Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Sở Dương sinh nở kí

Tác giả: JennyS
——————————
Bối cảnh cổ trang Trung Quốc, một chiếc thụ hơi tâm cơ
Sản phu sẽ có một tử cung tạm thời, cổ tử cung gắn vào tràng đạo. Lúc sinh nở, em bé sẽ chui qua cổ tử cung (cung khẩu) => vào sản đạo (tràng đạo) => ra ngoài qua lỗ đít (sản khẩu).
Không có "bướm". H rải rác gần cuối.

———tui là dải cảnh báo 18+ vô dụng——

Thời thế loạn lạc, Sở Dương từ công tử giàu có trở thành nô bộc bị bán vào phủ Trì gia. Tưởng chừng cuộc đời đã lặng sóng nhưng chẳng ngờ Trì lão gia vừa mắt y, hết dụ dỗ rồi cưỡng bức, cuối cùng làm Sở Dương mang thai hồi nào không hay, mãi đến khi lão phụng mệnh Hoàng thượng đi sứ, y mới phát hiện mình đã cấn bầu hơn một tháng.
Trì phu nhân quá rõ tính tình trượng phu, bà ngoài mặt chỉ đuổi Sở Dương sang ở kho chứa củi nhưng sau lưng ngấm ngầm sai người bỏ thuốc Duyên sản nhằm kéo dài thai kỳ, nuôi đứa bé mập mạp hơn bình thường, đợi thời điểm thích hợp sẽ chuốc thuốc Giục sinh kích thích tử cung tống thai nhi ra ngoài nhưng không hề thúc đẩy sản khẩu mở rộng, khiến em bé lố tháng mũm mĩm mắc kẹt trong đường sinh chật hẹp, cuối cùng khó sinh mà chết không thể truy cứu. Những tình nhân xấu số trước đây của Trì lão gia đều ra đi như vậy.

—————————

Đêm khuya thanh vắng, bên trong gian phòng chứa củi xập xệ tối mịt mù, nương theo ánh trăng hắt vào lỗ thông gió bé xíu tít trên cao lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang lăn lộn vật vã trên nền đất lót rơm rạ, đó là Sở Dương.
Hơn mười tháng qua, bụng y ngày càng lớn, da bị căng mỏng đến nỗi hiện cả mao mạch trải khắp bụng. Trừ bỏ nặng nề gây bất tiện trong sinh hoạt thì em bé rất ngoan, mãi đến chạng vạng tối nay, bụng y mới rục rịch động tĩnh.
Lúc ngờ ngợ mình chuyển dạ, Sở Dương tính tìm người giúp đỡ nhưng hỡi ơi cửa bị khoá trái, ý tứ rõ ràng muốn y tự sinh tự diệt. Sở Dương đành vịn tường trở về ổ ngủ, lúc này cơn đau đã tạm thoái lui, y nhớ lại lời dặn của nhũ mẫu khi nào chuyển dạ phải cố gắng nong rộng sản khẩu nếu không sẽ một xác hai mạng.
Đỡ cái bụng nặng trĩu như trăm cân, sản phu chậm chạp nằm xuống, thẳng tay lột quần vứt sang bên cạnh, banh rộng háng rờ rẫm sản khẩu khít rịt, lòng y chợt nhói lên bất an. Nhưng Sở Dương nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, tự nhủ mình chủ động tìm cách khuếch trương là được.

Bởi vì sắp sinh nên lỗ đít mềm mại hơn bình thường, y mân mê vài phút đã chọt vào được ba ngón tay. Ngặt nỗi y mang thai hơn mười tháng bụng bự vô cùng, thế nằm ngửa với tay xuống dưới vừa làm y khó thở, vừa không đút được sâu, Sở Dương nhìn quanh quất hồi lâu thấy nhánh cây thuôn dài đường kính tầm 5 phân vội vàng nhặt lên chà nó vào cành cây khác để mài lớp vỏ sần sùi khô khốc. Sau một chén trà, nhánh củi tuy không nhẵn nhụi nhưng ít nhất không cào xước vách thịt.

- Ưm....ư...

Lúc khúc củi đâm vào, Sở Dương bật ra tiếng rên nhẹ. Đối với lỗ đít sắp sinh mà nói, nuốt thanh gỗ đó không mấy khó khăn, có điều lớp vỏ nhám nhúa chà xát vách thịt mẫn cảm làm y ngứa ngáy nóng râm ran, trong vô thức dạng rộng chân hơn, tham lam đút sâu khúc củi chỉ chừa đoạn nhỏ cầm tay.
Cơn gò lúc này đã dịu xuống, tiếng rên đứt quãng vẫn vang lên không dứt nhưng nhuốm mùi dâm mị khó tả, tựa như sung sướng trộn lẫn chua xót.

- Ưm... ư... lại... lại... đau... hức.... aa...

Sở Dương ôm cái bụng to tướng của mình, cảm nhận rõ rệt nó dần cứng lên, đau đớn mới nguôi ngoai lần nữa ập đến, tay y vô thức đưa đẩy thanh củi nhanh hơn, mông cũng tự giác hẩy lên nghênh đón, cốt muốn dùng khoái cảm xoa dịu cơn đau đẻ.
Dần dà khúc củi không đủ thoả mãn sản phu, lỗ đít mềm rục được nong rộng cỡ 6-7 phân, nước dâm dầm dề chảy ướt lớp rơm rạ lót bên dưới. Sở Dương tranh thủ khoảng nghỉ giữa cơn gò cố gắng chống đỡ thân hình nặng nề sục sạo mò mẫn trong đống củi khô tìm một khúc gỗ lớn hơn. Lưng Sở Dương ướt nhẹp mồ hôi, vải áo cũ mèm dính sát vào người nóng bức khó chịu nên y dứt khoát cởi ra. Thời gian bầu bí không được bồi bổ, tay chân Sở Dương vẫn khẳng khiu như trước, có mỗi cái bụng vô cùng to lủng lẳng trước người, vì sắp sinh mà truỵ thấp hình giọt nước. Mao mạch ở bụng nổi ửng như mạng nhện, phần đáy còn có vài vết rạn ngoằn ngoèo.
Mắt thấy cơn gò mới sắp đến, Sở Dương càng hoảng hơn, mồ hôi túa đầy trán chảy vào mắt cay xè, may mắn thay tay y quờ quạng trúng khúc củi thích hợp, gấp gáp đỡ hông quay về ổ đẻ nhưng rốt cuộc vẫn không kịp. Đau đớn bén nhọn làm y ngã ngửa trên nền đất bụi bặm. Y gắng gượng nằm nghiêng người, lưng tựa vào chồng gỗ xếp gọn phía sau, chân trái nâng lên gác trên đống củi, banh rộng háng lồ lộ lỗ đít hồng nộn, sản phu không chút chần chừ đút khúc gỗ vừa tìm được vào đó.

- Aaa... lớn...ư.. lớn quá... hức... rách mất... a...

Miệng than nhưng tay vẫn một mực đâm sâu. Thanh củi này một đầu thuôn dài dần to lên, đường kính đoạn giữa phải đến 9 phân, lúc vào hơn nửa, mép đít đã dãn mỏng thấy cả tơ máu. Nhưng chung quy lỗ đít Sở Dương được dạy dỗ rất tốt, chẳng mấy chốc ứa nước dâm, cơ vòng nhanh chóng thích ứng kích cỡ thô dài, ôm sát dị vật nuốt từng chút mà không hề có dấu hiệu muốn rách.
Cơn gò ngày càng dồn dập, đau đớn cũng tăng dần, Sở Dương cảm thấy bụng mình hầu như lúc nào cũng cứng, nhưng tay y chưa từng rời khúc gỗ, thậm chí đâm thọc nhanh hơn, muốn lấy khoái cảm đè ép đau đớn. Trong lúc mơ màng sắp lên đỉnh, y lỡ tay thục quá trớn, nghe một tiếng "phốc" khe khẽ, nước nôi tràn trề ồ ạt phun xối xả ra ngoài qua lỗ đít.

- Aaaaaa... ưmmm.. sướnggg.. sướng.. quá... aa...

Chân y đổ sụp xuống, nằm xả lai trên mặt đất, bắp đùi thỉnh thoảng co giật, khúc củi ướt nhẹp lăn lốc một bên. Ban đầu Sở Dương tưởng mình cao trào nên chảy nước sướng nhưng y ngửi thấy mùi là lạ, cảm giác bụng cũng bớt trướng căng nên mới biết bị vỡ ối. Sản phu chưa kịp nghĩ nhiều, cơn buồn đẻ đã choáng ngợp tâm trí y.

Sở Dương lần đầu sinh nở chỉ rặn theo bản năng, rất nhanh liền đuối sức, cái đầu mập mạp vừa ra khỏi cung khẩu lập tức kẹt ứ trong sản đạo. Mắt y cay xè vì mồ hôi chảy vào khiến tầm nhìn mơ hồ cộng thêm lỗ tai ong ong ù đặc càng phóng đại cảm giác nghẹn trướng lên mấy lần. Sở Dương gượng người ngồi dậy, quỳ sấp dựa vào chồng gỗ, dùng tư thế có độ dốc cao để sinh nở,

- Ưmm... grừmm...ư... phù... phù....á....
- Đau... đau... quá...ư... hức...a... mau ra... aaa... phù....
- Hức... hức... làm.. ơn...ư... ừmmmmm.... grừuuuuu... hự...

Phòng nhỏ tràn ngập tiếng rặn đẻ, y sợ mất sức nên không dám rên lớn, chỉ nức nở thút thít như mèo kêu. Sau một lúc trầy trật rặn đẻ, Sở Dương đã có kinh nghiệm, biết rặn - nghỉ đúng lúc vừa đẻ hiệu quả vừa dưỡng sức. Thân thể béo núc của đứa nhỏ nong cổ tử cung dãn hết cỡ, nhờ nỗ lực của phụ thân từng chút nhích vào sản đạo. Tử cung co bóp thỉnh thoảng còn tướm ra nước ối bôi trơn, mùi tanh nồng ngào ngạt khắp phòng.

- Ưmm.. nghẹn.. nghẹn chết ta... ư...ư...

Cặc Trì lão gia rất thô to nhưng chẳng là gì so với một đứa bé, vách thịt bị căng đến tê liệt, Sở Dương cảm giác lỗ đít sắp rách thành hai nửa. Không chỉ có bên dưới nghẹn cứng mà bầu ngực Sở Dương cũng trướng căng. Vốn vú ứ sữa chạm nhẹ đã đau, nay nửa thân trên đè lên chồng gỗ, thịt nhũ liên tục cọ xát vỏ cây sần sùi cực kì dày vò, cảm giác như ngực có thể tuỳ thời nổ tung.
Sở Dương với tay mò về sau đít, thập thò giữa khe mông là chỏm đầu lơ phơ tóc máu như có như không chạm vào lòng bàn tay y.

- Grừuuuu....ư..hự... ưmmm... a... phù phù.... aaa... ư..ưmm... hự... phù...ư.... phù....

Đầu em bé căng mép đít trắng bệch, mỗi khi tưởng chừng sắp rặn ra thì Sở Dương hụt hơi, đầu bé lại thụt vào, cứ thế lấp lửng ra ra vào vào rất hành hạ người. Sở Dương sức lực cạn kiệt, y ngửa đầu hít một hơi thật sâu, miệng thét lên như cổ vũ bản thân, phối hợp cơn gò rặn mạnh xuống dưới, toàn thân y căng cứng,

- Aaaaaaaaaaaa.... grừuuu... ưmmm.. ư.. hừ.. hự...

"Phốc" một tiếng, đầu bé trượt khỏi sản đạo, treo lủng lẳng giữa hai cánh mông núng nính. Đồng thời, cửa kho củi bật mở, Trì lão gia hấp tấp đi vào, lão quét mắt một vòng rất nhanh đánh giá xong tình huống, xoay lưng dặn dò người hầu rồi đóng cửa không cho ai làm phiền.

- Dương Dương.

Sản phu mệt bở hơi tai tưởng mình nghe lầm, mơ mơ màng màng nhìn bóng người đang tới gần, mãi đến khi được ôm lấy, da thịt kề cận thân mật mới biết mình không bị ảo giác. Y ngoan ngoãn để lão bế lên theo kiểu xi tè, hai tay vội đỡ đầu em bé,

- Ngài chậm chút... rớt con bây giờ!

Trì lão gia cẩn thận đặt y nằm xuống ổ đẻ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:

- Bẩm đại nhân, đã chuẩn bị xong.

Lão tự mình bưng khay đồ vào, nương theo ánh nến, Sở Dương thấy trên mâm toàn bộ là đồ đỡ sinh.

- Lão... gia...ư.. ngài về từ bao giờ?... đau.. quá... ưm... hức... hức... nô đau quá...
- Ta biết, ta biết, vừa vào nhà ta tìm ngươi ngay.

Sở Dương oà khóc nức nở, lúc lẻ loi y kiên cường chống đỡ, giờ có người bên cạnh, không hiểu sao thấy yếu đuối vô cùng. Trì lão gia vừa dỗ vừa ôm sản phu dựa lưng vào ngực mình, lão biết xoa bụng cũng vô dụng nên quyết mân vú để khoái cảm làm dịu cơn dày vò.

- Áaaa... đau... lão gia... ư...ư... vú.. đau...

Vú Sở Dương so với lúc trước phổng phao lên không ít, hệt như hai cái bánh bao nhỏ phúng phính treo trước ngực, điểm thêm đầu ti hồng hào vểnh cao.
Ngực ứ sữa chạm vào liền đau, y vặn vẹo giãy giụa nhưng bị lão dùng chân đè lên hai cẳng buộc y nằm yên banh rộng háng. Cặp vú non bị xem như cục bột nhồi đến biến dạng, đầu ti bị véo đỏ ửng dần dà ẩm ướt, chua xót xen lẫn sung sướng nơi ngực làm y quên béng việc rặn đẻ, từ rên la phản kháng thành nỉ non dâm mị.

- Ư...ưm... lão gia...ư... nhanh lên... a.. nô... nô sắp... sắp... bắn sữa... ưm ư...

Đầu ti bị vò nát, khoảnh khắc lão thô bạo muốn kéo rớt núm vú, rốt cuộc nó chịu hết nổi mà xịt sữa, tia nước trắng đục thơm nhàn nhạt phụt lên trời, rồi rớt xuống tưới ướt ngực bụng Sở Dương. Y ưỡn cong người rên lớn, nếu không có Trì lão gia giữ lại, chẳng biết sẽ lăn đi đâu.
Bắn được sữa, bầu vú thông thoáng đỡ căng tức, lão Trì nhân lúc sản phu thoải mái mà đút chén thuốc bổ giảm đau, rồi dùng vải sạch lau mồ hôi, bụi bẩn cho y.

- Bôn ba vạn dặm nhớ vú Dương Dương quá. Bảo bối để ta bú tý xem nào.
- Ưm~... nô còn phải... ư... sinh...
- Ta bú việc ta, ngươi đẻ việc ngươi.

Lão tất nhiên làm theo ý mình, đem một cánh tay Sở Dương quàng qua cổ lão, bóp vú y chỉa đầu ti hồng nộn ngoạm vào mồm. Bên còn lại liên tục xoa nắn kích thích tiết sữa. Tử cung cũng bị thúc giục co bóp, bụng triền miên gồng cứng. Nhưng sản phu đã quen đau đớn đến chết lặng ấy, giờ lại được bú vú sướng rơn, cộng thêm tác dụng của thuốc khiến y không những đỡ đau, mà còn có sức phát nứng.
Sở Dương biết Trì lão gia là người cả thèm chóng chán, Trì phu nhân lại thâm độc nếu không có lão che chở, phụ tử y sớm muộn cũng chết dưới tay bà. Y chỉ còn cách lấy lòng lão để bảo toàn tính mạng. Trong vài phút ngắn ngủi, Sở Dương đã suy tính thấu đáo. Thực ra y không cần làm gì nhiều, cứ thoải mái bộc lộ khoái cảm là nắm chắc phần thắng.

- Áaaa... ư... lão gia~.... sao cắn nô~..ưm
- Nghĩ gì đó? Mau rặn đi!

Y rên hừ hừ vài tiếng rồi ngoan ngoãn rặn, miệng lầm bầm "đừng cắn vú nô" nhưng lại ưỡn ngực dâng cho lão bú.

- Ngọt quá. Nào, nếm thử sữa của mình đi.

Lão húp một ngụm sữa ngậm trong miệng, kề sát môi Sở Dương đút y uống, thuận tiện mút lấy mút để cái lưỡi hồng nộn bé xinh, khuấy đảo khoang miệng thơm tho vài vòng mới đỡ ghiền.
Sản phu bị hôn nghẹt thở, còn sức đâu mà rặn đẻ, lúc được tha bổng hệt như cá mắc cạn thở hổn hển, mềm nhũn như cọng bún dẩu môi vờ trách mắng:

- Lão gia..ư... thỉnh ngài tự trọng.... ưm... phù.. nô còn đang đẻ... phù... ngài làm vậy nô không rặn được... phù... hức.. hức...

Khoé mắt ầng ậng nước, kết hợp với gương mặt ửng hồng thoạt nhìn rất đáng thương, y sụt sịt mũi,

- Trách Dương Dương thơm quá ta không kiềm được.

Trì lão gia xốc Sở Dương ngồi ngay ngắn tựa vào ngực mình, để y tự co gối ôm đùi ép vào hai bên sườn bụng, mở rộng đường sinh, còn lão một tay áp bụng bầu bắt cơn gò, tay kia luồn xuống mông đỡ đầu thai.
Đợi bụng Sở Dương cứng hết mức, lão ra lệnh y rặn. Ban nãy day dưa hồi lâu làm nước ối chảy cạn, may thay nước dâm của y dồi dào, bù qua sớt lại đủ bôi trơn rặn được bả vai em bé.
Vào cuối cuộc đẻ, cơn gò thưa thớt dần, thôi gắt gao như trước, huống hồ đã rặn được phần to nhất của thai, em bé sẽ thuận theo đó mà tuột ra không cần dùng sức. Nhưng Sở Dương lúc này lại nhíu lỗ đít, cố ý kẹp đứa bé giữ tại đó, nửa thân trên ở ngoài được Trì lão gia đỡ, nửa thân dưới nằm trong sản đạo.

- Ư..ưm.. không, không được... hức.. không sinh nữa... ư.. phu nhân sẽ giết con nô mất... hức..hức... cầu xin lão gia.. ư.. cho cha con nô.. hức.. chết chung với nhau... hức hức... ưm.. đau..quá... ư...
- Nói bậy gì đó! Ta tuyệt không để ai hại chết cha con ngươi. Mau rặn đi!

Nghe vậy, Sở Dương mới yên tâm thở phào, tuy lão già bại hoại nhưng nói được làm được, y hít một hơi thật sâu, từ từ buông lỏng lỗ đít để em bé nhích ra từng chút một, còn không quên rên lớn phụ hoạ.

- Aaaa... ưmm... ra..ra rồi... ư..ư...

———————————-

Sở Dương tỉnh lại thấy mình nằm trên giường, bên cạnh là hài tử mới sinh còn đỏ hỏn, y chớp mắt nhìn quanh, nhận ra đây là phòng Trì lão gia.

- Tỉnh rồi? Ăn chút cháo đi.

Y chống tay ngồi dậy, thấy người vẫn nặng nề, chăn trượt khỏi bụng lộ ra phần da thịt nõn nà trần truồng.

- A! Sao... sao bụng nô vẫn to thế?

Sở Dương ngơ ngác hết nhìn đứa bé rồi nhìn Trì lão gia, sờ sờ nắn nắn cái bụng chỉ mới xẹp phân nửa, giờ lớn cỡ người bình thường mang bầu 7 tháng.

- Dương Dương, ngươi mang song thai. Đại phu bảo rất dễ sinh non, nhưng nhờ thuốc Duyên sản nên mới dưỡng được, thậm chí so với đứa bé bình thường còn mập hơn một chút.

Nói đến đây, cả hai thầm nhủ trong cái rủi có cái may. Trì lão đút cháo cho sản phu suy yếu tiếp tục nói,

- Còn thuốc Giục sinh chỉ đủ kích thích một bào thai, nhưng ngươi vốn quá ngày quá tháng sẽ sớm sinh đứa còn lại. Đại phu kê liều An thai, có thuốc này phụ tử ngươi sẽ bình an vượt cạn.

Sở Dương giờ mới vỡ lẽ, hèn gì bụng y to như vậy, mang thai quá một tháng cũng không lí nào to đến thế. Trì lão thổi nguội chén thuốc thơm mùi thảo mộc lóng ngóng đút sản phu uống,

- Đại phu còn nói quá tháng nước ối sẽ cạn, ta đã sai người chuẩn bị bồn nước ấm để ngươi đẻ trong đó.
- Đa tạ lão gia.
- Nếu thật lòng cảm tạ, chi bằng dùng hành động thay cho lời nói?

Sở Dương thầm mắng, y chỉ đáp lấy lệ, vất vả mang thai sinh con cho lão, chăm sóc y là việc hiển nhiên, thế mà lươn lẹo y mang nợ ân tình. Nhưng Sở Dương vẫn vờ biết ơn, hiếm khi chủ động ngả đầu lên vai lão thỏ thẻ,

- Lão gia trọng trách nặng nề bôn ba vạn dặm, vừa về đã nhọc công chiếu cố Dương Dương, mà nô chẳng có gì báo đáp ngài.
- Bảo bối, chẳng phải ngươi còn cái miệng nhỏ háu ăn này sao?

Lão luồn tay sau lưng Sở Dương, mon men sờ khe mông, mà y cũng thuận thế nghiêng người, nhấc má mông căng mọng rời giường để tiện cho lão dê xồm. Lỗ đít mới sinh được hai canh giờ đã khít rịt như cũ, lão thành thục mân mê, quen đường quen nẻo đút vào một ngón tay.

- Lão gia~...ư... không được.. a.. bên cạnh còn hài tử... ưmm...
- Dâm dịch cũng tiết rồi còn xấu hổ gì?
- Ưmm... tại..tại... Dương Dương nhớ lão gia... ư... ngài đi lâu như thế... hức... ưm...
- Ai daa, miệng trên cũng ngọt, chốc nữa bảo bối sẽ biết tiểu Trì còn nhớ tiểu Dương hơn.

Sở Dương vòng tay ôm lấy cổ gia chủ, ngồi nghiêng hẳn người dán dính vào đối phương cọ bụng bầu tròn trĩnh, y kề sát mặt, mũi chạm mũi ngượng ngùng mà mờ ám. Trì lão gia ăn chay mấy tháng nào chịu nổi ái nhân khiêu khích, lão vồ vập ngoạm môi nhỏ, triền miên hôn hít, còn giở hết thủ đoạn đùa bỡn khuếch trương lỗ hậu bên dưới. Ban đầu Sở Dương chủ động câu dẫn nhưng rất nhanh y thực sự đắm chìm trong dục vọng, vô thức đỡ gáy luồn tay vào mái tóc muối tiêu kéo về phía mình, há miệng hôn nhiệt tình đáp lại, đã vậy còn uốn éo thân mình chà xát vào người lão cầu hoan.

- Tiểu dâm đãng, mới mấy tháng đã đói thế kia?

Trì lão gia phét vào mông y mắng, Sở Dương đỏ mặt, thò tay vào quần lão nắm côn thịt sừng sững nóng hổi kia, ái muội đáp,

- Lão gia, mau dùng tiểu Trì bón tiểu Dương ăn đi.

...............

Bên ngoài mặt trời chói chang, trong phòng đóng kín cửa nẻo có hai con người hoan dâm vô độ. Một lão già phè phỡn ngồi trên trường kỷ dài lót đệm. Trên đùi lão, một tiểu nô bộc lớn bụng đang ra sức nhấp nhổm dùng lỗ đít hầu hạ chủ tử.
Chân Sở Dương run run đứng trên nền nhà, hai tay ngược ra sau bị lão nắm lấy, hễ y nhấc người lên là lão kéo xuống, cặc lớn theo đó mà địt nộn huyệt ứa nước.
Sở Dương có lòng nhưng sức cạn, bụng nặng nề đong đưa qua lại không ai đỡ, tốc độ của y chậm dần, Trì lão gia không tận hứng, bất mãn xốc hai đùi y lên, điên cuồng nhấp hông đâm thọc không chút thương tiếc.
Sở Dương bị địt sảng, chới với ôm bụng, í ới rên dâm, nước bọt trào khỏi khoé miệng, côn thịt cương cứng đánh bôm bốp đáy bụng văng tinh dịch tung toé cùng lỗ đít phun nước dâm khắp nơi.

- Aaa.... Lão giaaa~ ..ư.. sướng quá... nô muốn bắn... ư..ư.. áaa... lợi hại.. quả nhiên là lão gia.. á á... sướng chết nô...ư...

Giọng Sở Dương cao vút, đây là lần đầu tiên y phóng túng bản thân đến vậy. Vách thịt cao trào xoắn quít rất nhanh, siết chặt cặc lớn đang vùi bên trong nó, nhưng Trì lão gia không mảy may muốn xuất tinh, lão thích nhất đâm chọc lúc nộn huyệt triều thổi, phá vỡ tầng tầng lớp lớp thớ cơ đang co rút cực điểm, ép nó cao trào liên miên không dứt.

- Á..á...á... lão gia...ư.. đợi đã... chậm lại... ưm.. ưm... nô... chịu không nổi.... hức... sướng.. sướng quá...á..á..

Sở Dương trợn mắt thừa nhận cực khoái, lỗ đít òng ọc dâm thuỷ chảy lênh láng như đê vỡ, càng bôi trơn giúp cặc lớn hiếp chết nó. Đương lúc không khí hoan ái nóng bỏng tràn khắp phòng, em bé ngủ ngoan bỗng oe oe bật khóc.

- Ưmmm... dừng lại... ư.. hài tử khóc...a.. lão gia... ưm..a... đừng mà~...

Lòng y nôn nóng như lửa, bất lực giãy giụa, mà Trì lão gia thấy y phân tâm càng nắc dữ hơn, hung hăng quát,

- Kẹp chặt vào, hầu ta bắn rồi làm gì làm.

Biết lão chưa thoả mãn sẽ không dễ nói chuyện, Sở Dương cắn răng siết lỗ đít còn mò tay xuống dưới xoa nắn túi trứng của lão. Trì lão gia thoải mái hừ mũi, đâm thọc thêm chục nhát mới hài lòng xuất tinh, ngâm nguyên con cặc chà bá trong lỗ đít Sở Dương, bế y kiểu xi tè đến bên giường.

Bé con khát sữa nằm trên giường khóc đỏ mặt, Sở Dương vừa được thả vội vàng ôm con vào lòng mớm vú, nhìn cái miệng nhỏ xíu bú lấy bú để hệt như phụ thân nó.
Thấy mình bị làm ngơ, Trì lão gia cũng không giận, lấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn đút Sở Dương uống.

- Đại phu nói ngươi là nam nhân, hơn nữa sinh đôi, sợ không đủ sữa nên kê thêm viên này.

Quả nhiên có hiệu nghiệm, chẳng mấy chốc Sở Dương thấy ngực mình căng tức, bên vú không được bú bắt đầu trướng đau. Y muốn đổi vú mớm sữa nhưng bé một mực cắn chặt núm ti đang mút, bàn tay bé xíu bấu thịt nhũ, bộ dạng quyết không rời.

- Lão gia~... con ngài cắn vú nô... ưm.... bên này ứ sữa mà tiểu tử cứng đầu này không chịu đổi... ư... trướng đau muốn chết... a...
- Là vì tiểu thiếu gia hiếu thảo không tranh vú với phụ thân.

Vừa nói vừa hôn rải rác dọc cổ Sở Dương để lại những vết đỏ ái muội, xuống đến bầu ngực y thì hít hà như chó đánh hơi, mùi sữa non thơm ngát dụ người, lão thè lưỡi liếm láp, day núm ti qua lại trong nháy mắt sữa đã ứa ra. Lão há mồm đớp lấy, say sưa mút vú, nom hai cha con y chang nhau. Sở Dương thoải mái rên hừ hừ, nhàn hạ vẽ chuyện,

- Nô sinh hài tử trong bụng ra, chẳng phải lão gia hết vú để bú à?
- Bảo bối quên cái miệng nhỏ tiết nước dâm ngọt lịm rồi sao?

Vì lão vừa ngậm ti vừa ậm ừ đáp nên vài giây sau Sở Dương mới hiểu, y to gan vỗ đầu lão mắng lưu manh, nhưng banh háng gác một chân lên đùi lão, mặc cho bàn tay già nua mơn trớn, móc ngoáy lỗ đít mình.
Trì lão gia bú rất nhanh, rất mạnh, chẳng mấy chốc bầu vú y cạn sữa, đầu ti bị nhai đỏ au sưng to như hòn bi. Lão kéo y nằm nghiêng trên giường, áp lưng vào ngực mình, chân trên của Sở Dương co lên bẻ ngược ra sau gác trên hông lão. Cặc lớn cọ xát khe mông vài cái liền dễ dàng đâm vào cái lỗ mềm nước đó.

- Ứmmm... lão gia.. ư... từ từ thôi...a.. to, to quáaa... ư...

Sở Dương ôm hài tử trong lòng, đứa nhỏ bú no vẫn ngoan cố ngậm ti đi ngủ, mà phụ thân nó lại không chịu nhịn, Sở Dương bất lực hầu hạ hai cha con, lặn ngụp trong khoái cảm không nhận ra bụng mình ẩn ẩn đau.

Trì lão gia bôn ba xa xôi trở về chưa kịp nghỉ ngơi đã chăm sóc Sở Dương, đến lúc này cũng thấm mệt, lão làm loạn nửa nén nhang rồi ngâm côn thịt trong nộn huyệt ấm nóng của Sở Dương, cả ba người già trẻ lớn bé cứ thế mà ngủ.

—————————

- Ưmm~~

Sở Dương bị địt tỉnh, con cặc nóng hổi thô to chầm chậm mài huyệt y, vách thịt ứa nước trong vô thức. Y choàng mở mắt, thấy bé con nằm lăn trên giường mút tay ngủ ngon lành. Trì lão gia biết y tỉnh, chẳng nói chẳng rằng rút cặc bước xuống giường, lỗ nhỏ vang "phốc" một tiếng, nước dâm trộn lẫn tinh dịch chảy ròng ròng. Đương lúc Sở Dương còn đang ngơ ngác, lão kéo cổ chân y quấn quanh hông, quả đào căng mọng chênh vênh ngay mép giường. Mỗi tay lão nâng một má mông tròn trĩnh, đầu khất to như
trứng gà vững vàng đỉnh lỗ đít, một đường thẳng tắp đâm vào.

- Aaa... ưm...

Sở Dương bấu drap giường rên lên, chợt nhớ hài tử còn ngủ vội cắn răng kiềm chế, quăng ánh mắt nhoè nước lên án. Trì lão gia càng hưng phấn, thô bạo giã bành bạch, liên tục dập vào điểm mẫn cảm khiến Sở Dương sướng tê người.
Động tĩnh quá lớn làm em bé ngọ nguậy muốn tỉnh, Trì lão gia đỡ Sở Dương dậy đứng quay lưng về phía lão, bẻ cánh mông y tiếp tục nắc vào, túi trứng nặng trịch vỗ bem bép đỏ cả khe mông, đồng thời gạt phăng cánh tay sản phu đang muốn bê bụng mình,

- Ưmm... để nô đỡ bụng... ư..ư... nhanh quá... a... lão gia chậm chút... ưm...
- Dương Dương không cảm nhận được sao? Con chúng ta sắp chào đời, ngươi nâng bụng sẽ cản trở nó.

Sở Dương sững sờ, chợt nhận ra đúng là bụng âm ỉ đau, y nhớ lại cuộc đẻ trước mà thoáng rùng mình, Trì lão gia vội an ủi ngay,

- Bảo bối, có ta ở đây. Ban nãy ngươi ngủ, ta đã nhét thuốc Trợ sinh vào lỗ đít, còn dùng cặc lớn đưa nó vào sâu, lần này sẽ bớt đau hơn.

Rồi lão dâm dê cười khì khì, thấp giọng thổi gió vào tai Sở Dương,

- Chẳng phải ta đang giúp ngươi nong lỗ đít cho dễ đẻ hay sao!?
- Lão gia~... ưm.. ngài đừng trêu nô... ư... tiểu Trì to quá... a... thật lợi hại ..a... ngài dùng tiểu Trì..ư... địt mở đít nô~... ưm... nô sinh cho ngài... a.. tiểu thiếu gia...

Sản phu vốn sức yếu, huống hồ bụng lớn sắp khai hoa, mới chịch một chút tay chân đã bủn rủn, mềm nhũn dựa vào người phía sau, thừa nhận gậy nóng xẻ dọc thân mình đâm thọc từ dưới lên. Bụng trĩu nặng sà thấp tự do đong đưa nảy tưng tưng, Sở Dương cảm nhận rõ ràng túi thai đang chen chúc nong rộng cổ tử cung sắp chui vào sản đạo.

- Ư..ư... lão gia... ưm.. hài tử... hài tử đang ở cung khẩu... aaa...
- Dương Dương ngoan để ta dùng cặc lớn chọc vỡ túi ối có được không?
- Ưm..ư... dạ... nô nghe...e... lão gia sắp xếp... ÁAAAA

Một chân Sở Dương đạp nệm giường, đùi non bị giữ chặt, đầu khất to ụ tìm được cung khẩu lập tức thọc như điên, cú nào cú nấy chuẩn xác đâm mạnh tâm điểm, màng ối mỏng manh nào chịu nổi liền rách toạc, Sở Dương ré lên thất thanh, lỗ đít xè xè phun nước như tiểu tiện, mùi tanh nồng đặc trưng xối ướt chân hai người.
Trì lão gia dứt khoát bế thốc y đi vào buồng tắm, cặc lớn vẫn thuỷ chung vùi trong nộn huyệt theo bước chân chậm rãi mài vách thịt non, lỗ đít nhiễu nhại dịch hỗn tạp, hai người đi tới đâu đều để vệt nước dài trên sàn theo tới đó.
Chậu nước ấm nóng vừa đủ hai người, Sở Dương nhũn như bãi bùn ngồi trên đùi lão. Thuốc Trợ sinh quả nhiên hiệu nghiệm, lỗ đít mấp máy nở rộng không cần khuếch trương, nhưng lão vẫn ngoan cố đút cặc lớn cùng mấy ngón tay vào ngoáy.

- Ưmm... lão gia...ư... đừng chơi nữa.. a... nô mắc rặn... a...

Cơn buồn đẻ quen thuộc lại dấy lên, nhưng y không dám dùng sức, hơi nghiêng đầu dụi vào cổ lão nài nỉ,

- Cho nô.. ưm.. rặn đi...a... xin lão gia để nô... ư... đẻ tiểu tử cho ngài...
- Dương Dương muốn đẻ mấy đứa?
- Ưm.. bẩm lão gia...ư.. ngài cho Dương Dương bao nhiêu.. a.. Dương Dương sanh bấy nhiêu... ưm..ư... tuỳ ngài định đoạt...

Rồi như sợ chưa đủ, y vội vàng đế thêm,

- Ư...nô chỉ đẻ cho mình lão gia... ưm... chỉ muốn đẻ cho ngài thôi... a...đau~...ư...

Dĩ nhiên câu trả lời làm Trì lão gia vô cùng hài lòng, lão bảo Sở Dương banh chân gác lên hai bên thành chậu, đường sinh vừa được thông thoáng, y đã rặn liền mấy phát.
Tuy đau đớn không dữ dội như lần đầu, chỉ hơn đau bụng đại tiện một mức, nhưng Sở Dương vẫn rên thảm, còn tỉ mỉ mô tả đứa trẻ ra đến đâu.

- Aaaa... grừưưuuu... đau quá...ư.. đầu hài tử chật cứng... ư... sản đạo... phù.. phù... ư..ư....
- Lão..lão gia... Áaaaa... bả vai.. ư.. grừuu... bả vai.. cũng sắp.. vào sản đạo... ưmmmmm~
- Đau..ư.. đau... quá... ưmmm..ư... nô chết mất...ư~...

Trì lão gia xót hết cả ruột, vừa hưng phấn mong chờ, một tay sờ bụng Sở Dương, tay kia luồn xuống dưới áp lòng bàn tay xoa sản khẩu mở trọn. Mặt nước gợn sóng theo từng nhịp rặn, Sở Dương chà lỗ nhỏ đang bị đầu thai căng mỏng vào tay Trì lão gia lấy lòng, miệng nỉ non kêu,

- Lão gia... ư.. có sờ thấy đầu... hài tử không?.... Ưmmm~... để nô rặn mạnh... ư... ưmmm... phù... cho lão gia sờ... grừuuuu... ư....
- Giỏi lắm, giỏi lắm! Mau rặn thêm cái nữa!
- Ưmmmmmm~... ư... grừuuuu... hừmmm~.... hức.. hức... sắp tét mông nô rồi... ư... AAAAAA!!

Sở Dương oằn người cố sức rặn, nước sóng sánh tràn ra ngoài, bụng y lềnh bềnh nổi trên mặt nước, cái rốn lồi cao ngất trông như núm vú thứ ba.

- Ra! Ra rồi!! Dương Dương giỏi lắm! Mau rặn tiếp nào! Ta muốn bế hài tử lắm rồi!
- Ưm... mệt.. nô mệt quá... phù... rặn không nổi nữa... hức...

Lão sốt sắng lấy hộp nhỏ đặt sẵn trên bàn bên cạnh bể tắm,

- Đây, nhân sâm ngàn năm ta mua về từ chuyến đi sứ, cắn một miếng, hồi sức trăm phần.
- Ưmm... quý giá quá.. nô không dám ăn... ư...

Trì lão gia nóng lòng lắm rồi, lão cắn một miếng, vứt bừa phần còn lại lên bàn, nắm cằm Sở Dương đẩy mẩu nhân sâm vào, rồi lật sấp người y lại, cái bụng tròn trĩnh chèn giữa hai người. Lão đỡ mông y lên cao, Sở Dương không còn cách nào khác đành chống tay vịn vai lão, nương theo lực nâng mà quỳ gối cao gần như thẳng đứng.
Lộn xộn một hồi nước trong bể đã vơi phân nửa, mực nước bây giờ xấp xỉ mông y, cái bụng trắng phau lắc lư trước mắt chọc lão nhịn không được cúi đầu ngậm lỗ rốn lồi kia, xem nó như núm vú mà bú liếm.

- Lão... lão gia... ư..ư..ưmmmm.....

Sở Dương không biết lỗ rốn mình nhạy cảm đến thế, y bất ngờ rên ư ử, mười ngón tay khảm vào bả vai Trì lão gia, bụng ưỡn ra, mông vểnh lên. Tử cung gần lỗ rốn nhất cũng bị kích thích co bóp liên hồi tống đứa bé ra, Sở Dương vừa sướng vừa đau, vô tri vô giác thuận theo bản năng, lỗ đít mở to rặn mạnh. Trì lão gia thấy y phát nứng rặn đẻ mà hân hoan không thôi, miệng mút rốn lồi càng hăng, một tay đỡ hài tử, tay kia sục cặc bé khiến Sở Dương nhanh chóng lên đỉnh. Sản phu ngửa cổ rên lớn, thời gian chưa tới một chén trà đã cao trào bắn tinh, đồng thời lỗ đít triều thổi, y rặn mạnh cùng nước nôi dầm dề cuốn trôi đứa bé ra ngoài.

——————————
JennyS: hé lô 😂🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top