía giường trống bên cạnh.

Từ chối thì là vì sự tôn trọng, nhưng nếu cô đã không ngại mở lòng thì tất nhiên Khúc Hàn cũng sẽ vui vẻ đáp nhận nó. Anh lom khom ngồi dậy, rồi đi tới ngã lưng vào mặt giường êm ái, nói gì thì nói đây cũng là giường của anh, nơi anh ngủ hằng đêm, nếu được nằm ở đây anh sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ hơn.

Hiện giờ chỉ nằm cách nhau khoảng ba gang tay, cả hai người nằm đối lưng vào nhau, ở giữa được chặn lại bằng một chiếc gối ôm dài. Và tất nhiên hai người họ sẽ đều không khỏi tránh sự lo lắng bồn chồn.

Nguyệt An là đang tự làm khổ mình rồi. Giờ cô lại thêm phần bất an, nhưng người đã nằm đó rồi không thể mở miệng đuổi đi được.

" Em cứ yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không đụng vào em đâu." - Khúc Hàn nằm khép mình sát bên ngoài, để tránh xảy ra những sự va chạm không cần thiết.

Không gian bỗng chốc trầm lại, không còn một tiếng động nào nữa. Loay hoay một hồi thì cuối cùng Nguyệt An cũng chịu yên giấc nằm ngủ, cô ngủ say như chết, lúc ngủ còn tung hết mền gối khắp nơi.

Chỉ có một người vẫn chưa ngủ đó là Khúc Hàn, nhìn dáng vẻ của Nguyệt An lúc ngủ, y như một chú thỏ con, đáng yêu đến mức xém chút nữa anh đã không cưỡng lại được. Anh mép môi cười rồi nhìn sang chiếc bụng nhỏ xíu hôm nào giờ đã to hơn được một chút.

Anh kéo tấm chăn đắp lên trên người Nguyệt An, đôi bàn tay ấm áp cứ liên tục xoa lên mái tóc bồng bềnh.

" ..chúng ta cứ mãi thế này nhé."
__________
Sáng hôm sau

Chiếc đồng hồ treo trong gốc phòng điểm hơn 9h mấy sáng, Nguyệt An mới mơ màng tỉnh giấc. Cứ nghĩ là đêm qua sẽ không ngủ được, ai ngờ lại ngủ ngon đến mức này. Từ ngày có em bé trong bụng đến giờ, hôm nào cô cũng dậy trễ, có hôm đến trưa trời trưa trật mới dậy.

Điều đầu tiên cô làm khi thức dậy đó là nhìn sang phía bên cạnh, thì không thấy Khúc Hàn đâu cả, chắc có lẽ anh ấy đã dậy từ lâu rồi, dù gì cũng không còn sớm nữa.

" Em thức rồi sao?"

Khúc Hàn đi vào, trên tay cầm theo một cốc sữa đầy, anh đặt lên bàn ngủ.

" Trễ quá rồi, sao anh không kêu em dậy."

" Thấy em ngủ ngon quá anh không nỡ kêu em dậy. Dù gì em cũng đang mang thai, thức dậy trễ một chút có sao đâu. Thôi em uống sữa trước đi, anh ra ngoài chuẩn bị bữa sáng."

Cô gật đầu nhận lấy cốc sữa, uống một lần hết sạch không chừa lại một giọt thừa nào.

Vội vã vào trong thay quần áo, chỉnh sửa lại tóc tai, còn không quên ra sắp xếp lại chăn gối rồi mới bước ra khỏi phòng. Không ai bắt ép cả, nhưng đó là thói quen của Nguyệt An, khi còn ở cùng Tôn Thất, tuy trong nhà gia nhân không thiếu, nhưng nếu cô thấy bản thân có thể làm được gì, đều sẽ tự động làm mà không nhờ vả vào người khác.

Căn phòng của Khúc Hàn được thiết kế cạnh bên phòng bếp, chỉ cần mở cửa bước ra là sẽ thấy được ngay bàn ăn. Cô vừa bước chân ra khỏi phòng, đập vào mắt cô là một bàn đầy những món ăn lạ mắt, đa số đều được làm bằng rau củ quả, còn có cả sườn heo hầm rất tốt cho mẹ bầu.

" Anh tự mình làm chúng hết sao?" - Cô mở to mắt kinh ngạc, không nghĩ một người đàn ông như Khúc Hàn lại làm ra được những món ăn cầu kì thế kia. Ngay cả cô dù có cố gắng cũng không biết sẽ làm được bao nhiêu món, còn đằng này Khúc Hàn lại làm rất nhiều.

" Ừm, nghe Gia Kỳ bảo dạo gần đây em ăn không thấy ngon miệng, nên anh có tìm hiểu được vài món ăn mới, có thể em sẽ thích đấy." - Anh ga lăng đẩy ghế mời cô ngồi xuống.

Nguyệt An bị sự chân thành của Khúc Hàn làm cho dao động. Nhưng vẫn chưa thể gọi là thứ tình cảm gì lớn lao, chỉ đơn giản là vì sự ân cần và chu đáo của Khúc Hàn, đã làm cho trái tim phải chịu đựng nhiều sự tổn thương của cô được chữa lành đôi phần.

" Lần sau anh không cần phải chuẩn bị nhiều thế này đâu, anh vất vả rồi."

Dần dần đối với Nguyệt An chuyện đàn ông vào bếp nấu nướng cũng không còn gì là lạ. Vì cả hai người đàn ông bên cạnh chăm sóc cô những ngày qua, là Khúc Hàn và Gia Kỳ, đều nấu ăn rất giỏi. Gia Kỳ vì sống chỉ có một mình nên anh bắt buộc phải biết nấu ăn. Còn Khúc Hàn thì từ năm mười mấy tuổi đã vào bếp, khi đó hầu như ngày nào anh cũng nấu bữa ăn sáng cho Tôn Thất mang đến trường.

" Em ăn nhiều sườn heo vào."

Anh gấp một chiếc sườn heo thơm lừng đặt vào dĩa của Nguyệt An. Ánh mắt anh nhìn cô e dè như đang có điều gì đó muốn nói..

" Nguyệt An này...."

" Vâng?" - Cô ngước lên nhìn anh, khuôn mặt tươi tắn, đầy sức sống đó làm anh như muốn vứt bỏ đi hết những suy nghĩ vừa rồi.

" Không có gì."

" Chuyện gì? Anh cứ nói thử xem."

" Cha anh muốn gặp em, anh đã nói cho ông ấy nghe về chuyện của chúng ta rồi, ông ấy cũng rất vui mừng khi nghe tin em có thai."

Nguyệt An chưa từng nghe qua việc hai anh em họ có cha, nên có phần bất ngờ, khi mọi chuyện đi đến nước đường này cô mới nhận ra Tôn Thất đã giấu cô quá nhiều thứ. Ngay cả về quá khứ lẫn cả quan hệ trong gia đình, cô không hề biết bất cứ một điều gì cả, chỉ cần suy nghĩ đến đó thôi Nguyệt An đã cảm thấy đau lòng đến chết đi được.

Cô vừa không muốn lại vừa muốn, không muốn đi vì sợ bắt gặp Tôn Thất ở đó, còn muốn đi là vì sự tôn trọng dành cho cha của họ. Khoảnh khắc khi cô gật đầu đồng ý gả cho Khúc Hàn, lẽ ra cô nên quên đi người đàn ông lạnh lùng kia mới đúng.

Dù gì cũng không thể cả đời né tránh nhau, thôi thì đối diện với nó ngay bây giờ.

" Được em sẽ đi cùng anh!"

" Ông ấy đang ở vinh thự của Tôn Thất, nếu em không muốn thì không..."

Còn chưa kịp nói hết câu, Nguyệt An liền trả lời một cách chắc nịch.

" Em sẽ đi, em không sao đâu, anh đừng lo lắng."
.
.
.
Trên con đường đi tới vinh thứ cũng khá xa, Khúc Hàn hai ba lần hỏi liệu Nguyệt An có muốn quay về hay không, nếu cô không muốn gặp mặt họ, anh sẽ không ép buộc cô. Nguyệt An lại cứ khăng khăng nói bản thân sẽ ổn, nhất quyết muốn gặp mặt Tôn Bá.

Khúc Hàn suy đi nghĩ lại chợt nhận ra mình có hơi bất cẩn, lẽ ra anh nên hẹn Tôn Bá ra ngoài gặp mặt, để Nguyệt An phải quay về cái nơi tăm tối này, anh sợ sẽ lại khiến cô gợi nhớ lại những kí ức không tốt đẹp trước đó. Trong khi ở đó còn có mặt của Y Vân, Tôn Vũ và đặc biệt là Tôn Thất.

Và còn những gia nhân trong nhà, quản gia Ngưu nữa, rồi họ sẽ nhìn cô bằng con mắt gì đây? Như thế là quá thiệt thòi cho Nguyệt An.

Ngay cả khi Khúc Hàn và Nguyệt An đang đứng ngay trước cổng vinh thự, anh lại một lần nữa hỏi cô:

" Em chắc là mình không sao chứ? Hay là để hôm khác.."

" Khúc Hàn, có anh ở bên cạnh thì em sẽ cảm thấy rất an toàn. Sao anh lại trông có vẻ lo lắng hơn cả em thế." - Nguyệt An chủ động nắm lấy tay anh, tiếp cho anh thêm phần động lực.

Đó có phải là những lời thật lòng từ trong tim cô? Nhưng với Khúc Hàn cho dù đó chỉ lời nói dối, anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Nguyệt An đã chịu đặt lòng tin vào anh rồi.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn đó thật ấm áp, trong mùa đông lạnh lẽo thế này, chỉ cần có thể nắm chặt lấy tay người mình yêu thương là đủ.

" Em lạnh lắm rồi, mình vào trong đi." - Cô hối thúc anh

" Được."

Không ngoài sự suy đoán của cả hai, khi vừa bước chân vào trong, họ đã ngay lập tức trở thành tâm điểm bàn tán của những gia nhân trong nhà. Người thì cho rằng sau khi bị Tôn Gia ruồng bỏ, Nguyệt An cố ý tiếp cận Khúc Hàn để nhằm một đích dằn mặt hắn. Còn có người lại cho rằng cô và Khúc Hàn ngoại tình bị Tôn Gia bắt gặp nên mới bị hắn ruồng bỏ. Nói chung không hề có điều gì tốt đẹp mà họ nói về Nguyệt An cả, khi xưa họ tôn trọng cô bao nhiêu thì bây giờ lại coi thường cô bấy nhiêu. Vì thế mới có câu người ngoài cuộc luôn cho rằng họ hiểu rõ hết tất cả.

" Quản gia Ngưu, nếu tôi còn nghe bất kì lời đồn thổi gì về Nguyệt An nữa. Ông sẽ là người đầu tiên tôi tính sổ đấy." - Khúc Hàn liếc cặp mắt gắt gỏng nhìn sang ông, rồi từ từ đưa mắt nhìn từng người gia nhân trong nhà.

Đôi mắt hổ phách tựa hai viên lửa đỏ bừng cháy như đang dần thiêu đốt tất cả, vừa nhìn vào cặp mắt đó họ lại liên tưởng ngay đến Tôn Gia, khi ngài ấy bắt đầu nổi giận, cũng trông giống hệt như vậy.

" Tôi sẽ căn dặn họ ngay thưa ngài."

Không cần quản gia Ngưu phải lên tiếng, những gia nhân trong nhà liền biết thân biết phận khóa chặt miệng, không dám thốt lên thêm bất kì lời lẽ khó nghe nào.

" Đây là con dâu tương lai của ta đấy sao?" - Tôn Bá được Khúc Hàn báo tin sẽ mang Nguyệt An đến ra mắt ông, ông đã ra trước cửa mà ngóng ra ngoài gần hơn 1 giờ đồng hồ rồi, vừa thấy Khúc Hàn dắt tay một người con gái đi vào, Tôn Bá liền vui vẻ tiếp đón.

" Cháu chào bác ạ."

Nguyệt An ăn nói vốn rất nhã nhặn lễ phép, vừa cất lời liền lấy được cảm tình từ Tôn Bá.

" Đang mang thai đi đứng phải hết sức cẩn thận, nào mau vào đây."

Tuy Nguyệt An đang mặc trên người một chiếc áo tay dài khá phùng phình, như Tôn Bá vẫn nhận thấy được sự khác lạ ở cô. Quả thật Khúc Hàn không hề nói gạt ông, cô gái này thực sự đang mang thai, giờ thì ông mới dám tin anh 100 phần trăm.

Nơi này đối với cô quá quen thuộc rồi, quen thuộc đến mức cô còn nhớ rõ rành mạch từ ngóc ngách trong ngôi vinh thự rộng lớn. Ngoài quản gia Ngưu và Tôn Gia ra, thì còn có ai sống ở đây lâu hơn cô nữa chứ? Tính đến ngày Nguyệt An rời khỏi vinh thự xa hoa này, cô cũng đã sống ở đây gần hơn 4 năm trời, bao nhiêu năm tháng thanh xuân đẹp đẽ đều trải qua ở nơi này. Tất nhiên sau bao nhiêu tháng quay lại, sẽ không tránh khỏi sự xao xuyến, những kí ức đó lại chợt đua nhau ùa về trong tim.

Nguyệt An cứ nghĩ sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Ai ngờ được cô lại đang ngồi trong vinh thự thêm một lần nữa, mà lại còn với tư cách là hôn phu của Khúc Hàn.

Không phải nghe rất nực cười sao?

" Con tên gì?"

Tôn Bá không biết gì về danh tính của Nguyệt An, không hề hay biết cô là thiên kim tiểu thư của Tống Gia, chỉ nghĩ Nguyệt An là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường.

" Cháu tên là Tống Nguyệt An, là con gái của cha Tống Bách Tần."

" Tống Bách Tần?! Con thực sự là con gái của ngài ấy sao."

Ban đầu ông khá lo lắng về xuất thân của Nguyệt An, dù gì tiếng tăm của Tôn Bá cũng nổi danh khắp nơi, không thể để cho hai cậu con trai duy nhất đều lấy về hai cô gái có xuất thân không rõ ràng như vậy. Tuy Tôn Bá vẫn luôn tôn trọng quyết định của hai người họ nhưng môn đăng hộ đối thì vẫn tốt hơn.

" Vâng."

" Ai cũng bảo Bách Tần cha con là một người tài giỏi, thẳng thắn thật thà, ta chỉ từng gặp qua cô con gái út của ông ấy, chưa từng nghe kể ông ấy có một đứa con gái xinh đẹp như hoa thế này." - Ông hài lòng thể hiện rõ ưu ái dành cho Nguyệt An.

" Cảm ơn bác."

" Mời lão gia, mời thiếu gia, mời tiểu thư."

Quản gia Ngưu bưng trên tay một mâm trà hoa cúc thơm phức, đây là vị trà mà Nguyệt An yêu thích nhất, không ai đề nghị cả là do ông ấy đích thân mình chuẩn bị vì biết cô sẽ ghé sang đây.

Trong mắt quản gia Ngưu Nguyệt An vẫn mãi là Tôn Phu Nhân mà ông kính trọng ngày hôm, không bao giờ thay đổi.

" Hai đứa tính bao giờ mới tổ chức đám cưới?"

" Hiện tại cô ấy đang mang bầu, giờ bụng đã to lên nhiều rồi, chắc phải đợi sau khi sinh mới được." - Khúc Hàn nãy giờ trầm ngâm không lên tiếng, ngay lúc này mới mở lời giải vay cho cô.

" Cháu xin phép đi vệ sinh một lát."

Từ lúc bước vào đây tới giờ cô đã tập trung dao dác nhìn khắp nơi, vẫn không thấy sự xuất hiện của Tôn Thất, cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ Tôn Thất đã ra ngoài và không có ở nhà. Giờ có đi vệ sinh chắc cũng sẽ không lỡ bắt gặp hắn ta.

" Để anh đi cùng em." - Khúc Hàn lo lắng muốn cùng theo cô, có chuyện gì xảy ra ít ra còn có anh bên cạnh.

" Anh cứ ở đây tiếp chuyện với bác đi, em đi một lát sẽ ra ngay."

" Phu Nhân, hướng này." - quản gia Ngưu giả vờ chỉ lối đi cho cô

Thật ra thì Khúc Hàn chả yên tâm một chút nào, anh cứ nhìn dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn kia mãi.
.
.
.
Vinh thự này to đến vậy, tất nhiên lối đi đến phòng vệ sinh sẽ khiến cho rất nhiều người không quen đường cảm thấy chóng mặt hoa cả mắt, cứ phải đi qua bên này, rồi lại quẹo sang bên kia. Không lo lắng cho Nguyệt An, lối đi trong vinh thự này cô nắm hết trong lòng bàn tay, rành rọt hơn bất kì ai khác. Đang ung dung bước đi thì bỗng nhiên trước mắt cô là một nguoi con trai khá quen thuộc, đang đi về hướng của cô.

" Nguyệt An?"

Tôn Vũ cũng đang từ lối đó đi ra, không tin được cả hai lại chạm mặt nhau thế này.

Nguyệt An không trả lời, mắt cố gắng không nhìn vào cậu, cô cứ thế mà bước đi tiếp về phía trước

" Cha anh hôn mê đã 4 ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ Hàn bảo đó là tâm bệnh, không có cách nào chữa khỏi."

Vừa nghe đến câu Tôn Thất hôn mê, cô liền đứng khựng người lại, cho dù bên ngoài cố không để lộ bất cứ biểu cảm gì đi chăng nữa, nhưng trong lòng thì lại như sóng đánh, tâm can rối bời.

" Em có thể đến gặp ông ấy một lúc được không? Nếu có em bên cạnh, chắc cha anh sẽ tỉnh lại."

" Không được." - Cô lạnh nhạt đáp

" Coi như anh van xin em đó, xin em đến gặp ông ấy một lần cuối. Không phải em sắp gả cho chú anh rồi sao?" - Tôn Vũ rị chặt vào tay áo cô, nét mặt thê lương đó không giống như là nói dối.

Nếu bây giờ cô đồng ý theo cậu, chả phải là đang phụ đi lòng tin của Khúc Hàn dành cho cô sao?

Nhưng cứ hễ nhìn vào đôi mắt u buồn da diết đó của cậu, cô lại không cản được tiếng nói trong con tim mình.

Thế là Nguyệt An đã đồng ý gặp Tôn Thất.

Tôn Vũ sẽ giúp cô canh chừng bên ngoài, cô có thể an tâm đi vào trong.

Đứng trước cánh cửa dẫn vào phòng của Tôn Thất, Nguyệt An chần chừ một hồi rồi nhẹ đẩy cửa đi vào. Căn phòng này được thiết kế cách âm, nên chỉ cần đóng cánh cửa kia lại, bên trong sẽ hoàn toàn im ắng, không lấy nổi một tiếng động nào.

Cô từng bước từng bước đi về phía chiếc giường lớn, nhìn thấy Tôn Thất mặt mày hốc hác nằm trên giường, cô mới tin những lời Tôn Vũ vừa nói khi nãy là sự thật. Chắc sức khoẻ Tôn Thất lúc này đang rất yếu, còn phải chuyền cả hai dây nước biển. Hôn mê suốt 4 ngày liền, không ăn uống được gì cơ mà.

Nguyệt An xót xa đặt tay lên trán hắn, rõ ràng vài ngày trước khi gặp mặt nhau hắn vẫn rất khoẻ, sao giờ lại đổ bệnh thế này.

Còn đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói trầm đặc vang lên khiến cô giật mình.

" Nguyệt An.. Nguyệt An.."

Đôi mắt hắn yếu ớt khép hờ nhìn cô, không ngờ Tôn Vũ lại nói đúng đến vậy, Tôn Thất đúng thật đã tỉnh dậy, còn là ngay sau khi Nguyệt An chạm vào người hắn.

Cô nghe thấy như lại giả vờ như không biết gì, thấy hắn mơ màng tỉnh lại, Nguyệt An còn định cứ thế mà bỏ đi.

" Đừng đi, xin em đấy."

Hắn nắm lấy cánh tay cô, hốc mắt đỏ hoe cả lên.

Hết chương 57
Chương này tui gọp hai chương lại thành một cho mn đọc cho đã luôn.
Truyện được cập nhận trên:
Watt: Hankingz
Mangatoon: Mạc Ninh
Face: Ngoc Tran 张金桃
Ins: Jennytran_bae, ngoại truyện

#tongiangaighensao #tongtai #ngontinh #sủng #ngược

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top