Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hạ và Đông vốn dĩ đã ở cạnh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để kết thúc một năm lớp 10 thành công rực rõ, cô Công Nghệ phá lệ cho lớp làm thực hành: đem thành quả trái cây lên men lên lớp để liên hoan.

Đây là một trong những bài học chính thức trong sách, nhưng cô giáo xin khất tới cuối năm để cả lớp có thể thưởng thức mà không ảnh hưởng đến môn học sau. Dù sao cũng thi xong hết rồi, học sinh đi học cũng chỉ đi chơi hoặc bù cho hết bài học mà thôi; tội gì không để chúng nó xõa.

Đương nhiên, điều kiện để có thể sử dụng chất men này là cả lớp không ai được phép điều khiển phương tiện đi lại: tức là người khác chở đi hoặc bắt xe về.

Sống với người có thâm niên làm rượu ngon như bà ngoại, An Hạ chắc chắn không thể thoát kiếp rượu chè bê tha bết bát của mình. Tuy tửu tượng của cô không bao giờ khá lên, nhưng cô rất khoái những dịp no say với đồ cồn như này.

Hơn nữa, cô có khả năng lên men trái cây rất ngon. Đó là thành quả của những ngày lảng vảng bám đuôi bên cạnh bà ngoại.

Vậy nên, lúc cô bật chai của mình ra, cái mùi ngọt ngọt của trái cây và chút hơi men ủ mấy ngày khiến người bên cạnh đôi lúc choáng choáng.

Cơ thể Quý Đông không được tốt, nên rượu bia là hai thứ bị cấm tiệt trong cuộc đời của cậu. Nhưng cậu không thể ngờ, nhỏ ngồi cạnh cậu là một cao thủ ủ rượu. Chỉ ngửi qua thôi mà cậu đã có dấu hiệu mê man.

Đánh hơi được mùi ngọt, lũ bạn háu đói trực tiếp tới ngửa cổ uống mấy ngụm rượu của An Hạ. Nhưng cô không cho chúng nó nốc hết, để lại cả nửa chai cho cô và bạn cùng bàn thưởng thức.

- Quý Đông, uống của tớ không?

"Đừng An Hạ, tớ không biết uống."

Nhìn người bình thường trước mặt, cô sao mà tin được cái trạng thái dần bay vào đờ đẫn của cậu. Nhưng sự thật là, trong cái dịp lớp như cái tửu quán, cậu đã cảm thấy bản thân mình dần chìm vào cơn mơ hồ. Chỉ tiếc là An Hạ không nhận ra điều đó, cô chỉ nhỏ giọng tủi thân lẩm bẩm như làm nũng:

- Tớ cất công ủ rượu ngon đến vậy cơ mà, không định thử thật à?

Nếu cậu có thể nghe được, chắc chắn cam đoan rằng thứ khiến cậu gục chính là cái giọng nhẹ như bông của cô; nhưng cậu không nghe được. Cậu chỉ đọc được khẩu hình.

Nhưng có không nghe được cậu cũng không từ chối nổi người con gái trước mắt, bèn cố gắng vượt qua rào cản bản thân, nốc rượu.

An Hạ thấy người trước mắt ngửa cổ uống, mình cũng rót ra ly giấy đem theo uống luôn.

Rượu An Hạ làm không đắng mà thanh thanh lịm lịm. Uống vào không có cảm giác gì khiến người ham ngọt như Quý Đông cũng chia nửa với cô, xong đổ một phát xuống bụng mình.

Sau khi uống, đầu lưỡi như bị kích thích mạnh, cứ tìm kiếm chút dư vị chớp nhoáng vừa rồi trong khoang miệng. Đến cả cuống họng dần cũng được ủ tê, mê man đoái hoài tìm thêm vị say.

Và rồi cậu thật sự nhầm to, cũng coi thường với tửu tượng của mình.

Rượu dần ngấm, cậu dần thấy An Hạ có hai đầu.

An Hạ cũng y chang, cô không ngờ công thức mới lại khiến rượu ủ mạnh đến vậy. Thường cô không say món của mình nhanh vậy, nhưng giờ trong cô: tình cảm dần len lỏi chi phối mất rồi.

Nó đang xâm lược và chiếm đóng cả người An Hạ.

Cô mất lý trí, gục nguyên người vào Quý Đông, mặt chui vào hõm cổ của cậu để lấy điểm tựa lưng.

Chuông tan học đã reng lên từ lâu, cô giáo cũng đã về, chỉ còn mấy đứa ma men ở lại lớp uống. Chúng nó có bị đánh chết cũng không ngờ, một lần nghiên ngập mà lại có thể thấy được tình tiết đặc sắc vậy. Thế nên, chúng nó rủ nhau lôi lại điện thoại ra, lưu lại lịch sử.

Khi chủ nghĩa duy tâm lên ngôi, đồ vật xung quanh dần có hào quang tỏa sáng, cái nết bà tám linh tinh của cô dần trỗi dậy.

Nhưng dù có say đến điên, An Hạ vẫn biết người bên cạnh chắc chắn không nghe được lời cô nói, bèn giơ hai tay của mình ra, cử động ký hiệu loạn xạ.

Nhìn hai đứa kia giao tiếp bằng thứ tiếng thủ ngữ, đám còn lại cảm thấy bị lạc lõng vô bờ.

Lúc này mắt Quý Đông đã một nhắm một mở rồi; cả đầu gục thẳng xuống người kia, để quanh mũi mình toàn vấn vít mùi hương thảo dược trên tóc cô. Tay cậu gác ở bàn sau lưng cô, thấy cô nói chuyện với mình bằng thủ ngữ; bèn vòng tay ra đằng trước.

Thành ra, cả người An Hạ chính thức lọt thỏm trong vòng tay cậu.

"Quý Đông này."

"Ừ."

"Giữa mùa đông và mùa hạ cách nhau một mùa xuân, giữa mùa hạ và mùa đông cách nhau một mùa thu."

Cậu đã say rồi, nhìn đống ký hiệu vòng vèo của An Hạ cũng cảm thấy choáng váng; càng nhìn càng thấy chóng mặt đau đầu:

- Hửm, nói tiếp đi.

"Vậy thì khi nào hạ và đông có thể gặp nhau nhỉ?"

Bởi nếu có thể gặp nhau, thì cái lý gì mà cô có thể nhận nhầm cậu, quên được cậu?

Bởi nếu có thể gặp nhau, thì làm gì có sự tự ti chật vật khi cô cảm giác bản thân không xứng với cậu. Khi hai người dường như bị ngăn cách bởi một khoảng không rộng lớn: trong đó một người là hotboy điềm tĩnh vạn người mê, người còn lại chỉ là nàng mọt sách tầm thường nhỏ bé.

Khoảng cách đó, giống như mùa đông và mùa hạ vậy. Khi hai mùa quá khác biệt, chúng nó chưa bao giờ gặp nhau cả.

Lúc say, Quý Đông không đủ tỉnh táo để suy nghĩ sâu sắc như vậy, cái cậu nhìn thấy, chỉ là tên cậu và cô. Vậy nên, cậu dùng hai bàn tay của mình, lồng vào hai bàn tay nhỏ kia.

Đan chéo nhau, cậu thật sự ôm được người trong mộng.

Người mà cậu dành cả những tháng ngày tuổi trẻ rụt rè của mình để nhớ mong, làm hành động mà cậu phải đo bằng cả thời gian để thực hiện: giờ đã thực sự xảy ra.

Tiếc rằng, cả hai lại trao nhau cái ôm đầu trong tình rạng mất ý thức.

- Thật ra Hạ và Đông vốn dĩ đã ở cạnh nhau rồi đây.

Bỏ qua việc sốc muốn chết của lũ bạn bên cạnh, sau khi nói câu đó xong, cả cậu và cô như dần cảm nhận được mùi hương quen thuộc, càng cảm nhận được hơi ấm an toàn từ đối phương.

Bèn dựa vào nhau mà đánh một giấc bù lấy sức.

Đến khi tỉnh lại, trời đã chuyển màu nhá nhem, lớp chỉ còn vài đứa ngắc ngứ ngủ ngấc ra đó.

Quý Đông tỉnh trước, quay đầu nhìn người con gái đang nằm vật ra bàn thì vỗ nhè nhẹ bên má cô, bảo cô cùng đi về nhà.

Lúc đứng chờ xe buýt, mặc dù người cả hai còn thoang thoảng mùi rượu nhưng tinh thần đã phấn chấn lên không ít, còn rảnh rang bàn luận về kế hoạch hè của mình.

Giống như đã quên mất những gì nói với nhau trong lúc mất kiểm soát rồi.

Phải đến khi cả cậu lẫn cô ngồi yên vị trên ghế ngồi, xúc cảm của Quý Đông mới dậy sóng một lần nữa.

Ánh trăng yên ả vờn trên mặt nước của những tháng ngày non trẻ đã nhỏ từng giọt bầu tròn đầu tiên khiến mặt hồ phải rung động.

Hơn một năm trước, cô và cậu cũng ngồi lên xe buýt như thế này, cũng vị trí này, nhưng giờ đây dường như đã có sự thay đổi ở đâu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top