Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77.1: Liều chết triền miên 1 (Cao H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Đào đi lung tung ở trên phố, muốn dạo khắp nơi giải sầu. Nàng phiền chán Tống Quan Khanh ngày ngày quấy rầy, mấy ngày nay ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm làm nàng vô cùng không được tự nhiên, nhưng Thanh Nguyệt lại chậm chạp chưa về.

Còn có... Diệu Tịch.

Nàng thật lâu chưa thấy hắn.

Nàng có chút nhớ hắn.

Không phải nhớ, có lẽ là thấp thỏm chờ mong.

Nàng không nổi dậy tinh thần, cứ chậm rì rì đi trên phố như vậy, mua một đồ chơi tinh xảo làm bằng đường ăn, cũng chỉ cảm thấy vô vị, vô cớ nhớ tới khi ở chùa Tế Pháp, Diệu Tịch mang mứt hoa quả cho nàng, thứ kia lại là thực ngọt.

Nàng không tự chủ được than ngắn thở dài.

Diệu Tịch cũng thật không tốt, sau khi hắn trở về chùa, tuy ngày ngày tụng kinh lễ Phật như cũ, dường như hết thảy bình thường. Nhưng ban đêm lại luôn bừng tỉnh, trong mộng đập vào mắt hắn là váy cưới đỏ rực làm hốc mắt hắn ướt át, thiêu đốt trái tim hắn đau như đạo cát.

Giấu những sợ hãi hèn mọn cầu xin đó ở trong mộng, nhất quyết không thể phơi ra ngoài ánh sáng.

Hắn tỉnh lại cũng chỉ im ắng, trong bóng đêm gương mặt tuấn tú đã có vài phần chết lặng, dường như việc bị bóng đè giam hãm vĩnh viễn đã trở nên quen thuộc.

Diệu Tịch kỳ thật thực sợ hãi, hắn sợ hãi ngày nào đó lại nhận được thiệp mời của Mộc Đào, nàng ý cười tươi tắn mời hắn tới tiệc cưới của nàng, càng sợ nàng không chào hỏi, không nói một tiếng đã gả cho người khác.

Rốt cuộc hắn lại là thân phận gì, nàng muốn thành thân vì sao một hai lại phải thông báo cho hắn?

Cuối mùa thu đã đến, sương mù lượn lờ trên lưng núi, chùa trong núi đã là cực lạnh, tiếng chim hót trước mái phật điện trong trẻo như cũ, cổ thụ lại rụng nhiều lá cây, sắc màu xanh tươi lạnh xuống từng chút một.

Hắn nhịn không được lại xuống núi trôi dạt khắp nơi.

Tà dương sắp tàn, chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần thì đã ngừng ở trước cửa sân nhà Mộc Đào, hắn nhíu mày, than chính mình si ngoan khó đứt. May mắn trong sân không người, hắn nhìn nhìn đã có hoa cỏ mới, tràn đầy sức sống.

Nàng hẳn là từng trở về.

Thì tính sao chứ?

Hán quay đầu đi ngay, ra đường tắt, lại thấy một nữ tử ngồi ở trong một góc cúi đầu che chân, bên cạnh để một cây đàn.

"Thí chủ, ngươi làm sao vậy?" Diệu Tịch vội vàng đi lên, giơ tay muốn đỡ nàng dậy, lại phát giác nam nữ thụ thụ bất thân, nhất thời có chút xấu hổ.

"Tiểu sư phụ?" Nàng kia ngẩng đầu lên, sa mỏng che mặt, là nhạc công gặp được vào Ngày Của Hoa lần đó: "Ta không có việc gì, không cẩn thận trẹo chân."

Thấy bộ dáng Diệu Tịch tiến thoái lưỡng nan, nàng lại than nhẹ một tiếng: "Tiểu sư phụ không cần khó xử, ta... Thực mau sẽ có người tới tìm ta . Ta chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh, nếu tiểu sư phụ không chê, có thể ngồi xuống trò chuyện cùng ta."

Diệu Tịch thấy không rõ khuôn mặt nàng, lại cũng nhìn ra trong mắt nàng muôn vàn u sầu, xoay người đi nâng cây đàn kia lên, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng.

"Tiểu sư phụ, ngươi nói con người có phải rất khó tùy tâm mà sống hay không." Nàng nhìn bầu trời đêm, vô cùng hoang mang.

"Chắc là, thí chủ có khó xử?"

"Ta... Bị một ít chuyện phàm tục dây dưa, cảm thấy thật thân bất do kỷ." Nhạc công giơ tay chạm vén khăn che mặt: "Cũng không biết bộ dáng như vậy, sao còn sẽ bị dây dưa không thôi." Nàng khẽ cười một tiếng, lúc rũ mắt ngấn lệ hiện lên.

"Thí chủ cần gì tự hạ thấp bản thân, nếu là bị dây dưa, vậy thì né tránh, trời đất rộng lớn, sầu gì không có chỗ cho thí chủ dung thân? Tiếng đàn thí chủ động lòng người như thế, nghĩ đến hẳn là có người không biết đúng mực mạo phạm." Diệu Tịch thấy nàng kéo mạng xuống, nhẹ giọng trấn an nói.

"Trốn được thì tốt rồi." Nhạc công cười cười, lại trở nên im lặng, chỉ nhìn bóng đêm đen như mực kia.

Diệu Tịch nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hắn không biết an ủi người, theo bản năng cảm thấy nhạc công này sợ là gặp việc khó giải quyết.

"Tiểu sư phụ, ngươi nhìn đi, ánh trăng ra rồi." Nàng nhìn trăng tròn từ trong sương mù lộ ra, hình như có nơi để hướng tới.

Diệu Tịch lại cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, trăng sáng như tuyết đọng lông mày, sáng ngời rạng rỡ như vậy.

Ngực bắt đầu dâng lên đau đớn quen thuộc, khắp người cũng bắt đầu dồn dập lửa nóng, hắn muốn lập tức rời đi, lại có người tìm tới ra tiếng nói: "Như Lam cô nương, có người tìm ngài."

"Diệu Tịch!" Phía sau lại dường như truyền đến thanh âm nàng.

Diệu Tịch ngẩn ra, còn chưa ngẩng đầu, nhạc công lại đã được đỡ đứng dậy, từ biệt hắn: "Đa tạ tiểu sư phụ, Như Lam cần phải đi."

Diệu Tịch nỗ lực đứng dậy, đưa đàn cho nàng, còn miễn cưỡng hành lễ, nhạc công mới ôm đàn rời đi.

Hôm nay Mộc Đào ở trên phố đi hồi lâu, không muốn về Lệ Đường Trai, mà trở về nhà mình. Nào biết lúc đi vào con đường nhỏ này, đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc cùng một nữ tử xa lạ ngồi ở trong góc, hắn ôm một cây đàn thấp giọng nói chuyện cùng nàng kia, lại theo nàng cùng ngẩng đầu ngắm trăng.

Bóng đêm thâm trầm, hắn cũng hứng thú, bên người ta ngắm trăng ở ngõ hẹp, đến nàng gọi hắn cũng không thèm để ý, chỉ ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng kia rời đi.

Trong lòng Mộc Đào tức giận, gọi vài tiếng cũng không thấy hắn quay đầu lại, lập tức tiến lên kéo hắn.

Chờ hắn xoay người lại, nàng nhìn thấy cái trán hắn thấm đầy mồ hôi mỏng, gương mặt tràn đầy nhẫn nhịn, nàng mới bỗng nhiên phản ứng lại — ngắm trăng? Hắn phát tác tình cổ, lại còn chịu đựng ngắm trăng cùng người khác.

Lập tức là vừa gấp gáp lại vừa tức giận, lôi kéo hắn đi về phía nhà mình, lại bị Diệu Tịch ném ra, hắn nỗ lực bình tĩnh lại, dịu dàng giảng đạo lý với nàng: "Thí chủ, chuyện bần tăng lần trước nói với nàng, nàng không thể lại làm loại chuyện này cùng bần tăng, bần tăng không sao."

Lại lập tức xoay người định rời đi.

"Ngươi không cần cùng ta làm loại chuyện này, vậy ngươi muốn đi tìm ai?" Mộc Đào đuổi theo vài bước đi túm chặt quần áo hắn, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn vừa chua xót vừa cả giận nói: "Ngươi tìm người khác không giải được cổ đâu."

"Bần tăng không đi tìm ai, bần tăng... Đều có giải pháp." Hắn bình tĩnh đẩy nàng ra lần nữa, chạm tới cái tay kia khiến cho hắn run rây một trận, Diệu Tịch lại kiệt lực ép xuống dục vọng ngập trời, khăng khăng xoay người.

"Ngươi lại đi nữa, ta sẽ cởi quần áo!" Mộc Đào bực bội, đặt bàn tay ở cổ áo chuẩn bị kéo ra, tăng nhân quả nhiên lập tức quay đầu lại cản nàng.

Bàn tay nóng bỏng đè ở trên mu bàn tay nàng, Diệu Tịch cau mày đối diện nàng, lạnh giọng trách mắng: "Không cho làm loạn!" Nàng biết! Hắn sẽ không mặc kệ nàng đâu. Mộc Đào rất đắc ý, giữ lấy cổ tay Diệu Tịch, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Tuy là bốn bề vắng lặng, nhưng cũng nói không chừng có người đi ngang qua, Diệu Tịch lo lắng ra một thân mồ hôi lạnh, cổ tay bị ngón tay thắng mềm vuốt ve, Diệu Tịch nhịn không được trốn tránh, lại bị nàng thuận tay bám vào vai định hôn, đôi môi gần trong gang tác, nàng nhắm nghiền hai mắt cứ phải hôn hắn.

Diệu Tịch không muốn từ chối nàng, hắn thậm chí sắp khắc chế không được ôm lấy nàng. Nhưng hắn nhớ tới thanh niên ở bên cạnh nàng, đóa mẫu đơn xinh đẹp đêm đó cài trên tóc nàng, nàng tự tay giúp thanh niên mang lên trâm ngọc, còn có áo cưới rực đỏ của nàng nữa.

Hắn quay mặt đi, nụ hôn của Mộc Đào rơi vào khoảng không.

Lần đầu tiên, Diệu Tịch tránh đi nụ hôn của nàng. Mộc Đào cơ hồ là hoảng loạn, chẳng sợ phía trên Đoạn Tháp hắn kiên quyết như thế, đêm đó sau núi hắn tức giận như vậy, hắn cũng chưa bao giờ từ chối nụ hôn của nàng, còn tránh đến dứt khoát như thế.

Nàng không nói nên lời là cảm giác gì, chỉ cảm thấy đều khiến nàng khó chịu hơn nhiều lần so với mọi cảm xúc trước đây, như đổ một bát nước đá vào trong lò sưởi vào mùa đông, trong khoảnh khắc căn phòng không còn sót lại chút ấm áp nào, chỉ còn lại hương vị vụn gỗ sau khi đốt sạch hun cay mũi người.

Nàng giống như cây gỗ còn chưa đốt xong đã chợt bị dập tắt, trở nên lạnh lẽo từng chút một, chỉ cảm thấy mũi chua xót.

Trên người Diệu Tịch đau đớn như bị lửa thiêu, nóng rát khó có thể ngăn chặn. Sau khi hắn tránh khỏi Mộc Đào thì lập tức đẩy nàng ra, nói giọng khàn khàn: "Thí chủ, đừng như vậy nữa, bần tăng đi trước."

Tay trái Mộc Đào vẫn gắt gao bắt lấy hắn không bỏ, không rên một tiếng bắt đầu kéo xiêm y chính mình, Diệu Tịch thấy động tác nàng cố chấp, bắt lấy tay nàng, mỏi mệt nói: "Thí chủ, sao nàng phải khổ vậy chứ? Đừng như vậy."

Tay hắn run rẩy chỉnh lại cổ áo cho nàng, cúi đầu giấu đi thần sắc đau khổ.

"Ngươi chán ghét ta, có phải hay không?" Âm thanh Mộc Đào đều đang phát run, nàng nhìn thẳng Diệu Tịch, chờ hắn trả lời, Diệu Tịch lại không hề nhìn nàng.

"Vì sao, rõ ràng phía trước còn tốt." Nàng nghẹn ngào, nhào vào trong lòng ngực Diệu Tịch, chôn ở ngực hắn hỏi.

"Như thế nào sẽ, bần tăng..." Thích nàng còn không kịp, làm sao chán ghét nàng.

Hắn lại nói không ra, nói ra lời thích không cần thiết như vậy cũng sẽ chỉ tăng thêm bối rối thôi, nàng cũng sắp thành thân rồi.

"Thí chủ, bần tăng nói rồi, nàng phải cùng người trong lòng nàng làm loại chuyện này, thật sự không cần lại phải vì tình cổ tới uất ức chính mình, bần tăng không có việc gì." Hắn chịu đựng chua xót, dịu dàng đẩy nàng ra: "Huống chi bần tăng không thể lừa gạt nàng, người trong lòng nàng sẽ ghen ghét sẽ khổ sở."

Lần này hắn không còn nhìn nàng, bước chân hỗn loạn đi về phía trước, ý đồ rời khỏi nơi này.

Thời điểm lại bị đẩy ra lần nữa, Mộc Đào cũng không đuổi theo bóng người run rẩy kia nữa.

"Diệu Tịch, vì sao ngươi luôn muốn như thế?"

"Ngươi chẳng lẽ cảm thấy ta không thèm để ý đến ngươi một chút nào sao?"

"Hay là người cảm thấy ta trơ mắt nhìn ngươi chết sẽ tốt hơn?"

"Vì sao trước nay ngươi đều không suy xét một chút suy nghĩ của ta chứ?"

Nàng tựa như mệt mỏi, giọng điệu cũng không kích động, chỉ rất bình tĩnh hỏi hắn, chỉ là dòng lệ tràn bờ mi cuồn cuộn chảy xuống

gương mặt. Diệu Tịch dừng lại, đau đớn trên thân thể cùng dày vò trong lòng theo nhau mà đến. Hắn muốn nói nàng đừng khóc, hẳn không phải có ý này, muốn nói hắn thật sự chỉ là không muốn lại liên lụy đến nàng. Bất kể lúc nào tình cổ phát tác, nếu mỗi lần nàng đều tới cứu hắn, nàng ở trước mặt người trong lòng của nàng biết phải làm sao? Bản thân hắn chỉ là một cái mạng mà thôi, nhờ nàng mới kéo dài hơi tàn đến nay, nàng có thể có được hạnh phúc kỳ thật quan trọng hơn rất nhiều so với mạng của hắn.

Mộc Đào lại dường như nhìn thấu hắn, thanh âm run rẩy lại vô cùng cường thế tuyên cáo: "Nếu ngươi thật sự tốt với ta, vậy đừng làm ta cả đời đều áy náy bất an."

"Người trong lòng lung tung rối loạn cái gì, đều không quan trọng bằng ngươi." Mộc Đào chớp chớp mắt, ý đồ bức trở về nước mắt không biết cố gắng kia, vừa nước chảy mây trôi nhìn chằm chằm hắn.

"Không được lại từ chối ta nữa." Nàng hung tợn cảnh cáo hắn.

Sợ hắn không nghe, lại không sao cả bổ sung thêm một câu: "Nếu nguwoi còn dám từ chối ta, cùng lắm thì, ta cùng chết với ngươi."

Lời này của nàng khiến đầu óc Diệu Tịch ngây ngốc, rõ ràng hắn hẳn là phải vui mừng, trong lòng lại nhịn không được thở dài.

Nàng thật sự không hiểu, ngốc như vậy. Nói như vậy nếu vị hôn phu của nàng nghe lại nên làm thế nào cho phải, hắn sợ nàng khổ sở, càng sợ nàng mất đi lang quân như ý.

"Ngươi trở về, theo ta đi." Mộc Đào cứ đứng tại chỗ, rơi lệ đầy mặt uy hiếp hắn.

"Ngươi không theo ta đi cũng được, ta đợi lát nữa sẽ nhảy xuống hồ, xem là ngươi chết trước, hay là ta chết trước."

Diệu Tịch bất động, Mộc Đào cắn cắn môi lập tức quay đầu muốn đi về phía hồ sâu ngoài trấn.

Một bước, hai bước, ba bước.

Bàn tay run rẩy kia túm chặt nàng, bàn tay tăng nhân nóng đến dọa người, lời nói ra cũng mang theo hơi nóng, rơi ở bên tai nàng: "Nàng đừng đi, bần tăng đi theo nàng."

Nàng quay người lại, thấy gương mặt kia cụp mi rũ mắt, nàng chớp chớp mắt, nước mắt chưa khô, lại rốt cuộc vừa lòng dắt tay hắn, lôi kéo hắn vào sân nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#1v1#caoh