Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72: Sóng ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Viện nhiệt tình ôm Mễ Lạc: "Bạn yêu, cuối cùng cậu cũng tới, mình chờ một lúc lâu rồi đấy, đồ ăn sắp nguội đến nơi rồi."

Cô đột nhiên nũng nịu oán giận, không giống như mọi ngày. Mễ Lạc sửng sốt một giây rồi mới mỉm cười đáp lại, ánh mắt không dấu vết nhìn trộm sang Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn đứng bên cạnh, hơi dang tay ra, cũng chờ một cái ôm. Ánh mắt hắn ám chỉ quá rõ ràng, Tư Viện không dám kháng cự, đành phải tiến lên ôm hắn một cái.

Ôn Đình Sơn thấp giọng nói bên tai cô: "Không ngờ em lại mời cả người khác đấy."

Tư Viện cười cười, không trả lời lại, lôi kéo Mễ Lạc vào nhà.

Ngay khi bước vào trong mọi người lập tức bị mùi thơm của thức ăn tỏa ra hấp dẫn.

Sườn sốt, thịt nướng, canh khoai môn, thậm chí là đĩa bắp cải xào, nhìn qua đã rất muốn ăn.

Những món ăn này khiến Simon hơi kinh ngạc, không ngờ người phụ nữ ham tiền này còn có chiêu thức trù nghệ. Cúng đúng, nếu muốn nắm lấy trái tim đàn ông thì trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ta, không hổ là đàn bà ham tiền, cũng am hiểu đấy chứ.

Tư Viện không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, nhưng Ôn Đình Sơn lại nghe thấy rõ ràng. Hắn cũng không vạch trần suy nghĩ của anh ta, chỉ nhìn thoáng qua Tư Viện đầy ẩn ý.

Người phụ nữ này nếu thật sự ham tiền, vậy chỉ cần hắn ném ra một đống tiền là đã có thể nắm người trong tay từ lâu rồi.

Đáng tiếc, cô không giống Mễ Lạc. Hắn dùng tiền để nói chuyện, ngược lại còn khiến cô sợ hãi trốn xa hơn.

Tư Viện tiếp đón Mễ Lạc, nếu cô biết suy nghĩ của Ôn Đình Sơn, chỉ sợ sẽ chửi thô tục một trận.

Tên điên này đã có lúc nào đập tiền lên người cô, ngoại trừ bắt nạt cô ra thì một đồng tiền cũng chưa từng được tiêu vì cô. Dĩ nhiên không tính tiền lương, số tiền đó là cô vất vả lao động mới đạt được, đâu thể tính là tiền hắn dùng để "lấy lòng mỹ nhân" chứ.

"Lạc Lạc, cậu nếm thử xem, cái này là xương sườn cậu thích ăn nhất. Món này mình nấu mấy tiếng đồng hồ, nước sốt vô cùng ngon, cậu phải ăn nhiều vào." Tư Viện thân mật gắp đồ ăn cho Mễ Lạc, khiến Simon nhìn mà thèm.

Simon gần như là không chút do dự ngồi đối diện Mễ Lạc.

Nhìn Tư Viện gắp đồ ăn cho Mễ Lạc, hắn cũng muốn. Thậm chí nhìn cô ta liếm chiếc đũa, anh ta cũng muốn biến thành chiếc đũa kia, để cô ta liếm từng chút một.

Ánh mắt cực nóng của anh ta chạm phải Ôn Đình Sơn, lập tức trở nên lúng túng, cúi đầu ăn cơm.

Tư Viện như thể cố ý, lại gắp một miếng xương sườn vào trong bát Simon: "Ngài Simon, anh nếm thử xem, Mễ Lạc thích nhất là ăn xương sườn đó."

Rồi quay sang hỏi Mễ Lạc: "Ăn ngon không, Lạc Lạc?"

"Ăn ngon muốn chết luôn đó." Mễ Lạc nũng nịu với Ôn Đình Sơn: "Honey, anh nhất định phải nếm thử món này, ngon cực kỳ."

Ôn Đình Sơn thờ ơ cườ: "Ồ, thế sao? Anh cũng nếm thử."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn lại không động đũa, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Tư Viện.

Tư Viện làm như không thấy, cũng không định để ý tới hắn.

Ỷ vào việc hôm nay có người ngoài ở đây, cô nghĩ rằng đối phương không dám làm gì mình, nhưng cô vẫn xem nhẹ độ vô sỉ của Ôn Đình Sơn.

Thứ gì đó lạnh lạnh cọ xát vào chân cô, không nhanh không chậm, từ từ di chuyển bên trong bắp chân của cô. Cứ cọ xát như vậy, từng chút một cào rách tâm trí của cô.

Đồ chó!

Tư Viện không ngờ hắn lại to gan như vậy, đời này cô chưa từng nghĩ tới, tình tiết yêu đương vụng trộm cẩu huyết mới xuất hiện trên phim ảnh gần đây giờ lại xảy ra trên người cô.

Cô cứng ngắc nhìn Ôn Đình Sơn, thấy hắn cười như có như không nhìn mình, chỉ có thể căng da đầu gắp cho hắn một miếng xương sườn: "Ôn tiên sinh cũng nếm thử, xem có hợp khẩu vị của ngài không."

Bỏ miếng xương sườn xuống, Tư Viện lập tức rụt chân lại, tránh để hắn tiếp xúc với mình.

Ôn Đình Sơn mặt không đổi sắc gắp miếng sườn lên, đầu lưỡi liếm một chút rồi mới chậm rãi bỏ vào trong miệng. Hắn nhã nhặn nhai kỹ, lộ ra vẻ mất tự nhiên khác thường.

Tư Viện thậm chí cảm thấy, hầu kết của hắn gợi cảm gần chết. Nó khiến cô nhớ tới khi hai người làm tình, hắn vùi đầu vào cô, liếm hôn từng tấc da thịt trên người cô.

Tư Viện thấy cả người khô nóng, tiểu huyệt ngứa ngáy, thậm chí có chút cảm giác ướt át .

Cô đột nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu ăn cơm.

Quái lạ như vậy, nhất định là do hắn động tay động chân.

Mễ Lạc ngồi một bên, nhìn thì vui vẻ ăn cơm, nhưng ánh mắt lại âm thầm lưu ý bầu không khí giữa Ôn Đình Sơn và Tư Viện, tự nhiên nhìn thấy khóe miệng Ôn Đình Sơn hơi nhếch lên.

Cô ta cúi đầu, che lấp oán độc trong mắt, lại ngẩng đầu lên, thấy Simon như con chó thè lưỡi nhìn mình, bắt đầu tính toán trong đầu.

"Viện Viện, lần trước mới giới thiệu hai người với nhau, không ngờ cậu đã mời Simon tới nhà ăn tân gia. Đãi ngộ tốt thế này, quan hệ của hai người tăng thần tốc thật đấy."

Mễ Lạc chống cằm, ngây thơ nói ra lời này.

Ôn Đình Sơn cười nhẹ liếc nhìn cô ta, cũng không vạch trần. Cầm ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hơi nhíu mày, rượu chua như vậy, đúng là hàng rẻ tiền.

Tư Viện không định tiếp đề tài của Mễ Lạc, nhìn thấy Ôn Đình Sơn nhíu mày, lập tức nói sang chuyện khác: "Làm sao vậy Ôn tiên sinh, rượu không hợp sao?"

Cô nhìn sang Simon đầy ẩn ý, đôi mắt Simon hơi nhấp nháy.

Rượu đương nhiên không phải rượu ngon, ngoài miệng thì nói là mấy nghìn đô một chai rượu, nhưng trên thực tế, anh ta kêu người mang tới một chai hàng giả.

Thứ nước chứa bên trong là rượu chỉ vài trăm tệ một chai trên đường cái. Theo như cái nhìn của anh ta, loại phụ nữ ham hư vinh như Tư Viện chắc chắn là không có kiến thức gì hết, làm sao có thể phân biệt được rượu ngon hay hỏng, lấy tạm một chai cũng có thể theo đuổi được rồi.

Tư Viện quả thật không phân biệt được, nhưng cô nếm một ngụm xong cũng không muốn uống thêm.

Đồ chua, cô không thích.

Nhưng đối với Simon mà nói, lại là xấu hổ khi bị vạch trần.

Anh ta nhìn Mễ Lạc, lại nhìn Ôn Đình Sơn, có chút khẩn trương nói: "Thân phận Ôn tiên sinh bất phàm, đương nhiên là đã quen uống rượu ngon, đồ đơn sơ này của tôi quả thật gây mất mặt."

Ồ, đây là đổ lỗi cho người ta phẩm vị quá cao, miệng bắt bẻ, chứ không phải do đồ của mình không tốt à.

Mễ Lạc còn cần lợi dụng nó, tất nhiên sẽ không để cho anh ta quá xấu hổ, lập tức giải vây: "Ai da, ăn cơm ăn cơm, canh này cũng khá ngon đó. Viện Viện, canh khoai môn cậu nấu thơm quá, Simon thích nhất là ăn khoai môn đấy, đúng không?"

Tư Viện nhướng mày rất nhẹ, Mễ Lạc trong tối ngoài sáng ám chỉ cô và Simon quan hệ cực tốt, rốt cuộc là cố ý hay vô tình?

Tư Viện đối diện với vẻ mặt vô tội của cô ta, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn cười nói: "Vậy sao, trùng hợp quá, hôm nay siêu thị giảm giá khoai môn, 10 tệ ba cân. Mình thấy ngon nên cũng mua nhiều hơn một ít, lát nữa còn có bánh ngọt khoai môn, nếu Simon thích thì phải ăn nhiều một chút đấy nhé."

Simon nhìn thấy ánh mắt của Mễ Lạc, cười nắm lấy tay cô: "Viện Viện thật tốt."

Trong phòng bỗng nhiên lạnh hơn, trên tấm kính còn phủ lên một lớp sương mỏng.

Mễ Lạc không khỏi sờ cánh tay: "Sao lạnh thế, có phải điều hòa bật thấp quá hay không?."

Tư Viện bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của Ôn Đình Sơn, vội đứng dậy đi chỉnh điều hòa.

Ôn Đình Sơn nhìn tay Simon ghét bỏ cọ trên bàn, trong lòng cười lạnh.

Một tiếng kêu giòn tan, Tư Viện quay đầu lại, thấy Simon làm đổ nghiêng bát canh của mình, canh khoai môn thấm ướt quần anh ta, cực kỳ chật vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top