Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Hôn rắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang theo cỏ bấc, nồi đá và trái cây trở lại sơn động. Được đại xà chỉ dẫn, Điền Điềm nhanh chóng tìm được thác nước sạch sẽ, thoải mái tắm rửa, rồi dùng nồi đá nấu canh rau xanh.

Nói ra cũng thật kì lạ. Bên ngoài đang là mùa hạ mà nơi này lại không chia theo mùa, sinh vật bốn mùa đều có.

Chỉ là, bên ngoài đã tối đen nơi này vẫn là ban ngày, lại còn không bị khô hạn, việc không chia thành bốn mùa đương nhiên cũng có thể xảy ra.

Điền Điềm nhanh chóng thông suốt. Điều duy nhất làm nàng không yên lòng là những thôn dân ngoài kia.

Hiện tại nàng ở đây, ăn uống ngủ nghỉ đều đủ cả, lại có nước để tắm rửa, nhưng còn thôn dân thì sao? Bá phụ bá mẫu, Điền Vi muội muội bây giờ thế nào rồi?

Điền Điềm biết mình nóng vội, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói với đại xà bên cạnh: "Xà thần đại nhân, ngài hẳn đã biết. Người nhà của ta và những người dân thôn Tiểu Hà ngoài kia, đều đang chịu khổ vì khô hạn, cho nên ta mới bị hiến tế để cầu mưa. Đại nhân, ngài có thể mau chóng ban mưa lớn xuống không? Ta sẽ nghe theo sự phân phó của ngài, ngài muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó."

Điền Điềm nói đến có chút xấu hổ, thân là tế phẩm, nàng cũng chưa làm được gì. Ngược lại, sơn động này và các đồ vật nàng muốn đều là xà thần mang nàng đi, nàng mới tìm được.

Nhưng nàng không chờ được nữa.

Nàng yên lặng nhìn đại xà.

Không biết vì điều gì, sau khi nàng nói những lời này, nàng lại nhìn thấy ánh mắt đại xà hiện lên vẻ thương hại.

Thương hại ư...

Xà thần vậy mà lại thấy nàng đáng thương sao?

Không để nàng kịp nghĩ nhiều, trong không khí bỗng nhiên như có như không vang lên một tiếng khí âm*. Ngay sau đó, đại xà đứng thẳng người, chậm rãi hướng phía nàng bò qua.

(*Editor không hiểu lắm nên để từ gốc, bạn nào hiểu thì nói mình sửa lại nhé.)

Thân đại xà bỗng nhiên đứng dậy, dọa Điền Điềm nhảy dựng. Đã vậy, nó còn trườn lên trước nhìn nàng bằng ánh mắt đó.

Hơn nữa tiếng khí âm kia...

Điền Điềm không kìm nén nổi mà bắt đầu khẩn trương, lại không dám động đậy, chỉ biết nắm chặt áo cưới, nhắm mắt lại.

Ngay từ đầu, nàng đến đây đây là vì rắn kia muốn ăn nàng, bằng không, lòng thương hại của nó là thế nào đây.

Không lâu sau, nàng liền cảm thấy hai luồng hơi thở lành lạnh phun trên người nàng. Ngay sau đó, trên môi chợt lạnh, như có thứ gì chạm!

Càng đáng sợ hơn là, cùng với cái lạnh trên môi, hai luồng hơi thở lành lạnh từ phun trên người nàng cũng biến thành phun trên mặt nàng, đặc biệt là quanh môi!

Một ý nghĩ không thể tin lóe lên, Điền Điềm mở mắt ra, ngay lập tức thấy đầu đại xà đã dừng trước mặt nàng. Không chỉ thế, miệng rộng còn dính sát trên miệng nàng!

Hai mắt Điền Điềm mở lớn.

Nàng không nghĩ tới, một con rắn, vậy mà lại sinh ra loại tâm tư này với con người! Mà cái gọi là hiến tế này, không phải điều gì khác, mà chính là cùng rắn tương giao!

Cùng động vật tương giao, đối với nữ tử thời đại này mà nói là vô cùng nhục nhã, cũng là tra tấn cực hạn.

Nàng từng nghe nói, dưới núi Thanh Thành có một quả phụ sau khi trượng phu qua đời không chịu được trống vắng, đã cùng đại cẩu trong nhà tương giao. Sau bị người hầu phát hiện, tố cáo quan, huyện lệnh phán nàng bị các loại động vật gian dâm bên đường, cho đến khi chết.

Phụ nhân kia khi bị mọi người chỉ trỏ phỉ nhổ hổ thẹn vô cùng, nhưng lại không chịu đựng được cực hạn khoái cảm do động vật mang đến. Cuối cùng, người đang sống sờ sờ bị động vật đã hạ dược cắm chết. Lúc sau lại bị động vật dữ tợn ăn một nửa thi thể bên trong...

Giờ khắc này, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao nó lại thương hại nàng.

Ở thời đại này, cùng thú giao hoan, là phải chịu ngàn người cười nhạo vạn người mỉa mai. Huống chi, cơ thể bọn họ chênh lệch như vậy. Chỉ một lần cũng đủ khiến nàng sẽ từ người đang sống mà bị làm tới chết.

Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.

Điền Điềm thống khổ mà nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, miệng nàng bị cạy ra, lưỡi rắn thật dài men theo miệng nàng, chậm rãi đi vào dò xét...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top