Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C3 - Rèn luyện

Nếu như là trước đây, có thể Văn Dũng đã bất tỉnh. Nhưng sau khi dành vài tiếng đồng hồ làm theo hướng dẫn của tầng một công pháp bí ẩn vừa đạt được, hắn thực sự cảm nhận được có sức mạnh nào đó trỗi dậy trong đầu, cộng với việc đầu đập vào nghiên mực cũng đem lại một cơn đau đột ngột, thoáng cái hắn đã tỉnh táo trở lại.

"Đúng là dục tốc bất đạt"
Hắn lắc đầu cười rồi tạm dừng mọi việc, nấu một bữa cơm ra trò rồi tận hưởng nó một cách vui vẻ hiếm thấy.

Cơm nước xong xuôi, Văn Dũng rửa tay mặt sạch sẽ rồi thật sự bước vào lối rẽ của cuộc đời mình.

Hắn chọn vẽ một bức thần phù tên là "Hỏa Phù", có tác dụng tạo ra một ngọn lửa, mạnh hay yếu còn tùy bức phù tạo thành có hoàn hảo hay không.

Văn Dũng tập trung tinh thần, nét bút dứt khoát họa theo hình ảnh trong quyển Thần phù luận ngữ sau đó vận dụng những điều học được trong Thanh Thuần Thần Niệm, mường tượng ra ngọn lửa trong đầu rồi truyền hình ảnh đó vào bức phù, miệng khẽ niệm đơn giản "Hỏa!".

Đáp lại lời hắn, là chẳng có gì phát sinh. Nhưng không sao, mới ngay lần đầu đã thành công thì mới là lạ. Văn Dũng tiếp tục thử lại từng bước từ đầu.

Tuy hào hứng, không sợ thất bại, nhưng sau hơn ba mươi lần thất bại, Văn Dũng bắt đầu nản, tốn hơn ba mươi mảnh hoàng chỉ, nghiền chu sa thêm mười lần nhưng đến một tia lửa hắn còn không tạo được. Hơn nữa, vận công quá độ khiến đầu hắn bắt đầu đau nhức, tinh thần có vẻ thương tổn, tạp niệm xuất hiện khiến hắn cảm nhận được rằng hôm nay sẽ không thể thành công.

"Hay là ngủ một giấc khôi phục sức khỏe hoàn toàn đã!"
Nghĩ là làm, Văn Dũng quyết định leo lên giường đánh một giấc tới sáng, lấy tinh lực tốt nhất để theo đuổi đam mê.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa rọi vào khung cửa như mọi khi, hắn lập tức bật dạy, không càu nhàu mà chạy ngay tới bàn làm việc. Hít thở hai mươi hơi, vận dụng thần niệm, hắn lại thực hiện các bước vẽ phù.

"Thành, thành rồi, có ánh sáng hiện lên!".
Văn Dũng cảm nhận có gì đó phát sáng trong từng nét vẽ, rồi khi hắn niệm "Hỏa", một ngọn lửa bùng lên, tuy rất nhỏ đến nỗi còn không sáng bằng ánh sáng trong mắt hắn nhưng vẫn đủ khiến Văn Dũng gào lên trong sung sướng.

"Ta thành công rồi, thành phù văn sư rồi ha ha ha"
Tràng cười điên cuồng kéo dài đến khi ngọn lửa đã tắt hẳn. Đến khi vẽ cái thứ hai, lúc này hắn mới nhận ra nghiên mực vốn đã khô, đành kìm hãm sự phấn khích lại, pha rượu vào chu sa nghiền mịn cho ra một ít mực, rồi lại tiếp tục họa.

Nhưng lần này, như có quỷ, hắn lại không thành công. Thử liên tiếp mười lần nữa, giấy hoàng chỉ đã không còn nhiều, nhưng vẫn không thể thành công.

Văn Dũng ngồi xuống, cố gắng ngăn cản tạp niệm, hít thở lấy lại bình tĩnh. Hắn muốn tìm hiểu xem vấn đề rốt cuộc ở đâu.

"Lần đầu tiên mình vẽ thành công, nhưng lúc đó nghiên mực để từ tối vốn đã khô, vậy mực vẽ ở đâu ra?"

Lòng tràn đầy nghi hoặc, Văn Dũng cầm lấy nghiên mực dò xét, hắn nhận ra những nét bút chấm mực ở trên vành của cái nghiên. Có lẽ là ở lần đầu tiên, vì mới ngủ dậy, hắn đã chấm nhầm lên đó, nhưng ngay ở vị trí đó có vệt máu khô nhỏ bé do tối qua hắn ngã đập đầu mà có.

"Máu, máu của mình có thể khiến thần phù phát huy công lực sao?"

Theo Tiêu Diêu Tử, điểm quan trọng của thần phù có hai thứ, thần niệm của người vẽ và linh lực của mực vẽ. Chẳng lẽ máu của Văn Dũng thực sự có linh lực mạnh, hoặc máu nói chung là sẽ có linh lực?

Không nghĩ nhiều, Văn Dũng dùng kim chích nhẹ vào đầu ngón tay, một giọt máu nhỏ vào nghiên mực, hắn lập tức thêm rượu, thêm chu sa và mài nghiền tạo thành mực. Khi đầu bút lông chạm vào thứ dung dịch đó, hắn cảm nhận được một luồng ánh sáng lóe lên.

"Đúng rồi, đúng là thứ mà lần đầu thành công mình đã ngờ ngợ cảm thấy!".

Lòng vui sướng, Văn Dũng hoàn thành ngay bức Hỏa Phù, và lần này ngọn lửa hắn tạo ra còn lớn gấp vài lần ngọn lửa đầu ngày hắn vô tình làm được.

Lần này không gào thét hay cười vang nữa, hắn ngồi bệt xuống đất, nở nụ cười mỉm nhưng đôi mắt bỗng đỏ hoe. Văn Dũng biết mình đã có cuộc đời mới rồi.

Trong ba tháng sau đó, Văn Dũng chìm đắm trong thế giới của thần phù. Hắn không thèm lên công ty, đến nỗi trưởng nhóm phải gọi video để xác nhận có phải là bị khách hàng đánh nhập viện không đi làm nổi hay không. Hắn chỉ mỉm cười nói dối rằng mình bị Covid và tái đi tái lại nên không dám lên văn phòng.

Trong quá trình vừa học vừa tập họa phù, Văn Dũng cũng đã sớm xác định chỉ có máu của mình mới có thể tạo ra linh lực mạnh mẽ. Máu động vật như cá, heo, vịt,... mà hắn bí mật thu thập ở chợ không thể làm được điều thần kỳ đó. Cũng may là chỉ cần cho một lượng máu rất nhỏ để hòa lẫn cùng những nguyên liệu khác, nên hắn cũng bớt đắn đo xem lấy máu mãi có hại gì hay không.

Thời gian trôi qua, sau ba tháng hắn đã vẽ được gần như trọn vẹn ba loại phù, một là Hỏa Phù có thể tạo ngọn lửa, hai là Bạo Phù có thể tạo ra một vụ nổ, và ba là Phong Hành Phù, thứ giúp hắn có thể di chuyển nhanh hơn bình thường, theo những gì Tiêu Diêu Tử viết thì nếu tu luyện thần niệm lên đẳng cấp cao, Phong Hành Phù còn có thể khiến đạo sĩ đi mây về gió, tất nhiên là Văn Dũng còn lâu mới đạt được điều đó. Tuy vậy, chỉ chút đi nhanh hơn này thôi cũng khiến hắn vui không ngừng, bởi nó giúp hắn khiến đám runners như Công Nghiên, vốn hay chê dân tập gym là chỉ có cái xác đẹp, phải mắt tròn mắt dẹp trong một lần đọ sức vui vẻ.

Ngoài ba loại phù, Văn Dũng học được một bí thuật vốn được ghi trong góc của Thần phù luận ngữ. Nó mang tên "Phù Tán lực", có thể áp dụng để chia nhỏ một phù lục ra thành nhiều mảnh nhỏ, công lực của mỗi mảnh dĩ nhiên nhỏ hơn so với tấm phù hoàn chỉnh, nhưng cũng còn giữ được bảy phần. Cái này thật sự cần thiết nếu đối mặt với nhiều yêu tà, có thể vẽ một tấm Trấn Phù rồi dùng thuật chia ra nhiều mảnh, mỗi mảnh trấn áp một con thì vẫn nhanh hơn là múa bút vẽ nhiều tấm phù.

Nói đến Trấn Phù, Văn Dũng vẫn tiếc nuối không thôi bởi hai trang giấy bị ướt và rã ra của Thần phù luận ngữ chính là vẽ một loại Trấn Phù, có tác dụng trấn yểm, trấn áp, nếu có thể vẽ thành, dĩ nhiên hắn có thể nghĩ đến việc làm đại sư trừ ma. Tuy vậy, ba loại thần phù luyện được cũng đủ khiến cho hắn nghĩ đến việc bước ra giang hồ.

Tối hôm đó, Văn Dũng dạo quanh thành phố, tới những cung đường vốn nổi tiếng với nạn cướp giật. Chẳng bao lâu trước mắt đã thấy có mục tiêu, đó là một tên giật đồ vừa phóng qua, ngay lập tức, hắn tung ra Hỏa Phù.

Lúc này, một khuyết điểm lại xuất hiện. Tấm phù của hắn nói cho cùng chỉ là một tờ giấy, không thể ném đi xa được, mà Văn Dũng lại không muốn chính diện đối mặt với tên cướp ở cự ly gần, bởi thứ này vốn là huyền học, ai mà dám công khai như vậy. Chính vì vậy, dù cố gắng dùng thần niệm "lái" lá phù bay xa, cũng không thể chạm được vào chiếc xe của tên cướp đã vọt đi.

Buổi hành hiệp đầu tiên của tiểu đạo sĩ vừa xuất núi đã kết thúc thất bại như thế. Văn Dũng trở về nhà và vùi đầu vào suy nghĩ.

Bởi theo Thần phù luận ngữ, thần phù không nhất thiết phải vẽ trên giấy, nên hắn đã có ý định mua một ít phi đao về và khắc phù lên đó để phóng đi. Tuy nhiên, ý nghĩ thiên tài đó nhanh chóng bị vùi dập bởi thực tế là việc dắt một đống đao trong người sẽ rất dễ phải lên phường uống trà.

Mất đến ba ngày, Văn Dũng mới nhớ đến bí thuật Phù Tán lực. Hắn như bay ra xưởng gỗ gần nhà, mua về hai tấm ván gỗ to, một tấm hắn họa Bạo Phù, tấm còn lại họa Hỏa Phù. Sau đó thi triển bí thuật Phù Tán lực lên hai miếng gỗ, rồi dùng cưa tay tỷ mẫn cưa chúng thành từng miếng nhỏ bằng đầu ngón tay. Hì hục suốt một ngày, cuối cùng Văn Dũng phủ cho căn hộ của mình một lớp mùn cưa, nhưng cũng bỏ túi được hơn trăm mảnh phù gỗ. Giờ đây chỉ cần truyền thần niệm vào và quăng đi, miếng phù này sẽ được kích hoạt.

Kể từ đó, giới cướp giật ở thành phố như gặp phải chuyện ma quái. Nhiều tên vừa giật đồ xong kéo ga lao đi được dăm ba chục mét thì xe bỗng bốc cháy, có xe thậm chí còn nổ bay cả lốp xe. Tình trạng này xảy ra khắp thành phố khiến nhiều kẻ cũng chột dạ, ngừng việc đi cướp. Còn vị thiếu hiệp tên Văn Dũng thì rất hả hê với chiến công thầm lặng của mình.

Tuy vậy, sau hai, ba tuần khiến giang hồ dậy sóng, tính kích thích trong câu chuyện cũng giảm dần, Văn Dũng thầm suy nghĩ đến việc đối mặt với các vấn đề siêu nhiên thần bí thật sự, chứ không chỉ là trừng trị bọn cướp giật cò con này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top